Cầu tình
← Ch.096 | Ch.098 → |
Nguyễn Nhược Khê muốn gặp Phượng Minh, khiến Tiểu Ngọc đợi ba bốn ngày, đáng tiếc cũng chưa thấy hắn.
"Nương nương, quốc sư hôm nay không có vào triều."Tiểu Ngọc lại hồi bẩm một lần nói.
"Lại không vào triều."Nguyễn Nhược Khê không khỏi có chút giật mình,
"Ngươi có biết hắn vì sao không đến không?"
"Nô tì cũng trộm hỏi qua người khác, đều nói không biết."Tiểu Ngọc lắc lắc đầu, vẻ mặt cũng mờ mịt.
"Ta biết rồi, vậy ngươi lui đi xuống đi."Nguyễn Nhược Khê thở dài, bây giờ muốn thấy hắn cũng khó như vậy.
"Vâng, nương nương."Tiểu ngọc rời khỏi phòng.
"Vậy trong thời gian này, Phượng Minh ở đâu chứ?"Nguyễn Nhược Khê không khỏi có chút nén giận.
"Nàng muốn tìm Phượng Minh à? Có việc gì sao?"Lúc Tây môn Lãnh Liệt đi vào phòng, vừa lúc nghe được câu này.
"Ừ, ta muốn tìm hắn, cùng hắn nghiên cứu một chút, xem nên giải trừ lời nguyền của chàng như thế nào."Nguyễn Nhược Khê không chút giấu diếm nói.
Sắc mặt Tây môn Lãnh Liệt khẽ thay đổi một chút, lập tức nói:
"Việc này không vội, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, sắp tới nàng sẽ không thấy hắn đâu."
"Chuyện quan trọng hơn, là chuyện gì?"Nguyễn Nhược Khê nghi hoặc nhìn hắn, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này.
"Là chuyện trên triều, tả hữu Thừa tướng, cũng nên thu thập bọn họ, nếu không bọn họ còn tưởng rằng ta dễ khi dễ như vậy chứ."Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng nói, tuy là hắn trì hoãn Nguyễn Nhược Khê, nhưng trong lòng cũng suy nghĩ nên làm thế nào, vào lúc nào.
"Ừ, nhưng, chàng đã chuẩn bị tốt hết chưa? Bọn họ ở trong triều đình mấy chục năm, nhiều ít có chút nền móng, chàng phải chịu thỏa hiệp một chút, bằng không sẽ rút dây động rừng."Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu dặn bảo nói.
"Ta biết."Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay ôm nàng, sau đó nói:
"Vi ổn định bọn họ, hai ngày tới ta không thể ở cùng nàng."
Tâm Nguyễn Nhược Khê đột nhiên đau đớn, nàng biết lời hắn còn chưa nói xong, hắn muốn đi bồi Như phi cùng Nhu phi, nhưng nàng phải làm sao bây giờ? Nàng chỉ có thể rộng lượng nói:
"Được."
"Không tức giận sao?"Tây Môn Lãnh Liệt hạ giọng ở bên tai của nàng hỏi.
"Ta không thể tức giận, nếu tức giận, chàng sẽ nói dối chàng không đi, ta đây liền tức giận."Trong lòng Nguyễn Nhược Khê chua sót, trên mặt lại nghịch ngợm nói.
"Nhược Khê."Tây Môn Lãnh Liệt cười khẽ một chút, nữ tử như vậy sao hắn có thể không yêu.
"Được rồi, chàng có việc thì đi đi."Nguyễn Nhược Khê lập tức đẩy hắn ra, càng như vậy, lòng của nàng càng ê ẩm.
"Ta đi rồi, nếu nàng buồn, để Tiểu Ngọc ở cùng nàng một chút."Tây Môn Lãnh Liệt nói.
"Ta biết."Nguyễn Nhược Khê đáp, Tiểu Ngọc sao có thể so sánh với hắn, nhưng những lời này, nàng chỉ có thể để trong lòng.
Vài ngày tiếp đó, hắn thực sự không đến Tử Uyển, nghe Tiểu Ngọc có lúc cố tình có lúc vô ý nhắc nhở.
"Nương nương, đêm nay vương đi cung Như phi."
"Nương nương, đêm nay vương đi cung Nhu phi."
Nguyễn Nhược Khê chỉ nhàn nhạt đáp:
"Ừ."Sau đó nằm xuống giường nghỉ ngơi. Tiểu Ngọc sao hiểu được, lòng của nàng, giờ phút này đau đớn, nghĩ hắn cùng Như phi, Nhu phi triền miên với nhau, nàng liền đau không thể hô hấp, chỉ có người đã từng trải qua mới biết nàng đau biết bao nhiêu, rất đau, yêu một người lại dằn vặt như vậy.
Lại là một ngày trôi qua.
"Nương nương, nương nương, tốt rồi."Vẻ mặt Tiểu Ngọc cao hứng chạy vào.
"Chuyện gì? Sao cao hứng như vậy?"Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng hỏi, mấy ngày nay khó được thấy nàng ta cao hứng như vậy.
"Nương nương, nương nương, hôm nay trên triều đình, nghe nói có người tố cáo với vương rất nhiều tội trạng của tả hữu Thừa tướng, vương giận dữ, đem tả hữu Thừa tướng nhốt vào thiên lao."Tiểu Ngọc vui vẻ nói.
"Như vậy sao, vậy ngươi vui vẻ cái gì?"Nguyễn Nhược Khê cười hỏi, bởi vì đã sớm biết, cho nên không thấy có gì khiếp sợ.
"Nương nương, nô tì vui vẻ thay nương nương."Tiểu Ngọc bất mãn nói.
"Thay ta? Bọn họ có liên quan gì tới ta sao?"Nguyễn Nhược Khê sửng sốt hỏi ngược lại.
"Đương nhiên có, bọn họ bị bắt, như vậy Như phi cùng Nhu phi sẽ không có chỗ dựa cũng sẽ không tùy tiện như trước nữa, vậy sẽ có ngày nương nương nở mày nở mặt rồi."Tiểu Ngọc phấn khởi giải thích.
"Đúng rồi, vậy Như phi cùng Nhu phi đâu? Có bị liên lụy hay không?"Nguyễn Nhược Khê lúc này mới nhớ tới tới hỏi, bình thường người trong nhà gặp chuyện không may, nữ nhân hậu cung cũng sẽ bị ảnh hưởng.
"Còn không có, nhưng cho dù vương không bãi bỏ ban tước của các nàng thì các nàng cũng không uy hiếp được nương nương."Tiểu ngọc một chút cũng không lo lắng nói.
"Tiểu Ngọc, lời như vậy không được nói ra ngoài biết không?"Nguyễn Nhược Khê phân phó, Tiểu Ngọc sao biết trong lòng nàng để ý cái gì? Nàng không để ý mấy cái này.
"Nô tì biết, nô tì chỉ nói trước mặt nương nương."Tiểu Ngọc gật đầu.
"Ừ, đúng rồi, ngươi đi xem quốc sư có tới không?"Nguyễn Nhược Khê lại phân phó nói, bây giờ mọi chuyện đã giải quyết, Phượng Minh hẳn có ở đó.
"Vâng, vậy nô tì lui xuống trước."Tiểu Ngọc vội vàng lui ra ngoài.
Nhưng rất nhanh trở lại nói:
"Nương nương, quốc sư đã đi rồi."
"Lại đi rồi?"Nguyễn Nhược Khê kinh ngạc hô, nhưng lại nghĩ, tả hữu Thừa tướng vừa mới đổ, chuyện cần làm rất nhiều, mình chỉ có thể chờ đợi.
Nàng nghĩ quả nhiên không sai, vài ngày sau đó, Tây Môn Lãnh Liệt chỉ ghé qua một lần, ăn cùng nàng một bữa cơm, nói với nàng mấy ngày tới sẽ bề bộn nhiều việc.
Hôm nay, Nguyễn Nhược Khê vừa mới rời giường, chợt nghe thấy tiếng khóc bên ngoài.
"Tiểu Ngọc, tránh ra, để chúng ta gặp muội muội, chúng ta có việc gấp."Tiếng của Nhu phi.
"Thật xin lỗi, Như phi nương nương, Nhu phi nương nương, nương nương nhà ta còn chưa rời giường."Tiểu Ngọc ngăn ở cửa.
"Vậy ngươi đi thông báo, chúng ta ở đây chờ nàng."Như phi nói.
"Vậy các người chờ chút."Tiểu ngọc vừa dứt lời.
Nguyễn Nhược Khê liền đi ra ngoài cửa nói:
"Hai vị tỷ tỷ, không biết sớm như vậy tìm muội muội có chuyện gì?"Không biết khi nào thì nàng cũng học được cách nói những lời dối trá khách sáo này.
"Muội muội, các tỷ tỷ đến cầu muội muội, xin muội muội nhất định phải đồng ý."Như phi cùng Nhu phi lại đồng thời quỳ trên mặt đất.
"Các người đang làm gì vậy? Mau đứng lên, có chuyện từ từ nói."Nguyễn Nhược Khê hoảng sợ, vội vàng muốn nâng các nàng dậy. Trong lòng suy đoán chẳng lẽ vương phế đi các nàng?
"Muội muội, ngươi không đồng ý với chúng ta, chúng ta sẽ không đứng lên."Như phi cùng Nhu phi vẫn quỳ trên mặt đất như trước.
"Vậy các người nói đi, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Xem ta có thể giúp đỡ gì hay không?"Nguyễn Nhược Khê bất đắc dĩ hỏi.
"Muội muội, chỉ cần ngươi đồng ý giúp, liền nhất định giúp, còn nữa xin muội muội tha thứ tỷ tỷ trước kia làm những chuyện không phải."Nhu phi sợ nàng ghi hận chuyện trước kia, vội vàng nhận sai.
"Muội muội, chắc cũng nghe nói, vương đã hạ lệnh muốn giết cha chúng ta, chúng ta cầu muội muội có thể khẩn cầu vương giữ lại mạng cho bọn họ, chúng ta vô cùng cảm kích."Như phi đơn giản nói.
"Có chuyện như vậy sao?"Nguyễn Nhược Khê không khỏi nhìn về phía Tiểu Ngọc, tuy nàng đã sớm nghĩ tới, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy. Tiểu Ngọc gật gật đầu.
"Muội muội, ngươi nhất định phải giúp chúng ta, chúng ta chỉ cầu vương có thể miễn cho họ tội chết, sung quân cũng được, chỉ cần giữ lại mạng."Như phi và Nhu phi cùng lau nước mắt nói.
Nguyễn Nhược Khê hiểu được tâm tình của các nàng nhưng nàng càng hiểu được mục đích của hắn, hắn sẽ không cho bọn họ cơ hội sống sót, nghĩ vậy không khỏi hỏi:
"Hai vị tỷ tỷ vì sao không tự mình đi cầu vương? Nói không chừng vương sẽ nể mặt các người mà bỏ qua cho bọn họ?"
"Muội muội nghĩ chúng ta không nghĩ tới sao? Đế vương là bậc vô tình nhất, vương đã sớm nghĩ tới, cho nên sớm đã ra lệnh, không cho chúng ta đi gặp người."Như phi nói, đôi mắt hiện lên một tia hận thù.
"Cho nên, chúng ta chỉ có thể đến cầu ngươi, bây giờ vương sủng ái ngươi nhất, hy vọng ngươi có thể giúp chúng ta."Nhu phi nói.
"Nhưng các ngươi cũng hiểu được tính tình vương đấy, chuyện gì người đã quyết định, sẽ không dễ dàng thay đổi, huống chi, nghe giọng điệu của các ngươi, vương không có trách tội các ngươi, điều này chứng tỏ, vương vẫn nhớ tình vợ chồng các ngươi đã có, các ngươi nghĩ lời ta nói vương sẽ nghe sao? Vậy các ngươi quá xem vương rồi."Nguyễn Nhược Khê mở miệng nói.
"Chúng ta thật sự là cùng đường, trong nhà khẳng định cũng toán loạn, không có cách, mới đến cầu muội muội, về phần được hay không? Muội muội hết sức là được rồi."Các nàng còn nói.
"Thật xin lỗi, ta không thể giúp các ngươi."Nguyễn Nhược Khê lần này trực tiếp cự tuyệt.
Yên lặng, Như phi cùng Nhu phi ngẩn người nhìn nàng, không ngờ nàng cự tuyệt thẳng thắn như thế.
← Ch. 096 | Ch. 098 → |