C33: Giống như yêu tinh
← Ch.32 | Ch.34 → |
Edit: Vũ Vũ
Hạ Vũ Châu cảm nhận được dòng ◗â*ⓜ thuỷ ư●ớ●𝐭 á●ⓣ đó: "Nịnh ℳ-ô𝐧-𝐠 muốn ăn côn th*t rồi."
Lúc này c-ắ-ⓜ và-o dễ đang hơn ban đầu một chút, nhưng cũng chỉ là đỡ hơn thôi. Trâu 〽️ô_n_🌀 vẫn cảm thấy dưới thân bị căng ra, lúc này cô hoàn toàn không tin cái gì mà đằng trước của nam sinh lớn như trứng ngỗng nữa rồi.
Của Hạ Vũ Châu đã là to đến nỗi kỳ cục.
Hạ Vũ Châu không biết cô đang nghĩ cái gì, tóm lại là cô mất tập trung.
"Ha a..." Lại c*ắ*𝖒 𝖛*à*⭕ một đoạn, Trâu Ⓜ.ô𝖓.ⓖ kêu đau: "Anh nhẹ chút đi..."
Mới là lần thứ hai nên Hạ Vũ Châu cũng chẳng tốt hơn cô là bao, muốn nhanh chóng 𝐜ắ.Ⓜ️ 𝖛.à.𝑜 nhưng lại sợ mình không nhịn được rồi lại mất mặt.
"Thả lỏng một chút." Hạ Vũ Châu dùng tay xoa ɱ·ô𝐧·ɢ cô: "Tiểu huyệt chặt quá."
Hạ Vũ Châu đi vào một chút sau đó mới chậm rãi 𝖈.ắ.ɱ ѵ.à.𝑜 hoàn toàn: "𝐒ướ●𝓃●g quá, Nịnh M.ô.ռ.g toàn là nước thôi... a..."
Anh nhịn không được mà cảm thán, tốc độ nhấp eo cũng dần tăng lên.
Trâu ℳôⓝ_g cảm thấy hôm nay đã ổn hơn tối hôm qua, cảm giác no căng rất mãnh liệt nhưng không đau như lần đầu.
Chẳng qua đến giờ cô tạm thời chưa cảm nhận được cái gọi là sướⓝ_ɢ đến nỗi dục tiên dục tử, muốn dừng mà không được.
"Ưm a..." Cô nhẹ giọng kêu.
Hạ Vũ Châu rất hưởng thụ: "Em rên lớn tiếng một chút đi, Nịnh Ⓜ️*ô*𝓃*ɢ."
Vốn dĩ Trâu Ⓜ️.ôn.🌀 không phải người hay lộ cảm xúc ra bên ngoài, trên giường lại càng thẹn thùng hơn, Hạ Vũ Châu không có cách nào khác, đành phải 🅓.ụ ◗.ỗ cô:
"Nịnh M-ô-ռ-g..." Anh khẽ hô.n lên mặt bạn gái: "Em rên êm tai lắm, rên nữa đi được không? Anh thích."
Cô vẫn còn căng thẳng như cũ, hoa huy*t gắt gao hút chặt lấy côn th*t, Hạ Vũ Châu chỉ có thể г*ú*𝐭 r*🅰️ ⓒắ.ⓜ ☑️.à.𝑜 một cách nhợt nhạt: "Nịnh ℳô.n.ɢ ngoan, nghe lời anh..." Anh ôm lấy mặt cô: "Em thả lỏng, Nịnh 𝐌·ôⓝ·ⓖ... từ từ cảm nhận..."
Trâu ℳ_ôⓝ_ɢ thử thả lỏng bản thân, Hạ Vũ Châu cũng nhận ra cô không còn cứng đờ tiếp nhận mình nữa, dịu giọng cổ vũ cô: "Tuyệt lắm Nịnh 〽️ôп●ɢ, cứ như vậy..." Anh chậm rãi thọc vào ⓡú*t г*ⓐ vài cái: "Em cảm nhận một chút, rất thoải mái đúng không?"
Đúng thật là khi thả lỏng người, Trâu ℳ*ô*ⓝ*g cảm nhận được tiết tấu thong thả của anh, không phải rất nhẹ mà còn mang theo một chút lực.
"Hừ... a~"
"Đúng vậy Nịnh ℳ-ô𝖓-🌀, 𝐬_ướ𝓃_g thì cứ rên thành tiếng đi, đừng tự áp lực mình."
"Ưm... a..." Lực đạo của Hạ Vũ Châu như càng ngày càng mạnh, Trâu ℳ·ô·n·𝐠 không tự giác được mà lớn tiếng kêu, tay cô để trên cánh tay anh, mỗi lần anh dùng chút lực, tay cô cũng theo đó mà nắm chặt. Cạnh móng tay được cắt dũa rất gọn gàng, nhưng cào xước da anh cũng không ít.
"Nịnh Ⓜ️*ô*ⓝ*ℊ, tiểu huyệt chặt quá." Hạ Vũ Châu không dám dùng sức quá mạnh cho dù bây giờ anh thật sự rất muốn. Cắm quá nhẹ không phải quá 𝖘_ư_ớ_𝓃_𝖌, hơn nữa còn bị huyệt thịt gắt gao bao bọc khiến anh cũng trướng đến nỗi khó chịu.
Không biết anh ↪️ắ_m ѵ_à_o chỗ nào, cảm giác thoải mái nảy lên, theo đó là một luồng hoa dịch trào ra từ nơi riêng tư đang gắn kết t_♓â_𝐧 𝖒ậ_𝖙 của hai người.
Một mặt là quá căng nên muốn anh ra ngoài, mặt khác lại hy vọng anh sẽ chạm vào điểm nào đó ở bên trong.
Bởi vì quá thoải mái.
Nhưng Trâu Môⓝ_ⓖ cũng chẳng biết biểu đạt sự thoải mái đó thế nào cả.
Cũng may Hạ Vũ Châu phát hiện mỗi khi Trâu ℳôп-ⓖ sung s_ướ_𝐧_🌀 thì lông mày sẽ giãn ra, sau đó đầu ngón tay út khẽ cào lên tay anh, cứ như vậy làm thử vài lần mới ⓡ●ú●✝️ ⓡ●a được kinh nghiệm.
Hạ Vũ Châu dần tìm ra cách làm cô vui ⓢ-ướ-𝖓-𝐠, Trâu Ⓜ️ôռ_ⓖ cũng chậm rãi thả lỏng bản thân, nói tóm lại lần thứ hai này cũng có chút thoải mái.
Lúc cô thoải mái cũng có rất nhiều 𝒷ıể-u †-ì-n-ⓗ nhỏ, ví dụ như 𝐜●ắ●п ⓜ●ô●ℹ️, híp mắt, cô không cảm nhận được nhưng Hạ Vũ Châu lại thấy rất rõ, cũng rất hưởng thụ.
Cô sung 𝐬-ư-ớ-𝖓-𝖌 cũng làm Hạ Vũ Châu hưng phấn, dần dần hai người đều tìm được cách để tiếp nhận nhau, Trâu ℳ●ô●𝖓●ℊ không còn thấy xấu hổ nữa, biểu cảm sắc tình dâ●𝐦 mỹ cũng dần thay thế những cái nhíu mày, Hạ Vũ Châu cũng chậm rãi đẩy nhanh tốc độ, mỗi lần thọc vào 𝓇-ú-𝐭 𝖗-𝐚 không còn nhợt nhạt nữa mà là rút được một nửa rồi mạnh mẽ 𝒸·ắ·ɱ ⓥ·à·0.
"Ưm... ha..." Lúc anh đi vào nguyên cây, Trâu 𝐌ô_ⓝ_🌀 ngẩng đầu lên, thoải mái tới nỗi rên thành tiếng, sau đó lại nặng nề ngã xuống nệm.
"Nịnh 𝐌ôn.ℊ 💰_ư_ớ_𝓃_𝖌 không?" Hạ Vũ Châu mạnh mẽ cắm vài cái: "Nói ra đi, anh muốn biết."
"Ưm.. Ha..." Trâu Ⓜ️ô_п_ℊ lắc đầu, nhưng lại không nhịn được mà thừa nhận: "Thoải mái... a..."
"Tốt." Anh đã tìm được phương pháp, mỗi lần đều 𝖍u●ⓝ●g h●ă𝓃●𝐠 va chạm vào chỗ đó.
Rất nhanh Trâu 〽️●ôռ●ⓖ đã không chịu nổi, nhưng không giống lần trước, mà lần này là 💲-ướ𝐧-𝐠 tới nỗi chịu không nổi nữa.
Cảm giác cao trào khi 🦵à_ɱ 🌴ì𝓃_𝐡 là lần đầu tiên Trâu Ⓜ️·ôn·𝐠 cảm nhận được, khác với những lần cao trào trước kia khi họ chưa thực sự xảy ra ⓠ_u🔼_ⓝ 𝖍_ệ xác thịt, cảm giác mãnh liệt rõ ràng hơn rất nhiều.
Cả người căng thẳng rồi 𝓇-⛎-𝓃 rẩ-ÿ, trong đầu trống rỗng sau đó cả người mới dần mềm xuống.
Khi cao trào hết thảy như không chịu sự khống chế của cô, huyệt thịt gắt gao quấn lấy côn th*t của Hạ Vũ Châu, không chịu cho anh rời đi dù chỉ một chút.
"Nịnh 〽️*ô*𝓃*ⓖ..." Hạ Vũ Châu nhéo п𝖌ự.𝖈 cô: "Vú mềm quá."
Trâu Ⓜ️-ô-𝐧-🌀 thở phì phò, không hơi đâu mà để ý mấy lời thô tục của anh.
"Tiểu huyệt của Nịnh 𝐌-ôn-ɢ thèm ăn thế nào em có biết không?" Hạ Vũ Châu thừa dịp cả người cô mềm nhũn mà dùng sức chơi cô: "Xem này, tiểu huyệt cứ quấn lấy đòi ăn dương v*t, làm thế nào cũng không chịu nhả ra."
"Ha... a..." Trâu Ⓜ️●ôn●𝐠 nghe vậy thì lỗ tai lập tức đỏ lên: "Không... muốn..."
"Không chịu nổi?" Hạ Vũ Châu bỏ ngoài tai lời của cô, chỉ càng ra sức mà nhấp hông: "Tiểu huyệt nhiều nước quá, dương v*t không chặn được."
"Ưm... a..." Trâu ℳôռ-ℊ túm lấy tay anh: "Đừng mà... a..."
"💲.ướn.𝐠 không Nịnh M*ôⓝ*ⓖ? Em nói xem có 𝐬●ướⓝ●ɢ không?"
"S... 𝐒ư*ớ*n*ɢ... aha.." Trâu Mô●n●ℊ không khống chế được, vừa thét lên vừa trả lời anh.
"Còn nói không cần nữa sao?"
"Muốn... hức... muốn..."
"Đều cho em hết nhé, được không?" Hạ Vũ Châu nghe vậy thì vui vẻ: "Mỗi ngày đều đ_ú_✞ dương v*t cho tiểu huyệt Nịnh 𝐌.ôn.𝖌 ăn được không?"
Trâu 𝐌ô𝖓-ⓖ thoải mái không nói thành lời nên chỉ có thể gật đầu.
Hạ Vũ Châu trêu cô: "Vậy hôm nay làm bảy lần được không?"
"Được..." Trâu ℳô●𝖓●ɢ đồng ý theo bản năng, sau đó mới nhận ra không đúng: "Không được... a... sẽ... sẽ hỏng mất..."
"Không đâu..." Hạ Vũ Châu đỉnh eo, dùng sức thọc vào 𝐫·ú·✝️ 𝓇·𝖆, mật dịch làm ướt phần lông phía dưới của hai người, đùi anh cũng ướ·𝖙 á·✝️ dính nhớp: "Càng chơi càng ⓢướ●n●🌀..."
Nước mắt cũng không khống chế được mà trào ra.
"Nịnh Ⓜô𝓃*ɢ nhiều nước thật đó."
Anh dùng tư thế truyền thống nhất này đưa cô đến cơn 𝐜ự●𝒸 𝖐♓o●á●ı, sau đó bản thân cũng sắp không nhịn nổi.
Nâng hai tay cô lên để ôm lấy eo mình, anh cúi người xuống, đôi tay chống ở hai bên sườn của cô, nhìn gương mặt phiếm hồng của bạn gái, nước mắt 〽️*ôⓝ*🌀 lung rồi dùng sức mạnh mẽ chơi cô.
Trâu ℳô-ռ-𝐠 quay đầu đi nhưng lại bị anh chỉnh lại: "Nhìn anh đi Nịnh ℳô·𝓃·ɢ."
Cô nhìn thẳng vào mắt Hạ Vũ Châu, sự thẹn thùng tăng lên mức cao nhất.
"Nịnh Ⓜ-ô-𝓃-g... a ha... 💲●ướ●ⓝ●🌀 quá..."
Trâu Ⓜ*ô*𝐧*🌀 khóc nức nở thành tiếng.
Từ nơi giao câu truyền đến tiếng "bạch bạch bạch" cùng tiếng nước nhóp nhép rõ mồn một.
"Nịnh ℳ_ô𝐧_𝐠..." Hạ Vũ Châu gọi tên cô, nhìn thẳng vào mắt cô: "Ách... a..."
Lúc bắn ra 💲_ướ𝐧_g tới nỗi trước mắt anh trắng xoá.
Sau khi bắn xong, Trâu 〽️*ô*n*ⓖ cảm nhận được ở dưới không còn căng như ban nãy nữa, khẽ đẩy người anh: "Dậy... anh 𝐫.ú.𝐭 r.ⓐ đi."
"Để thêm lát nữa đi mà..." côn th*t đã mềm đi không ít nhưng Hạ Vũ Châu chưa muốn 𝖗ú*ⓣ 𝐫*a: "Bên trong thoải mái qua, muốn dương v*t mãi mãi cắm ở trong tiểu huyệt."
Trâu Ⓜô*𝐧*𝖌 đột nhiên nghĩ đến những mẩu truyện ngắn đó tả cảnh thứ kia của nam chính cắm trong nữ chính suốt cả đêm thì vội từ chối: "Không được, anh 𝐫-ú-✞ 𝓇-@ đi..."
"Chỉ một lúc thôi mà." Hạ Vũ Châu đè trên người cô nhưng lại sợ cô không thoải mái nên trọng tâm nghiêng về một bên giường.
Anh đỉnh eo: "Hôm nay em có thoải mái không?"
Trâu Ⓜ️*ô*n*ɢ còn chưa quen lúc bình thường thảo luận mấy chuyện này.
"Vừa nãy em nói sư*ớп*ⓖ, còn nói muốn nữa."
Trâu ℳôп●𝖌 vội cắt ngang lời anh: "Cũng... cũng được."
"Cũng được thôi ư?" Hạ Vũ Châu trêu cô: "Xem ra anh còn phải cố gắng hơn."
"Không đúng không đúng." Trâu 〽️ôп-𝐠 sợ anh muốn làm thêm lần nữa, quay đầu đi nhỏ giọng nói: "Thoải... thoải mái..."
"Thoải mái là tốt." Anh 𝐡-ô-n lên trán cô: "Lần sau chúng ta đổi tư thế khác, còn 💰ướⓝ.𝐠 hơn nhiều."
Trâu 𝐌ô●𝐧●𝐠 không hiểu lắm nên chỉ có thể gật đầu.
Nhưng cô không nghĩ tới lần sau lại chính là một lát nữa.
Tốt bụng bế cô đi tắm, kết quả Hạ Vũ Châu lại muốn cô ở trong phòng tắm một lần.
Tư thế nửa ngồi trên bồn rửa tay thiếu chút nữa lấy đi nửa cái mạng của cô, Trâu 〽️ô𝐧·🌀 cao trào hai lần, lúc ra khỏi nhà tắm, chân đã mềm đến nỗi đi không nổi, đành phải để Hạ Vũ Châu ôm ra.
Thể lực của Trâu 𝐌ô_𝖓_g hoàn toàn không theo kịp Hạ Vũ Châu, rõ ràng là anh dùng lực, nhưng người mệt gần 𝒸𝖍.ế.t lại là cô.
Lúc này cô hoàn toàn tin chuyện một đêm bảy lần là không có khả năng, làm như vậy không sợ 𝖈𝐡ế·𝐭 vì mệt à?
Làm hai lần thôi mà Trâu 𝐌ô·ⓝ·ℊ đã mất hết sức lực, Hạ Vũ Châu đú●🌴 cho cô uống không ít nước, đầu vừa chạm vào gối là cô đã ngủ thiếp đi.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Hạ Vũ Châu lại đau lòng, trách bản thân sao không chịu kiềm chế một chút, nhất là lúc ở trong phòng tắm, thay đổi chỗ mới khiến anh càng thêm ra sức muốn cô hơn.
Lúc tắm rửa xong lau người cho cô mới phát hiện những dấu ♓ô.ⓝ lớn nhỏ cùng 𝓃𝐠-ự-𝖈 của cô đều bị anh hút sưng lên, huyệt thịt sưng đỏ, háng nổi lên màu hồng hồng.
Đau lòng thì đau lòng, nhưng lúc cầm thuốc bôi cho cô, người suýt nữa không nhịn được cũng là anh.
Từ sau khi Trâu M.ô𝐧.🌀 đi học đã không còn thói quen ngủ trưa, hôm nay lại ngủ một mạch đến 8 giờ tối, ngay cả cơm chiều cũng không muốn ăn, nhưng lại bị Hạ Vũ Châu dựng dậy, ép nhất định phải ăn thứ gì đó.
Trâu Môⓝ*🌀 giống như em bé mà để anh đ●ú●т cho ăn, nhưng thật sự cô quá mệt, chỉ nghĩ đi ngủ mà thôi.
"Ăn thêm mấy miếng nữa nhé, ngoan nào."
"Ăn không vào." Trâu ℳô𝖓·g mệt đến nỗi không mở nổi mắt, cũng chẳng cảm nhận được mùi vị của thức ăn.
"Ăn nhiều một chút mới có sức."
Nói chưa dứt lời Trâu 〽️●ô●ռ●🌀 đã bực, mở to mắt lườm anh: "Sao anh lại có thể như vậy chứ?"
"Anh làm sao?"
"Anh nói xem?"
"Làm em mệt đến nỗi chỉ muốn đi ngủ à?"
Trâu ℳôn●𝖌 càng bực hơn, muốn cầm gối ném anh, nhưng nhìn chén cơm trong tay anh, lại chẳng còn chút sức nào nên đành thôi.
"Ngoan, miếng cuối cùng."
Trâu 𝐌.ô𝐧.🌀 nói không ăn nhưng cuối cùng vẫn bị anh ép ăn hết một chén cơm.
"Được rồi anh bảo đảm, lần sau sẽ không như vậy nữa." Hạ Vũ Châu cầm khăn ướt lau miệng cho cô.
"Lời hứa của anh chẳng đáng tin gì cả." Trâu 〽️ô●𝓃●𝖌 vẫn thở phì phì: "Lần nào cũng nói lần sau không như vậy."
Hạ Vũ Châu không còn gì để phản bác: "Tại em quá đẹp, anh không nhịn được."
Trâu Ⓜ️ôռ.ⓖ lại nghĩ sang hướng khác, nhỏ giọng hỏi anh: "Vậy lỡ đâu sau này anh gặp được người mà anh thấy còn đẹp hơn em thì sao?"
Hạ Vũ Châu tự hỏi trong chốc lát: "Anh thấy không có khả năng đâu, người duy nhất anh có thể chấp nhận được trong cuộc đời này chỉ có em thôi."
Trâu Mô𝐧*𝖌 chỉ ngẫu nhiên hỏi mà thôi, nghe anh nói vậy thì cũng bật cười: "Anh nói như thể anh là yêu tinh vậy."
Hạ Vũ Châu cười: "Anh không phải yêu tinh..." Đối diện với đôi mắt của cô rồi tiếp tục nói:
"Em mới là yêu tinh."
2371 words
30/03/2023
← Ch. 32 | Ch. 34 → |