Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàn Châu Cách Cách - Chương 37

Hoàn Châu Cách Cách
Trọn bộ 67 chương
Chương 37
0.00
(0 votes)


Chương (1-67)

Siêu sale Lazada


Vua Càn Long thở dài, rồi nói:

- Đáng tiếc, đáng tiếc thật! Người xưa đã từng nói "Nhìn cây liễu rũ xa xa, tiếc thay đã để chàng mê công hầu." Những đôi vợ chồng trẻ, thường vì tương lai phải xa nhau. Nếu biết coi trọng lời biệt ly, thì đâu phải mỏi mòn chờ đợi cả đời.

Tử Vy nhìn vua, lòng trăm mối:

- Hoàng thượng đã phân tích rất sâu sắc. Tiếc là lúc ba mẹ con chia tay. Nào có dự liệu sẵn? Vì lúc đó tình huống quá bất ngờ, chẳng ai biết được. Chuyện chia tay lại ly biệt suốt cả đời. Nhưng mà, mẹ con lúc lâm chung đã có trăn trối lại mấy lời, làm con ghi nhớ mãi...

Nói đến đây chợt Tử Vy dừng lại, rồi nói:

- Có lẽ Hoàng thượng không thích nghe tiếp nữa đâu.

Vua Càn Long lắc đầu:

- Không, không, trẫm thích nghe lắm, cứ nói tiếp đi.

Tử Vy nhìn vua, chậm rãi nói.

- Mẹ con bảo là... Người đã chờ hết một quãng đời, hận cả đời, nhớ cả đời, oán cả đời... Nhưng mà, người vẫn thấy cảm ơn trời cao, vì trời đã để cho người được chờ, được hận, được nhớ, được oán. Nếu không thì, cuộc đời sẽ giống như một chiếc giếng khô, chẳng có một dư vị gì cả.

Vua Càn Long nghe vô cùng cảm động. Trên đời này có một người đa tình, hữu nghĩa như vậy ư? Vua gật gù:

- Mẹ ngươi là một người đàn bà có tâm hồn sâu sắc, mới nói được những lời như vậy. Cái tình cảm của mẹ con dành cho chồng. Trẫm chỉ nghe qua mà đã thấy cảm động khôn cùng. Cha con rõ bạc! Phụ lòng một người rất đáng yêu!

Tiểu Yến Tử đứng gần đấy mắt tròn xoe, hết nhìn vua Càn Long, đến nhìn Tử Vy, và không dằn được, cũng tham gia vào.

- Hoàng A Ma! Hoàng A Ma có thấy là phụ nữ lúc nào cũng ngu muội, thiệt thòi không. Mẹ của Tử Vy rất đáng thương. Con chỉ mới nghe qua đã thấy tức giận. Bắt người ta chờ suốt cả một cuộc đời, mà bà ấy lại quá hiền. Tại sao lại còn phải cám ơn ông trời? Tự nhiên rồi một mình phải gánh chịu cái khổ. Đàn bà ngu quá! Bất lực quá! Cứ ngồi đó đợi, mà không biết tranh thủ, cầm lấy hạnh phúc trong tay mình?

Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử dò xét:

- Trẫm hiểu. Có phải vì con cũng đang nghĩ đến mẹ con không? Giữa con và Tử Vy. Tuy hiện tại có hai hoàn cảnh khác nhau. Nhưng quá khứ là một bản sao như một.

Tiểu Yến Tử nghe vua nói ngơ ngác, còn Tử Vy thì lặng người trái tim thổn thức thêm. Vua Càn Long nhìn ra màn đêm bên ngoài, khảng khái nói như tự bào chữa.

- Nghĩ lại. Làm thân nam nhi, cũng có nhiều điều không thể tự chủ. Nam nhi chí tại bốn phương, hoài bão to lớn vì vậy rất ít khi để bị ràng buộc. Nên yêu thì dễ mà giữ lại khó. Giữa tình yêu và tổ quốc sự lựa chọn đầy mâu thuẫn gay go. Bên nước bên tình, gánh nặng hai vai. Cũng vì quả tim người đàn ông to. Mộng tưởng lớn, nên tham lam đủ thứ. Mãi đến phút cuối đành phải vứt lại hạnh phúc của bản thân. Sự suy nghĩ đó, đàn bà các ngươi không hiểu được đâu... À!... này giờ ta nói hơi xa đấy chứ?

Quay lại ông nhìn Tiểu Yến Tử, rồi thương hại nhìn Tử Vy thú nhận.

- Lâu lắm rồi, trẫm không được cùng ai tâm sự Nói được những điều này với các ngươi quả là điều không dễ.

Và ông nói riêng với Tử Vy:

- Tử Vy này, với tài khí như con mà phải làm cung nữ, là hơi thiệt thòi đấy.

Tiểu Yến Tử nhanh miệng:

- Hoàng A Ma, hay là người cũng nhận Tử Vy làm dưỡng nữ nữa đi?

Vua Càn Long trợn mắt:

- Bộ con tưởng nhận dưỡng nữ là một chuyện đơn giản lắm sao? Nói năng phải cẩn thận đấy. Coi chừng cái đầu của con.

Tử Vy thấy vua giận, giật mình sợ Tiểu Yến Tử lại nóng nảy tiết lộ sự thật nên vội nói.

- Cách cách nói một cách vô tâm, xin Hoàng thượng đừng hiểu lầm. Tiện nữ được ở cạnh cách cách làm cung nữ đã là điều diễm phúc.

Nhưng Tiểu Yến Tử lại không hài lòng.

- Khổng Tử chẳng đã từng nói: "Nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử" (Người không chỉ thích người thân của mình, không coi con riêng mình mới là con). Vậy Hoàng A Ma sao không nhận hết những đứa con gái trên đời này có hoàn cảnh giống con làm cách cách cả đi?

Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử mừng rỡ.

- Ồ, con cũng nói được câu "Nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử" nữa ư. Hay quá!

- Sao lại không được? Con đã viết hơn một trăm bận bài đó mà.

- Đấy thấy không, bắt chép bài cũng lợi lắm. Vậy từ đây về sau phải chép nhiều một chút nhé?

Tiểu Yến Tử kêu lên:

- Hoàng A Ma ơi! Xin tha mạng!

Vua Càn Long cười, Tử Vy cười và cả Kim Tỏa cũng cười. Gian phòng tràn ngập không khí vui vẻ.

Tử Vy nhìn vua Càn Long với ánh mắt trìu mến, nói:

- Thưa Hoàng thượng, nãy giờ hẳn Hoàng thượng đã đói lắm rồi, để con bảo Kim Tỏa nấu miếng cháo, còn Hoàng thượng thích ăn gì cứ nói. Kim Tỏa đều làm được cả.

Vua Càn Long xoa xoa bụng:

- Vậy ư? Nhờ ngươi nhắc, trẫm mới thấy đói.

Tiểu Yến Tử nói chen vào:

- Vâng, con cũng thấy đói nữa.

Kim Tỏa cười:

- Vậy thì để con vào nấu ngay!

Kim Tỏa thấy rất vui, bước xuống nhà bếp.

Như vậy, vua Càn Long đã ăn khuya tại Thấu Phương Trai. Vừa ăn xong, thấy tinh thấn rất phấn chấn, vua nhìn Tử Vy hỏi.

- Nghe Tiểu Yến Tử bảo, ngươi cầm kỳ thi họa đều biết rành cả, đúng không?

Tử Vy đỏ mặt:

- Cách cách như thế đấy, nói gì cũng hay thêm thắt một chút, chứ tiện nữ tài hèn...

Tiểu Yến Tử nghe vậy, không chịu, cắt ngang:

- Ta mà khoa trương ư? Ngươi đừng quên là Hoàng A Ma đã từng đọc chữ viết của ngươi, đã từng nghe đàn hát nhé.

- Nhưng trẫm chưa đánh cờ với cô ta bao giờ!

Ngay lúc đó Tiểu Lộ Tử đi vào, phủ phục xuống, tâu:

- Tâu vạn tuế, giờ đã quá canh ba rồi.

Vua Càn Long trừng mắt:

- Quá canh ba rồi sao? Trẫm đương vui, đừng có phá cuộc vui của trẫm, hãy ra ngoài đứng chờ.

- Vâng.

Kết quả vua Càn Long hôm ấy cùng Tử Vy đánh một mạch đến bốn ván cờ. Ván đầu, vua thắng, nhưng chỉ thắng có một nước. Điều này làm vua hơi bất ngờ. Vì tài đánh cờ của vua nổi tiếng là cao. Ít có ai thua vua chỉ một nước. Đến ván thứ hai, vua cũng thắng một nước. Ván thứ ba, vua hơn được nước rưỡi.

Đến lúc đó, vua dừng lại hỏi.

- Đánh cờ thế này, ngươi mỏi lắm rồi phải không?

Tử Vy vội nói:

- Đánh cờ với Hoàng thượng, nô tỳ chẳng thấy mỏi mệt gì cả.

- Sao lại không? Ta thấy ngươi vừa đánh, vừa lựa nước cờ thế nào để đừng thắng được trẫm, như vậy không mệt ư?

Nhưng có điều, trẫm thấy lạ, là tại sao ngươi cố ý để thua, mà lại thua một cách hợp lý, để ta không thấy ngươi nhường. Ngươi học cách đó ở đâu hay vậy? Ta chỉ thắng ngươi được một nước khít khao.

Tử Vy đỏ mặt, nói:

- Hoàng thượng rõ là anh minh. Nhưng thật ra thì con nào có muốn thua? Chẳng qua vì nước cờ Hoàng thượng cao quá. Hoàng thượng đã nương tay với con thì có. Vì con thấy Hoàng thượng đi cờ nước hư, nước thực, dương đông kích tây. Làm con phải đỡ muốn bở hơi. Nếu không cố gắng thì đã thua đến mấy nước... Chẳng qua con muốn mình đừng thua nhiều nước quá khó coi thôi.

Vua Càn Long cười lớn:

- Ha ha! Thì ra nãy giờ ta nói ngươi chẳng chơi thật tình gì cả. Bây giờ trẫm hạ lệnh cho ngươi, phải đánh cờ đàng hoàng với trẫm, không được cố tình thua, nghe chưa?

- Dạ, con nghe.

Và hai người tiếp tục đánh cờ. Ván cờ này kéo dài mãi đến sáng sớm. Cuộc cờ giằng co giữa hai người gần như bất phân thắng bại. Kết quả vua thua và lại thua đúng một nước cờ. Ván cờ vừa tan là đúng ngay giờ lâm triều của vua. Tuy thua, nhưng vua Càn Long lại rất vui, người đứng dậy cười nói.

- Ngươi thắng rồi đấy. Hay! Hay lắm! Lần đầu tiên mới có một người dám thắng trẫm!

Và vua nhìn Tử Vy chăm chú, hỏi:

- Những nước cờ này, cũng là do mẹ ngươi dạy ngươi à?

- Dạ mẹ con dạy một phần, trước kia con còn có một cố sư bá, dạy con vừa đọc chữ vừa chơi cờ... Mẹ con dạy dỗ con như dạy một đứa con trai vậy.

Vua Càn Long có vẻ thích thú:

- Hay, hay lắm. Trẫm đã có địch thủ. Cờ gặp đúng tay, rượu gặp tri âm, đó đều là cái hay trên đời. Tử Vy, rồi trẫm sẽ gặp lại ngươi ít hôm nữa nhé!

Lúc đó Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà đều đã thức, chúng thấy vua bước tới sụp lạy.

- Hoàng thượng kiết tường.

Lúc đó vua Càn Long mới giật mình:

- Mấy giờ rồi vậy?

- Dạ giờ thìn rồi ạ.

Tử Vy giật mình:

- Bẩm Hoàng thượng, sắp đến giờ lâm triều rồi đấy.

Và quay đầu ra sau gọi:

- Kim Tỏa đâu mang nước rửa mặt ra. Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử mau sang cung vua lấy triều phục, còn Minh Nguyệt, Thể Hà đi lấy nước rửa mặt nhé.

Cả phòng bận rộn hẳn lên. Nhưng Tiểu Đặng Tử bước ra tới cửa đã đụng ngay Lệnh Phi đang bước vào. Cả đám nô tỳ quỳ xuống tung hô.

- Lệnh Phi nương nương kiết tường!

Lệnh Phi nương nương bước vào, thấy mặt vua Càn Long thở phào nhẹ nhõm.

- Hoàng thượng làm thần hết hồn. Đến Thấu Phương Trai sao bệ hạ chẳng thông báo một tiếng nào cả. Làm bọn nô tài chúng đi khắp nơi tìm kiếm.

Vua chỉ cười:

- À. Tại trẫm... Trẫm và Tử Vy đánh cờ quên cả thời gian, nhớ sực ra thì trời đã sáng hẳn... Thôi để trẫm thay triều phục...

- Thần thiếp đã mang đến đây rồi!

Lệnh Phi là người rất hiểu ý vua, dâng triều phục lên nói. Tử Vy mang khăn, rồi lấy nước để vua rửa mặt. Vừa trông thấy triều phục của vua, đã bước tới phụ Lệnh Phi mặc áo cho vua. Chỉ một lúc là mọi thứ đã chu tất.

Vua vừa bước ra cửa. Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa đều sụp xuống.

- Hoàng thượng thượng lộ bình an!

- Nô tỳ cung tiễn bệ hạ!

Vua bước đi, vẫn quay đầu lại nhìn Tử Vy một cái rồi mới cùng đoàn tùy tùng đi thẳng đến triều.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-67)