Truyện:Em Thật Tốt - Chương 16

Em Thật Tốt
Trọn bộ 84 chương
Chương 16
C16: Nhanh về phòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Edit: Vũ Vũ

Từ trước đến nay Hạ Vũ Châu chưa bao giờ thích tiết thể dục đến thế này.

Mấy tiết này anh có thể lôi kéo Trâu ℳ-ô-ⓝ-ⓖ đến nơi không người để 𝐭●𝒽â●𝓃 ⓜậ●t.

Đủ nhưng cũng chẳng phải là đủ.

Sau khi cánh cửa dụ*c 𝐯ọ*𝓃*ℊ được mở ra, làm thế nào cũng không thấy đủ.

Hạ Vũ Châu một bên cảm thấy mình đáng khinh, một bên lại không không chế được bản thân, hận không thể quấn lấy Trâu Ⓜ-ô𝐧-ⓖ suốt 24h để ô●𝖒 ấ●🅿️ ♓_ô_п hít.

Phòng để dụng cụ vừa chật chội lại chẳng có nổi chút gió, thi thoảng còn có cả mùi cao su từ các dụng cụ thể dục.

Trâu ℳô*ⓝ*ɢ bị đè trên ngăn tủ, mấy đầu ốc tròn tròn nhẵn hín trên ngăn củ cũ kỹ 🌜𝒽●ạ●Ⓜ️ 𝖛●à●𝑜 𝐞●🅾️ cô.

Cô muốn đẩy Hạ Vũ Châu ra nhưng lại bị anh cầm lấy tay vòng qua ôm cổ anh. Hai ngày nay thời tiết lạnh lẽo, bên trong cô mặc một chiếc áo sơmi cộc tay, khoác ngoài là chiếc cardigan dệt kim hở cổ, tay Hạ Vũ Châu vén lên lớp áo ngoài, cách lớp áo thun mỏng mà đặt lên eo cô.

𝐇●ô●n m●ô●𝐢 là chuyện quen tay hay việc, luyện qua vài lần kỹ thuật của Hạ Vũ Châu đã được trau dồi không ít, không còn ⓗ-ô-𝓃 loạn gặm bừa Trâu M*ôn*g nữa.

Trong phòng thiết bị an tĩnh, hai người tinh tế 𝐡ô_ⓝ nhau.

Từ nhỏ đến lớn Trâu M*ô*ⓝ*ⓖ chưa từng làm chuyện gì khác người, cô hướng nội nhưng không phải người nhát gan, bằng không sẽ chẳng bao giờ yêu đương với Hạ Vũ Châu trong giai đoạn lớp 12 căng thẳng này.

"Ưm..." Khi kết thúc, Hạ Vũ Châu nhẹ nhàng c-ắ-ⓝ 〽️-ô-i dưới của cô. Trán hai người tựa vào nhau, hô hấp cũng hoà quyện chung một chỗ.

Hạ Vũ Châu không dám nhìn dáng vẻ cô đỏ mặt, vì thế vội vàng ôm cô vào trong ռɢ●ự●𝒸.

"Ngày nghỉ lễ Quốc Khánh em tới nhà anh được không?" Anh 𝒽.ô.n tóc cô rồi nhẹ giọng hỏi.

"Phải học bù."

"Thì học 1 ngày."

Hạ Vũ Châu buông cô ra: "Ở nhà anh nhé?"

"..."

"Được không, hửm?" Trong ánh mắt Hạ Vũ Châu tràn ngập chờ mong.

"Để... để nói sau." Trâu 𝐌*ô*n*ℊ cũng không từ chối ngay, cả nhà Trâu Khiết hình như muốn đi du lịch vào lễ Quốc Khánh, mấy ngày trước hỏi Trâu 𝐌●ô●𝓃●🌀 có muốn đi cùng hay không nhưng cô đã cự tuyệt.

Ở nhà anh thật ra cũng không phải không được.

"Tới..." Hạ Vũ Châu còn chưa nói xong đã bị Trâu Ⓜôп*ℊ đẩy ra.

Bên ngoài phòng rõ ràng vang lên tiếng cười đùa.

Hai nam sinh đi vào nhìn thấy cô và Hạ Vũ Châu thì sửng sốt một chút.

"Bóng rổ để ở sọt này đúng chứ?" Vừa rồi Trâu ℳô*ⓝ*🌀 nhanh chóng cầm một quả bóng rổ, làm trò trước mặt hai người kia mà ném nó vào sọt.

"..."

Trong đó có một nam sinh theo bản năng gật đầu: "À... đúng... đúng vậy."

"Ừ..." Trâu Ⓜ️ôn·𝖌 rất tự nhiên mà phủi tay rồi ung dung đi ra ngoài.

Hạ Vũ Châu cũng đi theo sau.

"Tôi..." Nam sinh nhìn bóng dáng của hai người, nghiêng đầu nghĩ: "Vừa nãy có người đi trước chúng ta sao?"

Đến phòng thiết bị chỉ có 1 đường, nhưng hình như bọn họ không thấy ai đi trước mình cả.

"Hình như... không có." Một nam sinh khác gãi đầu.

Hai nam sinh đơn giản lại không có nơron đi hóng hớt này lập tức ngây ra.

Hai người một trước một sau đi về khu dạy học.

Thật ra Hạ Vũ Châu rất muốn thoải mái nắm tay cô, dù sao anh làm gì cũng không khiến mọi người trong trường quá kinh ngạc.

Lớp 12 yêu đương ngoài sáng trong tối không ít, giáo viên cũng là mắt nhắm mắt mở, chỉ cần thành tích không tụt dốc, không làm chuyện khác người thì sẽ không can thiệp.

Hạ Vũ Châu biết Trâu Môⓝ_𝖌 không phải người thích công khai, thật ra cũng không muốn cố tình giấu giếm chuyện hẹn hò với anh, mà là cô rất sợ phiền toái.

Cô không thích nói nhiều với mọi người, đối phó với một Nhậm Giáng Nhã thôi mà đã hao hết năng lực xã giao cả một năm của cô rồi.

"Nghỉ Quốc Khánh cậu muốn đi đâu chơi?" Nhậm Giáng Nhã hỏi.

Trâu Mô𝓃_ɢ lắc đầu: "Còn cậu thì sao?"

"Ba mẹ nói năm nay là năm quan trọng nên hạn chế đi chơi, mấu chốt ngày học bù lại vào mùng 4, đây chẳng phải rõ ràng không muốn cho chúng ta đi chơi sao?" Nhậm Giáng Nhã nói xong lại chuyển chủ đề ngay: "Cậu đi hẹn hò với Hạ Vũ Châu nhiều ngày như vậy rồi không chán hả? Tinh Quang Quốc Tế sắp khai trương văn phòng phẩm lớn lắm luôn, hôm nào tụi mình đến đó đi?"

"Được không? Chỉ hẹn cậu một ngày thôi mà!!!" Cô nàng thật sự rất thích chơi với Trâu ℳô·𝐧·🌀. Nhậm Giáng Nhã lảm nhảm, tuy Trâu Ⓜô*𝓃*𝐠 an tĩnh nhưng lần nào cũng nghiêm túc nghe, cũng rất chân thành mà đáp lại cô nàng.

"Ừ, được." Trâu Ⓜ️ô_п_𝐠 đồng ý.

Nhậm Giáng Nhã vui vẻ: "Xem ra mình cũng quan trọng trong lòng cậu đó hí hí!"

Trâu Mô_𝐧_ɢ bật cười, nhân cơ hội này Nhậm Giáng Nhã lại nổi tính bà tám: "Bình thường cậu và Hạ Vũ Châu hay đến chỗ nào hẹn hò thế?"

Nếu nói hẹn hò với Hạ Vũ Châu thì hình như hai người chưa chính thức hẹn hò lần nào cả.

Nhậm Giáng Nhã tò mò nhìn cô.

Chắc cũng không thể nói rằng mấy câu đại loại như "hẹn hò ở nhà anh ấy" khiến người khác suy nghĩ miên man được nhỉ?

"Thì đi dạo, đi xem phim thôi."

Đi dạo trong sân vườn, xem phim trong phòng chiếu phim nhà anh.

Nhậm Giáng Nhã cảm thán một câu, hoá ra một ngày của người có bạn trai cũng chẳng khác gì lắm với cẩu độc thân như cô nàng.

Tiết học cuối cùng trước ngày nghỉ Quốc Khánh, mọi người đều vô cùng hưng phấn, khó được lần trường cấp ba Tư Thành cho nghỉ lâu như vậy.

Trâu Khiết cùng Lưu Hải Phong mang em họ và bà cụ đi du lịch, đã lên máy bay từ buổi tối. Lúc Trâu 〽️ôп_🌀 về đến nhà thì họ đã đi rồi. Trong nhà không một bóng người ngược lại còn khiến cô tự tại hơn rất nhiều.

"Sao hôm nay nhà em yên tĩnh vậy?" Trong điện thoại, Hạ Vũ Châu hỏi Trâu 〽️-ô-п-ⓖ, ngày thường gọi cho cô, hầu như lúc nào cũng thế thấy tiếng ồn ào: "Chỉ có mình em ở nhà?"

"Ừm..." Trâu 𝐌ô.𝖓.g đeo tai nghe, vừa lật sách vừa nói chuyện với anh: "Nhà cô em đi du lịch, còn em ở nhà thôi."

"Chỉ một mình em!" Giọng nói của Hạ Vũ Châu rõ ràng cao lên mấy tone.

"..."

"Nguy hiểm lắm, một cô gái như em ở nhà một mình nguy hiểm cực kì!"

"Không..."

"Tới nhà anh ở đi."

"..."

Hạ Vũ Châu cũng không cho cô cơ hội từ chối, một tiếng rưỡi sau đã thành công mang cô về nhà.

Thím Lưu về quê, phòng cho khách là Hạ Vũ Châu dọn dẹp, hút bụi đổi vỏ chăn, đây là chuyện mà trước nay anh chưa từng làm, nhưng lại làm một cách rất vui vẻ.

Đương nhiên anh càng nguyện ý không dọn dẹp, để Trâu ℳ*ôn*g ngủ chung với mình.

Trâu ℳôռ.ⓖ có chút không quen.

Gối đầu quá mềm, nệm cũng êm, chăn dày nên nóng, xốc chăn ra thì lại lạnh.

Ở trên giường quay ngang quay ngửa suốt nửa ngày mà vẫn chưa buồn ngủ.

Click mở di động, ánh sáng chói mắt, giờ đã là 01:15 sáng.

Cô mất ngủ.

Trâu Ⓜ️ôռ●ɢ lật chăn ra, xuống giường chuẩn bị đi WC.

Phòng cho khách không có phòng vệ sinh, cô mở cửa mới phát hiện đèn ngoài hành lang còn sáng, cùng thời gian đó cánh cửa phòng sách bên cạnh cũng mở ra.

"Em đi vệ sinh à?" Nhìn qua Hạ Vũ Châu cũng không có dáng vẻ như vừa mới tỉnh.

"Ừm." Trâu Ⓜ️ô.n.ɢ nhìn anh: "Anh chưa ngủ à?"

"Anh không ngủ được." Hạ Vũ Châu gãi đầu.

Bạn gái anh ở phòng bên cạnh, anh nằm xuống có làm sao cũng không ngủ nổi, nhắm mắt lại thì trong đầu đều là cô, mở mắt ra lại muốn đi nhìn cô.

Lúc sờ không được thì nhớ, lúc gần trong gang tấc lại càng muốn.

Hạ Vũ Châu đứng dựa vào tường, chờ cô ra tới mới hỏi: "Nếu em không mệt thì có muốn xem phim không?"

"Phim đứng đắn." Anh bổ sung.

"..."

Không bổ sung thì không sao, bổ sung thêm nghe lại càng kỳ quái.

Hạ Vũ Châu tìm một bộ hài kịch, Trâu 〽️●ô●𝖓●🌀 ngồi trên sofa to rộng đợi anh.

Theo thời gian dần trôi, Trâu ℳ*ô𝐧*🌀 nhìn thấy khoảng cách giữa chân cô và Hạ Vũ Châu ngày càng gần, ngay sau đó chỗ tựa lưng của ghế cũng nhiều thêm một cánh tay vòng qua.

Tay Hạ Vũ Châu gác lên lưng ghế, bất động thanh sắc mà dịch người để thu nhỏ khoảng cách giữa mình và Trâu 𝐌·ô·𝓃·𝐠.

Tình tiết của bộ phim hài kịch này cũng không khiến bọn họ muốn cười, Trâu Ⓜ_ôп_g cảm giác được nguồn nhiệt ngày càng gần, trên TV chiếu cái gì cô cũng không có tâm trạng để xem, theo động tác tới gần của Hạ Vũ Châu, tim cô cũng đập càng lúc càng nhanh.

Hạ Vũ Châu làm như không có việc gì mà chạm vào vai trái của cô, mu bàn tay xẹt qua sợi tóc khiến tim anh cũng ngứa ngáy theo.

Tóc cô không hề nhuộm hay uốn bao giờ, vừa dày vừa đen, cuộn vào trên ngón tay chỉ được hai vòng đã trơn tuột ra.

Ngón trỏ cùng ngón giữa câu lấy một sợi, đầu ngón tay gợi lên, sợi tóc vòng giữa hai ngón tay khiến Trâu Ⓜô𝖓·🌀 cảm giác được sự lôi kéo cực nhỏ.

Cô vẫn luôn cúi đầu, không xem TV cũng chẳng nhìn anh.

Mãi cho tới khi mặt Hạ Vũ Châu xuất hiện trước mắt cô.

"Anh có thể 𝐡ô·n em không?" Anh dùng thì thầm hỏi.

Đã ⓗô.ռ rất nhiều lần rồi, khi thì cường thế, khi thì lại dịu dàng, nhưng mỗi lần đều tôn trọng hỏi cô một câu.

Nhưng là....

Trâu 𝐌●ô●ռ●🌀 nghĩ lại nhiều lần như thế, hình như cô chưa từng từ chối lần nào.

Hạ Vũ Châu nghiêng người ⓗ_ô_n lấy Trâu 〽️ô-п-ℊ, tay ôm lên đầu vai cô, đầu lưỡi cạy ra hàm răng, trong khoảnh khắc ấy, trọng tâm cũng chậm rãi dồn phía phía cô.

"Ưm..." Đầu lưỡi bị câu lấy khiến Trâu 〽️ô*n*𝖌 nói không ra lời, Hạ Vũ Châu ôm cô cùng ngã xuống ghế sofa.

Hạ Vũ Châu hơi nhổm dậy, kéo tay cô quàng qua cổ mình, rồi lại cúi xuống áp sát vào bạn gái.

Tóc dài tán loạn trên ghế sofa bằng da đắt đỏ, tay anh cũng nhẹ nhàng 𝐯⛎ố.𝖙 v.ⓔ trên trán cô.

Trâu Ⓜô𝐧.🌀 cảm thấy cả người đều nóng lên. Nửa người Hạ Vũ Châu đè lên cô, cô muốn gập chân lên thì lại bị anh đè thẳng xuống.

Một bàn tay cách váy ngủ theo eo cô chậm rãi dịch lên trên, lúc chuyển đến dưới bầu пgự●🌜 cô, Trâu Ⓜ*ô*n*ℊ lại nâng chân.

Hạ Vũ Châu thoáng dùng sức 𝐬𝒾ế*ⓣ 𝖈*𝐡ặ*✝️ hai chân cô.

Bàn tay toàn bộ bao bọc lấy một bên, quá mềm, cách nội y mỏng manh mà hợp chúng lại với nhau.

Anh muốn dùng lực mà xoa bóp, loại xúc cảm này từ trước đến nay anh chưa từng trải nghiệm qua, anh càng muốn cởi phăng hai lớp vải vướng bận để tiếp xúc ✝️ⓗ*â*ռ 𝖒ậ*ⓣ với nó. Không chỉ muốn xoa mà còn muốn "ăn", càng muốn thứ đang bành trướng giữa háng mình dán lên vú cô.

Trâu 𝐌*ô*𝓃*🌀 giật thót mình, mở to mắt.

"Ưm..." Cô đẩy Hạ Vũ Châu, lại không ngờ rằng anh 𝖍ô*п càng mạnh, giống như muốn ăn cô luôn vậy.

Móng tay cô đâ●ⓜ ☑️à●𝑜 làn da trên vai anh, nhưng Hạ Vũ Châu không thấy đau, lại như thể muốn bá●𝑜 т●♓●ù mà dùng sức xoa xoa vú cô.

"Tê..." Trâu 〽️.ôⓝ.ⓖ cắn cắn đầu lưỡi anh.

Vào lúc Hạ Vũ Châu buông ra, cô lập tức quay đầu sang một bên.

Trâu Môռ.ɢ nóng tới nỗi trán тο·á·т 〽️·ồ ♓ô·ï, Hạ Vũ Châu đè trên người, tay vẫn còn đặt trên ռℊ_ự_𝒸 cô. Đầu gác lên vai Trâu 𝐌*ô*n*𝖌, hơi thở vừa thô vừa nặng cứ thế phun vào cổ cô.

"𝐌·ô·𝐧·ɢ Ⓜ️-ô-п-g." Hạ Vũ Châu gọi cô, giọng nói vừa khàn vừa trầm.

Trâu Ⓜ️ôⓝ_𝐠 còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy anh tiếp lời, anh buông tay ra, cả người nhổm lên một chút:

"Em nhanh về phòng rồi khoá cừa lại đi."

******

Tiểu Hạ đáng khinh thì đáng khinh nhưng cũng là người tốt =)))

Tên khác: Em gái ℳô_n_g từng bước bị "ăn" luôn.

Nhưng ngày bị "ăn" xa xa không hẹn.

Lại là tên khác: Nhật ký hàng ngày ấm áp của Tiểu Hạ và tay của mình:3

2304 words

11/11/2022

Chương (1-84)