Vay nóng Homecredit

Truyện:Bạo Vương Liệt Phi - Chương 068

Bạo Vương Liệt Phi
Trọn bộ 138 chương
Chương 068
Thích khách
0.00
(0 votes)


Chương (1-138)

Siêu sale Lazada


Long Hạo Thiên nhìn nàng một chút, thấy nàng cũng không hề đụng đũa đến món thịt, trách sao nàng lại gầy như vậy, hóa ra là do không ăn thịt.

Hừ lạnh nói: "Ăn chút thịt đi, Bổn Vương không thích nữ nhân dưới thân gầy đến một chút thịt cũng không có."

"À, đó là thói quen từ khi ta vào hoàng cung Long triều, đồ ăn của ta một chút thịt cũng không có, cho nên hiện tại có chút không quen."

Vân Yên lơ đãng nói, nàng không phải muốn mách tội, mà sự thật chính là như vậy.

"Ngươi nói đồ ăn không có thịt?"

Long Hạo Thiên nghi hoặc, lập tức hiểu được đại khái là Lâm mama hiểu lầm ý của mình, hắn tuy rằng hận nàng, nhưng sẽ không hà khắc với nàng trong vấn đề ăn uống.

"Chẳng lẽ không phải Vương cố ý ra lệnh như vậy sao?"

Vân Yên hỏi lại hắn một câu, nếu không có chỉ thị của hắn, một phi tử như nàng, mặc kệ không được hắn sủng ái, nhưng cũng không thể bị đối xử giống vậy chứ.

"Bổn Vương cố ý ra lệnh như vậy, có điều hiện tại Bổn Vương thay đổi chủ ý."

Long Hạo Thiên liếc nàng.

"Cám ơn."

Vân Yên châm chọc, thật ra nàng cũng không thật sự cần, bởi vì thân thể không tốt, cho nên từ nhỏ nàng cũng rất ít ăn những thứ có dầu mỡ.

"Nghĩ một đằng nói một nẻo, tốt nhất là ở trước mặt Bổn Vương ít nói đi."

Long Hạo Thiên sao không thể nhìn ra châm chọc trong lời nói của nàng.

"Thần thiếp sai rồi."

Vân Yên đáp, hắn nghĩ mình muốn cùng hắn nói chuyện sao?

Dùng xong cơm hắn vẫn không có ý định trở về, nàng chờ đến nửa ngày, vẫn là bất đắc dĩ nằm lên giường, cách hai người là một khoảng khiến hai thân thể không hoàn toàn tiếp xúc với nhau, nàng rất muốn xoay người sang chỗ khác, nhưng nàng biết như vậy là bất kính, là không thể, bằng không hắn sẽ lại có lý do nhục nhã nàng.

Vậy chỉ còn cách đơn giản là nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Long Hạo Thiên cũng nhìn được nàng tựa như đang đề phòng mình giống cướp vậy.

Trong lòng đột nhiên không thoải mái, nói thế nào nàng cũng là phi tử của mình.

Nghiêng người lấy tay đặt lên lưng nàng, nửa như ôm nửa như không, đem nàng giam cầm trong ngực, cũng giả bộ ngủ.

Thân thể Vân Yên lập tức cứng ngắc, muốn gạt tay của hắn đang đặt bên hông mình ra, nhưng là gắng sức thế nào cũng không có biện pháp rời đi, cuối cùng đành buông xuôi, bởi vì nàng biết hắn cố ý, bằng không sao cánh tay có thể nặng như vậy.

Chỉ có thể hung hăng lườm hắn một cái.

Long Hạo Thiên lúc này có thể cảm nhận được thân thể của nàng đúng là gầy yếu, chỉ sợ hắn dùng sức một chút có thể bóp nát nàng.

******************************************~

Ánh nắng tươi sáng vùng ngoại ô, trên mặt nàng đầy vẻ vui mừng, trong tay hái rất nhiều hoa tươi, đang cùng Tiểu Thanh ở nơi đó đùa giỡn, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, từ xa đã thấy cha mang theo binh lính chiến thắng trở về.

Áo giáp phản chiếu dưới ánh mặt trời lóe lên hào quang càng khiến người ta ngưỡng mộ.

"Cha..."

Nàng cầm hoa tươi trong tay vội vã chạy lại.

"Yên nhi, cẩn thận một chút."

Vân Hổ vẫn từ tốn giang hai tay chờ nàng lao đến.

Nhưng khi nàng chạy đến gần, thân thể của cha đột nhiên chậm rãi bay lên, dưới ánh mặt trời ngày càng trở thành trong suốt.

"Cha, người làm gì vậy? Mau trở lại đi, người xem Yên nhi giúp người hái rất nhiều hoa tươi rồi đây."

Nàng lo lắng hét lên, suy nghĩ phải níu giữ ông lại.

Lại phát hiện tay mình giơ ra cũng không giữ được thứ gì.

"Yên nhi, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân mình."

Thân thể Vân Hổ ngày càng trong suốt.

"Cha, đừng..."

Nàng khóc lớn, lại không biết phải nói thế nào mới đúng, chỉ muốn vươn tay ôm chặt lấy ông, "Cha, đừng đi..."

*********************************************

Long Hạo Thiên đang say giấc chợt cảm giác được trước ngực một trận đau đớn, tỉnh lại đã muốn phát hỏa, nhưng lại thấy nàng lệ rơi đầy mặt, thân thể không ngừng run rẩy, tay bấu chặt lấyda thịt hắn, miệng còn hô: "Cha, đừng đi..."

Cha? Hắn lặng người, nàng đang nằm mơ sao? Nhưng tại sao không phải là 'phụ hoàng'?

Vân Yên nhìn thấy cha ở trước mặt mình, thân thể càng bay cao hơn, cũng càng trở nên trong suốt, hét lớn: "Cha, đừng..."

nàng chợt cảm thấy thân thể mình từ từ ngã xuống.

"A..."

Nàng trong lúc ngủ mơ, thét lên chói tai.

"Tỉnh lại... tỉnh..."

Tay Long Hạo Thiên lay lay nàng, tiếng hét của nàng suýt chút nữa phá hư lỗ tai hắn.

"Sao vậy?"

Vân Yên lập tức bừng tỉnh lại, nhận ra trên mặt mình đều là cảm giác ẩm ướt.

"Những lời này phải là Bổn Vương hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi đang ngủ cũng muốn ám sát Bổn Vương?"

Long Hạo Thiên nhìn mình bị nàng cấu đến chảy máu.

"Hả?"

Vân Yên ngẩn ra một chút liền nhìn thấy tay mình còn đặt ở ngực hắn, nơi đó hiện giờ đang rỉ máu nhợt nhạt, chợt nhớ lại vừa rồi nàng nằm mộng... đó là cha ở trên trời linh thiêng trở lại nhìn nàng sao?

"Ngươi không phải nên giải thích một chút ư? Người cha ở trong mộng của ngươi là ai?"

Long Hạo Thiên nhìn thấy nàng thương tâm muốn chết như vậy, thật là đáng nghi.

Nghĩ đến cha, Vân Yên lập tức thù hận trợn mắt, hắn là người giết cha mình, ngữ khí cũng kịch liệt hơn: "Tại sao ta phải giải thích?"

Nhìn thấy nàng đột nhiên biến đổi, giống như vừa bị chọc giận, Long Hạo Thiên có chút giật mình, ánh mắt nàng không thể khống chế được hận ý, trên mặt đều là thống khổ, trong lòng hắn có chút tức giận, nhưng quên đi, hôm nay hắn không muốn so đo với nàng.

"Ngươi đi xuống, ta không muốn ngươi ở gần ta."

Vân Yên dùng sức đẩy hắn, hắn chính là hung thủ giết cha nàng, sao nàng có thể gần gũi với hắn như vậy.

Long Hạo Thiên không ngờ nàng đột nhiên đẩy mình, không chú ý đã bị nàng hất xuống giường, may mắn rằng hắn phản ứng linh hoạt, không thì đã té ngã trên mặt đất rồi, ánh mắt tích tụ tức giận, lấy tay bóp cổ nàng: "Ngươi phát điên cái gì?"

"Ta hận ngươi... Hận không thể giết chết ngươi..."

Vân Yên gào lớn, nghĩ tới lúc cha bị giết chết, nước mắt nhịn không được mà lăn dài.

"Ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ việc tới giết Bổn Vương."

Ánh mắt Long Hạo Thiên lạnh như băng, chỉ bằng sức của nàng, chờ kiếp sau cũng không thể giết hắn.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, chợt nghe có người hét lên: "Bắt thích khách... Bắt thích khách..."

*****

Thích khách? Long Hạo Thiên buông nàng, bước đi ra ngoài.

Vân Yên lúc này mới ghé xuống giường khóc rống, trong đầu tất cả đều là hình bóng của cha, cuộn tròn trong chăn không để ý tới bên ngoài đang loạn thành một đoàn.

"Không cho phép lên tiếng, nếu không ta giết ngươi."

Một cây đao đặt trên cổ nàng, nàng lập tức ngưng tiếng khóc lại.

"Ngươi là ai?"

Vân Yên chậm rãi đứng dậy, muốn quay đầu lại nhìn.

"Không được nhúc nhích."

Kẻ mới tới ra lệnh, không nghĩ tới đây là giọng nói của nữ nhân, có điều nữ nhân cũng tốt, nữ nhân dễ đối phó hơn.

"Ngươi là thích khách?"

Vân Yên lờ mờ hiểu được.

Hắn còn chưa có trả lời, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng hô: "Thích khách chạy về bên này."

Sau đó là tiếng chân người chạy đến, rồi tướng quân ở bên ngoài hô:"Nương nương, người ở bên trong sao?"

Vân Yên liền cảm giác được thanh đao trên cổ càng kề sát hơn, vội hét: "Ta ở đây, ta không sao, Vương vừa mới rời khỏi, các ngươi mau đi bảo hộ an toàn cho Vương."

"

Nhưng mà, nương nương, vừa rồi có binh lính bẩm báo thích khách chạy về bên này, mạt tướng muốn vào kiểm tra một chút, sợ thích khách sẽ thương tổn đến nương nương."

Tướng quân ở bên ngoài vẫn kiên trì nói, hắn thật lòng quan tâm nàng.

"Vậy được rồi, ngươi chờ một chút, ta mặc quần áo."

Vân Yên đáp.

"Ngươi muốn chết sao, dám cho bọn chúng vào."

Nam nhân thấp giọng nói, đao trong tay đã cứa vào da thịt trên cổ nàng.

Vân Yên cảm thấy một trận ớn lạnh, lúc này mới nói: "Nếu ta cố ý không cho bọn họ vào, không phải sẽ càng bị hoài nghi sao? Tướng quân bên ngoài ra sao, ngươi thông minh chắc là hiểu được.

Ngươi yên tâm, ta sẽ không bán đứng ngươi, ta sẽ giúp ngươi.

Hiện tại ngươi trốn ở sau giường đi."

Hắn muốn ám sát Long Hạo Thiên, nàng sẽ giúp hắn.

Nam nhân ở phía sau tựa như đang do dự có nên tin tưởng lời nàng nói hay không.

"Nhanh lên, không có nhiều thời gian đâu, ngươi trốn sau giường đi, ta sẽ ở trên giường, nếu ta đổi ý ngươi vẫn có thể một đao giết chết ta mà, hoặc là kèm bên người ta, bây giờ ngươi chỉ còn một lựa chọn đó là tin tưởng ta, nếu không ngươi cũng trốn không thoát."

Vân Yên thúc giục.

Nam nhân phía sau lại do dự, hiện tại cũng chỉ còn cách tin tưởng nàngquyết định đánh cuộc một lần, lúc này mới nói: "Được."

lấy đao trên cổ nàng xuống.

Vân Yên liền nhìn thấy một người bịt mặc, toàn thân mặc một bộ y phục màu đen, không chần chờ phân phó: "Mau tránh đi."

Sau đó tự mình sửa sang lại quần áo, nửa nằm nửa ngồi trên giường hô: "Tướng quân vào đi."

"Dạ."

Tướng quân mang theo mấy binh lính đi vào, chắp tay hành lễ nói: "Nương nương, quấy rầy người rồi."

"Đây là chức trách của các ngươi, có điều bảo hộ Vương quan trọng hơn."

Vân Yên mang bộ dáng thản nhiên nói.

"Mạt tướng đã hiểu."

đem quân quan sát một lượt xung quanh.

Lều trại trong quân doanh đều bài trí rất đơn giản, có thể nói vừa liếc đã thấy, chỉ có phía sau giường là không nhìn thấy, tiêu sái muốn bước lại xem.

Vân Yên nhận ra thanh đao đụng vào sau lưng mình, nhắc nhở nàng phải ngăn cản lại:"Tướng quân, ta đã nói nơi này không có gì, ngươi nhanh đi bảo hộ cho Vương đi."

Tướng quân dừng bước, bình tĩnh nhìn nàng mới nói: "Dạ, mạt tướng tuân lệnh."

Sau đó vung tay, lui ra ngoài.

Vân Yên lúc này mới thở phào, nhưng nàng biết tướng quân đã quan sát kỹ, chỉ sợ là vì an toàn của mình mới không bứt dây động rừng, dù sao cũng chỉ là trò lừa trẻ con.

"Ngươi ra đi, người đã đi hết rồi."

Lúc này nàng mới nói với người bên trong.

Hắc y nhân từ trong bước ra, đao lập tức lại đặt lên cổ nàng, lớn tiếng hỏi: "Ngươi là phi tử của hắn?"

"

Đúng vậy, mặc dù ta rất muốn không phải."

Vân Yên tự giễu cợt nói.

Hắc y nhân theo dõi nàng, nhìn bộ dáng của nàng cũng không giống như cam tâm tình nguyện, có lẽ nàng bị ép buộc, suy nghĩ một chút mới hỏi: "Vậy ngươi hẳn là rất quen thuộc với người trong hoàng cung Long triều có đúng không?"

"Có biết, nhưng không phải rất quen thuộc, bởi vì ta mới đến có ba tháng."

Vân Yên đáp, hắn muốn hỏi thăm người trong cung làm gì? Chẳng lẽ trong đó có người hắn muốn tìm sao? Cũng không đúng, nếu như vậy thì hắn nên thừa dịp Long Hạo Thiên không ở trong cung mà vào cứu người, tại sao lại đến quân doanh?

"Quên đi."

Hắc y nhân chợt nói, hỏi nàng cũng không được gì, đột nhiên chuyển đề tài:"Ngươi mau nghĩ cách đưa ta ra ngoài."

"Ta?"

Vân Yên sửng sốt, "Ta sao có thể đưa ngươi đi ra ngoài?"

"Đó là vấn đề của ngươi, tóm lại ngươi mau nghĩ cách, nếu không ta giết ngươi."

Hắc y cố ý lắc lư thanh đao trong tay.

Ai...Vân Yên thở dài, "Ta không sợ chết, nhưng muốn trao đổi điều kiện công bằng, ngươi ít nhất cũng nói cho ta biết ngươi tới đây làm gì?"

Nàng cũng có thể hiểu hắn không phải đến đây ám sát Long Hạo Thiên.

"Ta đến tìm hiểu thông tin chuẩn bị ám sát U Linh Vương."

Hắc y nhân trả lời không cần giấu diếm, bởi vì ai cũng có thể đoán ra hắn nửa đêm xông vào đây làm gì.

"Được, chỉ bằng điều này ta sẽ giúp ngươi."

Vân Yên nói, hắn nhất định là binh lính Hán triều đến báo thù cho Tướng quân của bọn họ.

"Hả?"

Hắc y nhân sửng sốt, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn nàng.

"Không cần nghi ngờ ta, ngươi nói đi, ta có thể làm gì giúp ngươi ta sẽ nghe theo, có điều ngươi đi ra ngoài là rất khó khăn."

Vân Yên nhắc nhở hắn, nàng tin chắc tướng quân đã bày quân kín hết bên ngoài, hắn có chạy đằng trời.

Trong lúc hắc y nhân còn đang suy tư, cửa đã bị đá văng ra, hắn theo bản năng tránh phía sau thân nàng, đao còn đặt trên cổ nàng, đối với người đứng ngoài cửa lạnh nhạt nói: "Tránh ra, thả ta đi, nếu không ta sẽ giết nàng."

Ai... Trong lòng Vân Yên lại thở dài, Hắc y nhân sẽ không thể biết được hắn hoàn toàn không quan tâm sống chết của mình.

"Ha ha... ngươi muốn uy hiếp Bổn Vương sao?"

Long Hạo Thiên cười nói, có điều ánh mắt ẩn giấu một cỗ hàn ý

*****

"Tránh ra, mau thả ta đi, bằng không ta sẽ giết nàng ta."

Hắc y nhân lặp lại những lời vừa nói.

"Giết đi, dù sao nữ nhân của Bổn Vương cũng còn nhiều, bớt một người cũng không có vấn đề gì."

Long Hạo Thiên nhìn hắn nói.

Hắc y nhân ngây ngẩn cả người, thật không ngờ hắn hiển nhiên đáp lại như vậy.

Hiện tại giết nàng cũng vô ích, tự mình cũng trốn không thoát, hay là hắn nghĩ rằng mình không dám giết nàng?

"Có cần Bổn Vương mở cho ngươi một đường sống hay không? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi là ai, người nào phái ngươi tới? Tới đây làm gì? Bổn Vương nhất định sẽ tha cho ngươi.

Bổn Vương nói được làm được."

Long Hạo Thiên đi vòng ra sau hắn, binh lính lập tức vây quanh nơi này.

"Đầu hàng ư? Hừ."

Hắc y nhân hừ lạnh, "Nếu ta đã đi vào nơi này sẽ không nghĩ đến chuyện còn sống sót quay trở về.

Dù chết cũng giết được nữ nhân của ngươi, xem như ta cũng có lời."

Hắn biết mình trốn không thoát, nếu đã vậy chỉ còn một con đường, chính là tự sát.

Vừa dứt lời, đao trong tay hắn lướt trên cổ nàng.

Vân Yên biết hắn muốn giết mình, vừa mới định nhắm mắt lại chợt nghe thấy một tiếng, chỉ thấy trước mắt loáng lên một cái, đao trong tay Hắc y nhân liền rơi xuống đất.

Kiếm của Long Hạo Thiên tựa như chưa từng rút ra.

Hắn không phải hi vọng mình chết sao? Vì lý do gì lại cứu nàng?

Binh lính bên cạnh lập tức xông lên bắt hắn.

Long Hạo Thiên đi qua, xốc khăn che mặt của hắn lên, ngữ khí lạnh như băng, "Nữ nhân của Bổn Vương nhiều không phải nhiều, ít cũng không phải ít, nhưng cũng không tới phiên ngươi đến giết.

Nói, là ai phái ngươi tới?"

"Ngươi tàn bạo, bất nhân, nơi nơi đều tới xâm lược gây chiến tranh.

Không cần ai phái ta tới, là ta tự mình tới đây, người như ngươi ai ai cũng căm giận."

Hắc y nhân tuyệt đối không sợ uy hiếp của Long Hạo Thiên.

Vân Yên thật sự bội phục dũng khí của hắn, quả là anh hùng hảo hán.

Có điều trẻ như vậy đã mất mạng thật đáng tiếc.

Nàng muốn cứu hắn, nhưng có điều nàng không biết phải cứu hắn bằng cách nào, nếu nàng cầu xin Long Hạo Thiên tha thứ, càng làm cho hắn mau bị giết hơn.

"Hay, hay cho ai ai cũng căm giận kia, Bổn Vương sẽ cho ngươi nếm thử một chút cảm giác ai ai cũng căm giận.

Người đâu, mau kéo hắn xuống giết cho ta."

Long Hạo Thiên tức giận ra lệnh.

"Dạ, Vương."

Binh lính lập tức áp giải hắn ra ngoài.

Vân Yên biết mình vô năng vô lực, chỉ có thể yên lặng vì hắn mà cầu nguyện.

"Ta chết không sao, có điều ngươi nên lo lắng dần đi, bởi vì có rất nhiều người muốn giết ngươi, ta ở dưới hoàng tuyền sẽ chờ ngươi xuống."

Hắc y nhân trong lúc này vẫn cười lạnh, không một tia sợ hãi.

"Ngươi cứ ở cùng Diêm Vương, chờ một đám người giống như ngươi sẽ đến gặp ngươi."

Long Hạo Thiên đột nhiên phân phó: "Kiểm tra trên người hắn."

"Dạ."

Một binh sĩ lập tức cẩn thận dò xét trên người hắn, hơn nửa ngày mới đưa ra một khối gỗ hình tròn có khắc chữ "Trung"

.

Mộc bài này chỉ có Vương mới có.

"Đưa Bổn Vương xem."

Long Hạo Thiên đón lấy, mảnh gỗ cũng thực bình thường, chỉ khắc đơn giản một chữ 'Trung', tiện tay ném xuống đất.

"Kéo xuống đi."

"Dạ."

Binh lính đáp.

Mộc bài rơi xuống đất rơi vào tầm mắt Vân Yên, nàng nhớ đã từng nhìn thấy mộc bài này vài lần.

******************************************~

Phủ tướng quân.

"Yên nhi, muội nên đi nghỉ đi, ngày mai đại ca sẽ tiếp tục giảng cho muội về tình hình chiến sự."

Vân Dương sủng ái nói.

Nàng là muội muội của hắn, mà chỉ thích bàn về việc này, nếu là nam nhân, nhất định sẽ mạnh mẽ hơn mình.

"Ca ca, huynh sẽ giảng cho muội sao?"

Vân Yên thuận tay giữ chặt ống tay áo của hắn, nàng đã chờ đại ca và cha rất lâu mới từ chiến trường chở về, sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Bộp, một vật rơi ra từ trong tay áo của hắn.

"Ca ca, đây là cái gì?"

Vân Yên tò mò cầm lấy mộc bài hình tròn, bên trong có viết một chữ 'Trung'.

"Mau trả lại cho huynh."

Vân Dương với tay lấy lại.

"Không trả, huynh mau nói cho muội biết, nếu không muội sẽ không trả lại cho huynh."

Vân Yên làm nũng đem mộc bài giấu vào trong người.

"Muội nha..."

Vân Dương sủng ái lắc đầu, thật sự không có biện pháp đối phó với nàng, ai bảo nàng là bảo bối của cả nhà, ngay cả cha ngày thường vẫn luôn nghiêm túc đều không có biện pháp đối với nàng.

Lúc này mới nói: "Thật ra cũng không có gì bí mật, đó là lúc huynh ở trong quân doanh có thành lập một tổ chức đội ngũ đặc biệt, thề sống chết nguyện trung thành.

Mỗi người đều mang theo một khối mộc bài như vậy."

"Thật không?"

Vân Yên quan sát lại mộc bài, đột nhiên hỏi: "Có điều, đại ca, mộc bài này thật bình thường, không sợ người khác giả mạo hay sao?"

"Ha ha... vật này không có ý nghĩa nhiều lắm, chúng ta đều có một mật hiệu riêng, nếu nói đúng mật hiệu mới đúng là người của mình.

Chữ 'Trung' này chẳng qua để nhắc nhở bản thân phải trung thành, đền nợ nước."

Vân Dương cười nói, nàng quả thật thận trọng.

"Vậy là tốt rồi."

Vân Yên cầm mộc bài trong tay trả lại cho hắn.

"Được rồi, Yên nhi, mau đi nghỉ ngơi."

Vân Dương đem mộc bài cất vào trong ngực, quan tâm nhắc nàng...

Sau khi nhớ lại, Vân Yên nhìn mộc bài trên mặt đất, chẳng lẽ hắn là người của Vân triều? lập tức cất tiếng: "Chờ một chút."

Binh lính đã đi tới cửa chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, lại nhìn tới Vương.

Hắc y nhân cũng nhìn nàng chằm chằm.

Nàng muốn làm gì? Không phải muốn cứu hắn chứ, vừa rồi hắn chính là muốn giết nàng mà.

"Giao hắn cho ta đi."

Vân Yên đi đến trước mặt Long Hạo Thiên yêu cầu.

"Giao hắn cho ngươi? Tại sao?"

Hắn nhìn nàng.

"Bởi vì vừa rồi hắn uy hiếp ta, ta không muốn hắn chết dễ dàng như vậy."

Vân Yên cố ý lãnh khốc nói.

"Hả, vậy ngươi muốn hắn chết như thế nào?"

Long Hạo Thiên cảm thấy hứng thú hỏi nàng, không phải nàng muốn cứu hắn sao? Thật là một kế thông minh.

"Còn chưa có nghĩ ra, ta cần từ từ suy ngẫm."

Nàng hiện tại muốn kéo dài thời gian.

"Nếu không để Bổn Vương gợi ý cho ngươi.

Móc mắt, cắt tai, đập gẫy tay chân, để hắn sống không bằng chết đi."

Long Hạo Thiên cố ý dọa nàng

*****

"Ta không có ác độc giống như ngươi vậy."

Vân Yên trừng mắt lườm hắn, hung hăng nói.

"Phải không? Vậy Bổn Vương chờ xem ngươi sẽ tra tấn hắn như thế nào?"

Long Hạo Thiên nói xong ngồi xuống ghế, ý bảo binh lính áp giải Hắc y nhân quay trở lại.

Hắc y nhân không biết nàng muốn làm gì, chỉ là vẻ mặt không hề sợ hãi nhìn nàng, không nghĩ tới nàng thoạt nhìn dịu dàng nhu nhược cũng có thể ác độc như vậy.

"Vậy Vương là đồng ý đem giao hắn cho ta xử lý?"

Vân Yên cố ý hỏi lại.

"Đương nhiên."

Long Hạo Thiên nhìn nàng cười, vẻ mặt quỷ dị, "Có điều nếu ngươi không đành lòng, hoặc là xuống tay chưa đủ nặng, Bổn Vương sẽ làm thay ngươi."

Nàng nghĩ rằng hắn không nghe ra được ý tứ trong lời nói của nàng sao, nàng muốn thả thích khách ra lẽ nào mình cũng đồng ý?

"Không dám làm phiền Vương."

Vân Yên giữ nguyên sắc mặt, hắn vẫn thế, luôn nhìn rõ lòng người.

"Muốn chém muốn giết tùy các ngươi, đừng nhiều lời vô nghĩa.

Nếu sợ chết ta đã không đến."

Hắc y nhân bày một bộ chính khí hiên ngang anh dũng không sợ chết.

Vân Yên buồn bực nhìn hắn, còn muốn chọc giận Long Hạo Thiên sao? Chết thực dễ dàng, mấu chốt chính là nghĩ cách còn sống kìa.

Đúng rồi, là hắn không hiểu được mình không phải hại hắn mà đang giúp hắn, nghĩ vậy nàng tựa như cười hắn nói: "Muốn chết đúng không, vậy được.

Ta còn nhớ tướng quân Vân Hổ của Vân triều chúng ta đã trừng phạt một thích khách, chính là bắn về phía hắn ba mũi tên.

Nếu bắn không trúng sẽ thả hắn đi, hôm nay ta cũng bắt chước theo đi."

Vân triều? Mắt Hắc y nhân lóe sáng chẳng lẽ nàng chính là công chúa Vân triều, nàng đang nghĩ cách cứu mình sao? Cũng không phải, nàng sao có thể biết mình chính là người của Vân triều.

Đột nhiên nhớ lại lời của nàng lúc trước 'nếu ngươi muốn giết Long Hạo Thiên ta sẽ giúp', nàng nhất định là đang trợ giúp mình.

Hiện tại nàng chỉ có thể yên lặng chờ xem.

"Vương, ngươi thấy biện pháp này thế nào?"

Vân Yên quay đầu lại nhìn Long Hạo Thiên.

"Quá hay, có điều Bổn Vương muốn biết người bắn tên là ai?"

Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, nàng rốt cuộc không trực tiếp cầu xin mình thả hắn đi ư?

"Vương, đương nhiên là thần thiếp rồi."

Vân Yên biết hắn đã sớm hiểu ý của mình, nếu hắn nguyện ý theo nàng diễn trò, nàng chỉ có thể tiếp tục diễn.

"Ngươi cũng được, vậy bắt đầu đi."

Long Hạo Thiên thật muốn thấy nàng bắn như thế nào, nàng một bộ dáng gầy yếu như vậy thật đáng lo có thể kéo được cung hay không.

"Tạ ơn Vương, thần thiếp đổi y phục xong sẽ lập tức tiến hành."

Vân Yên hơi cúi người hành lễ.

"Vậy Bổn Vương ở bên ngoài chờ ngươi."

Long Hạo Thiên vung tay ra hiệu cho binh lính mang Hắc y nhân kia rời khỏi.

"Tướng quân, mời ngươi đi ra ngoài giúp ta, ta muốn chọn lựa cung tên."

Vân Yên lại phân phó.

"Dạ, nương nương, mạt tướng tuân mệnh."

Tướng quân thi lễ xong liền lui đi ra ngoài.

Vân Yên vẫn đứng bất động nơi đó, nàng phải mau chóng nghĩ cách có thể giúp hắn bỏ trốn.

Tướng quân mang đến lều cho nàng các loại cung tên để chọn lựa.

Vân Yên nhìn cung tên đặt một hàng trước mặt, thật ra nàng làm sao biết được cung nào là tốt, trước kia hoàn toàn chưa hề đụng qua mấy thứ này, nàng chẳng qua muốn tranh thủ thời gian một chút.

"Nương nương, tất cả đều ở trong này, nương nương tùy ý lựa chọn."

Tướng quân ở bên cạnh nói.

Vân Yên không yên tâm, đột nhiên hỏi hắn: "Tướng quân, ta hỏi ngươi một vấn đề, hi vọng ngươi trả lời chi tiết."

"Nương nương cứ dạy bảo, mạt tướng không dám giấu diếm."

Tướng quân chắp tay, nói.

"Ta muốn hỏi, nếu như ba mũi tên ta bắn ra mà hắn vẫn còn sống, các ngươi có ra tay, hoặc là nói Vương của các ngươi có ra lệnh ra tay hay không?"

Nàng phải nắm được rõ, nếu không nàng khổ tâm chẳng phải uổng phí, đã làm thì phải thành công.

"Việc này..."

Tướng quân chần chờ, tựa như đang suy nghĩ nên trả lời nàng thế nào.

"Tướng quân cứ việc nói thẳng."

nhìn thấy hắn chần chờ như vậy, Vân Yên biết mình suy đoán chuẩn xác, Long Hạo Thiên sẽ không bỏ qua cho hắn.

"Vậy mạt tướng nói thẳng, nương nương băng tuyết thông minh, hẳn là nhìn ra được Vương chẳng qua là muốn đùa cợt cho nương nương vui vẻ, còn về phần thích khách kia, nương nương có thể giết hắn là tốt nhất, nếu không thể thì Vương cũng sẽ không thả hắn đi, hắn muốn đi cũng không được."

Tướng quân lúc này mới nói, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ nương nương muốn cứu hắn.

"Ta có thể khẩn cầu tướng quân tha cho hắn được không?"

Vân Yên đột nhiên thi lễ với hắn.

Tướng quân sợ hãi vội quỳ xuống, "Không phải mạt tướng không chịu tha cho hắn, có điều, hắn là thích khách, nếu mạt tướng thả hắn, Vương cũng sẽ không tha cho mạt tướng, mạt tướng cũng xin khuyên nương nương phải giữ lấy mình."

"Ta không thể không cứu hắn, vì hắn là người Vân triều, ta cũng không sợ mà nói thật cho tướng quân, thích khách kia là thủ hạ của Vân Hổ lão tướng quân, lần này đến chẳng qua là muốn báo thù cho tướng quân của mình, cũng không có ý tứ gì khác, ta chỉ hi vọng ngươi vì hắn là người có nhiệt huyết, lại có tình có nghĩa, hạ thủ lưu tình, cho hắn một con đường sống."

Vân Yên thành tâm cầu khẩn.

"Thì ra là thế."

Tướng quân lúc này mới hiểu được, vẻ mặt vẫn là khó xử: "Có điều, nương nương, mạt tướng quả thực lực bất tòng tâm."

"Một khi đã như vậy, ta cũng không cưỡng cầu, vậy xin tướng quân cho ta một đường sáng, nên làm thế nào mới có thể thả hắn đi.

Vân Yên ngày sau nhất định sẽ báo đáp ngài."

Vân Yên cũng học bộ dáng chắp tay nói.

Tướng quân nhìn nàng, một công chúa vì một binh sĩ mà khẩn cầu, hắn thật sự có chút cảm động, lúc này mới nói: "Nếu nương nương muốn hắn còn sống rời đi, vậy thừa dịp náo loạn, thu hút chú ý của mọi người, để cho hắn trốn đi.

Việc này nương nương phải tự suy nghĩ."

"Thừa dịp náo loạn?"

Vân Yên lặp lại lời hắn, khóe môi khẽ cười, nàng đã có biện pháp.

Lúc này mới tùy ý nhặt một cung tên lên nói: "Chúng ta đi thôi."

Tướng quân nhìn thấy bộ dáng như đã tính toán xong của nàng, chỉ hi vọng nàng đừng quá phận, Vương thông minh như vậy, hắn thật sự lo lắng

*****

Trên sân huấn luyện rộng lớn của quân doanh, binh sĩ đều đã chỉnh tề đứng ở hai bên.

Hắc y nhân bị trói, dang tay đứng chính giữa, Long Hạo Thiên ngồi phía trên, dõi theo Vân Yên đang chầm chậm tiến tới.

Nàng cũng không thèm liếc mắt với hắn, nhẹ nhàng trực tiếp đi đến trước mặt Hắc y nhân.

Bốn mắt nhìn nhau đều muốn đối phương nhận ra được điều gì đó.

"Hôm nay phải xem mạng của ngươi như thế nào, nếu chết ở trong tay của ta thì nên nhớ kỹ, đến điện Diêm Vương đừng báo sai tên kẻ thù, ta là công chúa Vân triều."

Vân Yên cố ý lạnh lùng nói, thực tế nàng muốn nói cho hắn biết rõ ràng mình là ai.

Quả nhiên là nàng, trong lòng Hắc y nhân nhịn không được vui mừng, hắn cư nhiên gặp được công chúa, có điều phải nén nỗi vui mừng lại, cũng lạnh lùng nói: "Công chúa Vân triều? Lão tướng quân Vân Hổ quả thực khiến ta kính nể."

Hắn cũng ám chỉ với nàng hắn chính là người Vân triều.

"Ông ấy rất được người trong thiên hạ kính ngưỡng (kính trọng + ngưỡng mộ)."

Vân Yên nhìn hắn, nàng đương nhiên biết hắn là người Vân triều, nếu không sao phải cứu hắn.

"Bớt nói sàm đi, muốn giết cứ việc ra tay."

Hắc y nhân cố ý nói.

"Ngươi muốn chết như vậy sao? Ta lại nghĩ để ngươi sống, bởi vì ta cũng không dám chắc ta nhất định có thể bắn chết ngươi hay không.

Dù sao Vương cũng sẽ không để ngươi chạy thoát, vậy để xem ngươi có bao nhiêu tay chân đây."

Vân Yên nói xong, tiến lên cởi bỏ dây thừng đang trói chặt hắn, ám chỉ cùng nhắc nhở của nàng đã quá rõ ràng.

"Yên tâm, ta nhất định không để cho ngươi đắc ý."

Hắc y nhân cố tình nói, hắn hiểu được công chúa đang nói với mình, nếu có cơ hội lập tức chạy trốn.

"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không."

Vân Yên cầm cung tên trong tay, đi đến trước mặt Long Hạo Thiên: "Vương, thần thiếp có thể bắt đầu rồi."

"Khoan."

Long Hạo Thiên lại nhìn nàng, "Ngươi tháo dây trói cho hắn, không sợ hắn sẽ chạy trốn sao?"

"Vương sẽ để cho hắn bỏ trốn sao?"

Vân Yên nhìn hắn, hỏi ngược lại.

Long Hạo Thiên kinh ngạc, tay nâng cằm nàng lên, "Ngươi nói rất đúng, Bổn Vương quả thật sẽ không để hắn có cơ hội bỏ trốn, nhất định sẽ băm thây hắn thành trăm mảnh."

"Vậy thần thiếp sẽ chờ."

Hai mắt Vân Yên cũng không hề chớp.

"Bắt đầu đi, Bổn Vương cũng chờ xem ngươi có thể khiến Bổn Vương ngạc nhiên như thế nào."

Ánh mắt Long Hạo Thiên mang theo hàn ý rét lạnh nhìn nàng, cố ý nhấn mạnh hai chữ NGẠC NHIÊN, hắn phải để nàng nhìn thấy tận mắt thích khách kia chết như thế nào.

"Dạ."

Vân Yên tiến lên phía trước vài bước, đi đến một vạch trắng liền suy nghĩ, giơ lên cung tên thật nặng trong tay, cố hết sức hơn nửa ngày mới giương được cung ra, làm cho binh lính đứng hai bên đều lo lắng trong lòng, thầm hỏi nương nương rốt cuộc có làm được hay không?

Hắc y nhân nhìn nàng cảm động, hắn biết công chúa đều là vì muốn cứu hắn.

Vân Yên hướng về phía binh lính gật đầu ý bảo hắn có thể bắt đầu rồi.

"Bắt đầu..."

Binh lính hô lớn.

Mọi người đều nhìn tên trong tay nương nương, bởi vì bọn họ bất giác có chút lo ngại nương nương có thể phóng tên hay không? Mặc dù có phóng ra, phỏng chừng cũng chỉ có thể rơi xuống gần chân nàng.

Vân Yên kéo cung tên, tay thật run, bộ dáng vượt quá sức của mình, khiến người khác thoạt nhìn cảm thấy buồn cười, tay đột nhiên buông lỏng, tên liền phóng ra ngoài.

Mọi người nhìn thấy tên kia phiêu phiêu đãng đãng bay đi, tuy rằng hướng về phía thích khách, nhưng lại không có chút lực nào, bất luận kẻ nào cũng chỉ cần duỗi tay là có thể chộp được nó, rốt cuộc còn chưa đi đến nửa đường liền rớt xuống dưới.

Tất cả mọi người đều cúi đầu nhịn cười, nương nương cũng thật kém cỏi nha, nàng rõ ràng không thể bắn cung, vì sao lại muốn dùng phương pháp này?

"Ha ha ha ha..."

Long Hạo Thiên rất không nể tình mà phát ra trận cười lớn, người ta giả bộ cũng phải giống thật một chút, nàng cư nhiên giả bộ kém cỏi như vậy.

Vân Yên hung hăng trừng mắt với hắn, có thể phóng tên bay đi nàng đã vừa lòng, nàng còn tưởng rằng mình bắn không nổi, hắn cư nhiên còn cười.

Mặc kệ người khác, nàng tiếp tục chuẩn bị phát thứ hai, lại một lần nữa kéo cung, nàng đã thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng cố gắng dùng hết lực lại một lần nữa bắn tên đi.

Bởi vì nàng biết mình dù thế nào cũng không thể bắn trúng hắn, từ đầu đến cuối cứ coi như là tự mình luyện tập.

Mọi người vẫn nhìn chằm chằm chờ đợi, nhìn tên kia lúc cao lúc thấp bay đi, đã hết hi vọng, thôi thì coi như nương nương đang chơi đùa đi.

Tiếp một lần tên bắn ra ngoài phiêu phiêu đãng đãng, chính là lúc này đã bay được một quãng xa, cách Hắc y nhân một thước liền rơi xuống.

"Có tiến bộ."

Long Hạo Thiên khen nàng, chỉ cần nhìn theo tay nàng cũng biết đây là lần đầu tiên bắn cung, có điều cũng coi như có chút thiên phú, lần đầu bắn không hề có chút lực, lần thứ hai đã có thể bắn xa như vậy, quả không tồi.

"Tạ ơn Vương đã khích lệ."

Vân Yên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, nàng cần hắn tán thưởng sao?

"Có điều ngươi phải nhớ kỹ, ngươi còn một cơ hội nữa, nếu ngươi bắn không trúng, vậy Bổn Vương liền giúp ngươi."

Long Hạo Thiên đổi giọng.

"Vương yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ từ từ lợi dụng cơ hội lần này, nhất định sẽ làm Vương vừa lòng."

Vân Yên cười vẻ quỷ dị, trong lòng không khỏi khẩn trương, thành bại ngay tại lúc này.

Nàng muốn làm gì? Long Hạo Thiên nheo mắt, nhất thời chưa đoán được nàng đang nghĩ gì, có điều muốn để cho thích khách kia chạy, nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Hắc y nhân lẳng lặng nhìn nàng, đây là lần cuối cùng, nàng nhắc nhở mình chạy trốn, chẳng lẽ là ngay tại lúc này sao? Hắn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần.

Hắn không thể uổng phí khổ tâm của công chúa.

Cuối cùng Vân Yên cầm lấy cung tên trong tay, nhắm ngay Hắc y nhân, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, tay chậm rãi buông dây cung.

Tất cả mọi người ngừng thở theo dõi nàng, vẻ mặt nương nương không giống như lúc trước, lúc này giống như là tình thế bắt buộc.

Trong lòng tướng quân càng không yên, nương nương đã nói phải giúp hắn chạy trốn, đây là cơ hội cuối cùng, nàng rốt cuộc quyết định làm thế nào? Không dám có chút thả lỏng, gắt gao dõi theo nàng


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-138)