Vay nóng Tinvay

Truyện:Xóm Vắng - Chương 08

Xóm Vắng
Trọn bộ 14 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-14)

Siêu sale Shopee


Ngày tháng trôi qua. Mai như cây kim nhỏ đã rơi vào đáy biển, mất hút, không còn tăm tích.

Trần tìm kiếm nàng khắp nơi, hỏi thăm các bạn cũ của nàng, các người trong hãng. Chàng đăng báo, mượn người trong khóm, phường dò xem danh sách những người di chuyển. Nhưng vẫn vô ích.

Chàng nhớ đến lời của nàng khi trước. Cha mẹ nuôi nàng, đúng rồi, có lẽ nàng về đó. Nhưng chàng có biết nơi đó ở đâu mà tìm. Chưa bao giờ chàng hỏi Mai chuyện đó cả.

Chàng đăng báo từ một cột lên hai cột, rồi ba cột luôn. Liên tiếp cả tuần như thế. Nhưng dù dùng hết mọi cách, Trần cũng chẳng được kết quả gì về tung tích của Mai.

Chàng càng lúc càng xanh xao, không thấy hứng thú trong cuộc sống nữa, ăn ngủ không được nên ốm lần lại. Tinh thần chàng không bình tĩnh nổi nên suốt ngày Trần cứ thờ thẫn mãi, ít khi đến hãng. Tất cả những cử chỉ thất thường của Trần đã không qua khỏi mắt của bà Hai, mẹ chàng và Cao, một người bà con và là một người cộng sự đắc lực nhất của Trần.

Cao ở miền quê, chạy lên Sài Gòn vừa làm vừa học. Chàng đã học trung học chung với Trần, lên đại học cũng học chung, và cùng đi một ngành kinh tế nên khi ra trường, Trần mời Cao giúp mình liền. Chàng ở luôn tại nhà Trần, giúp Trần rất đắc lực trong công việc làm ăn thường ngày.

Chiều hôm ấy, Trần về nhà đúng lúc bà Hai và Cao trò chuyện về việc sửa soạn lại phòng khách. Trần không để ý, ăn cơm qua loa rồi đi lại trong phòng như kẻ mất hồn.

Bà Hai lo lắng nhìn con:

- Con có sao không con?

Trần giựt mình, nhìn mẹ ngơ ngác:

- Dạ...

Bà Hai ngẫm nghĩ rồi hỏi:

- Chỉ vì một người đàn bà mà con đến đỗi như vậy sao hả Trần?

Trần như sửng sốt:

- Sao mẹ biết?

Bà mẹ mỉm cười:

- Mẹ biết tất cả rồi con à, con bé này không phải người tốt đâu con à, nó không thích hợp với con và cả với gia đình mình nữa. Con coi chừng nó cho đi tàu bay giấy đó.

Trần bực dọc:

- Sao má nói thế? Má chưa biết Mai mà.

Bà Hai cười gằn:

- Má biết rõ lắm con ơi, thứ con Mai đó má không dám mướn rửa giày cho con nữa, không xứng đáng gì đâu con. Không lẽ con như thế đi lấy một con bé nữ công nhân à?

- Má chưa biết, người ta cũng có học, hết tú tài rồi. Mà nhân công cũng đâu phải hèn, nghề nào lại chẳng có cái cao cả riêng. Thiếu gì nhân vật nổi danh xuất thân từ giới bần hàn.

Bà Hai cười lạt:

- Ờ... Đúng lắm đó con, chưa gì mà thấy con bé nhân công đó sắp thành bà chủ rồi.

Trần cau mày:

- Má nói thế chứ cô ấy đâu có màng gia tài hay địa vị. Bằng chứng là vì con xúc phạm tự ái của cổ mà cổ đã bỏ đi mất rồi.

Bà Hai vẫn giữ ý mình:

- Rồi nó cũng chường mặt ra hà, nó muốn cho con khó khăn vấn đề giá trị nó cao hơn chứ gì. Trần, má không muốn con suy nghĩ vì hạng như thế, và má cũng không muốn dâu má từng làm nhân công.

Trần lặng thinh, bà Hai có vẻ giận đi thẳng lên lầu, chàng nhìn theo mẹ thở dài.

Cao mồi một điếu thuốc trao cho Trần:

- Hút đi mày.

Trần thẫn thờ nhận điếu thuốc từ tay bạn, ngồi bệt xuống sa lon, đưa tay vỗ trán.

Cao cũng đốt thuốc, chậm rãi nói:

- Chuyện thế nào mày nói cho tao nghe coi, chắc tao sẽ giúp mày được phần nào.

Trần đưa mắt nhìn Cao rồi hút một hơi thuốc thật dài, thở ra rồi nhìn từng làn khói lờ lững. Chàng cau mày nói:

- Cao, tại sao mẹ tao biết chuyện đó?

- Bác gọi điện thoại cho thằng quản lý, cha Triệu nó hết cho bả nghe, nhưng cũng vô tình thôi chớ không cố ý chơi mày đâu. Cha đó cũng tốt chớ không đến nỗi nào.

Cao hỏi tiếp:

- Mai đi rồi hả mày?

Trần cúi đầu lặng thinh, Cao hút thuốc nhìn bạn, không hỏi thêm cũng không hối thúc.

Hồi lâu, Trần chậm rãi nói:

- Tại tao tất cả mày ạ, tội nghiệp Mai. Thật tao mới thấy lần đầu tiên một người có tinh thần tốt và trong sạch như thế. Nhưng khi trước tao lại câu nệ phần thể xác...

Rồi chàng thuật lại tất cả cho Cao nghe, không giấu giếm một điều nhỏ nhặt nào. Chàng bật ngửa người dựa trên thành sa long, thả khói nhè nhẹ lên trần nhà.

- Bây giờ bất cứ giá nào, tao cũng tìm lại Mai. Tao sẵn sàng đánh đổi tất cả để được Mai trở lại.

Cao lặng thinh, chàng không muốn nói nhiều nhưng chẳng làm được bao nhiêu. Tánh chàng rất thận trọng chỉ đề nghị khi nào thấy đề nghị ấy đúng hơn 80 phần trăm.

Lát sau, Cao vụt nói:

- Theo tao, mày nên lại Thủy Tiên đi, tao có một em ở đó, hôm qua nó bảo có một con bé mới vào, xem coi trí thức lắm, nhưng thất tình thất tiết chi đó mới làm vũ trường như thế.

Trần cau mày:

- Không lẽ...

Cao thở dài:

- Trong những lúc đau khổ đến tuyệt đối, người ta thường có những ý nghĩ ngông cuồng thiếu xuy xét.

Trán Trần lấm tấm mồ hôi:

- Trời ơi... Rủi nàng liều lĩnh...

- Có lẽ thế... Tao coi bộ Mai có chí lắm. Nhưng có lẽ mày đã làm Mai mất hết tất cả ý chí đó.

Trần nhìn Cao một lúc rồi đứng lên, im lặng bước ra cửa, không nói thêm một lời.

Cao hỏi:

- Mày đi đâu?

- Thủy Tiên vũ trường.

Cao bước theo bạn tới ngưỡng cửa, nhìn chiếc Renault nổ máy trước khi chạy nhanh ra cổng. Cao lắc đầu nhủ thầm:

- "Mai cũng thật đáng thương, nàng cao cả lắm mới dám cho Trần biết. Nhưng Trần dở hơi quá!"

Trần ngồi yên trong một góc vũ trường Thủy Tiên, nhìn thiên hạ nhảy nhót tưng bừng xung quanh một cách hờ hững. Rồi chàng mừng rỡ khi gặp Mai vừa bước ra sàn nhảy với một thanh niên. Trông nàng đã đổi khác hẳn. Mặt mày tay chân đều lấp lánh nữ trang. Nhưng Trần cũng nhận ra ngay khi nhìn phớt qua.

Lòng Trần hồi hộp lạ lùng, tay chân chàng đều run run. Chàng vẫy tay gọi một vũ nữ.

Cô gái ỏn ẻn:

- Anh ngồi nãy giờ, người ta chờ tới bây giờ mới gọi, bộ tính tiền nãy giờ mới thấy đủ à?

Trần không chú ý đến lời của cô ta, chàng móc 500 dúi vào tay cô ta, chỉ về Mai:

- Cô kia tên gì vậy em?

- Em hả?

- Không, cô kia kìa.

Cô vũ nữ nguýt chàng:

- Gọi người ta cứ hỏi người khác không à. Con bé đó mới vô, cù lần lắm, nhát hít hà.

Trần khó chịu:

- Em không muốn nhận tiền của anh biếu à?

- Sao lại không? Nhưng em nói trước con đó khó chơi lắm, không phải dân nghề như em đâu. Nó mới vô mà, nghe nói tên Mai mốt gì đó.

Trần hất hàm ra dấu cho cô ta đi chỗ khác. Cô gái nhìn Trần như con quái vật rồi hứ nhỏ trước khi bước đi.

Trần lại quầy mua tất cả phiếu của Mai khiến cho người quản lý cũng ngạc nhiên nhìn Trần trân trân. Không chú ý, chàng chậm rãi trở lại bàn, đốt điếu thuốc rồi gọi rượu ra chờ đợi.

Một người đàn bà ngồi xuống ghế đối diện với chàng, nàng cất giọng quen thuộc:

- Anh đã mua vé của tôi?

Trần im lặng ngẩng mặt lên. Mai đưa tay lên ngực suýt kêu lên thảng thốt, nàng không ngờ gặp lại Trần ở đây.

Trần trao ly rượu cho nàng:

- Uống đi em, uống xong rồi nghe anh.

Mai run run cầm lấy ly rượu, Trần chăm chú nhìn nàng. Mai đã tiều tụy hơn trước rất nhiều. Mai đặt ly rượu xuống bàn, mặt nàng đã thay đổi, không còn vẻ hoảng hốt, sợ sệt nữa.

Trần nắm tay nàng:

- Mai, em có biết anh đã tìm em khắp nơi không?

Mai im lặng, sắc mặt lạnh lùng, Trần tiếp:

- Em nên...

Nàng ngắt lời:

- Ông mua hết vé của tôi chi vậy? Tôi mới vào đây nhảy còn kém lắm, ông muốn nhảy chăng?

Trần cau mày:

- Mai...

Nàng nhún vai, chàng thấy bồi hồi, chua xót vô cùng. Trần nói giọng thiết tha:

- Mai... Em không nên nói với anh như thế. Anh tìm để xin lỗi em, và anh đến đây...

Mai cười:

- Để giải trí phải không, thưa ông?

Trần thiểu não:

- Không, anh đến để đón em, Mai à.

Mai gật đầu ngay:

- Đón tôi, sẵn sàng, ông muốn đi đâu? Ciné? Đi ăn? Tôi có thể rảnh rang vì ông đã mua hết vé.

Nàng đứng lên nói tiếp:

- Đi bây giờ à?

Trần im lặng đứng lên, lòng đau khổ vô cùng. Mai đã giữ với chàng một khoảng cách rồi, dù chàng đã tạo ra khoảng cách ấy, nhưng bây giờ nàng lại không muốn chàng làm khoảng cách ấy thâu ngắn lại hơn hầu hai người tính tới mai sau. Thái độ của nàng cho chàng biết là nàng không muốn tiếp tục cuộc tình đó nữa.

Nàng lạnh lùng:

- Mình đi chứ ông? Sao cứ đứng ì ra đấy hay muốn khiêu vũ, muốn thì mình nhảy tội gì bỏ.

Chàng cắn chặt môi rồi từ từ đứng dậy.

- Ra khỏi chỗ này, chúng ta sẽ nói chuyện.

Mai cầm sắc tay lên, Trần choàng ngang lưng nàng, dìu ra cửa vũ trường.

Nàng không kháng cự cử chỉ của chàng nhưng Trần lại thấy nàng dửng dưng quá, như bất cần tất cả.

Lên xe, nàng hỏi:

- Mình đi đâu?

Chàng thở dài:

- Hiện nay Mai ở đâu?

- Cũng gần đây.

- Mình về nhà Mai nghen?

Mai gật đầu không do dự:

- Nếu ông muốn.

Mai không nói thêm gì. Nàng cứ lặng thinh, co ro trong chiếc áo choàng trước ngọn gió đêm lạnh buốt.

Bất giác, Trần vòng tay ôm lấy nàng, nàng ngã vào lòng chàng một cách dễ dàng nhưng lạnh lùng như bất cứ một cô gái làm tiền chuyện nghiệp nào mà Trần đã gặp. Nhưng Trần cũng thấy trong cử chỉ đó có một sự gượng gạo của Mai. Hình như Mai làm thế này để cho chàng chán nản chấm dứt luôn cuộc tình giữa hai người, chứ không phải nàng đã đổi thay hoàn toàn.

Đi được một đoạn đường dài, nàng chỉ tay cho Trần quay vào một ngõ hẻm tối tăm, lụp xụp bên đường.

Mai đưa Trần lên thang gác bằng một cầu thang riêng nàng mở ví tay lúi húi mở khóa.

Gian phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi và trang trí rất đẹp khác hẳn với gian nhà nhỏ xíu ẩm ướt trước kia. Trong nhà có tủ rượu nhỏ gần 10 chai rượu Pháp, có máy pick up loại lớn, cùng bộ sa lon tuyệt đẹp.

Trần ngửng mặt nhìn quanh, thấy như ai vừa đánh vào màng tai mình một cái thật mạnh. Đây đúng là gian phòng của những vũ nữ chuyên nghiệp, có lẽ Mai cũng sắp hay đang thành rồi.

Nhưng chàng lại nói:

- Phòng... Đẹp quá.

- Thế à? Tôi mướn luôn với tất cả tiện nghi này, tôi chưa hề mua thêm hay thay đổi một món gì cả. Nếu là phòng tôi, tôi sẽ chọn nhiều đồ màu tím, phòng ngủ thì nhiều màu trắng, màu vàng, mỡ gà và màu hồng nhạt, đó là những màu dịu mắt.

Nàng chỉ ghế sa lon:

- Ngồi đi anh.

Lấy hộp xì gà cùng dĩa gạt tàn thuốc, nàng đặt lên bàn:

- Hút thuốc đi anh.

Trần lắc đầu:

- Cám ơn.

- Vậy thì uống ít rượu nhé.

Nàng bước lại tủ rượu:

- Tôi có champange xưa lắm, hay anh uống whiskey cho khỏe, cho hăng hái hơn?

Trần lắc đầu lia lịa:

- Không... Tôi không uống gì cả.

Mai vẫn giữ giọng của vũ nữ:

- Vậy thì anh cũng uống cái gì chớ... Tôi không tính tiền gì thêm đâu, hôm nay anh tốn với tôi nhiều tiền rồi. Tôi nói thật đó, tôi đãi anh tất cả mà, không moi thêm tiền làm gì.

Trần vụt đứng dậy bước tới bên Mai, nắm vai nàng quay mạnh, bắt buộc Mai phải đối diện với mình. Nhìn thẳng vào mặt Mai, Trần lắc đầu:

- Bao nhiêu đó đủ rồi Mai, anh biết anh sai lầm nhiều. Nhưng đừng làm anh khổ thêm.

Chàng nắm vai nàng chặt hơn:

- Em giận anh, anh sẵn sàng nhận tất cả những hình phạt của em dành cho anh, nhưng em ơi, em đừng dùng những cử chỉ lạnh lùng, xa vắng và những lời nói kia để làm khổ anh...

Mai vùng tay Trần, lùi lùi vào vách, nhìn chàng trân trân, miệng lắp bắp:

- Anh... Nói gì vậy? Anh bỏ tiền ra thì tôi chiều anh chứ tôi có làm khổ anh gì đâu. Hừ... Tôi chỉ là một con vũ nữ, nãy giờ tôi chưa làm gì có thể nói là lạnh lùng với anh mà.

Lời nói của nàng y hệt như một người xa lạ. Trần thở dài.

- Em biết không? Anh đã hối hận lắm rồi. Suốt mấy tháng nay, anh không làm gì ngoài việc tìm kiếm em. Mai, hãy nghe anh nè, anh yêu em... Yêu em thật, anh sẽ cưới em, bất chấp tất cả.

Mai sững sờ một chút, nhìn sững Trần, nhưng rồi nàng lại cúi đầu, giọng buồn nhưng vẫn xa cách:

- Nếu anh muốn cưới tôi, tôi xin nói thẳng ra quyết định của tôi là tôi sẽ không nhận lời.

Trần kêu lên:

- Mai...

Chàng bước tới cầm tay nàng:

- Anh biết, em giận anh, hận anh... Anh đã hiểu rõ tất cả... Nhưng dù em có cự tuyệt như thế nào anh cũng xin em nên suy nghĩ lại một lần chót... Anh van em, Mai ơi!

- Không... Không thể được.

Nàng quay mặt sững sờ nhìn ra phía ngoài cửa sổ:

- Ông... đã khinh tôi, ông xem tôi như một kẻ dơ bẩn, tôi không thể làm vợ một người khinh tôi được... Thưa ông, tôi đã nói, tôi không xứng đáng với ông...

- Mai ơi, em không nên nói như thế nữa... Chính anh mới là kẻ tầm thường, hẹp hòi, ích kỷ, giờ đây anh đã hiểu... Đã bỏ được cái hẹp hòi, tầm thường ấy, hy vọng sẽ xứng đáng với em... Chuyện bất hạnh đã xảy ra không hề tổn hại đến vẻ đẹp hoàn toàn của em cả. Tại anh tối tăm, hẹp hòi, giờ đây không có gì có thể cản trở chúng ta cả.

Chàng thở dài tiếp:

- Anh không bao giờ nghĩ đến dĩ vãng hay hoàn cảnh, gia đình của em. Hiện tại trong tâm tư anh, vĩnh viễn em là một người hoàn toàn. Anh thỉnh cầu em, em hãy vui lòng kết hôn với anh, đừng cự tuyệt anh nữa, hãy tha lỗi cho anh...

Nàng khẽ rùng mình, nhưng đôi mắt vẫn còn nhìn ra phía ngoài song cửa, rồi nàng nghẹn ngào, lệ tràn lên đôi mi... Nàng mấp máy đôi môi và sau cùng gượng cười:

- Nếu trước đây, ông nói được như thế...

Mai buồn rầu tiếp:

- Thì lúc đó tôi sẽ quỳ dưới chân ông... Nhưng bây giờ... tôi đã trở về với nếp sống tối tăm, với những chuỗi ngày đau khổ... Tôi phải can đảm nhìn vào sự thật... không chiêm bao, không mộng mị nữa, tôi không thể về với ông được, ông Trần à.

Nàng nghẹn lời một lúc:

- Nhưng... ông có tiền, ông có thể đến vũ trường "mua" thể xác tôi, bao lâu cũng được.

Trần lắc đầu:

- Mai ơi...

Chàng nắm vai nàng:

- Anh không thể nào để em ở đây được. Anh phải đem em ra khỏi chốn này, cưới em...

- Không...

Trần vẫn kiên nhẫn:

- Em mắng anh, hay làm gì cũng được... Nhưng đừng đối xử với anh tàn nhẫn như vậy.

Nàng vẫn nhìn ra ngoài:

- Thưa ông, chính ông mới tàn nhẫn.

Nàng vụt quay lại nhìn chàng, hai dòng lệ chảy dài trên mi...

- Tôi van ông, xin ông vui lòng buông tha gím tôi...

Mai khóc rưng rức. Trần đau nhói tận tâm can. Chàng đã cầm tay nàng, kéo quay về phía mình rồi hôn lên những dòng lệ này:

- Em tha thứ cho anh... Trời... Mai ơi... Anh sai lầm, tối tăm, hẹp hòi làm cho em khổ sở...

- Không... Tôi không còn khổ sở nữa, hay đúng hơn tôi không còn biết khổ sở là gì.

Trần tha thiết:

- Em để cho anh có cơ hội chuộc lại lỗi lầm đó. Anh sẽ đền bù lại tất cả những gì em đã bị anh làm thương tổn, em hãy chấm dứt cuộc sống khổ sở này để sống cuộc đời đầy hạnh phúc, cuộc đời xứng đáng với tâm hồn của em.

Mai im lặng. Trần tiếp:

- Mai... Em đồng ý đi... Anh sẽ cưới em.

Nàng lắc đầu, nghẹn ngào:

- Rồi sau này ông sẽ ăn năn và một ngày nào đó, tôi cũng phải trở lại kiếp sống này.

- Không... Không bao giờ có chuyện ấy cả. Anh đã suy nghĩ nhiều lắm rồi, anh không bồng bột đâu.

- Tôi tin rằng có vì trong thâm tâm ông vẫn còn vẩn vơ những ý nghĩ nghiêm khắc của tôn giáo cho những người vô hạnh như tôi. Biết đâu sau này, có việc gì xảy ra, những ý nghĩ cũ sẽ hiện lại trong trí ông, lúc đó thân tôi sẽ ra sao?... Thưa ông, tôi không dám kết hôn với người cao quý như ông...

Mai ôm mặt khóc... Đôi vai run run, từng dòng lệ chảy dài theo kẽ ngón tay nàng... Nàng lắc đầu lia lịa, tiếp lời:

- Ông buông tha cho tôi, để tôi sống theo hoàn cảnh của tôi, tôi van ông, xin ông đừng theo đuổi tôi, đừng dùng tôi làm trò giải trí như bao người khác sắp sửa giải trí trên người tôi trong những ngày sắp tới. Tôi không muốn ông có trong những người đó...

Mai nghẹn ngào không nói thêm được một lời nào.

Trần đã gỡ tay nàng, nhìn gương mặt xanh xao của nàng với vẻ đau xót chân thành. Chàng đã hiểu vì mình chạm đến lòng tự ái của nàng quá mạnh làm cho nàng nhục nhã rồi khiếp sợ, nhìn cuộc đời với cặp mắt nghi ngờ, không còn chút tin tưởng. Chàng biết nàng như thế cũng vì nàng đã quá yêu mình...

Trần sững sờ giây lát rồi ôm chặt lấy nàng vào lòng:

- Mai ơi... Nếu anh có lỗi gì thì em cứ trách anh, mắng anh cho nguôi ngoai đi cơn giận, em làm gì anh cũng vui lòng vì anh đã có lỗi quá nhiều đối với em... Anh đã từng dối chính anh khi muốn xa em, lỗi tất cả tại anh, anh biết...

Chàng cúi xuống hôn lên đôi môi nàng, nàng vẫn còn khóc, vừa khóc vừa choàng tay qua vai ôm chặt lấy chàng.

Nàng nói trong tiếng nức nở:

- Anh... Anh có thật muốn kết hôn với em không?

Trần đáp giọng quả quyết:

- Chắc chắn anh đã yêu em và không thể phủ nhận điều đó. Ta yêu nhau thì ta sẽ kết hôn chứ gì.

Chàng đổi giọng cố ý làm cho nàng vui vẻ:

- Ngày mai anh sẽ cho chuẩn bị hôn lễ, lo hoàn lại cha mẹ nuôi em số nợ và thu xếp với vũ trường để em nghỉ việc. Mai, em không thể sống khổ sở như thế này mãi được. Anh hứa sẽ bảo vệ cho em suốt trong kiếp này và cả kiếp sau nếu trời còn cho chúng ta gần nhau trong hậu kiếp.

- Anh... nói dối em!

- Chỉ cần em bằng lòng là em sẽ thấy.

- Nhưng... Em không xứng đáng...

Chàng đưa tay bụm miệng nàng:

- Em vẫn là cô gái đẹp nhất về thể chất cũng như tinh thần, là người lý tưởng của anh.

Mai chớp chớp mắt, ngẩng mặt nhìn Trần qua ngấn lệ:

- Anh sẽ ăn năn về sau không?

Trần mỉm cười:

- Không bao giờ, anh chỉ ăn năn là đã làm trễ mất một khoảng thời gian suýt là tan vỡ tình yêu của chúng mình. Anh đâu phải là con nít để hấp tấp làm rồi hối hận.

Mai cúi đầu lặng thinh.

- Mai, em tha thứ cho anh không?

Nàng chỉ lặng thinh, hai tay xiết chặt vai chàng, đầu tựa sát vào ngực chàng, nước mắt trào ra vì sung sướng...

o0o

Buổi sáng hôm đó, trời thật đẹp, ngoài khung cửa chim ca hót líu lo, giọng trong veo, lanh lảnh hơn bất cứ ngày nào.

Mai không nằm nướng để tận hưởng thêm dư vị của một giấc ngủ ngon lành. Nàng từ từ mở mắt, ánh nắng thu không nóng bức cũng không lạnh lùng tràn ngập gian phòng...

Nhìn đồng hồ tay, thấy đã 8 giờ 30 phút, đã đến lúc phải thức dậy rồi. Trần sẽ đến đón nàng vào 10 giờ đúng. Nàng còn đủ thì giờ để sắp đặt nhà cửa và trang điểm chờ chàng. Nàng đang sống trong hạnh phúc, có cảm tưởng như hạnh phúc thấm sâu vào xương tủy, khiến nàng nhẹ như lông hồng, lâng lâng bay đến tuyệt đỉnh của sung sướng. Nàng cũng chưa dám chắc chắn là câu chuyện hôm nay là chuyện thực đã xảy ra.

Đêm qua nàng nằm thao thức tới gần sáng, không hiểu tại sao lại có chuyện lạ lùng như thế.

Mới có mấy hôm mà Trần đã báo cho nàng biết một chút nữa đây nàng sẽ chánh thức là vợ của chàng. Thật không khác gì một giấc mộng, một ảo tưởng khó xảy ra.

Sau khi được Trần hứa hẹn, tuy có tin chàng nhưng nàng tưởng thời gian chờ đợi sẽ lâu lắm hay có thể là sẽ không bao giờ có đám cưới giữa nàng và Trần. Nhưng nàng đâu ngờ là hôm nay nàng đã được bước lên xe hoa với Trần rồi.

Nàng khẽ liếc mắt nhìn chiếc áo cưới máng bên cạnh giường... Chiếc áo màu trắng tinh như tuyết. Mai ngồi nhổm dậy, hôm nay là một ngày mới, một ngày vui vẻ và bận rộn nhất trong đời nàng.

Rửa mặt xong, đứng trước gương to, nàng nhìn kỹ mình. Đôi mắt sáng, long lanh, không một vẻ gì mệt mỏi vì mất ngủ cả, gương mặt hồng hồng tươi tỉnh, nhất là đôi môi đỏ mọng... Nàng bây giờ đầy vẻ đài các thượng lưu.

Nàng thở ra, nhủ thầm:

- "Trần đã nói những ngày khổ cực của ta qua hẳn rồi, không biết rồi đây có đúng như thế hay không?"

Từ rày trở đi, nàng sẽ bước lên con đường thênh thang, đầy hoa thơm cỏ lạ, với những tháng ngày dài êm đềm đầy mộng đẹp. Mai cầm chiếc lược chậm rãi chải mớ tóc óng mượt... Nàng mơ hồ thấy trong gương không phải là mình nữa mà là Trần.

Trần... Cái danh từ ấy êm dịu làm sao, giọng nói của chàng đêm qua mang đầy chất ngọt ngào như còn văng vẳng bên tai nàng:

- Chúng ta cần cử hành hôn lễ ngay, càng sớm càng tốt, anh không thể để bất cứ việc gì ngăn cản chúng ta.

- Nhưng bộ có điều gì ngăn trở chúng ta sao mà anh nói như thế?

Nàng đã nhìn chàng cười tươi như hoa, Trần thấy đê mê cả tâm hồn, chàng nhìn nàng sung sướng:

- Không, mà dầu có sao anh cũng chấp hết, anh đã yêu em thì sẽ nhất quyết cưới được em.

Chàng nắm chặt tay nàng tiếp:

- Anh muốn ta kết hôn ngay, anh sợ thời gian lắm.

Mai lắc đầu:

- Anh không mất em đâu, không bao giờ, trừ khi nào anh bỏ em.

Nàng mỉm cười tiếp:

- Ngoài điều đó ra thì không có việc gì có thể làm chúng ta xa cách nhau được.

Trần vụt hỏi:

- Anh muốn biết em thích hôn lễ của chúng mình như thế nào? Long trọng, và thật linh đình nghen.

Mai lắc đầu:

- Tùy anh, nhưng theo em thì chỉ nên giản dị nếu chỉ có hai chúng ta không thì sướng biết mấy. Chúng ta sẽ tự do lắm, em sợ nhất cái cảnh đầy nhóc khách khứa trong nhà, mình phải chạy đầu này, tới đầu kia, chứ không rồi học sẽ hiểu lầm mình lung tung. Thà là đơn giản, đơn giản được chút nào hay chút nấy anh à.

Trần thở ra nhẹ nhàng:

- Em thật giản dị quá.

- Anh không muốn thế à?

Trần lắc đầu:

- Trái lại, ý anh cũng thế, còn vấn đề hôn thú em muốn chúng ta làm không?

Mai nhìn Trần mỉm cười:

- Tùy anh cả, nhưng theo em thì cũng nên làm.

Trần vui tươi:

- Thôi, chánh quyền dở lắm, mình thành vợ chồng trước rồi làm hôn thú sau họ cũng cho là hợp lệ nữa, theo anh thì phải làm hôn thú trước, thành vợ chồng sau. Như thế mới đúng chớ. Vậy bây giờ tụi mình đi làm hôn thú ngay.

Mai mỉm cười:

- Em chưa tới tuổi pháp định, cuối tháng này mới được.

Trần bật cười:

- Vậy cô dâu còn nhỏ quá, làm sao bây giờ?

Mai đỏ bừng cả đôi má trông nàng đẹp vô cùng. Trần hôn nhẹ lên mái tóc nàng:

- Giám hộ của em là cha mẹ nuôi?

- Dạ phải.

- Họ bằng lòng ký tên cho chúng mình không?

- Chắc họ bằng lòng, vì em đâu để họ lỗ trong vấn đề gì đâu.

- Như thế chúng ta sẽ cử hành hôn lễ trong tuần này, vấn đề tuổi tác ăn nhằm gì.

Chàng cười bí mật tiếp:

- Xong rồi anh sẽ đưa em về nhà, chừng đó cho em mặc sức ngạc nhiên.

Nàng ấp úng:

- Sao anh không cho em ra mất mẹ sớm?

- Thì sớm muộn gì lại không được?

Trần đứng lên:

- Thôi, anh phải đi sắp xếp vài công việc, em cứ tin tưởng là trong tuần này, chúng ta sẽ thành vợ chồng chánh thức. Anh mong chờ ngày ấy sẽ đến thật nhanh.

Và hôm nay chính là ngày ấy. Mai nhìn mình trong gương, tinh thần nàng như ngơ ngơ, ngẩn ngẩn vì quá xúc động. Nàng đã để Trần lo sắp đặt hết mọi việc, nàng tin tưởng ở chàng. Nàng đã đi với chàng sắm áo cưới, nữ trang. Nhưng khi thấy chàng mua mấy món đắt tiền, nàng ngài ngại:

- Anh...

Trần đã cười nàng:

- Có gì đâu, bà Giám Đốc mà.

Mai gượng cười:

- Anh muốn tập cho em xài lớn hả?

- Đâu, anh chỉ nuông chiều em, vì em sanh ra để cho anh nuông chiều cũng như anh sanh ra để nuông chiều em vậy.

Mai đã trải qua những giờ phút thật say sưa, êm ái. Từ trước đến nay chưa bao giờ nàng được sung sướng đến thế. Nàng không hề hỏi Trần phải trang trí nhà cửa như thế nào và cũng không hỏi sau ngày hôn lễ, hai người sẽ sắp đặt cuộc sống ra sao? Nàng chỉ tin tưởng và phó mặt hết tất cả cho chàng. Nàng bằng lòng đem cả cuộc đời mình giao trọn cho người nàng yêu nhất đời mà không phải suy nghĩ đắn đo gì cả.

Giờ đây, nàng sắp thành vợ Trần rồi, nghĩ đến đó nàng sung sướng vô cùng.

Chải xong mái tóc, nàng nhìn mình trong gương mỉm cười.

Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu. Nàng vụt nhớ ra nhìn đồng hồ thấy chỉ còn một giờ nữa thôi, nếu cứ chần chờ mãi có thể trễ giờ hẹn với Trần.

Mai vội lo trang điểm. Trần có ý định mời vài người bạn tới giúp nàng nhưng nàng từ chối, nàng biết như thế chỉ làm bận rộn và phiền phức thêm cho hai người mà thôi.

Mai ước ao một hôn lễ tầm thường, đúng nghĩa là hôn lễ chứ không phải là một buổi tiệc cho mọi người ăn uống đã đời. Mai trang điểm không rườm rà, nàng cũng không ra tiệm chải tóc, mặc áo cưới, cài bông hoa lên mái tóc là xong. Nàng nhìn mình lần cuối trước gương theo thói quen. Làn lụa trắng bao quanh nàng như làn mây nhẹ và nàng cũng thấy mình nhẹ nhàng như đứng trên mây. Tâm thần dật dờ bay bổng theo làn gió hạnh phúc.

Bên ngoài có tiếng còi xe...

Mai đứng bật dậy, kêu nhỏ:

- Trần đã đến.

Mai sung sướng đứng dậy chờ đợi.

- "Hôm nay chàng lái xe hay ai lái?"

Mai cũng hơi ngạc nhiên khi thấy mình nghĩ nhiều đến chuyện vặt vạnh như thế.

Tiếng chân người bước đã tới cửa ngoài... Rồi cánh cửa bật mở, Trần ôm đóa hoa tươi cho cô dâu bước vào. Chàng đứng sững lại, ngắm Mai thật lâu:

- Trời ơi... Em đẹp như tiên vậy!

Nàng mỉm cười:

- Em không phải là tiên nữ mà cũng chẳng muốn làm tiên nữ, em chỉ muốn làm bà Trần thôi.

- À... Vợ anh...

Chàng bước tới hôn nàng:

- Em ơi... đố em, ai yêu nhiều hơn ai?

- Em...

Nàng cười:

- Em yêu anh hơn cả đời em nữa.

Trần sung sướng vô cùng:

- Chớ anh hổng giống vậy sao?

Chàng nhìn sâu vào đáy mất nàng, lòng nhất quyết từ đây về sau sẽ hết sức bảo vệ mang lại hạnh phúc cho nàng. Trần nắm chặt tay Mai:

- Em là một bảo vật mà trời chỉ ban riêng cho anh. Anh nguyện giữ gìn, chăm sóc suốt đời.

Trần thò tay vào túi:

- À, chúng ta phải đi ngay, nhưng...

Mai mỉm cười:

- Nhưng gì?

- Anh muốn em xem chiếc nhẫn cưới của em trước đã.

Trần đưa Mai chiếc hộp nhỏ. Mai mở ra và ngạc nhiên khi thấy hột kim cương trên chiếc nhẫn quý lớn. Nàng cười:

- Anh mua chi món đắt tiền này?

- 5 ly đó.

Nàng cau mày:

- Anh mua làm gì dữ vậy? Em đâu thích kim cương.

Chàng nhìn nàng:

- Kim cương mới xứng đáng với em thôi, vì em cũng chính viên kim cương của anh đó...

Chàng lại hôn nàng:

- Thôi, mình đi... Để Cao chờ đợi lâu quá!

- Anh Cao hả anh?

- Phải... Anh có nói cho em biết rồi. Ảnh làm người chứng cho cuộc hôn nhân của chúng ta.

Trần nhìn quanh trong nhà:

- Em đã dọn dẹp xong xuôi chưa? Tiền nhà đã thanh toán rồi à?

- Dạ...

Nàng chỉ hai chiếc va ly lớn:

- Em chỉ có bấy nhiêu thôi...

- Được rồi, thôi mình đi...

Hai người vừa bước ra tới cửa bỗng nhiên chàng đứng khựng lại nhìn nàng:

- Em à... Em đừng buồn, anh tổ chức quá đơn giản. Anh không mời khách mà cũng không báo tin mừng cho ai hay. Không phải là anh không chú trọng đến cuộc hôn lễ này...

Mai mỉm cười:

- Em hiểu ý anh, chính em từng nói với anh nên làm đám cưới của chúng mình như thế.

Hai người xuống thang gác, Trần xách luôn hai chiếc va ly cho Mai xuống tới đường. Cao mỉm cười chào hai người rồi lấy hai chiếc va ly chất vào cốp xe.

Chàng mở cửa xe nhìn Mai mỉm cười:

- Cô dâu lên xe ngay đi, trong xóm họ ùa ra nhìn đó.

Mai đỏ bừng đôi má, nàng khẽ liếc mắt nhìn Cao. Đây là lần thứ nhất nàng quen với chàng ấy, đó là một chàng thanh niên dong dỏng cao, nước da rám nắng, tánh khôi hài vui vẻ.

Cao vừa cho xe chạy, Trần chợt nhớ ra điều gì:

- Trời ơi, tôi quên giới thiệu cho đôi bên biết nhau...

- Thôi miễn đi.

Cao nhìn sang Mai mỉm cười:

- Chúng tôi đã biết nhau từ trước rồi, phải không cô Mai và tôi cũng là người cuối cùng được ra lệnh cho chị Mai đó... Lát nữa chị Mai là chị Trần rồi.

Mai cúi đầu lặng thinh, e thẹn.

Đến toà đô chính thì đã thấy trưa, người kế toán đã đứng chờ sẵn, nhìn thấy Trần và Mai, ông tươi cười bước lại chào. Lúc ấy, Mai mới chợt hiểu ra, Trần mời người nhân viên kế toán này để làm người chứng thứ hai...

Đây là một cuộc hôn lễ giản dị đúng theo nghĩa của nó, ngoài đôi tân nhân ra, hai chứng nhân và đại diện chánh quyền làm thủ tục lập hôn thú, không còn một người khách nào khác...

Thủ tục xong, chàng và nàng đứng đối diện nhìn nhau tinh thần hoang mang như đang sống trong giấc mộng. Đôi mi Mai ươn ướt nhìn Trần thiết tha trìu mến:

- Bây giờ, em là sở hữu của anh...

Nàng vừa dứt lời, Trần đã cầm tay nàng lên hôn. Mai e thẹn xô nhẹ Trần ra:

- Anh kỳ... Người ta kìa...

Cao nhìn chăm chú Mai, chẳng trách gì Trần si mê quyến luyến người đẹp ấy. Một nét đẹp thanh cao, trang nhã. Nàng quả thật là một người hiếm có về vẻ đẹp đặc biệt ấy.

Trần nói:

- Thôi, chúng mình về nhà!

Nghe hai tiếng về nhà, Mai có những cảm giác kỳ lạ nàng chưa biết rõ nhà Trần như thế nào vì chàng giữ kín đáo, không hề cho nàng biết trước gì cả. Thật ra, nàng không hề chú ý đến vấn đề ăn ở, có được một ngôi nhà, đó cũng là tổ ấm cho hai người rồi. Nàng chỉ ước vọng có một nơi dung thân, không cần gì phải sang trọng đẹp đẽ, gần 20 năm qua, nàng như một cánh chim lạc loài giữa cơn dông bão, giờ đây có một chỗ nghỉ ngơi nàng đã thỏa mãn lắm rồi.

Ra ngoài, Trần bảo người kế toán:

- Ông về cho anh em trong xưởng hay hôm nay tôi kết hôn với Mai, cho anh em nghỉ một ngày ăn lương cho vui chung.

Người kế toán mỉm cười rồi đi nhanh về xưởng.

Chàng và nàng lên xe, Cao lái chầm chậm. Mai vẫn mặc chiếc áo cưới, tay ôm bó hoa tươi, đôi môi nở nụ cười xinh như mộng... Chàng choàng tay qua lưng nàng, lòng tràn trề hạnh phúc.

Chiếc xe rồi khỏi thành phố ra ngoại ô, chạy ngay đến đầu cầu sắt, gió bất đầu thơm mùi đồng nội. Cao cho xe ra ruộng rồi ghìm chậm xe lại, móc thuốc ra đốt hút rồi quay đầu lại, sắc mặt nghiêm trang.

- Thưa bà Trần, đây không đâu xa lạ những ruộng lúa này của gia đình bà đó. Diện tích càng ngày càng tăng hơn. Đó là do ông Trần mua cho càng lúc càng giàu hơn.

Trần mỉm cười:

- Nhờ có anh giúp đỡ một phần đó Cao.

Mai nhìn ra phía trước, cánh đồng chạy mút thả xa, được hạn chế bằng những hàng dừa và những rặng tre. Nàng cũng hơi ngạc nhiên trước tình bạn thân mật của hai người: Trần và Cao.

Nàng nhìn Cao trong khi chàng đáp lời Trần:

- Chứ nếu không có anh, tôi chết đói rồi sao?

Ba người cùng cười, giây lát, Cao thắng xe trước một con đường vào một ngôi biệt thự gần chợ Thủ Đức. Chàng nhìn Trần:

- Sao... Trần?

Trần cau mày, Mai ngơ ngác nhìn Cao:

- Chuyện gì thế anh?

- Ơ... Ơ...

Trần bỗng nắm tay nàng, kéo nàng đối diện vô mình vẻ mặt nghiêm trang:

- Em... Anh xin lỗi em, anh cần phải cho em biết trước một chuyện quan trọng.

Mai biến sắc:

- Chuyện gì vậy anh? Anh... Anh với anh Cao đừng đùa em, em sợ lắm mà, tội nghiệp...

Trần nói nhanh:

- Không, anh không đùa và cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả, tin tưởng nơi anh là được.

- Nhưng... chuyện gì?

Trần vỗ vai trấn an nàng:

- Đám cưới của chúng mình anh không hề báo cho người bà con thân thuộc hay.

Mai kêu lên:

- Sao vậy?

- Vì... Vì anh ngại một trở lực... Mẹ anh...

Nàng mở to mắt nhìn chàng, nét mặt tái xanh...

- Như thế anh giấu mẹ luôn?

- Phải, đám cưới chúng ta chỉ có hai người ngoài là Cao và anh kế toán của anh biết thôi.

Mai muốn khóc:

- Mẹ muốn ngăn trở anh, hả anh?

Trần lặng thinh, chàng cầm tay nàng:

- Những ý nghĩ của người lớn tuổi không giống chúng ta được. Hơn nữa, anh là con một nên mẹ anh kiểm soát thật gắt gao, tỉ mỉ, nhiều lúc đến quá lố.

- Nhưng...

Trần cắt lời nàng:

- Cũng chưa chắc là mẹ anh phản đối. Nhưng anh chỉ sợ mẹ cau có nên không cho mẹ hay.

Mai nhìn Trần lo ngại:

- Nhưng anh làm thế anh càng sai lầm hơn rồi. Anh gấp quá mà... Anh đưa em về nhà thình lình như vầy làm sao mẹ chấp nhận được. Anh không bàn với em trước chi vậy?

Nàng quay qua Cao:

- Bây giờ làm sao? Không lẽ đương không chạy vào ra mắt mẹ?

Trần nói:

- Em đừng lo, bây giờ vào nhà anh sẽ lên lầu, thưa lại với mẹ, nhất định mẹ sẽ mến em, rồi chấp nhận em... Hơn nữa...

Chàng mỉm cười cho Mai vui:

- Anh cưới vợ cho anh chứ đâu cho mẹ.

Mai cúi đầu lo lắng, nàng hy vọng mọi việc sẽ êm xuôi. Nàng giận chàng lắm, nhưng không dám làm cho chàng buồn. Mai cắn chặt đôi môi, lòng thấy nghẹn ngào. Nàng thoáng thấy rắc rối đã tới rồi, những ngày sắp tới không phải tràn trề hạnh phúc như nàng đã tưởng.

Thấy hai người bàn bạc với nhau, Cao cho xe chạy từ từ tới trước, càng tới gần nhà, Mai càng thấy bối rối hơn.

Khi chiếc xe ngừng lại trước hai cổng sắt, Mai quả quyết ngẩng mặt lên. Nàng nói với giọng đầy hy vọng:

- Anh hành động đúng, anh cứ yên tâm, em sẽ tìm đủ mọi cách để cho mẹ vui lòng...

Cao khẽ liếc mắt nhìn, chàng thấy thái độ nàng thật quả quyết và bình tĩnh, chàng biết nàng đã có ý chí sẽ tìm đủ mọi cách làm cho bà Hai vui lòng và mến nàng. Gương mặt thùy mị đoan trang ấy thật cũng dễ mến, chưa kể tánh tình hiền hậu, dịu dàng của nàng. Chàng cảm thấy Trần đã lựa chọn đúng:

- Chị Trần, chị nhìn qua ngôi nhà một lần xem, từ nay nó là nhà của chị nữa đó.

Nàng mỉm cười:

- Anh cứ gọi tôi là Mai được rồi.

Mai nhìn lên phía ngoài, trên cột cụ cổng sắt, một phiến đá to có khắc ba chữ "Hoàng Mai Trang" mới tinh.

Nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng:

- Anh lấy tên nhà có tên em nữa.

Trần mỉm cười:

- Vì nó là của em...

Chàng nhìn nàng:

- Nhà của em, hoa viên của em, tất cả đều của hai đứa mình đó Mai, anh đã sắp đặt những gì em thích trong nhà rồi.

Mai chớp chớp đôi mi, nàng nghẹn ngào vì sung sướng. Cổng sắt mở, mùi hương hoa hồng thoang thoảng bay ra, Mai mỉm cười vui vẻ.

Trần lấy một bao thư dúi vào tay người gác cổng:

- Biếu anh, hôm nay ngày vui của chúng tôi.

Mai đang trố mắt nhìn ngôi nhà hai tầng thật đẹp thật trang nhã phía trước trồng toàng hoa hồng, loại đại đoá, cánh hai màu, phía dưới trắng muốt bên trên vàng tươi.

Mai bước ra khỏi xe, đứng ngẩn ngơ trước cảnh đẹp đó...

Trần thì thầm bên tai nàng:

- Em từng nói là muốn có một vườn hoa hồng, bây giờ em bằng lòng không? Chính tay anh và Cao chọn hoa đó!

Mai quay lại, nàng quên hết sự có mặt của mọi người xung quanh, bá cổ chàng hôn nhẹ lên vai chàng:

- Anh... chu đáo với em quá.

Nàng rơi lệ vì sung sướng và không hề nghĩ rằng trong ngôi nhà này, bao nhiêu dông bão đang chờ đợi nàng.

Để Mai trong phòng khách, Trần đi thẳng lên lầu. Đứng thật lâu trước cửa phòng mẹ, cố trấn tĩnh tinh thần. Một lúc, Trần gõ nhẹ cửa:

- Thưa mẹ...

Từ trong phòng, giọng nói nghiêm nghị vọng ra:

- Vào đi.

Trần xô nhẹ cửa bước vào, trong phòng bà Hai đã mở hai cánh cửa sổ từ đó có thể nhìn thấy tất cả những việc dưới hoa viên... Trần hồi hộp, tim đập mạnh. Như thế có lẽ mẹ chàng đã nhìn thấy tất cả sự việc nãy giờ rồi, còn giải thích, trình bày gì nữa. Chàng ấp úng:

- Thưa mẹ, con...

Bà Hai im lặng nhìn chàng nét mặt lạnh lùng vô cùng. Trần bước lại:

- Thưa mẹ, con xin mẹ tha thứ và cũng xin mẹ nhận lấy vợ con làm dâu, con của mẹ.

Bà Hai cười gằn:

- Con đã lấy vợ rồi đó à? Thế mà mẹ đâu hay biết, con có thưa với mẹ tiếng nào đâu.

Bà run giọng, giận dữ:

- Con... Con bắt mẹ tiếp rước dâu chứ gì?

Trần ngẩng lên:

- Thưa mẹ, con đã biết lỗi. Xin mẹ tha thứ cho con.

Ánh mắt chàng không còn vẻ sợ sệt như hồi còn bé nữa, tuy cũng đầy vẻ cung kính, tôn trọng tuyệt đích, nhưng bà Hai nhận ra trong đấy vẻ thâm trầm, sâu sắc rồi...

Bà chợt biết là Trần không còn như một đứa bé chạy quanh gối mẹ nữa, chàng đã thành nhân... Đã lớn rồi! Giọng chàng tuy hoà dịu với bà vô cùng, nhưng nó cũng có một sức mạnh riêng của nó.

Chàng tiếp:

- Thưa mẹ, mẹ hiểu gím con, con phải cưới Mai... Vì thế con phải hành động như vầy để khỏi mất nàng. Con cố ý làm như vầy để khỏi bị mẹ cự tuyệt.

Bà Hai trừng mắt nhìn con, bà hiểu thâm tâm Trần. Bà nhủ thầm:

- "Hừ, mầy chịu mất mẹ chớ không muốn mất vợ à?"

Bà bực tức lắm:

- "Con cái thời nay là vậy. Rồi mình sẽ thối lui, thối lui mãi để nhường chỗ cho con ấy. Vì bây giờ Trần đã bất đầu không cần bà, bà sẽ không còn quyền hạn gì nữa!"

Với thái độ ấy, với ánh mắt ấy, bà nhận thấy Trần chỉ để cho bà một con đường là phải tiếp nhận con dâu. Bà Hai nhếch mép cười:

- Vợ con quan trọng hơn mẹ hả Trần?

Bà cười gằn:

- Thật con có hiếu lắm.

Trần cúi đầu:

- Thưa mẹ, xin mẹ hãy nhận Mai, con dám chắc rồi mẹ sẽ có cảm tình với nàng, rồi mẹ sẽ thấy nàng rất xứng đáng.

Bà Hai lạnh lùng:

- Mẹ không dám tin là mẹ có phước như thế. Hay mẹ sẽ dời chỗ ở để hai con có hạnh phúc.

Trần im lặng không đáp.

Bà Hai hỏi tiếp:

- Vợ con tên gì?

- Dạ, tên Mai.

- À... Mai, Hoàng Mai Trang phải của con Mai, mẹ phải rời khỏi chốn này, rời khỏi gia đình này để khỏi làm vướng chân, gây khó chịu cho con và nó.

Trần bước tới cầm lấy tay mẹ, vừa nghiêm trang vừa tha thiết:

- Mẹ... Mẹ thương con, xin mẹ hãy thương Mai. Hồi trước, chắc mẹ đã yêu, tình yêu qua ba con là thế nào rồi, con xin mẹ cho Mai ra mắt mẹ, mẹ là người biết xét đoán người khác, mẹ sẽ thấy Mai rất đáng mến. Mẹ hãy ở lại đây với chúng con, cho Mai và con được phụng dưỡng mẹ Xin mẹ đừng buồn con.

Ba Hai vẫn một giọng:

- Mẹ có giận con bao giờ đâu. Mẹ chỉ buồn cho phận mình thôi. Không bao giờ mẹ phản đối việc hôn nhân của con, mẹ chỉ khuyên con tìm người xứng đáng, con có nhớ không?

Trần cũng giữ ý mình:

- Dạ, theo con thì Mai tuy không phải là giai cấp giàu sang nhưng tình yêu đâu phân biệt giai cấp, mẹ... Con yêu nàng qua tánh tình nàng và tâm hồn nàng hoà hợp với tâm hồn con...

Bà Hai bĩu môi:

- Xứng đáng lắm...

- Dạ, theo con là thế.

- Hừ, chỉ một đứa làm công.

- Dạ phải, Mai từng đi làm công.

Chàng thấy bị kích động mạnh tâm thần:

- Dạ, nàng đi làm công nhưng không có điều gì trái với đạo đức cả, hàm nhai thì tay làm như bao nghề khác thôi. Còn bây giờ, Mai là bà Trần chứ không phải là cô làm công.

Bà Hai nhìn thẳng vào mặt Trần:

- Thì nó thành bà chủ rồi.

Trần gật đầu:

- Dạ phải, nhưng thưa mẹ, Mai không phải về với con vì ham cái địa vị ấy đâu.

Sắc mặt Trần hơi thay đổi:

- Và mẹ nên biết là con đã tốn nhiều công lao mới được nàng, nàng không màng đến vật chất đâu mẹ.

- Ờ... Mẹ cũng ráng tin như thế.

Bà thở ra nói:

- Thôi, sự việc đã như vậy rồi không thể làm khác hơn nữa, con đưa vợ con vào đây cho mẹ biết mặt.

- Dạ.

Trần ngẩng lên nhìn mẹ nhưng cũng chưa đi.

Bà Hai mở to mắt:

- Sao con chưa đi?Mẹ muốn biết mặt nó mà.

- Dạ... Dạ để con đưa Mai lên.

Chàng nhìn mẹ hạ giọng tiếp:

- Nhưng con xin mẹ vui lòng đừng làm nàng buồn. Trong đời nàng đã gặp quá nhiều đau khổ rồi, con hy vọng nàng tìm được mái nhà và một người từ mẫu để dung thân trong gia đình ta. Nàng đã bạc phước đã mồ côi từ bé... Mẹ ơi, con van mẹ hãy thương nàng.

Bà Hai nhìn sững Trần, chưa bao giờ bà nghe giọng nói của chàng tha thiết nhưng quả quyết như vừa rồi. Qua lời nói và giọng nói này, bà có cảm tưởng ngay là nếu mình còn cứng rắn mãi sẽ mất luôn đứa con trai này.

Bà mím môi suy nghĩ rồi dịu dọng:

- Con đưa vợ con lên đi.

Trần vội vàng chạy nhanh xuống phòng khách, Mai đang đứng bên dưới sốt ruột chờ chàng.

Nhìn thấy Trần, nàng lo lắng hỏi:

- Mẹ có giận không anh?

- Không... em cứ yên tâm.

Trần gượng cười nắm tay nàng:

- Mẹ sẽ thích em hơn... Bây giờ, mẹ muốn gặp em đó.

Mai liếc mắt nhìn Trần, trong lòng hơi hoài nghi nhưng nụ cười tươi của Trần khiến nàng yên bụng. Nàng nắm chặt tay chàng bước lên thang, đến trước cửa phòng của bà Hai, người mà nàng bắt đầu gọi là "mẹ".

Trần gõ vào nhè nhẹ rồi mở ngay ra, Mai nhìn vào, bà Hai đang ngồi trong chiếc ghế hình bán nguyệt, quay lưng về phía cửa sổ, nhìn về hướng hai người. Khi ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của bà Hai, nàng rùng mình cúi mặt thật nhanh như tránh. Bà Hai cũng hơi ngạc nhiên, bà không ngờ trong các công nhân lại có một người đẹp và không kém vẻ đài các nhưng hiền từ như Mai, đứa con dâu bất đắc dĩ của bà.

Trần mỉm cười:

- Thưa mẹ... Mai đây.

Trần quay lại khép cửa rồi kéo Mai lại gần mẹ.

Mai rụt rè bước tới:

- Thưa mẹ...

Bà Hai ngạc nhiên thêm lần nữa, giọng nói của nàng quá êm ái và trong trẻo.

- Lại đây con.

Mai bước tới chắp tay cúi đầu, bà Hai đưa tay cầm tay nàng, đôi tay dịu mềm như thế này đâu phải là bàn tay của dân lao động.

Bà nhìn kỹ Mai, vóc người thon thon mảnh mai, thật trang nhã trong bộ áo cưới trắng tinh. Nàng có vẻ e thẹn, dịu hiền và khiêm nhượng, khiến bà nhìn vào có cảm tưởng như nàng thiết tha van lơn, như muốn trút cả tâm sự trong lòng ra cầu khẩn bà. Lúc bây giờ bà mới hiểu tại sao con người như Trần lại bị con con gái này làm điên đảo. Nhưng bà lại nghĩ:

- "Vậy là đối thủ của mình rất lợi hại".

Bà luôn luôn đặt Mai đối địch với mình... Tuy vậy, giọng bà cũng dịu ngọt:

- Con tên Mai hả?

Mai cung kính đáp:

- Dạ thưa mẹ phải.

Mai nhìn bà Hai, đôi mắt sắc bén đầy nghị lực thâm trầm sâu sắc khiến nàng không biết bà đang đặt mình vào địa vị của người đối địch hay con dâu. Dù sao nàng cũng biết bà không phải là một người tầm thường.

Giọng nói của bà Hai vẫn dịu dàng:

- Con đến với mẹ bất ngờ quá, mẹ không ngờ hôm nay mình có dâu nên không chuẩn bị kịp.

Mai đỏ bừng đôi má, nàng cúi đầu nói nhỏ:

- Dạ... Xin mẹ tha thứ cho chúng con...

Hai chữ chúng con Mai dùng được bà Hai nghĩ khác đi, bà cho rằng có thể vụ qua mặt bà không phải tự Trần nghĩ ra mà có Mai dính dáng vào phần nào. Nhưng bà vẫn ôn tồn:

- Tại hai con sợ quá nên mới làm thế chứ gì. Mẹ biết mà nhưng giấu làm gì cho mất công. Nói thật, mẹ cưới vợ cho con trai chứ đâu cưới cho mẹ. Nếu mẹ biết trước thì mẹ đâu có để hôn lễ sơ sài đến như vậy. Mấy con cứ có cảm tưởng là mẹ chồng ghét con dâu lắm nhưng mẹ thì mẹ lại mong có con dâu.

Mai lặng thinh và cúi đầu xuống thấy hơn nữa.

- Dù sao đi nữa, bây giờ con cũng là dâu của gia đình này rồi. Mẹ mong gia đình mình sẽ hoà thuận, êm ấm, rồi từ từ con ở lâu con sẽ thấy là mẹ không khó.

Mai đáp:

- Dạ thưa mẹ... Con nguyện sẽ làm vui lòng mẹ.

Nàng gọi tiếng mẹ thật tự nhiên khiến bà Hai mỉm cười:

- Thôi, con về phòng nghỉ đi, mấy ngày nay mẹ thấy làm lạ vì Trần nó dọn dẹp nhà cửa tỉ mỉ, ai ngờ nó dọn phòng hoa chúc. Thôi, các con cứ tự do. Các con cứ tự nhiên nghen. Mẹ không muốn vì mẹ mà các con mất tự do, dù mất phần nào thôi.

Trần tiếp lời mẹ:

- Dạ, chúng con cám ơn mẹ.

Chàng cầm tay Mai:

- Thôi chúng ta ra ngoài để mẹ nghỉ.

Mai cúi đầu:

- Thưa mẹ con về.

Bà Hai tươi cười:

- À... Con tự nhiên.

Lúc ra khỏi cửa, Trần cười:

- Em thấy không, mẹ đâu khó khăn như em tưởng.

Mai nói:

- Như thế tại sao anh giấu mẹ chuyện hôn nhân của chúng mình cho đắc tội với mẹ?

Nàng sung sướng vô cùng vì có được một người mẹ chồng như bà Hai theo nàng tưởng lúc ấy...

Trần đưa Mai về phòng riêng. Cửa phòng đóng kín, chàng quay lại:

- Em nhắm mắt lại đi!

Nàng chẳng hiểu ra sao cả, nhưng cũng ngoan ngoãn vâng lời. Rồi bỗng nhiên nàng bị chàng xốc lên, ôm trọn vào lòng, nàng giựt mình mở mắt ra thì đã nghe chàng thì thầm bên tai:

- Anh phải ẵm cô dâu mới vào phòng hoa chúc. Em à... Em hãy nhìn kỹ căn nhà này, nhìn kỹ căn phòng riêng của em.

Mai nhìn quanh, nàng sung sướng đến muốn nghẹt thở...

Nàng thở một hơi dài và không dám tin trước mắt mình là sự thật.

Dưới đất trải thảm thật êm, màn cửa sổ màu rất dịu tất cả dụng cụ trong phòng đều màu trắng ngà... Màu sắc chung quanh phối hợp lẫn nhau trông rất đẹp và dịu mắt.

Trên chiếc tủ đầu giường nho nhỏ xinh xinh lại có một bình hoa hồng rất tươi... Trước bàn phấn lại có một tượng đá cẩm thạch nhỏ tạc hình một đôi trai gái đang quyến luyến nhau.

Trần chỉ pho tượng:

- Đó là tượng của một đôi tình nhân trong thần thoại, họ đã gặp nhiều chông gai trên đường tình nhưng hết sức cố gắng vượt qua và sau cùng tìm được hạnh phúc...

Chàng cúi xuống hôn nàng.

- Gian phòng trang trí như thế này có hợp ý em không?

Nàng thì thầm:

- Em thích lắm, tại sao anh lại hiểu rất rõ ý thích của em?

- Em quên rồi sao? Chính em đã nói với anh... Em chỉ thích những màu mát dịu...

Nàng chớp chớp mắt nhìn chàng:

- Em nói gì anh cũng đều nhớ tất cả?

- Nhớ từng câu, từng chữ... Không bao giờ quên...

Chàng say sưa nhìn thẳng vào đôi mắt nàng:

- Trải qua biết bao khó khăn, khổ sở, rồi sau cùng chúng ta cũng được gần nhau... Mai yêu qúi của anh ơi!

Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc nàng. Mai lim dim đôi mắt, cổ họng như bị nghẹt thở, nàng như bị chìm ngập luôn dưới làn sóng hạnh phúc, nàng say sưa như không còn thấy cảnh vật gì xung quanh mình nữa...

Rồi đôi dòng lệ chạy dài trên má nàng, nàng lẩm bẩm:

- Đây là người duy nhất mà mình hiến trọn cả thân tâm. Từ nay trở đi, dù cho có gặp sóng gió ba đào gì trên con đường đời, mình phải vĩnh viễn theo sát bên mình anh, và vĩnh viễn không bao giờ có ý nghĩ bội phản...

Nàng choàng tay ôm chặt chàng, mùi hương hoa hồng bay thoang thoảng, gian phòng như chìm luôn trong cõi hư vô...

Ba đêm tân hôn đã trôi qua, đối với Trần và Mai, đó là ba ngày sống trong cảnh mộng thần tiên, và dường như họ đã quên hết tất cả cuộc đời thực tế xung quanh mình.

Trong suốt thời gian ấy, Trần không đến văn phòng làm việc. Mỗi buổi sáng, khi vừa tỉnh giấc là Mai lật đật ra vườn hái hoa hồng, Trần cũng lẽo đẽo theo bên nàng phụ hái hoa với nàng...

Có lúc nàng cầm đóa hoa nhìn chàng mỉm cười:

- "Thiếp xin hỏi thử ý chàng, hoa này với thiếp, hoa nào đẹp hơn?"

Đôi mắt sáng long lanh, nụ cười như e thẹn, duyên dáng, người nàng thanh nhã, có một sức quyến rũ siêu phàm... Chàng ôm chặt nàng và hôn nhẹ lên má...

Nàng xô nhẹ:

- Coi anh kìa, ban ngày ban mặt người ta nhìn thấy...

Có lúc hai người đi dạo cho đến xế mới về, đi ngang chiếc cầu cây cũ kỹ, Mai thích chí ngồi lại hồi lâu để thưởng thức cảnh nước chảy dưới cầu như những nhà thơ cổ.

Nàng thường bảo Trần:

- Nếu cầu này bằng xi măng hay bằng sắt thì mất cả thú vị...

Chàng và nàng cũng đến ngôi chùa cổ gần đó, và thành tâm đốt hương khấn vái trước bàn Phật.

Nàng quỳ trước pho tượng Quan Thế Âm chắp tay khấn vái:

- Xin Phật Bà hãy phù hộ cho chúng tôi được vĩnh viễn hoà thuận, không bao giờ hiểu lầm, giận nhau, để cho chúng tôi được sống trong cảnh gia đình êm ấm...

Khấn xong, nàng đứng dậy. Chàng nắm tay nàng:

- Em à, anh hứa với em trước mặt Phật, Trời nếu ngày nào đó anh có phụ em thì Trời, Phật sẽ đày đọa cho anh sa xuống 18 tầng địa ngục!

Nàng vội đưa tay bụm miệng chàng:

- Em tin anh... Anh không nên nói như thế.

Đêm xuống, thời gian của những cặp tình nhân đã tới, họ dạo hoa viên dưới ánh trăng, gần khóm hoa và ngồi kề bên nhau đếm từng ánh sao khuya lạc lõng.

Sau cùng, chàng ôm chặt nàng:

- Em trông kìa, bóng em đã biến mất... Em đã bị anh nuốt chửng mất rồi...

Nàng thì thầm:

- Thân xác, tâm trí em và cơ thể của anh như tan biến vào nhau...

Ba ngày trôi qua, họ sống trong mộng, xa cách hẳn với cuộc đời. Trong những ngày ấy, tất cả mọi người đều tìm cách lánh xa, không nỡ làm quấy rầy họ. Cho đến bà Hai, mẹ Trần bà cũng thường ở luôn trong phòng cho nàng được tự do... Điều đó làm cho chàng và nàng cảm động. Họ không còn e dè cẩn thận gì nữa trong khi cùng chung nhau ly rượu ái tình ngọt lịm, say sưa.

Sau ba ngày tận hưởng thú tân hôn, đêm thứ tư Trần bắt đầu tính đi làm trở lại. Mấy ngày qua, những công việc ứ đọng, dồn lại làm chàng giải quyết không rảnh tay.

Ba ngày sống trong mộng đẹp đã qua... Đêm hôm thứ tư khi Mai thức dậy thì Trần đã đi mất tự hồi nào. Nàng ngạc nhiên ngồi phát dậy rồi gọi nho nhỏ giọng ngạc nhiên vô cùng:

- Anh Trần... Anh Trần ơi...

Không một tiếng trả lời, Mai vội khoác chiếc áo ngủ bước xuống giường rồi liếc mắt nhìn bình hoa hồng trên chiếc tủ nhỏ. Dưới bình có tờ giấy nhỏ nét chữ của Trần:

"Mai,

Em ngủ thật say, anh gọi không dậy. Có ông quản lý công ty gọi điện thoại xuống cho hay có nhiều việc ở sở cần giải quyết ngay anh phải lo cho xong.

Trưa nay, anh không về ăn cơm.

Đến chiều, lối 5 giờ, anh sẽ về... Đợi anh.

Hôn em 100 cái.

Trần"

Mai mỉm cười, nàng đưa tờ giấy lên môi hôn nhẹ nét chữ ký của chàng. Nàng ngủ thật là say, chàng đã thức dậy ra đi mà nàng không hay biết gì cả. Có lẽ chàng đã đi rón rén đi tới đi lui không dám làm có tiếng động lớn làm nàng thức dậy.

Mai thở một hơi dài nhẹ nhõm, sung sướng và vươn vai cho thoải mái. Vậy mà Trần đã đề trong thơ là đã kêu nàng. Không có Trần, nàng không biết hôm nay phải làm gì ngoài việc luôn luôn nghĩ đến chàng. Phải đợi đến 5 giờ chiều chàng mới về... Thời gian dài làm sao! Nhất là phải đợi chờ.

Rửa mặt xong, nàng cầm kéo cất mấy nhánh hoa mới định thay bình hoa để trong phòng...

Hôm ấy trời thật đẹp. Ánh nắng chan hoà khắp trên đầu cây ngọn cỏ. Mai rất thích mấy cây liễu rũ ngoài hoa viên, cành cây cúi xuống như u buồn, lá liễu dài như mái tóc của các cô gái trẻ... Cành liễu lại đẹp và trang nhã, cũng lại có vẻ đài các nên thơ.

Mỗi khi chiều vàng xuống, ánh hoàng hôn ngất ngưởng trên ngọn liễu trông đẹp vô cùng nhất là khi có làn gió nhẹ, cành liễu lao xao như một bản nhạc êm đềm...

Qua khỏi gốc liễu, Mai bước trên con đường trải đá trắng, giọt sương đọng trên cánh hoa chưa khô, long lanh dưới ánh nắng ban mai như những hạt kim cương... Nàng cất đoá hoa hồng thật đẹp, khi ngẩng đầu lên lại thấy Cao đứng ngoài cổng đang trò chuyện với mấy người làm vườn.

Nhìn thấy Mai chàng ngửng mặt lên... Trong vườn hoa, dưới ánh nắng, Mai đẹp như một tiên nữ giáng trần. Cao khẽ mỉm cười chào:

- Chào chị...

Nàng mỉm cười:

- Anh Trần đã bảo anh nhiền lần cứ gọi tôi là Mai, bộ anh quên rồi sao? À... Anh đang làm gì đó?

- Đang lo đối phó với sâu đây chị.

Cao lấy một cành hồng trên tay Mai nhìn kỹ rồi chỉ một điểm trắng nhỏ cho nàng xem.

- Chị xem kỹ, trứng nó đây nè, loại sâu này đáng ghét lắm, để tôi chỉ cho bác Trương trừ nó, trứng nó do loài kiến tha đi tràn lan tai hại mới to.

- Ủa, kiến tha trứng sâu đi tràn lan làm gì anh?

- Loại sâu này tiết ra một chất ngọt loài kiến rất thích, thế nên kiến muốn sâu sống tràn lan và tìm đủ mọi cách để bảo hộ nó...

Mai mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn Cao, dáng điệu này trông thật khả ái vô cùng.

Cao lại hỏi:

- Anh Trần bắt đầu làm việc rồi hả chị?

- Dạ.

Mai bẻ bớt mấy nhánh hồng có gai rồi tiếp:

- Chiều ảnh mới về...

- Nếu chị ở nhà không làm gì, có buồn thì chị theo chúng tôi xem săn sóc hoa và hái hoa, vui thích lắm chị à!

- Bây giờ đang lo hái hoa đó hả anh?

- Phải, lúc này phải hái nhanh để ướp trà cung cấp cho khách hàng.

Mai vui như là một đứa trẻ:

- Tôi đi hái với anh, anh chỉ cho tôi cách hái, hái làm sao cho giỏi cho mau.

Cao cười:

- Mệt lắm chị ạ, chị dang nắng sao nổi?

- Tại sao anh biết? Hôm nay bắt đầu hái phải không anh?

- Phải.

Cao nhìn đồng hồ đeo tay:

- Chào chị, tôi phải ra vườn ngay.

Mai còn hỏi vói:

- Có nữ công nhân làm nhiều không anh?

- Chừng vài mươi người.

- Phải hái mấy ngày mới xong?

- Chừng ba, bốn, năm hôm liên tiếp, nếu chị thích thì ra chơi, hôm nay chúng tôi bắt đầu hái hoa vườn gần nhà.

- Được, tôi đi với...

Mai mỉm cười, vừa định nói gì thêm. Bỗng đâu chị Lan từ trong nhà bước ra:

- Thưa mợ, bà cho gọi mợ, bà đang đợi trong nhà.

Mai giựt mình lo ngại, bà mẹ chồng mời nàng vào, đây là lần thứ nhất từ ngày hôn lễ tới giờ, chắc có chuyện gì quan trọng lắm. Nàng hơi lo lắng, nhưng nàng lại chợt nhớ ra nàng không có điều gì lầm lỗi. Trong khi chồng đi làm việc đây là một cơ hội tốt để nàng gần gũi thân mật với mẹ chồng, vì thế nàng quay lại mỉm cười bảo Cao:

- Dạ... Để lát nữa tôi ra.

Mai quay lưng đi nhanh vào nhà, lên lầu, nàng đem bó hoa hồng để vào phòng mình, sửa sang y phục lại cho chỉnh tề rồi mới bước qua phòng bà Hai gõ cửa nhè nhẹ.

Bên trong có tiếng bà Hai nói vọng ra:

- Cứ vào.

Mai xô nhẹ cửa bước vào, trên môi nở một nụ cười dịu hiền. Bà Hai đang đứng gần bên cửa sổ, mặt nhìn ra hoa viên, lưng quay về phía Mai.

Nghe tiếng chân nàng bước vào, bà không hề quay lại, Mai hơi thấp thỏm lo ngại:

- Dạ thưa mẹ.

- Đóng cửa kín lại.

Giọng bà Hai trầm trầm, lạnh lùng như gáo nước lạnh xối trên lưng, nụ cười trên môi nàng biến mất. Nàng khép cửa nhè nhẹ rồi đứng khép nép nhìn bà Hai.

Bà quay lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Mai làm cho nàng khẽ rùng mình, ánh mắt bà Hai không khác gì hai lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào tim nàng.

Bà Hai kéo ghế ngồi xuống, nét mặt vẫn nghiêm khắc, lạnh lùng...

- Con lại đây, mẹ muốn nói chuyện với con một lát...

Mai rụt rè bước tới, sắc mặt nàng không còn chút máu. Nàng chơm chớp đôi mi vừa lo ngại vừa sợ sệt.

- Thưa mẹ, con có lầm lỗi điều chi?...

Bà nhìn thẳng vào mặt Mai:

- Con có lỗi rất nhiều.

Mai lo ngại:

- Dạ...

- Bây giờ tôi nói thẳng cho cô biết, trước mặt thằng Trần thì là con con mẹ mẹ được, vì tôi không muốn để cho nó buồn, còn khi vắng mặt, cô chỉ nên gọi tôi là bà... Cô nghe rõ chưa?

Mai nghẹn ngào, sắc mặt nàng càng nhợt nhạt hơn.

- Dạ, ý mẹ là...

- Hừ... Ý của tôi à? Tôi không thích cô!

Bà nhìn thẳng vào mặt Mai:

- Tôi đã biết rõ dĩ vãng của cô hết rồi... Ban đầu tôi chỉ ngỡ thằng Trần chỉ cưới một con làm công, nhưng nào ngờ cô còn tệ hơn một đứa làm công... Thằng Trần thật là dại, nhè đi lấy một cô chơi bời. Cô cũng có nhiều thủ đoạn thật tài tình nên mới bắt xác được nó một cách dễ dàng như thế.

Mai càng mở to đôi mắt hơn... Môi nàng run run tái ngắt trong phút giây ấy, cổ như bị nghẹn, nàng không nói lên được một lời nào cả, cảnh vật xung quanh nàng như chìm trong mông lung và thế giới đầy hạnh phúc của nàng cũng sụp đổ tan tành trong nháy mắt.

Bà Hai tiếp:

- Cô là người thông minh, cô chiếm hữu được thằng Trần, nhưng cô đừng nghĩ rằng cô chiếm luôn được cả tôi. Khi cô vừa đặt chân tới nhà này, tôi đã biết cô là người như thế nào rồi... Cô Mai à, cô không xứng đáng với con tôi đâu.

Mai nhìn thẳng vào mặt bà Hai nhưng thật ra nàng cũng chẳng thấy gì cả vì lệ đã tràn đầy mi. Tay chân nàng lạnh buốt, toàn thân run run, từ một đỉnh cao hạnh phúc nàng bị vất luôn xuống một vực sâu thăm thẳm, và giờ đây nàng vẫn còn bị rơi rơi mãi chưa đến lúc nào đứng lại được.

- Thôi, khóc lóc làm gì.

Giọng bà Hai lạnh lùng vang lên nhức óc:

- Nước mắt để dành khóc với đàn ông, bây giờ tôi muốn cô cho tôi biết trước khi cô về với thằng Trần cô có trong sạch không?

Mai lặng thinh không nói một lời:

- Ủa... Cô có nghe tôi hỏi không? Tại sao cô làm thinh vậy?

Mai mở to đôi mắt nhìn bà Hai như van lơn cầu khẩn. Nàng nghẹn ngào:

- Con không trong sạch tất cả anh Trần đều biết trước.

- A... Tất cả nó đều biết trước, thằng gan thật mà, cái thằng khó tánh kén vợ gặp ai cũng chê rồi bây giờ lại cưới "cùi chuối thúi".

Bà Hai trợn mắt nhìn Mai giận dữ, gương mặt hiền hoà xanh xao, đôi mắt luôn luôn long lanh ngấn lệ đó là những vũ khí sắc bén Mai đã dùng chinh phục đàn ông, càng nghĩ bà Hai càng tức:

- Cô chọn chỗ lầm rồi cô Mai à. Đáng lẽ cô không nên vào gia đình này, vì còn có tôi... Cô không giở trò gì được đâu.

Cơ thể Mai như rã rời, nàng loạng choạng muốn té. Nàng phều phào như một kẻ đã bị trọng thương kiệt sức:

- Dạ... Thưa mẹ, bây giờ mẹ muốn con phải như thế nào? Con không được ở đây nữa chăng?

Bà Hai trừng mắt nhìn nàng:

- Cô không muốn ở đây nữa?

Mai nhìn bà Hai, chân nàng rã rời... Nàng mọp xuống đất, ngửng mặt lên nhìn bà với đôi mắt van lơn cầu khẩn:

- Mẹ ơi! Mẹ đừng đuổi con tội nghiệp. Con biết con không xứng đáng, con là kẻ ô nhục, tì tiện, nhưng con yêu anh ấy mà ảnh cũng yêu con. Con van mẹ, mẹ đừng đuổi con tội nghiệp.

- Hừ... Tôi biết mà, cô làm sao bỏ nhà này được!

Bà nhướng đôi mắt lên:

- Hoàng Mai Trang! Hừ... Hoàng Mai Trang... Cô đã chiếm được một phần lớn sản nghiệp này rồi...

- Dạ... Thưa mẹ...

- Đừng gọi tôi bằng mẹ nữa.

Nàng nghẹn ngào:

- Dạ.

Mai giơ tay bụm miệng lại như cố không cho tiếng khóc vang ra:

- Dạ... Mẹ hiểu lầm con... Con không bao giờ nghĩ đến sản nghiệp tiền bạc gì cả.

Bà Hai cười lạt:

- Chuyện đó ai mà biết! Thôi cô đừng biện bạch mà làm gì vô ích... Tôi đã biết rõ cô lắm rồi... Cô cứ yên tâm đi, tôi không đuổi cô đâu vì đuổi cô không khác nào đuổi con tôi. Nó đương mê cô, nhưng tôi xin khuyên cô, ở trong nhà này, trước mặt tôi, cô đừng giở trò giả dối, cô nghe rõ chưa? Tôi còn sống ngày nào thì cô phải kiêng ngày ấy. Cô đừng nghĩ đến việc động chạm tới tàn sản này. Cũng đừng mong chiếm đoạt sự nghiệp của thằng Trần.

Mai đau đớn:

- Dạ... Thưa mẹ... Con...

Bà Hai chắn ngang:

- Cô cũng phải nhớ thêm điều này, đừng nên méc thót gì với thằng Trần vô ích.

Mai ôm mặt khóc oà.

Bà Hai gằn từng tiếng:

- Nhớ là cô đừng nói gì trước mặt chồng cô cả... Cô nghe rõ chưa?

Bà hăm dọa:

- Nếu cô còn muốn ở đây nữa, thì cô không nên tìm cách phá hoại tình cảm giữa mẹ con tôi. Bằng không cô đừng trách!

Mai nghẹn ngào khóc lớn:

- Dạ con xin vâng lời, con không nói, không nói một lời nào cả.

Bà Hai quay mặt qua phía khác:

- Thôi được rồi, cô đi đi nhưng phải nhớ kỹ lời tôi dặn.

Mai gượng đứng dậy, giơ tay bụm miệng quay đầu lật đật bước ra ngoài nhưng vừa bước tới cửa bỗng bà Hai hắng giọng:

- Đứng lại đó!

Mai giật mình đứng khựng lại đó, bà Hai quắt mắt nhìn sang:

- Từ nay về sau, cô phải biết yên phận sống trong nhà này, tôi biết các cô chơi bời lắm, luôn luôn muốn đi rong không thể nào ở nhà được cả. Cậu Cao là người còn trẻ, giỏi dắn làm việc, đừng lân la sanh sự với y làm gì. Cô phải nhớ kỹ đừng cắm sừng vào thằng con tôi đa!

Mai nghẹn ngào:

- Dạ... Con...

Nàng không nói thêm được một lời, nước mắt đã thấm ướt cả vạt áo nàng. Mai quay đầu lại đi nhanh ra ngoài như chạy trốn.

Nàng đi thẳng luôn về phòng mình, khép cửa lại rồi ngã vật lên giường, vùi đầu vào gối khóc nức nở, tâm can như bị ai vò nát, xé tung ra làm muôn mảnh.

Cho đến giờ cơm trưa hôm ấy, Mai mới ra khỏi phòng, mặt tái xanh, hai mắt sưng húp, ngồi trên bàn ăn nàng thẫn thờ như một kẻ mất trí.

Cao từ ngoài vườn trở vào, da chàng ram nắng đôi mắt long lanh. Chàng nhìn Mai, chưa nhận ra được vẻ gì:

- Chị Mai... Chị hứa là sẽ đi hái hoa với chúng tôi rồi không tới hé, làm chờ lâu quá... Sợ dang nắng đen à?

Mai nở một nụ cười miễn cưỡng trên môi, rồi nét mặt nàng trở lại vẻ dàu dàu như cũ. Nàng lặng thinh không nói gì, chỉ cúi đầu như một kẻ mất trí.

Cao ngạc nhiên nhìn nàng không hiểu sao Mai lại buồn thình lình như thế. Xem ra, y như nàng từ dưới địa ngục nhô lên. Cao khẽ liếc mắt nhìn bà Hai, nét mặt bà lạnh lùng khó hiểu. Từ trước đến nay bà vẫn giữ vị thế tôn nghiêm của mình, tỏ vẻ cao quý nhất trong nhà. Nét mặt bà luôn luôn trang trọng, không bao giờ có vẻ dễ dãi, dịu hiền với ai cả.

Hay là bà Hai đã làm gì cho Mai buồn? Cao chợt nghĩ ra như thế, chàng liền quay lại nhìn Mai, nàng cúi xuống thấp hơn, chén cơm vẫn còn nguyên trước mặt nàng.

Hoàng hôn vừa xuống, Mai lững thững bước ra ngoài đường, con đường đá đỏ, bước chầm chậm về phía đầu làng.

Nàng đi thất thểu, không chú ý đến những người hái hoa hai bên đường đang thu dọn dụng cụ để trở về, miệng chuyện trò vui vẻ. Những người ấy phần đông là nhân công, ăn mặc không khác gì nàng mấy của một Mai khi trước, cũng đội nón lá, mặc đồng phục nhầu cũ bằng kaki.

Bất giác, nàng lại chú ý lại những người ấy, nhìn vào đám nữ nhân công đang trò chuyện hồn nhiên. Trước kia, nếu nàng không bị ngất xỉu trong phòng làm việc của Trần thì bây giờ, chưa chắc gì nàng khác gì những người ấy.

Nàng đưa tay vuốt tóc, rờ lại mặt mình. Nàng thấy phải chi mình được như những người này thì thật là thảnh thơi, sung sướng. Họ tuy nghèo khổ nhưng sống thảnh thơi, không ai có thể nhục mạ, chửi mắng họ được.

Nhưng nàng lại nghĩ, con người trong hoàn cảnh xã hội hiện nay, biết bao kẻ giàu sang có cái nhục của người giàu sang, người thấp hèn cũng có cái hãnh diện của người thấp kém.

Nàng khẽ lắc đầu:

- "Con người, một loài động vật kỳ lạ nhất, tàn nhẫn, quỷ quyệt hơn tất cả loài động vật khác. Các loài khác chỉ giết nhau vì miếng ăn, giết vì không biết suy nghĩ. Còn loài người, họ có thể giết nhau vì bất cứ một lý do nhỏ mọn nào".

Từ trong vườn, một người bước ra nhìn nàng mỉm cười:

- Chị ra trễ quá, giờ này chúng tôi sửa soạn về rồi. Người ta đang thu dọn đi về kìa.

Mai lắc đầu:

- Không, tôi chỉ đi đón anh Trần.

Cao nhìn thẳng vào mặt Mai rồi hỏi:

- Bác đã làm gì chị buồn rồi à?

Nàng giựt mình lắc đầu lia lịa:

- Không... Không có đâu... Má tôi thương tôi lắm...

Cao gật đầu mỉm cười:

- Vậy thì chị đi đón anh Trần đi.

Chàng mỉm cười tiếp:

- Anh Trần thật là hên à nghen, trong số nhân công của tôi, tôi chờ mãi mà chẳng ai thèm ngất xỉu cả.

Mai mỉm cười gượng gạo. Những lời của Cao chỉ loáng thoáng bên tai nàng, tâm trí nàng hiện tại như để đâu đâu.

Thấy gương mặt của nàng cứ dàu dàu mãi, Cao lo ngại. Chàng thầm nhủ trong lòng:

- "Tân hôn của nàng qua theo hạnh phúc sao? Tại sao mình không thấy được con người mảnh mai, yếu đuối đáng thương này có hạnh phúc lâu dài, dù là chỉ một tuần lễ".

Mai cúi đầu cắm cúi đi tới. Hoàng hôn đã xuống bóng tối lờ mờ. Dáng nàng thất thểu như một bóng ma.

Cao nhìn theo bỗng dưng rùng mình. Chàng có linh cảm như sắp có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

o0o

Mai lắc đầu lia lịa:

- Không, anh không nên vì em mà làm trở ngại công tác của anh.

Nàng nhìn chàng:

- Anh cho em cùng đi làm việc với anh, em sẽ giúp anh được rất nhiều việc.

- Em thích như thế sao?

- Dạ...

- Đi làm cực, mà em lại vui sao?

Mai cúi đầu lặng thinh.

Chàng gật đầu:

- Thôi được, vậy thì đi làm với anh, y như trước làm thư ký riêng cho anh.

Nàng nhướng mày mỉm cười thích chí rồi ôm chặt vai chàng hôn lấy hôn để...

Chiều hôm ấy, nàng như con chim nhỏ liến thoắng líu lo, nhưng hạnh phúc chỉ đến với nàng có một đêm thôi. Sáng hôm sau, trong bữa ăn sáng, bà Hai đổi kế hoạch tấn công.

Bà giả vờ ôn tồn hỏi:

- Ủa, tại sao con Mai nó đi làm việc, như thế người ngoài sẽ xem gia đình ta như thế nào? Hơn nữa, con Mai ở nhà có thể bầu bạn với mẹ cho vui, đàn bà thì phải ở nhà săn sóc gia đình, làm việc thì dành phần cho đàn ông, mẹ thấy con nên ở nhà thì phải hơn.

Mai khẽ liếc mắt nhìn bà Hai, cho đến lúc ấy, nàng đã thấy rõ nhứt định bà Hai không tha nàng, còn nàng, nàng cũng biết mình vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi tay bà.

Bà Hai nhìn Mai với vẻ mặt thương yêu, trìu mến để cho Trần nhìn thấy.

Trần quay sang phía nàng:

- Thế nào em ở nhà với mẹ được không?

Mai cúi đầu nói nho nhỏ:

- Dạ... Cũng được... Em xin vâng lời mẹ và anh.

Nàng nhìn thấy rõ nét mặt lộ vẻ thắng lợi của bà Hai và cũng nhận thấy rõ đôi mắt sung sướng của Trần, và cũng thấy thái độ như đồng minh, như thương cảm của Cao. Mai gằm đầu xuống ăn cho đến hết bữa, không nói thêm một lời nào cả.

Rồi ngày tháng nặng nề trôi qua, Mai càng ngày càng tiều tụy hơn làm cho Trần sốt ruột lo lắng. Chàng mời thầy thuốc xem bịnh cho nàng, nhưng không tìm ra bịnh gì, và nàng cứ xanh xao, gầy mòn thêm mãi.

Có đêm, Mai nằm trong lòng chồng, chàng cảm thấy Mai gầy như que củi, chàng thiết tha lo lắng:

- Mai à, tại sao em cứ gầy mòn xơ xác mãi như thế này? Em cho anh biết đi.

Mai chui rúc vào trong lòng chàng, thì thầm:

- Em vẫn mạnh khỏe, không có gì lạ cả đâu anh à, chỉ cần anh yêu em là đủ rồi.

Chàng lắc đầu thở ra:

- Nhưng anh yêu em vẫn không làm cho em mạnh khỏe được.

Chàng nhìn nàng như cố tìm hiểu tận trong tâm tư thầm kín.

Rồi cũng bắt đầu từ đấy, bà Hai bắt đầu nói xấu Mai với Trần.

- Con à, con Mai không phải là một người đàn bà quen sống trong gia đình. Có lẽ trước kia nó sống hoạt động, đi đó đi đây nhiều và không chừng nó có tâm sự gì ở trong lòng, nên tối ngày mặt mày nhăn nhó không vui. Mẹ nghĩ rằng nó không quen sống trong gia đình.

- Chắc không phải vậy đâu mẹ à.

Người Mai trở nên yếu đuối thêm, không đầy đủ sức khỏe như mọi người.

... Đã qua một mùa xuân, mưa bắt đầu rơi lất phất, Mai lại cũng trầm mặc hơn trước, hàng ngày nàng cũng chỉ ngồi dựa bên lan can, ngẩn ngơ nhìn màn mưa màu đục trên đồng ruộng mênh mông. Có lúc nàng vừa cắt hoa, mà vừa rơi nước mắt.

Chiều hôm ấy, sau khi Trần về nhà, chàng nhìn nàng, thấy nàng đang ngồi thừ người bên song cửa như một pho tượng, trên gối có để một tờ giấy.

"Mắt đầy ngấn lệ

Hỏi hoa, hoa không nói

Tâm sự này biết tỏ nơi ai..."

Trần ngửng mặt lên nhìn nàng, nàng cũng đang nhìn chàng với đôi mắt buồn buồn.

Trong giây phút đó, bỗng nhiên chàng hiểu được một phần nào tâm sự của nàng, phải rồi ngôi nhà sang trọng, trang nhã này, đối với nàng không khác gì một chiếc lồng son.

Chàng cầm tay nàng, ngồi xuống kề bên:

- Em à, chúng mình đi du lịch một chuyến giải trí cho vui có được không em?

Nàng như giật mình:

- Thật thế hả anh?

Mặt nàng lộ sắc vui.

- Thật mà, anh để cho ông Triệu lo lắng sắp xếp công việc hàng ngày trong xưởng, chúng mình đi chơi vài ngày, đi cấp, đi Đà Lạt, chừng một tuần, có được không em?

Nàng ôm chặt vai chàng, mặt ràn rụa nước mắt rồi thì thầm như trong giấc mộng:

- Dạ... Em cũng muốn đi chơi vài ngày cho tinh thần được thơ thới.

- Ngày Mai anh sẽ sắp đặt trước mọi việc trong công ty rồi mình sẽ đi cuối tuần, nghen em?

Mai gật đầu sung sướng:

- Dạ.

Nhưng ngay ngày hôm sau, bà Hai gọi nàng vào phòng riêng nói giọng thật nghiêm khắc:

- Hừ, sao cô không để cho nó yên tâm làm ăn mà còn bày đặt đi chơi đi đùa gì nữa. May là mới có đám cưới chưa bao lâu mà đã thấy ngứa tay, ngứa chân rồi đó, sau này còn đến mức nào?

Rồi bà đổi giọng mỉa mai:

- Hừ, hạng người như cô vậy mà vào được gia đình này là may mắn lắm rồi, phải sửa đổi lại đôi chút chứ, đừng để gia đình tôi phải xấu hổ với mọi người thêm.

Vì thế, chiều hôm ấy, Mai phải tìm cách từ chối với chồng về việc đi chơi ấy. Nàng cố gắng nói:

- Anh à, em không muốn đi chơi nữa, mình nên ở nhà lo việc làm ăn thì hay hơn.

Trần ngạc nhiên:

- Sao vậy?

- Dạ... Dạ không có gì cả.

Mai quay mặt sang hướng khác, không muốn cho Trần thấy mình đang khóc.

- Em... Em chỉ không muốn đi thôi anh à.

Trần cau mày nhìn vợ không hiểu ra sao cả. Càng ngày, nàng càng khó hiểu hơn. Hàng ngày, nàng như ẩn mình trong chiếc vỏ kín, làm cho chàng không sao đoán nổi tâm tư nàng. Và trong khi đó, một khoảng cách càng lúc càng đẩy chàng đi xa nàng hơn, Trần chưa nhận rõ điều này.

Chàng bực bội:

- Thôi được, tùy em vậy. Nhưng em có biết là suốt ngày hôm nay anh bận rộn lo cho việc đi chơi này, bây giờ nhờ em mà chẳng còn ra cái giống gì hết.

Mai cắn chặt môi, nghẹn ngào, lệ tràn ướt mi. Nàng cứ quay lưng lại chàng nhìn ra ngoài cửa sổ lặng thinh. Thái độ đó lại bị Trần hiểu lầm là lãnh đạm khiến chàng càng thấy bực tức hơn. Chàng im lặng thay y phục rồi lên giường trùm mền ngủ một mình, không nói với nàng nữa.

Mai lại ngồi bên cạnh giường nhìn chàng lệ tuôn chảy dài trên đôi má gầy gầy. Trần như thế này mãi thế nào cũng nguy hiểm đến hạnh phúc của hai người. Nhưng nàng nào có lỗi gì đâu! Mai thấy lòng mình như bị ai xé nát, nhưng nàng không dám khóc thành tiếng, chỉ im lặng để mặc cho nước mắt tuôn trào.

Trời sáng, Mai vẫn còn ngồi bất động. Trần trở mình rồi ngạc nhiên cầm tay nàng:

- Mai, Mai... Em làm sao thế?

Chàng dụi mắt rồi nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt nàng cùng đôi má đầy lệ.

- Em không ngủ à? Em sao thế hả Mai?

Nàng nhìn chàng nghẹn lời không nói được. Một lúc nàng mới gục đầu vào vai chàng khóc lớn:

- Anh ơi... Anh đừng giận em tội nghiệp... Bây giờ em không còn gì cả, chỉ còn có mình anh nếu anh giận em thì em chẳng thiết gì nữa... Em mà mắt anh chắc em... Chết, em không sống nữa đâu...

- Mai...

Chàng ôm chặt vợ:

- Em đừng nghĩ vẩn vơ, anh không bao giờ phiền giận em cả, đừng lo gì cả Mai à, không gì ngăn cách được mình ra đâu.

Chàng hôn nàng qua ngấn lệ mặn nồng...

Mấy hôm sau, chàng mua cho nàng một số nữ trang đựng trong chiếc hộp bên ngoài có chạm mấy cánh hoa hồng thật đẹp. Mặc dầu rất thích nhưng Mai không dám đeo thường vì biết bà Hai thấy được sẽ kiếm chuyện rầy la. Nàng thích nhất là sợi dây chuyền hình quả tim có nút nhỏ bấm ló ra hình chàng và nàng chụp chung. Thỉnh thoảng nàng lấy sợi dây chuyền ra đeo nhưng không dám cho bà Hai trông thấy. Dầu chuyện hiểu lầm được giải quyết êm thắm nhưng chàng và nàng cũng thấy mất mát ít nhiều trong tình chồng vợ. Nội nhà chỉ có Cao là hiểu rõ được những nỗi khổ tam của Mai, một người đáng thương... Chính Cao đã chứng kiến tận mắt những thái độ không đẹp của bà Hai đối với Mai, và chính chàng cũng đã nghe rõ những lời đay nghiến cay độc của bà. Vì thế, chàng không lấy làm lạ khi càng ngày Mai càng trầm mặc, lạnh lùng hơn.

Buổi chiều hôm ấy, Mai lại bị bà Hai gọi vào phòng riêng, rầy mắng vì vài lý do không đâu. Khi nàng mở cửa bước ra ngoài thì thấy Cao đứng sẵn ngoài hành lang từ bao giờ.

Chàng hỏi nhỏ:

- Chị bận chi không?

Mai cố giữ giọng mình cho không nghẹn ngào:

- Không có chi anh à.

- Chị xuống dưới nhà, tôi có nhiều chuyện cần bàn với chị.

Mai gật đầu, đi xuống phòng khách ngồi trên sa lon, Cao đứng đối diện với nàng.

Chàng hỏi với giọng trách móc:

- Tại sao chị không nói hết sự thật cho anh Trần biết? Chị định chịu đựng tới lúc nào?

Mai ngẩng lên:

- Tôi... Tôi không thể nào làm như vậy được.

Cao nhíu mày:

- Tại sao không chứ?

Mai thở dài:

- Dù sao đối với anh Trần và gia đình anh ấy tôi chỉ là phụ thôi, tôi không muốn có sự bất hoà giữa anh Trần và mẹ vì tôi, tình mẫu tử của gia đình này không thể bị suy suyển vì tôi. Tôi không muốn có sự chọn lựa giữa tôi và mẹ cho anh Trần.

Cao gằn giọng:

- Như vậy chị chấp nhận cho bác dằn vặt, hành hạ mãi mãi sao? Chị bằng lòng à?

Mai thở dài:

- Chứ tôi làm sao hơn nữa được?

Cao khó chịu:

- Nhưng bộ chị không thấy tình yêu của hai người cũng lần lần bị bác hủy hoại đó sao?

Mai im lặng một lúc rồi cất giọng buồn buồn:

- Có lẽ vận mạng tôi như thế.

Cao hừ một tiếng:

- Vận mạng gì mà vận mạng chứ!

Chàng cười chua chát:

- Chị Mai, sự hiền hậu của chị đáng quý lắm, nhưng chị đã hiền đến độ nhu nhược, tôi là kẻ bàng quan tôi đã thấy nhiều nghe nhiều rồi. Tôi bất bình cho hoàn cảnh của chị lắm. Chị đâu có lỗi lầm gì mà phải chịu khổ chứ. Chị đừng tự ti quá, không thể cúi đầu chịu đựng mãi được, gặp người khác thì họ không bao giờ chịu tới mức ấy đâu. Chị phải thẳng thắng bảo với bác biết...

Mai ấp úng:

- Nhưng hậu quả...

Nàng chớp chớp mắt:

- Bao giờ bà chịu nhịn tôi. Chắc chắn như thế sẽ có một cuộc xáo trộn trong gia đình và người đau khổ lại là anh Trần, tôi không muốn ảnh đau khổ anh à. Thà tôi chịu đau khổ một mình, tôi sẵn sàng hy sinh vì tôi yêu ảnh.

- Sự cao thượng có thể thực hiện khi người ta cũng có một ít gì cao thượng.

Cao bực dọc tiếp:

- Chị soi người trong gương xem chị gầy gò xanh xao lắm rồi, không thể như thế này mãi được.

Mai im lặng, Cao nhìn nàng lắc đầu:

- Chị đã không cho anh Trần hay thì tôi cho ảnh biết. Tôi chỉ nói những điều mắt thấy tai nghe của tôi. Như thế thì mọi chuyện do tôi chứ đâu ăn nhằm gì chị.

Mai hết hồn:

- Không... Anh đừng làm thế. Anh có biết đâu là anh Trần luôn ngỡ rằng mẹ ảnh rất thương tôi. Ảnh là đứa con hiếu thảo mà ảnh lại rất yêu tôi. Nếu có chuyện gì chắc chắn ảnh khó xử lắm. Hơn nữa, mẹ tôi buồn vì... Tôi không làm người vui được mà.

Cao trừng mắt nhìn Mai. Chàng nhủ thầm:

- "Trần mà để mất người vợ thuần hậu này thì nó thật là thằng điên, thằng ngu nhất thế giới".

Chàng lặng thinh bước tới bước lui, không nói một lời.

Mai hỏi lại:

- Tôi van anh đó anh Cao, đừng nói cho Trần biết nghen.

Cao nhìn Mai thở dài:

- Bây giờ tôi còn biết nói gì nữa.

Mai cúi đầu:

- Tôi rất đội ơn anh.

Bỗng trên thang lầu có tiếng động. Hai người vội ngẩng mặt nhìn lên trên ấy. Bà Hai đang đứng trên đầu thang trừng mắt nhìn một người, nét mặt lầm lỳ.

Mai biến sắc, thối lui ngồi xuống sa lon, nét mặt trắng nhợt...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-14)