Truyện:Bơi Đêm - Chương 061

Bơi Đêm
Hiện có 140 chương (chưa hoàn)
Chương 061
Kẹo mạch nha h
0.00
(0 votes)


Chương (1-140 )

<images> Đèn đầu giường trong phòng ngủ của cô rất đẹp.

Màu của phần chụp đèn bằng thủy tinh hình hoa lan giống như một chiếc kẹo mạch nha, ánh sáng ngọt ngào rơi xuống người họ.

Điền Tư dựa vào đầu giường để Hồ Già ngồi lên người anh, đây là tư thế họ thường dùng nhất. Họ 𝐡ô·𝖓 nhau, Điền Tư ôm cô, kiên nhẫn 𝐜·ⓗ·❗ề·υ 𝒸·ⓗⓤộ𝖓·𝐠 cô, thỉnh thoảng còn dùng lưỡi nhẹ nhàng 𝖑-ⓘế-𝐦 vòm miệng cô, 𝐤í·ⓒ·♓ ⓣ𝐡í↪️·♓ cô 𝖗𝐮●n rẩ●🍸, ngứa ngáy và 𝖍a·m Ⓜ️·υố·п không nói nên lời."Sao cậu lại trở nên giỏi thế này rồi?" Lúc thở, Hồ Già 𝐯*⛎*ố*т 𝐯*𝖊 gương mặt anh.

Điền Tư lấy tay cô bắt xuống rồi ngậm vào miệng 𝖑❗ế·𝐦 ⓜ.ú.𝖙, anh nhìn Hồ Già, có chút sâu kín mà nhiệt tình.

"Bao có chật không?" Hồ Già vuốt dương v*t vài cái, Điền Tư mang bao rất tốt, chỉ là kích thước của anh có hơi lớn nên bị şⓘế●т 𝐜●𝖍●ặ●𝐭 đến căng.

"Hơi chật." Điền Tư cựa quậy người một chút. Anh càng lo Hồ Già sẽ không thoải mái, cũng sợ cô đau, Điền Tư dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng 𝐯цố●т ✌️●𝑒 â_𝐦 𝐡_ộ của cô, dịch yêu tràn ra. Điền Tư luôn cảm thấy vùng kín của Hồ Già như một quả đào ngọt mọng nước. Cô cạo lông rất sạch sẽ, chỉ để lại một chút trên gò mu cao phồng lên.

"Đẹp quá." Điền Tư khẽ nói với cô.

Hồ Già cười nói: "Thích không? Thích thì thè lưỡi ra xem nào."

Điền Tư đã lâu rồi không chơi trò xấu hổ kéo co kiểu này với Hồ Già. Anh ngoan ngoãn ⓗ*ô*𝖓 nhẹ cằm Hồ Già, ánh mắt nhìn cô rồi thè lưỡi ra một chút với biên độ rất nhỏ, mang theo chút nước bọt, không biết như vậy có làm cô hài lòng không? Hồ Già cười khẩy rồi cúi xuống cắn anh một cái.

Hai người lại ♓ô_𝐧 nhau, Hồ Già nhắm mắt, trên mặt vẫn còn mang nụ cười lúc nãy.

Điền Tư nghĩ, cô luôn cười nhạo anh, trêu đùa cái đuôi ♓·@·𝖒 mцố·𝐧 của anh, lại an ủi 𝐝ụ_🌜 𝖛_ọ_𝓃_ɢ điên cuồng sinh trưởng trong anh.

Hồ Già ⅼê.n đ.ỉ𝐧.♓ một lần dưới tay anh.

Họ đổi vị trí, cô nằm dưới anh, sắc mặt ửng hồng, bầu 𝖓*𝐠ự*🌜 đẹp bị anh Ⓜ️-ú-t đến bóng nước.

Chỗ đó của cô đã đủ ướt, Điền Tư lại kê một cái gối dưới eo cô, như vậy, họ sẽ càng khít hơn.

"Ngoan một chút, đừng vội vàng tiến vào, từ từ thôi." Hồ Già mở chân ra, hoa tâm 𝓇●𝖚●ռ 𝓇●ẩ●🍸, hoa mẫu đơn nhỏ giọt lộ ra, cô hướng về anh lộ ra lỗ huyệt nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Hồ Già nửa năm rồi không 🍳.⛎.𝒶.ⓝ ♓.ệ tình dục kiểu đú·✞ vào này với ai, lỗ nhỏ chật hẹp của cô chắc chắn không thích ứng được với anh. Điền Tư cúi mắt, say mê ♓ô●𝐧 Ⓜ️●ú●ⓣ hoa tâm một cái, lỗ nhỏ của cô liền mẫn cảm mà co rút lại.

Thực sự không biết khi đ*ú*✝️ vào sẽ 💰·ướ·n·ⓖ đến mức nào.

Nghĩ đến đây, mã mắt của Điền Tư liền tiết ra chút nước, chảy vào túi chứa tinh, Hồ Già nhìn thấy liền bật cười.

"Chưa bắt đầu đú●𝐭 vào lỗ nhỏ mà đã muốn bắn rồi à?" Cô vỗ vỗ gương mặt tuấn tú đang xấu hổ của Điền Tư, "Không được ❎●ⓤ●ấ●т 🌴❗●п●♓ sớm, nghe thấy chưa? Tiến vào đi..."

Điền Tư ngượng ngùng mím môi, anh nắm dương v*t, từ từ đưa mình vào, động tác vô cùng nhẹ nhàng, anh hít thở sâu.

Chỉ mới vào được một nửa đầu khấc, Hồ Già đã cau mày rên lên một tiếng, dùng tay chống lên người Điền Tư.

"Rất đau à?" Điền Tư dừng lại, gáy anh đã bắt đầu ra mồ hôi.

Hồ Già nhìn dương v*t thô đen, phồng to như thể đang giận dữ của anh, lại nhìn vẻ kìm nén và áp chế trên gương mặt anh, người yêu anh tuấn biết bao, cô nghĩ thầm.

"Tôi đâu phải gái trinh... Cậu vào thêm chút nữa, " Hồ Già nhẹ nhàng vặn môռ-𝖌, mở rộng chân hơn với Điền Tư, anh sờ sờ má cô, Hồ Già thuận thế mà ngậm lấy ngón cái của Điền Tư và dùng răng cắn mạnh một cái, "Thực sự làm tôi đau thì sẽ cắn cậu." Cô cười rồi nói, trong miệng nếm được vị sắt của 𝐦á●⛎, đau đớn khiến Điền Tư an tâm, chảy 𝖒á·ц khiến anh thoải mái, anh rũ mi cười nhẹ.

Anh nói, "Ừ, đau thì cắn tôi."

Điền Tư nhẹ nhàng đẩy eo, đưa cả quy đầu tròn lẳn vào.

Hồ Già không nhịn được ngửa đầu kêu lên một tiếng, chỗ đó của anh rất nóng, hình dạng đầy đặn từ từ mở ra cô.

Điền Tư cũngthoải mái mà khẽ rên lên, từ lúc nãy, lỗ nhỏ của Hồ Già đã ngậm chặt anh, thịt mềm ấm áp quấn lấy anh.

Anh có một cảm giác ngọt ngào tê dại như thể bị cô tháo rời xương sống mà bắt đầu tan chảy. Điền Tư sợ cô đau, không dám tiến vào nữa, anh muốn vừa 𝐡_ô_п vừa làm. Anh nắm tay Hồ Già, mười ngón đan vào nhau rồi cúi đầu 𝒽-ô-𝓃 cô. Trong hơi thở ngọt ngào của người tình, Hồ Già ưỡn người lên, bầu ⓝℊ-ự-𝒸 trắng mềm cũng theo đó lắc lư, cô từ từ lắc ⓜô·n·ⓖ tròn trịa, coi Điền Tư như một cái dương v*t giả, c.ọ 𝐱á.ⓣ nông nông.

Điền Tư sư*ớ*𝖓*ⓖ đến lòng bàn tay cũng tê dại, chỉ có thể hoàn toàn nhấm nháp môi cô.

Hai cái miệng cả trên lẫn dưới của cô đều cùng nhau bắt nạt anh.

Hồ Già ⅼ𝐢.ế.m mú.𝐭 l.ư.ỡ.ℹ️ anh, từng chút một cướp đi lý trí của Điền Tư.

Quy đầu của anh vẫn cố chấp kẹt ở cửa âm đ*o cô, Hồ Già ăn anh không được liền cảm thấy cơ thể mình trở nên hiu quạnh.

"Cậu ngốc 𝐜·𝒽·ế·ⓣ đi được, cậu cọ vào trong đi." Điền Tư đang ở bên bờ vực sụp đổ, anh 𝒽*ô*𝓃 hôn lên khóe mắt cô, xác nhận Hồ Già không đau nữa mới chịu nghe lời bóp chặt e·🅾️ ✝️·𝖍ο·n của cô rồi lại đẩy thêm cây thịt 𝐧ó●𝖓●g 𝒷●ỏ𝐧●ℊ vào trong, Hồ Già rê●ռ 𝖗●ỉ một cách thoải mái, bao cao su thực sự rất mỏng, cô có thể cảm nhận được các rãnh và mạch 𝐦á*𝐮 trên dương v*t của anh.

"Đư·🔼 ✔️·à·🔴 thêm chút nữa..." Trong 𝖍●🅰️●ⓜ ⓜ●𝐮ố●𝓃, giọng nói của Hồ Già có hơi hơi không ổn định.

Điền Tư rất ngoan, anh chống tay quỳ về phía trước, ⓝ*🌀*ⓗ1ế*n ⓡ*ăn*🌀 rồi từ từ đưa dương v*t hoàn toàn vào trong.

Chỗ đó của cô rõ ràng nhỏ như vậy, mỗi chỗ đều đẩy anh ra ngoài nhưng Điền Tư vẫn đưa toàn bộ vào, túi tinh to tròn của anh chạm vào ⓜ.ô.𝓃.ℊ Hồ Già. Vào quá sâu, lỗ nhỏ của Hồ Già cắn chặt anh, bên trong cô từng tấc đều sống động, theo nhịp thở của cô mà từng tấc một cắn lấy Điền Tư rồi từ từ nuốt vào, dùng dịch mật tiêu hóa anh.

"Bị lỗ nhỏ kẹp có 𝖘*ư*ớп*ɢ không?"

Hồ Già dùng gót chân từ từ cọ lưng Điền Tư, anh ra một ít mồ hôi, xúc cảm da thịt càng trở nên trơn mịn.

Điền Tư gần như mất đi ngôn ngữ, cảm giác đ*ú*🌴 vào quá khác biệt. Anh 𝐧ằ●m đ●è l●ê●𝖓 người Hồ Già, nhịp tim đập mạnh, chỉ muốn nắm lấy cặp đùi non mềm của cô, Ⓜ️🅰️·п 𝖗·ợ cuồng loạn mà ra vào, đưa đẩy đến khi cô nói không muốn nữa, thậm chí, anh còn muốn cô 💲●ư●ớ●𝓃●🌀 đến tiểu ra trước mặt anh, may mà lý trí của Điền Tư vẫn còn sót lại, anh đặt tay lên sau gáy Hồ Già, sợ cô lộn xộn mà đập vào đầu giường phía sau.

Thấy Điền Tư im lặng, Hồ Già liền không vui, cô cố ý vặn vẹo, kẹp anh chặt hơn, "Nói chuyện đi, cậu câm rồi à?"

"Giai Giai..." Điền Tư kêu dừng, trong giọng nói mang theo nhịp tim đập thình thịch.

Anh gần như mềm nhũn, "Tôi s●ư●ớ𝐧●🌀, thực sự rất 𝖘-ư-ớ-n-𝖌... Cậu đừng q●u𝓎ế●п 𝓇●ũ tôi như vậy, tôi không chịu nổi."

Hồ Già hừ một tiếng, dùng tay nghịch ngợm hai đầu v* trước nℊ-ự-𝖈 Điền Tư, hai người đều κ♓_ỏ_𝒶 ✞_𝐡_â_𝐧, ánh sáng trong phòng là một màu ấm áp, tình yêu cũng vậy.

_____

Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko

Chương (1-140 )