C44: Tuổi kết ♓_ô_𝓃 hợp pháp
← Ch.43 | Ch.45 → |
Edit: Dưaa
Tiếng kêu ◗â.𝐦 đã.n.🌀 của Trâu M·ô·n·🌀 càng lúc càng lớn, Hạ Vũ Châu nghe đến cao hứng, véo vú cô đ.â.𝖒 càng sâu hơn.
"Ưm... a... a... ưm..." Cô khẽ rên, hai chân không chịu khống chế càng 🎋·ẹ·𝐩 𝒸♓ặ·t eo anh.
"Ⓓâ*ⓜ thật đấy." Hạ Vũ Châu mỗi một cú đều thúc rất mạnh, đến khi buông eo cô ra mới nhìn thấy vết ngón tay hằn trên eo cô.
"Hừ... nhẹ... một chút..."
"Nhẹ thì làm sao mà thỏa mãn được Nịnh Ⓜô𝓃.𝐠 nhà chúng ta, 🅓â_m như thế này thì càng phải dùng sức chứ." Hạ Vũ Châu nhìn cô: "Đúng không?"
Trâu M.ô.п.𝐠 lắc đầu nhưng sâu thẳm bên trong lại không thốt ra nổi lời phủ nhận: "A... a..."
"Có phải muốn anh dùng sức thêm chút nữa không?"
"Muốn... a..." Lời vừa dứt, Hạ Vũ Châu lại lần nữa dùng sức cắm cô. Trâu Ⓜ.ô.п.🌀 bất giác 🎋ẹ-🅿️ c-𝒽-ặ-🌴 hơn khiến Hạ Vũ Châu thiếu chút nữa không nhịn được mà bắn ra.
"A..." Hạ Vũ Châu xoa п𝖌_ự_𝐜 cô: "Đừng 𝐤*ẹ*𝓅 ⓒ*𝒽ặ*✞ như vậy, thả lỏng ra nào."
"Ưm... a..." ⓝ*🌀*ự*🌜 trái của cô nổi lên một trận hư không, Trâu 𝐌●ô𝖓●🌀 muốn vươn tay bắt lấy tay Hạ Vũ Châu đặt lên đó nhưng không bắt được, chỉ đành tự mình động thủ.
Dù là vậy, Trâu Ⓜô-𝐧-𝖌 vẫn thấy không đủ, bất kể là kích thước bàn tay hay lực đạo đều không đủ.
"Gấp như vậy hửm?" Hạ Vũ Châu chậm rãi xoa nắn một bên п_ɢ_ự_c, cố ý không 𝐜●♓ạ●𝐦 ✅à●🔴 𝖓g●ự●c trái của cô.
"Hừ..." Trâu Ⓜ️*ô*п*g tủi thân vô cùng, vừa cọ eo anh vừa đá chân.
Anh cúi xuống 𝒽ô·n cô, Trâu M_ôп_𝐠 lập tức vòng tay ôm lấy cổ anh không chịu buông.
Hạ Vũ Châu bế cô lên, nằm ngửa ra sau, đột ngột thay đổi tư thế.
Trâu Môⓝ●🌀 chưa thử qua tư thế này, nhất thời lúng túng không dám động, thậm chí chỉ hơi cử động một chút cũng cảm thấy khó chịu.
"𝐌_ô𝐧_g Ⓜôп.ⓖ lại đây." Hạ Vũ Châu nắm lấy tay cô "chỉ bảo", cùng cô đan tay lại với nhau.
"Em... em... không... đâu..." Cô không biết phải "động" như thế nào.
Thật ra Hạ Vũ Châu cũng không biết nhiều lắm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh thử tư thế này.
"Từ từ thôi là được mà." Anh ♓.ô.ռ mu bàn tay cô: "Em muốn làm gì cũng được."
Trâu Mô_𝓃_𝖌 có chút sốt ruột, cứ để như vậy mà không nhúc nhích cô cũng cảm thấy khó chịu, nước mắt giàn giụa: "Em thật sự không làm được mà."
Hạ Vũ Châu không còn cách nào khác, nhấp eo cô: "Làm như vậy này, di chuyển một chút được không bé cưng?"
Trâu ℳô_𝓃_ɢ bị đ.â.𝖒 vài cái đã hiểu đại khái, chậm rãi nhúc nhích, cuối cùng thoải mái không ít.
"Thoải mái sao?" Hạ Vũ Châu giơ tay xoa nắn ռ●🌀ự●↪️ cô, nhẹ nhàng lôi kéo đầu v* hồng đỏ mê người.
"Ừm... thoải mái..." Trâu Ⓜ*ô𝓃*ℊ tự mình "hành động", hoàn toàn không theo tiết tấu nào, chỉ tự vặn vẹo để tìm thoải mái.
Tuy rằng không theo quy luật nào nhưng Trâu ℳô𝓃.ⓖ thấy sảng khoái cực kỳ, cô muốn động thế nào thì thế đó.
Chỉ là Hạ Vũ Châu lại không quá thỏa mãn. Trâu ℳô-ռ-ℊ làm vừa chậm vừa nhẹ, nhưng cô vẫn ôm chặt lấy anh, đến khi anh chịu không nổi nữa bèn đứng dậy ôm lấy Trâu 𝐌ô𝓃*𝐠, lật người đè cô xuống.
"Ưm... a..." Trâu 〽️ô𝐧.ⓖ khẽ kêu, vì căng thẳng mà siết càng chặt hơn, gắt gao kẹp lấy anh.
"Á... a..." Hạ Vũ Châu bị cô 𝖘ℹ️_ế_t ↪️_h_ặ_ⓣ, suýt nữa tước ⓥ●ũ 𝐤♓●í đầu hàng: "Đừng kẹp, Ⓜ️ô𝐧●ⓖ 〽️ô𝐧.ⓖ."
"Nhẹ thôi... a... a... chậm... chậm một chút..." Trâu Ⓜ·ô·n·g không chịu nổi nữa, từ tiết tấu thong thả sang gấp gáp và phấn khích làm cô có cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc.
Cô chậm rãi lên đến đỉnh, sau đó lại nghênh đón ⓚí.𝒸.h ✝️𝒽.íⓒ.h cao độ nhất.
Hạ Vũ Châu nhìn bộ dáng cao trào của cô đến không dời mắt nổi. Trâu ℳôп-ℊ cả người 𝓇-⛎-п 𝐫ẩ-ÿ, cô nhắm mắt, cắ●n ⓜô●❗, nước mắt không nghe lời mà theo khóe mắt chảy xuống.
Quá xinh đẹp.
Hạ Vũ Châu đầu hàng ngay trong cảnh tượng mà anh cảm thấy đẹp nhất.
Sau khi kết thúc anh nằm bên cạnh Trâu 𝐌_ô_п_🌀, cô quay đầu lại nhìn anh, nhìn không được dùng tay sờ sờ lông mày anh.
Như bỗng nghĩ ra điều gì, cô dùng tay nhéo cằm, gọi tên anh: "Hạ Vũ Châu."
"Hả?"
Khóe miệng cô cong lên: "Gọi một tiếng 'chị' xem nào."
"..."
Cô nghịch ngợm tiến lại gần anh: "Mau gọi đi."
"Em muốn nghe đến thế à?" Hạ Vũ Châu hỏi cô.
Trâu ℳ·ôⓝ·ℊ tức khắc thấy nụ cười của anh có gì đó không đúng, ấp úng trả lời: "Em không nghe nữa."
"Muộn rồi." Anh tiến đến bên tai cô, cười kêu một tiếng: "Chị."
Giọng anh vừa trầm vừa khàn, lại mang ý cười ranh mãnh: "Chị ơi em vẫn muốn."
"..."
Cuối cùng Trâu ℳ-ô-n-g bị "hành hạ" đến mức không còn sức giơ tay lên.
"Còn muốn nghe anh gọi 'chị' nữa không?" Hạ Vũ Châu ngái ngủ hỏi cô.
Trâu Ⓜ️ô-𝐧-🌀 lắc đầu: "Em trai này ai muốn thì mang đi dùm."
Hậu quả của việc lâu ngày không làm chính là ngày hôm sau cả người Trâu M*ô𝐧*𝖌 đau nhức, ngủ một giấc thẳng tới giữa trưa. Buổi chiều Hạ Vũ Châu đưa cô đi bắn lỗ tai, tuy không đau nhưng bắn xong tai vẫn nóng và đỏ lên.
Hạ Vũ Châu nằng nặc đòi đưa cô đi mua bông tai. Đến trước cửa tiệm trang sức cao cấp, Trâu 〽️-ô𝓃-🌀 giữ chặt anh: "Em thực sự không cần một đôi đắt tiền như vậy, hơn nữa mọi ngày đi học cũng không thường xuyên đeo được mà."
"Vậy lúc nào không đi học thì đeo, thiếu gì cơ hội để đeo đâu." Hạ Vũ Châu xoay người muốn kéo cô đi vào.
"Hạ Vũ Châu." Trâu Ⓜ️·ôⓝ·𝖌 giữ chặt anh, nhất quyết không muốn đi vào: "Thật sự không cần."
"Vậy chúng ta chỉ đi xem một chút thôi."
"Không cần. Xem một hồi anh lại bảo thử một hai cái, thử xong lại muốn mua một bộ, mua một bộ rồi anh thấy một bộ không đủ, sau đó lại vung tay quá trán mà mua một đống, em đã quá hiểu anh rồi."
Hạ Vũ Châu cười: "Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết." Trâu Ⓜ.ô𝓃.🌀 khoác tay kéo anh ra khỏi cửa hàng: "Em không thiếu thứ gì hết, Lễ Tình nhân anh tặng em rất nhiều đồ quý giá rồi mà."
Cô hiểu được việc các cặp đôi tặng quà cho nhau ngày lễ tết. Nhưng Hạ Vũ Châu là kiểu hận không thể đem cả cửa tiệm nhà người ta tặng cho cô, Trâu Ⓜ️*ôⓝ*🌀 nghĩ nghĩ rồi quyết định nói rõ ràng với anh.
"Em biết anh muốn đem mọi thứ tốt nhất cho em, nhưng cái 'tốt nhất' này của anh không có điểm dừng. Em đã nói qua rồi mà, anh như vậy khiến em áp lực lắm."
Hạ Vũ Châu nhíu mày: "Tại sao lại áp lực? Anh thích em, muốn đem thứ tốt nhất tặng cho em, hơn nữa mấy thứ đó cũng không đắt gì mà."
"Quà có đắt tiền hay không không thể hiện tình cảm của người tặng." Trâu Ⓜô-𝖓-𝐠 nhìn anh: "Bây giờ em đem nhà bán đi mua cho anh một chiếc xe nhé?"
"Em điên à?" Hạ Vũ Châu buột miệng thốt lên.
"Anh xem, nếu em làm như vậy anh có nhận quà của em không?" Trâu M_ô_ռ_g cùng anh đan mười ngón tay vào nhau: "Ở bên anh đã là chuyện rất vui vẻ, hạnh phúc rồi. Nếu anh muốn tặng quà cho em thì đợi sau này chúng ta kiếm ra tiền đã có được không?"
"Nhưng mà anh thật sự muốn mua cho em một đôi." Anh vươn một ngón tay: "Chỉ duy nhất một đôi, anh hứa."
Trâu Ⓜô𝓃_g thở dài: "Vậy không được mua quá đắt."
"Được." Hạ Vũ Châu hứa với cô, anh lui một bước, Trâu 𝐌ô_𝐧_ℊ không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp.
***********
Tháng 4 đến, kì thi đại học cũng bắt đầu đếm ngược 60 ngày, học sinh lớp 12 chỉ có một ngày nghỉ Tết Thanh minh.
Hạ Vũ Châu theo Trâu Ⓜ️ôп·🌀 đi thăm mộ ba mẹ cô.
"Tính ra chúng ta đã gặp phụ huynh rồi đấy nhỉ." Hạ Vũ Châu dắt tay cô xuống bậc thang.
"Đây là kiểu gặp mặt gì vậy?" Trâu ℳ●ô●𝓃●🌀 nói không nên lời, này còn không tính là làm tròn.
"Tại sao không? Vừa nãy anh đã hứa với ba mẹ rồi, khi nào đủ tuổi sẽ cưới em, kiếp này nhất định sẽ đối tốt với em cả đời."
Trâu Ⓜ️ô_𝐧_ℊ bỗng dừng lại, lôi kéo tay Hạ Vũ Châu khiến anh xoay người: "Anh nói gì thế? Anh hứa với ba mẹ em lúc nào? Cái gì mà tuổi kết ♓ô-п hợp pháp? Lại..." Giọng cô càng lúc càng nhỏ: "Sao lại gọi là ba mẹ... ?
"Anh hứa trong lòng."
"..."
"Anh rất nghiêm túc đấy." Hạ Vũ Châu nắm lấy tay còn lại của cô: "Từ bé đến giờ anh chưa từng muốn kết ⓗô𝐧·, thậm chí khi xem ảnh ♓ô-𝖓 lễ ba mẹ, anh còn cảm thấy đấy là điều vô dụng nhất trần đời này. Nhưng bây giờ anh gặp được em rồi..."
Trâu 〽️.ôп.𝐠 xấu hổ né tránh ánh mắt anh: "Anh... sao tự nhiên lại thế này?"
Hạ Vũ Châu nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước: "Ⓜ·ô·𝓃·ⓖ 𝐌●ô●ռ●𝐠, anh thật sự muốn lấy em, không phải là lời trêu đùa của con nít đâu. Em nghĩ mà xem, hai chúng ta đã treo khóa tình yêu, việc nên làm cũng đã làm rồi, có phải chỉ thiếu mỗi tờ giấy đăng kí kết ⓗô_𝓃 không?"
Hạ Vũ Châu đột nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu tủi thân nhìn cô: "Em không muốn lấy anh sao?"
"Không... không phải, em không có..." Trâu 𝐌_ô𝓃_🌀 lập tức giải thích.
"Vậy em rất muốn gả cho anh đúng không?"
"..." Trâu ℳô.п.𝖌 biết mình lại bị anh lừa, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Đừng gấp, chờ khoảng..." Hạ Vũ Châu tính toán một hồi, mới phát hiện hơi sai sai, không riêng gì phải đợi Trâu Ⓜ·ô·ռ·g lớn, anh cũng phải đợi: "Bốn năm! Vậy mà còn tận bốn năm nữa!"
Trâu 〽️ôп●g bị anh chọc cười, gợi lên chút hứng thú: "Trách ai được?"
Hạ Vũ Châu thở dài: "Tại sao mẹ lại chỉ sửa nửa tuổi chứ, đáng lẽ phải thêm 2 năm nữa."
"..."
Trâu 𝐌ô-𝐧-🌀 biết anh thật sự có lòng, nhưng không lấy được giấy chứng nhận cũng là sự thật.
Ngày thi đại học đến gần, hầu như tất cả các cuộc trò chuyện trong lớp học đều xoay quanh thi đại học, học đại học.
"Làm sao bây giờ?" Nhậm Giáng Nhã gãi đầu: "Mình lo quá đi mất."
"Đừng áp lực quá, dựa vào thành tích của cậu, Đại học Bắc Kinh nắm chắc trong lòng bàn tay." Trâu Ⓜ️ô*п*𝐠 an ủi cô.
Nhậm Giáng Nhã thở dài: "Mình chỉ sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra."
"Sẽ không có việc gì đâu, cậu làm được mà." Trâu 〽️.ô.ⓝ.𝖌 ngắt lời cô nàng: "Cậu lo lắng quá rồi, thả lỏng một chút đi."
"Vậy còn cậu thì sao?" Nhậm Giáng Nhã hỏi cô.
"Mình làm sao?"
"Cậu và Hạ Vũ Châu cùng thi vào một trường hả?"
Trâu Ⓜ●ô●𝓃●𝖌 sững người trong chốc lát, cô không trả lời được vấn đề này.
May mắn thay chuông vang lên, Nhậm Giáng Nhã không hỏi thêm câu hỏi nào khác.
Trâu 𝐌-ô-ⓝ-🌀 nhận ra đã đến lúc cùng Hạ Vũ Châu nói chuyện về vấn đề này.
Cô không đợi thời cơ thích hợp mà đợi Vũ Trình Lâm đến trước.
Tan học về, Vũ Trình Lâm đã ở trong nhà rồi.
"Đói bụng chưa? Thím chuẩn bị một chút nước đường nhé?" Thím Lưu vào phòng bếp pha nước đường cho bọn họ.
"Tới phòng làm việc một lát, mẹ có chuyện muốn nói với con." Vũ Trình Lâm đứng dậy, gõ ngón tay lên bàn trước mặt Hạ Vũ Châu rồi rời đi.
Hạ Vũ Châu tiếp tục ăn, không ngước mắt lên nhìn một cái.
Trâu ℳ*ôռ*🌀 ăn xong nói với anh: "Anh đi đi, em giúp thím Lưu thu dọn một chút."
"Được." Hạ Vũ Châu sờ đầu cô: "Lát nữa chờ anh trong phòng."
Phòng làm việc của Vũ Trình Lâm ở tầng một, Trâu ℳô_ռ_ⓖ bưng chén đũa đến phòng bếp giúp thím Lưu.
"Đừng lo quá..." Thím Lưu còn chưa dứt câu đã nghe thấy tiếng cãi cọ kịch liệt phát ra từ trong phòng.
Trâu 〽️ôп-𝐠 liếc nhìn phòng làm việc một cái rồi lại quay lại tiếp tục dọn dẹp.
"Bà chủ và cậu chủ luôn như vậy." Thím Lưu thấy nhiều thành quen, nhìn Trâu 𝐌ô_𝓃_𝖌, thở dài lắc đầu: "Đều cố chấp như nhau."
"Bọn họ cãi nhau như vậy kết quả sẽ là gì ạ?"
"Hầu hết là cậu chủ thắng, còn lại là không thỏa hiệp và không giải quyết được gì."
Thím Lưu vừa nói xong liền thấy Hạ Vũ Châu đi ra từ phòng làm việc, đóng sập cửa vang một phát.
"Đi lên nhìn cậu chủ một chút đi." Thím Lưu lấy đi đĩa trong tay cô: "Mau đi đi."
2318 words
07/05/2023
← Ch. 43 | Ch. 45 → |