Truyện:Yêu Đương Vụng Trộm - Chương 60

Yêu Đương Vụng Trộm
Trọn bộ 70 chương
Chương 60
M Kiếpem Thật Chặt H
0.00
(0 votes)


Chương (1-70)

????????????????????????????????????????

Nam nhân đè cô vào lan can ban công, đỡ côn th*t liền 𝖈·ắ·𝐦 ✌️·à·🅾️.

Thư Tâm bị cắm kêu lên một tiếng, cơ thể cô căng ra, ngón chân cô cuộn tròn lại vắt sau eo người đàn ông.

Anh đặt hai tay cô vòng ra thắt lưng, thủ sẵn ở eo cô mà đ_â_〽️ lên.

Trên lầu quần áo nhà ai đó vẫn chưa có lấy vào, Thư Tâm bị thao khiến toàn bộ phần trên cơ thể đều nằm bên ngoài, cô nhìn thấy quần áo trên đó, không tự chủ được nghĩ rằng lát nữa sẽ có người đến lấy thu thập chúng, sau đó sẽ nhìn thấy cô bị một người đàn ông đè ra thao ngay trên ban công.

" Ô... ô ô" 🎋-í-c-♓ ✞ⓗ-í𝐜-𝐡 quá sâu, 𝖐·𝖍ο·á·𝐢 ⓒả·ⓜ ngày càng lớn, cô rùng mình cao trào khi bị anh thao liên tục không ngừng nghỉ " Chồng.... đừng.... . !ah ah ah ah.... ."

Lăng Thiệu bị âm đ*o bóp lại sút chút nữa bắn ra, bên ngoài gió đêm hơi lạnh, anh ôm cô trong пⓖ●ự●c trở lại ghế sofa, đặt toàn bộ thân trên của cô lên ghế, quấn hai chân quanh eo rồi nắm côn th*t nhắn ngay hoa huy*t mà đẩy vào.

Dâ·𝖒 thuỷ chảy ra rất nhiều, khi ta đ·ú·𝖙 vào phát ra tiếng nước òm ọp, bị côn th*t đỏ tươi 𝐜_ọ 𝖝_á_t chảy xuống kẽ Ⓜ️ôⓝ_🌀, dính nhớp nháp.

" M* kiếp!...... Tao hoá, em thật chặt...." Lăng Thiệu đẩy nàng một cách mãnh liệt, trong khi duỗi cánh tay dài ra xoa nắn bộ 𝓃𝐠ự*ⓒ đầy đặn của nàng, đầu ngón tay vẽ những vòng tròn trên núm vú của nàng.

𝒦*𝐡*𝑜á*ⓘ 🌜ả*〽️ mãnh liệt ập đến, cô không khống chế kêu rên một cách ⓓâ●Ⓜ️ đ●ãⓝ●𝖌, Tống Văn đang ngủ say trên bàn cũng bị đánh thức, ngẩng đầu nhắm mắt hét lên: " Ây da, ồn muốn 🌜*𝒽ế*✝️!"

Khi Thư Tâm nghe thấy giọng nói của Tống Văn, da đầu tê dại, lấy tay bịt chặt miệng, bị 🎋𝐡𝖔*á*𝐢 🌜ả*𝐦 ép đến phát khóc, bụng dưới kịch liệt ⓡ*ц*ⓝ 𝐫*ẩ*y, huyệt thịt co rút, 𝖉â*ⓜ thuỷ một chút lại một chút xối lên quy đầu.

Cơ thể cô căng chặt kẹp anh không thể nhịn được nữa, véo eo cô đâ.m mấy chục cái rồi mới 𝐫ú*✞ г*@ hướng vào giữa chân cô 🅱ắ●n т1ռ●♓.

Thư Tâm há miệng 🌴𝖍*ở 𝖉ố*𝐜, khuôn mặt đầy nước mắt mà quay đầu nhìn lại.

Tống Văn vẫn ngủ say trên bàn, lông mày cau lại.

†𝐡â.𝖓 ✝️.𝒽.ể 𝖗𝖚·п 𝐫·ẩ·🍸 từng hồi, đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì bị người đàn ông nhấc eo ôm lên.

" Không cần..."

Ngay khi cô vừa mở miệng, hạ thân lại bị lấp đầy bởi côn th*t đang cương cứng của anh.

Lăng Thiệu đưa cô vào tận phòng ngủ vừa đi vừa thao.

Trên đường đi cô vừa ⓡ-𝐮-𝓃 𝖗-ẩ-🍸 vừa гê_ռ г_ỉ " Chồng.... . từ bỏ.... A....... thật sâu...... ô ô.... . quá lớn....... quá sâu......"

Lăng Thiệu đặt cô 👢·ê·ⓝ ɢ·𝒾ư·ờ·𝓃·ɢ, đem hai chân cô tách ra ghì dưới thân một bên mạnh mẽ mà thọc vào г·ú·ⓣ г·𝐚, †.𝒽.ở 𝐠ấ.𝖕 nói " Đột nhiên tới đây mà không nói cho anh biết, có phải nên bị phạt không? Hửm?"

Anh điên cuồng đ*â*ⓜ và*𝐨 liên tục, đến nỗi cô thậm chí không thể hét lên, lúc này mới thả nhẹ động tác 𝐭𝒽●ở 𝒽ổ●ռ h●ể●𝖓 " Liền phạt.... dùng côn th*t của anh đem tiểu huyệt thao hư, em thấy được không?"

" Ô ô.... đừng mà...." Cơ thể 𝐫ц●ⓝ гẩ●🍸 " Không cần.... . thao hư.... . ha a...."

Cơ thể cô vặn vẹo trên giường, làn da ở dưới ánh đèn trắng như sứ.

Mái tóc đen dài như mực bắn bung xoã trên ga trải giường, vai và cổ trắng nõn của Thư Tâm dính đầy mồ hôi, làm cho làn da trở nên trắng nõn và ɱ-ề-𝖒 m-ạ-ⓘ, núm vú tinh xảo đứng ⓡ-𝐮-п 𝖗-ẩ-𝐲 trong không khí, đôi môi ửng hồng ♓·é ɱ·ở lúc này đang thống khổ như sung ⓢ*ướп*𝐠 khóc kêu lên " Ô ô.... . chồng ơi.... . A...... Ô ô...... ha a.... . không cần...... thao.... . hư... a.."

Lăng Thiệu cúi người hô.𝓃 nhẹ lên môi cô, nở cười nhẹ, thân dưới vẫn đang nhịp nhàng bơm vào hạ thân, nụ 𝖍_ô_ռ rơi xuống thập phần ôn nhu, ngay cả giọng nói dịu dàng, khi rơi vào trong không khí cũng nóng như lửa đốt.

" Anh không nỡ đâu....".

Chương (1-70)