Vay nóng Tinvay

Truyện:Lang Vương Sủng Thiếp - Chương 052

Lang Vương Sủng Thiếp
Trọn bộ 137 chương
Chương 052
Cuốn vào vòng xoáy
0.00
(0 votes)


Chương (1-137)

Siêu sale Lazada


Đây là lần thứ ba đứng ở đại sảnh hoa lệ này, tuy vẫn còn sợ hãi nhưng Nguyễn Nhược Khê đã an tâm hơn rất nhiều.

Vào lúc con sói cao to, tráng kiện như người đi đến trước mặt nàng, nàng cư nhiên còn có thể cười nói chào hỏi nó:

"Chúng ta lại gặp nhau."

Con sói dừng bước đứng ở tại chỗ, hai tròng mắt màu hổ phách gắt gao giương lên nhìn nàng, chẳng lẽ đầu óc nữ nhân này có vấn đề sao?

" Quên đi, ngươi còn muốn trực tiếp uống máu mà." Nguyễn Nhược Khê biết nó có thể nghe được, nhưng chỉ mình nàng nói chuyện, tránh sao được chán nản, vậy cũng nên làm sớm một chút đi, dù sao có trốn cũng không thoát được.

Con sói hình như cũng không muốn cùng nàng kéo dài, trực tiếp bắt lấy cánh tay nàng cắn xuống........

"A............." Đột nhiên một trận đau đớn truyền đến, tuy nàng đã có chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng hét đau đớn.

Con sói một chút cũng không để ý, chỉ biết uống máu tươi không ngừng cuồn cuộn chảy ra từ cánh tay nàng, cho đến khi nàng hôn mê.......

Tử Viên.

Nguyễn Nhược Khê rời giường hoạt động một chút, Thuốc của Phượng Minh rất công hiệu, vừa mới uống có ba ngày nàng đã cảm thấy sức khỏe khôi phục lại như trước.

" Nương nương, nương nương." Tiểu Ngọc đột nhiên từ bên ngoài cửa bối rối chạy vào.

" Có chuyện gì vậy Tiểu Ngọc, sao lại lo lắng như vậy?" Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu nhìn nàng hỏi.

" Nương nương, buổi sáng hôm nay Như Phi đột nhiên ngất xỉu, thỉnh thái y đến khám mới biết được Như Phi đã mang thai, hiện tại chuyện này đã lan truyền khắp hoàng cung rồi." Tiểu Ngọc lúc này mới nói một hơi.

" Chỉ vì việc này thôi sao?" Nguyễn Nhược Khê nhịn không được cười rộ lên, nàng còn tưởng rằng có chuyện gì lớn lắm chứ.

" Nương nương, cái gì kêu chỉ vì việc này thôi sao? Chuyện này còn không phải là chuyện lớn ư? Kỳ thật rất nhiều người trong cung điều nghĩ người đầu tiên mang thai là nương nương đó." Giọng nói của Tiểu ngọc không khỏi có chút mất mát.

" Tiểu Ngọc, ta sẽ không mang thai." Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng ảm đạm cười đáp.

"..........." Tiểu Ngọc không hiểu rõ ngẩng đầu nhìn nàng, chuyện này sao có thể chứ?

" Tiểu Ngọc, ngươi quên rồi sao, thân phận của ta là gì? Ta là Huyết nô." Nguyễn Nhược Khê nhàn nhạt nói.

" Nương nương, thật xin lỗi." Lúc này Tiểu Ngọc mới hiểu được, nàng sao lại quên. Đúng vậy, nương nương không có cách nào mang thai được, đối với Vương mà nói, thần bảo hộ so với đứa nhỏ quan trọng hơn, huống chi còn có nữ nhân khác có thể sinh con cho Vương, nàng cảm thấy nương nương rất đáng thương, có được sự sủng hạnh của Vương thì sao chứ?

" Tiểu Ngọc, không có việc gì, ta biết ngươi đang nghĩ cho ta." Nguyễn Nhược Khê mỉm cười, trong lòng thầm nói, nha đầu ngốc, nàng cùng Vương đâu có phát sinh việc gì đâu, làm thế nào mà mang thai được.

" Nương nương, chúng ta phải chuẩn bị lễ vật mang đến chúc mừng Như Phi."Tiểu Ngọc lúc này mới lại nhắc nhở.

" Ngươi xem chuẩn bị rồi mang sang đi." Nguyễn Nhược Khê gật đầu.

" Nương nương, ngươi phải tự mình mang đi thì tốt hơn." Tiểu Ngọc lại nói tiếp.

Nguyễn Nhược Khê im lặng một chút, sau đó hiểu được liền nói:

"Ta biết rồi, ngày mai chúng ta hãy cùng đi, hôm nay nhất định có rất nhiều người đến." Như Phi mang thai, chỉ còn cách ngôi vị Vương hậu một bước nữa thôi, mọi người dĩ nhiên phải đến lấy lòng, mà nàng lại không thể dựa vào sự sủng ái của Vương, mà tự cho là mình thanh cao, đây là vì Tiểu Ngọc vì cuộc sống về sau của nàng mà suy nghĩ. Tuy nàng không cần đến, nhưng cũng phải cảm ơn tâm ý của Tiểu Ngọc.

" Dạ, nô tì biết, vậy nô tì lui xuống trước." Tiểu Ngọc gật gật đầu.

" Được, hãy đi đi." Nguyễn Nhược Khê phân phó, nằm ở trên giường, Như Phi nang thai, không biết về sau lại phát sinh thêm phong ba gì nữa đây, Nhu Phi sẽ cam tâm sao? Đứa con của nàng có thể giữ được không?

Mà nàng ngàn vạn lần không thể ngờ đến, sóng gió lớn hơn nữa đang chờ nàng, mặc kệ nàng né tránh như thế nào, cũng đã có người lôi nàng vào trong vòng xoáy đó, có trốn cũng trốn không thoát.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-137)