← Ch.14 | Ch.16 → |
Ngày hôm sau, với Vi đó như là một ngày mới, đời sống với nụ yêu bắt đầu nở như niềm vui bừng cháy sau những ngày tháng khép kín héo khô. Sau khi chích thuốc cho ông Nghị, Vi đã bước nhanh xuống lầu với bát hát yêu đời trên miệng. Sự vui tươi đột ngột của nàng khiến ông Nghị cũng ngạc nhiên. Trước mặt Trần, Vi không còn giữ được vẻ bình thản như cũ, đôi má lúc nào cũng phớt hồng.
- Tối qua ngủ được không Vi?
Trần hỏi, Vi cúi đầu thẹn thùng.
- Không suốt đêm qua gần như em không ngủ được tí nào.
- Anh cũng thế.
Nhìn sự thay đổi lạ lùng của hai người, ông Nghị tò mò.
- Hai người có cái gì bí mật mà cứ to nhỏ nhau mãi thế?
Vũ Vi lấp liếm.
- Dạ... Dạ, không có gì cả.
Ông Nghị cũng không hỏi thêm, lúc nầy ông thường hay mệt mỏi. Trần lo âu.
- Cha hôm nay không được khỏe?
- Cứ yên tâm, tao chưa chết đâu.
Ông Nghị nói, nhưng mặt ông lộ vẻ đau đớn. Vi bước tới đo mạch.
- Để tôi mang thuốc xuống, nếu uống viên này không hết đau, ông cho biết để tôi gọi bác sĩ Hoàng ngay nhé.
Ông Nghị lộ vẻ bực dọc.
- Tôi không có đau đớn gì hết, khỏi phải uống thuốc.
- Không được, ông phải uống!
Vi chạy nhanh lên lầu, ông Nghị cằn nhằn mấy câu với Trần.
- Tao đã bảo cô Vi là bạo chúa mà, mày có thấy ai ngang như cô ta không? Thế nào tên bác sĩ phòng quang tuyến cũng khổ vì cô ấy?
- Bác sĩ phòng quang tuyến?
Nhược Trần bàng hoàng nhớ ra. Nhưng tại sao đã có người yêu mà Vi chẳng biết cả hôn chứ? Dù sao câu nói của ông Nghị cũng đã mang đến hồn Trần một đám mây đen.
- Sợ tên bác sĩ đó không đáng để cô Vi làm khổ chứ?
- Thế mầy cho rằng ai xứng chứ?
Nhược Trần chưa kịp trả lời thì Vũ Vi đã xuống lầu với thuốc và nước, nàng buộc ông Nghị phải uống ngay.
- Tôi thấy tốt nhất là cho mời bác sĩ đến ngay ông Nghị ạ.
- Thôi mà!
Ông Nghị có vẻ bực:
- Bệnh tôi không lẽ tôi không biết sao, đến ăn điểm tâm đi!
Mọi người cùng ngồi vào bàn, ông Nghị dùng ít hơn trước, nhưng có vẻ cũng không đến nỗi nào nên Vi cũng yên tâm. Suốt bữa ăn Trần cứ nhìn Vi mãi.
Hôm nay Vi mặc áo ngắn tay màu mỡ gà. Một kiểu áo mới Trần vẽ kiểu.
- Anh làm gì nhìn tôi kỹ thế?
Vi đỏ mặt hỏi. Trước mặt ông Nghị Nhược Trần có vẻ bối rối, nên cúi đầu xuống lầm lũi ăn.
Buổi điểm tâm trôi qua, mọi người tiếp tục ngồi lại phòng khách tiếp tục chuyện vãn. Trần cầm bút vẽ vào giấy bắt đầu công việc vẽ kiểu áo. Chợt có tiếng chuông cửa reo. Ai cũng nghĩ là ông quản lý họ Đường hay luật sư Mậu đến, không ngờ tiếng còi xe tiếp đó đã khiến ông Nghị đổi ngay nét mặt.
- Trời ơi, không lẽ tụi nó còn vác mặt lỳ đến nữa sao?
Nhưng khi cửa mở, bước vào chỉ có một người duy nhất, đấy là Bồi Hoa.
Vừa trông thấy Bồi Hoa là những bắp thịt trên mặt Trần săn lại, chàng không bao giờ quên được chuyện hôm trước. Vũ Vi cũng ngồi thẳng lưng lên, nàng đã đánh hơi thấy sự căng thẳng của không khí. Nhưng hình như Bồi Hoa đến không phải để gây sự. Gương mặt phì nôm của hắn thật tươi, vừa bước vào cửa là đã chào hết mọi người.
- Cha mạnh giỏi, chú Trần và cô Vi cũng thế chứ?
Vũ Vi ngạc nhiên, không hiểu hắn định giở trò gì. Nhưng rồi nàng lại hối hận ngay. Biết đâu người ta chẳng đến đây xin lỗi chuyện ngày nào chứ? Nàng vội đứng dậy chào lại Hoa, trong khi Trần vẫn ở vị thế sẵn sàng đối phó và ông Nghị nhăn mặt.
- Mầy muốn gì nữa đây?
- Ồ cha.
Bồi Hoa cười gượng:
- Con đến thăm cha mà, vẫn khỏe chứ?
- Thế mầy muốn tao chết à?
- Tại sao cha lại nói thế?
Bồi Hoa ngồi xuống ghế:
- Con biết cha khỏe lắm, bệnh không thể nào vật ngã cha đâu.
Ông Nghị trợn mắt.
- Hừ, mầy đóng kịch giỏi lắm. Thế mầy đến đây có mục đích gì không chứ?
Bồi Hoa đưa mắt quét nhanh về phía Nhược Trần và Vũ Vi rồi ấp úng.
- Thưa cha mà... Thế nầy nầy... Con có chút chuyện muốn nói riêng với cha.
Ông Nghị có vẻ bực mình.
- Nói gì cứ nói đi, hỏng ai nghe đâu mà sợ, và lại Nhược Trần và cô Vi đây cũng đâu phải người ngoài.
- Vâng, thế thì con nói.
Bồi Hoa có vẻ bối rối:
- Nhưng mà...
- Bây giờ nói không cho biết ngay đi.
Ông Nghị hét:
- Tao còn lên lầu nghỉ nữa chứ, làm gì như đàn bà con gái vậy?
Mặt Bồi Hoa tái hẳn.
- Vâng, con muốn hỏi mượn tạm của cha một ít, chỉ khoảng ba trăm ngàn thôi, hai tháng nữa con sẽ trả ngay cho cha.
Ông Nghị trừng mắt:
- Thế nếu không vì chuyện hỏi vay ba trăm ngàn chắc mầy sẽ không bao giờ đặt chân trở lại đây nữa, phải không?
- Dạ đâu có.
Bồi Hoa cười cầu tài:
- Cha nói gì lạ vậy, dù sao cũng còn là cha con thì làm sao con lại không đến thăm cha chứ. Con đâu phải như người ta mà bỏ cha đi ba bốn năm mới về.
Nhược Trần bị khích nhảy vào.
- Mấy cú đấm hôm trước chưa đủ sao mà anh lại muốn kiếm chuyện vớt tôi nữa chứ?
Bồi Hoa xua tay:
- Xin lỗi chú, hôm nay tôi đến đây không phải để đập lộn với chú.
- Thế anh đến đây chỉ để thăm túi tiền của cha chứ gì?
- Chuyện đó không liên quan gì đến chú cả.
Bồi Hoa trợn mắt:
- Chú Trần, chú làm ơn nhớ tài sản này chưa hẳn là của chú mà, làm gì dữ vậy?
- Khốn nạn! Nhược Trần không nhịn được xông tới, nhưng áo chàng đã bị ai giữ lại, quay đầu ra sau thì ra là Vũ Vi, ánh mắt van lơn của nàng khiến cơm giận của chàng xẹp ngay xuống.
- Tôi cho anh hay là anh liệu cái mồm anh đấy, coi chừng tôi đập vỡ mặt bây giờ.
Nhưng Bồi Hoa chẳng chịu yên, thách thức.
- Ngoài cái ngón đập lộn của mầy ra còn trò gì nữa không? Thử đập tao chết xem mầy có hưởng được chút gia tài không chứ?
- Thôi đủ rồi!
Ông Nghị hét:
- Tao chưa chết mà đã giành giật gia tài rồi sao?
Bồi Hoa trở lại thái độ khúm núm ban nãy.
- Xin lỗi cha, không phải lỗi con, vả lại con cũng không muốn như vậy.
- Hừ!
Nhược Trần bĩu môi:
- Thái độ anh khiến tôi buồn nôn quá.
- Thôi mà.
Ông Nghị nhăn mặt:
- Được rồi, Bồi Hoa. Mục đích mầy đến đây làm gì tao hiểu. Có điều ngay bây giờ trong túi tao chẳng có đến một cắc nữa chứ đừng nói đến 300 ngàn đồng!
- Thưa cha!
Nụ cười tắt nhanh trên mặt Bồi Hoa:
- Số tiền đó đối với cha có nghĩa gì đâu, vả lại...
Ông Nghị cắt ngang.
- Thôi đừng nói nhiều, tao đã bảo không có là không có!
Bồi Hoa không chịu kém.
- Làm gì cha lại không có? Cha không muốn cho mượn đấy thôi.
Ông Nghị trừng mắt nhìn Hoa.
- Mầy muốn nói thế nào thì nói. Được rồi tao không cho đấy, rồi sao?
- Cha nói thế là thế nào? Không phải là con ruột của cha hay sao? Con cần 300 ngàn mà cha cũng không cho, cha để dành làm gì chứ, khi mà...
- Khi mà thế nào? Tao sắp chết rồi phải không?
Ông Nghị quắc mắt:
- Chưa gì mà đã tính chuyện chia gia tài. Hừ! Bồi Hoa tao cho mầy hay, một cắc cũng không có phần cho mầy nữa là...
Bồi Hoa lớn tiếng không kém.
- Không có phần của tôi? Thế gia tài này cha định để hết cho thằng Trần hay sao? Phải mà, tôi biết mà, với cha chỉ có nó mới là con ruột còn chúng tôi toàn là đồ bỏ. Hứ, con ruột... Cha làm như tụi này chẳng biết chuyện bí mật ngày xưa không bằng. Cha lấy đĩ...
- Câm mồm!
Ông Nghị hét, nhưng chẳng làm câm mồm được Bồi Hoa.
- Cha tưởng tôi không biết à? Mẹ thằng Trần chỉ là một con điếm. Làm sao cha chứng minh được thằng Trần là con ruột của cha chứ?
- Mầy... mầy...
Ông Nghị run rẩy đứng dậy, khuôn mặt ông tái như xác chết. Bồi Hoa vẫn tiếp tục nói thêm mấy câu hạ cấp. Nhược Trần tức giận nhảy tới bóp cổ hắn mới yên.
Ông Nghị lảo đảo, thân ông ngã nhoài xuống nền nhà, Vũ Vi chạy tới vừa đỡ vừa gọi.
- Anh Trần buông hắn ra đi, lại xem cha anh đây nè!
Nhược Trần đẩy mạnh Bồi Hoa văng ra trước, quay lại. Vũ Vi đang chẩn mạch cho ông Nghị, khuôn mặt tái xanh.
- Gọi giây nói bác sĩ Hoàng nhanh lên đi anh, để em đi lấy kim chích!
Nhược Trần vội vã gọi giây nói trong khi Vũ Vi chạy nhanh lên lầu, khi xuống nàng bắt mạch cho ông Nghị một lần nữa. Nàng hớt hải hét:
- Không xong rồi, anh Trần, anh nói bác sĩ Hoàng cứ ở lại bệnh viện đi, chúng ta phải đưa ông bố anh đến bệnh viện ngay, không kịp rồi.
Nhược Trần tái mặt, chạy đến.
- Sao, em nói...
- Nhanh lên, anh Trần, bảo ông Triệu đánh xe ra đi, gọi ông Lý lại giúp với, cả bà Lý nữa.
Tất cả những người trong nhà chạy đến, mọi người quýnh cả lên, Bồi Hoa sợ hãi nép vào góc nhà. Nhược Trần với đôi mắt tóe lửa và đôi tay nắm chặt phóng tới, túm lấy áo Bồi Hoa.
- Anh đã giết bố, anh thấy không? Khốn nạn anh là thú chứ đâu có là người nữa.
Vũ Vi chạy vội đến.
- Anh Trần, đây không phải là lúc anh đánh lộn, anh phải nhớ đến công việc cần kíp nhất bây giờ.
Bà Lý bước tới kéo Trần ra.
- Cậu ba cậu nên mang ông chủ lên xe trước đi, cứu sống ông chủ mới là chuyện khẩn.
Nhược Trần nhớ sực ra buông Bồi Hoa chạy trở lại bế xốc ông Nghị dậy. Ông Triệu đã đánh xe tới trước cổng. Vũ Vi chạy ra mở cửa xe, dặn dò vợ chồng bà Lý ở lại nhà trông chừng xong cùng Nhược Trần và ông Nghị lên xe thẳng đến bệnh viện
Phòng cấp cứu đã sẵn sàng, Vi đi theo cáng ông Nghị vào trong và Nhược Trần theo đúng luật phải ở lại bên ngoài chờ tin. Đừng chết nhé cha! Cha đừng chết. Ngậm điếu thuốc trên môi chàng van xin. Cha đừng bao giờ bỏ con nhất là trong lúc này.
Như một thế kỷ đã trôi qua, nhưng cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng kín. Mấy ông bác sĩ và cả Vi cũng không thấy xuất hiện. Nhưng Bồi Trung và Bồi Hoa đã dẫn một lũ thê nhi tới. Vừa đến cửa Tứ Văn đã mở máy chát tai.
- Cha nằm ở đâu? chắc cha không mất đâu.
Nhược Trần quay lại trừng mắt nhìn bà chị dâu lắm mồm, khiến Tứ Văn phải tốp ngay lại, Bồi Trung trách vợ.
- Giữ yên một chút xem, đến đâu là cứ làm ồn đến đó!
Tất cả ngồi sát hàng trên ghế dài chờ đợi, mọi người đều đổ dồn mắt về phía cửa phòng cấp cứu. Thời gian chậm chạp trôi qua, lũ trẻ con có vẻ khó chịu bắt đầu lên tiếng, Khởi Khởi nói:
- Mẹ, con muốn ăn chewing gum.
Tứ Văn xáng cho con bé một bạt tai.
- Im mồm!
Con bé khóc thét lên.
- Hụ Hu! Chewing gum, con muốn chewing gum à...
- Có im mồm đi không? Tứ Văn nhéo tai con. Không khí căng thẳng bị rối loạn một cách khó chịu:
- Khóc gì như có người chết thế?
Nhược Trần bực dọc, chưa kịp lên tiếng can thiệp thì cửa phòng cấp cứu mở, chàng đứng bật dậy, đón nhận gương mặt tái xanh với những chuỗi nước mắt dài trên má Vi.
- Bố anh vừa qua đời anh Trần ạ.
- Trời ơi!
Tứ Văn là người lên tiếng đầu tiên, kế đến là những tiếng khóc bù lu bù loa.
Mỹ Kỳ và đám con cũng ùa theo. Gian phòng tràn ngập tiếng khóc. Bác sĩ cấp cứu cũng ra ngoài. Bồi Trung và Bồi Hoa chạy theo vây hỏi. Chỉ có Nhược Trần là đứng yên, không một giọt nước mắt tràn ra mặt.
Gần như một thế kỷ lại trôi qua, chàng chậm rãi quay lưng bỏ ra cửa. Nỗi buồn như những cơn mưa phủ kín hồn, ra đến hành lang chợt có tiếng chân chạy theo, rồi lời gào của Vi.
- Anh Trần! Anh Trần!
Nhược Trần vẫn lầm lũi bước, như một linh hồn cô đơn. Vũ Vi đã đến bên cạnh, lay mạnh vai chàng.
- Anh Trần, anh không thể như vậy được, thà anh khóc đi, khóc cho em không khổ. Anh Trần! Đời sống rồi có ngày kết thúc, anh hiểu chuyện đó mà! Anh Trần!
Nhược Trần đẩy mạnh Vi ra, cộc lốc.
- Đừng ngăn, để tôi đi!
- Anh muốn đi đâu đây chứ?
Giọng Vi nghẹn ngào. Anh muốn đi đâu chứ? Trần chợt tỉnh. Ta đi đâu đây? Cha mất rồi, vườn mưa gió có còn là của ta nữa không? Chàng đứng lại quay đầu qua bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Vi. Kéo sát người yêu vào lòng, Trần có cảm giác như người vừa ngoi lên từ hố thẳm.
- Vi, bây giờ anh chỉ còn có em thôi.
Nước mắt nhỏ giọt trên má Vi, nàng xiết chặt người chàng, một thứ tình cảm động chan hòa tim nhỏ. Phải đưa chàng trở lại phòng cấp cứu, ở đây còn biết bao công việc chưa giải quyết xong.
- Anh đừng nói thế, anh còn bố nữa, bố anh bao giờ cũng bên anh.
Nhược Trần ngẩn buồn.
- Thật chứ?
- Vâng, cái chết chỉ mang hồn ra khỏi xác, chứ không bao giờ mang hồn ra khỏi hồn được anh ạ.
Nhược Trần xiết chặt vai Vi, chàng không cần biết đôi vai gầy nầy đã mang được bao nhiêu con bệnh, chàng chỉ biết rằng, ngay bây giờ, nó là cây cột vững chắc nhất cho tâm hồn yếu đuối của chàng.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |