Vay nóng Tima

Truyện:Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc - Chương 066

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc
Trọn bộ 153 chương
Chương 066
Không mặt mũi nào đối diện
0.00
(0 votes)


Chương (1-153)

Siêu sale Shopee


Tiếng chuông di động vang lên liên tục, Thích Vi Vi biết nếu mình không nhận thì nhất định anh sẽ lo lắng, cho nên lúc này mới nhấn nút nghe điện thoại, giọng nói lo lắng của anh từ đầu dây bên kia truyền đến: "Vi Vi, em làm gì vậy? Tại sao bây giờ mới nghe điện thoại?" "Lúc nãy em ở trong toilet." Cô tùy tiện thốt ra một lời nói dối.

Anh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói: "Vi Vi, anh sắp trở về rồi, mười một giờ anh sẽ xuống máy bay, anh đến trường học tìm em hay là chờ em tan học?"

"Anh Thiên Tứ, em không rảnh." Cô lập tức từ chối, cảm nhận được anh đang kinh ngạc nên lúc này mới giải thích: "Hôm nay có một bạn học cùng lớp mời sinh nhật, nên bọn em phải đến chúc mừng, em không thể từ chối được. Ngày mai mình gặp được không?" Cô không biết nên làm thế nào để đối mặt với anh, cho nên chỉ còn cách trốn tránh.

"Thì ra là vậy, được rồi, ngày mai gặp." Anh tạm dừng một chút, đột nhiên thâm tình nói: "Vi Vi, anh nhớ em."

Câu nói này làm cho cô nhất thời rơi lệ đầy mặt, giọng nói nghẹn ngào: "Em cũng vậy."

Tắt di động, cô liền trùm chăn lại, khóc lớn lên.

Đàm Tiếu Tiếu đợi cho đến lúc vào học cũng đều không thấy cô đến trường, nên cảm thấy có chút lo lắng, ngày hôm qua nghe được lời nói từ trong miệng của người đàn ông kia, cô biết Vi Vi trở về là vì mình, sau khi thả cô ra, anh ta còn cố ý nói với cô là không được gọi điện thoại quấy rầy cô ấy, nhưng bây giờ cô chờ không nổi nữa, bản thân muốn đi tìm bạn mình.

Thích Vi Vi nhắm mắt lại, nghe được tiếng mở cửa thì lại nghĩ là dì giúp việc, nên trực tiếp nói: "Tôi nói tôi không đói bụng."

"Vi Vi." Đàm Tiếu Tiếu nhìn thấy cô nằm ở trên giường, trên mặt còn dính nước mắt, bộ dáng tiều tụy, lập tức chuyện gì cũng đều hiểu được, bổ nhào về phía trước, nhưng lại không biết nên an ủi cô như thế nào?

"Tiếu Tiếu, cậu đã đến rồi." Nhìn thấy cô tựa như thấy được người nhà, làm cho những ủy khuất trong lòng của mình không ngừng tuôn ra, tuy nhiên, cô cố nén bi thương, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

"Đừng đau buồn, tất cả đều là lỗi của mình, là mình không tốt, nếu không phải mình tự cho là mình thông minh thì có lẽ cậu sẽ không trở nên như vậy." Đàm Tiếu Tiếu ôm cô, không ngừng tự trách.

"Tiếu Tiếu, chuyện này không thể trách cậu." Thích Vi Vi lau chùi nước mắt, lúc này mới hỏi: "Hôm qua cậu không xảy ra chuyện gì chứ? Người đàn ông kia đã đưa cậu đi đâu?"

"Mình không sao, hắn đưa mình tới khách sạn, nhưng không có làm gì mình cả." Cô nói

"Vậy là tốt rồi. À, phải rồi, Uông Hạo Thiên không phải muốn cậu đến trung tâm mua sắm chọn vài món đồ cậu thích coi như an ủi sao? Cậu có đi hay không?" Thích Vi Vi lại hỏi.

"Không đi, mình làm sao còn có tâm tình mà đi." Đàm Tiếu Tiếu lắc đầu, bản thân lúc nào cũng lo lắng cho cô thì còn tâm trạng đâu mà mua với sắm.

"Tại sao cậu lại không đi? Dù sao anh ta cũng có rất nhiều tiền, cậu đã để mất mấy ngàn vạn tiền mua nữ trang đấy." Thích Vi Vi oán hận nói.

"Mấy ngàn vạn? Cậu thật sự nghĩ rằng anh ta sẽ hào phóng như vậy sao?" Đàm Tiếu Tiếu bị cô trêu ghẹo nở nụ cười: "Mình không muốn để anh ta xem thường bạn bè của cậu, tuy rằng chúng ta yêu tiền, nhưng sách có câu quân tử không ham cái lợi trước mắt, chúng ta không thể để cho người khác khinh thường mình."

Thích Vi Vi cảm động nhìn cô, thì ra cô cũng có khổ tâm như vậy, thấy cô ngày thường rất tùy tiện, nhưng tấm lòng lại rất tốt, luôn luôn vì mình mà suy nghĩ.

"Được rồi, đừng cảm động, nếu không mình sẽ hối hận." Đàm Tiếu Tiếu muốn cho không khí thoải mái một chút, nhìn thấy bên cạnh vẫn còn đặt khay điểm tâm, cố ý nói: "Đói bụng quá, có thể mời mình ăn cơm trưa được không?"

"Được." Thích Vi Vi gật gật đầu, biết cô thật ra là muốn làm cho mình ăn một chút, bản thân cũng không muốn phụ lòng tốt của cô.

Uông Hạo Thiên liếc nhìn đồng hồ, đã đến bốn giờ rồi, nhấn nút điện thoại, phân phó: "Thư ký Tần, giúp tôi đi mua một bó hoa tươi."

"Vâng, tổng tài, không biết ngài cần hoa tươi gì?" Thư ký Tần cẩn thận hỏi lại.

"Hoa bách hợp." Anh suy nghĩ một chút rồi nói, hoa hồng rõ ràng không thích hợp lắm.

"Vâng, tổng tài, tôi lập tức đi làm ngay." Thư ký Tần buông điện thoại.

Chẳng bao lâu một bó hoa bách hợp lớn màu hồng phấn đã được đưa đến văn phòng, Sở Thiên Lỗi đi vào, nhìn thấy bó hoa, kinh ngạc hỏi: "Hoa này tặng cho ai vậy? Không phải là Thích Vi Vi chứ?"

"Đúng thì thế nào?" Uông Hạo Thiên nhíu mày một chút.

"Không sao, tốt lắm. Có điều tôi cảm thấy ngạc nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ động tặng hoa cho phụ nữ. Thế nào? Thích cô ấy rồi hả?" Nhắc tới cô, Sở Thiên Lỗi lại nghĩ đến hành động điên cuồng của cô ngày đó, tuy rằng thật liều lĩnh nhưng lại biểu diễn rất đáng yêu.

"Tôi cũng không hiểu nữa, chẳng qua đột nhiên tâm tình khá tốt nên muốn tặng cô ấy một bó hoa." Uông Hạo Thiên híp mắt, anh cũng không thể nói rõ cảm giác của mình là gì.

"Xem ra người ta nói không sai, người thông minh một khi gặp phải chuyện tình cảm thì sẽ biến thành kẻ ngu ngốc, xem ra cậu cũng biến thành kẻ ngu ngốc rồi." Sở Thiên Lỗi trêu đùa.

"Được rồi, tôi phải đi. Chuyện còn lại giao cho cậu." Uông Hạo Thiên đứng dậy, cầm lấy bó hoa rời khỏi văn phòng.

"Này..........." Sở Thiên Lỗi ở phía sau nhìn anh, biết có lẽ lúc này đây anh đã thật sự động tình, chỉ là bản thân còn chưa phát hiện ra mà thôi.

Thích Vi Vi nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong tay cầm cái điều khiển từ xa của TV, không yên lòng liên tục đổi đài.

"két" một tiếng, cửa bị đẩy ra, cô liền thấy một bó hoa bách hợp màu hồng phấn lớn. Sau đó nhìn thấy anh đi đến, sắc mặt lập tức trở nên cứng ngắc, oán hận phẫn nộ quay đầu đi, không thèm nhìn tới anh.

Uông Hạo Thiên đi đến trước mặt của cô, nhìn chằm chằm cô, trực tiếp nói:"Trong lòng em dù có oán cũng thế, có hận cũng thế, bây giờ tất cả đều đã là sự thật, những chuyện trước kia không cần truy cứu nữa, anh hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình trong khoảng thời gian này."

"Những chuyện trước kia không cần truy cứu nữa? Anh nói thật là hay, thật là thoải mái, anh có biết tôi đã mất đi thứ gì không? Đó là thứ quan trọng nhất của con gái, anh bảo tôi làm sao cùng anh chung sống hòa bình đây?" Thích Vi Vi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, nếu anh ta chỉ là người mua mình, vậy thì cô cũng không trách móc gì cả, nhưng đằng này tất cả mọi chuyện đều là bị anh dồn ép đến bước đường cùng.

Uông Hạo Thiên nhìn cô một hồi, đột nhiên khóe môi nhếch lên một nụ cười:"Thích Vi Vi, em biết không? Tất cả mọi chuyện không thể trách anh, cũng không thể trách mẹ em, nếu muốn trách chỉ có thể trách em, trách tính tình nóng nảy của em."

"Anh nói vậy là có ý gì?" Thích Vi Vi trừng mắt nhìn anh.

"Nếu lúc trước không phải em xúc động tát anh một cái, anh sẽ không vì vậy mà làm khó dễ em, thật ra anh cũng không thật sự muốn phòng ở của em, chỉ là em rất quật cường, cư nhiên bán đứng bản thân. Chị Hồng đến tìm anh, quả thật lúc ấy anh chỉ muốn giữ cho chị Hồng một chút thể diện chứ không phải anh muốn em, hoàn toàn không nghĩ tới người anh gặp lại là em, em đối với anh thù hận, những trò đùa quỷ quái của em làm cho anh cảm thấy rất thú vị, rất muốn chinh phục." Uông Hạo Thiên tạm dừng một chút, rồi mới nói: "Bây giờ em đã hiểu rõ chưa?"

Thích Vi Vi kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ chính vì như vậy mới làm cho anh ta càng thêm chú ý tới mình sao? Chẳng lẽ chính là bởi vì bản thân nghĩ muốn rời đi nên đã làm ra đủ thứ chuyện, mới làm cho anh ta muốn mình sao? Cô hướng về phía anh hô to: " Không, tôi không tin, nhất định là anh lấy cớ thôi."

"Em bình tĩnh một chút." Uông Hạo Thiên lập tức nắm lấy cánh tay của cô:"Anh nói rồi, mọi chuyện trước kia không cần truy cứu nữa, chúng ta cứ chung sống hòa bình trong những ngày còn lại, đừng quên, cho dù em không chấp nhận, thì em cũng không thể trốn thoát được."

Câu nói cuối cùng làm cho cô lập tức tỉnh táo lại, nhìn anh, vẻ mặt đau khổ, anh ta nói đúng, đã trở thành như thế này, cho dù bản thân không cam lòng thì có thể làm được gì?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-153)