Truyện:Hồ Điệp Xuyên Hoa - Chương 40

Hồ Điệp Xuyên Hoa
Trọn bộ 82 chương
Chương 40
C40: Chương 40
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)

Không phân biệt được theo sau câu "Trước làm một lần" kia là dấu chấm hỏi hay dấu chấm câu, khả năng cao là dấu chấm câu rồi.

Thắt lưng bị tháo ra, theo sau là nút thắt, cô cởi ra như thể không kiềm nổi, Đường Duẫn tóm lấy vạt áo phía trước, trong nháy mắt quần tụt xuống, thân trên cũng đã trần trụi, Tô Khởi nhìn trọn đ.ư.ờ.𝖓.𝖌 ⓒ.🅾️𝖓.g cơ bắp, tay mềm phủ lên eo bụng.

Đường Duẫn cởi nốt quần, lộ ra ⓓ*ụ*𝖈 𝐯*ọ*𝐧*🌀 cương cứng, mò tay cô kéo xuống, hai tay cùng nhau bao lấy, Tô Khởi lần đầu đụng vào như thế, không nhịn được rụt trốn, anh ra sức ép bức.

"Em sợ nó làm gì à?"

Giọng điệu khinh khỉnh vô cùng, Tô Khởi ngẩng đầu liếc xéo như muốn xẻo thịt anh, trên người dính nước có hơi lạnh, nhưng trên người Đường Duẫn quá nóng, chỗ đó càng пó-ռ-🌀 bừп-g bừng.

Để cho tay cô mò mẫm ☑️⛎.ố.𝖙 ⓥ.𝖊 không chút quy luật, ngoại trừ làm tim anh ngứa ngáy thì không có tác dụng gì khác. Đường Duẫn kéo tuột dây áo ngủ cô xuống hai bên, lộ ra đầu vai nõn nà trơn tuột cùng với vú mềm, không có nội y trói buộc, đầu ⓝℊ_ự_🌜 vểnh cao tơ hơ ra ngoài.

Bàn tay đàn ông tựa như đang chọn trái cây, từ dưới nâng lên rồi hướng về phía trước nắm trọn trong lòng bàn tay, lại ş.❗.ế.𝖙 c.𝖍.ặ.𝖙, mặc cho cô cố ý mạnh tay theo động tác của anh, đôi môi khẽ nhếch.

Đường Duẫn thấp giọng hỏi cô, "Ướt rồi?"

Tô Khởi khép hai chân lại theo bản năng, càng kẹp eo anh chặt hơn nữa, áo ngoài cởi ra đặt trên máy giặt, váy ngủ tụ lại bên hông, vạt áo cọ đến bắp đùi.

Đường Duẫn cười nhẹ, đưa tay xuống dưới đẩy tầng vải mỏng ra, một bàn tay thì móc lấy, hai ngón tay thì chọc chọc vào cửa mình như thử nghiệm, có tiếng nước nhòm nhẹp vang lên, cô càng hứng tình, tay nắm cây hàng của anh chợt siết lại, Đường Duẫn nhìu mày, bóp vú cô mạnh bạo, đầu ngón tay niết trên đầu ti.

"Ưm... Nhẹ chút..."

"Nhẹ kiểu gì? Đi vào nhẹ?"

Anh im hơi lặng tiếng nâng nơi đó nhắm chuẩn, rõ ràng quần lót còn mặc trên người, cứ như vậy đẩy một lớp vải mà tiến vào, xấu hổ không tả nổi.

Tô Khởi 𝐜ắ●п Ⓜ️●ô●1 chôn vào bên cổ anh, Đường Duẫn hơi thẳng lưng đ·â·〽️ ѵ·à·ⓞ, hô nhỏ một tiếng.

Độ cao máy giặt không được xem là hợp, cứ như thế chôn trong cơ thể cô, nắm hai chân cô bế người lên, nương theo đi lại động chạm đôi chỗ, cô sợ sệt mà co rút vào, thế là bị Đường Duẫn nhấc váy lên quất hai cái.

"Chừng nào gan em mới lớn hơn chút đây?"

Giây kế tiếp ngã vào sô pha, tay kéo một cái vòng hai chân cô bên hông mình, mạnh mẽ đ●â●ⓜ ν●à●🔴 𝖗_ú_𝖙 𝐫_a. Tô Khởi đột nhiên không phòng bị gì bị đẩy ngã, lại bị anh đâ.𝖒 thọc mạnh bạo một hồi, luôn miệng г*ê*ⓝ ⓡ*ỉ, năm ngón tay bấu lấy gối ôm, lúc thả lỏng lúc cấu chặt cùng nhịp đẩy vào гú●𝖙 𝖗●🔼.

"Ưm... ư..."

Anh nửa quỳ trên sô pha, eo khỏe căng thả ra sức, một tay đè lại một bên eo cô, một tay vươn đến chộp lấy vú run run của cô, Tô Khởi mò mẫm muốn túm tay anh, rồi bị anh ấn lên п●𝖌●ự●↪️ tự bóp, tay đàn ông lại phủ lên trên, hai tay chồng lên nhau, hình ảnh vừa sắc tình lại âu yếm.

Cô 𝖘ướ𝓃●ℊ xong một lần liền bắt đầu hối thúc, Đường Duẫn chặn người lại bế lên, ngồi trên sô pha nắm lấy eo cô nhấc lên đẩy xuống, thi thoảng eo dùng sức ⓒắ●ⓜ 𝖛à●𝖔 sâu hoắm, nghe thấy cô thét lên trong tiếng ⓡê_ռ 𝓇_ỉ hỗn loạn, luôn muốn ngã lên người anh táy máy tay chân.

Ngón tay dính dịch lỏng chảy ra từ nơi ⓖ-❗-a-0 ⓗ-ợ-ρ chây trét ra phía sau, phát vào Ⓜ️·ôռ·ℊ cô "bốp" một cái bảo cô tự mình động, Tô Khởi ráng gồng nuốt vào trước sau, trong miệng nhịn không được xin thua.

"Nhanh lên... Được không..."

Ngón tay anh dính chất lỏng ướ.ⓣ 𝓃ⓗè.𝐦 nhẹp, lướt qua nếp uốn ở lỗ hậu của cô, Tô Khởi chợt rén người theo bản năng, kẹp anh đến da đầu tê dại, bờ 𝖒.ô.𝖓.ɢ lại in thêm dấu tay của anh, ngữ khí đầy vẻ giễu cợt khó kìm.

"Em đúng là --- đồ nhát gan."

Nội tâm Tô Khởi vặn vẹo khác thường, không biết có phải do xem phim hay không, mà cứ cảm thấy mỏi mệt, lại bị anh đâ●ɱ ✌️●à●0 ra một lần xong thì hoàn toàn nằm liệt trên người anh, ý muốn vừa mới nhen nhóm của Đường Duẫn liền phải dập xuống.

Chán chường mà dùng ngón tay táy máy mật dịch cô chảy không ngừng, thiếu nước phải vẽ tranh trên ⓜôռ.ⓖ.

Anh rướn rướn eo, Tô Khởi trốn ra đằng trước theo bản năng, lại bị anh đè xuống.

Đường Duẫn ác ôn nói, "Em xin anh, ngoan ngoãn xin anh, rồi hai mình sẽ mau chút."

Cô từ bỏ chống cự, vừa mệt vừa buồn ngủ, bên dưới còn bị cây hàng khủng cứng ngắc của anh lấp đầy, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.

"Cầu xin anh... em cầu xin anh... được không?"

Đường Duẫn hô một tiếng nhấc cô lên, chọn cái tư thế để cô khỏi phải ra sức nhất --- quỳ gối trên thảm, toàn bộ nửa thân trên nằm lên sô pha, Đường Duẫn ở phía sau, theo kẽ ⓜ●ô●n●g chen vào, lần nữa lấp kín.

Anh mãnh liệt một chút là đ-â-〽️ ✔️-à-o điểm G ngon ơ, ngón tay Tô Khởi vô lực cào lên sô pha, đúng là không cần ra sức đó, nhưng không khỏi quá sâu quá trướng.

"Hưm... bỏ cuộc..."

Lại một cái bốp vào 𝖒.ô.𝖓.🌀, Đường Duẫn giật giật eo cô, hiển nhiên bắt đầu tăng tốc đâ·ɱ ☑️à·ⓞ, Tô Khởi ưm ư không ngừng.

"Đồ mạnh miệng, mới vừa vào mà kêu thôi?"

Quá sâu.

Cả người cô lung lạc, miệng kêu loạn xạ, giãy giụa bất lực, quân lính tan tác.

"Ư... ư... ưm."

"Bỏ cuộc... ư... ư..."

Đường Duẫn muốn làm thêm lần nữa, sau lại không ham chiến. Năm ngón tay bấu lấy Ⓜ️ô-𝓃-🌀 cô để lại dấu tay mồn một, một cái tay khác lại vươn ra trước bấu vú thịt của cô, để ở nơi sâu nhất bắn ra.

Cô nghiễm nhiên đã cạn kiệt sức lực, Đường Duẫn 𝖗ú●† r●𝒶 ngoài thì thấy cả người cô bủn rủn cuộn tròn bên sô pha, khe ɱ_ô_𝓃_ℊ tách ra một chút, váy ngủ còn rủ bên hông.

Anh sán lại gần niết cằm cô, tùy tiện 𝐡ô●n 〽️ú.т ve vuốt làn môi cô, vừa ⓜú·ⓣ vừa cắn, Tô Khởi đưa tay qua chào hỏi, lại có ý kéo váy ngủ lên.

Đường Duẫn ngắm cô "hấp hối giãy giụa" thấy cũng thú vị, ôm cô vào phòng tắm trong phòng ngủ, anh không tin hai cái vòi sen hôm nay cùng hư.

Chỉ tắm thôi còn chưa đủ, bồn tắm không thấm nước, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, anh thành thật không quá mấy phút tay chân bắt đầu táy máy, Tô Khởi vịn vào thành bồn muốn trốn khỏi, lại bị anh tóm trở về...

Cô kêu hôm nay mệt mỏi quá, Đường Duẫn bảo: "Em ra sức được bao nhiêu mà kêu mệt?"

Cô khuyên anh chú ý t𝖍-â-𝖓 ⓣh-ể, anh thì càng thêm tự thể nghiệm để chứng minh ⓣ♓-â-п т-𝖍-ể không tồi.

Thì ra cụm "Ăn tủy nhớ vị" là có ý này, thú vị ghê.

Chương (1-82)