Vay nóng Tinvay

Truyện:Nguyên Kỷ Nguyên Nhan - Chương 01

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan
Trọn bộ 52 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)

Siêu sale Lazada


Một buổi sáng ánh nắng rực rỡ.

Chim hót ríu rít, hoa tỏa hương thơm, thiếu nữ mặc sa y màu hồng phấn nhanh nhẹn bước trên hành lang, nhẹ mỉm cười nhìn quanh, mơ hồ như có ánh sáng mềm mại tỏa ra từ ống tay áo tung bay, dường như có thể mọc cánh thành tiên bay lên trời bất cứ lúc nào.

Nàng, chính là một thiếu nữ mỹ lệ khả ái khêu gợi thiện lương rất có khí chất... là nha hoàn duy nhất của nữ chính ta, Tiểu Hồng.

Ta thừa nhận cái tên Tiểu Hồng không có cá tính này là do ta đặt ra, bởi vì căn cứ theo kiến thức lịch sử uyên bác của ta, hồng nhan họa thủy thường bạc mệnh, Tiểu Hồng chính là họa thủy trong họa thủy, cho nên cần phải có một cái tên thật bình thường để bù lại. Thật ra thì ta đã chuẩn bị gọi nàng là Cẩu Đản, sau lại bởi vì nàng và cả những người trong thôn đều phản đối, ta đành phải thôi.

Ta sống trong một cái thôn yên tĩnh mà hòa ái, mọi người nam canh nữ chức[1], tự cấp tự túc, trải qua cuộc sống cực kỳ hạnh phúc. Ta là người nổi danh nhất trong cái thôn này, vô luận người già hay đứa trẻ, ngay cả Đại Hoàng nhà lão Trương đầu thôn nhìn thấy ta cũng phải cất tiếng chào. Vì vậy người trong thôn tặng cho ta một cái danh hiệu, cũng chính là phản ánh chân thực nhất thân phận chân chính của ta.

Bọn họ gọi ta, là thôn trưởng lão Đại. Lời này ta nói với ai cũng đều không tin, một tiểu nha đầu mười tám tuổi làm sao có thể làm lão Đại?! Đây dĩ nhiên phải có một chút bản lãnh, ví dụ như hãm hại, lừa gạt, nhậu nhẹt... Hay là đánh bạc cược, cái gì ta cũng biết. Hơn nữa bản thân ta có trí khôn và nhớ dai hơn hẳn người thường, cho nên ta vô cùng đặc biệt và cũng cực kỳ...vô sỉ.

Cứ nhìn thư đồng Tiểu Liên lúc mới vừa tới cái thôn này mà nói, năm đó cậu ta là đứa trẻ đơn thuần thiện lương đến cỡ nào a. Vừa vào đầu thôn đã bị Đại Hoàng nhà lão Trương nghênh đón.

"Chó dữ ở đâu ra!", Tiểu Liên rút bội kiếm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy vẻ mỏi mệt sau khi lặn lội đường xa.

Lão Trương ra đón, "Đại Hoàng sẽ không cắn người, tiểu ca đừng nóng giận".

Tiểu Liên nhìn vị đại thúc vẻ mặt chất phác chân thành, tự nhiên cảm thấy thân thiết, thích thú đem bội kiếm tra vào bao, ôm quyền nói: "Xin hỏi, nơi này là Thanh Phong Các có phải không?".

"Thanh Phong Các, chính là nơi này, tiểu ca muốn tìm thôn trưởng sao?", lão Trương hiểu rõ gật đầu, "Từ nơi này đi thẳng vào bên trong, quẹo phải rồi quẹo phải, quẹo trái rồi quẹo trái, chính là gian nhà rách nát nhất".

Thôn trưởng? Là tên gọi khác của Các chủ Thanh Phong Các sao...

Tiểu Liên nghi ngờ nhìn lên ngôi miếu đổ nát trước mắt, truyền thuyết nói rằng Các chủ Thanh Phong Các là người bí hiểm, ru rú trong nhà, nhưng không ngờ lại... nghèo đến như vậy!

Trong lòng xuất hiện ba phần thất vọng, cậu ta gõ lên vòng đồng rỉ sắt, lập tức có tiếng bước chân truyền đến, cửa gỗ nặng nề "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

Tiểu Hồng cười nói: "Là Liên công tử ư, mời vào, Các chủ chờ đã lâu".

Tiểu Liên lập tức giật nảy mình, cô gái này tuyệt sắc như vậy mà cũng chỉ là một nha hoàn, mình vừa đến đây cũng chưa tới một nén nhang, vậy mà Các chủ đã biết, chủ nhân của Thiên hạ Đệ nhất Các, quả nhiên danh bất hư truyền.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, ngay sau đó, cậu ta bất hạnh nhìn thấy ta.

Chênh lệch rõ ràng như mực nước của lòng sông so với đáy biển làm cho cậu ta trong nháy mắt biến thành con tò te, ánh mắt giằng co ở trên người ta giống như là muốn lột xuống một lớp da.

Một lúc lâu, vẻ mặt cậu ta bối rối, chán nản nói: "Tại hạ là Liên Chi Hoài, tham kiến Các chủ".

Ta khách khí gãi gãi đầu, cười nói: "Cái này, ta vẫn tương đối thích người khác gọi ta là thôn trưởng".

Sau đó, sắc mặt Tiểu Liên càng bối rối.

"Tiểu Liên, tìm ta có việc gì sao?", ta hòa ái nói.

"...", Tiểu Liên vẫn giữ vẻ mặt nghi ngờ.

Tiểu Hồng nhịn cười, "Liên công tử, vị này đích thực là Các chủ Thanh Phong Các, ngài có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi".

Được vị tỷ tỷ xinh đẹp khuyên can, Tiểu Liên rốt cuộc quyết định tin tưởng ta, cất cao giọng nói: "Liên gia của tại hạ một nhà mười ba miệng, đều bị La Huỳnh Thạch hữu sứ của Triêu Thánh Môn giết chết, vốn nghe nói Thanh Phong Các chỉ cần có thù lao liền hữu cầu tất ứng[2], ta muốn cái đầu của La Huỳnh Thạch, nhưng mà tại hạ bất tài, chỉ có một cái mạng nhỏ, Các chủ muốn thì cứ lấy".

"La Huỳnh Thạch?".

Ta nhắm mắt lại vờ như đang suy nghĩ đăm chiêu. Một lúc lâu sau, mở mắt ra, thấy vẻ mặt Tiểu Liên mang thần sắc không biết sợ, khóe mắt lại toát ra một chút căng thẳng.

Ta nhịn cười ra tiếng, "Được rồi".

Tiểu Liên thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Đa tạ Các chủ thành toàn, ngày sau dù núi đao biển lửa, Liên Chi Hoài tuyệt không có một cái nhíu mày".

"Núi đao biển lửa rất vui vẻ sao?", ta miễn cưỡng ngáp một cái, "Tiểu Hồng, tiễn khách".

Tiểu Liên ngơ ngác đi theo phía sau Tiểu Hồng, ra khỏi ngôi miếu đổ nát.

Tiểu Hồng thấy cậu ta bộ dạng thất hồn lạc phách, thản nhiên cười, "Tiểu Hồng biết trong lòng Liên công tử vẫn còn nghi ngờ, nhưng kính xin công tử yên tâm, chuyện Các chủ đã đáp ứng rồi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời".

"Hồng cô nương, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta vẫn cho là Các chủ Thanh Phong Các phải...".

"Là người phong hoa tuyệt đại, thông minh cực đỉnh sao?", Tiểu Hồng tiếp lời: "Như vậy, ngài cho rằng ngài làm sao có thể đến được nơi này?".

Tiểu Liên trong bụng kinh ngạc, trước đó cậu ta nhận được một tờ giấy thần bí, mới từng bước tìm được cái thôn nhỏ này.

"Thế nhân đều biết Thanh Phong Các chúng ta ở ven hồ Thiên Thủy, thù lao thỉnh cầu các loại cùng lắm chỉ xem là một vài thứ đồ chơi đắt tiền chút thôi, ngài vì sao lại có thể theo chỉ dẫn của người khác, đến được nơi cực kỳ bí mật này, hơn nữa mở miệng liền muốn giết hữu sứ ma giáo, giết hắn rồi sẽ phải gánh chịu hậu quả to lớn, ngài nói vì sao Các chủ một câu liền đồng ý?".

"...", Tiểu Liên nói không ra lời.

"Tổng bộ, nhân sự của Thiên hạ Đệ nhất Các, tướng mạo giọng nói của Các chủ, bao gồm cả ta đây làm nha hoàn, mọi thứ đều cực kỳ bí mật. Tại sao lại dễ dàng cho một người ngoài như ngài biết được?".

"Chẳng lẽ... Là Các chủ?".

"Không sai!", Tiểu Hồng ngạo nghễ nói: "Các chủ coi trọng tư chất của ngài, nhưng ngài lại nói cô ấy không có năng lực, ngài chắc cũng biết Kỷ gia?".

"Là Kỷ gia nắm trùm các quán rượu, khách điếm[3], buôn bán tơ lụa, châu ngọc?".

"Không sai, Kỷ gia, chính là tài sản của Các chủ chúng ta!".

Ta nằm úp tai vào cửa nghe thấy như vậy trong lòng nở hoa, nha đầu này, đã sớm nói cho nàng hiểu làm người là phải khiêm tốn, cứ khen như vậy hoài, ta sớm muộn gì cũng sẽ trở nên kiêu ngạo, xấu hổ a xấu hổ a.

*****

Ngày hôm sau, Tiểu Liên nhìn cái đầu của La Huỳnh Thạch trên bàn, trợn mắt đến mức con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài.

"Này... La Huỳnh Thạch... Ít nhiều gì cũng là cao thủ hạng nhất trên giang hồ... Cô, các người làm sao...".

"Nhanh như vậy đã giải quyết xong phải không?", ta không thích nhìn cảnh tượng máu thịt lẫn lộn trước mặt, liền quay đầu đi phất phất tay."Người của chúng ta lợi hại hơn hắn mà thôi".

"Nhìn vết kiếm này... Là đệ nhất cao thủ của Thanh Phong Các, Túc Sát[1]sao?".

"Không sai".

"Ngài ấy giúp Liên mỗ báo thù diệt môn, tại hạ lại không thể nhìn tận mắt vị kỳ nhân này sao?".

"Ngươi đã sớm gặp ông ấy rồi".

"A?? Làm gì có?".

"Chính là lão Trương đầu thôn đó, Đại Hoàng nhà ông ấy không có sủa ngươi sao?".

"...".

Tiểu Liên đáng thương một lần nữa hóa thành con tò te, ta ho mấy cái, "Về thù lao thì...".

Thành công làm tượng đất sống lại."Nguyện ý nghe Các chủ sai khiến".

Ta cười cười, "Từ nay về sau, Liên Chi Hoài cùng cừu hận diệt môn của hắn đã chết, từ hôm nay ngươi chỉ là một tùy tùng Tiểu Liên bên cạnh ta, tất cả của ngươi đều là của ta, hiểu chưa?".

Từ đó Liên Chi Hoài biến mất, bên cạnh ta lại xuất hiện một Tiểu Liên nhiều chuyện lời nói ác độc.

"Thôn trưởng, mặt trời đã phơi mông rồi nha!".

"Mọi người mau đến xem này, thôn trưởng trước khi đi ngủ lại không rửa chân!".

"Tiểu Hồng, cô làm sao có thể sống cùng lão Đại lâu như vậy hả, keo kiệt muốn chết, ngay cả nước trà cũng không có?".

"Lão Đại, chân cô sao lại lớn như vậy hả, làm sao mà gả ra ngoài được đây?".

Ta... Ta đây sao lại tuyển một tên vô lại như thế này về vậy... Ban đầu thật đúng là nên một kiếm giải quyết cậu ta luôn, muốn khóc chết.

Một ngày kia, ta đã ăn no giơ cây tăm xỉa răng, Tiểu Hồng từ trên đầu ta bay xuống.

"Lão Đại, Diệp đại ca bị thương!".

Ta suýt chút nữa nuốt luôn cây tăm vào trong bụng, Diệp Vô Trần bị thương, khả năng xảy ra chuyện này quả thực còn thấp hơn so với chuyện gà trống đẻ trứng!

"Là ai làm!", ta xông ra ngoài, "Dám đả thương huynh đệ ta, không muốn sống nữa sao!".

"Là... Người của Triêu Thánh Môn".

Trong lòng ta trầm xuống, rốt cuộc đã tới.

"Trường Sinh, huynh ấy sao rồi?", ta nhìn đại phu duy nhất trong thôn, nói nhỏ.

"Đã không còn đáng ngại", Trường Sinh liếc ta một cái, "Gọi ta là Trường Sinh gia gia! Ngươi, nha đầu này!".

Ta cợt nhả đánh trống lảng, "Cái tên Tiểu Diệp này, đừng nói trên giang hồ chưa từng có địch thủ, chỉ là nếu đánh không lại thì dựa vào tài khinh công thiên hạ vô song của huynh ấy, trượt một cái là chuồn được ngay mà".

"Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao, cao thủ tỷ thí chú ý nhất chính là khí độ[2]!", Trường Sinh trợn mắt nhìn ta một cái, "Độc trên phi tiêu này hẳn là kỳ độc Diệt Hồn của Triêu Thánh Môn!".

"Bọn họ chắc chắn là đã nghe danh thần y Trường Sinh, nhưng lại không biết rằng trên đời này không có độc gì là gia gia không giải được!".

Quả nhiên, thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên[3]. Trên mặt Trường Sinh tràn đầy vẻ tươi cười, trước khi rời đi thuận tiện để lại vài túi dược giải độc Diệt Hồn. Ta phân phát cho người trong thôn, mỗi người đều dự bị ít nhất mấy viên. Mặc dù như thế nhưng vẫn thừa lại vài túi, thật là lãng phí, không biết có thể đem bán lấy tiền hay không.

Ban đêm, một bóng người lặng lẽ chạy vào gian phòng của Diệp Vô Trần, nhìn dáng vẻ yểu điệu như vậy, dĩ nhiên chính là thôn trưởng ta.

"Tiểu Diệp, Tiểu Diệp".

"Thôn trưởng?", Diệp Vô Trần nhận ra giọng nói này.

Ta từ trong lồng ngực lấy ra hai khối dài dài, nhét vào trong tay Diệp Vô Trần. Người này mượn ánh trăng nhìn lại, vật kia lòe lòe sáng lên, rõ ràng là hai khối chocolate Le Conte[4] được gói giấy bóng rất đẹp.

"Cái này, Dove[4] đã bị cướp hết, nhưng nhãn hiệu này cũng không tệ đâu, huynh phải nhanh ăn xong rồi xử lý sạch sẽ giấy gói, tốt nhất là dùng nội lực thiêu ra tro! Đừng để người trong thôn nói ta thiên vị, aiz, những ngày qua huynh đã cực khổ rồi".

"Thôn trưởng...", Diệp Vô Trần cảm động đến nỗi nói không ra lời.

"Thanh Phong Các đắc tội Triêu Thánh Môn, đã sắp không còn thái bình, nói với mọi người tất cả phải cẩn thận".

"Thôn trưởng vì Liên Chi Hoài mà đắc tội đến Triêu Thánh Môn, đã là chuyện của hai năm trước, vì sao đến bây giờ bọn họ mới có hành động?".

"Năm đó La Huỳnh Thạch hữu sứ của Triêu Thánh Môn, cưỡng gian giết người bắt cóc cướp của, không chuyện ác nào không làm, người người đã sớm muốn diệt trừ, nếu Triêu Thánh Môn có hành động gì, đồng đạo võ lâm tất nhiên đứng ở bên phía chúng ta. Nhưng tháng trước lão Trương nhận danh sách, lén lút làm thịt cái tên bại gia Tiêu Thiếu Nguyên, hắn buôn bán phụ nữ nhà lành, lại ỷ vào cha hắn Tiêu Kiến Nhân là minh chủ võ lâm mà làm xằng làm bậy, nhưng dù gì hắn cũng là tiểu nhi tử người ta thương nhất, mặc dù lão Trương làm việc bí ẩn, nhưng Tiêu Kiến Nhân cũng đã hoài nghi Thanh Phong Các, nếu như Triêu Thánh Môn có hành động, lão tất nhiên sẽ không nhúng tay, chỉ muốn chúng ta lưỡng bại câu thương cho xong".

"...", Diệp Vô Trần suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Diệp mỗ tuy rằng một thân võ công, nhưng không nghĩ ra những thứ đạo lý thô thiển này, xem ra ta thật sự là già rồi".

"Tiểu Diệp còn rất trẻ mà, năm đó nếu không có huynh, ta làm sao sống được cũng không biết", ta nghiêm mặt nói.

Diệp Vô Trần nhận thấy ta hiếm khi nghiêm túc, nhếch miệng mỉm cười.

Ngoài cửa, hai bóng người lặng lẽ đứng sừng sững.

"Tiểu Hồng, lão Đại năm đó xảy ra chuyện gì vậy?", Tiểu Liên nói nhỏ.

Tiểu Hồng thở dài."Năm đó sao... Nói ra rất dài dòng...

Năm năm trước, chính vào lúc binh hoang mã loạn[5], quê quán của ta bị ôn dịch náo loạn, cho nên người nhà muốn bán ta làm nha hoàn cho nhà phú hộ, thật không may nhà phú hộ kia bị cướp, ta bị bắt đem bán về phía nam, nửa đường nhìn thấy một nha đầu ăn xin, bọn buôn người thấy cô ấy ăn mặc kỳ quái, nghĩ là người ngoại quốc, liền đến bắt cô ấy, đó chính là lão Đại.

Ban đầu cô ấy vừa lạnh vừa đói sắp chết, nhưng trong ngực lại ôm thật chặt một cái túi, bọn buôn người ngại bẩn nên cũng không cướp đi, cứ như vậy đi đến cái thôn này, ta bị bán cho một hộ nhà nghèo làm con dâu, còn lão Đại có vẻ bệnh tật nên không ai muốn, bọn buôn người cảm thấy phí công nuôi cô ấy vài bữa cơm nên vô cùng tức giận, muốn một đao chém chết cô ấy, không ngờ lúc ấy quan binh đột kích, đốt sạch cướp sạch một thôn, mọi người đều lo chạy trốn, may là Diệp đại ca cứu chúng ta từ trong đống thi thể ra ngoài, huynh ấy lúc đó đang bị Mộ Dung gia đuổi giết...

Sau này, lão Đại nói với Diệp đại ca đủ loại ý kiến, ta cảm thấy cực kỳ hoang đường, tuy nhiên ở thời khắc mấu chốt đã cứu mạng Diệp đại ca. Sau đó lão Đại bắt đầu làm ăn, tất cả quy tắc đều rất ly kỳ cổ quái, nhưng trong một đêm đã làm cho chúng ta trở thành phú khả địch quốc[6]. Cô ấy ở thôn này, chứa chấp rất nhiều người không còn nhà để về, những người này có hắc đạo cũng có bạch đạo, nhưng lão Đại nói bọn họ đều là những người cô đơn, cứ như thế thành lập Thanh Phong Các, mấy năm ngắn ngủi đã trở thành Thiên hạ Đệ nhất Các... Lúc này ta không thể không thừa nhận, lão Đại là kỳ nữ, cô ấy cũng không thuộc về thế giới của chúng ta.

Lão Đại năm đầu tiên rất ít nói chuyện, cũng rất ít cười, thường vuốt ve cái túi kia rồi núp ở một góc không nói lời nào. Hỏi tên cô ấy cũng không nhớ rõ, Diệp đại ca vì muốn cô ấy sớm ngày tỉnh lại, liền đặt cho cô ấy tên gọi là Kỷ Triển Nhan".

"Vậy Dove là cái gì? Chocolate là cái gì?", Tiểu Liên hiếu kỳ hỏi.

"Hắc hắc", vẻ mặt Tiểu Hồng đột nhiên trở nên hết sức gian trá."Dove và Le Conte là một loại nhãn hiệu, giống như quán rượu Kỷ gia, vải vóc Kỷ gia của chúng ta, chocolate thì là mỹ vị nhân gian, ban đầu lão Đại sống chết không để cho người ta cướp lấy cái túi chính là chứa cái này, ngươi chưa từng nếm qua sao?".

"Nhưng lão Đại vừa nói Dove đã bị cướp sạch...".

"Đừng nghe cô ấy, dám cá cô ấy đã giấu riêng mấy khối, có cơ hội ngươi nắm được nhược điểm của cô ấy thì muốn là có".

Khóe mắt ta nheo lại nghe Tiểu Hồng kể lể về gốc gác của mình. Diệp Vô Trần phía sau lưng ta tức giận hỏi: "Có phải muội thật sự đã giấu riêng mấy khối Dove không muốn cho ta hay không?"

...

Ta khóc lóc trở lại ngôi miếu đổ nát của mình, Diệp Vô Trần điểm huyệt ta rồi lục lọi ra được mấy khối Dove, ông trời ạ, nếu như ông chịu cho ta một cơ hội nữa, trước khi bị lục soát ta sẽ ăn hết chocolate ở đây a! Ta đây thôn trưởng lão Đại như thế này có còn tôn nghiêm gì nữa! Nhưng mà ta rầu rĩ một lát rồi lại vui vẻ ngay, dù sao chocolate cũng đã sớm hết hạn... (=]])


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-52)