Vay nóng Tinvay

Truyện:Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm - Chương 03

Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Trọn bộ 37 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Shopee


Mạc Khinh Viễn khẽ quát một tiếng: "Làm càn.", thấy Cổ Tiểu Ma đã ngoan ngoãn hơn, mới nhíu mày lại hỏi Vương lão hán: "Đại bá, nghe nói việc này xảy ra sau khi người trở về từ trên núi, nói đúng ra là có chuyện gì xảy ra vậy?"

Vẻ mặt của Vương lão hán ngưng lại, thật lâu sau mới ngập ngừng nói: "Đó... Cũng không có gì, chỉ là đi thăm bằng hữu, nhà hắn làm nghề săn bán, lúc ta sắp đi thì bắt hai con gà rừng đưa cho ta..."

Tác Oanh và Cổ Tiểu Ma hiểu ra. Nếu như nói tuổi thọ gà nhà ngắn khó có thể đắc đạo, nhưng gà rừng thì không giống vậy rồi. Nếu gặp phải một con gà rừng sống sâu trong rừng tậm, nói không chừng đó chính là một con gà rừng tinh có ngàn năm đạo hạnh.

"Đại bá, có thể đưa chúng ta đi xem con gà rừng kia không?"

Vương lão hán đáp lại, mang theo ba người vào phòng bếp, chỉ vào một cái lồng sắt được mở ra trên mặt đất, bên trong còn có....

Ba người đều hoá đá rồi.

Mạc Khinh Viễn không hổ danh là đại sư huynh cũng là người đầu tiên phản ứng kịp: "Đại bá, ai nói với người đây là gà rừng vậy?"

"Là nhà họ Lý làm nghề săn bắn đấy, ta còn chưa thấy qua con gà rừng nào đẹp như vậy nha..."

Cổ Tiểu Ma bình tĩnh nói: "Đây rõ ràng là một con công mà..."

Trong lồng chính là một con khổng tước đang hấp hối, lông cũng bị rụng tán loạn, vô cùng đáng thương. Có lẽ do cảm nhận được linh khí của tu tiên giả, con khổng tước bất an ngừa đầu, dùng sức vỗ cánh trong lồng.

"Không phải đã nói có hai con khổng tước sao?" Tác Oanh cảm thấy kì quái nói.

Vương lão hán nhỏ giọng nói: "Một con khác đã bỏ đi rồi... Ài, xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng không còn tâm trạng nào để đi tìm con gà rừng kia nữa.

"Là không tước." Cổ Tiểu Ma nghiêm túc sửa lại cho đúng.

Mạc Khinh Viễn hơi trầm ngâm, trong lòng đã có tính toán, cười nói: "Đại bá, người yên tâm tạm nghỉ đi, nếu như thuận lợi thì ngày mai sẽ không còn chuyện gì nữa rồi."

"Thật sao?" Vương lão hán vừa vui mừng lại vừa có chút nửa tin nửa ngờ, lại thấy Cổ Tiểu Ma ngầm mang vẻ bi thương mà nhìn mình chằm chằm, đã sợ đến mức vội vàng đến tiền viện đi đốc thúc cơm chiều rồi.

Bữa tiệc này ăn rất no, chỉ có một người Cổ Tiểu Ma là mất hứng.

Tuy nói trên bàn không có thịt gà, nhưng ít nhất vẫn còn có một chút thịt heo, trâu bỏ. Nhưng vì sao Cổ Tiểu Ma vẫn mất hứng, đáp án rõ ràng là trong mỗi loại thức ăn đều có nấm.

Ôi, nấm, bẩn bẩn, khiến lòng người chán ghét, ăn vào lại khiến cho người ta tan vỡ. Đương nhiên, điều này cũng chỉ giới hạn trong cách giải thích của Cổ Tiểu Ma, căn bản không có quan hệ gì với một cây nấm như mình.

Cái nhà này thích ăn nấm như vậy, đúng là đáng bị yêu quái quấn lấy mà... Cổ Tiểu Ma vô cùng tiêu điều ngồi xổm trước chuồng gà ở phía sau, gió đêm thổi qua cuốn thêm hương vị cứt gà phả vào mặt, đói đến nỗi ngực dán vào lưng.

Thời tiết đã sắp thay đổi.

Màn đêm vốn đang yên lặng bỗng chốc cuồng phong lại nổi lên cuồn cuộn, giống như biểu hiện cho thứ gì đó đang rộn rạo trong bóng đêm.

Đương nhiên, trong mắt tu tiên giả, cơn gió này có lẽ không phải là tự nhiên. Ít nhất là đối với Cổ Tiểu Ma vô cùng mẫn cảm với phương diện này, ngầm cảm thấy yêu khí quá nặng, tuy đối phương là một con khổng tước tinh, nhưng từ xưa khổng tước và đại bàng chính là hai loài thú ăn thịt người hung ác nhất, thật sự cũng không phải là chuyện trẻ con.

Nhưng, cho dù nàng có mười phần tinh lực thì thời gian chịu đựng mùi cứt gà rồi nhìn chằm chằm vào chuồng gà cũng có hạn. Giờ Tý đã qua, đầu nàng cũng đã liên tục rơi vào trong hỗn độn, ngay cả cọng lông gà kỳ quái đang thưởng thức ở trong tay cũng đã cắm vào trong mũi.

Thật lâu sau, có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng: "Này, ngươi làm gì vậy?"

Giọng nói này nói thô không thô, nói nhẹ thì không nhẹ, nghe vào lại có chút chói tai. Cổ Tiểu Ma mang theo cái đầu choáng váng nói: "Trông chừng..."

"Trông chừng?" Giọng nói kia có phần sửng sốt, lập tức tiếng cười khàn đục lại vang lên. Tiếng cười khiến người khác mất hồn này khiến Cổ Tiểu Ma giật mình, có chút thanh tỉnh, chỉ nghe thấy một tiếng "Phá" ở phía xa, một đốm lửa nổ ra trên không trung.

Cổ Tiểu Ma xanh mặt nhảy lên, nhổ cái lông chim trong lỗ mũi ra, quát um lên: "Yêu quái sao? Thế nào rồi."

Đột nhiên gió ngừng lại, chuồng gà vẫn là chuồng gà kia, mấy con gà trong chuồng gà kia vẫn là những con gà trong chuồng gà kia, Mạc Khinh Viễn toàn thân bạch y tuấn tú đứng ở phía trước, Tác Oanh đứng bên cạnh hắn.

... Ơ, cái tên xanh loè loẹt trước mặt mình là ai vậy?

"Má ơi! Có yêu quái!

Trong nháy mắt, người nào đó lấy khí thể khí thế sét đánh không kịp bưng tai lui vào trong góc cuộn thành một cục, làm tổ ở nơi đó mà lạnh run.

Được rồi, cho dù nàng sợ nàng có muốn bảo vệ tính mạng của mình mà trốn vào trong góc dưới tình hình như thế này, hắc tuyến trên đầu Mạc Khinh Viễn vẫn đang kéo xuống. Nhưng rất nhanh hắn đã hắng giọng một cái, trong đôi mắt tuấn tú kia tràn ngập ý lạnh: "Khổng tước sao?

Nam tử mặc y phục xanh loè loẹt kia ngẩng đầu, sức quyến rũ bay tứ tung. Hắn lườm Cổ Tiểu Ma bên cạnh một cái, khẽ mỉm cười: "Tu tiên giả?"

Giọng nói khàn đục, không hề tương xứng với dung mạo quyến rũ của hắn. Đều nói khổng tước đẹp, nhưng giọng lại chói tai khó nghe, chỉ sợ là sự thật. Mạc Khinh Viễn nhíu mày, tuy có thể khẳng định nhất định chuyện trên trấn có liên quan tới con khổng tước này, nhưng trên người con yêu quái này lại không hề có một chút ma khí, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

"Đã là yêu tu tiên, sao vẫn còn làm những chuyện làm hại nhân gian này?" Mạc Khinh Viễn cũng đã hiểu rõ, giọng nói càng lúc càng lạnh hơn. Con khổng tước xinh đẹp kia chỉnh tóc của mình, cười nói: "Con mắt nào của ngươi thấy ta làm hại nhân gian vậy?"

Mạc Khinh Viễn sững sờ một chút, Tác Oanh lại dịu dàng nói: "Sát sinh còn không phải là tội nghiệt sao?"

Khổng tước tinh cười lạnh một tiếng: "Mấy tên nhóc không hiểu biết, chỉ cho là với vài lá bùa cũng có thể tới đây mà quản gia gia sao..."

Phái Thiên Diễn chính là một chính phải tu tiên ở Trung Nguyên, thanh danh lan xa. Tuy nói Mạc Khinh Viễn không phải được sống trong an nhàn sung sướng, nhưng cũng là lớn lên trong lời khen ngợi của kẻ khác, không khỏi có chút tâm cao khí ngạo. Tác Oanh nghe được trong lòng lại nói thầm không tốt, lén cầm một thần phù trong tay, thừa dịp khổng tước tinh không chú ý mà quát một tiếng xông tới.

Mạc Khinh Viễn không kịp ngăn cản, cả kinh gọi: "Tác Oanh Tác Oanh!"

Cổ Tiểu Ma đã run đủ ngẩng đầu lên, nghe được một tiếng "Tác Oanh Tác Oanh này!, con khổng tước đối diện bắt chéo tay sau lưng không biết đã làm phép gì, đầu vừa nóng lên đã lăn ra khỏi chỗ, che trước người Tác Oanh.

"Ầm!"

Sau khi một tiếng nổ động trời vang lên, Cổ Tiểu Ma và Tác Oanh bị một luồng khí vĩ đại cuốn ra ngoài, bay thẳng vào chuồng gà, lăn mấy vòng đến mức cả người toàn là lông và cứt gà, may mà thân thể hai người cũng không có gì, chỉ trầy xước một chút da, vẫn chưa bị thương.

Mạc Khinh Viễn giận dữ, lại càng bắt đầu tạo pháp trận nhanh hơn, trong không trung như đang có một sợi dây thừng vô hình quấn lên trên người khổng tước, dần cuốn chặt lấy hắn. Lúc này khổng tước tinh đã có chút kinh ngạc, mỉm cười nói: "Không thể tưởng tượng được ngươi lại luyện được thuật trói thần này, tuổi còn trẻ như ngươi, coi như cũng không tệ..."

Mặc dù hắn kinh ngạc, nhưng cũng không hề hoảng hốt, vươn tay trái lên, miệng niệm thần chú, mắt thấy sẽ sắp tung ra một yêu pháp lợi hại gì đó.

"Ác ác, ác ác ác ác..."

Khổng tước tinh biến sắc, quay về phía Cổ Tiểu Ma gọi một tiếng: "Tiểu Hoa!"

Tiểu Hoa? Cổ Tiểu Ma biến sắc, lúc này mới cảm thấy có thứ gì đó đang cựa quậy dưới nách, vừa cúi đầu đã thấy là con gà mái béo nhất lúc ban ngày.

Gà mái thiếu chút nữa đã bị đè bẹp đang âm thầm gào thét. Cổ Tiểu Ma đảo mắt, bất chợt tay trái bóp cổ con gà mái, chỉ cần hơi dùng lực, con gà mái này sẽ đi đời nhà ma ngay lập tức.

Mạc Khinh Viễn đã rút trường kiếm ra chỉ đợi khổng tước tinh sơ hở sẽ ra tay ngay. Nào biết được đột nhiên khổng tước tinh lại nhìn về phía chuồng gà, hét to bằng chất giọng khản đục của hắn: "Đừng làm Tiểu Hoa bị thương!"

...

Cổ Tiểu Ma nở một nụ cười vô cùng dữ tợn như bao kẻ xấu uy hiếp người khác: "Ta cảnh báo ngươi nha, ngươi còn làm gì nữa, ta sẽ cho con gà mái xinh đẹp này gặp Phật tổ..."

Giọng của khổng tước tinh đã trở nên run rẩy: "Ta sẽ nghe theo ngươi hết, đừng làm nó bị thương... Chuyện trong thôn này vốn không phải là do ta làm... Phàm nhân các ngươi bắt ta tới đây hành hạ mọi cách thì thôi..." Hắn vừa nói xong đã chực khóc lã chã: "Vì sao Tiểu Hoa nó không hề làm gì, sao các người phải làm nó bị thương..."

Kiếm của Mạc Khinh Viễn dừng lại giữa không trung còn Tác Oanh đã hoàn toàn sững sờ.

Chỉ có Cổ Tiểu Ma đầu đầy hắc tuyến nói: "Nói thì nói đi, ngươi khóc cái gì, lớn to đầu như vậy còn không biết xấu hổ à..."

"Ngươi cho rằng người ta muốn khóc à..." Khổng tước tinh nức nở đến mức lời còn không rõ: "Ta vốn là khổng tước linh yêu đắc đạo của Nam Sơn, lại cứ... bị tên thợ săn kia nhổ mất một cọng lông đuôi, không có cách nào thoát thân, đành phải đến cái thôn này, nghe nói vận mệnh của mấy con gà ở đây rất thảm nên mới giúp chúng một chút thôi..."

"Vạn vật trên thế gian đều có số mệnh." Mạc Khinh Viễn thu kiếm vào cỏ: "Đời này đau khổ, khi luân hồi sẽ có phúc."

Tác Oanh và Cổ Tiểu Ma phụ hoạ gật đâu một cái, cuối cùng vừa không chú ý, Tiểu Hoa lại kêu lên mấy tiếng, thiếu chút nữa đã khiến tên khổng tước tinh kia kích động đến mức quỳ xuống mong khai ân.

Con gà mái này có quan hệ gì với ngươi?" Cổ Tiểu Ma đứng lên khỏi mặt đất, hoà nhã tuỳ ý hỏi.

"Ồ, ngươi hỏi Tiểu Hoa à?" Gương mặt đầy phấn nước của tên không tước tinh đỏ lên: "Nó... Ta... Ta với nó..."

...

"Ngươi là khổng tước mỹ lệ, còn nó chỉ là một con gà bình thường..." Tác Oanh nhịn không được mà nói thầm.

"Vậy thì thế nào, Tiểu Hoa là đặc biệt nhất, ngươi nhìn cái mào gà màu lửa hồng của nó đi, lông sáng mềm, nhất là cặp mắt sáng ngời trong suốt kia... Thậm chí là mấy cọng lông tạp không chỉnh tề kia, đều có thể tản ra một loại sức quyến rũ sâu sắc hấp dẫn ta..."

Ba người há to miệng, một lúc lâu cũng không khép lại được.

Vừa xuống núi đã gặp ngay chuyện vượt qua cả ranh giới chủng tộc cùng... Tuổi tác trong truyền thuyết. Trời ơi, dưới núi toàn là nơi thần kỳ, bọn họ vẫn nên về núi thật nhanh là tốt nhất.

Cổ Tiểu Ma cẩn thận đánh giá Tiểu Hoa một chút, ngoại trừ cảm thấy nó vô cùng làm nàng có cảm giác muốn xơi tái ra, đúng là không phát hiện ra chỗ kỳ diệu nào khác. Ba người một yêu vừa mới giương cung bạt kiếm giờ phút này lại vô cùng hài hoà, đột nhiên Mạc Khinh Viễn nhớ tới việc gì: "Thôn này yêu khí tràn ngập, ngươi lại nói không phải do ngươi làm..."

Khổng tước tinh ngẩn ra, đột nhiên vỗ đầu một cái: "A, suýt nữa ta quên, trên thôn này còn có kẻ lớn hơn nữa..."

Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên trong chuồng gà đã vang lên tiếng kêu to. Mấy chuồng gà của mấy nhà khác cách đó không xa cũng bắt đầu không yên, toàn bộ gà trong thôn đều kêu lên, đây đúng là khoảnh khác quấy nhiễu dân.

Cổ Tiểu Ma còn muốn dẫn đầu đi dò xét xem chuyện gì đang xảy ra đã bị khổng tước tinh xách đi như một con gà, không chút nhẹ nhàng ném vào trong lòng Mạc Khinh Viễn. Sắc mặt của hắn đại biến, mấy người có bên cạnh đều đã bắt đầu cảnh giác, không ai chú ý đến Cổ Tiểu Ma đang lặng lẽ đỏ mặt. Đột nhiên yêu khí đầy trời bắn ra từ trong chuồng gà, còn mang theo một chút ma khí ngầm, khổng tước tinh đan ba ngón tay bên phải lại, một tầng kết giới trong suốt đã bao mấy người lại.

"Chăm sóc Tiểu Hoa thay ta!"

Cổ Tiểu Ma còn chưa kịp phản ứng, con gà mái kia đã vui vẻ chui vào trong lòng nàng. Trong phút chốc tên khổng tước tinh kia như đã thay đổi... À, là thay đổi thành dáng vẻ lẳng lơ như lúc nãy, treo một nụ cười nhạt trên mặt, tay phải nhẹ nhàng đặt sau người thâm đề phòng.

Đột nhiên mọi người lại nghe thấy mấy tiếng kêu thê lương, yêu khí đại thịnh. Mạc Khinh Viễn biến sắc, cái mùi này... Ngay từ đầu bọn họ đã trách lầm khổng tước tinh rồi.

Các loại yêu quái trên thế gian, nói chung loại có thể để lại mùi, chỉ có hồ tinh và chồn tinh. Mặc dù đã được ngăn cách bởi tần kết giới này nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi của con yêu quái đang đi ra khỏi chuồng gà kia, toàn thân đều là mùi hôi ngai ngái. Cổ Tiểu Ma ôm Tiểu Hoa, mặt một người một gà đều đã ép lên mặt kết giới, mở to mắt muốn nhìn thử rốt cuộc thứ này là gì. Tác Oanh nhìn thấy con chồn tinh kia, sợ đến mức lui về phía sau một bước, Mạc Khinh Viễn nắm chặt tay nàng.

Con chồn này đứng trước khổng tước tinh, ngay lập tức đã làm nền cho tên khổng tước cao quý mỹ lệ.

Con chim trụi lông nhà ngươi, còn ở nơi này xen vào việc của người khác sao?" Khoé miệng của sinh vật to lớn này vẫn còn chảy máu gà, hai cái răng nanh hung tợn thò ra trước mũi, đồng tử màu đỏ nheo lại thành đường thẳng, bộ lông không đều nhau bị dính thành một cục. Mặc dù là yêu, nhưng Cổ Tiểu Ma vẫn không nhịn được mà muốn phê bình thói quen vệ sinh của nó.

"Chỉ là con súc sinh mới có được hình người mà cũng dám giương oai trước mặt gia gia ngươi sao?" Khổng tước tinh đưa lưng về phía bọn họ, nhưng mọi người lại thấy cánh tay phải phía sau lưng lại hiện lên sắc xanh, móng tay sắc nhọn từ từ dài ra, cả người đều đã nhuốm một tầng sáng màu lục.

Con chồn tinh kia cũng không dám chần chừ, cả người đều cong lại, lông vàng dựng đứng, thầm gầm nhẹ.

*****

Vừa xuống núi đã có trận đại chiến miễn phí để xem, Cổ Tiểu Ma hoàn toàn quên đi bản thân mình cũng đang nằm trong nguy hiểm, hưng phấn đến mức cả người cũng run lên.

Trên người con chồn vàng kia có ma khí mơ hồ, không biết vì sao lại khiến cho nàng lại cảm thấy có phần quen thuộc, thậm chí lại còn có chút... Thân thiết?

Đây là lần đầu tiên Tác Oanh trải qua tình cảnh này, sợ tới mức có phần đứng không nôi. Không nói con chồn vàng kia, lại còn có con khổng tước tinh bị lấy mất lông đuôi, ngoại trừ đại dư huynh có thể giao chiến, chỉ sợ nàng và Cổ Tiểu Ma cũng không thể chống đỡ được nửa chiêu.

Đang lúc nghĩ ngợi, nàng nhìn về phía Cổ Tiểu Ma, lại thấy cả người nàng đang run lên.

Tuy khổng tước tinh đã mất lông đuôi, nhưng tốt xấu gì vẫn hơn con chồn kia mấy trăm năm đạo hạnh. Có điều con chồn vàng kia nhập ma đạo, thế công càng lúc càng sắc bén hung ác, khổng tước tinh cũng không thể cứ đứng tại chỗ mà thi pháp, đành phải nhanh chóng tránh ra.

Chồn vàng hiện nguyên hình, để lộ một cái miệng rộng và bộ răng nanh bén nhọn. Khổng tước tinh cũng tung hai cánh, cất lên một tiếng kêu... Được rồi, dù rất giống vịt đực, nhưng miễn cưỡng cũng có thể gọi là thanh thoát êm tai, tuy có phần hoa lệ loá mắt nhưng cũng là một thứ nguy hiểm chí mạng. Hai yêu quái đều đã hiện chân thân của mình, khổng tước tinh ngẩng đầu lên, đột chiếc đuôi phía sau được bung ra, hệt như ánh mặt trời hiện ra giữa đêm đen, từng đốm sáng nhẹ nhàng lay động, rải khắp bầu trời.

Khổng tước xoè đuôi!

Từng luồng sáng vàng phụt ra từ trên phần đuôi đánh về phía con chồn vàng kia, tốc độ khiến người khác khôn thể né tránh, chồn vàng kêu lên một tiếng thảm thiết, mặc dù bị thương nặng, nhưng dù sao khổng tước tinh cũng mất đi một cọng lông đuôi, cuối cùng cũng kém một phần uy lực.

Mắt chồn vàng vừa chuyển, chỉ nghe thấy một tiếng kêu trầm đục quái dị vang lên, đột nhiên mây mù xám đã giăng khắp xung quanh, một mùi tanh tưởi xộc tới. Tác Oanh bịt mũi kêu lên "Ai ôi" một tiếng, lập tức phát hiện mình mới phát ra một tiếng kêu ngu xuẩn đến mức nào, tầng kết giới kia bị mở ra, hoàn toàn biến mất.

Bỗng chốc eo nàng bị nắm chặt, Mạc Khinh Viễn vươn tay ra, trong lòng vừa động, vừa quay người, bên cạnh cũng đã không còn bóng dáng vẻ Tác Oanh.

Nàng sợ đến mức nước mắt cũng đã chảy xuống mũi, mùi hôi thối tanh tưởi này đã sắp hun chết nàng, đột nhiên cái miệng to như bể máu của con chồn vàng kia lại xuất hiện trước mắt, trong đầu Tác Oanh trở nên trống rỗng, theo bản năng đấm một phát sang, đấm vào trên thân thể cứng như đá của con chồn vàng kia cũng không khác gì gãi ngứa cho nó. Không biết trong cổ họng nó đang phát ra tiếng cười nhạo hay vẫn là tiếng gầm tức giận, sau đó lại ném mạnh nàng ra ngoài.

Tác Oanh không kịp có phản ứng.

Giữa lúc hoảng hốt, một bóng dáng bên cạnh đã loé lên, ôm chặt eo của nàng, hai người đều ngã trên mặt đất. Tác Oanh đứng lên, đầu có chút nóng, bất chấp máu tươi đang chảy ồ ạt trên đầu, cất tiếng run rẩy gọi: "Sư tỷ..."

Cổ Tiểu Ma không hề cử động, Tiểu Hoa bị hoảng sợ không ngừng vùng vẫy dưới nách của nàng, cuối cùng cũng thoát ra rồi cố gắng nhảy lên người của khổng tước tinh mới hoá thành hình người. Nàng cúi đầu, vẻ mặt ẩn trong bóng tối.

Nàng cũng bị thương, từng giọt máu tươi không ngừng rơi xuống mặt đất tạo thành một hoa văn quỷ dị. Mạc Khinh Viễn khó khăn lắm mới tìm đến bên người nàng, đỡ lấy cánh tay của nàng nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ma, muội cố..."

Đột nhiên hắn dừng lại, cánh tay đỡ Cổ Tiểu Ma cũng rụt lại theo bản năng.

Mạc Khinh Viễn và Tác Oanh đều thấy được một thứ gì đó.

Cổ Tiểu Ma ngẩn đầu, khuôn mặt kia vẫn là của nàng, thậm chí là cả biểu tình kia, nhưng lại không còn là Cổ Tiểu Ma mà bọn họ sớm ngày ở chung. Sắc mặt của nàng trắng xanh hơn bình thường, khoé môi còn mang theo ý cười, trong đôi mắt hoàn toàn là một màu đen thần bí.

Chính là khát máu như vậy.

"Ngươi dám làm tiểu sư muội của ta bị thương sao?" Nàng lạnh lùng nói, giọng nói lại có phần hư hư thật thật.

Khổng tước tinh và con chồn vàng kia đều run lên, chân cũng không nhịn được mà có chút mềm nhũn.

"Ngươi dám làm tiểu sư muội của ta bị thương..." Nàng lại chậm rãi lập lại một lần nữa, ánh mắt trong vắt nhưng lạnh lùng lại quét sang. Con chồn vàng kia phát ra tiếng gầm khàn trầm thấp, nhe răng muốn tấn công, chỉ có khổng tước tinh mới nhìn thấy tứ chi đang run lên của nó, dĩ nhiên là đang không thể chống đỡ.

Nàng đi về phía trước vài bước, những người và yêu ở đây cũng lùi về phía sau, thân thể của nàng run lên nhè nhạ, lặp lại lần nữa: "Ngươi dám làm tiểu sư muội của ta bị thương..."

Đột nhiên quang mang đại thịnh, ngay sau đó, Cổ Tiểu Ma đã đứng trước người con chồn vàng kia, tay phải vươn ra, ý cười càng sâu hơn.

"Muốn chết sao?"

Năm ngón tay vừa thu lại, tiếng xương vỡ vụn đã vang lên, khiến người ta không rét mà run. Đột nhiên sát khí ngất trời bùng nổ trong nháy mắt, nàng lại cười ngọt ngào hơn, dường như việc nhìn một con kiến trước mặt nàng bị giày vò là chuyện vô cùng vui vẻ.

Con chồn vàng tinh kia như bị một thứ gì đó vô hình giam cầm trong không trung, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong bầu trời đêm, cả người run rẩy dữ dội, nhưng rất nhanh, hắn đã được giải thoát.

Chết vì quá đau đớn.

Khổng tước tinh run run chỉ vào Cổ Tiểu Ma nói: "Quái... Quái vật..."

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên phóng tới trước mặt hắn, vươn tay phải ra. Tác Oanh đã hét lên một tiếng, tay Cổ Tiểu Ma dừng lại một chút, quay mặt sang, vừa lúc đối diện với đôi mắt trong suốt của Mạc Khinh Viễn.

"Đại sư huynh..."

Nàng lẩm bẩm nói xong, yếu ớt ngã vào trong lòng hắn.

Vương lão hán vẫn luôn run lẩy bẩy không yên trong chăn, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài, rón ra rón rén bước đến đại môn, lặng lẽ hé cửa ra.

Bỗng nhiên một gương mặt trắng bệch xuất hiện ngoài cửa.

Tâm can Vương lão hán run bần bật, suýt chút nữa đã bị mấy người này doạ đến nhảy ra ngoài, đột nhiên cổ áo lại bị túm, Mạc Khinh Viễn vội vàng la lên: "Đại bá, người còn phòng nào hay không?"

Vương lão bá khúm núm trả lời, phân phó hạ nhân đi chuẩn bị nhìn. Lúc này mới nhìn trộm về phía sau, nữ tử nói chuyện hung ác kia lúc này đang nằm trong lòng Mạc Khinh Viễn, sắc mặt có chút tái nhợt, hai gò má lại có chút đỏ bừng khác thường.

Lục y nam tử diêm dúa loè loẹt chưa từng gặp mặt kia lại nhìn mình chằm chằm, Vương lão hắn tự hỏi không biết mình đã đắc tội hắn lúc nào? Tuy nhiên hình như nam tử @.. kia rất sợ nữ tử đã bị ngất, hắn đứng cách rất xa, cứ như đến gần sẽ bị ăn thịt vậy.

Đầu nàng rất đau.

Có người chạy nhanh tới ôm nàng vào trong ngực, còn mang theo mùi hương hoa lan đặc trưng của thiếu nữ, là Tác Oanh. Quả thật chưa cần tới nửa khắc thì Cổ Tiểu Ma đã tỉnh, chẳng qua không biết tại sao đột nhiên lại không có dũng khí để tỉnh dậy.

Suýt nữa nàng đã giết khổng tước tinh.

Nàng phải tỉnh dậy thế nào bây giờ, giả vờ như người kia không phải là nàng, rồi lại tiếp tục đứng cùng mọi người sao?

Trí nhớ lúc vừa rồi có chút mơ hồ, lại vô cùng rõ ràng. Nàng lặng lẽ nắm chặt tay lại, cho dù không muốn tỉnh cũng phải tỉnh, bởi vì từng đợt mùi thơm truyền tới từ trên bàn kia đang không ngừng hấp dẫn thính giác của nàng, đây nhất định là...

Canh gà!

Cổ Tiểu Ma ngồi phắt dậy, không nhìn vào ánh mắt vui sướng của Tác Oanh, vươn tay run run chỉ vào chén sứ nhỏ trên bàn.

Đáng tiếc tiểu sư muội không hề biết đọc ánh mắt đầy khát vọng của nàng, nhào vào trong lòng nàng khóc đến đứt gan đứt ruột: "Sư tỷ... Hu hu..."

Tiếng khóc của Tác Oanh có chút khàn khàn, có thể thấy lúc Cổ Tiểu Ma ngất đi nàng đã đau lòng mà khóc đến cỡ nào. Mắt Cổ Tiểu Ma quét đến vết thương trên trán nàng, nhất thời lòng lại mềm đi, dịu dàng nói: "Còn đau không?"

Tác Oanh lắc đầu, cuối cùng mới nhớ ra bát canh gà này, thoả mãn nguyện vọng của Cổ Tiểu Ma. Bỗng chốc nàng nhớ tới cái gì, cười nói: "Có thể ăn gà rồi sao?"

"Ừ." Tác Oanh nghĩ một chút, nhân tiện nói: "Đại sư huynh đã nói rõ với đại bá, tất cả là do con chồn tinh đó quấy phá, đã trừ hết rồi..."

"Ồ? Ha ha... Vậy khổng tước tinh đâu?" Cổ Tiểu Ma hỏi như vô ý.

"Không tước tinh à, hắn không chịu ở lại đây, hắn nói tỷ là..." Đột nhiên Tác Oanh dừng lại, Cổ Tiểu Ma khẽ cười hỏi: "Nói ta là cái gì?"

Tác Oanh quay người đi, không nói gì nữa, trong phòng lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Cổ Tiểu Ma bưng bát, kinh ngạc đến sững sờ.

"Sư tỷ."

"Hả?"

"Cho dù tỷ có là... Là gì, tỷ đều là sư tỷ của ta."

Giọng của Tác Oanh lại càng khàn hơn, không giống như đang khóc, chắc là đêm qua đã bị phong hàn. Cổ Tiểu Ma không nói gì, lấy túi thêu được đeo trên cổ, nhẹ nhàng đeo cho Tác Oanh, dịu dàng nói: "Sư nương nói lúc người nhặt được ta thì trên người ta chỉ có hạt mầm này, người khâu một cái bao để đựng nó. Từ nhỏ đến lớn, ta cũng chưa từng sinh bệnh, có lẽ chính là nhờ vào cái này... Muội nhận đi." Cổ Tiểu Ma đè bàn tay muốn tháo ra của Tác Oanh xuống: "Thân thể của ta rất tốt, đây là chút tâm ý của sư tỷ, ngoan."

Tác Oanh phản đối một lúc, cuối cùng cũng nhận lấy. Hai người lại nằm trên giường nói chuyện một hồi, chỉ đơn giản là một chút chuyện bát quái về mỹ nam mỹ nữ linh tinh của môn pháp. Mãi dến nửa đêm, Tác Oanh đã sớm mệt mỏi, không bao lâu đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn. Cổ Tiểu Ma dựa lưng vào nàng, mãi một lúc lâu cặp mắt kia mới chuyển động trong bóng đêm.

Không phải là nàng chưa từng chú ý đến sự khác biệt của mình, xuất hiện một cách bí ẩn trên Thiên Diễn sơn, từ nhỏ đã có thể thấy được quỷ, không học được một chút tiên pháp. Cả người nhìn qua vẫn luôn gầy yếu nhợt nhạt, nhưng lại chưa từng sinh bệnh.

Nhưng đó vẫn chưa tính là kỳ quái, nàng đã tự tay đoạt đi một sinh mệnh mà nàng không có quyền quyết định. Là nàng không thể khống chế, lần này là yêu, nhưng liệu lần sau có phải sẽ là tiểu sư muội, đại sư huynh hay không?

Nàng nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Quái vật...

Là quái vật sao...

Vương lão hắn cảm tạ bọn họ, lại không thể tránh khỏi việc bị Cổ Tiểu Ma bắt chẹt một bữa tiệc gà. Cũng may trước đó Tác Oanh đã đến nhà bếp quản lí, nếu không Cổ Tiểu Ma chỉ còn nước giương mắt nhìn con gà hầm nấm kia rồi. Lấy được tiền thưởng từ quan phủ, Cổ Tiểu Ma và Tác Oanh cứ u mê như vậy mà trải qua hành trình trừ yêu đầu tiên, hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên Mạc Khinh Viễn gặp được lão yêu nghìn năm. .... Tuy cũng có phần kinh ngạc nhưng lúc hồi tưởng lại cũng không thiếu điều vui, chẳng qua dường như ba người đã có hẹn trước, không hề nói chút gì về chuyện của Cổ Tiểu Ma.

Tiết trời xem như không tệ, ba người ra khỏi trấn từ sớm, uống một ly trà đã phải đi vào núi.

Mạc Khinh Viễn cười nói: "Cuối cùng cũng có chút lộ phí rồi."

Tác Oanh vừa muốn nói tiếp, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền đến từ cây đại thụ bên cạnh. Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, lại thấy khổng tước tinh ôm Tiểu Hoả ngồi trên cành cây phơi nắng.

"Ta có chuyện muốn nói với tiểu cô nương này." Hắn vừa cười, nhất thời son phấn trên mặt tuôn rơi.

Mạc Khinh Viễn gật đầu, ý bảo Tác Oanh đi trước cùng hắn. Cổ Tiểu Ma nghi ngờ nhìn hắn một chút, thủ thế tức giận nói: "Ngươi muốn gì?"

Không tước tinh vẫn ngồi trên cành cây, thoạt nhìn hắn không có ý muốn tới gần.

"Trên người ngươi có sát khí." Hắn nói rất hời hợt: "Người phàm có sát khí cũng không có gì lạ, nhưng sát khi của ngươi..."

Có thể so với ma thần Tu La. Khổng tước tinh nói thầm mấy chữ này trong lòng, nhưng không hề nói ra ngoài. Cổ Tiểu Ma mất kiên nhẫn phất phất tay: "Ta biết ta có chút kỳ quái..."

"Đa tạ ngươi."

"Hả?" Cổ Tiểu Ma ngẩn ra.

Khổng tước tinh nhảy xuống khỏi cây, khẽ cười nói: "Đa tạ ngươi đã cứu ta và Tiểu Hoa, hiện thời loạn thế yêu ma hoành hành, lần đi đường này ngươi nên cẩn thận."

Hắn lấy một cọng lông chim màu xanh lá ra, nói: "Đây là lông chim của ta, trong lúc nguy cấp có thể bảo vệ một mạng cho ngươi. Chúng ta cứ cáo biệt vậy thôi, đường này hãy thận trọng."

Cổ Tiểu Ma nhận cọng lông chim kia, lại hoàn toàn hoá đá tại chỗ.

Khổng tước tinh quay người lại, hoá thành một luồng khói nhẹ rồi biến mất. Một lúc lâu sau, Cổ Tiểu Ma mới thu cọng lông vũ này vào trong lòng, bên má lại có một nụ cười mà nàng không hề để ý.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-37)