Chọc giận Lang Vương
← Ch.048 | Ch.050 → |
Chờ Phượng Minh rời đi, Tây Môn Lãnh Liệt mới ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhếch lên nhìn nàng hỏi: " Các ngươi quen biết nhau sao?"
" Quen biết." Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, đột nhiên cười thật tươi.
" Ngươi cười cái gì?" Giọng nói của Tây Môn Lãnh Liệt nhấn mạnh, sắc mặt khẩn trương, cực kỳ khó nhìn.
" Ngươi thấy ta cười không đúng sao? Thử hỏi trong hoàng cung này, ai lại không biết quốc sư chứ?" Nàng hỏi ngược lại, vấn đề này thật ngu ngốc.
" Các ngươi khi nào thì quen biết chứ?" Giọng nói Tây Môn Lãnh Liệt mang theo nguy hiểm, cho dù thế nào thì nàng vừa vào cung, trong khoảng thời gian ngắn như thế, làm sao có thể quen biết hắn được.
" Vừa mới." Nàng thuận miệng trả lời.
" Vừa mới?" Tây Môn Lãnh Liệt thiếu chút nữa không thể khống chế được, vừa mới quen biết liền gọi nhau bằng tên thật thân mật, mà lại Phượng Minh lại không phải là hạng người hời hợt, xem ra mình đã xem nhẹ nàng.
" Ngươi tìm hắn có việc gì?" Đây mới là vấn đề mà hắn quan tâm.
" Không việc gì, chỉ là tùy tiện tán gẫu." Thái độ của Nguyễn Nhược Khê tùy tiện trả lời.
Tây Môn Lãnh Liệt bị thái độ thờ ơ của nàng chọc giận, hắn quát lên:
" Tùy tiện tán gẫu, ngươi không biết nữ nhân trong hậu cung không thể tùy tiện gặp nam nhân khác sao?"
" Biết, nhưng ngươi đừng quên, trừ việc ta là nữ nhân trong hậu cung, hắn là nam nhân ở bên ngoài ra, chúng ta còn có thân phận khác, ta là Huyết Nô, hắn là Quốc sư." Nguyễn Nhược Khê không nhanh không chậm trả lời.
" Vậy cũng không được." Tây Môn Lãnh Liệt lại không biết chính mình đang để ý cái gì? Vì sao lại tức giận? Hắn nên tin tưởng Phượng Minh đối với hắn thật sự trung thành, mà hắn hoàn toàn không cần nàng.
" Tây Môn Lãnh Liệt, ta cảm thấy chúng ta nên nói chuyện cho rõ ràng." Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, đột nhiên nghiên túc nói.
" Ngươi muốn cùng ta nói cái gì? Tuy ngươi thật sự không có tư cách, chẳng qua ta cũng muốn nghe xem ngươi muốn nói gì, ngươi muốn nói cái gì?" Tây Môn Lãnh Liệt hừ lạnh giương mắt nhìn nàng.
" Ngươi còn nhớ rõ lúc trước ta đã nói, nếu chúng ta hợp tác, ngươi phải cho ta quyền lợi gặp người ta muốn gặp?" Nguyễn Nhược Khê cũng giương mắt nhìn hắn một cái nói.
" Người mà ngươi muốn gặp chính là Phượng Minh?" Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt híp lại nhìn về phía nàng, hèn gì nàng nói hắn tuyệt đối không phải Tây Môn Ngọc, nhưng nàng muốn gặp Phượng Minh làm gì?
" Đúng." Nguyễn Nhược Khê không giấu diếm thừa nhận, dù gì sau này nàng muốn gặp hắn nhiều hơn nữa, hắn cũng sẽ biết thôi.
" Vì sao lại muốn gặp hắn?" Hắn không tin nàng chỉ tùy tiện tán gẫu, xem ra nàng đã có tính toán từ trước, nếu thế chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy. Nhất định có bí mật không thể nói cho ai biết.
" Nếu ta nói, ta thích cùng quốc sư thảo luận về chuyện thần bí, ngươi tin không?" Nàng tin rằng, cho dù nàng không nói, quốc sư cũng sẽ nói cho hắn mà thôi, vì vậy nàng tự mình nói ra sẽ tốt hơn.
" Ha ha, ha ha." Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cười lớn một cách điên cuồng, trong khoảnh khắc sắc mặt trở nên lạnh như băng, hai tròng mắt giương lên tựa như hai thanh kiếm sắc bén, lợi hại, nhắm thẳng vào ngực nàng, tay nắm chặt run run giống như muốn dùng một quyền đi tới đánh nàng.
Nguyễn Nhược Khê đã từng nhìn thấy bộ dáng tức giận của hắn rất nhiều lần, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy được dáng vẻ giận dữ đáng sợ như thế này. Nàng không biết mình đã nói gì xúc phạm hắn, làm hắn tức giận như vậy, sợ hãi lui về phía sau vài bước.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |