Vay nóng Tinvay

Truyện:Lang Vương Sủng Thiếp - Chương 035

Lang Vương Sủng Thiếp
Trọn bộ 137 chương
Chương 035
Nữ nhân trong hậu cung
0.00
(0 votes)


Chương (1-137)

Siêu sale Lazada


Như Phi cung Ba nữ nhân xinh đẹp ngồi theo thứ tự ở bên phải ghế chủ toạ.

" Nương nương, mỹ nhân kia thật là quá mức, sao có thể dụ dỗ Vương làm thế trước mặt mọi người, giữa thanh thiên bạch nhật mà ái muội như vậy, rõ ràng là cố ý cho chúng ta xem." Vẻ mặt của nữ nhân xinh đẹp ngồi ghế thứ nhất giận dữ, phẩn nộ, bất bình nói.

" Đúng vậy, nương nương, đã sáu ngày rồi, trừ lúc Vương lên triều, còn lại đều ở cùng một chỗ với nàng ta, hằng đêm đều sủng hạnh nàng, từ trước đến giờ chưa từng có việc này xảy ra." Nữ nhân thứ hai cũng bất bình như vậy, vò nát chiếc khăn trong tay, vẻ mặt phẩn nộ, chỉ hận không thể dùng thiên đao vạn mã bầm nát nàng ra.

Như Phi ngồi phía trên không hề khẩn trương mà chậm rãi uống trà, trên mặt không có một chút kinh ngạc nào, cũng không hề phẫn nộ.

" Nương nương, xin ngươi cho chúng ta lời khuyên đi, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ? Không thể để Vương cứ độc sủng một mình nàng như vậy được." Cả ba nữ nhân cùng mở miệng nói.

Lúc này, Như Phi mới buông chén trà trong tay xuống, nhìn các nàng, cười nói:

" Các vị muội muội gấp cái gì, chẳng qua chỉ là sáu ngày, lại không phải sáu tháng, trong tỷ muội chúng ta, Vương sủng hạnh người nào thì cũng chỉ trong nhất thời, cho nên không cần khẩn cấp, cho dù khẩn cấp cũng không thể làm gì. Chúng ta cũng không thể thân cận Vương, một khi đã như vậy, chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng mà thôi."

Nghe nàng nói như vậy, ba nữ nhân cùng nhìn nhau, nữ nhân thứ nhất cố nén giận nói:

" Nương nương nói đúng, là tỷ muội chúng ta không biết nhẫn nại, một khi nương nương đã nói vậy, chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo. Chẳng qua là do chúng ta nóng lòng quá, nên mới đến giải bày cùng nương nương mà thôi."

" Bổn cung biết các ngươi rất tức giận, khi nghĩ thông suốt rồi thì sẽ chẳng có việc gì." Như Phi nhìn các nàng nói, trong lòng thầm cười lạnh. Thật đúng là một đám ngu ngốc, cho dù là có ghen tị cũng không nên biểu hiện rõ ràng như thế. Nếu không phải nghĩ đến các nàng trung thành, một lòng tuỳ ý nghe theo nàng phân phó, nàng sẽ không cần thiết, mặc kệ các nàng.

" Nương nương thật sự độ lượng, nếu nương nương lên ngôi hoàng hậu, thật sự là phúc đức của chúng ta. Một khi nương nương đã nói vậy, chúng ta cũng xin cáo lui, không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi." Ba nữ nhân cùng nhau đứng lên.

" Được, các vị muội muội đi thong thả, bổn cung cũng không tiễn." Như Phi gật đầu, khuôn mặt thể hiện ra đều là thoải mái tự tại.

" Nương nương, nô tì không rõ, ngươi thật không nóng lòng sao?" Đợi các nàng đi rồi, Liễu Nhi đứng một bên liền hỏi.

" Gấp ư? Có một số việc cho dù là khẩn cấp cũng không được gì, nóng vội không ăn được đậu hũ, nhớ kỹ những lời này, ta mệt dìu ta đi nghỉ ngơi." Như Phi ra lệnh.

" Dạ, nương nương." Liễu Nhi nâng nàng lên, đi về hướng phòng ngủ.

Nhu Phi cung

Cũng có ba nữ nhân ngồi ở nơi đây.

" Nương nương, người tìm biện pháp gì đi? Không thể để Vương cứ sủng hạnh nàng mãi?" Một nữ nhân xinh đẹp mặc áo xanh nói.

" Đúng vậy, nương nương, thật không hiểu được, nàng có gì tốt mà Vương lại thích nàng như thế, nói về sắc đẹp, nàng hoàn toàn không bằng một phần mười của người nữa." Nữ nhân mặc áo vàng cũng bất bình mà nói.

" Chẳng lẽ bởi vì nàng là huyết nô, mới làm Vương sủng ái nàng như thế ư?" Nữ nhân mặc áo hồng phấn nói tiếp.

Nhu Phi nhìn thấy các nàng, ngươi một câu ta một câu, chỉ lạnh nhạt cười nói:

" Các vị muội muội đoán như vậy làm gì, một khi Vương đã sủng hạnh nàng như vậy, khẳng định nàng phải có cái gì đó hơn người mà chúng ta không biết. Chẳng phải các vị muội muội đều biết, tình cảm của Vương làm sao có thể lâu dài. Trước kia, có ai trong chúng ta không từng nhận được tất cả sủng ái của Vương đâu."

" Nương nương, tuy người nói như vậy, nhưng cho dù Vương sủng ái chúng ta, cũng không có ngày đêm không rời, sủng hạnh một mạch sáu ngày." Vẻ mặt của nữ nhân áo xanh lo lắng, chỉ sợ về sau Vương sẽ không muốn gặp các nàng nữa.

" Không bằng như vầy, ngày mai chúng ta cùng đi gặp nàng, xem nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào." Nữ nhân áo vàng đề nghị.

Ánh mắt của hai nữ nhân còn lại lập tức sáng ngời nói:

" Cũng được, cho dù Vương ở đó, chúng ta cũng không sợ, chúng ta chỉ đi chào hỏi, lại không phải đi gây sự."

" Nương nương cảm thấy thế nào?" Nữ nhân áo xanh hỏi nàng.

Nhu Phi gật gật đầu, ý kiến này cũng giống nàng, nàng cũng để các nàng đi dò xét thực hư, lúc này mới nói:

" Có thể thử một lần, nhưng ta không thể đi, các ngươi hãy đi đi, nhớ kỹ giọng nói cùng thái độ phải thân thiện, dù sao bây giờ nàng đang là người được yêu thương, không thể đắc tội."

" Nương nương yên tâm, chúng ta hiểu được, nương nương không thích hợp ra mặt." Các nàng gật gật đầu, dù sao nàng tranh ngôi vị hoàng hậu, không giống các nàng, chỉ tranh đoạt sủng ái của vương.

*****

Bầu trời vừa hừng đông, Tiểu Lí Tử ở bên ngoài hô: " Vương, đã đến giờ vào triều."

Cho nên mỗi ngày Nguyễn Nhược Khê không thể không cùng Tây Môn Lãnh Liệt rời giường, đưa hắn vào triều sớm, nàng hận muốn chết, chờ hắn vừa đi, nàng liền lập tức leo lên giường tiếp tục ngủ.

Buổi sáng hôm nay, nàng vừa mới leo lên giường, chập chờn đi vào mộng, chợt nghe tiếng Tiểu Ngọc bẩm báo:

" Nương nương, bên ngoài có Phi tần, mỹ nhân muốn gặp người."

" Sớm như vậy?" Nàng ngồi dậy, các nàng đúng là tinh thần rất tốt.

"Có thể không gặp được không?" Nàng thầm nghĩ muốn ngủ, nghĩ đến cái giường thoải mái đang chờ đợi. Tây Môn Lãnh Liệt đáng chết, mỗi lần đều là hắn ngủ thoải mái trên giường, còn nàng thì nằm ngủ dưới đất.

" Nương nương, tốt nhất người nên gặp, nếu không người ta sẽ nói ngươi ỷ được Vương sủng ái mà không xem ai ra gì, huống chi ở nơi này không nên khinh địch." Tiểu Ngọc khổ tâm khẩn cầu.

" Vậy gặp, đi thôi." Nguyễn Nhược Khê đánh đánh vào mặt mình cho tỉnh, biết Tiểu Ngọc là vì tốt cho nàng, nhưng mà....... Ai.......

Đi đến đại sảnh, liền nhìn thấy ba nữ nhân xinh đẹp đang ngồi đợi.

Thấy nàng đi ra, nhưng đều không có đứng lên, chỉ quan sát, đánh giá nàng.

Trên mặt mình có dính gì sao? Nguyễn Nhược Khê kỳ quái nghĩ.

" Nương nương." Tiểu Ngọc lấy tay kéo kéo ống tay áo của nàng, mới nhỏ giọng nhắc nhở bên tai của nàng:

" Hành lễ, các nàng tiến cung sớm hơn so với nương nương, cho dù thân phận giống nhau, nhưng ngươi cũng phải hành lễ."

Nguyễn Nhược Khê lúc này mới hiểu được, đi tới, nở nụ cười giả tạo nói:

"Muội muội xin thỉnh an các vị tỷ tỷ."

" Muội muội, đang làm gì vậy? Chúng ta sao dám nhận?" Ba nữ nhân lập tức đứng dậy làm bộ làm tịch muốn nâng nàng dậy.

" Các tỷ tỷ có gì không dám nhận? Đây là việc muội muội nên làm, muội muội mới vào cung trong thời gian ngắn, có cái gì không biết, chỗ nào không chu đáo, xin các vị tỷ tỷ rộng lòng bỏ qua cho, chớ có khiển trách muội muội, muội muội vô cùng cảm kích." Nguyễn Nhược Khê rất là tôn kính đáp, trong lòng lại cười lạnh, rõ ràng trong lòng các nàng không cam tâm, đến đây thị uy, bằng không vừa rồi cũng sẽ không ngồi bất động.

" Muội muội nhu thuận thông minh, hèn chi Vương lại thích ngươi như thế." Các nàng gật đầu nàng ta cũng không phải lên mặt nạt người, tài trí hơn người.

" Tỷ tỷ quá khen." Nguyễn Nhược Khê nói, thấy mình thật giả tạo, không nghĩ tới mình còn phải lo chào hỏi một đám nữ nhân khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng tâm nghĩ môt nẻo), thật bi ai nha.

" Ai." Các nàng đột nhiên thở dài, giọng nói mang theo ủy khuất nói:

" Tỷ muội chúng ta thật đáng thương, hiện tại muốn nhìn thấy mặt Vương cũng không được, thật sự là hâm mộ muội muội quá."

Tới rồi, bắt đầu rồi đây, Nguyễn Nhược Khê thầm nói, cố nén oán giận, nói không chừng trong lòng hận mình muốn chết, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nói:

"Các vị tỷ tỷ không cần nóng vội, muội muội tuy là không biết đạo lý lớn gì, nhưng mà là người một nhà, muội muội hiểu, nhất định sẽ để Vương gặp các vị tỷ tỷ mà."

" Muội muội thật sự là người trong sáng, thông minh, trí tuệ, các tỷ tỷ thật sự bội phục." Ba nữ nhân đều đồng thanh hưởng ứng, mặc kệ lời nàng nói có thật tình hay không, nhưng nàng đã nói ra những lời này, thật khiến cho lòng người thoải mái, không thể không phục.

" Muội muội còn có rất nhiều chuyện không hiểu, hy vọng về sau các tỷ tỷ chỉ giáo nhiều hơn." Nguyễn Nhược Khê lại khiêm tốn nói, trong lòng lại nói: phục cái gì phục? Cũng không phải là nam nhân của mình, nàng chỉ muốn đem hắn cấp cho các nàng mà thôi, cũng thầm cầu nguyện, đi nhanh đi, cứ mở miệng là tỷ tỷ muội muội, thật là ghê tởm.

" Muội muội, vậy các tỷ tỷ cũng không quấy rầy ngươi nữa." Các nàng đứng dậy nói.

" Vậy muội muội cũng không tiễn." Rốt cục đi rồi.

Chính là bọn họ vừa mới quay người, liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt từ bên ngoài đi vào, lập tức cùng nhau thỉnh an.

" Thần thiếp tham kiến vương."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-137)