Chuyện cây son
← Ch.081 | Ch.083 → |
Thích Vi Vi chứng kiến nhà của Lý Tường trang hoàng thật tuyệt, ba phòng, hai sảnh hơn một trăm mét vuông, mỗi gian phòng đều không giống nhau, thoạt nhìn thấy giống như tổ hợp phong cách của mỗi nước, nhưng lại rất hài hòa, không nhịn nổi mà thốt lên tán thưởng: "Thật tuyệt vời, giống như trong mơ vậy!"
"Mình lần đầu đến cũng bị choáng váng như cậu vậy, anh ấy thật sự có một tư tưởng lãng mạn, cậu xem cách bài trí này, mỗi một đồ dùng trong nhà đều thật hoàn mỹ..." Đàm Tiếu Tiếu tự hào, bởi vì đây là nhà bạn trai của cô nha.
"Đúng rồi, phòng ngủ của hai người như thế nào vậy???" Thích Vi Vi hỏi.
"Gian này là phòng ngủ của mình." Đàm Tiếu Tiếu chỉ cho cô thấy, giải thích thêm: "Mình và anh ấy tách ra, là vì không muốn quấy rầy lẫn nhau. Bởi vì anh ấy còn công việc, và mình còn đi học nữa."
"Còn đây là phòng ngủ của anh ấy." Cô lại chỉ vào một gian bên cạnh, "Có phải trông rất có hương vị nam tính hay không?"
"Là bạn trai của cậu, ai dám nói không được."Thích Vi Vi mỉm cười liếc cô.
"Được rồi, cậu tự xem nha, mình đi chuẩn bị đồ ăn, năm giờ là anh ấy sẽ về đến nhà, chúng ta ăn cơm cùng nhau nhé. Cậu ở đây chờ mình." Đàm Tiếu Tiếu chạy vào phòng bếp.
"Được, cậu đi đi, hiện giờ đã thành hiền thê lương mẫu rồi cơ đấy." Thích Vi Vi có ý trêu chọc cô.
"Cậu đừng vội, cậu cũng sẽ có ngày chuẩn bị chu đáo tất cả cho người âu yếm của cậu mà thôi." Cô ở phòng bếp hô lớn.
Thích Vi Vi mỉm cười khẽ lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới Uông Hạo Thiên, mình nhất định là bị quỷ ám hồn rồi, không thể nào thích anh ta được. Vội nhìn quanh đánh giá căn phòng, muốn phân tán sự chú ý của mình. Cô chuyển sang ngắm chiếc tủ pha lê trong phòng khách, ngăn trên chất đầy các tác phẩm nghệ thuật kỳ lạ, cư nhiên có một chiếc bút máy làm thành hình gấu mèo, khiến cho người ta phải cảm thán sự thần kỳ của nghệ thuật.
Ánh mắt chăm chú xem đi xem lại, dời mắt sang một cây son môi hấp dẫn, thoạt nhìn cũng không hẳn là tinh xảo, chẳng lẽ anh ta sưu tầm sao? Dù sao một cây son đối với anh ta hẳn là phải có lai lịch nào đó...
"Vi Vi, cậu giúp mình một chút..." Tiếu Tiếu ở trong bếp gọi.
"Ừ, mình đến ngay đây." Cô xoay người, vô tình làm rơi cây son xuống đất, vội vàng chạy tới nhặt lên.
Cửa mở ra, Lý Tường đứng ở cửa, nhìn thấy cây son trên tay cô, sắc mặt khẩn trương biến đổi, lập tức chạy tới đoạt lấy trong tay cô, quát: "Sao cô dám đụng đến đồ đạc của tôi???"
"Làm sao vậy? Có chuyện gì thế?" Đàm Tiếu Tiếu nghe được tiếng quát liền chạy ra.
Thích Vi Vi bị anh dọa sợ không nói lên lời, không nghĩ anh lại giận dữ như vậy, sắc mặt trở nên xấu hổ:"Xin lỗi anh, tôi không cố ý, chỉ là không cẩn thận đụng phải, anh thông cảm."
Lý Tường nhìn cô, cẩn thận đem cây son đặt lại chỗ cũ, sắc mặt lạnh như băng: "Nhớ kỹ lần sau đừng tự ý đụng đến đồ người khác."
"Tôi đã biết, thật xin lỗi." Giờ phút này Thích Vi Vi thực sự muốn tìm một cái hố chui vào.
Đàm Tiếu Tiếu thấy anh tức giận như vậy, lại nhìn vẻ mặt chịu ủy khuất của cô, lửa giận đùng đùng, quát:"Lý Tường, anh có ý gì? Vi Vi là bạn của em, anh làm như vậy là không muốn giữ mặt mũi cho em sao? Chỉ là không cẩn thận đụng tới đồ của anh, anh cần gì phải giận dữ như vậy?"
"Việc đó và người này có phải là bạn em không liên quan đến nhau, anh chỉ là không thích người khác động đến đồ của anh thôi." Lý Tường nói.
"Vậy còn em, em cũng không được đụng sao? Em có tính là người khác không?" Đàm Tiếu Tiếu thế nào cũng không nghĩ ra anh là người như vậy, cho dù anh có giận dữ cũng nên chờ Vi Vi đi rồi mới nói với mình chứ, làm gì trước mặt mọi người gây khó dễ cho cô như vậy...
"Em cũng không được." Lý Tường trực tiếp nói.
Đàm Tiếu Tiếu không ngờ tới anh sẽ nói những lời này, trong lòng rất ủy khuất, hốc mắt đã ngập nước.
Thích Vi Vi hiểu tính của cô, thấy tình hình trước mắt đoán bọn họ sẽ cãi nhau, vội vàng kéo tay cô nói:"Tiếu Tiếu, là mình không phải, mình không nên động đến đồ của người khác, cậu không nên giận, vì mình mà hai người bất hòa sẽ không hay đâu, mình về trước." Cô biết mình còn ở lại chỉ làm gia tăng mâu thuẫn của bọn họ.
"Chờ một chút, Vi Vi, chúng ta cùng đi." Đàm Tiếu Tiếu lấy tay gạt nước mắt, bạn trai như vậy cô không cần, anh đối với bạn của cô như vậy, nói lên anh không hề để ý đến mình.
"Tiếu Tiếu..." Vi Vi vừa định khuyên cô ở lại.
"Đi!" Một phen lôi kéo cô ra cửa.
"Tiếu Tiếu, cậu đừng xúc động như vậy, là mình không đúng, cậu đừng trách anh ấy." Đứng trước cửa thang máy, Thích Vi Vi thật áy náy, nếu bởi vì mình mà bọn họ chia tay, vậy thì cô thật có lỗi.
"Vi Vi, cậu không cần tự trách, việc này không liên quan tới cậu, cho dù là lỗi của cậu thì anh ta cũng không cần phải rống lên như vậy, cho dù không cần giữ mặt mũi cho cậu, cũng phải giữ cho mình chứ." Đàm Tiếu Tiếu tức giận, trong lòng càng thêm ủy khuất, nhìn thấy cửa thang máy mở ra, lôi kéo cô đi vào.
"Tiếu Tiếu, có lẽ anh ấy có chuyện, cậu cho anh ấy cơ hội giải thích đi, nếu cậu cứ đi như vậy, trong lòng mình sẽ rất áy náy." Thích Vi Vi giữ chặt cô, không muốn cô đi vào thang máy.
"Mình đã nói chuyện này không liên quan đến cậu, chúng ta..." Nói còn chưa dứt liền thấy Lý Tường từ trong phòng đuổi tới.
Cũng một phen giữ chặt cô: "Tiếu Tiếu, em nghe anh giải thích."
"Còn cần giải thích sao?" Cô quay mặt đi, nhưng mà anh đuổi theo làm cho lòng cô dễ chịu hơn nhiều, ít ra anh cũng không phải thờ ơ với cô.
"Cần, đương nhiên cần, cậu không muốn nghe nhưng mình muốn nghe." Thích Vi Vi lôi kéo cô quay trở lại phòng.
Ngồi trên sô pha, Đàm Tiếu Tiếu vẫn tức giận như cũ, lạnh lùng nhìn anh, thấy anh cầm hai ly nước đưa cho hai người, lúc này mới chân thành giải thích: "Vi Vi, vừa rồi thật xin lỗi, tại anh quá khẩn trương, thật ra anh không phải tức giận với em, mà bởi vì cây son này đối với anh có ý nghĩa rất lớn."
Hai người cùng nhìn anh, chờ anh kể lại chuyện cũ.
"Anh kinh doanh loại son môi này là loại đầu tiên, do chưa hiểu biết nên bị người ta lừa, bán giá cao một lô son môi không đáng một đồng này, chất lượng kém, phai màu lại thấm nước, kết quả anh lỗ vốn phải xử lý bằng cách bán giảm giá ở vỉa hè lô hàng, nhưng mà anh đã giữ lại cây son cuối cùng này, anh muốn bản thân phải nhớ kỹ thất bại của mình. Cho nên anh đã đặt nó ở nơi dễ thấy nhất, mỗi ngày nhìn thấy nó sẽ nhắc nhở anh. Mấy năm nay thành công cũng nhờ vào nó. Nó giống như sinh mệnh của anh vậy..." Lý Tường vẫn nhìn chăm chú cây son, ánh mắt và vẻ mặt khiến cho người khác nhìn không hiểu.
"Hóa ra là vậy, sao anh chưa từng nói với em chuyện này?" Đàm Tiếu Tiếu từ tức giận biến thành cảm động.
"Ngốc nghếch, anh chỉ muốn chia sẻ hạnh phúc của anh, thành công của anh, không phải thất bại."Ánh mắt Lý Tường trở nên dịu dàng.
Thích Vi Vi nhìn anh, tuy rằng chuyện của anh cũng khiến cho cô thực cảm động, nhưng cô có một cảm giác nói không thành lời, có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết nói sao. Nhưng nhìn thấy hai người bọn họ hòa hảo như ban đầu cô cũng không muốn nghĩ nhiều.
← Ch. 081 | Ch. 083 → |