Vay nóng Homecredit

Truyện:Nguyên Kỷ Nguyên Nhan - Chương 06

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Trọn bộ 52 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)

Siêu sale Lazada


Tiểu Lừa không hổ là niềm kiêu ngạo của Dạ Kiếm Ly, đi lên đường núi như vậy mà vẫn vững vàng vô cùng. Ta nhỏ giọng ngâm nga một điệu nhạc, Dạ Kiếm Ly ở phía trước dẫn đường dắt Tiểu Lừa, thỉnh thoảng chéo áo tung bay phật qua hai má của ta, nếu có người đi ngang qua nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy đây là một bức họa hoàn mỹ Bảo Kiếm Bạch Mã, Anh Hùng Mỹ Nhân... Anh hùng mỹ nhân, anh hùng mỹ nhân, ừ, nếu như chân tướng diện mạo của Dạ Kiếm Ly tuyệt sắc như trong lời đồn, thì hắn chính là một mỹ nhân đủ tiêu chuẩn rồi... Mà ta thì làm sao có thể làm anh hùng đây? Ắc ắc.

"Nét mặt của cô có thể bớt gian trá chút được không...", Dạ Kiếm Ly lười biếng nói.

"Huynh có mắt sau lưng hả?!".

"Người tập võ, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng". Hắn ngừng lại một chút, đột nhiên cười nói: "Ví dụ như, cô thì không thể nghe được phía trước có mấy tên sơn tặc".

Ta thoáng cái căng thẳng, lỗ tai dựng đứng thật cao. Dạ Kiếm Ly không nói lời nào, như lâm vào đại địch. Không khí căng thẳng như kiếm bạt nỗ trương, hết sức nghiêm trọng.

Thời gian một nén nhang trôi qua. Vài trận gió thổi qua, mấy phiến lá khô xào xạc rơi xuống, cánh rừng yên lặng như thể cây cối cũng ngừng hô hấp.

Một lúc lâu, ta nhướn cao một bên lông mày chậm rãi nói: "Huynh chơi ta?!".

Dạ Kiếm Ly rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, "Không có nha, không tin cô có thể kêu to mấy tiếng thử xem xem".

Ta nhờ vào những ngày qua luyện thính lực, mặc dù không bằng cao thủ trong võ lâm năng lực siêu nhiên có thể nghe rõ tất cả, nhưng cũng vô cùng nhạy cảm, nơi này ngay cả con sâu cũng không bò ra thì ở đâu ra có sơn tặc! Ta tức giận quát: "Huynh ăn hiếp một người mù như ta mà xem được sao?!".

Đột nhiên có một đồ vật gì đó từ trên trời giáng xuống, giống như là một tấm lưới quấn ta vào bên trong, Tiểu Lừa cảm giác được vật lạ nên không ngừng hí lên giãy dụa, ta hoảng sợ ôm chặt lấy cổ nó. Một tiếng cười rất quen thuộc vang lên, "Lão Đại, con ả kia quả nhiên ở chỗ này!".

Dĩ nhiên chính là lão Lục phu xe, sau một lúc bối rối ta mới nghĩ tới Dạ Kiếm Ly, người này theo lời đồn đại không phải là võ công rất cao sao? Thời khắc mấu chốt hắn lại chạy đi đâu mất rồi!

Tiếng bước chân lao đến như thủy triều ập tới. Ta cảm giác được mình và Tiểu Lừa bị bọn sơn tặc vây vào giữa, đám thổ phỉ này chắc là sau khi ăn giải dược Diệt Hồn, ói một trận không nhẹ, cho nên tới đây tìm ta trút giận. Quả nhiên, tên trùm thổ phỉ cười nói: "Oa, đây không phải là cô nương thần tiên ngày hôm qua sao?"

Bọn sơn tặc một trận cười to, trong đầu ta hiện lên trăm ngàn chủ ý, lập tức đã có tính toán, cho nên cũng cười ha hả theo.

"Ngươi cười cái gì?", trùm thổ phỉ hừ mũi nói.

"Chúc mừng các vị đại gia, các vị đã sắp thăng tiên rồi".

"Tiểu nha đầu miệng toàn lời nói sảng, hôm qua làm hại chúng ta còn chưa đủ thảm sao?!".

"Ngài nói như vậy là oan uổng Tiểu Kỷ nha, thăng tiên chính là linh hồn và cơ thể phải tinh khiết, không còn một chút uế khí nào, hôm qua ngài không phải là đã phun ra hết sao? Đó chính là bước đầu tiên tẩy rửa toàn thân, diệt hết uế khí phàm trần".

"...", trùm thổ phỉ trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên cười nói: "Ngươi tiểu nha đầu này quá quỷ quyệt, lão tử không thể tin ngươi được nữa".

"Không tin ư, vậy Tiểu Kỷ liền mời tiên nhân xuất hiện cho ngài xem".

Trùm thổ phỉ không nói gì, chắc là đang chờ xem kịch vui. Ta đoán chừng Dạ Kiếm Ly không đi xa, nhưng mà như thế nào mới có thể làm cho hắn ngoan ngoãn hiện thân giúp ta đuổi bọn người kia đi cũng là một vấn đề lớn.

Không còn cách nào khác, ta móc ra bảo bối luôn cất giấu bên người, nhắm đâm vào ngay con mắt của Tiểu Lừa, hung hăng quát: "Ra đây!".

Mùi vị quen thuộc từ rất xa thoang thoảng bay tới, một thân bạch y phá không bay đến, bọn thổ phỉ cũng hít vào một luồng khí lạnh, nhưng ngay sau đó liền im thin thít, là do ngạc nhiên hay là hoảng sợ thì ta không thể nào biết được. Nhưng mà rất nhanh sau đó liền có tiếng người ngã xuống đất, ta biết đã uy hiếp thành công, cho nên thu hồi cây bút máy bên cạnh mắt Tiểu Lừa.

Không có ai nói chuyện, chỉ có Tiểu Lừa vó ngựa bất an dậm dậm mặt đất. Ta cho là Dạ Kiếm Ly sẽ tức giận, lại không ngờ rằng hắn vẫn bình tĩnh như thế, giống như là một cái giếng cổ quái dị, sâu không lường được.

Ta thường nói hắn đương nhiên không đơn giản, nhưng như vậy vẫn là coi thường hắn rồi.

"Đa tạ đã cứu giúp", ta cười dài nói.

"Không cần khách khí", Dạ Kiếm Ly cũng thản nhiên nói: "Không biết trong tay Kỷ cô nương là vật gì?".

"Ám khí đó nha", ta bấm tách tách lên đầu cây bút máy, vuốt ve hình con thỏ nhỏ phía trên, cười nói: "Thì ra là huynh thật sự rất thương Tiểu Lừa".

"Một con vật mà thôi, không ngờ Kỷ cô nương tâm địa thật ác độc".

"Tiểu Lừa đáng yêu như thế, dù huynh không hiện thân ta cũng sẽ không đâm nó thật đâu". Ta cười xong, đột nhiên lạnh nhạt nói: "Ta chỉ là trêu người nói không giữ lời, huynh nói sẽ hộ tống ta đi tìm thần y Trường Sinh, vì sao lại đổi ý?".

"Nếu không phải trốn đi, làm sao có thể nghe được màn diễn thuyết đặc sắc như vậy của Kỷ cô nương?". Dạ Kiếm Ly lạnh nhạt nói: "Hơn nữa Dạ mỗ cũng không nhớ rõ là có hứa với cô chuyện gì".

Lần này đến phiên ta ngây ngẩn cả người, cười giỡn vẫn là cười giỡn, hắn quả nhiên không hề chính thức hứa hẹn ta cái gì. Khá lắm Lệ Nhân Lệ Đao! Ta cắn chặt hàm răng, móng tay hung hăng cấu vào thịt, ta sợ nếu ta buông lỏng tay, cơn tức giận khôn cùng sẽ nổ tung lên. Đây là lần đầu tiên ở cổ đại, ta thua trong tay một người cùng lứa tuổi, Dạ Kiếm Ly!

"Mà đừng nói ta không hề hứa hẹn với cô, chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi cô dùng ám khí, ta cũng có thể lấy mạng của cô".

Cảm nhận máu huyết toàn thân lúc lạnh lúc nóng, ta ổn định tâm tình, nói: "Vậy Tiểu Kỷ thật là sơ sót, không biết Dạ công tử có phát giác được thân thể mình không ổn hay không?".

Dạ Kiếm Ly ngơ ngẩn, "Cô hạ độc?".

"Hành tẩu giang hồ, tiểu nữ không có cách nào khác phải có chút mưu mẹo". Ta lười biếng cười, "Như vậy, Dạ công tử bây giờ có thể hứa với Tiểu Kỷ được không?".

Dạ Kiếm Ly không nói gì, ta nói ta hạ độc chỉ là chuyện nhảm nhí, trên người ta mặc dù có rất nhiều loại độc dược, nhưng mà cũng không tìm được cơ hội ra tay với hắn. Nhưng độc dược càng không dễ phát hiện không thấy khác thường càng là độc dược lợi hại, cho nên Dạ Kiếm Ly cũng không thể không khuất phục. Chỉ một thoáng có cơn tức giận mãnh liệt quất vào mặt ta, thổi trúng làm đau khóe mắt ta, rốt cục hắn cũng chịu bộc phát ra cảm xúc chân chính rồi sao... Hòa nhau một ván mà thôi, hừ hừ.

"Dạ mỗ nguyện ý hộ tống Kỷ cô nương đến chỗ thần y Trường Sinh", một lúc lâu sau, hắn thấp giọng nói, đoán chừng trong lòng hắn đang hận không thể đem ta ra bầm thây vạn đoạn. Đột nhiên giọng nói lại trở lại ngọt xớt như bình thường: "Tiểu Kỷ à, cô quả nhiên không đơn giản".

"Cũng vậy thôi, Tiểu Dạ Tử huynh cũng không tệ", ta cũng cười như cao thâm, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cứ tiếp tục bịa chuyện như thế này, ta chắc phải đổi tên thành Vi Tiểu Bảo.

Giang hồ vốn dĩ là như thế, ta và Dạ Kiếm Ly, hẳn là một khắc cũng không hề tin tưởng lẫn nhau.

Một mực diễn trò sao? Hắn thật đúng là không biết mệt nha, ta ngồi trên Tiểu Lừa lẳng lặng suy nghĩ, nếu như hắn biết ta căn bản không có hạ độc gì thì...

Rùng mình một cái, trong lòng cuối cùng cũng yên bình, lại tiếp tục lên đường. Nói đi thì cũng phải nói lại, bọn ta đây là đi tìm người, rốt cuộc nên đi theo hướng nào đây...

"Tiểu Dạ Tử, huynh định đi đến chỗ nào đầu tiên vậy?".

"Đi dự đại hội võ lâm, đương nhiên là đến Tô Châu".

"... Huynh không phải là muốn dẫn ta đi tìm thần y Trường Sinh sao?!!".

"Ta đã hứa đem cô đi tìm ông ta, nhưng cũng chưa nói nhất định là phải đi ngay lập tức, cho nên ta muốn làm chuyện của ta trước".

Giọng Dạ Kiếm Ly vô cùng tà ác, hắn nhất định là đang trả thù! Ta chán nản, ngày thường nhiều mưu kế quỷ quyệt như vậy nhưng bây giờ không thể nghĩ được gì. Dạ Kiếm Ly thấy ta không nói lời nào, càng thêm đắc ý nói: "Tiểu Kỷ cô nương thông minh lanh lợi tại sao không nói chuyện nữa?".

"Tiểu Kỷ cô nương thông minh lanh lợi đang suy nghĩ vài vấn đề", ta bực bội trả lời.

*****

Một ngày trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến ban đêm, Dạ Kiếm Ly đỡ ta xuống ngựa, mơ hồ có mùi thơm thức ăn truyền đến, từ ngày hôm qua đến giờ ta chưa ăn uống gì, đã sớm đói bụng đến mức đầu óc choáng váng, cho nên khi hắn mang ta vào khách điếm, ta vui vẻ đến mức khoa tay múa chân. Ngoài dự đoán của ta, Dạ Kiếm Ly thản nhiên nói: "Chưởng quỹ, hai gian phòng hảo hạng".

Ta kháng nghị níu chặt tay áo của hắn, nhưng Dạ Kiếm Ly không để ý tới, ta đành phải thất thểu đi theo hắn lên lầu. Tiểu nhị của khách điếm cười nói: "Cô nương, đôi mắt của cô không tiện, giường nhỏ ở bên phải, cô cẩn thận một chút kẻo trật chân té, một lát nữa ta sẽ đem nước nóng tới cho cô".

"Đem thêm cho ta một bàn rượu ngon thức ăn ngon!", ta vội la lên. Tiểu nhị lên tiếng trả lời rồi rời đi, ta mò tới giường đệm chậm rãi nằm xuống, nằm xuống rồi mới phát hiện ra ta chắn hẳn là đã đến khách điếm của chính mình, giường đệm ở cổ đại cứng muốn chết, cho nên giường đệm của khách điếm Kỷ gia ta đều sai người trải một lớp bông thật dày, mềm mại thoải mái. Ta chộn rộn mò tới góc chăn, quả nhiên có thêu một chữ "Kỷ".

Làm sao để lưu lại ám hiệu cho bọn người Thanh Phong Các đây? Suốt cả chặng đường ta đều không có cơ hội, đến chi nhánh khách điếm của Kỷ gia, trên người ta có lệnh bài của chưởng quỹ nên cũng không lo bọn họ không nhận ra ta, nhưng phiền toái chính là thân phận và mục đích của Dạ Kiếm Ly vẫn có điểm đáng nghi, nên cũng không thể cho hắn biết thân phận thật của ta được...

"Cô lại đang có chủ ý quái quỷ gì vậy?".

Giọng nói vừa vang lên bên tai, ta sợ đến mức run cả tay, Dạ Kiếm Ly nhìn thấy góc chăn có thêu chữ, cười nói: "Không lẽ cô và khách điếm Kỷ gia này cũng có quan hệ gì sao?".

Trúng tim đen rồi! Lòng ta lo lắng, giả bộ phản ứng khinh thường lời nói của hắn.

Người này thông minh đến mức đáng hận, ta phải nhanh chóng tìm được thần y Trường Sinh trị lành đôi mắt, nếu không sớm muộn gì cũng bị hắn làm cho suy nhược thần kinh.

Tiểu nhị khách điếm kịp thời đưa rượu và thức ăn tới, Dạ Kiếm Ly cũng không biết xấu hổ ngồi xuống cùng ta ăn uống. Không hổ là đầu bếp nhà ta, ngay cả Thịt Viên Tứ Hỉ[1] bình thường mà cũng có thể làm thành món ăn ngon như vậy, ta bưng chén ăn uống ngấu nghiến, bởi vì không nhìn thấy cho nên va chạm ồn ào như đi đánh giặc. Dạ Kiếm Ly chịu không nổi kiểu vô học của ta, tới lúc ta va phải đôi đũa của hắn không biết đã là lần thứ bao nhiêu, hắn rốt cục bộc phát.

"Cô nương có thể ưu nhã một chút hay không!".

"Ta... Không nhìn thấy...", trong miệng chứa đầy đồ ăn, ta nói chuyện hết sức khó khăn: "Huynh... Có thể nhìn... Thấy... Sao lại... Còn để... Ta đụng... Đụng đũa?!".

Dạ Kiếm Ly chán nản, quyết định không để ý tới ta nữa mà tự mình chậm rãi ăn tiếp. Nhưng khi hắn vừa từ tốn rót chén rượu xong, trên bàn đã không còn món ăn mặn nào.

"Cô, cô thật sự mù sao?", hắn hoảng sợ nói: "Mù mà gắp thức ăn sao lại chính xác như vậy?!".

"Hắc hắc", ta ngại ngùng gãi gãi đầu, gần đây khứu giác càng ngày càng nhạy bén, ta cũng muốn chỉ ăn rau quả thôi cho mát miệng nha, chẳng qua là chiếc đũa không tự chủ được nên... Bản năng con người, bản năng mà thôi. Ta thuận tay mò tới chén rượu mà Dạ Kiếm Ly mới vừa rót, uống một hơi cạn sạch, thỏa mãn ợ lên một cái.

Giọng Dạ Kiếm Ly rầu rĩ, làm như ghét bỏ giơ tay lên bịt miệng bịt mũi, "Ta ban đầu còn hoài nghi cô là hậu nhân của danh môn hoặc là thiên kim nhà quan, bây giờ nhìn lại cô nhất định là xuất thân từ Cái Bang".

Ta không phản ứng chỉ nhún nhún vai, "Ăn no rồi sao, vậy thì đi đi, bổn cô nương muốn nghỉ ngơi".

Một lúc lâu không có tiếng động, cửa phòng đột nhiên "kẽo kẹt" một tiếng đóng kín lại, ta mới biết được hắn đã rời đi rồi. Thở dài dằng dặc, vẫn là không nên nghĩ tới việc để lại ám hiệu như thế nào, người này cứ như quỷ, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn thấy hắn có chút mờ ám, thật buồn bực.

Lúc ta đứng dậy không cẩn thận đụng rớt một vật, sờ sờ có vẻ giống như là một cái mũ đội đầu có lưới vải, mang theo mùi thơm đặc biệt của Dạ Kiếm Ly. Thì ra người này luôn đội mũ sa, vậy rốt cuộc đã từng có người nào chân chính nhìn thấy hắn chưa? Không chừng hắn là người xấu xí muốn che gương mặt quái dị nên mới đội cái này, hắc hắc hắc.

Đang lúc ta mông mông lung lung sắp ngủ, phía dưới lầu đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, tiếng người nói chuyện ồn ào. Ta rúc đầu chui vào trong chăn cũng không ngăn được tạp âm xuyên qua, rốt cuộc không chịu nổi. Ta vừa mới ngồi bật dậy, cửa phòng đã bị gõ vang.

Ta lần mò đi đến mở cửa, giọng nói đáng thương của tiểu nhị vang lên: "Cô nương cô chịu khó một chút được không, có một nhóm người trong giang hồ đến quán, bọn họ cũng muốn ở phòng hảo hạng, chuyện này...".

Muốn ta nhường phòng sao? Cũng không phải là không được, chẳng qua là...

"Khách điếm Kỷ gia cũng không phải là không có thế lực, mấy người trong giang hồ thì có cái gì mà sợ?".

"Cô nương, cô có điều không biết...", tiểu nhị hết sức lo lắng, lặng lẽ rỉ tai ta: "Nhóm người này gồm thiên kim của võ lâm minh chủ Tiêu đại hiệp cùng với vài vị thiếu hiệp, những nơi khác không tới chỉ chịu tới tửu lâu Kỷ gia, chuyện này... Đắc tội không nổi đâu, cô nương nhường cho một gian là được rồi...".

"Tại sao không tìm hắn đòi phòng?", ta nhướn một bên lông mày, chỉ sang phòng Dạ Kiếm Ly.

"Cái này...".

"Hắn nhìn qua không dễ chọc vào sao?".

Tiểu nhị không lên tiếng, đoán chừng là chỉ gật đầu chứ không nói gì. Ta hừ một tiếng, vẫn là nên trở về phòng thu dọn đồ đạc thôi, dù sao cũng là nhà mình làm ăn, ta không chiếu cố còn có ai chiếu cố nữa đây. Tiểu nhị bất đắc dĩ thở dài rồi tạ ơn trời đất, ta cầm lấy cái mũ của Dạ Kiếm Ly rồi mò sang gian phòng cách vách, oanh oanh liệt liệt đẩy cửa bước vào.

"Tiểu Dạ Tử, huynh bỏ quên mũ sa ở...".

Cánh cửa đột nhiên tự động đóng kín lại, suýt chút nữa kẹp luôn cả tóc ta, ta sợ hết hồn.

"Đi vào tại sao không gõ cửa?", Dạ Kiếm Ly lười biếng nói, giọng nói cũng là từ trong vang ra ngoài.

"Bên ngoài ồn ào náo nhiệt như vậy huynh cũng không nghe được đâu!", ta lần mò tới cái bàn, "Huynh đang ở đâu trong phòng vậy?".

"Có chuyện gì thì nói mau". Tiếng nước chảy tí tách, chẳng lẽ là đang rửa mặt sao?

"Không đủ phòng hảo hạng, ta với huynh chen chúc cùng một gian vậy". Ta đặt mũ sa của hắn lên bàn, "Này, đồ của huynh này".

"Chen chúc cùng một gian?", giọng nói nhàn nhạt không còn bình tĩnh.

"Ta mù cũng không nhìn thấy huynh, huynh đâu có chịu lỗ, ta không để ý đến huynh là đàn ông thì thôi chứ...", ta lầm bầm nói: "Cho nên nhường giường cho ta đi...".

"...", tiếng nước lại vang lên, người này sao chỉ lo rửa mặt không để ý tới ta gì hết vậy. Ta khó chịu đứng lên, "Này, huynh rốt cuộc là đang làm gì thế hả...".

"Tiểu Kỷ cô nương ân cần như vậy chịu nhường gian phòng cho người khác, đích thị là phải có lợi lộc rồi".

...

Người này không cần phải thông minh như vậy có được không!

Ta nhẫn nhục gật gật đầu, "Tiểu nhị khách điếm đã đồng ý với ta an bài Tiêu Linh ở gian phòng của ta".

Tiêu Linh là nữ nhi của Tiêu Kiến Nhân, là mỹ nhân danh chấn giang hồ.

"Thông minh", Dạ Kiếm Ly cười nói.

"Đúng vậy nha", ta đắc ý tiếp lời: "Ở ngay cách vách, có thể thuận tiện nghe lén lại càng dễ dàng ẩn nấp...".

Hình như ta lỡ buột miệng rồi...

"Ta là trộm mà, đương nhiên phải cẩn thận đề phòng những kẻ võ lâm chính phái này".

Dạ Kiếm Ly không nói gì, chỉ có tiếng nước chảy nhẹ nhàng, hắn rốt cuộc đang làm gì vậy, ta khó hiểu men theo tiếng nước chảy sờ soạng bước lên vài bước, đột nhiên chạm phải một tấm mành, tiếng nước chảy bỗng ngưng bặt.

Hmm, hắn quả nhiên ở chỗ này, ta vung tấm mành lên muốn nói chuyện... Một gáo nước nóng đột nhiên đổ ập xuống đầu ta. Ta nhất thời sặc đến không thở nổi, tay trái vịn chặt một cái vật gỗ ướt nhẹp, tay phải lại chạm trúng một thứ gì đó mềm mại mịn màng, ấm áp như ngọc... Trong lòng ta còn đang buồn bực, đây là cái gì vậy...

Đột nhiên chợt nhận ra, ta vội lui về phía sau mấy bước, "Huynh, huynh là đang...".

(Tiu Ú: haha =]] được ăn đậu hủ của ca ca nhé =]])

"Xin lỗi, đã quên mất cô không nhìn thấy gì", hắn chậm rãi nói, tiếng nước chảy lại vang lên thanh thúy. Ta làm sao lại ngốc như vậy a... Rõ ràng là người ta đang tắm mà, chẳng qua là Dạ Kiếm Ly có thể vừa tắm vừa hàn huyên cùng một người khác phái ở chung một phòng mà lại vui vẻ như vậy, thật là bội phục. Nhưng mà hắn dám cầm gáo nước dội lên một cô gái mù lòa yếu đuối, thật sự là rất quá đáng! Ta tức giận quơ quả đấm nhỏ, "Huynh dám cầm gáo nước tắm dội lên người ta!".

(Tiu Ú: chị mà yếu đuối cái chỗ nào *nhìn khinh bỉ*...)

"Tiểu Kỷ cô nương có thể tránh ra hay không, Dạ mỗ không quen lúc tắm rửa có người khác ở bên cạnh".

Ta bĩu môi rồi đột nhiên cười tà ác, "Tiểu Dạ Tử, nếu ta nói cho huynh biết ta không có bị mù...".

Dạ Kiếm Ly không chút sợ hãi không hề đổi giọng, "Nếu như cô không mù, sao cứ đứng nói chuyện với cái màn như vậy?".

...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-52)