Anh chạm chỗ này em chỉ 💰ư.ớn.g thôi h
← Ch.028 | Ch.030 → |
<images> Chiếc giường mềm như một vũng bùn.
Điền Tư ôm Hồ Già bế 🦵·ê·ⓝ 𝖌𝒾·ư·ờ𝐧·𝖌, hai người như hỗn loạn mà chìm vào đó.
"Sờ tôi đi." Hồ Già ôm anh, hơi thở cô ngọt ngào, trong ánh mắt như ủ men những vì sao.
Sờ cô ấy? Điền Tư theo bản năng đưa tay vào váy ngủ, say mê 𝐯●ⓤ●ố●† ѵ●𝑒 đùi Hồ Già, làn da cô thật 𝐦●ề●ⓜ ⓜạ●i.
Hồ Già bị Điền Tư sờ đến tê dại, cô nhíu mày cắn ngón tay, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, lỗ nhỏ lại thèm thuồng mà tuôn ra nước.
"Đừng cắn..." Điền Tư dịu dàng nói, anh lấy ngón tay ra rồi lại cúi người ♓ô_𝖓 nhẹ lên khóe miệng Hồ Già.
Hồ Già đẩy Điền Tư ra, cười một nụ cười yêu kiều: "Làm tôi 💲ư.ớn.ɢ rồi mới cho cậu 𝖍·ô·ռ·."
Điền Tư bất đắc dĩ mà 𝖒ú.𝖙 ♓ô*𝓃 🌜*ổ Hồ Già, một đường đi xuống.
Cách 𝖍ô*𝐧 của anh dịu dàng nhưng trên người Hồ Già lại như bùng lên một ngọn lửa.
Mà trên người anh há chẳng có lửa dục.
gậy th*t của Điền Tư đã sớm đã cương cứng nhô lên thành một gói lớn.
Hồ Già 𝓇ê_𝓃 r_ỉ một tiếng đầy 𝐪·ⓤ𝐲ế·𝖓 𝖗·ũ, qua lớp vải, cô dùng đầu ngón chân khều vào chỗ phồng lên trên quần Điền Tư.
"Cái thứ chim xấu xí này sao lại cứng thế, hử? Thích tôi đây đạp lên cậu không? Lâu rồi không chơi cậu, có nhớ tôi không?"
Ngón chân xinh đẹp của cô ấn lên quy đầu của Điền Tư, đè xuống một chút rồi lại xoa xoa.
Thấy còn chưa đủ, Hồ Già còn hưng phấn 🌜ắ●𝓃 ɱô●ⓘ rồi nhìn anh.
"Nhớ cậu, mỗi tối đều nhớ cậu..."
Điền Tư còn không biết bản thân sao có thể dám nói ra mấy lời này.
Nhưng Hồ Già lại nở một nụ cười hài lòng, cô đúng là thứ hư hỏng mà.
Anh thực sự muốn phạt cô.
Ánh mắt Điền Tư tối sầm lại, anh nắm lấy đầu gối Hồ Già rồi nâng cô lên.
Anh để cô quấn chân quanh eo anh, rồi vén lên lớp váy ngủ trắng mỏng manh kia, tay vẫn luôn 𝐬-ờ 💲🅾️-ạ-п-𝐠 đến bắp đùi trắng nõn nà của cô.
Lên nữa, hơi thở Điền Tư không khỏi nghẹn lại, Hồ Già không mặc quần lót.
Cái lỗ nhỏ xinh đẹp lộ ra trực tiếp như một quả đào chín mọng nước.
Ở giữa là khe nhỏ màu hồng ửng của quả đào.
Đối diện ánh mắt 𝖓*ó𝓃*🌀 𝖇*ỏ𝐧*🌀 của Điền Tư, Hồ Già khó chịu vặn vẹo eo rồi tách chân ra rộng hơn.
Khe hoa nhẹ nhàng mở ra như đang đòi 𝒽●ô●𝖓 lấy anh, lỗ nhỏ li ti còn chảy ra nước mật long lanh, từng giọt nước rơi xuống.
"Lỗ nhỏ thèm đến ⓒ·𝖍ả·🍸 𝓃ư·ớ·ⓒ miếng rồi, cậu còn không sờ tôi." Hồ Già thấp giọng oán trách, kéo ngón tay anh rồi áp vào khe.
Tai Điền Tư đỏ bừng, lòng bàn tay cũng t●𝐨á●ⓣ ⓜ●ồ hô●𝒾, anh dọc theo khe rồi nhẹ nhàng cào cào.
Ai ngờ chỗ đó của cô ướt và trơn trượt đến mức, ngón tay anh vừa động, đầu ngón tay đã lún vào.
Bởi vì đối phương là Điền Tư nên mới đủ ⓚí·🌜·♓ ⓣ·ⓗí𝒸·ⓗ. Hồ Già т●♓●ở dố●🌜 một tiếng.
"Có làm đau cậu không... ?" Điền Tư khàn giọng hỏi cô.
Chỗ đó của cô thật nhỏ, anh thầm nghĩ.
Hồ Già cười, Điền Tư này đúng là.
Dù anh có là con cưng của trời gì đi chăng nữa, lê·п g𝖎ườ𝓃·𝐠 vẫn chỉ là một gã trai tân ngốc nghếch.
"Sẽ không đau đâu..." Hồ Già lè lưỡi, 👢●❗ế●〽️ ⅼ_1ế_m môi, "Anh sờ chỗ này, em chỉ ⓢư●ớ𝓃●🌀 thôi, anh trai..."
Điền Tư nhìn Hồ Già, đầu óc vốn đã không tỉnh táo lại càng như bị nhấn nút tua nhanh. Mắt anh hưng phấn đến đỏ cả lên, có một khoảnh khắc, anh thực sự muốn xé toạc váy ngủ của Hồ Già, bóp lấy bộ 𝓃gự-𝐜 trắng tròn của cô, đ-è 🦵ê-п 𝐧🌀-ư-ờ-𝒾 cô rồi điên cuồng hô·𝐧 lên cái miệng nhỏ kia.
Anh sờ chỗ này, em chỉ 𝐬-ư-ớ-𝖓-g thôi, không phải cô đã nói thế sao?
"Ái..." Hồ Già bật cười.
Điền Tư đè cô xuống, chỉ hai cái là đã lột sạch quần áo.
Cô nằm trần trụi dưới thân anh, ɱ_ề_𝖒 ⓜ_ạ_❗ và thơm tho, tách chân ra rồi cười với anh.
Cười xong, Hồ Già liền nhẹ nhàng vặn eo, bộ ռ_🌀ự_🌜 tròn lớn theo đó cũng khẽ đung đưa, đầu v* hồng hào, vừa trong trắng vừa 🅓_â_ɱ đ_ã_ռ_ℊ.
"Nghĩ cho kỹ làm sao để tôi 💰●ư●ớ●n●𝐠 nhé? Tôi biết cậu rất muốn ra vào lỗ nhỏ của tôi, nhưng không được phép đâu nhé - tôi vẫn chưa thích cậu đến thế đâu."
Cái miệng nhỏ của Hồ Già như được bôi mật ong, ánh lên vẻ đẹp lộng lẫy, liên tục nói ra những lời khiến Điền Tư xấu hổ. Cô dường như luôn có thể đoán trước được tâm tư của anh. Điền Tư cứng như vậy, tất nhiên là muốn ⅼà●m тìⓝ●𝒽 với cô, khi ✝️-♓-ủ 𝖉-â-〽️, anh rất muốn dùng dương v*t làm căng tràn lỗ nhỏ của cô, làm cô đến nước chảy ròng ròng, ⓢ●ướ●𝐧●ⓖ đến rung п𝖌*ự*🌜.
Sau đó, có lẽ cô sẽ nói yêu anh.
"Đang nghĩ gì ◗â*ɱ 𝖉ụ*🌜 vậy?"
Hồ Già lại dùng ngón chân chọc chọc má Điền Tư, khiến mặt anh phủ lên vẻ khổ sở.
Điền Tư nắm lấy chân của Hồ Già, nhẹ nhàng 𝖍ô*𝓃 lên mu bàn chân cô. Anh cảm thấy tim mình đập lên nặng nề, như bị cô lấp đầy, không thể nghĩ đến chuyện khác.
"Ừm? Nghĩ ra chưa, lỗ nhỏ của tôi sắp sưng đến 𝒸h*ế*𝖙 rồi..." Giọng Hồ Già mềm nhũn.
Cô bất mãn mà vặn eo, khe hoa xinh đẹp lại nhả ra một dòng nước.
Anh nên làm sao để Hồ Già thoải mái đây?
Vì ◗*ụ*𝒸 νọ𝓃*ⓖ, trên người Điền Tư cũng hơi toát một tầng mồ hôi.
Hồ Già đặc biệt thích dáng vẻ Điền Tư nhịn lại dụ.𝖈 ⓥ.ọ.ⓝ.🌀, chăm chỉ 𝒸ⓗ𝖎-ề-u 𝒸𝐡⛎ộ-𝓃-ɢ cô.
Giống như bây giờ - Điền Tư ♓.ô.𝐧 lên đùi Hồ Già, đôi môi màu nhạt khẽ mở ra để cô nhìn thấy cái lưỡi bên trong.
"Thích không?" Anh khàn giọng hỏi Hồ Già, trong đôi mắt đẹp là một mảng biển đen 🅓·ụ·𝖈 ѵọп·🌀.
"Vẫn chưa đủ 💰●ướп●ⓖ..." Ngón tay Hồ Già ⓒ_ắ_𝐦 𝖛_à_⭕ mái tóc đen dày của anh.
Điền Tư nhìn chăm chú vào Hồ Già, ngón tay trêu đùa khe thịt của cô.
Anh đang quan sát biểu cảm của cô, tìm điểm nhạy cảm của cô.
Ngón tay đư·𝖆 ѵà·🅾️ giống như tiến vào đầm mật.
Khe hoa ướt nhẹp, ngọt lịm như trái cây quá mùa.
Điền Tư ⓢ.ờ 𝖘⭕.ạ𝐧.ⓖ, đầu ngón tay chạm vào hạt nhân sưng to của cô, anh nhẹ nhàng bấm lên.
Theo kiến thức trong sách sinh lý, hạt â.〽️ ν.ậ.т này chính là nơi nhạy cảm nhất của Hồ Già.
Hồ Già lập tức rên lên một tiếng, chân cũng khép vào. Điền Tư cong cong khóe miệng, chẳng phải đã tìm ra rồi sao?
Giây tiếp theo, Hồ Già ✞ⓗ_ở ԁố_𝐜 một tiếng đầy yêu kiều.
Điền Tư lại cúi đầu xuống rồi 𝖍-ô-𝓃 lên cái lỗ nhỏ của cô, còn 𝖒-ú-† mát một cái.
_____
Edited by Koko# Wattpad: @biggestkoko
← Ch. 028 | Ch. 030 → |