Đừng ép em
← Ch.118 | Ch.120 → |
Thích Vi Vi dìu mẹ ra khỏi bệnh viện, ngồi lên xe taxi. Cô không thể nào ngờ rằng bác sĩ lại dễ dàng đáp ứng cho mẹ xuất viện vài ngày. Cô cảm thấy sắp không thở nổi, lòng thật buồn bực.
"Sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?" Bà Thích nhìn cô hỏi.
"Không sao, có lẽ là hơi mệt chút thôi ạ." Môi của cô cứng ngắc, cố nở ra một nụ cười tươi.
"Vi Vi, mẹ biết con đang suy nghĩ cái gì, tin tưởng mẹ, mẹ là vì muốn tốt cho con." Bà Thích cầm chặt tay cô.
"Con biết." Thích Vi Vi nhấc đầu tựa vào trong lòng của mẹ. Điều gì cô cũng đều hiểu được, tuy nhiên cô quản không được lòng mình, quản không được tình cảm của mình.
"Biết là tốt rồi." Bà Thích lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô, chờ sau này cô sẽ hiểu được.
Xe taxi dừng ở cửa khu nhà, cô xuống xe rồi dìu mẹ mình xuống, vừa mới quay người liền nhìn thấy Uông Hạo Thiên tựa vào bên cạnh chiếc xe BMW màu đen, miệng mang ý cười nhìn cô.
Tại sao anh ấy lại ở đây? Trái tim lập tức trở nên khẩn trương, liếc mắt nhìn mẹ ở bên cạnh một cái, có chút lắp bắp hỏi: "Anh ...tại sao anh lại ở đây?"
"Anh đang đợi em." Uông Hạo Thiên đi đến trước mặt cô, rồi đột nhiên nói với bà Thích: "Dì có thể xuất viện rồi sao. Thật sự là tốt quá, vậy không bằng chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm chúc mừng."
"Cám ơn cậu, cậu Uông. Tuy nhiên chúng ta không phải quá thân thiết, làm sao có thể không biết xấu hổ để cho cậu mời cơm, hay là thôi đi." Sắc mặt bà Thích bình tĩnh.
Cự tuyệt rất rõ ràng, Uông Hạo Thiên hơi nhíu mày. Sao lại thế này? Không khỏi nhìn Thích Vi Vi ở một bên, cô lại chỉ cúi đầu, nên cười cười nói: "Dì, chúng ta không phải vừa mới gặp mặt sao? Lại nói, cháu là bạn của Vi Vi, chúng ta rất nhanh sẽ quen thân."
"Cậu Uông nói rất đúng, nếu là bạn của Vi Vi vậy thuận tiện nói cho cậu biết một tin vui. Vi Vi và Thiên Tứ chuẩn bị đính hôn, tôi nghĩ cậu nhất định sẽ chúc phúc cho bọn họ. Vậy không bằng tìm một cơ hội để cho bọn họ mời cậu." Bà Thích có ý đồ riêng nói.
"Đính hôn?" Uông Hạo Thiên kinh ngạc nhìn Vi Vi đứng ở một bên, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm "Em thật sự muốn đính hôn sao?"
Giờ phút này Thích Vi Vi thầm nghĩ giành đường mà chạy, nhưng mà cô biết không thể, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Đúng vậy, em muốn đính hôn."
"Vì sao không nói cho anh biết?" Anh nghiến răng hỏi.
"Em ..." Thích Vi Vi bị làm cho giật mình, cô cũng vừa mới biết sao có thể nói cho anh biết.
"Cậu Uông, câu hỏi này thật là khó hiểu, bọn họ muốn đính hôn vì sao phải trước nói cho cậu biết. Bây giờ biết cũng không muộn, nếu cậu thật sự muốn chúc phúc, vậy không bằng chờ đến lúc bọn họ đính hôn, cậu đến làm người chứng kiến đi." Bà Thích cũng nhìn anh chằm chằm, muốn khi dễ con gái bà sao. Đừng hòng!
"Cháu nhất định sẽ đến." Uông Hạo Thiên nói từng chữ một, nói xong xoay người muốn đi.
"Mẹ, mẹ vào trước đi, con muốn cùng anh ấy nói vài lời." Thích Vi Vi cuống quít nói, cô phải nói rõ ràng với anh, bằng không anh chắc chắn sẽ không để cho mình đính hôn.
"Vậy con nhanh lên một chút." Bà Thích nhìn cô một cái, xoay người tự mình đi vào trước.
Uông Hạo Thiên vừa định khởi động xe liền nhìn thấy cô đứng ở phía trước, sắc mặt xanh mét, lộ đầu ra nói: "Cút đi."
"Em nói xong tự nhiên sẽ đi." Thích Vi Vi nhìn anh, nước mắt chảy ngược vào trong tim.
"Nói, em còn có cái gì để nói? Muốn nói cho tôi biết em đính hôn sao? Hay là muốn tôi chúc mừng em?" 'Phịch' một tiếng Uông Hạo Thiên mở cửa xe đi xuống bắt lấy cổ tay của cô.
Thích Vi Vi lại đột nhiên đi đến trước mặt anh, hôn lên môi anh một cái, cánh tay còn lại ôm lấy cổ anh: "Hạo Thiên, em yêu anh. Thật sự rất yêu anh." Cô sợ bây giờ không nói sau này không còn cơ hội nói.
Nghe được cô nói những lời này, anh ngây ngẩn cả người, sắc mặt phẫn nộ nháy mắt dịu dàng xuống, ôm chặt lấy cô: "Yêu anh vì sao còn muốn đính hôn với anh ta. Đi với anh." Anh cầm lấy tay cô muốn lên xe.
"Chờ một chút." Tay Thích Vi Vi cầm lấy cửa xe, ngăn lại, trong mắt mang theo một tia thống khổ."Tuy rằng em yêu anh, nhưng mà chúng ta lại hữu duyên vô phận. Giữa chúng ta có rất nhiều người ràng buộc, không thể bởi vì yêu nhau là có thể thương tổn người khác, cho nên để cho chúng ta chúc phúc lẫn nhau, được không?"
"Không được." Anh lập tức phẫn nộ hô."Chẳng lẽ chỉ vì không thể thương tổn người khác, chúng ta lại có thể thương tổn chính mình sao? Em óc heo sao? Chính mình không hạnh phúc làm sao có thể cho người khác hạnh phúc. Em đi cùng anh, anh sẽ nói rõ ràng với bọn họ." Anh không để cô có thời gian phân trần liền lôi cô lên xe.
"Không được. Anh mau thả em ra, mẹ em đã quay về, nếu anh ép em như vậy em sẽ nhảy xuống xe đó." Thích Vi Vi kịch liệt phản kháng, cô không thể để cho mẹ biết bọn họ đã xảy ra quan hệ.
"Anh sẽ giải thích với bà ấy." Uông Hạo Thiên đè lại thân thể đang giãy dụa của cô.
"Anh giải thích? Anh giải thích cái gì? Giải thích anh bỏ tiền ra mua em sao? Mẹ ép em, Thiên Tứ ép em, tất cả mọi người đều ép em. Vì sao anh còn ép em?" Thích Vi Vi không khống chế được quát lên, cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi nữa.
"Anh không ép em. Anh chỉ là không muốn mất em. Em đã hỏi qua chính mình chưa? Em thật sự muốn cùng anh ta đính hôn sao? Vì sao phải miễn cưỡng chính mình?" Uông Hạo Thiên bất chợt ôm cô vào trong ngực.
"Em không biết, đừng hỏi em." Cô liều mạng lắc đầu.
"Anh sẽ giải thích rõ ràng với mẹ em." Uông Hạo Thiên nói xong, vừa buông cô ra đã đi xuống xe.
"Đừng!" Thích Vi Vi cuống quít giữ chặt lấy anh "Bệnh của mẹ vừa mới khỏi, anh không thể kích động mẹ. Em xin anh, anh về trước đi, để cho em suy nghĩ lại."
Nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của cô, thấy cô nắm chặt tay của mình, Uông Hạo Thiên phẫn nộ quay người lên xe, khởi động xe liền rời khỏi.
Thích Vi Vi lau nước mắt, lúc này mới trở lên phòng, liền nhìn thấy sắc mặt mẹ cực kỳ khó coi ngồi ở chỗ kia. Vừa định hỏi bà làm sao vậy, đột nhiên nhìn thấy trên tay bà đang cầm một tờ báo.
Trái tim đột nhiên trầm xuống, xem ra là bài báo nói về việc anh cùng với Daisy từ Mỹ trở về. Mình luôn cất giữ là vì muốn nhắc nhở chính mình rằng anh đã có vị hôn thê, không ngờ lại để mẹ nhìn thấy.
"Anh ta có vị hôn thê đúng không?" Giọng điệu bà Thích vô cùng nghiêm khắc.
"Vâng." Cô rũ mắt xuống gật đầu.
Rầm! Bà Thích một phát đem tờ báo ném đến trên mặt của cô, vẻ mặt có chút kích động quát: "Nếu anh ta có vị hôn thê, vì sao con còn cùng anh ta dây dưa không rõ. Con không biết mẹ hận nhất là cái loại người không biết xấu hổ làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta sao?"
"Mẹ, con không có. Mẹ bình tĩnh một chút, hãy nghe con nói." Nhìn thấy sắc mặt bà đỏ bừng, Thích Vi Vi bị dọa, vội vàng đỡ lấy bà, sợ bà bị kích thích lại phát bệnh.
"Con nói xem, con cùng anh ta rốt cuộc tại sao lại thế này?" Ngực bà Thích phập phồng kịch liệt, bà tuyệt đối không cho phép con gái của mình làm loại chuyện này.
"Mẹ, thời điểm con quen biết anh ấy, anh ấy còn chưa có vị hôn thê. Không tin mẹ có thể xem ngày tháng ở trên báo." Thích Vi Vi dùng ngón tay chỉ lên tờ báo giải thích nói.
Bà Thích liếc mắt nhìn ngày ở trên tờ báo, thấy từ đó đến nay cách không đến mấy ngày, lúc này tâm tình mới bình phục lại một chút. Lời của cô chắc là thật.
"Con muốn rời khỏi anh ấy, thật ra anh ấy nói với con anh ấy không thích vị hôn thê kia, cưới cô ấy cũng là vì bất đắc dĩ."
"Nói như vậy con cũng tin sao? Con không nên ngốc. Đây đều là bọn đàn ông lấy cớ, cái gì gọi là bất đắc dĩ, chẳng phải là muốn vẹn cả đôi bên sao. Cha của con không phải chính là ví dụ sao?" Bà Thích bị cô làm tức đến bật khóc, dù thế nào bà cũng không ngờ con gái của mình có thể không có đầu óc như vậy.
"Mẹ, mẹ đừng khóc. Con hứa với mẹ không gặp gỡ anh ta nữa, sẽ cùng với Thiên Tứ đính hôn." Thích Vi Vi ôm lấy mẹ, chỉ cần mẹ khỏe mạnh, mình có ra sao cũng đều không sao cả.
"Không cần hứa với mẹ. Mẹ chỉ là không hi vọng con đi sai đường, mẹ không hi vọng con hối hận, con biết không?" Bà Thích nhìn cô, vừa đau lòng lại vừa tức giận.
"Con biết, con biết mà." Cô liều mạng gật đầu.
"Không cần chọn ngày nữa, thứ năm tuần này con cùng Thiên Tứ đính hôn ngay lập tức. Hơn nữa sau khi đính hôn các con sống chung với nhau đi, nếu các con muốn kết hôn mẹ cũng không có ý kiến." Bà Thích muốn nhanh một chút chặt đứt ý nghĩ của cô.
"Vâng, cái gì con cũng nghe mẹ." Bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác.
***
"Vi Vi, cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Đàm Tiếu Tiếu nhìn thấy cô luôn không yên lòng, luôn ngẩn người, quan tâm hỏi.
"Tiếu Tiếu, chúc mừng mình đi, mình sắp đính hôn rồi. Thứ năm tuần này cậu cũng tới nhé." Cô ra vẻ thoải mái nói.
"Thật sự đính hôn sao?" Đàm Tiếu Tiếu nhìn cô, thấy nụ cười của cô miễn cưỡng như vậy, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô: "Nếu đây thật sự là quyết định của cậu thì mình chúc phúc cho cậu."
"Cám ơn." Thích Vi Vi ôm lấy cô, cô không thể khóc, từ nay về sau cô không thể khóc.
"Vi Vi, nếu đã quyết định thì cũng đừng suy nghĩ nữa. Thế giới này không có gì là hoàn mỹ, có được cũng phải mất đi. Chỉ cần cậu lựa chọn mình muốn cái gì thì tất cả đau khổ đều sẽ qua đi." Đàm Tiếu Tiếu nhẹ nhàng vỗ vai cô.
"Xì." Thích Vi Vi nhịn không được nở nụ cười: "Cậu cứ như kiểu chuyên gia tình yêu, nói ra đều là đạo lý."
"Mình vốn là chuyên gia tình yêu, tuy nhiên đặc biệt làm chuyên gia cho người khác." Cô đùa giỡn nói.
Thích Vi Vi đột nhiên nhìn thấy từ cửa phòng học đi đến một người, mày nhíu lại một chút. Sao lại thế này? Cô ta ...
"Này, cậu nhìn cái gì vậy?" Đàm Tiếu Tiếu vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một người phụ nữ có vài phần giống mình, cô buột miệng nói ra: "Phương Thải?" Sao lại thế này, cô ta ...cô ta đến làm gì?
Phương Thải đi đến mỉm cười gật đầu "Xem ra tôi không cần tự giới thiệu. Cô chính là Đàm Tiếu Tiếu phải không?" Cô nhìn một lát không khỏi nói: "Thật sự rất giống tôi lúc còn trẻ."
Đàm Tiếu Tiếu sắc mặt trầm xuống nhìn chằm chằm người vừa đến, giọng nói của cô cũng trở nên lạnh như băng, tạo lớp vỏ bọc phòng ngự người ở ngoài ngàn dặm nói: "Cô là muốn nhắc nhở tôi cái gì sao? Nếu là như vậy thì không cần, tôi sớm không còn quan hệ gì với anh ta. Cô tìm nhầm người rồi."
← Ch. 118 | Ch. 120 → |