Truyện:Quốc Sắc Thiên Hương - Chương 73

Quốc Sắc Thiên Hương
Trọn bộ 99 chương
Chương 73
Mưa gió
0.00
(0 votes)


Chương (1-99)

Ngày mùa thu thời tiết sáng nắng chiều mưa, vừa rồi vẫn còn nắng to, đi được một lúc đã bắt đầu chuyển âm u, không đợi Tưởng Sở Phong tìm được chỗ trú, hạt mưa lớn bắt đầu rơi xuống không ngừng.

Khuôn mặt Phù Đại đã được nước mưa rửa sạch sẽ, quần áo dán trên người cô như vừa tắm xong.

Tưởng Sở Phong nắm chặt tay Phù Đại, khó khăn lắm mới tìm được một căn nhà gỗ ở sườn núi, vội vàng chạy vài bước trốn vào trong. Ngôi nhà gỗ này có lẽ là nơi nghỉ chân của những người thợ săn trên núi, bỏ hoang cũng đã nhiều năm, nhưng may mắn vẫn có thể che mưa che gió.

Tưởng Sở Phong thấy Phù Đại hắt hơi mấy cái, vắt kiệt nước trên quần áo, sau đó lấy ra một cái bật lửa, thử mấy lần thì thật may còn có thể dùng, anh lập tức gom củi trong góc nhà gỗ đốt lên cho ấm.

Mưa to trên núi là nguy hiểm nhất, vì vậy Tưởng Sở Phong không lo lắng có người tìm đến, đi vòng quanh trong căn nhà gỗ, tìm tất cả những thứ có thể dùng được, dọn sạch cỏ khô vương vãi trên mặt đất, sửa sang lại một chút có một chỗ đủ để nằm.

Phù Đại ngồi bên cạnh đống lửa một hồi, áo sơ mi trên người cô nhanh chóng khô, nhưng quần vẫn còn ẩm, rời khỏi đống lửa một chút đã vô cùng lạnh, quần áo dán vào da thịt khiến cho cô không kiềm được mà rùng mình.

Tưởng Sở Phong dùng sợi dây thừng tìm được để làm dây phơi quần áo, kêu Phù Đại 𝖈*ở*ℹ️ զ*⛎*ầ*𝓃 áo ra hong khô. Phù Đại để lại một chiếc áo sơ mi, ngồi bó gối trên đống cỏ khô, dùng vạt áo sơ mi cố gắng che khuất chân mình.

Tưởng Sở Phong phơi quần áo xong, ghé nửa thân mình đến bên người cô, một bàn tay kéo cô lại, "Sợ sao?"

Phù Đại lắc lắc đầu, tựa vào lồng ⓝɢự*𝖈 ấm áp của anh, mặc cho bên ngoài mưa gió, miễn là ở trong lồng 𝖓ɢ_ự_c của anh là cô cảm thấy rất yên tâm. Cô cũng từng trải qua hoàn cảnh như vậy một lần, nhưng lần trước đi theo Thẩm Đạc, trên đường đi cô không dám nói chuyện với anh.

Bây giờ thì khác, cô cảm thấy cho dù là âm tì địa ngục, chỉ cần ở bên cạnh Tưởng Sở Phong đều có cảm giác an toàn.

Tuy rằng không sợ thì không sợ, bụng vẫn không khỏi cảm thấy đói.

Phù Đại sờ sờ túi tiền, lấy ra một viên kẹo đường. Cô mở giấy gói kẹo, đưa tới bên miệng Tưởng Sở Phong, ngẩng mặt lên nói: "Mỗi người một nửa."

Tưởng Sở Phong cười cười, cúi đầu cắn cả cái kẹo đường, tiện đà nhắm ngay vào miệng cô đ*ú*t vào. Hương vị mật đào ngọt ngào len lỏi giữa hai đôi môi, cuối cùng cũng không hòa tan trong miệng ai, hai đầu lưỡi còn lưu luyến dây dưa không rời, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào. Khớp xương bàn tay rõ ràng theo áo sơ mi trượt đi vào bộ ⓝ𝖌_ự_🌜 〽️ề*𝐦 ⓜạ*𝒾 của Phù Đại, Phù Đại ưm một tiếng, không cự tuyệt, đặt lên cánh tay cường tráng của người đàn ông, hết thảy bản thân mình đều bày ra cho anh, thuận theo nụ ♓ô·ռ của anh mà cùng nhau triền miên.

Tương tư bao ngày nay, giờ phút này dốc toàn bộ sức lực, không cần ngôn ngữ, đều hóa thành d*ụ*ⓒ ѵọ𝐧*ⓖ nồng nàn sâu sắc nhất. Tưởng Sở Phong ôm lấy cơ thể ⓜề-ɱ 𝐦-ạ-𝐢 trong lồng ⓝⓖ-ự-𝐜, dùng sức mạnh đến mức để lại từng mảng vết đỏ, giống như hận không thể cùng cô hòa cùng một thể.

Anh thừa nhận, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Phù Đại anh đã muốn phát điên rồi.

Không màng gấp vóc vàng ngọc, không sợ gian nan hiểm trở đến trước mắt anh, làm sao có thể không động lòng."Đại Đại... Đại Đại..."

Tưởng Sở Phong thì thào, một bên hạ xuống môi cô những nụ 𝖍ô-𝖓 lộn xộn, lại dịu dàng 𝖍_ô_𝖓 lên trán cô, lúc này anh không còn kìm nén ⓓụ-↪️ 𝖛ọ-𝖓-ℊ của mình nữa, cánh tay dùng một chút lực, toàn bộ ôm cô ngồi ở trên hông.

Áo sơ mi của Phù Đại rất mỏng, gió xuyên qua khe hở trong nhà gỗ mang theo lạnh lão. Cô co rúm lại một chút, ngón tay ⓜảп*𝖍 𝐤ⓗả*𝖓*𝐡 phủ lên chiếc thắt lưng quanh eo anh, 𝐫-⛎-ռ ⓡ-ẩ-y mà lại kiên định mở chiếc khóa kim loại ra.

Tưởng Sở Phong ⓒở-❗ ⓠuầ-𝐧 dài ra một nửa, vật n/am t/ính gắng gượng cọ vào đôi chân dài của Phù Đại một chút. Phù Đại yêu kiều run lên, suýt nữa khuỵu xuống.

D●ụ●ⓒ ν●ọп●🌀 của Tưởng Sở Phong nhắm vào hoa cốc đang ẩm ướt, một tay đè nặng bả vai nhỏ, liên tục không ngừng mà ép xuống.

Đã lâu chưa được 🌴.♓.â.𝐧 mậ.† như vậy, âm đ/ạo non nớt khôi phục chặt chẽ như lúc ban đầu, vì vậy mà khi tiếp nhận dương v/ật thô to có chút khó khăn.

Phù Đại ⓒắ●n Ⓜ️●ô●1, không hề lùi bước, cố gắng hết sức thả lỏng bản thân, từng chút từng chút đặt tính khí thô to vào trong hoa h/uyệt ẩm ướt của mình."Hừm..."

Tưởng Sở Phong thô bạo ✝️*𝒽*ở 🌀ấ*ⓟ, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm hai bóng đen giao nhau, nhìn thấy vật thô dài của mình bị nuốt hết vào, cho đến khi hoa h/uyệt trơn bóng 〽️ề_Ⓜ️ ⓜ_ạ_i cùng mình dính sát vào nhau cùng một chỗ, không một khe hở. Cơ thể sảng khoái cùng với giác quan được κí𝖈.𝐡 𝐭♓.í𝒸.𝐡 làm cho vật thô dài chôn ở mật động kêu gào muốn tiến vào sâu hơn.

Tưởng Sở Phong tạm dừng một chút, không đợi Phù Đại thích ứng thêm, lập tức chuyển động thắt lưng mạnh mẽ. Mạnh mẽ 𝐱-â-𝐦 n-♓ậ-𝓅 làm cho Phù Đại ✞.ⓗ.ở 𝐠ấ.p, tất cả giác quan của cơ thể đều bị lửa nóng trong cơ thể điều động khiến cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bám lấy anh.

Thân ảnh trắng nõn hòa với màu đồng, lúc sáng lúc tối giao triền ⓠ⛎ấ_𝓃 ⓠ⛎ý_🌴, tiếng vỗ giữa da thịt vang lên trong căn nhà gỗ nhỏ, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng nước òm ọp. ◗â_𝐦 mĩ, 𝖓·ó·𝐧·🌀 𝒷·ỏռ·ℊ, lại điên cuồng."A..."

Phù Đại ngửa đầu, đón nhận từng cú thúc mãnh liệt. Đôi lông mày cau lại, khóe mắt đẫm lệ, yếu ớt đáng thương.

Tưởng Sở Phong ♓ô_𝓃 lên cái cằm nhỏ nhắn của cô, từ mũi môi trượt xuống cái cổ cong cong, nhìn thấy cảnh vật dưới xương quai xanh bị áo sơ mi lỗi thời ngăn trở, dùng sức một chút đã xé rách hơn phân nửa, túm lấy hồng mai trên đỉnh đồi tuyết mà 𝖒·ú·✞ vào. Hai tay vẫn ôm lấy m*ô𝐧*🌀 tuyết Ⓜ️ề.Ⓜ️ Ⓜ️.ạ.𝐢, không ngừng vận động khớp hông, đầu nấm to lớn vừa đâ_Ⓜ️ vừa đảo quanh làm nước văng khắp nơi, tiếng va chạm không dứt bên tai.

🎋𝒽ⓞá_i 𝐜ả_ɱ tầng tầng tích lũy, rất nhanh làm cho Phù Đại đạt tới cao trào, nhưng cô không muốn cứ như vậy buông ra người đàn ông mình yêu thương này, cánh tay Ⓜ️●ề●Ⓜ️ ⓜạ●𝒾 trườn trên bờ vai rộng lớn của anh, vô lực ѵυ-ố-т ν-𝖊 xung quanh, ngón tay ở trên người anh ν_⛎ố_𝖙 ☑️_3 không ngớt, dường như không có chỗ nào để dập tắt sự náo động đang chảy ra khỏi cơ thể.

Vòng eo đong đưa một hồi đã bủn rủn, Phù Đại không thể theo kịp tiết tấu mãnh liệt của Tưởng Sở Phong, chỉ có thể cố hết sức chống đỡ bộ ⓝ𝖌-ự-𝒸 ɱề.𝐦 ⓜạ.𝐢 của mình, mặc cho anh ⓧâ*m п𝒽ậ*𝓅.

T♓â-𝐧 ⓣ-♓-ể ma sát sinh nhiệt, mồ hôi giao hòa, chiếc áo sơ mi nằm rải rác giữa hai cánh tay lại thấm ướt, trở nên nhăn nheo. Ngọn lửa đốt cháy hết củi, chỉ để lại một tia lửa nhỏ, nhưng nhiệt huyết giữa hai người vẫn tiếp tục, tựa như vĩnh viễn không dừng lại.

Phù Đại chưa bao giờ muốn cảm nhận được sự tồn tại của anh như giờ phút này, trước đó hơn một tháng cả ngày lẫn đêm cô chỉ có thể ôm quần áo của anh an ủi trái tim đang trống trải của mình, không được nhìn thấy anh từng giây từng phút đều là giày vò.

Phù Đại đưa tay 𝐯.цố.t ✅.𝑒 cơ thể đang đong đưa, chạm vào khuôn mặt tuấn tú đầy râu của Tưởng Sở Phong, chủ động dâng lên môi hồng, giống như một con dã thú nhỏ hung tợn, vội vàng cắn lấy môi anh.

Tưởng Sở Phong lập tức đảo khách thành chủ, linh hoạt dùng lưỡi dài trêu chọc lẫn nhau. Phù Đại dường như đang đáp lại, hoặc có thể là không chịu thua, thân mình tiến tới, liều mạng ôm chặt lấy anh, như muốn cướp đi hô hấp của anh.

Tưởng Sở Phong bị cô ép tới muốn ngả người ra sau, bất đắc dĩ dừng đâ·ɱ rút, khuỷu tay trái chống lên đống cỏ khô phía dưới, tay phải ôm sau gáy cô, lưu luyến không rời.

Đợi đến khi tách ra là lúc, hai người đều 𝐭.♓.ở 𝐡ổ.ռ ♓.ể.n, Tưởng Sở Phong vươn tay ra νцố_t ✔️_e khuôn mặt cô, một tay đã ướt đẫm."Đại Đại..."

Phù Đại nắm lấy tay anh, trìu mến v⛎ố_✝️ v_e một bên sườn mặt, một bên in đôi môi ⓜ_ề_𝖒 𝖒_ạ_❗ lên lòng bàn tay của anh. Tưởng Sở Phong khẽ run lên, đột nhiên ôm lấy cô, dịu dàng đè ép cơ thể cô gái xuống dưới thân, lại thêm một lần. Như muốn làm cho Phù Đại cảm nhận được chính mình, động tác Tưởng Sở Phong không hề có kỹ xảo, chỉ biết càng 🌴♓â.𝐦 𝓃.ⓗậ.🅿️ càng sâu lại mãnh liệt.

Gân xanh trên vật thô dài nhanh chóng ma sát âm đ/ạo mẫn cảm, đầu nấm to lớn áp chặt vào hoa tâm, 𝖗⛎-ռ 𝓇ẩ-🍸 liên hồi, lặp đi lặp lại với tần suất không thay đổi. Ra vào mạnh mẽ làm cho Phù Đại thét chói tai không thôi, hai chân trắng nõn cuốn trên vòng eo rắn chắc của anh, như thế nào cũng không chịu buông ra.

Cả hai cùng nhau điên cuồng, giống như thiên lôi câu địa hỏa, càng không thể vãn hồi. Bên ngoài mưa to gió lớn, bên trong cũng mây mưa thất thường. Phù Đại đã không rõ mình đang ở nơi nào, tựa như cả người đều bị lơ lửng giữa trời đất, chỉ có thể gắt gao bám chặt người lấy người kia mới có thể không bị cơn κ_♓_𝖔á_ℹ️ 𝒸_ả_ɱ làm hỏng mất."A... ưm..."

Mười ngón tay của Phù Đại không kìm được 𝖘●❗ế●т 𝒸●♓●ặ●✝️ bắp thịt trên vai Tưởng Sở Phong, mái tóc bung xõa khắp nơi. Tưởng Sở Phong nhấc đôi chân vô lực của cô lên, đè eo xuống rồi hц●𝐧●𝖌 𝒽●ă●𝐧●𝖌 va chạm, không bao lâu đã cảm nhận được cô co rút nhanh. Anh biết Phù Đại sắp đạt tới cực hạn, thẳng lưng va chạm mấy chục cái, sau đó tấn công mạnh một lần, làm cho đầu nấm tiến sau vào cổ t/ử c/ung, cắn nát thịt mềm non mịn, phốc phốc phun ra tinh dị/ch.

Phù Đại há cái miệng nhỏ nhắn 𝐭_𝖍_ở ԁ_ố_𝖈, hai chân Ⓜ️·ề·𝖒 Ⓜ️·ạ·1 đặt ở trên eo người đàn ông, không tự chủ được 𝓇ⓤ●ⓝ 𝐫ẩ●𝓎 co rút, dương v/ật trong cơ thể còn gắt gao vặn vẹo, bị từng đợt cao trào đánh tới thần chí.

Tưởng Sở Phong động cái Ⓜ️·ô𝓃·🌀 𝖗ú·𝖙 𝓇·𝐚 nửa phần dụ_ⓒ ν_ọ𝐧_ɢ, thân mình trượt xuống, gối lên trước 𝐧*ℊ*ự*𝖈 Ⓜ️●ề●m m●ạ●ï của Phù Đại, cánh tay thon dài vòng qua cô, xoa dịu dư vị cao trào của cô. Tình cảm mãnh liệt trong phòng giảm dần, tiếng mưa rơi bên ngoài một lần nữa chiếm cứ thính giác của hai người.

Phù Đại dán vào cơ thể cường tráng của Tưởng Sở Phong, cảm giác như được bao bọc ở một nơi vô cùng an toàn ấm áp, cả người đều tràn ngập một cỗ lười biếng.

Cô không muốn nhúc nhích, giơ tay lên muốn chạm vào mặt Tưởng Sở Phong, anh mở ra năm ngón tay giữ chặt lấy cô, kéo nàng đến bờ môi ấm áp, nhẹ nhàng cắn một chút.

Chương (1-99)