Vay nóng Homecredit

Truyện:Bạo Vương Liệt Phi - Chương 004

Bạo Vương Liệt Phi
Trọn bộ 138 chương
Chương 004
Xuất giá thay
0.00
(0 votes)


Chương (1-138)

Siêu sale Shopee


Nàng nói cái gì? Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía nàng, nàng có phải điên rồi hay không? Nàng muốn xuất giá thay, nàng dựa vào cái gì để xuất giá thay?

"Tiểu thư, người đang nói gì vậy? Người không phải là bị bệnh đó chứ?"

Tiểu Thanh bị nàng dọa đến sợ hãi, vội vàng lấy tay sờ vào trán nàng, người đó chính là U Linh Vương, công chúa trốn còn không kịp mà nàng lại muốn gả cho hắn, nhất định là hồ đồ rồi.

"Yên tỷ tỷ, tỷ có biết tỷ đang nói cái gì không?"

Vân La công chúa không thể tin được nhìn nàng chằm chằm, nàng chắc chắn là thương tâm quá độ nên không biết bản thân đang nói cái gì?

Hoàng Thượng cũng không nói được lời nào, ánh mắt chăm chú nhìn nàng hơn nữa ngày mới mở miệng nói:

"Ta hiểu rõ tâm ý của ngươi, Cô vương cũng không muốn Vân La xuất giá nhưng thật sự là không còn cách nào khác, Vân triều chiến bại nên hàng năm phải tiến cống cho Long triều, cầu thân chính là một thủ đoạn để duy trì hòa bình, U Linh Vương đã nói nếu Cô vương không cho Vân La xuất giá, thì phải biết hậu quả sau này sẽ như thế nào? Nhất định là lại thêm một trận chiến tranh, cho nên vì Vân triều vì dân chúng, Vân La phải xuất giá, đây là số mạng của nàng."

"Không, hoàng huynh.

Muội không thể xuất giá, muội thích Vân Dương, muội phải đợi huynh ấy."

Vân La quỳ xuống khóc lóc.

"Vân La, không phải hoàng huynh nhẫn tâm, nếu là trước kia hoàng huynh nhất định sẽ chiều theo ý muội, nhưng bây giờ không giống như trước đây, chuyện này liên quan đến an nguy của cả Vân triều, chúng ta sinh ra trong dòng dõi đế vương cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ của đế vương, mà muội lại là Công chúa của Vân triều cho nên chỉ có thể hi sinh hạnh phúc của chính mình để đổi lấy hạnh phúc của dân chúng Vân triều, nếu muội nhẫn tâm nhìn thấy dân chúng gặp tai ương, nhìn thấy hoàng huynh bị bắt làm tù nhân thì muội cứ cự tuyệt hôn sự này, hoàng huynh không ép muội, cho muội tự mình quyết định."

Hoàng Thượng nhắm mắt lại, hắn làm sao không cảm thấy đau khổ chứ.

"Muội...."

Vân La lập tức ngã ngồi trên mặt đất, tại sao lại trở nên như vậy? Tại sao lại muốn nàng gánh vác trách nhiệm trầm trọng như vậy trên lưng chứ, tại sao lại muốn nàng lực chọn như vậy, nàng cũng chỉ là một nữ nhi mà thôi.

Vân Yên vẫn nghiêm túc nói tiếp:

"Hoàng Thượng, ta phải thay Vân La xuất giá."

"Tại sao?"

Ánh mắt Hoàng Thượng đảo nhanh một chút, không biết vì sao nàng lại nói những lời này.

Vân La cũng nghi hoặc khó hiểu nhìn nàng, chẳng lẽ nàng làm vậy là vì muốn thành toàn chính mình và Dương?

Vân Yên nhìn cung nữ và thái giám đang đứng bốn phía, Hoàng Thượng hiểu ý liền hạ lệnh:

"Tất cả các ngươi lui xuống."

"Vâng, nô tài cáo lui."

Thái giám và cung nữ đều lui ra ngoài.

Lúc này Vân Yên mới quỳ trên mặt đất, dập đầu nói:

"Thần nữ xin Hoàng Thượng thứ tội."

"Ngươi có tội gì?"

Hoàng Thượng khó hiểu.

"Thần nữ không phải là vì chính mình mà là vì huynh trưởng mà xin tội, thỉnh Hoàng Thượng nể tình Vân gia đã cống hiến cho quốc gia nhiều năm mà tha tội cho huynh trưởng."

Vân Yên thỉnh cầu, trước hết nàng phải xin một đạo thánh chỉ miễn tử.

Vân La và Tiểu Thanh đứng ở một bên cau mày, thiếu gia phạm lỗi khi nào? Dương đã phạm lỗi gì, tại sao nàng lại không biết vậy?

"Được.

Cô vương đồng ý, ngươi đứng lên trả lời, tại sao ngươi phải thay Vân La xuất giá?"

Hoàng Thượng không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, Vân lão tướng quân đã chết trên sa trường, bản thân Vân Dương lại bị trọng thương, nếu có phạm lỗi gì, đều có thể miễn.

'Tạ ơn Hoàng Thượng. ' Vân Yên để cho Tiểu Thanh nâng nàng dậy, sau đó mới nói từng chữ từng chữ thật rõ ràng:

'Sở dĩ ta phải thay nàng xuất giá là bởi vì Vân La công chúa đã không còn thân hoàn bích (Không còn trong trắng).

Những lời nói sau cùng được đặc biệt nhấn mạnh.

*****

Vân La nuốt một ngụm lãnh khí, lấy tay che miệng, ánh mắt trợn to, giật mình nhìn nàng, Yên tỷ tỷ lại còn nói mình không không còn thân hoàn bích, tại sao tỷ tỷ lại vu oan cho mình? Mình và Dương rõ ràng là trong sạch, tỳ tỷ cũng biết nói như vậy thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào mà.

Tiểu Thanh cũng kinh ngạc mở to miệng, thiếu gia và công chúa đã xảy ra chuyện đó khi nào? Ngay cả cổng chính tiểu thư cũng chưa từng bước ra thì làm sao biết được?

"Vân La, lời nàng nói có phải là sự thật không?"

Vẻ mặt Hoàng Thượng tái xanh vì tức giận.

"Muội....

muội...."

Vân La chần chứ, liếc nhìn Vân Yên.

Vẻ mặt Vân Yên vẫn thật tự nhiên, mắt nhìn chằm chằm nàng, chỉ nói một câu:

"Công chúa, vì người và huynh trưởng của ta, người nên nói ra chi tiết của sự việc."

Vì mình và Dương? Vân La lập tức hiểu được, tỷ tỷ là vì nàng, vì thành toàn cho nàng, nhưng nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ đi vào chỗ chết, nước mắt lập tức dâng lên trong hốc mắt, gắt gao cầm lấy tay Vân Yên, không biết phải làm sao trả lời hoàng huynh.

"Công chúa, huynh ấy nhất định sẽ trở về, đừng quên hai người đã từng thề hẹn."

Vân Yên biết nàng hiểu được, cũng biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì? Nên nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai nàng.

"Vân La, muội nói mau, rốt cuộc là như thế nào?"

Cả người Hoàng Thượng đều tản ra tức giận, hận không thể lập tức giết chết nàng.

Lúc này nàng mới quay người lại, quỳ xuống:

"Hoàng huynh, thật xin lỗi, Vân La đã không còn thân hoàn bích."

Trong mắt nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, vì chính mình cũng vì Yên tỷ tỷ.

"Đáng chết."

Hoàng Thượng gạt đổ chén trà ở bên cạnh, siết chặt nắm tay.

Lúc này Vân Yên mới quỳ xuống

"Hoàng Thượng xin bớt giận, sự việc đã đến nông nỗi này, xin nghe thần nữ nói một câu, U Linh Vương muốn hòa thân với Vân triều không phải để giảng hòa sao? Lại cũng không có nói người đó nhất định là Vân La công chúa.

Vậy cứ phong ta làm công chúa, ta đi cũng không xem như lừa gạt."

"Nhưng nếu chẳng may hắn điều tra ra, cho rằng chúng ta lừa gạt thì làm sao bây giờ?"

Hoàng Thượng chất vấn, nàng nghĩ quá đơn giản đi.

"Nhưng hiện tại Vân La công chúa đã không còn thân hoàn bích, nếu cứ như vậy mà xuất giá chẳng phải là vũ nhục hắn sao, huống chi ta cũng còn con gái của Tướng quân, thân phận cũng không thấp."

Vân Yên chậm rãi nói, kỳ thật lúc trên đường tiến cung nàng đã nghĩ tới chuyện xuất giá thay, huống chi hiện tại cha đã mất, nàng nên vì ca ca làm một chút chuyện coi như nàng sống còn có chút ý nghĩa.

Hoàng Thượng nhìn nàng chằm chằm, trầm tư thật lâu, tức giận trên mặt mới từ từ tan đi, bất đắc dĩ nói:

"Sự việc đã đến nông nỗi này Cô vương còn có thể làm gì bây giờ? Dù có giết Vân La cũng vô ích, đồng ý cũng phải đồng ý mà không đồng ý cũng phải đồng ý, thôi thì cứ phó mặc cho số phận.

"Vân Yên tiếp chỉ, từ hôm nay trở đi ngươi chính là nghĩa muội của Cô vương, Vân Yên công chúa."

"Vân Yên tiếp chỉ, tạ ơn Hoàng Thượng ân điển."

Vân Yên dập đầu tạ ơn, nàng biết đến giờ phút này nành chỉ có thể phó mặc mọi thứ cho số mệnh.

"Đứng lên đi, bây giờ ngươi trở về Tướng quân phủ chuẩn bị ba ngày sau xuất giá."

Hoàng Thượng ra lệnh.

"Vâng."

Vân Yên gật đầu.

"Hoàng huynh, muội cũng đi Tướng quân phủ giúp Yên tỷ tỷ."

Vân La đứng ở bên cạnh nói.

"Đi đi."

Hoàng Thượng phất phất tay.

*****

Vừa ra khỏi hoàng cung Vân La liền ôm chặt lấy nàng: "Yên tỷ tỷ, cám ơn tỷ, nhưng muội không muốn tỷ đi thay muội, muội không muốn tỷ xảy ra chuyện."

"Vân La, đừng nói chuyện ngốc nghếch nữa, tỷ làm sao mà có chuyện gì được? Tỷ thật vui mừng, tỷ muốn xuất giá.

Đi thôi, giúp tỷ thu xếp đồ đạc."

Vân Yên chuyển sang đề tài khác, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình xuất giá, lại còn dùng phương thức này để xuất giá.

"Yên tỷ tỷ, muội dìu tỷ."

Vân La giúp đỡ nàng leo lên xe ngựa, ra lệnh cho Tiểu Thanh:"Ngươi cứ cùng tiểu thư của ngươi hồi phủ trước, một lát nữa ta sẽ đến."

"Vâng, Công chúa."

Tiểu Thanh hành lễ sau đó leo lên xe ngựa.

Sắc mặt Vân Yên trở nên bi thương.

Cha vừa mới qua đời, ca ca vẫn còn chưa có trở về, mà nàng lại phải xuất giá vôi vàng, không thể gặp mặt được ca ca, cuối cùng cũng không thể thắp một nén hương cho cha, nhưng nàng biết cha nhất định tha thứ cho nàng.

"Tiểu thư, người hãy nghỉ ngơi trước, nô tỳ đi thu xếp đồ đạc."

Tiểu thanh vừa đỡ nàng nằm xuống giường vừa nói.

"Tiểu Thanh, không cần thu thập gì nhiều, chỉ cần thu thập hết tất cả sách cho ta là được rồi, còn những đồ vật khác ta nghĩ Hoàng Thượng đã chuẩn bị tốt trong lễ vật cưới hết rồi."

Vân Yên nhẹ giọng phân phó.

"Dạ được, tiểu thư."

Tiểu Thanh gật gật đầu, biết tiểu thư xem trọng những quyển sách nhỏ này còn hơn cả sinh mệnh của mình.

"Yên tỷ tỷ, muội đã đến rồi."

Vân La công chúa, người chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng, trên tay ôm một đống đồ vật này nọ tiến vào.

"Muội cầm cái gì trong tay vậy?"

Vân Yên tựa vào bên giường nhìn thấy trong tay nàng đang cầm đồ vật kỳ quái gì đó, liền hỏi.

"Thứ này tốt lắm."

Vân La cười thần bí, sau đó lấy ra một thanh dao nhỏ được chế tạo khéo léo, nói:

"Cái này là trước kia phụ hoàng ban cho muội, bây giờ tặng lại cho tỷ, để tỷ mang theo bên người, còn cái này là mê dược, cái này là phấn ngứa, thứ này là độc dược, còn thứ này..."

Nàng giống như đang giới thiệu mặt hàng buôn bán.

"Khoan đã, Vân La.

Muội mang mấy thứ này đến cho tỷ làm gì?"

Vân Yên buồn cười nhìn nàng

"Tỷ là đi xuất giá chứ không phải đi giết người."

"Đương nhiên muội biết, nhưng lỡ chẳng may tên U Linh Vương kia có khi dễ tỷ, tỷ nhất định phải đánh trả lại."

Vân La nghiêm trang nói.

"Mấy thứ này dùng được sao?"

Vân Yên cũng không ôm hi vọng, huống chi U Linh Vương là hạng người gì chứ? Công chúa thật quá ngây thơ rồi.

"Mặc kệ dùng được hay không dùng được, tóm lại tỷ cứ giữ thanh chủy thủ này bên người phòng khi bất trắc, những thứ còn lại muội bảo Tiểu Thanh cất giữ."

Vân La đem thanh chủy thủ đặt trong tay nàng.

"Được, vậy thì ta sẽ giữ lấy."

Vân Yên nhíu mi, bất quá nàng chỉ cần đặt ỏ một bên.

"Yên tỷ tỷ, muội thật sự rất luyến tiếc tỷ, muội không nỡ xa tỷ."

Vân La giữ chặt tay nàng, trong lòng cảm kích không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả.

"Nói cái gì vậy? Chúng ta là người một nhà mà, đừng quên sau này muội chính là đại tẩu của ta, nhớ kỹ, hai người nhất định phải hạnh phúc."

Vân Yên nhìn nàng, chì cần bọn họ hạnh phúc, thì chính mình có hi sinh cũng cảm thấy xứng đáng.

"Tỷ cũng vậy.

Yên tỷ tỷ nhất định phải bảo trọng, nếu hắn dám khi dễ tỷ, muội và Dương nhất định sẽ đi cứu tỷ."

" Sẽ không đâu, được rồi, Vân La, tỷ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, muội về cung trước đi."

Vẻ mặt Vân Yên mệt mỏi, nhẹ giọng nói.

"Được, vậy Yên tỷ tỷ nghỉ ngơi cho khỏe đi, muội đi trước."

Vân La nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy đau lòng của nàng nhưng lại không biết phải làm sao để an ủi nàng

*****

Thời gian ba ngày chớp mắt đã qua, Vân Yên mặc hỷ phục đỏ thẫm, trên đầu đội mũ phượng, được Tiểu Thanh dìu ngồi trên loan phượng.

"Yên tỷ tỷ nhất định phải bảo trọng."

Vân La lưu luyến buông tay nàng ra, nước mắt chảy dài trên hai gò má.

"Vân La, chờ ca ca ta trở về, chăm sóc huynh ấy thật tốt."

Vân Yên dặn dò nàng, ca ca là người thân duy nhất trên đời này của nàng, cũng là vướng bận duy nhất của nàng.

"Muội nhất định sẽ chăm sóc huynh ấy thật tốt."

Vân La nghẹn ngào nhìn nàng ngồi lên xe ngựa, đi qua trước mặt mình, tỷ tỷ đi rồi, thay mình đi rồi.

Đội ngũ hộ tống xuất giá nhanh chóng ra khỏi thành.

"Tiểu thư có muốn uống nước không?"

Tiểu thanh cầm bình nước đưa cho nàng.

"Tiểu Thanh, ngươi nhớ cho kỹ, phải gọi ta là công chúa, không được gọi tiểu thư, biết không?"

Vân Yên thận trọng dặn dò.

"Vâng, tiểu... À, không, Công chúa."

Tiểu thanh cuống quít sửa miệng.

Vân Yên cười cười, uống một ngụm nước, dung khăn lụa nhẹ nhàng lau khóe miệng.

"Công chúa, người không sợ sao? Nô tỳ nghe nói U Linh Vương kia chính là một tên ma quỷ giết người không chớp mắt, thật sự rất khủng khiếp."

Lúc này Tiểu Thanh mới mở miệng hỏi nàng, một mực vì Công chúa mà cảm thấy lo lắng.

"Ta vốn là một người sắp chết thì có cái gì đáng phải sợ? Có thể sống tới ngày hôm nay cũng là do ông trời ban ơn rồi."

Vân Yên cười cười, nương qua đời rất sớm, hiện tại cha cũng đi rồi, cho nên bây giờ nàng có chết cũng không có gì đáng phải tiếc nuối.

"Cho nên tiểu thư mới thay Công chúa đi xuất giá sao? Kỳ thật thiếu gia và Công chúa hoàn toàn không có làm ra những chuyện đó, việc tiểu thư nói như vậy là muốn cho Hoàng Thượng không thể không đồng ý."

Tiểu Thanh nói một cách chắc chắn.

"Tiểu Thanh, hiện tại ngươi trở nên thật thông minh nha."

Vân Yên kinh ngạc nhìn nàng, thì ra nàng cũng đã sớm biết.

"Công chúa, không phải nô tỳ trở nên thông mình mà là nô tỳ biết thái độ làm người của thiếu gia, những chuyện như vậy thiếu gia nhất định sẽ không làm, nhưng mà nô tỳ không hiểu, ngay cả nô tỳ cũng biết là lời nói của tiểu thư là lời nói dối nhưng tại sao Hoàng Thượng lại tin vậy?"

Tiểu thanh đối với vấn đề này vẫn còn nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn ngốc hơn cả mình sao?

"Hoàng Thượng không hiểu biết ca ca giống như ngươi, ta nói như vậy người đương nhiên là tin."

Vân Yên thuận miệng nói ra, kỳ thật Tiểu Thanh đâu biết rằng Hoàng Thượng hoàn toàn không có tin tưởng, sở dĩ người không vạch trần là bởi vì người cũng luyến tiếc, không muốn để cho Vân La xuất giá, người bình thường vừa nghe qua đều đã biết, Hoàng Thượng cũng là người biết thời biết thế, bất đắc dĩ phải đáp ứng để giữ lại Vân La, trong lòng bọn họ đều hiểu, chỉ là không nói ra mà thôi.

Bảy ngày sau.

"Công chúa, chúng ta đã sắp đến biên giới, xin Công chúa nghỉ ngơi một chút, Long vương sẽ đến nơi này để nghênh đón công chúa."

Một vị tướng quân chạy lại hồi bẩm.

"Được, ngươi bảo tất cả mọi người nghỉ ngơi đi."

Vân Yên gật gật đầu, lúc này mới để cho tiểu Thanh gíup đỡ mình xuống xe ngựa, nàng quay đầu lại nhìn về cố hương, thấy nước từ trên núi chảy xuống, có lẽ nàng không có cơ hội trở về nữa.

Đát đát đát đát đát đát đát, một loạt tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.

Mọi người không khỏi nhìn về phía trước, chẳng lẽ là Long vương đến đây?

"Giết..."

Đột nhiên bên cạnh lao ra rất nhiều binh lính, nhằm về phía người dang chạy mà vung đao chém giết, hiện trường hỗn loạn xảy ra cách đó không xa.

"Sao lại như vậy?"

Mọi người ngây ngẩn cả người.

Tướng quân là người đầu tiên phản ứng lại, đứng chắn ở phía trước Vân Yên, hô to: " Bảo vệ Công chúa."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-138)