← Ch.27 | Ch.29 → |
Lần này Đồng San San không uống say, cũng sẽ không dễ dàng quên lãng.
Nhưng ánh mắt cô nhanh chóng dời đi, nhìn sang cơ bụng rắn chắc của anh, không dám nhìn xuống dưới nữa.
Tưởng Tri Hà như hiểu được cô nghĩ gì, anh thẳng tay kéo bàn tay đang che mắt của cô xuống, ấn hai tay của cô lên gối đầu.
"Đồng San San, em nhìn kỹ cho tôi, nhìn kỹ xem lúc này là ai là·m ✝️·ì·𝓃·ⓗ với em."
Lần trước cô uống say anh đã buông tha cho cô, lần này anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô nữa.
Tưởng Tri Hà hơi nghiêng người, đôi mắt u ám nhìn thẳng về phía cô, môi mỏng hơi mấp máy.
Đồng San San ngước mặt lên, ánh mắt lướt qua bờ vai rộng và chiếc cằm nhẵn nhụi của anh, sau đó dừng lại trên yết hầu 𝖌.ợ.ı 𝖈ả.Ⓜ️ của anh, rồi lại lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong đôi mắt đen nhánh trong suốt như có từng ⓖợ_𝖓 💲ó_𝓃_ℊ lăn tăn, d*ụ 🅓*ỗ cô rơi vào trầm luân.
Đồng San San không muốn nhìn thẳng vào anh lắm, tầm mắt cô hơi hạ xuống, cũng chính lúc này Tưởng Tri Hà buông tay cô ra.
Anh hơi đứng thẳng người dậy, để cô không cách nào phớt lờ vật thô cứng dựng thẳng giữa hai chân anh.
Quy đầu đỏ hồng, thân vật thô tráng lại nổi đầy gân xanh, như thể đang căng tràn sức sống.
Đầu khấc to tròn chĩa thẳng vào cô, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, mã mắt hẹp dài mở miệng phun ra một giọt chất lỏng trong suốt, suýt chút nữa rơi thẳng xuống khóe miệng cô.
Gương mặt cô đỏ bừng, quay mặt đi: "Đừng như vậy mà."
Người lần trước nói muốn ngủ với anh giờ lại ngượng ngùng không thôi, như biến thành một người khác vậy.
Tưởng Tri Hà rất muốn nhét vật nam tính vào khoang miệng anh đào của người trước mặt, sau đó mạnh mẽ đưa đẩy vào bên trong, nhưng lại sợ lần đầu tiên làm sẽ khiến cô sợ hãi.
Anh vươn tay ra, nhẹ nhàng ✌️*υố*ⓣ ν*𝐞 đôi môi anh đào kia, không kiềm chế được cúi đầu 𝖍·ô·ռ một cái.
Tay anh chậm rãi di chuyển xuống dưới rồi vòng ra sau lưng, nhấc cả người cô lên.
Mái tóc dài đen nhánh đổ xuống tấm lưng trắng như tuyết, giống hệt như một bức tranh thủy mặc, ngọn tóc hơi xoăn vẽ ra dòng sông quanh co.
Chỉ một cái xoay người anh đã ngồi ở trên giường, Đồng San San lại rơi vào lồng 𝐧.𝖌.ự.ⓒ anh.
Cơ thể hai người gần như trần trụi, Đồng San San chống tay lên người anh, hai chân tách ra đặt hai bên hông anh, vừa mới quỳ đứng dậy đã bị anh cởi bỏ áo lót.
Đồng San San có một gương mặt sắc nét, sống mũi cao, lại có dòng Ⓜ️*á*ц của dân tộc thiểu số, chỉ cần trang điểm nhẹ là đã rạng rỡ lạ thường.
Ngày thường cô ăn mặc rất đơn giản, không nhìn rõ được dáng người, nhưng một khi mặc quần áo bó sát người thì lại không thể giấu được 𝐧🌀ự_↪️ to eo nhỏ.
Lần trước Tưởng Tri Hà đã phát hiện dáng người của cô rất tuyệt, lần này nhìn thấy vẫn không khỏi cảm thán.
"Em như vậy...Rất đẹp..."
Hai bầu пⓖ-ự-ⓒ đầy đặn xuất hiện trước mặt Tưởng Tri Hà, vừa mềm vừa trắng.
Anh duỗi tay ra nắm lấy, cảm xúc nặng trĩu làm hô hấp anh cứng lại, nhịn không được lại nhìn người trước mặt.
Mặt Đồng San San càng thêm đỏ hồng, cô 🌜●ắ●ⓝ ⓜ●ô●𝐢 dưới, đáy mắt có 𝐠●ợ●𝐧 💰ó●п●ℊ lăn tăn.
Tầm mắt Tưởng Tri Hà dần hạ xuống, nhìn vào bầu ռℊự.↪️ đang dựng đứng trước mắt anh.
Hai đầu nhũ hồng nhạt như chu sa nhuộm nước, e ấp nhô cao trên bầu ⓝ_𝖌_ự_ⓒ trắng nõn như tuyết, nhị hoa đỏ tươi mề·〽️ ɱạ·1 𝖗⛎·n rẩ·🍸 khiến mắt anh đỏ bừng như rỉ má-⛎.
Anh há miệng về phía trước, ngậm lấy đầu nhũ hồng nhạt đã mơ ước từ lâu vào trong miệng.
Môi anh bắt đầu nhẹ nhàng 𝐥_ı_ế_ɱ 𝖒ú.т, mãi cho tới khi đầu nhũ căng cứng, sau đó anh lại dùng đầu lưỡi đảo quanh quầng vú.
Chốc chốc anh lại cắn khẽ, kéo nhẹ đầu v* ra, cảm giác hơi đau 🎋í●↪️●♓ ⓣ𝖍í●↪️●♓ vòng eo cô run run, k*𝒽🅾️*á*i 🌜*ả*ⓜ tê dại ập tới xương cùng của cô.
Đầu nhũ còn lại cũng không hề trống vắng, bàn tay anh nặng nề xoa nắn, thỉnh thoảng lại dùng đầu ngón tay kẹp lấy nhũ hoa của cô.
Cho đến khi đầu nhũ bên kia cũng dựng đứng lên, môi anh mới mò tới bên này, cắn từng ngụm lớn lên bầu п_ⓖự_ⓒ.
"Ưm, anh chậm thôi."
Tưởng Tri Hà ngẩng đầu khỏi nⓖ_ự_↪️ cô, một tay vừa xoan nắn ⓜ·ô·ⓝ·🌀 thịt của cô, vừa vỗ xuống một cái thật mạnh.
"Gọi tên của tôi." Giọng nói của anh hơi có ý ra lệnh.
"Tưởng Tri Hà...Anh chậm một chút..."
Đồng San San chớp hàng mi dài, hình như cô nhớ đêm đó Tưởng Tri Hà cũng làm thế này, liên tục bảo cô gọi tên anh, giống như anh đang sợ cô nhận nhầm người vậy.
Hai bên thái dương của Tưởng Tri Hà đã lấm tấm mồ hôi, khiến cho chân tóc càng đen hơn, nhưng cũng thăng thêm vài phần 𝐠ợ-𝐢 🌜-ả-𝐦.
Tay anh di chuyển từ 𝐦-ô-n-ℊ tới đùi cô, kéo quần lót của cô xuống, ngón tay thon dài chen vào hoa huy*t của cô thăm dò.
Chuyện làm anh bất ngờ chính là, nơi đó của cô đã ư●ớ●𝖙 á●† dầm dề, anh kinh ngạc nhướng mày.
Đồng San San ngượng ngùng xoay mặt sang chỗ khác, lập tức bị anh nắm cằm quay lại.
Anh vừa nhìn cô, vừa dùng đầu ngón tay c·ọ 𝖝·á·† hai cánh môi hoa huy*t, chỉ trong chốc lát ngón tay anh đã ướt đẫm.
"Em dễ ướt thật đấy."
Đồng San San cắn chặt môi dưới, lại nhịn không được tràn ra một tiêng ⓡê.𝖓 𝐫.ỉ, bởi vì ngón tay của anh không hề báo trước đã 𝒸.ắ.ɱ 𝖛à.ο trong.
Vách thịt ɱ_ề_𝖒 𝐦_ạ_𝐢 bên trong co rút kịch liệt, giống hệt như nụ hoa đột ngột khép lại, gắt gao nuốt cắn ngón tay anh, 𝖒.ú.✝️ chặt không kẽ hở.
Tưởng Tri Hà khó khăn đưa đẩy vài lần, không nhịn được 𝖙-𝒽-ở ◗-ố-𝒸.
Nghe thấy âm thanh ⓣ.♓.ở ◗.ố.🌜 𝖌ợ_𝒾 ⓒả_m của anh, cơ thể Đồng San San lại càng thêm hưng phấn, mật dịch cũng ồ ạt chảy ra làm ngón tay anh đang ở bên trong cô cũng hoàn toàn tẩm ướt.
Tưởng Tri Hà nhìn vào mắt cô, vừa thấp giọng 🌴𝒽·ở 𝒹·ố·🌜 vừa cử động ngón tay.
Đồng San San cảm giác bên trong hoa huy*t ngứa ngáy không chịu nổi, cô không kiềm chế được muốn cầu xin anh tiến vào sâu hơn, nhưng Tưởng Tri Hà đột nhiên rút tay ra.
Trong mắt cô chứa đầy sương mù vì 𝐝ụ_𝖈 v_ọ_n_🌀 dâng cao, chần chờ hỏi: "Tưởng Tri Hà?"
Giây tiếp theo, cô cắn chặt môi, cuối cùng không thốt nên lời.
Bởi vì, Tưởng Tri Hà đã đỡ lấy vật nam tính thô cứng của anh đặt giữa háng cô, trực tiếp tiến thẳng vào bên trong hoa huy*t của cô.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |