Tìm mẹ
← Ch.144 | Ch.146 → |
Thích Vi Vi nhìn thấy giờ phút này anh hối hận thống khổ không dứt, sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn làm. Con người bao giờ cũng mất đi rồi mới biết quý trọng, tuy nhiên cô không muốn tiếp tục xát muối lên vết thương của anh, bèn nói: "Cho nên anh mới dẫn theo con trai đi tìm cô ấy sao?"
"Đúng vậy." Cao Vĩ gật đầu."Tôi hẳn là nên cảm ơn cô ấy. Cám ơn cô ấy vào thời điểm mấu chốt nhất đã bảo vệ mạng sống, để cho tôi không đến mức mất đi người vợ xinh đẹp, con trai không mất đi người mẹ yêu quý. Cô ấy nói rất đúng, mạng sống so với mặt mũi quan trọng hơn, chỉ là tôi tỉnh ngộ quá muộn. Cô ấy đã bỏ đi, cô ấy cũng xin từ chức ở cơ quan, bỏ đi không chút tin tức."
"Vậy vì sao anh lại đến đây tìm cô ấy?" Thích Vi Vi không hiểu. Nơi này cách Thượng Hải rất xa, huống chi sau khi cô ấy bỏ đi có thể đi rất nhiều nơi khác.
"Bởi vì trước kia cô ấy vẫn luôn nói muốn đến nơi này, chẳng qua là bởi vì tôi bận quá cho nên mãi vẫn chưa đi được. Hơn nữa, tôi có dự cảm mãnh liệt cô ấy ở chỗ này, là một loại thần giao cách cảm, cho nên tôi đem theo con trai đến tìm cô ấy cầu xin sự tha thứ của cô ấy." Cao Vĩ nói.
"Vậy anh cứ không có mục đích như vậy mà tìm thì cần phải tìm đến khi nào?" Thích Vi Vi hỏi. Nơi này rất lớn, đừng bảo là không ở cùng một chỗ, cho dù ở cùng một chỗ cũng có thể lướt qua nhau.
"Đến lúc nào thì đến. Tôi đã quyết tâm không tìm được cô ấy, tôi tuyệt đối không quay về. Nơi này tìm không thấy tôi sẽ tìm ở nơi khác. Dù sao nhất định phải tìm được cô ấy, có lòng thì sẽ thành, tôi tin tưởng nhất định sẽ tìm được cô ấy." Ánh mắt Cao Vĩ kiên định.
"Thế nhưng anh mang theo Tiểu Minh như vậy cũng không phải là một biện pháp hay." Thích Vi Vi lo lắng nói. Đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nói: "Tôi có một biện pháp có thể khiến cho cô ấy tự động xuất hiện, không biết anh có nguyện ý không?"
"Biện pháp gì?" Cao Vĩ nhìn cô, cảm thấy có một tia hi vọng.
"Dùng Tiểu Minh, người cô ấy quan tâm nhất, yêu nhất nhất định là Tiểu Minh. Nếu nhìn thấy Tiểu Minh xảy ra chuyện gì cô ấy nhất định sẽ xuất hiện." Thích Vi Vi đặc biệt tự tin nói, tình yêu của người mẹ đối với con mình là lớn hơn tất cả mọi thứ.
"Tiểu Minh? Dùng Tiểu Minh như thế nào?" Cao Vĩ không hiểu nhìn cô.
"Như thế này." Thích Vi Vi nói với anh kế hoạch của mình.
"Như vậy có được không?" Cao Vĩ nghe xong kế hoạch của cô, không thể xác định.
"Anh yên tâm, chỉ cần cô ấy ở đây nhất định sẽ thành công. Tin tôi đi." Thích Vi Vi nói.
"Được rồi, vậy nghe lời cô thử một lần." Cao Vĩ rốt cuộc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
******
Thích Vi Vi dẫn Tiểu Minh đi đến nơi tập trung nhiều du khách nhất và dặn dò: "Tiểu Minh, chút nữa con phải dùng hết sức khóc. Người ta hỏi con, con hãy nói là con không tìm thấy ba."
"Vâng. Nhưng vì sao ạ?" Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn cô.
"Con có muốn gặp mẹ không?" Thích Vi Vi ngồi xổm xuống hỏi.
"Có ạ, con muốn gặp mẹ." Bé dùng sức gật đầu, chớp mắt hỏi: "Khóc là có thể tìm được mẹ ạ?"
"Đúng vậy, nếu con khóc thật thương tâm, mẹ thấy được sẽ đau lòng và sẽ đi ra gặp con, hiểu không?" Trong lòng Thích Vi Vi nghĩ, lừa trẻ con như vậy không biết có đúng không nữa.
"Vâng, vậy con sẽ dùng sức khóc." Tiểu Minh rất hiểu chuyện nói.
"Oa oa" Vừa dứt lời bé liền khóc lớn lên, khiến cho Thích Vi Vi sững người. Nước mắt trẻ con sao lại chảy được nhanh như vậy chứ. Cô cũng lập tức tiến vào trong những người đã nhìn thấy để hỏi: "Mọi người có nhìn thấy một người đàn ông cao như thế này, khoảng ba mươi mấy tuổi không?"
"Không thấy. Sao vậy?" Mọi người tò mò hỏi.
"Anh ấy nhờ tôi trông hộ con trai một lát nhưng mà đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi còn không thấy anh ta trở về. Đứa bé đang khóc tìm ba ba kia kìa." Bộ dạng cô rất lo lắng hỏi.
"Ba ba, con muốn ba ba." Tiểu Minh rất biết phối hợp.
Mọi người nhìn bé, bắt đầu bàn luận sôi nổi: " Đứa bé xinh đẹp như vậy hẳn là sẽ không bị bỏ rơi, có thể có chuyện gì xảy ra làm cho anh ta chậm trễ không?"
"Có khả năng, tuy nhiên cũng không loại trừ là cố ý bỏ rơi ở đây. Đợi một chút ..."
"Cô đừng vội. Nếu không thì đem đứa bé giao cho đồn cảnh sát để cho bọn họ đi tìm." Có người đề nghị nói.
"Không được, chẳng may cha của bé chỉ là có chuyện chưa thể đến được, nếu tôi mang đứa bé giao cho người khác thì thật là không có trách nhiệm. Cho nên tôi muốn chính mình dẫn bé đi, nhìn thấy ba của bé đến đón bé." Thích Vi Vi lập tức cự tuyệt.
Mọi người nhìn cô, không nghĩ đến cô là một người rất có trách nhiệm, lúc này mới nhắc nhở nói: "Nếu không thì nhờ loa phát thanh đi."
Hai mắt Thích Vi Vi tỏa sáng, chủ ý tốt như vậy sao vừa rồi cô lại không nghĩ đến, lập tức cảm ơn: "Cảm ơn mọi người, tôi phải đi đây." Nói xong cầm tay Tiểu Minh chạy đi.
"Các du khách chú ý! Bây giờ có một thông tin quan trọng, có một bé trai tên là Cao Minh bị thất lạc ba, mong ba của bé sau khi nghe được tin tức lập tức đến đây. Cũng mong người thân, quen biết bé Cao Minh giúp đỡ chuyển lời, hiện tại bé rất lo lắng và mong đợi."
Thích Vi Vi dẫn theo bé ngồi ở trong phòng truyền tin, tin tức này đã thông báo được hai giờ, cứ mười phút lại phát lại một lần nhưng mà cho đến bây giờ vẫn không có người xuất hiện.
"Dì, dì nói mẹ sẽ xuất hiện chứ?" Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn cô.
"Sẽ, nhất định sẽ. Chúng ta phải kiên nhẫn chờ." Thích Vi Vi ôm bé vào trong lòng, lại lo lắng nếu mẹ của bé ở nơi này hẳn là nghe được cũng nên tới rồi. Chẳng lẽ cô ấy không có ở đây sao?
Một mực chờ đến buổi tối cũng không có ai xuất hiện, cô không có cách nào đành phải dẫn Tiểu Minh trở về khách sạn.
"Ba ba." Vừa vào phòng Tiểu minh liền bổ nhào vào trong ngực của anh.
"Tiểu Minh ngoan." Cao Vĩ ôm bé vào trong ngực, nhìn cô hỏi: "Không có thu hoạch phải không?"
"Đúng vậy, không có. Tôi nghĩ chắc là cô ấy không ở nơi này, nếu ở thì nhất định sẽ xuất hiện rồi. Tuy nhiên chúng ta cũng không thể bỏ cuộc, ngày mai đợi thêm một ngày." Thích Vi Vi nói.
"Được, cũng chỉ có thể như vậy. Cô cũng rất mệt rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi." Cao Vĩ nói.
"Vậy tôi đi trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi." Thích Vi Vi xoay người rời đi.
Quay về phòng tắm rửa sạch sẽ, cô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Nếu mẹ của Tiểu Minh không ở nơi này vậy phải làm sao? Nếu thật là như vậy, thì chỉ có thể tìm đài truyền hình, nhưng mà không biết Cao Vĩ có đồng ý không.
Có điều mình thật sự rất hi vọng thay Tiểu Minh tìm được mẹ, đứng dậy xuống giường mở ra rèm cửa nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời. Cô đã rời đi hơn mười ngày rồi, không biết mẹ thế nào, dạo này có tốt không?
Còn có Thiên Tứ, có đi tìm mình không? Anh có giải thích với mọi người trong nhà không? Lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện cho Tiếu Tiếu, nhưng mà cô lại buông xuống, quên đi, cô đã ra đi rồi thì nên hoàn toàn thả lỏng, chẳng may Tiếu Tiếu nói với cô, mẹ rất nhớ cô thì cô nên làm sao bây giờ? Quay về sao? Cho nên tốt nhất là không gọi.
← Ch. 144 | Ch. 146 → |