Thề chết không theo
← Ch.092 | Ch.094 → |
Long Hạo Thiên chứng kiến dáng vẻ khiếp sợ của ông, suy đoán trong lòng đã được chứng thật, xem ra quan hệ của bọn họ thật sự không tầm thường. "Yên nhi có phải cũng ở nơi này hay không?"
Chứng kiến hắn đột nhiên không nói lời nào, Vân Hổ lo lắng hỏi lại một lần nữa.
"Yên nhi? Tên gọi mới thân thiết làm sao."
Long Hạo Thiên cười lạnh: "Nàng đương nhiên ở nơi này rồi.
Nàng là công chúa mà Vân Hướng gả cho Bổn Vương, Ngươi nói xem, nàng làm sao có thể không ở nơi này."
"Cái gì?"
Vân Hổ kinh ngạc nhìn hắn.
Tại sao Yên nhi lại gả cho hắn? Từ từ, hắn nói công chúa, hắn nói Yên nhi là công chúa được gả cho hắn? Đã xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng rất nhanh ông liền hiểu được, chẳng lẽ Yên nhi xuất giá thay cho công chúa, chuyện này thật là vô cùng kỳ lạ.
Nắm chặt tay lại, chẳng lẽ bởi vì mình liên luỵ Yên nhi, cho nên con bé mới bị bắt thay thế công chúa gả đến nơi này sao?
Nhìn thấy dáng vẻ của ông, những tức giận mà Long Hạo Thiên cố kìm nén trong lòng, nháy mắt đã bộc phát, trào lên mãnh liệt: "Thế nào, thật kinh ngạc lắm sao? Hay là không bỏ đươc?"
"Nàng có khoẻ hay không?"
Vân Hổ giờ phút này tỉnh táo lại, trong lòng chỉ quan tâm an nguy của nữ nhân, dù sao thân thể nàng từ nhỏ đã không được tốt lắm.
"Nàng có khoẻ hay không thì có liên quan gì đến ông? Lại nói, ông là kẻ sắp chết, ngay cả sinh tử của con mình đều không màng, tại sao lại quan tâm đến một nàng công chúa?"
Long Hạo Thiên cố ý châm chọc. Một người nam nhân đối với nữ nhân còn quan trọng hơn so với con ruột của mình, vậy chỉ có thể nói rõ đó là hắn yêu nàng.
"Cũng bởi vì nàng là công chúa cho nên làm thần tử mới phải quan tâm.
Ta chỉ muốn biết nàng hiện tại thân thể có khoẻ hay không? Huống chi lão phu luôn luôn đối đãi với công chúa như con gái của mình, đương nhiên là phải quan tâm rồi."
Vân Hổ tìm đại một cái cớ, nếu nữ nhân đã lấy thân phận công chúa gả tới đây, như vậy mình cũng không thể vạch trần nàng, nếu không chính là phạm vào tội lừa gạt.
"Một thần tử sao lại có thể coi chủ tử như là nữ nhi, không phải ông đã phạm vào tội khi quân sao?"
Long Hạo Thiên cười lạnh, nhiều châm chọc, thật buồn cười cho cái lý do vớ vẩn này, ông quả thật không đánh mà khai.
"Ta."
Vân Hổ nhất thời bị nghẹn lại, chính xác đây là tội đại nghịch bất đạo, bản thân mình nhất thời đã nói sai, vội vàng chuyển sang chuyện khác: "Xin nói cho lão phu biết, nàng có khoẻ không?"
"Không khỏe, đang sống dở chết dở trong hoàng cung."
Long Hạo Thiên cố ý nói.
Ông càng quan tâm mình lại càng phẫn nộ.
"Cái gì? Yên nhi bị bệnh sao?"
Tim Vân hổ nhói đau, mỗi lần nghĩ đến nữ nhi, tim của ông liền đau đớn, nhất là thời gian nàng sinh bệnh.
Qua nhiều năm như vậy, ông thật cẩn thận bảo hộ nàng, chăm sóc nàng, chỉ mong nàng có thể sống lâu thêm một chút.
"Ngươi quan tâm nàng như vậy sao?"
Ánh mắt Long Hạo Thiên thâm trầm, đáng sợ, có lẽ mình thật sự nên giết chết ông.
"Long Vương, có thể cho lão phu thấy mặt công chúa một lần được hay không?"
Biết được nữ nhi đang ở nơi đây, tâm Vân Hổ không thể bình tĩnh trở lại.
Ông thật sự rất muốn trông thấy Yên nhi, nhất là khi biết thân thể của nàng không khoẻ, trong lòng càng thêm lo lắng.
"Gặp nàng? Vì sao Bổn Vương phải cho ngươi gặp? Ngươi phải hiểu cho rõ ràng, mặc dù nàng là công chúa Vân triều, nhưng là từ lúc nàng gả cho Bổn Vương, nàng chính là người của Long triều, sinh tử của nàng cũng chỉ là việc của Bổn Vương."
Long Hạo Thiên nhìn ông, ông muốn gặp sao? Mình nhất định không cho.
Lúc này Vân Hổ mới cảm giác được hắn là cố ý làm khó mình, từ lúc vừa vào cửa đến giờ, hắn hoàn toàn không giống với thường ngày. Trong giọng nói luôn cố ý mang theo trào phúng.
Rốt cuộc hôm nay hắn đến đây là có ý gì? Hay là hắn đã biết Yên nhi là con gái của mình? Cho nên dùng Vân Dương đến uy hiếp mình, làm cho mình phải đầu hàng?
"Vân Hổ, Bổn Vương coi trọng ông là một nhân tài hiếm có, cho nên Bổn Vương mới lấy lễ đối đãi ông, nhưng mà tính nhẫn nại của Bổn Vương cũng có hạn, ông đã không biết điều, vậy Bổn Vương cũng không khách khí, nếu Bổn Vương đã không thể sử dụng, vậy Bổn Vương chỉ có giết chết."
Long Hạo Thiên theo dõi ông, ngay cả khi trong lòng đối với ông có chút không muốn, nhưng ông rất ngoan cố, hiện tại lại cùng Vân Yên có quan hệ không rõ ràng, cho nên dù có đau hắn cũng phải ra tay hạ sát.
"Long Vương, lão phu luôn luôn cảm kích ngươi lấy lễ đối đãi ta, nhưng là người sống trên đời có một số việc có thể làm thì phải làm, lão phu là một tướng quân trung thành, đền nợ nước là chức trách của lão phu.
Nếu lão phu sợ chết thì Long Vương cũng sẽ không lấy lễ đối đãi lão phu."
Vân Hổ thở dài nói, cho dù chết ông cũng sẽ không phản bội quốc gia của mình, tín ngưỡng của mình.
Ánh mắt Long Hạo Thiên theo dõi ông, có lẽ chính là bởi vì tinh thần quên cả sống chết này của ông mới khiến cho nàng thích cùng mê luyến, giết ông thật sự đáng tiếc, nhưng không giết lại không thể giải mối hận trong lòng.
"Long Vương, ngươi không cần uy hiếp lão phu, lão phu chắc chắn sẽ không phản bội."
Vân Hổ nhắm mắt lại, cho dù hắn dùng Vân Dương đến uy hiếp mình, mình cũng sẽ không dao động.
"Vậy ông không muốn gặp Vân Yên sao? Không lo lắng cho nàng hay sao?"
Long Hạo Thiên trong lòng vẫn còn mâu thuẫn, ôm hi vọng cuối cùng.
"Sinh tử do mệnh, phú quý do trời."
Vân Hổ chỉ nói tám chữ, ông tin tưởng cho dù là Yên nhi ở trong này, nàng nhất định sẽ ủng hộ ông, biết làm sao được, bởi vì nàng là con gái của mình.
Long Hạo Thiên thật không ngờ thái độ của hắn lại đột nhiên thay đổi, nhìn thấy dáng vẻ của hắn đối với cái chết không sao cả, vung tay áo rời đi, ném cho hắn một câu.
"Bổn Vương đã cho ông mấy tháng thời gian, bây giờ cho ông thêm thời gian ba ngày nữa, hãy suy nghĩ cho kỹ đi."
Vân Hổ mở to ánh mắt, thần sắc sáng ngời, nhìn theo bóng lưng của hắn, quả thật trong lòng rất bội phục, hắn mạnh mẽ vang dội, có bản lĩnh hành quân tác chiến, nếu hắn là Vương của mình, khẳng định thề sống chết nguyện trung thành không một câu oán hận, nhưng là bọn họ chỉ có thể tán thưởng lẫn nhau chứ không thể đi hơn nữa.
Long Hạo Thiên rời đi sân, sau đó một cái bóng đen cũng lập tức ly khai.
Vân Yên ngồi ở gian phòng, trong lòng luôn lo lắng không yên, không khỏi đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, nàng suy nghĩ thật lâu, nàng hẳn là phải nghĩ biện pháp đi gặp cha, nàng tin rằng Hắc Ưng nhất định biết cha ở nơi nào, hắn cũng nhất định có thể mang mình đi gặp cha, nhưng là hắn chạy đi đâu ăn, ăn một bữa cơm tại sao lâu như thế.
Muốn xuống đi tìm hắn, mới vừa mở cửa ra đã thấy tay hắn đặt ở đó, giống như vừa định đẩy cửa ra.
"Ngươi đã trở lại?"
"Ngươi muốn đi ra ngoài sao?"
Hai người đồng thời lên tiếng
"Ngươi có phải thấy đói bụng hay không, nên muốn xuống dưới ăn cơm?"
Hắc Ưng nhìn nàng nói.
"Không, ta không có đói bụng.
Ngươi vào đây."
Vân Yên đưa tay đem hắn kéo vào.
"Có việc gì?"
Hắc Ưng ngồi vào một bên, nhìn vào mặt nàng đã biết nàng muốn gì.
"Dẫn ta đi gặp cha ta, ta muốn gặp ông ấy."
Vân Yên nhìn hắn, ngữ khí không cho phép hắn cự tuyệt.
"Đã biết chuyện tốt không tới phiên ta."
Hắc Ưng nhìn nàng một hồi, thở dài, gật gật đầu.
"Được."
Tiếng nói vừa dứt, liền ôm nàng liền xoay người rời khỏi, nếu từ chối không xong thì chỉ có thể giúp nàng.
Nhìn thấy trước mắt là một nơi bình thường, Vân Yên không thể tin được, không có khả năng sẽ ở nơi nhà dân bình thường được, nghi hoặc nhìn hắn: "Ta là muốn đi xem cha ta, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?"
"Ngươi cứ nói đi? Xuỵt...."
Hắc Ưng đem ngón tay đặt ở trên môi, ý bảo nàng không nên lên tiếng.
Vân Yên nhíu mày một chút, chẳng lẽ cha ở trong này thật sao? Không phải thiên lao? Chẳng lẽ đây là thiên lao bí mật? Nhưng nhìn cũng không giống, không lẽ đêm tối nên Hắc Ưng lầm lẫn? Nói thế nào cũng là phạm nhân quan trọng, vừa định quay đầu lại hỏi một chút, lại phát hiện hắn không thấy đâu hết, Chẳng lẽ hắn muốn nàng tự mình đi vào hay sao?
Nhưng chỗ này không có thị vệ sao? Nàng có cần phải gõ cửa trước khi đi vào hay không? Đi vào trắng trợn như vậy bọn họ có cho mình gặp cha hay không?
Trong lúc còn đang do dự, cánh cửa đột nhiên được mở ra, Hắc Ưng ló đầu ra, ra hiệu cho nàng tiến vào.
"Hả?"
Vân Yên sững sờ một chút, đi vào mới phát hiện trong viện mười mấy thị vệ đều đã hôn mê nằm đó, chợt nghe đến bên trong có một giọng nói già nua nhưng thực hùng hậu hô lên: "Ai ở bên ngoài?"
Cha, là cha, nghe thấy đúng là giọng nói của cha, tin rằng ông vẫn còn sống, Vân Yên kích động, lệ nóng lưng tròng, nhanh chóng bước tới.
Vừa lúc Vân Hổ đi ra đến cửa phòng, đã gặp nàng, cũng có chút không dám tin vào hai mắt của mình, tay hơi hơi run rẩy, cuộc đời này của ông còn có thể nhìn thấy nữ nhi lần nữa.
"Cha."
Trong mắt Vân Yên từng giọt từng giọt nước mắt lăn, nàng bổ nhào về phía trước.
"Yên nhi, thật sự là con đúng không?"
Vân Hổ cũng ôm nàng, rơi nước mắt.
Hắc Ưng chứng kiến phụ tử bọn hắn gặp nhau, tâm cũng vô cùng ê ẩm, vô cùng biết điều, đóng của lại, canh giữ ở bên ngoài.
"Cha để con nhìn cha một chút."
Vân Yên buông ông ra, đánh giá từ trên xuống dưới, tuy rằng cha có chút già hơn so với trước kia, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm.
"Phải là để cha nhìn con xem, xem con có được mạnh khoẻ hay không?"
Vân Hổ cũng đánh giá nàng, nhìn thấy gương mặt nàng có chút tái nhợt gầy yếu, đau lòng dùng bàn tay đầy vết chai sạn, sờ sờ vào gương mặt mềm mại, trơn bóng, gầy gầy của nàng.
"Cha không cần lo lắng cho con, con rất khoẻ, cha xem con không phải thật sự rất khoẻ mạnh hay sao?"
Trong mắt Vân Yên chứa đầy lệ, khóe môi lại tràn ngập nụ cười.
"Tốt lắm."
Vân Hổ gật gật đầu, chỉ cần còn sống là tốt rồi, đột nhiên nhớ tới những lời mà Long Hạo Thiên đã nói, vội vàng hỏi: "Yên nhi, tại sao con lại ở chỗ này?"
Long Hạo Thiên làm sao lại để nàng đến gặp mình.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |