Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngược Ái - Chương 301

Ngược Ái
Trọn bộ 313 chương
Chương 301
Ngoại truyện Lý Huyền Băng – Nghiên cứu chế tạo thuốc bột
0.00
(0 votes)


Chương (1-313)

Siêu sale Shopee


"Ngươi đang uy hiếp bọn họ sao?" Nhìn thấy các tiểu thiếp vội vã rời đi, Lý Huyền Băng xoay người nhìn chằm chằm nàng.

"Ngươi đau lòng?" Trong lòng Toàn Vũ không vui, hỏi hắn.

"Đừng quên bọn họ cũng là nữ nhân của ta." Sắc mặt Lý Huyền Băng có chút lạnh lùng.

"Còn ta thì sao?" Toàn Vũ cảm thấy có chút tổn thương, thì ra với hắn mà nói nàng bất quá cũng chỉ là một trong số những nữ nhân của hắn mà thôi.

Lý Huyền Băng trầm mặc, với hắn mà nói nàng bất quá cũng chỉ như những nữ nhân khác của hắn thôi.

"Thôi quên đi, ta hẳn là nên sớm biết chuyện này, ngươi cứ tiếp tục đi, ta về phòng trước." Toàn Vũ xoay người bước đi, nàng còn chờ mong cái gì? Chờ mong sẽ tự làm bản thân tổn thương sao?

Sau khi về phòng sắc mặt Toàn Vũ càng trở nên ảm đạm.

"Vương phi, người không sao chứ?" Thu Nhi quan tâm nàng.

"Thu Nhi, ta không sao, ngươi lui xuống đi, ta muốn ngủ."

"Vâng." Thu Nhi lui đi ra ngoài.

Nước mắt của Toàn Vũ lập tức rơi như mưa, tại sao hắn có thể vô tình như vậy? Hắn thật sự một chút cũng không hề phát hiện ra tâm ý của nàng sao?

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lý Huyền Băng đi vào liền nhìn thấy nàng đang nằm khóc, không đành lòng nói: "Ta không phải có ý muốn trách ngươi."

Toàn Vũ đứng dậy quan sát hắn, hôm nay nàng phải nói rõ ràng cho hắn biết tâm ý của mình, lau đi nước mắt còn đọng trên khóe mắt, hít thở thật sâu nói: "Lý Huyền Băng, ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, ta thích ngươi." Nàng nhấn mạnh từng chữ từng chữ thật rõ ràng.

"Cái gì?" Lý Huyền Băng giật mình nhìn nàng, đột nhiên cười khẽ một chút, nói:"Toàn Vũ, đừng đùa nữa. Yêu làm sao có thể dễ dàng thay đổi như thế?"

"Ta không có nói đùa, ta là thật lòng thích ngươi." Toàn Vũ vừa nghiêm túc nhìn hắn, vừa lặp lại rõ ràng một lần nữa.

"Được rồi, nếu ngươi nói ngươi thích ta, vậy tại sao ngươi thích ta? Ngươi thích ta khi nào?" Lý Huyền Băng vẫn không thể tin nổi, hắn còn nghĩ nàng đang giận lẫy nên nói cho vui thôi.

"Thích chính là thích, không tại sao cả. Theo lý mà nói thì lẽ ra ta nên hận ngươi nhưng không hiểu tại sao ta lại thích ngươi, ta cũng không biết từ khi nào thì bắt đầu thích ngươi, ta chỉ biết đến thời điểm này ta đã thích ngươi rồi." Ánh mắt Toàn Vũ nhìn thẳng vào hắn, nàng không thể nêu ra lý do khiến nàng thích hắn.

"Toàn Vũ, đừng náo loạn nữa, yêu một người sao có thể dễ dàng như vậy? Quên một người lại càng không dễ dàng chút nào." Mười năm chờ đợi, trong phút chốc nàng có thể dễ dàng quên Tư Mã Tuấn Lỗi sao?

"Yêu và quên đều không dễ dàng, nhưng chúng lại thường phát sinh trong nháy mắt, không có lý do gì có thể giải thích, ta không thể giải thích, ta nghĩ là ngươi hiểu rõ vấn đề này hơn ta." Hắn có nhiều nữ nhân bên cạnh, hắn không phải cũng một lòng yêu Hàn Ngữ Phong sao?

Trong nháy mắt Lý Huyền Băng không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Ngữ Phong, lúc đó hắn cũng không hiểu tại sao chỉ cần liếc mắt nhìn nàng một cái, hình bóng của nàng liền khắc sâu trong lòng hắn, yêu quả thật là không cần lý do gì cả.

"Ta biết ta nói ta thích ngươi làm cho ngươi rất khó tin, nhưng ta chỉ muốn nói cho ngươi biết bởi vì ta thích ngươi cho nên ta sẽ ghen tị, ta không thể chịu được khi nhìn thấy nhiều nữ nhân như vậy vây xung quanh ngươi, bọn họ đúng là nữ nhân của ngươi, còn ta là Vương phi của ngươi, ngươi có từng nghĩ đến cảm nhận của ta không? Vì thế ta sẽ không đem ngươi tặng cho người khác. Lý Huyền Băng, ta sẽ khiến cho ngươi yêu thương ta." Toàn Vũ tự tin và nghiêm túc nói với hắn.

Lý Huyền Băng nhìn nàng, không biết phải làm sao để đối mặt với sự thẳng thắng và thành khẩn của nàng? Thật ra hắn có chút bội phục sự tự tin của nàng, nếu có một ngày bản thân thật sự yêu thương nàng cũng rất tốt, dù sao vết thương che dấu dưới đáy lòng có thể từ từ khép miệng lại, chỉ là không biết ngày đó có đến hay không?

"Hiện tại có thể ngươi không thương ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi ngủ với bọn họ." Toàn Vũ giữ chặt lấy hắn, nàng mới không ngu ngốc như vậy, lại càng không giận dỗi, làm vậy chẳng khác nào đem hắn giao cho người khác.

Lý Huyền Băng cười khẽ một chút, hắn thích tính cách bá đạo này của nàng.

Một ngày mới lại bắt đầu, sau khi dùng xong điểm tâm Toàn Vũ liền dẫn theo Thu Nhi đi dạo nhàm chán trong vương phủ, đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua gặp được Lâu Thượng, nàng nhất định phải đi nghiên cứu tạo ra một loại thuốc bột mới, khiến cho hắn ngoại trừ nàng ra không thể chạm vào những nữ nhân khác.

"Thu Nhi, chúng ta đi ra ngoài."

"Vương phi muốn đi đâu?" Thu Nhi ở phía sau hỏi.

"Đi cửa hiệu dược liệu." Toàn Vũ vừa đi vừa nói.

"À." Thu Nhi mặc dù có chút hoài nghi nhưng vẫn không có hỏi nhiều.

Vừa đi trên đường vừa hỏi thăm mọi người, chẳng mấy chốc mà Toàn Vũ đã dẫn theo Thu Nhi đi đến cửa hiệu dược liệu Lâu gia, vừa đến trước cửa của cửa hiệu thì đã thấy một tiểu nhị chạy ra đón tiếp.

"Tiểu thư, người cần mua dược liệu gì?"

"Ta không mua dược liệu, ta muốn tìm Lâu Thượng." Toàn Vũ mỉm cười nói.

"Tìm ông chủ?" Tiểu nhị sửng sốt, lập tức tỏ thái độ cung kính nói: "Xin tiểu thư chờ một chút, để tiểu nhân chạy đi bẩm báo."

"Ừ." Toàn Vũ gật gật đầu, ngước mắt đánh giá hiệu thuốc Bắc rất lớn này, cửa hiệu lớn như vậy thì chắc chắn có đầy đủ tất cả dược liệu cần thiết.

"Vương phi, thật là người sao? Hạ nhân bẩm báo với ta có một tiểu thư xinh đẹp đến tìm ta, ta đoán người đó là Vương phi." Lâu Thượng từ bên trong đi ra, buông lời trêu ghẹo.

"Ta mạo muội đến đây như vậy có quấy rầy ngươi không?

"Không có, hôm nay ta cũng không bận việc gì cả, Vương phi, người cần cái gì cứ việc nói với ta, ta sai hạ nhân chuẩn bị cho người."

"Vậy ngươi có còn thừa căn phòng nào không, chuẩn bị cho ta một phòng, còn nữa, để ta viết cho ngươi một danh sách các dược liệu ta cần, ngươi cho người chuẩn bị dùm ta." Toàn Vũ cũng không khách sáo nói.

"Được, nhưng không biết Vương phi muốn làm cái gì?" Lâu Thượng cảm thấy kỳ quái.

"Nghiên cứu chế tạo thuốc bột." Toàn Vũ cười thần bí, sau đó nói: "Đúng rồi, ngươi cứ ghi tất cả vào sổ rồi tìm Lý Huyền Băng tính tiền."

"Một chút bạc nhỏ đó ta cũng không để ý, coi như ta tặng miễn phí cho Vương phi." Lâu Thượng khẳng khái nói.

"Không cần, dù sao cũng không phải do ta bỏ tiền ra, huống chi hắn có rất nhiều tiền, không cần tặng, không cần." Toàn Vũ nói, hắn chăm lo cho nhiều nữ nhân như vậy, bộ không cần tiền sao?

"Vương phi, người thật là thú vị." Lâu Thượng cười khẽ một chút, rồi nói:"Ta đi sai hạ nhân chuẩn bị phòng cho người, người hãy viết ra các dược liệu mình cần đi."

"Ừ. Cám ơn."

Tiểu nhị ở bên cạnh đem giấy bút đã được chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt nàng, Toàn Vũ cầm bút lên viết tên những thứ dược liệu cần thiết, khóe môi hơi cong lên: "Lý Huyền Băng, ngươi cứ chờ đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-313)