Dẹp bỏ tự tôn
← Ch.007 | Ch.009 → |
Ads Thích Vi Vi nhìn anh, trầm tư một chút, nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống như người xấu, lúc này mới nói: "Nếu anh đến để giúp tôi thì tôi cũng xin nói rõ nhưng suy nghĩ trong lòng mình, anh bảo tôi đi cầu xin anh ta, anh ta sẽ đồng ý sao?" Vì cái gì cô cảm thấy anh ta sẽ không.
"Chuyện này........... Phải do chính cô cố hết sức, có làm so với không làm gì thì tốt hơn, phải không?" Sở Thiên Lỗi hỏi lại cô.
"Nói là nói như vậy thôi, đúng rồi, anh hẳn là luật sư đúng không? Nếu quả thật là vậy thì anh phải giúp tôi, anh hãy nói cho tôi biết, tôi phải làm như thế nào? Tình trạng của mẹ tôi như vậy thì thật sự không cần bồi thường đúng không?" Thích Vi Vi nhìn anh, tha thiết hy vọng anh sẽ cho mình một đáp án.
"Chuyện này............" Sở Thiên Lỗi tạm dừng một chút, sau đó mới gật gật đầu: "Nếu đối tượng không phải là anh ấy, thì có lẽ không cần bồi thường, nhưng thật đáng tiếc, đối tượng lại là anh ấy, cho nên, cô nắm chắc không có phần thắng, anh ấy có cả một đoàn luật sư tài giỏi, cô cảm thấy bản thân có thể thắng được hay sao? Bây giờ, cô không có sự lựa chọn nào khác, hoặc là bồi thường một trăm vạn, hoặc là để anh ấy lấy phòng, nếu cách nào cô cũng không thể thì chỉ còn một con đường cuối cùng, đó là đi cầu xin anh ấy."
"Nếu anh có lòng tốt đến đây nhắc nhở tôi, làm cho tôi thức tỉnh, vậy thì anh cho tôi mượn một trăm vạn được không?" Đột nhiên Thích Vi Vi thốt ra, lời vừa nói ra khỏi miệng mới cảm giác có chút không ổn, nhưng trong tiềm thức của mình, cô không nghĩ sẽ đi cầu xin gã đàn ông máu lạnh kia.
Sặc, Sở Thiên Lỗi ngây người ra một lúc, không nghĩ cô gái này to gan lớn mật như vậy, dám mở miệng mượn mình một trăm vạn, nhưng cô ấy quả thật rất khờ dại, lắc đầu cười nói: "Vô cùng xin lỗi, tôi không thể cho cô mượn, bởi vì tôi không được lựa chọn, tôi chỉ có thể giúp anh ấy." Nếu để cho Hạo Thiên biết mình cho cô ấy mượn tiền, hắn còn không ăn tươi nuốt sống mình sao?
"Tôi biết, là tôi đường đột, cám ơn anh." Thích Vi Vi gật đầu, cảm giác bản thân có chút buồn cười, vốn không quen biết, tại sao người ta lại vô duyên vô cớ cho mình mượn một trăm vạn chứ.
"Cô Thích, lời nói của tôi không có sai đâu, về phần nên làm như thế nào, thì là chuyện của cô, danh thiếp này gửi cho cô, tôi đi trước, tạm biệt." Sở Thiên Lỗi lấy ra tấm danh thiếp đặt trong tay cô, sau đó xoay người lên xe............
Thích Vi Vi nhìn vào tấm danh thiếp trong tay, Tổng tài Uông thị - Uông Hạo Thiên, lập tức sợ đến ngây người, ánh mắt trừng lên thật to, người đàn ông này không phải là người mà các bạn học của cô vẫn hay bàn tán hay sao?
Uông Hạo Thiên đi du học ở Mỹ, trở về cách đây hai năm, là vua của lĩnh vực kinh doanh kim cương đá quý, tiếp quản tập đoàn Uông thị, nghe nói hiện tại giá trị tài sản lên đến hơn một trăm triệu. Là người anh tuấn phong độ, làm việc mạnh mẽ dứt khoác, trên thương trường là một kẻ lãnh khốc vô tình, nhưng tin tức nhiều nhất về anh ta chính là, phụ nữ bên cạnh anh ta là ai? Anh ta đẹp trai như thế nào? Phong lưu đa tình ra sao?.......... .
Những chuyện này là do cô đi theo các bạn học nên nghe họ nói, nhưng cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến, người mà mình đắc tội lại là anh ta, máu trong cơ thể đều muốn đông lại, trách không được, người vừa rồi tới nói bản thân anh ta không được lựa chọn, xem ra, cô chỉ có thể đi cầu xin hắn buông tha cho mình.
Nếu mẹ biết không có phòng ở, nhất định sẽ lại tự sát một lần nữa, cô không thể để cho mẹ chết, không thể để cho mẹ cảm thấy bản thân là gánh nặng của cô.
Lần đầu tiên đi đến một tòa cao ốc văn phòng to lớn xa hoa như vậy, làm cho Thích Vi Vi có chút khiếp đảm, đứng trước cửa một hồi lâu, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của bảo vệ, lúc này mới không thể không cố gắng lấy hết dũng khí bước vào..........
"Tiểu thư, xin chào. Xin hỏi cô đến có việc gì không?" Cô gái ngồi ở quầy tiếp tân khách sáo, lễ phép hỏi.
"Xin chào, tôi đến để........" Thích Vi Vi hít một hơi thật sâu "Tôi đến để tìm tổng tài Uông Hạo Thiên."
Hả, cô nhân viên tiếp tân hơi hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra một vẻ khinh thường, lại thêm một cô gái ham mộ hư vinh, nhưng mà trong lòng lại lập tức dâng lên một tia hoài nghi, xem cách ăn mặc của cô ta, còn có gương mặt không trang điểm, thậm chí có chút giản dị, cô ta tới tìm tổng tài sao? Nếu đúng như vậy, thì con gái bây giờ đúng là không có chỗ nào không dùng được.........
← Ch. 007 | Ch. 009 → |