C1: Nịnh 𝐦*ô𝐧*🌀 của anh
Ch.02 → |
Edit: rosie
"Biển rộng vào buổi đêm rất tĩnh mịch, tiếng gầm rú của khủng long bạo chúa cũng vang xa..."
Trâu 𝐌-ôn-🌀 khép sách lại: "Được rồi, truyện cổ tích đến đây là kết thúc!"
"Mẹ ơi, khủng long ăn cỏ thật sự thích khủng long bạo chúa ạ?" Tiểu Y ngẩng đầu nhìn Trâu Ⓜ️-ô-𝓃-🌀: "Con không thích đâu."
"Sao con lại không thích?"
"Khủng long bạo chúa hung dữ, nó còn đánh nhau với những con khác nữa. Làm gì có ai chịu thích những người hay đánh nhau."
Trâu Ⓜ️·ô·𝓃·🌀 xoa đầu Tiểu Y: "Vậy con có thích ba không?"
"Đương nhiên là có ạ, ba là tốt nhất!"
Trâu 〽️.ô.n.ɢ nhéo gương mặt nhỏ của cậu bé: "Cho nên cũng sẽ có người thích khủng long bạo chúa."
"Dạ?" Tiểu Y không hiểu hai chuyện này liên quan gì đến nhau.
"Hôm nay Tiểu Y có muốn ngủ chung với mẹ không nào?" Trâu Ⓜô●𝓃●g hỏi cậu bé.
"Không ạ." Tiểu Y ôm gối, nhắm hai mắt lại: "Con thích ngủ trong phòng máy bay."
Tiểu Y thích máy bay nên đồ dùng trong phòng đều có hình dạng như vậy, khoa trương nhất chính là chiếc giường của cậu bé được thiết kế t𝖍*àп*𝒽 ♓*ì*ռ*h dáng của một chiếc trực thăng.
Trâu 〽️·ô·ⓝ·𝐠 cúi xuống 𝖍ô.n hôn gương mặt nhỏ của cậu bé, rất nhanh Tiểu Y đã chìm vào giấc ngủ, mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu đã ngủ say.
Tay chân nhẹ nhàng tắt hết đèn, đi ra khỏi phòng của cậu bé, đóng cửa lại, cửa phòng ngủ chính ở bên cạnh cũng vừa lúc mở ra, Hạ Vũ Châu quay khăn tắm bước tới, một tay xoa tóc vẫn còn ướt dầm dề.
"Tiểu Y ngủ rồi?" Anh hỏi Trâu Ⓜ️·ôп·ℊ.
"Vâng." Trâu 𝐌●ô●𝖓●𝐠 nhận lấy khăn lông từ tay anh: "Quay lưng lại đi."
Cô nhẹ nhàng lau khô bọt nước sau lưng anh, từng giọt nước theo đ-ư-ờ-n-ɢ 𝒸oп-ɢ cơ bắp trôi xuống, cô còn chưa kịp lau nó đã kịp chui vào khe hở giữa phần eo và khăn tắm.
Quá 🌀ợ·i ↪️·ả·Ⓜ️, Trâu ℳ●ô●𝓃●ⓖ nuốt nước miếng.
Hạ Vũ Châu xoay người nắm tay cô, Trâu Ⓜ●ôⓝ●ⓖ lùi về phía sau, cả người dựa vào tường, một tay để trước 𝓃🌀ự·𝖈 anh, nũng nịu hỏi: "Anh định làm gì? Vừa mới tắm xong đó."
Cô biết rõ còn cố hỏi chính là khiến anh mê mệt nhất.
"Trừ làm em ra thì còn làm gì nữa."
Mặc dù kết 𝒽ô.n đã lâu, ngay cả con cũng có rồi nhưng đối với sự khiêu khích trêu chọc trắng trợn của anh, cô vẫn ngại ngùng tới nỗi đỏ mặt.
"Anh đáng ghét... ưm..."
Tay Trâu 〽️ô𝖓*g bị anh nắm lấy vòng qua ôm cổ anh, phần eo bị anh ôm ép sát vào người.
Mỗi lần Hạ Vũ Châu ♓.ô.𝓃 đều rất vội vàng, nhiều năm trôi qua vẫn như vậy. Tay Trâu Ⓜ️·ô𝐧·ℊ buông khỏi cổ anh, đầu ngón tay dùng sức bám vào vách tường phía sau.
Hạ Vũ Châu câu lấy lưỡi cô để lưỡi của cả hai dây dưa với nhau, đầu lưỡi bị anh hút đến nỗi vừa ngứa vừa đau, mãi cho đến khi cả người cô dần mất hết sức lực rồi mềm như bông.
Trâu 〽️ô*n*g thấy từ trong ra ngoài đều nóng quá, cả người Hạ Vũ Châu cũng rất nóng, nóng tới nỗi như muốn phỏng cả tay.
"Ướt chưa?" Giọng nói khàn khàn 𝐠ợ.ℹ️ ↪️ả.ɱ của anh lại vang lên bên tai cô.
"Không..." Mặt Trâu Ⓜ️●ô●𝐧●g đỏ lên, lời phủ nhận vừa thốt ra lại cảm thấy chẳng cần thiết, nên cô lại gật đầu: "Ừm..."
Trên người cô mặc váy ngắn, tay Hạ Vũ Châu dễ dàng sờ đến chân tâm của cô, chất lỏng trơn trượt khiến da thịt giữa hai chân cô càng thêm non nớt.
"Ưm.. em..." Trâu Ⓜ️-ô𝐧-ɢ đẩy anh: "Em còn chưa tắm đâu."
"Không sao." Hạ Vũ Châu cắn tai cô rồi phân tích: "Bây giờ đi tắm làm em một lần, tắm xong lại làm em lần nữa, xong em lại đi tắm tiếp."
Bây giờ làm một lần, tắm xong lại tiện thể làm lần nữa???
"Không thể... nhanh... ưm... một chút sao?" Lỗ tai Trâu Ⓜô-п-ⓖ rất mẫn cảm, bị anh 𝐥iế*m một lát thôi mà đã nói không thành lời.
"Tính thương tổn của câu nói này quá lớn, tính sỉ nhục càng cao hơn nữa." Nói xong anh còn đỉnh hông với cô.
Cách một lớp khăn tắm dày mà cô vẫn cảm nhận được thứ đồ kia của anh đã bắt đầu "đứng lên".
Tay Trâu ℳ●ô●𝓃●g đặt ở trên mép khăn tắm, ngón tay nắm chặt lấy góc khăn, giữa da thịt của anh và khăn tắm còn có một khe hở nhỏ. Cô lặng lẽ rũ mắt nhìn vào bên trong, nhưng trong đó đen kịt, không thể thấy được gì.
Hạ Vũ Châu bắt lấy cổ tay cô: "Sao phải nhìn trộm làm gì?"
Khăn tắm bị kéo xuống một cách rất dễ dàng, quả nhiên thứ kia đã ngẩng đầu. Khăn rơi xuống đất, giây tiếp theo tay của Trâu Ⓜ️ôп.🌀 đã được lấp đầy.
Vóc dáng cô không lùn, bàn tay cũng coi như đúng tiêu chuẩn bàn tay của phụ nữ trưởng thành, nhưng ngay cả như vậy thì khi cô nắm lấy thứ kia của Hạ Vũ Châu thì tay cô trông vẫn có vẻ rất nhỏ.
Trâu Môп-ⓖ nhìn chằm chằm thứ trong tay, muốn nói nó đẹp nhưng nó cũng chưa tới mức đẹp. Cô có chút nhan khống, tin rằng những đồ vật xinh đẹp sẽ khiến người ta vui ş●ư●ớ𝓃●𝖌. Nhưng cũng rất thần kỳ, thứ đồ xấu hoắc này cũng có thể làm cô 𝖘*ướ*𝓃*𝐠 đến nỗi muốn bay lên trời.
Hơn nữa cô có hơi thắc mắc, đàn ông sau khi thành niên rồi vẫn có thể phát dục nữa sao? Vì sao cô luôn cảm thấy hồi cấp ba nó cũng không thô to như bây giờ nhỉ?
"Sao thế?" Tay Hạ Vũ Châu lần vào trong váy cô, như thể trừng phạt mà xoa bóp một bên Ⓜ️ề·〽️ ⓜ·ạ·ℹ️: "Nắm côn th*t của ông xã trong tay mà vẫn có thể nghĩ cái khác được à?"
Trâu Ⓜôⓝ-ɢ ngẩng đầu nhìn anh, người này đúng là phí cái mặt dịu dàng như ngọc, trừ cô ra thì không ai biết anh ở trên giường lại là người thích nói mấy lời tục tĩu thô bạo.
"Lúc ăn cơm em cũng dùng ánh mắt như này nhìn anh, làm anh suýt chút nữa chơi em trước mặt con trai luôn đấy."
"..."
"Có phải muốn bị anh chơi không? Hửm?"
"Anh... muốn em dùng miệng không?"
Hạ Vũ Châu nghe vậy thì động tác gặm ⓗ_ô_п cô cũng dừng lại một chút, đối diện với tròng mắt đen nhánh của vợ mình: "Em có gì muốn nhờ anh?"
"Không mà." Trâu Ⓜ️_ô_𝐧_ɢ phủ nhận.
Hạ Vũ Châu quá hiểu cô nên không lấy làm lạ.
"Có muốn không hả?" Cô chậm rãi ngồi xuống.
"Nói sau đi." Hạ Vũ Châu kéo cô lên, có lẽ là đoán được chuyện gì, nhưng cô càng như vậy anh lại càng không muốn thỏa hiệp.
Anh không muốn Trâu M●ô●𝖓●𝐠 vì mấy chuyện vớ vẩn đó mà đi lấy lòng mình, tất cả đều không xứng.
Hạ Vũ Châu kéo khóa sau lưng váy xuống, 𝐜*ở*𝐢 🍳ⓤầ*𝐧 lót cô xuống, nâng chân cô lên, ánh đèn chiếu vào mảnh đất tam giác của cô, vài sợi lông dính hoa dịch như tỏa sáng lấp lánh.
"Đừng..." Trâu 𝐌*ôռ*g quay đầu đi: "Đừng ở chỗ này, về phòng đi."
Ngoài trên giường ra thì cô rất khó chấp nhận chuyện ⓛ_à_𝖒 tì_n_h ở chỗ khác, nhưng điều này càng khiến Hạ Vũ Châu hưng phấn hơn.
"Hạ... Vũ Châu... ưm a..." hoa huy*t bị căng ra, quy đầu cực lớn đã chen vào được một chút.
Anh thích nhất Trâu ℳôⓝ-ⓖ gọi tên anh lúc ở trên giường, tốt nhất trong giọng nói còn mang theo sự 𝖗υ*п ⓡẩ*🍸 đầy k♓●0●á●i 𝒸●ả●𝖒 nữa.
Hạ thể bị dị vật chiếm cứ, tuy có chút không khỏe nhưng rất nhanh đã được κ𝒽●⭕á●1 𝖈●ả●ⓜ mãnh liệt thay thế: "Ưm a... Vũ Châu... ưm."
"Đừng rên 𝐝â*𝐦 như thế, con mình dậy thì sao?" Tuy bảo cô không cần kêu nhưng anh lại rất hưởng thụ mà cắm toàn cây vào, khiến cô ⓚíc●𝒽 𝖙●ⓗí🌜●ⓗ đến nỗi phải cao giọng kêu lên.
"Ưm a... hức..." Trâu Ⓜ️●ôn●𝖌 muốn kiềm chế lại nhưng không thể ngăn nổi tiếng 𝓇●ê●ռ r●ỉ được phát ra.
"Em rên n*ng quá vậy, muốn anh ⓒ●hế●т trên người em sao?" Hạ Vũ Châu đặc biệt thích nghe cô rên, quá câu hồn.
"Ưm..." Trâu ℳô*ռ*ℊ che miệng mình lại, cô sợ mình kêu lớn quá sẽ đánh thức Tiểu Y.
"Đừng che." Hạ Vũ Châu kéo tay cô ra: "Rên đi."
"Ưm..." Cô thật sự không dám rên quá lớn.
Nhưng không dám là một chuyện, không khống chế được lại là chuyện khác.
"Ưm a..." Theo từng cú nhấp của anh, Trâu 𝐌ôⓝ-🌀 cất tiếng kêu to: "Đừng mà... a..."
"Con mẹ nó khít quá vậy, chơi nhiều năm như vậy mà vẫn chưa rộng ra được chút nào sao? Em nói anh nghe thử xem?"
Hai tay Trâu ℳ_ô_п_𝐠 trôi tuột xuống, muốn che miệng anh lại, những lời này không chỉ khiến mặt cô đỏ tim cô đập nhanh mà còn có thể 🎋í·ⓒ·h †·♓·í𝖈·ⓗ ⓓ●ụ●𝒸 νọ●𝖓●𝐠 của cô.
"Nhiều nước thật đấy, Nịnh Ⓜô_𝓃_ɢ."
Nịnh Ⓜôn.𝖌 là nick name 🌴●hâ●n 𝐦ậ●𝐭 của riêng Hạ Vũ Châu, lần đầu tiên anh gọi tên này cũng là lần đầu hai người ⅼ·ê·𝐧 𝖌ℹ️ư·ờⓝ·🌀 với nhau.
"d*m thủy của em đều dính hết lên côn th*t của anh rồi, em nhìn này." Hạ Vũ Châu đỡ sau cổ cô để cô nhìn xuống, để cô nhìn côn th*t của mình đang ra ra vào vào trong hoa huy*t.
"Nhẹ chút... ưm a..." Trâu Ⓜ️ô𝐧.ɢ có chút chịu không nổi, nhích lại gần người anh để mượn lực.
"Tiểu tao hóa, có phải vội vã muốn rồi hay không?" Hạ Vũ Châu ôm eo cô, một tay hơi thô bạo mà xoa ռgự●𝒸 cô: "Vú 𝖉â●𝐦 càng ngày càng lớn."
"Đừng nói nữa... ưm..."
"Đừng kẹp!" Hạ Vũ Châu niết Ⓜ️.ô.ռ.🌀 cô: "D_â_〽️ huyệt đã chặt muốn 𝖈-♓-ế-𝐭 lại còn kẹp lại nữa, muốn bấm gãy côn th*t lớn của ông xã sao?"
"Hic..." Trâu Ⓜô-n-🌀 chịu không nổi tần suất thọc vào 𝓇●ú●† 𝐫●🔼 của anh, nước mắt không nhịn được mà trào ra.
"Đm..." Thứ khiến anh không chịu nổi nhất chính là khi cô khóc, không phải ghét mà là luyến tiếc. Cố tình mỗi lần làm cô, cô đều sẽ khóc, cô vừa khóc là anh đã khó chịu: "Nịnh 𝐌ô·п·ⓖ ngoan, anh sẽ nhẹ chút."
"Hừ... ưm..." Quả nhiên anh đã làm nhẹ nhàng hơn, cô cũng dần nín khóc: "Ưm... Vũ Châu..."
"Nịnh ℳô-ⓝ-g..." Hạ Vũ Châu 𝖍ô*п lấy nước mắt của cô: "Ôm chặt anh."
Anh bế bổng cả người Trâu Ⓜ.ô.n.🌀 lên, vừa đi vừa cắm.
Trâu ℳô·𝖓·𝖌 có chút hoảng hốt, tư thế này khiến cô không có cảm giác an toàn, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh, mà thứ duy nhất chống đỡ cô lúc này chính là côn th*t.
Nghĩ đến đây, cô lại thẹn thùng vùi mặt vào cổ anh.
Hạ Vũ Châu đi đến mép giường, quỳ một gối rồi đặt cô nằm lên trên giường.
côn th*t thô cứng гú-𝖙 r-🅰️ khỏi hoa huy*t, quy đầu cọ qua miệng huyệt còn tạo ra tiếng nước nhóp nhép.
Trâu 〽️ôռ-ⓖ thấy ánh mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm mình: "Đm, em đẹp muốn ↪️♓ế*𝖙."
Hạ Vũ Châu chưa bao giờ keo kiệt lời khen dành cho cô, ở trong lòng anh thì Trâu Ⓜ️*ô𝖓*ℊ chính là hoàn mỹ nhất.
Anh quỳ gối bên cạnh cô, nâng hai chân cô lên, ở giữa là một mảng ướt mềm trơn trượt, anh dùng ngón tay đẩy ra hai cánh môi â_𝐦 ⓗ_ộ màu mỡ, lau một chút ở miệng huyệt khiến d*m thủy dính vào ngón tay, sau đó đưa lên miệng 𝖑.𝐢ế.Ⓜ️ sạch: "Nịnh Ⓜ️-ô-ⓝ-𝐠 của anh ngọt thật."
Trâu Ⓜ️_ô_𝓃_𝖌 ngồi dậy dùng mũi chân nhéo đùi anh, ngoại trừ lúc ⅼ_à_𝐦 t_ì_𝓃_h cô bị anh cắm tới tàn nhẫn thì mới chịu rê·п r·ỉ, thật ra cô không phải người thích nói chuyện. Cho nên cô có rất nhiều động tác nhỏ, ví dụ như nếu muốn thì sẽ dùng ngón chân nhéo anh.
Hạ Vũ Châu cười khẽ: "◗â.ⓜ huyệt muốn ăn côn th*t lớn?"
Trâu Ⓜô●п●g không trả lời anh, mũi chân vẫn tiếp tục chọc chọc.
Trước kia Hạ Vũ Châu ức ♓.𝖎ế.ρ cô, bắt cô thế nào cũng phải nói rõ, càng dâ.Ⓜ️ càng tốt. Sau này anh mới phát hiện ra vốn dĩ anh không chịu nổi ánh mắt vừa vô tội vừa d*â*〽️ đãռ*g của Trâu ℳô-ռ-ⓖ, thời điểm bị cô dùng ánh mắt đó nhìn mình, anh chỉ muốn làm 𝖈𝒽·ế·t cô.
"Chơi hỏng em được không?" Anh đẩy Trâu 𝐌_ô_𝖓_ɢ, đỡ côn th*t dùng quy đầu 🎋íⓒ*h †𝒽*í*↪️*♓ âm đế.
"A... a... ưm... không.... đừng mà..."
"💲*ướп*ⓖ hay không ⓢư-ớ𝖓-🌀? Hửm?" Anh dùng sức ấn một chút, nghiền áp rồi 🎋íⓒ●♓ ✞𝖍íc●𝖍, nhìn miệng huyệt chảy ra ào ạt d*m thủy.
"Ưm..." Trâu Ⓜô_п_🌀 ưỡn ռ●𝖌●ự●𝖈, nước mắt lại chảy xuống dưới.
"Đm..." Hạ Vũ Châu chửi nhỏ một tiếng rồi nặng nề ↪️.ắ.𝖒 v.à.ⓞ, trong nháy mắt hành thân được thịt non quấn chặt, anh 𝐬_ướռ_🌀 đến nỗi muốn bay lên trời: "Con mẹ nó chặt quá."
"Ha... a..." Cảm giác no trướng khiến Trâu Mô𝐧_𝖌 không nhịn được mà kêu thành tiếng, hơi giật eo như đang kháng nghị vì sao anh không chịu động.
Hạ Vũ Châu ôm cô lên, bộ 𝓃.🌀.ự.𝒸 Ⓜ️ề·𝖒 mạ·ℹ️ đè lên lồng ռ_🌀ự_🌜 rắn chắc, anh dùng sức đỉnh vài cái, côn th*t chôn ở bên trong chặt chẽ dán sát với nhục bích: "Ⓓâ-m huyệt muốn đúng không?"
"Ưm... anh... động một chút..."
"Xin anh đi." Hạ Vũ Châu vẫn cắn răng không chịu động.
"Vũ Châu... xin anh... xin anh... cho em..." Cằm Trâu Môп*𝐠 gác trên vai anh, nhỏ giọng nói.
"Tiểu huyệt nhỏ như vậy mà hút côn th*t chặt quá." Hạ Vũ Châu nặng nề mân mê vài cái: "Nịnh Ⓜôn_ɢ ngoan, thả lỏng một chút."
Hạ Vũ Châu 𝖛●𝐮●ố●† ѵ●ⓔ sau lưng cô như trấn an.
"Ưm... hừ..." Trâu ℳ.ôⓝ.𝐠 thoải mái 𝐫.ê.ⓝ 𝐫.ỉ.
Một tay anh ôm eo cô, một tay xoa bộ ⓝ.🌀ự.🌜 sữa: "Vú mềm quá, mềm như huyệt dâ*ɱ vậy."
"Ưm... chậm một chút... aaa..." Trâu 𝐌ô_ⓝ_𝖌 đã 𝐬ư-ớп-🌀 tới nỗi không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
"Nhanh như vậy mà đã tới rồi?" Hạ Vũ Châu đoán không sai: "Đúng là thiếu làm."
Anh thừa dịp mà ra sức cắm cô, mãi cho đến khi ý thức trong đầu Trâu 〽️ô●п●𝖌 bắt đầu tan rã, như có hàng ngàn pháo hoa đang bay lên bầu trời rồi nở rộ.
Cả người cô ⓡ𝐮.n г.ẩ.🍸, hoa huy*t vô ý thức ⓚ-ẹ-🅿️ ↪️-♓ặ-t làm Hạ Vũ Châu nhịn không được nhanh chóng ↪️-ắ-Ⓜ️ νà-ο гú-ⓣ 𝐫-ⓐ mấy chục lần rồi bắn trong hoa huy*t.
"Thật là thoải mái." Hạ Vũ Châu ôm cô nằm trên giường: "Nịnh M-ô𝖓-ℊ của anh nhiều nước quá, làm rất ⓢ●ướn●🌀."
"Đừng nói nữa." Trâu 𝐌_ô_п_🌀 т♓·ở ⓓ·ố·🌜.
Hạ Vũ Châu ngửi ngửi cổ cô, dù ✝️⭕-á-🌴 ⓜ-ồ ♓ô-ı nhưng vẫn rất thơm, côn th*t cắm trong tiểu huyệt mới chỉ mềm một nửa, còn chưa rú*ⓣ г*a, anh lại đỉnh eo: "Lát nữa lại để anh làm nhé."
"... Ừm..."
Từ trước tới nay Trâu M.ô.𝖓.ɢ chưa từng hy vọng rằng Hạ Vũ Châu sẽ biết hai chữ "tiết chế" viết như thế nào.
2539 words
26/04/2022
Ch. 02 → |