← Ch.086 | Ch.088 → |
Đôi chân dài trắng như tuyết bị đẩy cao rồi tách t𝐡à-n-𝖍 𝐡-ì𝖓-♓ chữ M, môi â·m ♓·ộ đầy đặn ẩm ướt lộ ra, phơi bày âm đế vốn đã đỏ tươi.
Tông Bách nắm lấy cán dương v*t, quy đầu chạm vào môi â.𝖒 𝐡.ộ rồi nhẹ nhàng 🌜.ọ 𝐱.á.𝐭.
Bạch Phù khẽ ✝️·ⓗ·ở 𝖉·ố·c, cảm giác ngứa ngáy dễ chịu lan ra từ tiểu huyệt, cô khẽ ngâm nga mấy tiếng.
Cô biết bản thân không nên trầm luân.
Nhưng bản năng của 𝐭.ⓗâ.ⓝ 🌴ⓗ.ể không lừa được người.
Anh có thể dễ dàng làm cô độռ-𝖌 ⓣì𝖓-𝐡.
Trong đầu như có giọng nói không ngừng bảo với cô rằng: nếu đã không thể chống cự, vậy cứ nằm yên hưởng thụ đi.
Không cần trở thành một người trong ngoài bất nhất.
Sợi dây trói buộc sâu trong lòng bị cắt đứt, cả người cô thả lỏng, κⓗ𝑜-á-i ⓒ-ả-𝐦 phá tan hàng rào khiến cô càng thêm nhạy cảm.
Cô không khỏi dang rộng chân, mở rộng tiểu huyệt của mình, chấp nhận sự trêu chọc đến từ anh.
Tầm mắt Tông Bách dừng lại trên mặt cô, đôi mắt dịu dàng trầm tĩnh nhuốm màu tình dục, ư●ớ●т á●t giống như thấm nước, làn nước mùa xuân Giang Nam vừa dịu dàng vừa lưu luyến, vô cùng tinh tế, 𝐪-𝐮𝐲-ế-n 𝐫-ũ khiến côn th*t của anh cứng thêm vài phần.
Năm ngón tay của anh ⓢ●1●ế●𝐭 c𝒽ặ●†, sức lực xoa nắn mạnh hơn nữa, quy đầu thỉnh thoảng lướt qua âm đế, mang theo dòng điện nhỏ 𝐤*í*𝐜*𝐡 𝖙*𝖍*í𝖈*𝒽 lên đến tận bụng dưới, hai chân cô r-u-ⓝ гẩ-🍸, môi â*Ⓜ️ 𝒽*ộ đóng mở giống như cái miệng nhỏ thèm thuồng muốn nuốt thứ gì đó để đẩy cảm giác ngứa ngáy kia vào trong.
Cửa động thoắt ẩn thoắt hiện trong khi tiểu huyệt đóng mở, quy đầu bị cái miệng nhỏ của cô 𝐦-ú-t lấy, chỉ một chút ít như vậy nhưng cũng đã đủ để Tông Bách cảm nhận được sự khít chặt của tiểu huyệt cô, như được một bàn tay 𝐦ề·𝖒 ⓜạ·ℹ️ không xương 〽️·ơ·𝖓 ⓣг·ớ·𝖓, cảm giác muốn bắ-ⓝ 𝐭ⓘ-ⓝ-h trào dâng, cũng may bị anh đè nén.
Cô đã đ·ộ·n·𝐠 т·ìn·h, không thoả mãn với sự khiêu khích nhỏ giọt liên tục này.
Cả người Tông Bách hơi trầm xuống, ngón tay trượt xuống, nắm lấy thân dương v*t, lắc lư quy đầu vỗ vào miệng huyệt của cô.
Miệng huyệt vốn đã nhạy cảm bị anh vỗ vài cái, lại trào ra d-â-ⓜ thuỷ trong suốt.
Κ_𝒽0_á_𝐢 𝒸_ả_𝐦 chợt dâng lên khiến Bạch Phù thoải mái đến mức cả người trở nên biếng nhác, cô giống như một con mèo nhỏ lười biếng, duỗi eo phơi nắng dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp, để ánh mặt trời chiếu vào bộ lông của nó ở mức tối đa.
Tông Bách vừa chuyển động vừa quan sát sắc mặt của cô, chỗ nào có thể khiến cô thoải mái nhất thì anh sẽ vỗ ở đó.
Tiếng va chạm ◗*â*𝐦 mỹ sắc tình, d*m thủy bị anh vỗ đến văng tung tóe khắp nơi.
Bạch Phù cảm thấy xấu hổ, lần này anh không giam giữ chân cô nữa, nếu cô muốn dừng lại, chỉ cần thả chân xuống là được. Nhưng cô không thả, thậm chí càng mở rộng hai chân hơn nữa, cơ thể giống như bị một sức lực vô hình kiểm soát, càng muốn nhiều, muốn nhiều hơn nữa.
Theo thời gian trôi qua, sau khi cảm giác thoải mái trôi đi, tiểu huyệt bắt đầu trở nên ngứa ngáy, âm đế bị vỗ đến mức không ngừng ⓡ𝖚.ռ 𝓇ẩ.𝐲, thậm chí phần trên cũng bắt đầu co rút.
Mỗi lần anh vỗ vào thì cảm giác κíⓒ_♓ 🌴_♓í𝐜_h càng mãnh liệt hơn.
Sau khi 🎋♓0·á·❗ ↪️·ả·ɱ mãnh liệt thêm vào bụng dưới, nó giống như một hòn đá nhỏ rơi vào trong hố đen, không thể lấp đầy.
Cô không nhịn được ưỡn người lên, muốn co chân lại để né tránh sự va chạm của anh, một mình chịu đựng cả_ⓜ 𝐠_❗á_𝐜 ⓣ_ê ◗_ạ_i cho sự co rụt này mang đến.
Khi vỗ côn th*t vào tiểu huyệt, mặc dù cảm giác của Tông Bách không phải vô cùng mãnh liệt, nhưng phản ứng giống như say như mê của cô khiến tâm lý anh đạt đến k·𝒽·⭕·á·1 ↪️ả·ⓜ cực đại.
Tiểu huyệt nhanh chóng đóng mở, có thể nhìn thấy vách tường co rút dữ dội, anh biết cô sắp đạt cao trào, nếu bị cô tránh thoát vào giai đoạn trước cao trào này, tất cả đều uổng phí.
Anh mạnh mẽ tách hai chân cô ra, eo bụng ưỡn thẳng, quy đầu dùng sức đẩy mạnh vào âm đế của cô.
"Um... A..." Cô yêu kiều 𝓇ê●ⓝ г●ỉ, tiểu huyệt càng co rút nhanh hơn nữa.
Quy đầu lại đập mạnh vào âm đế của cô một lần nữa, tiểu huyệt co rút dữ dội, hai đùi không ngừng run lên.
"Tông Bách, Tông Bách..." Cô vô thức gọi.
Tông Bách nheo mắt, côn th*t lại dùng sức đụng mạnh vào môi â.ɱ 𝐡.ộ của cô vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
← Ch. 086 | Ch. 088 → |