Xuyên qua
← Ch.002 | Ch.004 → |
Quan Thịnh Thịnh nằm nhàn nhã trong bồn tắm lớn. Hắc hắc hắc, người khác nuôi chó ngao, chó Tây Tạng, nuôi mãng xà, còn nàng lại nuôi một đám quỷ. Có điều nuôi quỷ cũng là chuyện tốt nha, có thể kiếm được tiền, có thể mua tất cả mọi thứ. Nàng nằm trong phòng tắm tận hưởng sự vui vẻ một mình mà không biết rằng bên ngoài sớm đang đánh nhau đến náo loạn.
"Phản đồ, ngươi là đại phản đồ". Nhiều con quỷ đang nhìn chằm chằm vào một con quỷ, lớn tiếng quát, nhưng Thất Dạ lại nằm trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần.
Tên của bọn họ đều được đánh số, hay nói cách khác đó là thời gian thu phục một con quỷ, như Thất Dạ là vì nàng phải mất bảy buổi tối mới thu phục được, cũng là con quỷ khó thu phục nhất và cũng là con quỷ đẹp trai nhất. Mà Nhất Phân khi nàng nhìn thấy liền không cần đến một phút là đã thu phục được, cho nên hắn cũng ngu xuẩn nhất, cũng là giỏi nịnh bợ nhất nên cũng dễ dàng đem bọn họ bán đứng
"Đệ ...không phải cố ý, dù gì đệ cũng còn nhỏ, các huynh bắt nạt đệ như vậy mà không biết xấu hổ sao?" Nhất Phân than thở phản kháng
"Ta chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như ngươi, ngươi đã hơn 100 tuổi rồi còn nhỏ gì? Còn giả làm bộ dạng như tiểu hài tử thật làm ta muốn buồn nôn, ngươi làm xấu hổ loài quỷ của chúng ta" một con quỷ mặc áo lam mắng
"Đệ...." Nhất Phân bị nói như thế không làm thế nào phản bác lại được
"Ai, Ba Giờ ngươi không nên nói Nhất Phân như thế" một con khác nói
Nhất Phân nghe thấy vậy liền kéo áo của hắn "Cám ơn Nhất Dạ ca ca vì đã thông cảm cho đệ"
Nhất Dạ gật gật đầu "Ta biết tâm tư của ngươi, có phảỉ ngươi thích vu bà, huynh đệ chúng ta sẽ tác thành cho ngươi, đúng không các huynh đệ" lời của hắn lập tức được mọi người đồng ý.
"Không.... Không phải, đệ không phải....." Nhất Phân sợ hãi đến đỏ mặt "đát" một tiếng liền biến thành một quỷ anh tuấn giống bọn họ, chỉ cần hắn kích động thì sẽ trở về nguyên dạng
"Thất Dạ ca ca giúp đệ giải thích đi" Nhất Phân bay đến bên cạnh hắn cầu xin
Thất Dạ mở mắt lên nhìn hắn "Tự gây họa không thể sống"
"Ha ha ha ha" mọi người nghe vậy đều cười ha ha, đúng lúc này, đột nhiên đất rung núi chuyển, tất cả mọi người ngây ra một lúc.
"Động đất?" Nhất Dạ hét lên, hắn chính là vì động đất mà chết, vừa gặp phải động đất cả người liền run run, sợ hãi không thôi.
"Mọi người mau chạy" Thất Dạ ra mệnh lệnh, mọi người nghe vậy liền bay ra khỏi phòng. Thất Dạ ngây ra một lúc, vu bà? Một giây sau, hắn hướng trên lầu bay đi.
"Thất Dạ mặc kệ nàng đi, cho nàng chết đi" một vài con quỷ rống lên nói
"Các ngươi đi trước đi" Thất Dạ ngoái đầu nhìn lại, dặn dò một tiếng liền bay đi.
Quan Thịnh Thịnh đã biết động đất, nàng xoay người một cái lấy quần áo mặc vào trên người, một giây sau, Thất Dạ liền bay vào."Đi mau, động đất" hắn liền kéo tay nàng hướng ra bên ngoài.
"Không được, còn sổ tiết kiệm của ta" nàng bỏ tay hắn ra cầm lấy túi xách, tất cả tài sản đều ở trong này.
"Vu bà đừng lấy, phòng sắp sập rồi" hắn lôi nàng chạy ra ngoài, sắp chạy tới cửa, Quan Thịnh Thịnh lập tức bỏ tay hắn ra "Linh Đang – vật tổ truyền của ta" Nàng liền chạy vào
"Linh Đang, Linh Đang ở nơi nào" nàng rất nhanh lục tung mọi thứ, lúc này Thất Dạ lại quay trở lại, "Tìm cái gì tìm nhanh lên, phòng sắp sập, chút nữa ta sẽ giúp ngươi tìm"
"Không được, đây là di vật của mẹ ta, ta không thể làm mất" nàng đột nhiên tìm thấy được Linh Đang, vội vàng cười nói "Thất Dạ, ngươi xem Linh Đang...." chỉ là lời của nàng vừa dứt thì căn phòng liền sập xuống
← Ch. 002 | Ch. 004 → |