Truyện:Em Thật Tốt - Chương 20

Em Thật Tốt
Trọn bộ 84 chương
Chương 20
C20: Cùng nó gặp mặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Edit: Vũ Vũ

Hạ Vũ Châu không nghĩ tới nấu ăn lại khó như vậy. Không nói đến việc anh làm theo từng bước như trong hướng dẫn, thậm chí còn lấy điện thoại để bấm giờ sao cho rau xào không bị sống hay chín quá.

Ngay cả việc vo sạch gạo rồi để vào nồi sau đó ấn nút mà cũng có thể...

"Anh nấu cháo à?" Trâu Ⓜô·ռ·𝐠 mở nắp nồi ra, gạo nở thành từng viên tròn tròn mập mạp, có lẽ đổ hơi nhiều nước nên nhìn có hơi nát.

"... Anh cắm cơm mà..."

"..."

"Nhưng canh rất thơm." Trâu 〽️ô●n●𝖌 ngửi ngửi mùi hương, an ủi anh: "Chắc là uống ngon lắm."

Hạ Vũ Châu gật đầu: "Ừm, là canh bí đao đó."

Trâu Ⓜô-n-🌀 không muốn nói nữa.

Thật ra cô không kén ăn, nhưng mấy món mà Hạ Vũ Châu làm thì thật sự không tìm được từ ngữ nào để hình dung nổi, nhưng cũng may đều chín cả, không quá khó ăn.

"Anh còn giỏi hơn em đấy, em cũng không biết nấu ăn." Trâu 𝐌-ôռ-ⓖ cảm thấy mình vẫn nên cổ vũ anh: "Trứng xào cà chua mà cho thêm chút tỏi đúng là sáng tạo khác người."

"... Vốn dĩ tỏi băm để xào rau muống."

"..." Thôi tốt nhất là cô không nói gì nữa.

"Khó ăn thì không cần ăn nữa đâu, để anh đặt cơm." Hạ Vũ Châu muốn đổ mấy đĩa thức ăn kia đi.

"Đừng nha." Trâu Ⓜô-𝐧-g cản anh lại: "Không được lãng phí."

"Nhưng không ăn được."

"Thật sự ăn được mà, em không lừa anh đâu." Trâu Ⓜô*n*𝖌 lại gắp một đũa trứng gà: "Ăn cũng khá ngon mà."

Hạ Vũ Châu không muốn để cô chịu thiệt thòi, vẫn bảo cô đừng ăn nữa.

Trâu 〽️ô𝐧·𝖌 nhìn anh, gắp một đũa đưa tới bên miệng anh: "Anh ăn thử đi."

Hạ Vũ Châu sửng sốt một chút nhưng vẫn cắn một ngụm.

Cô chớp chớp mắt: "Như vậy ăn có thấy ngon hơn chút nào không?"

"Ăn ngon."

Chiêu này vẫn luôn có tác dụng với Hạ Vũ Châu.

Chỉ cần mỗi lần cô chủ động một chủ, Hạ Vũ Châu có thể bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

Hai món một căn trên bàn đã ăn gần hết, tuy rằng chỉ là ba món ăn đơn giản nhưng Hạ Vũ Châu lạy bày ra một đống xoong nồi. Trâu 〽️-ô-ռ-🌀 chủ động nhận việc rửa chén nhưng lại bị anh từ chối.

"Để vào máy rửa bát là được rồi."

"Anh biết làm không?"

"..." Cũng không biết lắm.

Cũng may đều là những thanh thiếu niên có đầu óc thông minh, nghiên cứu trong chốc lát, máy rửa chén đã bắt đầu hoạt động bình thường.

Trâu 〽️*ô*п*ɢ cảm thấy Hạ Vũ Châu đối xử với mình quá tốt, tốt đến nỗi ngẫu nhiên cô sẽ sợ hãi, lỡ đâu một ngày nào đó anh không còn thích cô nữa thì chênh lệch trong cuộc sống của cô sẽ lớn cỡ nào.

Hạ Vũ Châu sẽ thích cô bao lâu, thật sự cô không biết. Thấm chí cô còn chẳng biết tại sao anh lại thích mình.

Anh muốn nhận được thứ gì, không phải Trâu Ⓜô·𝖓·🌀 không rõ, tình đến lúc Ⓜ️ặ.ⓝ п.ồ.ռ.🌀 hai người yêu nhau sẽ làm những gì cô đều biết cả, nhưng hiện tại hình như có hơi nhanh.

Cũng may Hạ Vũ Châu không làm khó cô, thi thoảng đòi chút chỗ tốt cũng không phải quá đáng.

Mỗi lần Trâu M_ô𝓃_𝐠 nghĩ lại đều phát hiện không biết tự chủ của anh mạnh hay không mạnh.

Nếu nói mạnh thì 𝖉ụ·𝖈 ☑️ọ𝓃·g chói lọi của anh chẳng bao giờ thèm che giấu.

Nhưng nói không mạnh thì anh luôn biết khắc chế, buông tha cô vào thời điểm cuối cùng.

Tỷ như lúc này, rõ ràng Hạ Vũ Châu nói muốn xoa bụng để giúp cô đỡ đau bụng trong thời kỳ hành kinh, rồi lại không tự giác mà đè cô dưới thân.

Trâu M·ô·n·🌀 rõ ràng cảm nhận được thân dưới của mình đang có một dòng dịch nóng trào ra.

Tư thế ngủ của cô không phải quá đẹp, nên mấy ngày đặc thù như vậy khi ngủ rất sợ nên phải dùng loại băng vệ sinh dài hơn rồi lót thêm một chiếc khăn lông, sợ không cẩn thận sẽ làm dây ra ga giường. Khi ngủ cũng phải cẩn thận, cho dù tư thế ngủ không thoải mái thì cũng giữ nguyên đến lúc hừng đông.

"Đừng..." Trâu Ⓜ️ô𝓃*🌀 có chút lo lắng: "Em tới cái kia, anh đừng lật người em..."

Hạ Vũ Châu cười cười, làm cô ngồi ở trên giường rồi từ phía sau ôm lấy cô: "Không sao, anh còn ước gì em để lại chút dấu vết."

Trâu 〽️ô●𝐧●ℊ dùng khuỷu tay đẩy anh, cảm thấy anh đúng là điên rồi.

Một tay nắm một bên 𝐧_🌀_ự_𝐜, đem đầu v* kẹp giữa hai ngón tay, Hạ Vũ Châu nhẹ nhàng kéo kéo, quả nhiên nghe thấy tiếng 𝐫ê.𝓃 ⓡ.ỉ nho nhỏ của cô.

"Ⓜ️ô●𝓃●🌀 Môn●ℊ." Anh ghé vào bên tai cô, hơi thở vừa nóng vừa ngứa: "Thừa nhận đi, em cũng rất muốn."

Hạ Vũ Châu đã sớm phát hiện, thật ra cô chỉ thẹn thùng mà thôi, những gì cô nghĩ trong đầu chắc cũng chẳng sạch sẽ hơn anh là mấy.

"Em... ưm... không có..." Trâu ℳ·ôп·ɢ cứng miệng phủ nhận, trong lòng lại nghĩ về lời nói của anh.

Hình như không sai, cô không thể không thừa nhận, những chuyện mà Hạ Vũ Châu muốn alfm, cô đều hiểu được, hơn nữa thậm chí có thể nói, cô cũng có một tia chờ mong, đương nhiên xấu hổ thì cũng có sợ hãi, một chút chờ mong này cũng bị cô mạnh mẽ áp xuống.

Trên eo là thứ kia đã cương cứng của anh dán lên, Trâu ℳô_n_𝖌 cảm thấy cả người mình như bị lửa nóng hun đốt, cô bị anh ôm trong lòng, Hạ Vũ Châu 𝐦ơ-𝐧 ⓣ-ⓡớ-𝓃 dùng môi ♓·ô·ⓝ sau cổ bạn gái, nhẹ nhàng gặm cắn da thịt thiếu nữ, để lại một loạt dấu răng nhỏ, sau đó lại dùng lưỡi 👢𝖎-ế-〽️ láp.

"Anh đừng..." Trâu 𝐌ô𝐧·ⓖ vặn vẹo người: "Anh cứ như vậy... ưm... không khó chịu sao?"

Thật là không hiểu nổi anh, dưới loại tình huống này còn muốn làm cô đến nửa vời, đối với anh cũng chẳng có chỗ nào tốt.

"M_ô_п_ɢ ℳ●ô●n●ⓖ..." Anh hơi đĩnh hông: "Em muốn gặp nó không?"

Trâu 𝐌*ô𝐧*𝖌 nháy mắt đã hiểu: "Không thèm..."

"Em xem, cái gì em cũng biết cả." Tay Hạ Vũ Châu rời khỏi ⓝⓖự*🌜 cô, chui ra khỏi quần áo, nắm lấy mu bàn tay cô: "Đừng ghét bỏ nó, nó muốn gặp em."

Mặt cô đỏ lên.

"𝐌ô.ⓝ.g 𝐌ô𝓃*𝖌." Anh hơi dùng sức lôi kéo tay cô ra phía sau: "Nó rất muốn gặp em mà, em sờ sờ nó một chút."

Lúc vừa chạm phải, theo bản năng Trâu Ⓜô·𝐧·𝐠 muốn rụt tay lại, nhưng anh nắm rất chắc, lại kéo tay cô.

Cách một lớp quần thể thao và quần lót, đầu ngón tay Trâu 〽️ôп·🌀 dán ở trên, bàn tay không dám động, Hạ Vũ Châu cầm tay cô. Thi thoảng dùng sức áp xuống, toàn bộ bàn tay đều tiếp xúc với nó.

"Ha..." Hạ Vũ Châu nhỏ giọng than thở một tiếng.

Hạ Vũ Châu nghĩ, từ nay về sau người anh em này sẽ không còn thích tay của anh nữa.

"ℳô·п·𝖌 〽️●ôn●g." Hạ Vũ Châu nắm lấy tay cô rồi giật giật mấy cái: "Nó thích em."

Trâu Ⓜ*ô*n*g cũng cảm giác được loại lực lượng muốn nóng lòng thử này.

Rất cứng rất thô, hình như còn dài nữa.

Không muốn sờ thêm nữa, Trâu ℳ*ô𝐧*ℊ định rút tay lại.

Nhưng đương nhiên là Hạ Vũ Châu không cho. Không những thế còn kéo tay cô chui vào trong quần.

"Quay người lại đi 〽️ôn●g Ⓜô𝐧.🌀, được không em?"

"Không được."

Hạ Vũ Châu đoán được cô sẽ từ chối, không sao cả, dù sao giường rất lớn, cô không chịu quay qua thì anh có thể chuyển đến ngồi đối mặt với cô.

"A..." Trâu 𝐌ôⓝ*𝐠 kêu lên, người này từ nhỏ có luyện xiếc sao?

Anh lại nắm lấy tay cô ấn nó xuống dưới thân mình, sau đó nhanh chóng 𝐜ở*ï 𝐪𝐮*ầ*𝓃 ngoài.

"Ⓜ️-ôռ-ⓖ Ⓜ·ô·𝐧·🌀, nó đang hưng phấn lắm."

"Em... biết rồi..." Trâu Ⓜô𝓃·🌀 thật sự muốn làm anh im miệng lại.

Lần này chỉ cách một lớp quần lót, tiếp xúc t𝖍â●ⓝ Ⓜ️●ậ●ⓣ như vậy làm Trâu Mô·𝓃·𝖌 nhịn không được mà run tay.

"Gặp mặt nó một lần đi mà." Hạ Vũ Châu đã kéo tay cô đến mép quần lót: "Nó thật sự thích em lắm, em cũng sẽ thích nó mà, tin anh đi được không?"

Thực sự là Trâu Ⓜ*ô𝐧*𝐠 rất muốn chửi bậy, nhưng cô lại không biết tại sao mình lại cứ để anh lôi kéo, cuối cùng không hề cách trở gì mà nắm lấy côn th*t của anh.

Trong nháy mắt cô nắm lấy nó, hơi thở của Hạ Vũ Châu bắt đầu dồn dập, quả nhiên là thoải mái, so với tay anh thì không biết 𝐬ư·ớn·𝐠 hơn gấp bao nhiêu lần, thế nên khi mới bị cô nắm lấy anh đã muốn bắn.

Nếu sau này "làm" cô mà cũng như vậy thì không phải mất mặt 𝐜●♓●ế●ⓣ à?

"ℳô●𝓃●𝖌 𝐌-ôn-𝐠, em động một chút đi." Anh sợ chính mình nhất thời không kiểm soát được mà 🅱️●ắ●𝓃 ✝️●1ⓝ●♓ nên chỉ có thể giục cô động.

Trâu M-ô-𝖓-𝖌 hoàn toàn bị động, cứng đờ mà nắm lấy nó, sau đó khẽ tuốt lên tuốt xuống, cô không nắm chắc được sức lực, nhẹ quá thì Hạ Vũ Châu cảm thấy không đủ, quá nặng cũng không được. Cũng may năng lực học tập của cô tốt, chậm rãi nắm tốt kỹ xảo qua tiếng †·𝖍·ở 🅓·ố·𝒸 của anh.

Hạ Vũ Châu cởi hẳn quần lót ra, Trâu Ⓜ️·ôⓝ·🌀 cúi đầu mới thấy rõ thứ mình đang nắm trong tay.

Anh nhìn biến hóa của Trâu M·ô𝐧·ɢ, không thấy cảm giác vui şư.ớ.𝖓.🌀 đâu, ngược lại còn là vẻ mặt ghét bỏ.

Đã nhìn ra là cô không thích.

Trâu 〽️.ô.п.ℊ cũng không có ấn tượng gì sâu đậm về thứ này, nhưng cô không nghĩ nó sẽ như vậy, cũng không quá đẹp. đương nhiên đây là lần đầu tiên cô thấy thứ này, cũng chẳng biết đẹp thì nó thế nào.

Theo bản năng cô lại muốn buông ra.

"Đừng..." Hạ Vũ Châu nắm lấy cổ tay cô: "Đừng ghét bỏ nó mà."

Trâu 𝐌ô*п*🌀 biết mình bị phát hiện, ngượng ngùng giải thích: "Cũng.. không..."

"Nó sẽ làm em 💰ư.ớ.ⓝ.🌀." Hạ Vũ Châu bổ sung thêm: "Sau này."

"..."

Vui ş●ư●ớ𝖓●ⓖ kiểu này cho anh, anh có lấy không?

"Ⓜ*ô𝐧*ⓖ 𝐌ôⓝ●𝖌... ách..." Anh 𝐡ô·n ⓜô·𝒾 cô: "Dùng sức... hơi dùng sức một chút nữa..."

Trâu Môn_ⓖ bị mấy lời của anh làm cho xấu hổ, dùng sức nắm một chút.

"A..." Hạ Vũ Châu nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt thực hiện được của cô thì biết mình bị trêu cợt: "Muốn anh 𝐜●𝖍ế●✝️ à?"

"Không phải anh muốn 𝖘ư·ớ·ⓝ·ɢ sao?" Trâu Môn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Lại bị anh nghe thấy.

"Ừm..." Anh duỗi tay ra sau lưng cô, cởi bỏ móc cài áo lót: "Anh muốn 𝐬.ư.ớ𝖓.🌀 như vậy này."

Bộ пɢự*c trắng nõn không còn trói buộc, ɱề●Ⓜ️ 〽️●ạ●ⓘ nằm trong tay anh.

"Sau này ở đây đừng mặc áo lót."

Mấy thứ đồ này anh không hiểu lắm, sau ngày đó còn như tên biến thái đáng khinh mà nghiên cứu đồ lót của cô thì mới biết được cách cởi.

Hạ Vũ Châu hợp lại hai vú ⓜề·Ⓜ️ ɱ·ạ·ï trắng nõn, cúi đầu ngậm lấy đầu v* hồng hào. Bốn phía đều là thịt nhũ non mềm, chỉ có duy nhất đầu v* nho nhỏ là cứng, hai phía 𝖐·í𝖈·♓ т·ⓗ·í·↪️·ⓗ khiến anh có chút chịu không nổi, huống chi người anh em của mình còn đang được cô nắm lấy.

Khi anh ngậm lấy ⓝ_𝐠ự_↪️ cô, động tác trên tay cô liền dừng lại, thậm chí cả hơi thở cũng như đọng lại vài giây.

Hạ Vũ Châu nhả nhũ viên ra: "𝐌*ô*n*ℊ ℳôп*ⓖ, tiếp tục đi..."

"Ưm... từ bỏ..." Một tay cô đẩy vai anh: "Hạ Vũ Châu... ưm..."

"M-ôn-g Ⓜô*n*ɢ." Anh tiếp tục nắm lấy cổ tay cô, tuốt trên dưới: "Đừng dừng..."

"Ưm a..." Nhũ viên gắng gượng bị đầu lưỡi 𝖑*ïế*𝐦 láp, Trâu Ⓜ*ô*𝖓*𝐠 🅿️*ⓗ*á*🌴 г*𝖆 â*〽️ 𝖙h🅰️ⓝ*♓ mà chính cô cũng chẳng thể ngờ nổi.

Lại mỏng lại mềm, mang theo vài phần kiều tiếu làm nũng.

Hạ Vũ Châu nghe mà ngọt hết cả người, dưới thân cũng càng ngày càng gấp. ý định 𝐛●ắ●n ⓣ●ï●𝓃●𝖍 dần đánh úp tới.

Anh chờ không nổi mà nghĩ tới sau này được "làm cô", đó phải là chuyện vui 💰_ư_ớ_𝖓_ℊ đến cỡ nào đây?

Cả gương mặt 𝐯.ù.i ✌️.à.ο пɢ_ự_🌜 cô, dưới hàng kề sát tay cô, Trâu 𝐌ô*𝐧*ℊ bị làm cho cả đầu trống rỗng, trên tay căn bản không có ý thức muốn cử động.

Cô không độn g đậy, Hạ Vũ Châu liền đỉnh hông cọ lòng bàn tay cô.

Nhũ thịt trơn trượt m_ề_m Ⓜ️ạ_i cọ vào mặt anh, trên người còn có mùi thơm nhàn nhạt, hết thảy đều giống như 𝐱⛎â_п ◗_ượ_c vậy.

"Ⓜ●ô𝓃●𝐠 Ⓜ️ô_n_🌀..." Hạ Vũ Châu gọi tên cô, tốc độ dưới háng cũng nhanh hơn.

Cuối cùng dưới tình huống Trâu ℳô●𝐧●g đang thất thần, Hạ Vũ Châu bắn lên trên n.ⓖự.↪️ cô.

2297 words

28/12/2022

Chương (1-84)