Thật ra nàng là ai?
← Ch.090 | Ch.092 → |
Ngữ Diên vừa từ trong cung trở lại Sở phủ gặp được Sở Hạo đột nhiên đi ra, va phải hắn, làm hại nàng thiếu chút nữa ngã sấp xuống cũng may Sở Hạo đỡ được.
"Ngươi...... Ngươi làm gì mà đột nhiên chạy ra a, làm ta giật cả mình!" Ngữ Diên liền vỗ vỗ, hoàn toàn xem nhẹ chính mình nằm ở trong lòng ngực của hắn mờ ám cỡ nào.
Sở Hạo nhìn về phía nàng nói: "Làm sao ngươi đến Hoàng cung lâu như vậy? Ta còn vì ngươi......" Sở Hạo đang nói đột nhiên cảm giác lời nói của mình có chút không ổn, vì thế đem nàng nâng dậy.
Ngữ Diên đứng thẳng người nhìn về phía hắn nói: "Vì ta làm cái gì?"
Sở Hạo nhìn về phía nàng dừng một chút rồi nói tiếp, "Nếu đã trở lại liền vào thôi!" nói xong, hắn dẫn đầu đi ở phía trước, Ngữ Diên thấy thế ngây ra một lúc, ơ, chẳng lẽ hắn không đi sao? Nhưng cũng không nghĩ nhiều mà theo sau cước bộ của hắn cùng nhau đi vào.
Béo lão nhân vừa thấy nàng trở về liền đi tới nói: "Ngươi nha đầu kia không phải nói về sớm một chút sao ư, làm hại Hạo nhi sốt ruột muốn đi Hoàng cung tìm ngươi"
Nghe thấy vậy, Ngữ Diên liền nhìn về phía Sở Hạo, mà hắn cũng không phải không biết xấu hổ ho khan một tiếng, che giấu xấu hổ, tiếp theo đối với bọn nha hoàn hỏi: "Cơm trưa chuẩn bị xong chưa?"
Nha hoàn nói gấp: "Bẩm Vương gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong!"
Sở Hạo nghe thấy vậy nhìn về phía Ngữ Diên đang nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Cùng nhau tới dùng cơm đi." nói xong, liền rời đi.
Ngữ Diên thấy thế không khỏi mỉm cười, trong lòng một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, hắn như vậy nói thật nàng còn có chút không quen đâu! Bất quá, loại cảm giác này cũng không phải chán ghét.
"Nha đầu, ngươi nhìn cái gì, mọi người đi xa rồi, Gia Gia nói hai người các ngươi có tình ý tại sao phải ở riêng đâu, đang nói rồi, ta còn muốn ôm cháu trai đây!" nói xong, liền không có hảo ý cười cười, đem Ngữ Diên sửng sốt cười đỏ mặt.
"Đúng vậy, tiểu thư a người không phải rất thích Tam hoàng tử đấy sao, không bằng người cùng Vương gia cũng sinh một đứa đi, Tiểu Hương tin tưởng cục cưng của hai người nhất định càng đẹp mắt!" Tiểu Hương cũng xen lẫn vào nói.
"Uy, hai người các ngươi nói cái gì đó?" Ngữ Diên liền nhìn bọn họ liếc mắt một cái, hai má bị lây một chút đỏ tươi, ngượng ngùng giậm chân rời đi.
Lúc xế chiều
Ăn cơm trưa xong Ngữ Diên muốn đi đọc sách, nhưng lại đáp ứng bồi ngoại công đi dạo phố, suy nghĩ một chút, vẫn là buổi tối xem tốt hơn, còn nữa, ban ngày đọc sách cũng không bằng ban đêm xem yên tĩnh hơn!
Chỉ là làm nàng không nghĩ tới là, nàng cùng Béo lão nhân cải trang chỉ đi dạo không đến một hồi, ông liền gặp người quen cũ, Ngữ Diên thấy bọn họ tán gẫu vui vẻ, chen miệng vào không được, vì thế đối với Béo lão nhân nói nàng phải về nhà mẹ đẻ một chuyến, dù sao nhà nàng cách Sở phủ cũng không xa.
"Đi, ngươi đi đi, có người đi theo ta cứ yên tâm!" Béo lão nhân không hề che dấu nói, mỗi một lần đi dạo phố, Sở Hạo luôn tìm rất nhiều người trong bóng tối bảo vệ, bởi vậy, đối với an toàn của bọn họ thật ra rất yên tâm.
Ngữ Diên tất nhiên cũng không biết Sở Hạo phái người bảo hộ hắn, dặn hắn vài câu, nàng liền một thân một mình về nhà cha mẹ, lần này vì an toàn, nàng cũng không có mang theo Tiểu Hương, lần này đột nhiên một mình trở về nhất định sẽ rất xa lạ, nhưng nếu không tìm cơ hội trở về một chuyến, chỉ sợ, nàng sẽ không có thời gian trở về.
Đến Mộng phủ, gia đinh thấy thế mỗi người đều là nhiệt tình vô cùng, la hét muốn đi báo cho lão gia cùng phu nhân, lại bị Ngữ Diên ngăn lại.
"Đừng kêu cha mẹ, ta muốn cho bọn bọ một bất ngờ!" Ngữ Diên thần bí cười cười.
Nhóm gia đinh thấy thế vội vàng gật đầu, cười chỉ phương hướng cho nàng, Ngữ Diên gật đầu cảm tạ đi vào bên trong, vừa đi, nàng một bên vừa thưởng thức nơi này, chỗ này chính là nhà của nàng sao? Thật đúng là đủ phong thái!
Đi chưa tới bao lâu, xa xa liền nghe được phía trước sân truyền đến thanh âm nhỏ vụn, Ngữ Diên hơi hơi nhăn đầu lông mày, thanh âm của cha mẹ nàng nghe hình như đang tranh chấp gì đó, dừng lại một chút, nàng vẫn là đi lặng lẽ vào cái nhà này, trong sân không có một người nào, không có một hạ nhân nào, xem ra hẳn là bị cha nàng không cho vào.
Nàng vội lắc lắc đầu cười cười, cha mẹ này đều đã có tuổi, còn tranh chấp cái gì đây? Vì thế, cười đi vào bên trong, cũng không được vài bước liền đi tới trước mặt một cái phòng đang mở một nửa, ngay tại thời điểm nàng vừa định đẩy cửa bước vào, lại bị một câu làm cho giật mình.
"Diên nhi mặc dù không phải nữ nhi do thiếp sinh ra, nhưng thiếp coi nàng như nữ nhi ruột thịt!" những lời này là nương nàng nói ra, Ngữ Diên nghe vậy, chân đang hướng trong không trung chậm rãi thu trở về, thân mình hướng đến bên cạnh nhích lại, vẫn chưa đi vào.
"Ta coi Diên nhi còn không phải như vậy sao, nhưng chúng ta đã thành gia đình rồi, ta cảm thấy nàng có quyền biết thân thế của mình!" Mộng tướng quân thở dài nói, nếu không có bức đến vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn nói cho nàng biết!
"Biết cái gì? Biết nàng là cô nhi sao? Hay là biết do ông đi dã ngoại nhặt được, Diên nhi hiện tại đang rất hạnh phúc, vì sao ông còn muốn dây dưa chuyện này, mặc kệ Diên nhi là con của ai, nó đã kêu ông mười mấy năm là cha rồi, ông lại nhẫn tâm phá hư gia đình hoàn mỹ trong lòng nó sao?" Mộng phu nhân nói gấp, trong lòng bà, Diên nhi chính là đứa nhỏ của bà, chính là sinh mệnh của bà.
"Nhưng mà...... Nhưng mà bây giờ có người bắt đầu hỏi thăm thân phận của Diên nhi" Mộng tướng quân thở dài nói.
"Cái gì? Ai, ai lại hỏi thăm thân phận của Diên nhi?" Mộng phu nhân nghe thấy vậy giật mình không thôi.
"Ai biết được, bất quá ta nghĩ thân phận Diên nhi cũng không đơn giản, bà xem một chút có nữ hài tử nào lớn lên khuynh thành giống như nó không? Gien ai mà sẽ tốt như thế, bà nhìn một chút, chúng ta đã cho nó dùng mặt nạ da người mười mấy năm nay, vẫn như trước che dấu không được dung nhan tuyệt mỹ của nó, ta sợ......"
"Ông sợ cái gì?" Mộng phu nhân hỏi vội.
"Ta sợ hình dáng thật sự của Diên nhi mà lộ ra ngoài thì thiên hạ đại loạn mất!" hắn thở dài nói.
"Làm sao có thể như thế, ông đừng doạ tôi, Diên nhi chính là lớn lên tương đối khá xem chút mà thôi, có cần khoa trương như vậy không?" Mộng phu nhân liền quát lớn hắn nghĩ nhiều.
"Khoa trương? Nó lúc ba tuổi bà cũng biết nó so với những đứa nhỏ khác xinh đẹp hơn, thời điểm năm tuổi lại chấp nhận cho bà mang nó đi phủ đệ khác đi, công tử nhà nào không phải là vì lấy lòng nó mà đánh nhau đầu rơi máu chảy? Bây giờ, nó mang theo mặt nạ da người lớn lên còn động lòng như thế, nếu như mặt nạ da người lộ ra, Diên nhi chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, từ xưa hồng nhan bạc mệnh, ta không thể nào để Diên nhi bị tổn thương a!" Mộng tướng quân thở dài nói.
"Vậy...... vậy Diên nhi không phải đang mang theo mặt nạ sao, đang nói rồi, ông sẽ không nghĩ tới Diên nhi là tiên nữ hoặc là thần nữ chứ, nếu không, nó làm sao có thể mang theo mặt nạ da người trang bị như thế mà lớn lên vẫn xinh đẹp như vậy, ông nói đúng không, ai, ông này a, làm sao lại không nghĩ đến hướng tốt!" Mộng phu nhân trách cứ nói.
"Ai, ta liền sợ nó xinh đẹp thái quá sẽ không chân thật, vạn nhất mặt nạ này rớt ra mà nói..., dung nhan tuyệt mỹ này của nó chắc chắn sẽ rước lấy mầm tai vạ a, ta muốn nói cho nó biết cũng là muốn nhắc nhở nó thời khắc chú ý an toàn a!" Mộng tướng quân có chút lo lắng.
"Lão gia ông đừng nghĩ nhiều quá, Thiên sơn đại sư này làm mặt nạ da người làm sao có thể rơi được, ngươi hãy yên tâm, Thiên Sơn đại sư không phải đã nói rồi sao, Diên nhi mang theo mặt nạ sẽ là nữ tử bình thường, sẽ không xinh đẹp quá, nhưng, Diên nhi chính là căn bản tốt, tuy nói mang theo mặt nạ nhưng nó vẫn như trước lớn lên không tồi, ông xem bộ dạng này của nó coi như trung quy trung củ (vừa đủ), tuy rằng không tính là xinh đẹp nhất, nhưng cũng không phải thực kém cỏi, ông nhìn xem, nó hiện tại đang rất hạnh phúc, ông cũng đừng nghĩ nhiều."
Ngữ Diên nghe thấy vậy nỗi băn khoăn trong lòng dần dần mở rộng, Thiên Sơn đại sư làm mặt nạ da người? Chẳng lẽ cái thân thể này trước đây đã gặp Thiên sơn đại sư hơn nữa còn chịu làm phép của hắn? Như vậy, có phải nói, Thiên Sơn đại sư biết nàng là ai hay không? Như vậy, nàng đến tột cùng là ai đây?! Tại sao phải mang theo mặt nạ bên ngoài mười mấy năm?! Thân thể này lại đến tột cùng có bao nhiêu bí mật đây?!
"Tiểu thư ngươi ở trong này làm cái gì? Sao còn không đi vào?" Đột ngột, một gia nhân đi ngang qua nơi này, nhìn thấy Ngữ Diên tựa vào cạnh cửa không đi vào vì thế lớn tiếng hỏi, mà lời của hắn tất nhiên làm cho người trong phòng nghe rành mạch, một giây sau, Mộng tướng quân cùng Mộng phu nhân liền đi ra.
Ngữ Diên xoay người nhìn về phía bọn họ, lặng nửa ngày mới yếu ớt kêu lên một tiếng, "Cha...... Nương......"
Hoàng Cung
"Đã tra được rồi?" Sở Thiên một bên đề bút viết chữ một bên lơ đãng hỏi Tào công công vừa mới tiến đến.
Tào công công nghe thấy vậy vội cúi người nói: "Hồi hoàng Thượng, quả nhiên không ngoài sở liệu, lão nô ngàn phương hỏi thăm lão gia nhân làm từ nhiều năm trước đến bây giờ, Cung Vương Phi này quả nhiên không phải là con gái của Mộng tướng quân."
Sở Thiên nghe vậy bút trong tay dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía hắn"Nha? Thân phận của nàng là ai?"
Tào công công nghe thấy vậy vội quỳ xuống nói: "Lão nô đáng chết, thân thế Cung Vương Phi này rất thần bí, mặc kệ lão nô xuất ra bao nhiêu biện pháp, chung quy chỉ tạm dừng ở chỗ nàng là cô nhi thôi, lão bộc ở đó mười mấy năm nói, Mộng tướng quân cũng không biết đứa nhỏ này đến tột cùng là ai, tóm lại là Mộng tướng quân trong môt lần vào rừng săn bắn nhặt được, khi đó Mộng phu nhân bởi vì không thể sinh dục, cho nên Mộng tướng quân mới đưa đứa bé này dẫn trở về." Tào công công nói.
Sở Thiên nghe thấy vậy khóe miệng treo lên mỉm cười, chậm rì rì ở trên giấy tiếp tục viết một chữ "thú", sau khi cái chữ này viết xong, hơn nữa mặt trên còn có chữ 'vị', đó là hai chữ thú vị, lúc này, hắn đem bút cất kỹ đứng thẳng người lầm bầm lầu bầu nói: "Nàng nói nàng muốn về nhà." về nhà? Hay là nàng biết mình thuộc về nơi nào hay sao?!
Tào công công nghe thấy vậy trên mặt cũng là vẻ khó hiểu, nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện nói tiếp, càng cũng không dám tùy ý nghiền ngẫm tâm tư Hoàng thượng.
Đúng lúc này, Sở Thiên đột nhiên cười cười, trên mặt hiển thị rõ giảo hoạt, Mộng Ngữ Diên, ngươi quả nhiên rất thần bí cũng rất lợi hại, đã thành công nâng lên hứng thú của hắn, làm cho hắn có một loại ý nghĩ muốn tìm tòi đến tột cùng.
*****
Trong sân Mộng phủ đột nhiên bị cấm ra vào, không ọi người tới gần, bọn hạ nhân đều ở cách xa xa, mặc dù mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Mộng tướng quân phát hỏa, mọi người liền biết sự tình chắc chắn là không tốt, vì thế đều cách rất xa rất xa, bên ngoài sân có mấy người gia đinh canh gác.
Không khí trong phòng có chút áp lực, có chút nặng nề, Ngữ Diên ngồi ở bàn trang điểm bên cạnh không nói được một lời, Mộng phu nhân cầm khăn mặt thay nàng lau mặt, tiếp theo lấy ra một bình thuốc nhỏ, vén tóc của nàng tiếp theo Mộng phu nhân lấy tay chấm nước trong cái bình thuốc, chậm rãi xoa xoa nơi nào đó trên đầu của nàng, tiếp theo chậm rãi xoa xoa, một lúc sau, kỳ tích đã xuất hiện từ sau đầu nàng kéo xuống một miếng da.
Ngữ Diên nhìn mảnh da đột nhiên được lột ra từ trên tóc mình, trong lòng không biết là cái tư vị gì, nguyên lai nàng vẫn không có phát hiện mình mang theo miếng da bên ngoài cũng bởi vì miếng da này bám rất chặt trên đầu nàng, thiết kế như vậy, cùng với miếng da bình thường ở trên mặt tương đồng như thế, tự nhiên rất khó phát hiện.
"Diên nhi, con nên nhìn xem diện mạo thật của mình." nói xong, Mộng phu nhân nhẹ nhàng lột ra, Ngữ Diên chỉ cảm thấy trên mặt mình giống như rớt xuống một lớp da, thoáng có chút đau đớn, cái này cũng khó trách, đều đã mang theo mười mấy năm rồi, nếu là một chút cảm giác đều không có, chuyện này thật đúng là kỳ quái.
Mộng phu nhân giúp nàng xé lớp da xuống sớm đã ngây người, bà vẫn biết nữ nhi này vô cùng xinh đẹp, chính là không nghĩ tới sẽ xinh đẹp kinh thiên động địa như thế, đây cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy bộ dạng đích thực của nàng sau khi lớn lên, lại không nghĩ rằng rung động như thế, nếu bộ dạng này của nàng đi ra ngoài thiên địa trong lúc đó sẽ bởi vì dung nhan tuyệt mỹ của nàng mà ảm đạm đi.
Ngữ Diên dừng một chút mới chậm rãi ngước mắt nhìn về gương đồng phía trên bàn trang điểm, ánh vào dung nhan nàng đó là da trắng nõn nà, chiếc cổ như ấu trùng thiên ngưu (sách cổ ví cổ người phụ nữ trắng nõn như ấu trùng), răng như hồ tê, trán rộng mày ngài, nụ cười đẹp làm sao, hai mắt trong veo có thần, giống như nước suối trong sâu rộng, nhìn quanh hết sức, đều là một phen thanh nhã cao hoa khí chất, làm cho người ta bị thu hút vào, tự biết xấu hổ, không dám khinh nhờn, mà hai má kia trên đó là hai má lúm đồng tiền, thực là xinh đẹp tuyệt trần vô luân, làm cho người ta giống như đang chìm đắm trong rượu thật sâu không thể ra.
Ngữ Diên cũng bị dung mạo của mình như vậy làm cho giật mình, nàng cũng biết mình đẹp, nhưng lại không nghĩ rằng dưới khuôn mặt đẹp còn cất giấu bí mật kinh thiên như vậy?! Theo bản năng nàng đưa tay nhẹ nhàng đụng vào hai má phấn nộn của mình, không khỏi nhìn về phía hai người, cái thân thể này đến tột cùng là ai? Vì sao có được dung nhan tuyệt mỹ như thế?!
Mộng tướng quân sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nhưng hắn mở miệng câu đầu tiên cũng là vô cùng thương cảm, "Nhất chú ý khuynh nhân thành, lại chú ý khuynh nhân quốc!"
Ngữ Diên nghe thấy vậy tự nhiên biết là có ý tứ gì, cũng không biết vì sao, nàng cảm thấy cha mẹ vì nàng mà nhận lấy ủy khuất rất lớn, nước mắt lập tức liền bừng lên, nước mắt trong đôi mắt giống như nước của nàng kia chậm rãi chảy xuống làm cho người ta xem vạn phần chua xót, đúng lúc này, bên ngoài chợt đột nhiên không hề dấu hiệu lại nổi lên mưa, hơn nữa càng lúc càng lớn.
Mộng tướng quân ngây ra một lúc, chuyện này không đúng nha, lúc này vẫn là cảnh sắc tươi đẹp chiếu xuống làm sao có thể đột nhiên trời mưa rồi?! Một giây sau, hắn nghi hoặc nhìn hướng nàng, Mộng phu nhân tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì cũng kinh ngạc nhìn Ngữ Diên, Ngữ Diên hàm chứa nước mắt khó hiểu nhìn hướng bọn họ.
"Diên nhi, con đừng khóc!" Mộng tướng quân đột nhiên nghiêm túc nói.
Ngữ Diên nghe vậy khó hiểu nhìn ông, nức nở vài giây liền đã ngừng lại nước mắt, nhưng mà càng thêm một màn quái dị ở trước mặt bọn họ cứ như vậy xảy ra, mưa lớn như thế đột nhiên im bặt mà ngừng, dừng......
Mộng tướng quân thấy thế liền nhìn nhìn Mộng phu nhân, hai người đều là kinh ngạc nhìn nàng, Ngữ Diên tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì, liền nhìn về phía bọn họ run run nói: "Chuyện này...... Đây là trùng hợp đúng không?" Khoé miệng nàng liền co quắp cười cười, nhưng hình thức tươi cười này so với khóc còn khó xem hơn.
Mộng tướng quân nghe vậy không ngừng thở dài, kêu nàng đừng rơi lệ nữa, tiếp theo hắn đi ra ngoài, sau nửa canh giờ hắn trở lại, lúc này nói với nàng: "Bên ngoài mặt trời đã ra rồi, con bây giờ khóc xem." hắn vừa nói xong liền nhìn mặt trời thật to phía ngoài.
Ngữ Diên đến bên người Mộng phu nhân nhẹ giọng kêu lên: "Nương......"
Mộng phu nhân đau lòng lôi kéo tay nàng quát lớn Mộng tướng quân, "Lão nhân này ông bảo Diên nhi khóc thì nó sẽ khóc được a, ông coi nó là người hát kịch sao?"
"Diên nhi, chuyện này hậu quả thực nghiêm trọng, con bây giờ phải khóc, ta muốn biết xem có phải trùng hợp không, nếu không phải, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, việc này liên quan đến tánh mạng của con biết không?" Mộng tướng quân sắc mặt ngưng trọng nói.
"Cha...... Diên nhi biết nhưng mà......" Nhưng là khóc này không phải muốn khóc có thể khóc lên.
Mộng tướng quân nghe thấy vậy đi vào bên người nàng nói: "Con cái nha đầu kia động như vậy làm cho người ta lo lắng rồi, ta và nương con tuổi đều lớn, chết cũng sắp chết, nhưng con còn trẻ, thân thế của con không ai biết được, cha mặc kệ con có phải tiên nữ hoặc là thần nữ hay không, hay là yêu nữ gì, cha cùng nương con nguyện vọng rất đơn giản, chính là cho con bình an hạnh phúc cả đời, hiểu chưa?" Nói xong lời cuối cùng, Mộng tướng quân đều có chút nghẹn ngào, nuôi con chó nhỏ còn có cảm tình, chứ càng khỏi nói người, nàng mang đến cho bọn họ sung sướng vô hạn, ông sao có thể bỏ được nàng vì chút ngoài ý muốn đâu!
Ngữ Diên nghe thấy nói như vậy, lại nhìn Mộng phu nhân một chút.
"Diên nhi, mặc kệ con là tiên nữ cũng tốt, yêu nữ cũng thế, nương đời này chỉ nhận nữ nhi là con, nương không sợ, nhưng nương hi vọng con có thể bình an sống hết một đời, hạnh phúc hết một đời." bà lôi kéo tay nàng vô cùng nghiêm túc nói.
Nghe nói như vậy, nàng rất ít khi hưởng thụ thân tình cũng chịu không nổi nữa lớn tiếng khóc lên, Mộng phu nhân liền ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng an ủi.
Còn chưa an ủi được vài cái, Ngữ Diên liền hoảng sợ đứng thẳng người, bởi vì nàng nghe được bên ngoài ào ào tiếng mưa rơi thẳng xuống dưới, lúc này, nàng chậm rãi xoay người qua nhìn mưa to bên ngoài không dừng, mà trên mặt của nàng nước mắt vẫn chảy như trước, bên ngoài mưa phùn cũng rơi xuống như trước.
"Nương......" Ngữ Diên run run kêu lên một tiếng, đây tột cùng là sao lại thế này?! Có ai có thể nói cho nàng biết?!
"Đứa nhỏ đừng sợ, nương ở bên cạnh con!"
Mộng tướng quân cúi đầu trầm trọng thở dài nói: "Diên nhi trước kia từng có tình cảnh như thế sao?"
Ngữ Diên vội lắc lắc đầu, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nếu không, nàng sẽ không giật mình như thế.
Mộng tướng quân suy ngẫm nửa ngày bừng tỉnh đại ngộ, "Ta đã biết, chuyện này đích thị là do dung nhan của con hiển hiện ra mới có thể như vậy, Diên nhi a, nghe cha đội mặt nạ da người này vào đời đời cũng không cần lấy ra, bộ dạng này của con cũng rất xinh đẹp, dung nhan kinh thế này của con cùng với năng lực đặc thù, chỉ sợ sẽ đưa tới mầm tai vạ nha!"
Ngữ Diên nghe thấy vậy nhìn nhìn ông gật đầu thật mạnh, "Diên nhi đáp ứng cha, đời này cũng không bỏ hoá trang bên ngoài xuống!"
Mộng phu nhân nghe thấy vậy liền lau nước mắt nói"Diên nhi ủy khuất con."
"Nương, là Diên nhi bất hiếu làm cho cha mẹ lo lắng, Diên nhi chắc chắn sẽ nhớ rõ chuyện lần này, đời này cũng sẽ không lấy xuống, kỳ thật dung nhan nguyên bản Diên nhi cũng rất thỏa mãn, dung nhan kinh thế này thật sự không thích hợp với con." nàng ăn ngay nói thật, nàng chịu không nổi dung nhan tuyệt mỹ này.
Lời của nàng vứa nói xong, nước mắt trên mặt dần dần không chảy xuống, mà mưa bên ngoài thì thời điểm nàng ngừng đổ lệ cũng ngừng lại.
"Ai......" Mộng tướng quân chỉ có thể thở dài, ông còn có thể nói cái gì đây?!
Một canh giờ sau
Dưới các thao tác của Mộng phu nhân, mặt của nàng lại khôi phục bộ dáng nguyên bản, Ngữ diên nhìn nhìn chính mình trong gương không khỏi cười cười, xoay người nhìn về phía bà nói: "Nương, Diên nhi vẫn là thích bộ dáng này!"
Mộng phu nhân than nhẹ một tiếng, cầm cái chai thuốc nhét vào trong tay nàng nói: "Diên nhi, Thiên Sơn đại sư nói qua, mặt nạ da người này chỉ có thể kéo xuống một lần, nếu lại muốn kéo xuống lần nữa thì phải dùng chính máu của con đụng vào đầu vết khâu, dùng sức đi đến xé rách như vậy sẽ được, nhưng mà nếu lại kéo xuống..., mặt nạ da người này sẽ vĩnh viễn không mang lên được nữa!" nguyên bản không nghĩ nói cho nàng biết, nhưng nghĩ nghĩ, đây là về chính nàng, cho nên, nàng có quyền biết chân tướng.
"Nương, Diên nhi đáp ứng nương sẽ sống thật tốt, mặt nạ này không bao giờ lột xuống nữa!" nàng nghiêm túc nói, trước khi nàng xuyên qua chuyên về, nàng sẽ không thể để cho dung nhan tuyệt thế này hiện thế, nàng không thể hại bọn họ, cũng không thể liên lụy Sở phủ, cho nên, bí mật này, nàng quyết định đưa vào trong quan tài, đến một khắc nàng xuyên qua kia, còn nữa, dung nhan hiện tại này của nàng cũng đã rất được rất đẹp.
"Hài tử ngoan!" Mộng phu nhân gắt gao ôm lấy nàng đau lòng nói.
Ngữ Diên thấy thế hít sâu một hơi cũng ôm thật chặt bà, "Nương...... Nương..." Nàng lầm bẩm nhỏ từ này, nàng biết bà lo lắng, nàng biết mình nên làm như thế nào, tuy rằng nàng không phải thiện bối, nhưng mà tuyệt đối không thể thương tổn bọn họ, dù sao, bọn họ thiệt tình là vì nàng, mà nàng định sẽ trong thời gian chưa rời đi không mang phức tạp đến cho bọn họ!
Mộng tướng quân thấy thế nhẹ nhàng thở dài, trong lòng mặc niệm, Diên nhi mặc kệ thân phận thật sự của con là ai, đối với chúng ta mà nói, con chung quy vẫn là đứa nhỏ của chúng ta! Cho nên, con nhất định phải bình an! Chỉ mong những ngày thoải mái sau này vẫn tiếp tục như thế......
*****
"Vương Phi đâu?" Sở Hạo sau khi hết bận trở về chuyện đầu tiên làm đó là hỏi Ngữ Diên.
Tiểu Hương nghe thấy vậy nói gấp: "Tiểu thư ở bên trong phòng nghỉ ngơi, hình như là không thoải mái" nàng liền thêm mắm thêm muối nói, nguyên lai nói là nàng cảm thấy có chút mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi một chút, nhưng mà mệt mỏi không phải là không thoải mái sao? Nàng nghĩ, nàng hẳn là không có nói sai đâu!
Sở Hạo nghe thấy vậy bay thẳng đến sân của nàng.
Nguyên bản lúc trở lại, nàng còn đang suy nghĩ thân thể của nàng này đến tột cùng là thân phận gì, vì sao đặc biệt như thế, có thể tưởng tượng đến đáp án cũng không đơn giản, nàng quyết định không hề rối rắm nữa, bởi vì nàng nguyên bản sẽ không tính ở tại chỗ này, hỏi nhiều như vậy làm cái gì, còn nữa, cho dù lưu lại, thân phận này cùng nàng cũng không còn quan hệ gì, dù sao mặc kệ nàng là thân phận gì chung quy có thể ăn uống no đủ là được rồi!
Tiếp theo, nàng nhàn rỗi vô sự sẽ đem 'kim khố' làm tốt, lại dùng gạch phong bế vào, địa điểm lần này nàng lựa chọn không phải cuối giường, mà là vách tường dưới cửa sổ về phía Bắc, nàng ở bên trong móc một cái hố, đem tất cả bên trong làm cho rỗng thật lớn, hơn nữa, ở bên ngoài lấy chút ít lỗ hổng, như vậy Tuyết Liên bên trong là có thể thông gió rồi, mà vị trí cửa sổ này vừa vặn đối diện với cái ao, tự nhiên cũng không ai phát hiện ra cửa sổ bí mật của nàng.
Mà lúc này toàn bộ làm xong nàng đang nằm ở trên giường đắp chăn nhìn tứ bảo chi thư này, nhưng ngay khi nàng đang xem nhập thần, thì cửa đột nhiên phát ra 'cót két' một tiếng, sợ tới mức nàng liền đem sách giấu ở phía dưới gối, tiếp theo nhắm mắt làm bộ như đang ngủ, nhất định là Tiểu Hương đến mời nàng đi ra ngoài ăn cơm tối, đáng tiếc nàng một chút cũng không đói bụng, còn nữa đọc sách mê muội như thế, nàng mới không cần đột nhiên đi ra ngoài đâu, bất quá, đối với Tiểu Hương nàng nắm rất chắc, nếu là nàng nhìn thấy bộ dạng này của mình chắc chắn sẽ tránh lui đi ra ngoài, vì thế nàng không chỉ có làm bộ ngủ còn giả vờ phát ra thanh âm nho nhỏ.
Sở Hạo đi vào bên giường của nàng, thấy nàng nhắm mắt phát ra tiếng hít thở rất nhỏ, nói vậy nàng đích thị là đang ngủ, mà hắn chậm rãi ngồi ở bên giường nhìn về phía nàng đang ngủ say, hắn đây là làm sao vậy, giống như đã thích nàng, hơn nữa còn là cái loại rất thích rất thích, buổi sáng đi đến Hoàng cung nửa ngày không trở lại, hắn lần đầu tiên biết chờ đợi lại gian nan như thế.
Ngữ Diên nhắm mắt 'đi vào giấc ngủ' như trước, nhưng trong lòng cũng đang thầm nghĩ, Tiểu Hương này sao lại thế, thấy mình đang ngủ, còn không đi? Chẳng lẽ là dung nhan mình ngủ cũng rất khuynh thành hay sao?!
Sở Hạo kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên kìm lòng không đậu cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng, động tác của hắn rất nhẹ rất nhẹ, cũng chỉ có một chút liền rời đi, chính là không nghĩ tới thời điểm hắn ngước mắt chống lại đôi mắt màu đen hoảng sợ của nàng.
"A ——"
Hai tiếng kêu hoảng sợ nháy mắt truyền khắp Kim uyển, hạ nhân bọn nha hoàn nháy mắt toàn bộ tràn vào, ngay cả Béo lão nhân vừa mới trở về cũng chạy tới.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?" Béo lão nhân vội vàng nhanh chóng hỏi.
Hạ nhân, bọn nha hoàn toàn bộ bốn phía nhìn xung quanh nghĩ chắc có kẻ trộm hoặc là cường đạo.
Ngữ Diên cảm giác mặt mình như là bị hỏa thiêu giống nhau, sao lại là hắn đây? Mà hắn...... Mà hắn lại có thể hôn trộm nàng?!
Giờ phút này Sở Hạo thật sự là xấu hổ xấu hổ vô cùng, vốn chỉ muốn nhẹ nhàng hôn một chút để bày tỏ tưởng niệm trong lòng, nhưng tại sao thời điểm hắn rời khỏi môi nàng, ánh mắt của nàng cư nhiên mở ra, rõ ràng động tác của hắn rất nhẹ rất nhẹ, mà nàng như thế nào sớm không tỉnh trễ không tỉnh lại tỉnh đúng lúc này, điều này làm ặt của hắn biết đặt vào đâu? Đường đường là một Vương gia lại có thể thừa dịp nữ tử ngủ say hôn trộm?!
"Hai người các ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ phát sốt rồi, vì sao mặt hồng như vậy?" Béo lão nhân thấy bọn họ không nói lời nào vì thế lại hỏi.
"Khụ khụ khụ" Sở Hạo liền ho khan, hé ra khuôn mặt tuấn tú vào thời khắc này có vẻ vô cùng quẫn bách, "Cái kia...... Vừa mới có con chuột xuất hiện ở nơi này, đúng không?" nói xong, liền nhìn về phía Ngữ Diên nói.
Ngữ Diên nghe vậy vội vàng gật đầu, ngượng ngùng vén tóc bên tai nói: "Đúng vậy a...... Một con chuột thật lớn, làm ta sợ muốn chết!" nàng phụ hoạ theo lời của hắn.
Béo lão nhân nghe thấy vậy liền đối với hạ nhân nói: "Mau để cho người đến quét tước nơi này, bên trong Kim uyển này sao lại có chuột chứ?"
"Dạ!" bọn người hầu vội vàng gật đầu nói.
Ngữ Diên nghe thấy vậy nói gấp: "Không cần...... Con chuột kia vừa mới bị Sở Hạo đuổi ra ngoài rồi, ha ha, cái kia...... đã đến giờ ăn cơm chiều rồi chứ?" nàng liền chuyển đề tài nói, nàng cũng không muốn để cho người ta ở trong phòng mò mẫm trêu ghẹo nàng mãi.
"Ừm, nếu không có việc gì, chúng ta đi ăn cơm chiều!" Sở Hạo nói gấp, tiếp theo đang lúc mọi người kinh ngạc dẫn đầu rời đi, điều này làm cho Béo lão nhân không khỏi than thở, "Cứ đói như vậy không?"
"Tiểu thư a, đi ăn cơm trước đi, ăn no rồi nghỉ ngơi thôi!" Tiểu Hương vội vàng cười nói.
Ngữ Diên nghe thấy vậy đột nhiên nói: "Cái kia...... Cái kia ta đột nhiên lại không muốn ăn nữa, buổi trưa ta ăn nhiều quá, nên bây giờ còn chưa tiêu hóa, muốn đi ngủ!" nàng liền ngáp một cái rồi nói tiếp "Ngọai công các ngươi đi ăn đi, người xem ta buồn ngủ quá nặng, chờ ta đói bụng sẽ kêu Tiểu Hương đi phòng bếp làm một chút tới là tốt rồi." nguyên nhân đầu tiên xác thực không phải nàng đang rất đói bụng, thứ hai, nàng hiện tại đi gặp Sở hạo chắc chắn xấu hổ đến chết, tuy rằng làm tặc không phải là nàng, nhưng tốt xấu cùng nàng có liên quan đi!
Béo lão nhân nghe thấy vậy nói: "Vậy được rồi, Tiểu Hương đi thôi~"
Tiểu Hương thay nàng chuẩn bị chăn cho tốt liền theo Béo lão nhân rời đi.
"Gia gia, tiểu thư không ăn thân thể có chết đói hay không a?" Tiểu Hương lo lắng nói.
"Ngươi yên tâm đi, để cho Hạo nhi đưa cơm tới!" nói xong, cười cười giảo hoạt.
Một lúc sau
"Ta không đi, ta mệt nhọc, ta muốn đi ngủ!" Sở Hạo đột nhiên nói, một giây sau, rời đi, lại bị Béo lão nhân bắt được cổ tay.
"Ngươi nói cho ngoại công vì sao không đi?" Hắn nhìn về phía hỏi hắn.
"Khụ khụ, chuyện này, Tiểu Hương không phải cùng nàng ở cùng một chỗ ư, ta lại không cùng nàng ở cùng một chỗ, còn phải đi đường vòng đến nơi nàng, mệt chết đi!" hắn nói gấp.
Béo lão nhân nghi hoặc nhìn hắn nói: "Đường vòng? Kim Uyển của nàng cùng với sân của người chỉ cách một bức tường, tại sao lại phải đi đường vòng?" hắn híp mắt tựa hồ muốn xem Sở Hạo.
"Ách...... Này, này nàng lại không đói bụng, mà người hầu nhiều như vậy, tùy tiện làm một chút là tốt rồi, ta là một Vương gia há có thể đi đưa cơm cho nàng?" Nói, nếu không phát sinh một màn vừa rồi, có lẽ hắn sẽ đi, đột nhiên xảy ra chuyện này, hắn như thế nào không biết xấu hổ đi gặp nàng đâu?!
"Nha
" thanh âm Béo lão nhân nha vài đột nhiên cười gian nhìn hắn, Sở Hạo bị ánh mắt hắn nhìn như thế trong lòng sợ hãi.
"Ngoại công biểu tình kia của người là cái gì?" Nhịn không được mở miệng hỏi.
"Không có biểu tình gì, ta chỉ đúng là nha một chút mà thôi, ngươi không muốn đưa coi như xong, dù sao ta cũng vậy không có ý định làm người hầu đưa, đã nói rồi, nương tử của ngươi đói cũng không phải nương tử của chúng ta." nói xong, phe phẩy cánh tay đi ra ngoài nhìn thấy hạ nhân đều cảnh cáo không cho phép đưa cơm cho Vương Phi!
Sở Hạo nghe thấy vậy ảo não vỗ vỗ đầu bất đắc dĩ hướng sân của mình đi đến, nàng cũng không phải cái kẻ ngu, đói bụng thì tự mình tìm đồ ăn đi?!
Vào đêm
"Ai nha, thật đói a!" Ngữ Diên vuốt bụng nhịn không được buồn bã nói, nguyên bản lấy cớ không đi ăn cơm muốn đọc sách một chút, ai biết bị cái tên kia đột nhiên tập kích hôn làm cho tâm thần không yên, sách vở một chữ đều xem không vào, cứ nằm như thế đần độn qua nhiều cái canh giờ, cho đến bụng bắt đầu kêu đói.
Nằm ở trên giường nửa ngày xuất ra Huyết Linh Đang chuẩn bị kêu Thất Dạ lên, nhưng mà đặt Linh Đang ở bên tai nghe ngóng liền nghe được thanh âm ngáy to nặng nề của Thất Dạ, quên đi, hắn khẳng định đang ngủ rồi, nên làm sao đây? Kêu Tiểu Hương đi làm thứ gì ăn? Lúc này đã hơn nửa đêm tất cả mọi người đã ngủ, gọi người như vậy cũng không tốt đi, nghĩ nghĩ, nàng tự mình xuống giường.
Quên đi, cầu người không bằng cầu mình, chính mình đi phòng bếp tìm đồ ăn ngon, vì thế, trực tiếp đem giày đi vào liền đi ra ngoài, ánh trăng bên ngoài rất là sáng ngời, chiếu trên sân vô cùng rõ ràng, ngay tại lúc nàng mới đi ra sân, lại đụng phải Sở Hạo, mà trong tay hắn mang theo đó là một khay cơm canh, hai người cứ như vậy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Ưm, này...... ngươi chưa ăn cơm chiều đi." nói xong, đem khay thức ăn đưa cho nàng.
Ngữ Diên cầm qua khay đồ ăn nhìn về phía hắn nói: "Cái kia...... Cái kia tiến vào ngồi một chút đi."
Nghe vậy, Sở Hạo liền đi vào, Ngữ Diên cùng hắn ngồi ở mặt đá bên ngoài, mà nàng chậm rãi mở đồ ăn ra, đồ ăn bên trong còn đang bốc hơi nóng, nàng có chút ngượng ngùng hỏi: "Ngươi...... Cố ý đưa cơm cho ta?"
"Ngươi...... Ngươi không phải chưa ăn sao?"
"Nha!" Ngữ Diên nghe thấy vậy cũng xấu hổ không biết nên nói gì, liền đem thức ăn đặt ở trên bàn đá, bưng lên chén nhỏ nhìn về phía hắn hỏi: "Ngươi có muốn ăn chút gì hay không?"
"Ta ăn rồi, ngươi ăn đi."
"Nha!" nàng lại ồ một tiếng, liền chậm rãi bắt đầu ăn, vừa ăn một bên ở trong lòng chửi mình, Mộng Ngữ Diên ngươi chừng nào thì biến thành như thế? Được người ta thích lại động lòng rồi, ngươi mê người đáng yêu như thế đây là rất bình thường a, tại sao phải ngượng ngùng, tại sao phải làm dối trá như vậy, không phải là bị hôn một chút thôi sao, cũng sẽ không thiếu một khối thịt!
"Cái kia...... Cái kia sự tình hôm nay ngươi đừng ngượng ngùng, ta rất thoải mái!" nàng nói gấp, là hy vọng hắn không cần bởi vì sự tình hôm nay mà xấu hổ.
"Ách? Sự tình hôm nay......"
"Không có việc gì, ta cũng không phải cổ hủ, còn nữa Kim Bình Mai ta đều xem qua, những thứ này là chút lòng thành, ngươi không cần để ở trong long." nàng liền đánh gãy lời của hắn nói, chính là hi vọng bọn họ đừng quá xấu hổ.
Sở Hạo nghe thấy vậy sắc mặt nháy mắt biến đổi bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: "Ngươi nói cái gì? Ngươi xem qua Kim Bình Mai?!"
← Ch. 090 | Ch. 092 → |