Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Vợ Thay Thế - Chương 15

Người Vợ Thay Thế
Trọn bộ 84 chương
Chương 15
Tai nạn xe cộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Siêu sale Lazada


Long Ngạo Phỉ giận dữ lái xe đi, tốc độ càng ngày càng nhanh. Cô dám hò hẹn với người đàn ông khác. Vết thương Tư Giai gây cho anh trong nháy mắt lại hiện ra.

"Phỉ, hãy nghe em giải thích. Lúc đó em không cách nào có ý kiến được" Đới Tư Dĩnh ngồi bên cạnh sợ hãi lên tiếng giải thích.

Long Ngạo Phỉ nghe những lời giải thích của cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh sẽ không tin tưởng cô, tăng tốc độ xe lên gần mức tối đa. Anh muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng mình.

Đới Tư Dĩnh kêu lên sợ hãi, mắt thấy Long Ngạo Phỉ luồn lách tránh né những chiếc xe trước mặt để vượt lên, cô bất lực lo sợ mơ hồ. Một lúc sau, cố hết sức mở miệng yêu cầu: " Phỉ, anh lái xe chậm một chút, như thế này rất nguy hiểm"

" Như thế nào, cảm thấy sợ sao? Yên tâm cho dù chết không phải còn có anh chết chung với em sao." Trong đôi mắt đen đầy vẻ châm chọc, tốc độ xe vẫn nhanh như trước chạy trên đường lớn đi về hướng trung tâm thành phố.

"Em không sợ, cho dù em chết thì em vẫn hy vọng anh sống."Đới Tư Dĩnh cười chua sót, nói ra những lời tận đáy lòng cô.

"Cho dù em chết thì em vẫn hy vọng anh sống." Long Ngạo Phỉ cảm thấy rung động, anh thật sự không hiểu cô, trong một phút suy nghĩ miên man không tập trung tai nạn đã ập đến.

"Phỉ, cẩn thận." Đới Tư Dĩnh một lần nữa sợ hãi hét lên, mắt thấy chiếc xe vọt lên sắp đụng, cô không hề do dự một giây phút nào, không một chút chần chờ xoay người ôm lấy Long Ngạo Phỉ.

" Rầm" Một tiếng nổ vang lên khiến Đới Tư Dĩnh bất tỉnh.

Lúc Long Ngạo Phỉ phát hiện ra thì đã quá muộn, thấy cô dùng thân thể che chở cho mình, trong mơ hồ chỉ nhìn thấy một màu máu đỏ tươi chảy ra từ thân thể cô.

"Cho dù em chết thì em vẫn hy vọng anh sống." những lời này lần thứ hai hiện lên trong tâm trí của anh, theo anh chìm vào hôn mê.

Phòng phẫu thuật khoa ngoại của bệnh viện.

Từ Tây Bác và Hàn Cảnh Hiên đi qua đi lại lo lắng nhìn lên bảng đèn màu đỏ trước phòng giải phẩu

" Tại sao xảy ra tai nạn xe?" Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Từ Tây Bác cũng giống mình cất tiếng hỏi.

" Sao tớ biết được, tớ cũng như cậu vừa nhận được điện thoại là lập tức tới ngay, rồi sau cậu gọi điện thoại đến tớ mới nói cho cậu biết."

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì cảnh sát giao thông đi đến.

" Xin hỏi anh cảnh sát nguyên nhân gì khiến xảy ra tai nạn?" Từ Tây Bác vội vã lo lắng chạy đến.

" Anh có quan hệ gì với Long Ngạo Phỉ?" Viên cảnh sát nhìn anh cẩn thận hỏi.

"Tôi là bạn của anh ấy."

" Anh là bạn của anh ta, vậy xin anh hãy nói cho anh ta biết về sau nên lái xe cẩn thận một chút, không muốn sống nữa hay sao mà lái xe với tốc độ gần như tối đa, không biết là muốn chơi trò tự sát hay là muốn phá xe." Viên cảnh sát nhìn hắn nói với giọng điệu cảnh cáo.

Tự sát, phá xe, Từ Tây Bác ngẩn người, Long Ngạo Phỉ không thích phá xe hay tự sát, vậy càng khẳng định những chuyện đó là không có khả năng.

" Anh cảnh sát, anh xác định là Long Ngạo Phỉ chạy xe quá nhanh." Hàn Cảnh Hiên đứng bên cạnh, vẻ mặt rất giận dữ.

" Anh hoài nghi sự chuyên nghiệp của chúng tôi." Viên cảnh sát tỏ vẻ bất mãn với sự nghi ngờ của anh, "Được rồi, chúng tôi còn có việc phải đi trước."

Viên cảnh sát đi rồi, Hàn Cảnh Hiên tức giận đấm lên vách tường của bệnh viện "Anh ta cố ý hại Tư Dĩnh chết mà, anh ta thật độc ác."

"Cảnh Hiên, cậu nói bậy bạ gì đó? Tại sao Ngạo Phỉ cố ý hại chết cô ấy, cho dù muốn hại chết cô ấy cũng sẽ không làm mình bị thương." Tuy rằng Từ Tây Bác không biết vì cái gì khiến anh nói ra những lời như vậy nhưng vẫn lập tức phủ nhận suy đoán của anh.

" Hắn là cố ý."

" Cảnh Hiên, cậu bình tĩnh một chút, tớ dám lấy mạng sống của mình ra bảo đảm với cậu, Ngạo Phỉ không phải là người như thế."

" Cậu."

" Kẹt kẹt..." một tiếng động vang lên trước cửa phòng giải phẫu, bác sĩ và y tá từ bên trong bước ra.

" Bác sĩ, tình trạng của họ thế nào?" Hàn Cảnh Hiên và Từ Tây Bác cùng nhau chạy lên đón bác sĩ.

" Cuộc phẫu thuật đã thành công, thương thế của người đàn ông rất nhẹ tự nhiên sẽ tỉnh lại không có chuyện gì lớn, nhưng chủ yếu là người phụ nữ dùng thân mình bảo vệ cho anh ta."

"Bác sĩ tình trạng của cô ấy như thế nào?" Hàn Cảnh Hiên lo lắng cắt ngang lời của bác sĩ, hắn chỉ muốn biết Tư Dĩnh có bị gì không.

" Cô gái bị thương rất nặng, điều quan trong nhất chính là cô ấy bị sẩy thai, đứa bé không còn nữa. Thật là, biết cô ấy có thai mà còn chạy nhanh như vậy, haizz, bây giờ sao có người xem thường mạng sống như thế." Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu bỏ đi.

Tư Dĩnh dùng thân thể bảo vệ cho Long Ngạo Phỉ, khiến mình bị sẩy thai. Từ Tây Bác và Hàn Cảnh Hiên thình lình nghe được tình trạng xảy ra, hai ánh mắt nhìn nhau ngây dại.

" Đúng rồi, tôi quên nói với hai anh." Bác sỹ vừa định bước đi bỗng nhiên quay lại nói với hai người đang lo lắng "Bệnh nhân bị va chạm mạnh, gây tổn thương đến tử cung vì vậy sau này cô ấy rất khó có thể mang thai..." Nói xong, bác sỹ tiếp tục bước đi.

Từ Tây Bác và Hàn Cảnh Hiên bị những lời nói vừa rồi của bác sỹ làm cho kinh ngạc ngây người, cả hai đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ánh lên vẻ đau lòng. Đến khi người hộ lý đẩy Đới Tư Dĩnh đi đến, hai người mới bắt đầu có phản ứng.

"Cô y tá! Người đàn ông đi cùng với cô gái này đang ở đâu vậy?"Không nhìn thấy Long Ngạo Phỉ, trong lòng Từ Tây Bác cảm thấy hơi lo lắng

"Ah! Có phải anh muốn hỏi người đàn ông đó phải không. Anh ta chỉ bị xây xát nhẹ nên sớm được đưa đến phòng bệnh rồi." Cô y tá nhẹ giọng trả lời.

Hàn Cảnh Hiên ở trong phòng bệnh nhìn Đới Tư Dĩnh, không khỏi cảm thấy đau lòng. Khuôn mặt của cô trắng bệch, trên người chỗ nào cũng được băng lại bằng bông băng và gạc. Trong lòng anh vô cùng đau khổ, thầm thì với cô hay có lẽ đang tự nói với chính mình: "Tư Dĩnh! Vì sao em yêu người đàn ông đó đến như vậy? Tại sao em không tiếc bản thân mình để bảo vệ cho người đàn ông đó? Về sau có thể em sẽ không thể có đứa con của mình, như thế đáng không? Trong khi anh ta không hề yêu em, anh ta chỉ xem em giống như công cụ để trả thù. Tại sao?"

Từ Tây Bác nhìn Long Ngạo Phỉ đang nằm mê man trên giường bệnh, anh phân vân tự hỏi tại sao Ngạo Phỉ lại làm tổn thương một người hết lòng hết dạ yêu anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy có chút thương xót nào sao. ?...

".. Tây Bác!.." Long Ngạo Phỉ mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Từ Tây Bác đang ngồi kế bên giường bệnh. Những hình ảnh của vụ tai nạn hiện lên trong trí nhớ của anh. Trong nháy mắt hình ảnh Đới Tư Dĩnh toàn thân đầy máu ùa về, tràn ngập trong trí nhớ của Long Ngạo Phỉ.

"Tư Dĩnh...Tư Dĩnh!!! Cô ấy đang ở đâu? Cô ấy có sao không?" Long Ngạo Phỉ kích động ngồi bật dậy, bắt lấy tay của Từ Tây Bác, lo lắng hỏi.

"Ngạo Phỉ! Cậu bình tĩnh lại.. sao lúc đó cậu lái xe nhanh như vậy?"Nghĩ đến Đới Tư Dĩnh, lời nói của hắn không thể nhẹ nhàng hơn được, trong giọng nói mang theo vẻ trách móc.

"Đừng hỏi dư thừa nữa.... mau nói cho tôi biết hiện tại cô ấy thế nào rồi?" Long Ngạo Phỉ hỏi, tâm tình rất nóng lòng và kích động.

"Không chết." Từ Tây Bác nhìn thấy sự nóng lòng của Ngạo Phỉ, lạnh lùng phun ra hai chữ... trong lòng rất cảm thông với Tư Dĩnh

"Vậy là tốt rồi..." Long Ngạo Phỉ vừa nhẹ nhõm được một chút dường như chợt nhận ra điều gì, vội vàng bắt lấy tay Tây Bác, không kiên nhẫn rống lên: "Cái gì mà không chết, cậu nói rõ xem nào... cô ấy bị gì vậy?"

"Tư Dĩnh vì che chắn cho cậu nên bị thương rất nặng..." nói đến đây, Từ Tây Bác hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục: " Cậu biết không, cô ấy đang mang thai..."

"Cái gì? Cô ấy đang mang thai...." Long Ngạo Phỉ sửng sốt nhìn Tây Bác, không thể tin được cô ấy đang mang trong người giọt máu của anh.

Từ Tây Bác chậm rãi gật đầu, nói: " Phải! Đáng tiếc đứa bé đã không còn. Hơn nữa...."

Long Ngạo Phỉ còn đang ngơ ngẩn, anh vẫn không tin lời nói của bạn mình? Tại sao đứa bé không còn.

"Hơn nữa, sau này có thể cô ấy sẽ không thể có con được." Từ Tây Bác chậm rãi nói từng chữ, giọng nói rất nặng nề

"Bịch" một tiếng, Long Ngạo Phỉ ngã xuống đất, anh vẫn không tin sự tình trở thành như vậy. Anh đã trở thành hung thủ giết đứa con của mình, hại người phụ nữ yêu mình sâu sắc

"Cho dù em chết thì em vẫn hy vọng anh sống." Lời nói của cô tràn về trong tâm trí, khiến anh đau như có ai dùng chày đánh vào tim vậy

"Tôi đáng chết, .. tôi đáng chết... chính tôi đã hại cô ấy, chính tôi đã hại con mình...chính tôi đã đối xử tệ với một người con gái tốt như vậy.... tôi đáng chết...cậu đánh chết tôi đi..." Long Ngạo Phỉ kích động nắm lấy tay Tây Bác, ra sức đánh vào người mình.

"Ngạo Phỉ, hãy bình tĩnh chút đi, những sai lầm cậu đã gây ra cho dù muốn cũng không thể cứu vãn được nữa. Việc cậu cần làm trong lúc này là phải làm thế nào an ủi, bù đắp cho cô ấy. Còn bây giờ, nếu đánh cậu có thể khiến cho mọi chuyên trở lại như trước thì dù có đánh chết cậu tôi cũng không từ." Một mặt Từ Tây Bác ngăn không cho Long Ngạo Phỉ gây tổn thương cho mình, một mặt lớn tiếng trách mắng khiến hắn tỉnh lại.

Những lời nói của Từ Tây Bác có ảnh hưởng không nhỏ đối với Long ngạo Phỉ. Anh ngơ ngác một lúc đột nhiên đứng dậy: "Tây Bác, cô ấy đang ở đâu, tôi muốn đến thăm cô ấy"

"Được!! Tôi dẫn cậu đi."

"Long Ngạo Phỉ, anh vừa lòng chưa? Đây có phải là kết quả anh mong muốn không? Anh có gan thì đi chết đi". Hàn Cảnh Hiên vô cùng tức giận khi nhìn thấy Long Ngạo Phỉ bước vào phòng bệnh. Nghĩ đến việc anh làm cho Đới Tư Dĩnh chịu nhiều tổn thương như vậy, nhịn không được đấm anh một đấm.

"Cảnh Hiên, cậu đang làm gì vậy? Bình tĩnh chút đi, Ngạo Phỉ cũng bị thương mà." Nhìn thấy Cảnh Hiên đánh Long Ngạo Phỉ, Từ Tây Bác vội vàng ngăn cản.

"Anh ta bị thương à? Tốt nhất là anh ta hãy chết đi. Cho dù anh ta có chết cũng không thể đền bù những tổn thương mà Tư Dĩnh phải gánh chịu". Hàn Cảnh Hiên giận dữ đến cực độ nhìn Long Ngạo Phỉ.

"Tôi đến xem Tư Dĩnh chứ không phải đến để cãi nhau với anh." Long Ngạo Phỉ ôm ngực, nơi vừa mới bị đánh, cố nén đau không để mình nổi giận.

"Tư Dĩnh sẽ không muốn gặp anh, anh đi đi, về sau tôi sẽ chăm sóc cô ấy, cô ấy không còn quan hệ gì với anh nữa." Hàn Cảnh Hiên lạnh lùng nói ra quyết định của mình.

"Để anh chăm sóc ư, anh dựa vào cái gì mà đòi chăm sóc cô ấy, cô ấy là người đàn bà của tôi". Long Ngạo Phỉ bị những lời nói của Cảnh Hiên chọc giận.

"Người đàn bà của anh? Anh có coi cô ấy là người đàn bà của anh không? Đứa nhỏ đã không còn, anh đã tước đi quyền làm mẹ của cô ấy. Anh còn dám nói cô ấy là người của anh? "

"Binh". Long Ngạo Phỉ đánh vào ngực của Hàn Cảnh Hiên. Lời nói của Cảnh Hiên khiến lòng của Ngạo Phỉ đau sâu sắc.

"Anh bị tôi nói trúng, thẹn quá hóa giận rồi phải không? ". Hàn Cảnh Hiên đánh trả lại Long Ngạo Phỉ.

"Trời ơi, các người lại đánh nhau nữa à? Mau dừng tay lại." Từ Tây Bác vội vàng ngăn cản họ, nhưng không có tác dụng. Người ngoài thoáng nhìn qua giống như ba người đang đánh nhau.

"Các người đang làm gì vậy? Đánh nhau thì ra ngoài đánh, nơi đây là bệnh viện, người bệnh cần phải nghỉ ngơi." Tiếng quát lạnh lùng của y tá ngăn trận ẩu đả của họ lại.

"Xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay". Từ Tây Bác vội vàng giải thích.

Mặc dù Long Ngạo Phỉ và Hàn Cảnh Hiên đang nổi giận đùng đùng nhìn đối phương nhưng vẫn lập tức dừng tay lại.

"Các anh đều là những người có nhìn có vẻ trí thức mà ra tay dã man như vậy". Nữ y tá liếc nhìn họ quay người rời đi.

"Cảnh Hiên, chúng ta đi ra ngoài". Từ Tây Bác kéo Hàn Cảnh Hiên bước đi.

"Tại sao muốn tôi đi? Kêu anh ta đi mới đúng". Hàn Cảnh Hiên không phục nhìn Long Ngạo Phỉ.

"Cho cậu ấy một cơ hội sám hối." Từ Tây Bác nói nhỏ vào tai Hàn Cảnh Hiên.

Hàn Cảnh Hiên nhìn Đới Tư Dĩnh đang nằm trên giường bệnh một lúc mới xoay người bỏ đi. Từ Tây Bác nhẹ nhàng đi ra chờ bên ngoài.

Phòng bệnh lập tức trở nên yên lặng.

Long Ngạo Phỉ giờ đây mới có cơ hội ngồi trước giường bệnh của Đới Tư Dĩnh. Một cô gái xinh đẹp như vậy, giờ phút này lại bị băng trắng bao phủ toàn thân, sắc mặt trắng bệch. Đôi môi khô nứt nằm yên trên giường bệnh. Nhìn bụng của cô bằng phẳng, nơi đó từng có một đứa nhỏ, đứa con của anh, đứa nhỏ đó vì anh mà mất đi không một tiếng động.

Ở bên cô lâu như vậy, anh đã cho cô những gì? Đều là đau khổ. Trong trí nhớ của anh, đều là sự đối xử lạnh lùng tàn nhẫn với cô, nhưng anh chưa từng nghĩ đến cô vẫn như cũ dùng tính mạng của mình để bảo vệ anh.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay cô."Em phải mau tỉnh lại, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, anh sẽ yêu thương em, em không cần sống trong hình bóng của chị em nữa, sau này, em chính là em. Chính là Đới Tư Dĩnh, người dám hy sinh mạng sống của mình vì yêu anh, cho dù anh chết anh cũng hi vọng em sống sót".

Nhẹ nhàng đặt tay cô xuống. Khẽ hôn cô. Nụ hôn này sẽ là sự khởi đầu cho tình yêu của họ.

"Tây Bác, anh đến công ty đi. Tôi phải ở lại đây với Tư Dĩnh. Nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi". Long Ngạo Phỉ mở cửa đi ra nói với Từ Tây Bác đang đứng bên ngoài.

"Ừ. Tôi biết rồi, cậu bảo trọng, tôi đi trước đây". Từ Tây Bác nói xong chuẩn bị đến công ty.

"Tây Bác mỗi ngày nhớ bảo người đem một bó hoa hồng đến đây". Long Ngạo Phỉ giống như đang đứng lên ở phía sau nói với theo.

"Tôi biết rồi, Ngạo Phỉ yên tâm đi. Mỗi ngày đúng giờ tôi sẽ cho người mang đến". Giọng nói của Từ Tây Bác ngoài hành lang nhẹ nhàng truyền vào.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-84)