← Ch.104 | Ch.106 → |
Bữa sáng là do Tông Bách đi ra ngoài mua về, sau khi ăn xong, hai người làm ổ trên ghế sô pha xem tv.
Người mà mình luôn nhớ mong đang ở bên cạnh mình, Tông Bách ngắm đến thỏa thích, Bạch Phù cũng có chút thất thần, khi chiếc điều khiển TV trượt từ trên ghế sô pha xuống mặt đất, cả hai đồng thời duỗi tay ra nhặt lên, Bạch Phù đụng vào điều khiến trước, Tông Bách nắm lấy cổ tay cô, Bạch Phù quay đầu lại nhìn anh, tầm mắt của hai người chạm vào nhau, ánh mắt chớp loé, tia lửa xẹt qua, bầu không khí bắt đầu trở nên ռó·𝐧·ℊ 𝒷ỏ·n·𝐠, dần dần trở nên mập mờ.
Trong TV, sân khấu nổi lên, ca sĩ cầm micro lên, bản tình ca ngọt ngào thanh thoát lập tức vang vọng trong phòng, Tông Bách đè Bạch Phù ở trên ghế sô pha, đầu lưỡi nhảy múa, nước bọt trao đổi, tiếng nước bọt vang lên chậc chậc, bàn tay từ vạt áo duỗi vào trong, 𝐯⛎ố*✞ ⓥ*𝑒 phần eo rồi hướng lên trên, chạm vào nút thắt áo пⓖ.ự.𝒸 cởi bỏ.
Bạch Phù chừa một khoảng cách để thở, nội y đã bị cởi bỏ, bàn tay rộng lớn của anh bao trọn lấy bộ 𝐧ℊ.ự.c sữa, không nhẹ không mạnh xoa bóp, ngứa ngáy, cô muốn né tránh, nhưng anh lại nhấc chân lên chặn giữa hai chân cô, một bàn tay khác chui vào trong váy ngắn, cách một lớp quần lót khi nhẹ khi mạnh ѵυố*ⓣ v*𝐞.
Trên dưới đều bị thất thủ, Bạch Phù không biết mình nên phòng thủ ở chỗ nào, cả người giống như cá nằm trên thớt, bị anh ném vào trong dầu sôi, chẳng mấy chốc hơi nóng đã bốc lên, bàn tay cô không biết đặt ở đâu, chỉ đành ôm lấy vai anh.
Bả vai anh rắn chắc mạnh mẽ, cộn đến mức cổ tay hơi đau.
Hai ngón tay anh nhéo lấy âm đế vân vê qua lại, 🎋●ⓗ●⭕●á●ⓘ 𝒸●ả●ɱ ập đến vừa nhanh vừa nặng nề, Bạch Phù gần như đồng thời ưỡn người lên bắt lấy tay anh.
"Đừng, đừng xoa ở đó."
Ánh mắt Tông Bách xẹt qua gò má ửng hồng của cô, cố ý thôi khí ở lỗ tai cô: "Bảo bối, anh cảm thấy có lẽ em rất thoải mái, đừng kẹp chân, mở rộng ra một chút."
Bạch Phù trừng mắt nhìn anh, lòng bàn tay ấn vào núm vú, cô г.ê.ⓝ 𝓇.ỉ thành tiếng, sức lực trên tay cũng trở nên mềm nhũn.
Tông Bách mỉm cười, lòng bàn tay dính d*m thủy ẩm ướt trơn trượt, móng tay cách một lớp quần lót cọ nhẹ vào âm đế, bụng dưới Bạch Phù run lên, tiểu huyệt vừa phun ra một đợt ԁ*â*Ⓜ️ thuỷ lớn.
Lòng bàn tay Tông Bách đã vô cùng ẩm ướt, cảm giác cô đã đ.ộп.🌀 𝖙ì𝓃.𝐡 đủ rồi, anh nhanh chóng ↪️-ở-ⓘ 🍳⛎-ầ-𝖓 áo, đeo áo mưa vào, đẩy quần lót ướt sũng ra, mượn ↪️-ả-𝖒 gı-á-↪️ 🌴-ⓡơ-𝖓 ư-ớ-𝖙 trực tiếp đi vào, anh quỳ một chân lên trên miếng lót ghế sô pha, hai tay nắm lấy đùi cô bắt đầu ra vào.
Khi anh đẩy vào trong, tiểu huyệt đã mở rộng đến mức lớn nhất, có thể hoàn toàn chứa đựng được toàn bộ dương v*t của anh, thậm chí mỗi khi đẩy đến nơi sâu nhất, hai trứng dái lớn đều vỗ vào ⓜ●ô●𝓃●ⓖ thịt cô.
Toàn bộ kiến thức lý thuyết của anh đều đến từ internet hoặc phim ⓚ♓●ı●ê●ц ⓓ●â●m, nhưng nếu thực sự khiến đối phương được thoải mái thì phải dựa vào thực hành, anh chậm rãi thọc vào ⓡú●† 𝓇●🅰️, sau bảy tám cái, một cái cuối cùng, anh dùng sức đ·â·ɱ ѵà·🔴 trong.
"Ưm a..." Bạch Phù ngẩng đầu lên гê-п ⓡ-ỉ một tiếng.
Sau vài lần khiến cô 𝓇ê·п г·ỉ yêu kiều, Tông Bách không nhịn được thọc vào 𝐫ú*ⓣ 𝓇*𝒶 một cách kịch liệt.
Bạch Phù ⓒ●ắ●ռ 𝖒●ô●1, bầu n_ℊự_c lắc lư, lần này gần như bị anh đ.â.ɱ đến mức tiếng 𝐫●ê●𝓃 𝓇●ỉ vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
"Tông Bách, chậm một chút, chậm một chút..."
"Bảo bối, nếu chậm một chút thì không thể thoả mãn em được."
Bạch Phù thực sự rất muốn lấp kín miệng anh.
Trên sân khấu, ca sĩ đã hát ba bài liên tiếp, thay thế bằng một ca sĩ khác lên, Tông Bách để cô nằm nghiêng lại, nâng một chân cô lên đặt ở trên vai, dương v*t dùng sức ↪️ắ●Ⓜ️ 𝖛●à●🅾️ trong, Bạch Phù r_ê_ⓝ 𝐫_ỉ một tiếng: "Qua trướng, quá trướng..."
Đi vào bằng tư thế này, bên trong vô cùng căng chặt, đặc biệt là khi toàn bộ dương v*t bị kẹp lấy, Tông Bách 💰-ướ-ⓝ-🌀 từ da đầu đến tận xương cụt, ngoài miệng vẫn bảo Bạch Phù chịu đựng một chút, nhanh chóng 𝐫·ú·ⓣ ⓡ·𝐚 rồi lại đú-🌴 vào từng cái từng cái, mặc dù đang rất sảng khoái nhưng anh vẫn có thể nhớ rõ chống đỡ ở đâu sẽ khiến cô 𝓇-υ-𝓃 r-ẩ-ⓨ dữ dội nhất, r●ê●n 𝐫●ỉ lớn tiếng nhất, anh sẽ lui ra phía sau chỉ để lại nửa quy đầu ở bên trong, sau đó dùng sức đ_â_ⓜ mạnh vào đó.
"A...Quá mạnh, quá mạnh..." Nước mắt Bạch Phù đọng lại nơi khóe mắt, giọng nói hơi khàn khàn.
Tông Bách càng ra sức đẩy vào, hành lang co rụt, nơi 𝖌ℹ️ⓐ●⭕ 𝐡●ợ●ρ truyền đến từng đợt 🎋.íⓒ.𝒽 𝖙.♓í.𝐜.𝐡, cả hai người đều cứng đờ, k●𝐡𝖔●á●ⓘ ↪️●ả●ɱ kịch liệt xông thẳng 👢.ê.𝓃 đỉ𝖓.h đầu, đồng thời đạt đến cao trào.
← Ch. 104 | Ch. 106 → |