Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoa Hồng Dại - Chương 90 (cuối)

Hoa Hồng Dại
Trọn bộ 90 chương
Chương 90 (cuối)
Phiên ngoại Chu Văn Hiên x Khương Nghiên: Tuổi thơ thương tích
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

Siêu sale Lazada


Editor: Dì Annie

Lúc nhỏ, Chu Văn Hiên được sinh ra trong một gia đình khiến cho người khác phải ghen tị, ba là nhân sĩ nho nhã phong độ ôn hòa, là một thương nhân thành công, mẹ là người phụ nữ tri thức, hiểu biết, xinh đẹp, dịu dàng, hai vợ chồng rất đẹp đôi, lại có thêm một cậu con trai xinh xắn ngoan ngoãn, trong vòng tròn xã giao của gia đình họ, không ai là không tán thưởng.

Có điều, đôi khi không thể chỉ nhìn vào bề ngoài, vì không ai biết, đằng sau bức bình phong kia ẩn giấu biết bao nhiêu tội ác bẩn thỉu.

Chuyện khi còn bé anh đã không còn nhớ rõ nữa, hình như anh cũng có một khoảng thời gian hồn nhiên vô tư, gia đình hạnh phúc êm ấm. Nhưng sự đau khổ cứ liên tục kéo đến khiến ký ức mờ nhạt vui vẻ kia hoàn toàn bị xóa bỏ.

Hầu như những ký ức về thời thơ ấu của anh đều bị chiếm giữ bởi những vết thương do người cha say xỉn bạo hành, còn mẹ thì nhu nhược và bất lực.

Rất nhiều năm sau này anh vẫn nhớ rõ đêm sinh nhật bảy tuổi đó, mẹ chuẩn bị cho anh bánh kem hình trái tim xinh đẹp, đợi ba về cùng thổi nến.

Đó là một đêm mưa gió.

Lúc ba lái xe vào sân đã hơn chín giờ, anh chờ đến buồn ngủ.

Mặc dù ba đã nhiều lần uống say đánh đập anh, nhưng khi đó còn nhỏ, anh ngây thơ nghĩ rằng đều là do rượu hại người, vì khi ba không uống rượu, lúc nào khuôn mặt cũng ôn hòa với anh.

Ai cũng nói ba là một người tốt, vậy chắc hẳn ông ta cũng là một người cha tốt.

Vì thế khi ba anh – anh càng muốn gọi là ông ta, cả người đầy mùi rượu lảo đảo bước vào cửa, anh đột nhiên tỉnh táo, nhảy xuống ghế, vui vẻ nghênh đón: "Ba, con với mẹ đang chờ ba cùng nhau thổi nến sinh nhật."

Người đàn ông đôi mắt đỏ ngầu kia nhìn anh, không nói lời nào đi đến trước bàn.

Ngay lúc Chu Văn Hiên nghĩ ông ta sẽ đốt nến cho mình thổi, ông ta bỗng nhiên hất đổ bánh kem, nổi giận mắng, "Tao nuôi mày lớn thế này, chỉ biết ba cái sinh nhật thối tha này!"

Sau đó, ông ta ném đứa con trai bảy tuổi xuống đất, hơi thở nồng nặc mùi rượu nói: "Tao nuôi mày có được cái gì không? Tao nuôi mày có tích sự gì không!"

Chu Văn Hiên bị ném ngã xuống đất, anh cố gắng nhớ lại xem mình có làm điều gì chọc giận ba không, nhưng anh không thể nào nghĩ ra nổi, thậm chí hai ngày trước anh còn đứng nhất lớp.

Vì thế cơn thịnh nộ bất chợt này khiến cậu nhóc nhỏ bị dọa, trừ việc khóc lớn thì không biết nên làm gì.

Tiếng khóc này càng chọc giận người đàn ông, ông ta xách anh, kéo lên lầu.

Người mẹ đuổi theo phía sau: "Chồng, anh làm gì vậy?"

Người đàn ông đi lên lầu, quay lại tát cho người phụ nữ một bạt tai: "Tôi dạy con tôi không cần cô quan tâm, không nhìn được thì cút ngay cho tôi, cút càng xa càng tốt!"

Người phụ nữ yếu ớt ngã trên đất, trơ mắt nhìn con trai bị kéo vào phòng, tiếng khóc thê lương vang lên mãi không dứt, nhưng rốt cuộc không dám bước lên can ngăn.

Buổi tối đó, Chu Văn Hiên bị người đàn ông say rượu đánh gãy hai cái răng, mũi miệng đầy máu nhuộm đỏ sàn nhà.

Sáng hôm sau tỉnh lại, người đàn ông kia khôi phục dáng vẻ đạo mạo phong độ nhẹ nhàng, lại còn tặng quà sinh nhật cho anh, xin nghỉ học cho anh, để anh ở nhà tịnh dưỡng cho lành rồi mới đi học.

Lần này, Chu Văn Hiên không còn thông cảm cho người đàn ông như trước nữa.

Anh hiểu người đàn ông này không phải là một người cha bình thường.

Sau đó, ba ngày hai bữa lại xảy ra chuyện thế này.

Dần dần anh cũng hiểu, mỗi lần bị bạo lực gia đình, ba không cho anh đi học không phải vì sự quan tâm, hối hận, tự trách mà là sợ người khác thấy anh bị thương, đâm thủng lớp hình tượng mà ông ta cố gắng dựng lên.

Anh không chỉ cầu cứu mẹ một lần, lúc đầu bà cũng muốn bảo vệ anh, nhưng đối mặt với người đàn ông ngang ngược, người phụ nữ ăn bám như bà cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Năm mười tuổi, không biết vì nguyên nhân gì, người đàn ông quyết định ly hôn.

Lúc mẹ bỏ đi, Chu Văn Hiên năn nỉ bà, để bà mang theo mình, nhưng người phụ nữ chỉ khóc gỡ tay anh ra, sau đó ngồi lên xe đi mất.

Cũng chính cái buổi tối người đàn bà kia rời đi, ông ta lại say rượu đi vào phòng Chu Văn Hiên.

Có điều lần này, ngoại trừ đánh đập, ông ta còn muốn lột quần áo con trai mười tuổi.

Dù Chu Văn Hiên còn quá nhỏ, nhưng vì từ nhỏ đã thông minh, anh cũng mơ hồ hiểu được điều này có ý nghĩa gì.

Anh dùng hết sức lực của một đứa trẻ mười tuổi trốn thoát xiềng xích của người đàn ông, chạy đến phòng khác khóa kín cửa lại, dùng cái bàn chặn ngay sau cửa.

Đêm hôm ấy, tiếng đập cửa rầm rầm phảng phất đập vào trái tim nhỏ bé của đứa trẻ.

Anh không nhớ rõ âm thanh kia dừng lại lúc nào, chỉ nhớ mình ngồi trên bệ cửa sổ, khiếp sợ cả đêm.

Nhưng ít ra cũng bình yên qua được một đêm.

Từ hôm đó, mỗi tối lúc đi ngủ anh đều khóa trái cửa, sau đó dùng bàn ghế chặn sau cửa.

Điều may mắn là, người đàn ông tội lỗi kia chỉ khi say rượu mới bộc phát.

Lúc không uống rượu, ông ta vẫn là người đàn ông trí thức phong độ nhẹ nhàng.

Đối phó với người say rượu chung quy vẫn dễ hơn người tỉnh táo một chút.

Thật ra anh đã từng có định bỏ trốn, nhưng lại phát hiện tuổi mình còn quá nhỏ, không có giấy tờ bằng cấp gì, ngay cả vé xe cũng không mua được.

Vì thế anh chỉ có thể lên kế hoạch từng ngày, tính xem bao giờ mình có thể trưởng thành, hoàn toàn thoát khỏi nơi ma quỷ này.

Một chiều tối nọ, có ba người khách đến nhà.

Khi đó, anh đã gần như không nói chuyện với ông ta, tan học về nhà thấy dáng vẻ ông ta tươi cười trò chuyện với khách, anh chỉ hơi nhíu mày, lễ phép chào hỏi rồi mang cặp lên lầu.

Lúc đi đến cầu thang, ánh mắt anh vô tình liếc nhìn phòng khách, bắt gặp người đàn ông kia đang cười nhẹ nhàng, ôm lấy con trai của khách.

Trong mắt người ngoài, dường như đó chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng của trưởng bối.

Dạ dày anh cuộn trào, cả người như rơi vào hầm băng.

Đêm đó, ông ta lại đi xã giao, người giúp việc cũng nghỉ phép về nhà.

Anh làm xong bài tập, yên lặng đi xuống lầu, bơm đầy nước vào hồ bơi vốn bị rút cạn, sau đó trở lại phòng khách, bình tĩnh chờ ông ta về.

Kim đồng hồ trên tường vừa điểm mười hai giờ.

Không gian tĩnh lặng bị tiếng ô tô bên ngoài phá vỡ.

Tim anh đập thình thịch.

Người đàn ông say khướt, chân nam đá chân chiêu đi vào cửa phòng khách.

Thấy con trai ngồi trên ghế, ông ta cười, ợ một hơi rượu, hỏi: "Hôm nay sao nghe lời thế hả? Vậy mà ngồi chờ ba về nhà."

Chu Văn Hiên quay đầu nhìn ông ta, không nói lời nào.

Mùi rượu trên người ông ta nồng nặc, dĩ nhiên là đã quá say.

Bước chân ông ta hình chữ S, chậm rãi lắc lư đến trước ghế sô pha, nâng gương mặt trắng nõn kia lên, chậc lưỡi nói: "Mau trưởng thành lên! Nhưng mà trưởng thành thì cũng không tốt, tao không thích bé trai đã lớn."

Cảm giác buồn nôn lại xộc tới, Chu Văn Hiên đẩy ổng ta ra, đứng dậy chạy ra nhà sau.

Người đàn ông thất tha thất thiểu đuổi theo phía sao: "Mày đi đâu, tao đang nói chuyện với mày, tao tạo điều kiện cho mày, cho mày ăn cho mày uống, mày lại coi tao như kẻ thù, hôm nay tao phải cho mày biết tay."

Chu Văn Hiên chạy đến bên bể bơi thì dừng lại.

Bể bơi trong nhà này gần như chưa từng được sử dụng bởi vì ông ta sợ nước.

Đương nhiên, chuyện này hầu như không có ai biết.

Anh nhìn hồ nước gợn sóng lăn tăn dưới bóng đêm, chưa bao giờ trong lòng kiên định như thế.

Mặc dù anh mới mười hai tuổi, còn rất gầy, nhưng đã cao một mét bảy, bởi vì kiên trì rèn luyện nên sức lực cũng không yếu ớt.

Lúc người đàn ông đuổi tới, anh thoáng lui về sau, dùng sức đẩy ông ta xuống hồ.

Ùm một tiếng.

Tiếng người đàn ông rơi xuống nước phá vỡ bóng đêm yên tĩnh.

Cũng may đây là biệt thự, nhà hàng xóm gần nhất cũng cách mấy trăm mét.

Giờ phút này, cả căn biệt thự rộng lớn như vậy, chỉ có anh và người đàn ông trong hồ.

Sẽ không một ai biết được nơi này đang xảy ra chuyện gì.

Ông ta hoảng sợ giãy dụa.

Cơn chuếnh choáng trong phút chốc đã vơi hơn một nữa, nhưng vì tác dụng phụ của cồn, ông ta không có chút sức lực nào.

Huống chi ông ta còn sợ nước.

"Mau kéo tao lên!" Ông ta dùng hết sức hét lớn với cậu nhóc.

Nhưng từ đầu đến cuối cậu nhóc vẫn thờ ơ đứng đó, trên mặt là biểu cảm bình tĩnh dường như chỉ đang ngắm cảnh.

Ông ta không thể tin, nhìn đứa con trai chảy cùng dòng máu với mình đứng trên bờ, rốt cuộc cũng hiểu ra.

Đây không phải là một sự cố ngoài ý muốn, đứa trẻ mười hai tuổi này có ý định mưu sát ông ta.

Cuối cùng Chu Văn Hiên cũng mở miệng, giọng nói bình tĩnh lại lạnh nhạt: "Ba, tôi sẽ không để ông hại thêm đứa trẻ nào khác nữa, mọi chuyện kết thúc rồi."

Đúng vậy, mọi chuyện đều kết thúc rồi.

Nước vào khoang mũi ngày càng nhiều, ý thức dần trở nên mơ hồ, ông ta biết, cuộc sống vinh quang và tội lỗi của mình kết thúc tại đây, kết thúc dưới tay con trai mình.

Sự phẫn nộ và hối hận của ông ta lúc này đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Động tác giãy dụa từ từ dừng lại, thân thể ban đầu chìm dưới nước cũng từ từ nổi lên.

Dưới ánh trăng, thi thể của ông ta nhẹ nhàng lay động theo gió đêm.

Không gian ồn ào lại trở về với sự tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu râm ran.

Chu Văn Hiên ngồi trên ghế bố trên bờ, bình tĩnh nhìn người đàn ông trong hồ.

Lúc này, trời đất dường như chỉ còn hai người họ, nhưng anh không thấy sợ hãi chút nào, chỉ có cảm giác giải thoát như trút bỏ được gánh nặng.

Một tiếng sau, anh mới chậm rãi đi vào nhà, trở lại phòng mình.

Không cần phải khóa chặt cửa, đẩy bàn ghế lại vị trí cũ, sau đó nằm trên giường lớn, ngủ thật say.

Ngày mai lại là một ngày mới.

Hai năm qua, đây là lần đầu tiên anh ngủ một giấc ngon lành không mộng mị.

Tiếng thét của người giúp việc đánh thức anh.

Mở mắt ra, trời đã sáng rõ.

Anh yên lặng xuống giường mở cửa sổ ra, nhìn thấy thi thể trôi nổi trong hồ và người giúp việc đứng bên bờ hoảng hốt báo cảnh sát.

*

Chuyện sau đó hơi hỗn loạn.

Cảnh sát, luật sự, nam đồng nghiệp cùng với ông bà từ phương xa chạy đến lần lượt lo liệu chuyện hậu sự.

Thời sự địa phương đưa tin một thương nhân có tiếng say rượu trượt chân ngã xuống hồ bơi tử vong.

Cảm ơn người đàn ông kia có thể dựng nên một bức bình phong giả nhân giả nghĩa nhiều năm như vậy, cũng cảm ơn ông ta đã ngược đãi mình, ngoại trừ người mẹ đã xuất ngoại, không ai biết được chuyện đó.

Vì thế không ai nghi ngờ vụ tai nạn này không phải ngoài ý muốn, lại không một ai có thể ngờ đến, thương nhân thành đạt này cuối cùng lại chết dưới tay đứa con trai mười hai tuổi.

Mọi người đều an ủi anh.

Anh cũng gào khóc tượng trưng vài lần.

Không phải vì thương tâm, mà là rốt cuộc cũng được giải thoát.

Anh thừa kế di sản kếch xù của ông ta, theo ông bà trở về quê cũ.

Ông bà đều là người hiền lạnh, không biết vì sao lại nuôi dưỡng ra một ác ma như thế.

Có thể thấy, tâm ma là trời sinh.

Chu Văn Hiên rất căm hận chuyện mình cùng dòng máu với tên ác ma này, vì thế sau khi trở về quê, sinh hoạt càng kiềm chế hơn trước, lúc nào anh cũng bắt mình tỉnh táo, tuyệt đối không được lạc lối, tuyệt đối không được trở thành một tên ác ma thứ hai.

Anh hiếu thảo với ông bà, cần cù giản dị, quan hệ với bạn học rất tốt, mỗi lần thi cử đều đứng nhất, ai cần anh cũng đều ra tay giúp đỡ.

Thậm chí khi có bạn học bệnh nặng, anh còn quyên góp mười vạn tiền tiêu vặt mình tích góp.

Ở trường có rất nhiều người chào đón anh, thầy cô bạn bè ai cũng yêu mến.

Anh là Chu Văn Hiên con nhà người ta.

Dần dần, anh cũng tin mình không hề có bất cứ quan hệ nào với tên ác ma kia.

Chỉ là nửa đêm tỉnh mộng, luôn có một âm thanh nói bên tai anh: "Mày đang chảy trong mình dòng máu của tao, mười hai tuổi giết người, mày cũng giống tao thôi, trời sinh đã là ác ma."

"Mày cho rằng mày là thứ tốt lành gì, đều là giả vờ giả vịt, bản chất của mày thật ra cũng giống tao, đều là ác ma, ác ma!"

Không phải! Không phải!

Hết lần này đến lần khác anh tỉnh giấc vì ác mộng.

Ban ngày, anh vẫn là học sinh giỏi người người yêu mến.

Buổi tối, anh lại bị ác mộng quấy nhiễu, thậm chí còn không dám đi ngủ.

Càng ngày, anh muốn ngủ cũng không ngủ được, không thể không mượn thuốc để có một giấc ngủ.

Anh nhờ bác sĩ tâm lý tư vấn, nhưng không dám nói ra bí mật chôn giấu trong lòng.

Cuối cùng chỉ có thể tự mình hại mình, dùng đau đớn thể xác để giảm đi nỗi đau khổ trong tâm hồn.

Vì thế, anh rất hâm mộ những người có sức sống kiên cường.

Ví dụ như là Diệp Mân khóa dưới.

Anh cố gắng để bản thân mình có nguồn năng lượng như thế.

Không để con ác ma trong giấc mộng kia lại đánh bại mình.

Nhưng từ đầu đến cuối đều phí sức.

Bị ác mộng tra tấn hơn chục năm, có lúc anh nghi ngờ bản thân mình, nghi ngờ ý nghĩa sống trong trên đời.

Dù mọi người đều nói anh ưu tú thế này thế kia, cũng có nhận được lời tỏ tình của con gái. Nhưng xưa nay anh không tin có ai thật lòng quan tâm mình.

Ngay cả ba mẹ cũng bỏ anh, trừ ông bà nội, có ai yêu thương anh thật lòng đâu.

Sau khi ông bà lần lượt qua đời, cuộc sống đối với anh cũng không còn quan trọng.

Cho dù anh rời đi, chắc hẳn cũng sẽ không nhiều người để ý.

Quả thật anh từng muốn kết liễu đời mình nhiều lần, nhưng thế gian này, xưa nay vẫn là thứ tốt đẹp như vậy, ràng buộc bước chân vô định của anh.

Thế gian này không yêu anh, nhưng có thể anh vẫn còn yêu thế gian này.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Rõ ràng Chu học trưởng là tiêu chuẩn nam chính của mỗ nha –

*****

Editor: Dì Annie

Khương Nghiên là con gái một, từ nhỏ đã được cưng chiều, dưới sự chăm sóc của ông bà và ba mẹ, cô lớn lên là một cô nương mũm mỉm.

Mười hai tuổi, tình hình kinh tế trong nhà đi lên, từ một nhà khá giả trở thành nhà giàu có, lúc chuyển vào khu biệt thự, cô đã là tiểu thịt viên cao gần mét sáu mà nặng một trăm ba mươi cân.

Vì đồ ăn trên bàn mỗi ngày đều đa dạng, cộng thêm không ngừng ăn vặt, chắc hẳn mấy năm sau, con số đó sẽ ngày một tăng.

Người nhà cảm thấy ở tuổi này, tiểu cô nương dáng dấp tròn là có phúc, lại không quá chú tâm đến vấn đề mập ốm. Huống chi ngoại trừ người hơi tròn một tí, Tiểu Khương Nghiên thật sự là một cô bé đáng yêu xinh đẹp.

Vì thế mỗi ngày cô vẫn vui vẻ tay trái cầm kem tay phải cầm khoai tây chiên. Tủ đồ ăn vặt vừa trống, lập tức ba cô sẽ xun xoe: "Bảo bối, muốn ăn gì ba đi mua cho con."

Tóm lại, tuổi thơ của Khương Nghiên chưa từng gặp chuyện gì cực khổ, cô cảm thấy mình là cô bé hạnh phúc nhất trên đời này.

Nhưng con người kiểu gì cũng phải trưởng thành, dần dần sẽ nhận ra thế giới này không chỉ xoay quanh mỗi mình cô.

Lần đầu tiên Khương Nghiên biết được "xã hội đen tối" là tháng thứ hai sau khi dọn nhà.

Vì cô cảm thấy mình đã lớn, trường học cách nhà có nửa giờ, vì thế cô bảo ba mẹ không cần đi đón mình đi học nữa.

Ba mẹ Khương mặc dù ngoài miệng thì đồng ý, nhưng vẫn lặng lẽ theo dõi mấy ngày, xác định con mình không sao mới yên tâm.

Ba mẹ Khương vừa yên tâm được vài ngày, đến ngày thứ ba, trên đường đi học về, Khương Nghiên lần đầu tiên trong đời gặp phải thế lực tà ác – thế lực học sinh cá biệt.

Đoạn đường kia cách trường không xa lắm, nhưng đã ngoài tầm mắt của bảo vệ.

Cô đeo cặp sách, vừa đi về nhà vừa ăn khoai tây chiên mới mua, bỗng nhiên bị mấy tên nam sinh chặn đường.

Học sinh cá biệt cũng không cao lắm, căn bản đều thấp hơn Khương Nghiên một chút, nhưng đối phương hơn ở chỗ nhiều người.

Đến tận năm người lận!

Tiểu Khương Nghiên đánh bạo hỏi: "Các cậu định làm gì?"

Mấy nam sinh kia đều bằng tuổi Khương Nghiên, là học sinh lớp sáu.

Tiểu cô nương mũm mĩm này ngày nào cũng tiêu nhiều tiền vào quầy ăn vặt ở trường, dẫn tới việc có nhiều đứa trẻ chú ý đến, hâm mộ cũng có, ghen tị cũng có, đương nhiên cũng có những đứa trẻ đầu gấu.

Hôm nay tan học vốn định đến tiệm net, nhưng mấy tên tiểu quỷ này không có tiền, bây giờ thấy tiểu cô nương mũm mĩm đi về một mình, liền tương kế tựu kế, học theo TV chặn đường cướp bóc.

"Đưa tiền tiêu vặt của mày đây." Thổ phỉ cá biệt hung ác nói.

Tiểu Khương Nghiên móc một cọng khoai tây chiên, chậm rãi ăn trước mặt mấy tên thổ phỉ, mặt không đổi sắc hỏi: "Tại sao chứ?"

Tiểu thổ phỉ cầm đầu hơi sửng sốt, nói: "Không đưa tao đánh mày!"

Đương nhiên Khương Nghiên biết mấy tên nhóc này muốn làm gì, dù sao cô cũng đã mười hai tuổi chứ không phải hai tuổi.

Nhưng từ nhỏ cô đã là tiểu bá vương, xưa nay chỉ có cô ăn hiếp người khác, có điều vừa chuyển đến trường mới, còn chưa kịp kéo bè kéo phái, giờ phút này một mình đơn thương độc mã đối mặt với năm tên ác bá, cô hơi do dự một chút.

Rốt cuộc là của đi thay người?

Hay là xắn tay áo tử chiến đến cùng?

Một mình cô chắc chắn là không đánh lại năm người, trừ khi có đại hiệp hăng hái vì việc nghĩa đến cứu cô.

Gần đây cô xem không ít phim võ hiệp, tràn đầy mong đợi rằng một hiệp khách anh tuấn sẽ đến, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ vẩn vơ, bọn tiểu thổ phỉ đã mất kiên nhẫn.

Không ngờ có đại hiệp từ trên trời giáng xuống thật.

Đại hiệp là một thiếu niên mặc đồng phục nhất trung, cưỡi một cỗ xe đạp, dừng lại bên cạnh nhóm người, nhíu mày hỏi đám nam sinh: "Các bạn nhỏ, đang chơi gì vậy?"

Mắt Tiểu Khương Nghiên sáng lên, cao giọng la lớn: "Anh ơi, bọn nó muốn cướp tiền của em!"

Thiếu niên bị khí thế hừng hực của cô dọa giật mình, khóe miệng co rút, chân chống trên mặt đất cười nói với mấy đứa nhóc: "Tiểu quỷ, ăn cướp là phạm pháp có biết không, có muốn anh báo cảnh sát bắt mấy đứa vào tù không?"

Mấy tên nhóc đầu gấu học sinh cá biệt không hiểu pháp luật lấy một chữ, nghe được hai chữ cảnh sát kia, lập tức bị dọa, mặt trắng bệch, nói một câu "Anh ơi bọn em sai rồi", sau đó lòng bàn chân như dính mỡ, nháo nhào chạy nhanh như chớp, phút chốc đã không thấy bóng dáng.

Chu Văn Hiên xuống xe đạp, cười hỏi tiểu cô nương còn đang đứng ngơ ngác: "Em gái nhỏ, nhà em ở đâu? Sao lại tự đi về một mình?"

Thiếu niên có gương mặt như trăng thanh gió mát, anh tuấn thư sinh, khi cười lên lại sạch sẽ ôn hòa. Khương Nghiên nhìn anh, trái tim bé nhỏ lặng lẽ đập thình thịch.

Cô run lên cả buổi mới hoàn hồn, giơ tay chỉ phía trước, lúng túng nói: "Nhà em ở Phù Dung Uyển phía trước nè."

"Thật à? Anh cũng ở đó. Em vừa mới tới hả, sao anh chưa gặp em bao giờ?" Chu Văn Hiên cười hỏi.

Khương Nghiên gật đầu: "Dạ, vừa mới chuyển đến được hai tháng."

Chu Văn Hiên nói: "Đã tiện đường như thế thì anh chở em về nhà."

Khương Nghiên hiếm khi có chút ngượng ngùng: "Vậy có phiền anh lắm không ạ?"

Chu Văn Hiên nói: "Có gì mà phiền phức, lên xe đi em."

"Dạ."

Khương Nghiên chậm rãi đi đến yên sau xe đạp, nhẹ nhàng leo lên.

Không ngờ lại xảy ra một chuyện.

Bốp một tiếng.

Bánh xe sau vì không chịu nổi trọng lượng của tiểu Khương Nghiên nên đã anh dũng hi sinh.

Khương Nghiên lấy lại tinh thần, vội vàng leo xuống, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, ấp úng nói: "Anh ơi, em đè thủng lốp xe của anh rồi."

Chu Văn Hiên cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, nhưng mà không thể trách tiểu cô nương người ta được, có nặng hơn nữa cũng không đè thủng được lốp, là do xe anh quá cũ rồi thôi.

Anh cười lắc đầu: "Không trách em được, xe anh vốn hỏng rồi."

"Thật ạ?" Khương Nghiên vẫn ngại ngùng, dù sao chuyện mình ngồi thủng lốp xe người ta là thật.

"Ừ." Chu Văn Hiên gật đầu, ôn nhu nói, "Vậy chúng ta cùng về thôi."

Khương Nghiên xưa nay miệng mồm luyên thuyên lần đầu tiên yên tĩnh như thế, thậm chí còn nhét khoai tây chiên đang cầm trên tay lặng lẽ nhét vào cặp sách, đi song song với Chu Văn Hiên như một thục nữ chính hiệu.

Tới trước nhà Chu Văn Hiên, anh đứng ở cửa vẫy tay với cô: "Bạn nhỏ, tạm biệt!"

Khương Nghiên vẫy tay, quay người mím môi, lấy dũng khí hỏi: "Anh ơi, anh tên gì?"

Chu Văn Hiên: "Anh là Chu Văn Hiên."

Khương Nghiên cười nói: "Em là Khương Nghiên, Khương trong Khương Tử Nha, Nghiên là chữ nữ tên cạnh chữ khai*, có nghĩa là xinh đẹp ạ."

*tên của Khương Nghiên là姜妍, chữ Nghiên (Yán) 妍 gồm hai chữ Nữ 女 (Nǚ) và Khai 开(kāi)

Nói xong, cô đỏ mặt bỏ chạy.

Nhà mới Khương gia chỉ cách Chu gia mấy căn, đứng trên sân thượng là có thể nhìn thấy sân trước Chu gia.

Khương Nghiên chạy về nhà, cả cặp sách còn chưa bỏ xuống đã chạy đến bên sân thượng, nhón chân nhìn qua hiên nhà Chu gia.

Chu Văn Hiên đang ngồi trong sân sửa xe đạp.

Thay xong lốp xe, dường như cảm nhận được có người đang nhìn, anh bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nghiên.

Khương Nghiên giật nảy mình, vội vàng rụt đầu về.

Một lát sau thò đầu ra nhìn, thiếu niên trong sân nhỏ đã không còn ở đó, chỉ còn chiếc xe đạp vừa sửa xong.

Khương Nghiên hậm hực xuống lầu.

Đúng lúc ba mẹ Khương vừa tan làm về nhà.

Mẹ Khương cầm hộp bánh ngọt nhỏ nói: "Bảo bối, xem hôm nay mẹ mua cho con gì đây. Là bánh ngọt vị xoài con thích nhất đó!"

Mắt Tiểu Khương Nghiên sáng lên, nhưng dường như nhớ đến điều gì, cô chu môi, nghiêm túc nói: "Con không muốn ăn, con muốn giảm béo!"

Ba Khương và mẹ Khương:???

Bữa tối nay Khương Nghiên chỉ ăn có nửa bát cơm thì buông đũa, sau đó về phòng, lấy đồ ăn vặt đưa cho ba mẹ, nhắc lại lần nữa là mình muốn giảm béo.

Thế nhưng giảm béo rất rất khó.

Chưa đến tám giờ, bụng cô đã sôi lên ùng ục, nghĩ đến lốp xe của Chu Văn Hiên bị mình đè thủng, cô cố gắng nhịn đói, làm xong bài tập thì bò lên giường.

Không ngờ, lần đầu tiên trong đời ăn uống điều độ lại trằn trọc không sao ngủ được, ban đầu chỉ là bụng sôi lên, về sau, bụng nhỏ cũng bắt đầu đau.

Một lát say, cô bỗng nhiên cảm giác được dưới thân có một luồng nhiệt tuôn ra ngoài, đứng lên cởi quần ra nhìn, thấy trên quần lót có máu đỏ một mạnh, bị dọa suýt nữa thì ngất.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

Cô kéo quần lên, nhảy xuống giường kêu to.

Nghe con gái gọi, mẹ Khương vội vàng chạy đến: "Sao vậy con?"

Khương Nghiên khóc bù lu bù loa, thở không ra hơi: "Mẹ ơi, máu... máu nhiều lắm."

Mẹ Khương nghe xong cũng hoảng, vội vàng nâng mặt cô kiểm tra: "Ở đâu con? Chỗ nào chảy máu?"

Khương Nghiên cởi quần cho bà xem: "Mẹ ơi, có phải con sắp chết rồi không?"

Mẹ Khương nhìn, lập tức thở phào, dở khóc dở cười: "Bé ngốc, con quên lời mẹ đã nói với con rồi sao? Đây là dấu hiệu con trưởng thành rồi, trở thành đại cô nương rồi."

Lúc này Khương Nghiên mới nhớ mình như mẹ có nói với mình về chu kỳ sinh lý, ngừng khóc, chớp mắt mấy cái: "Đây là chu kỳ mà con gái lớn lên đều sẽ có hả mẹ?"

Mẹ Khương cười gật đầu, cảm thán: "Đúng rồi! Từ giờ trở đi, bảo bối cho mẹ đã trở thành đại cô nương rồi! Để mẹ đi lấy băng vệ sinh cho con."

Thay quần xong trở lại trên giường, cơn khủng hoảng của Khương Nghiên đã dần ổn định lại.

Cô nghĩ, hôm nay hẳn là một ngày rất đặc biệt.

Đầu tiên là quen biết với một anh trai rất đặc biệt.

Sau đó là chào đón kỳ kinh nguyệt đầu tiên của mình.

Ngày hôm đó, cô từ một đứa nhỏ biến thành thiếu nữ.

*

Bởi vì nhất trung cao trung có hình thức nội trú, tất cả học sinh phải ở ký túc xá trường, chỉ được về nhà vào cuối tuần.

Chỉ có chiều tối thứ sáu và cuối tuần, Khương Nghiên mới có cơ hội "tình cơ gặp" Chu Văn Hiên.

Nhưng lần nào Chu Văn Hiên cũng không ra ngoài nhiều, phần lớn thời gian cuối tuần đều ở trong nhà, khiến cho cơ hội tình cờ gặp gỡ của cô càng ngày càng ít.

Nhưng tục ngữ có câu, không có cơ hội thì hãy tự tạo cơ hội.

Đợi đến mùa xuân, cô mua cái diều, cố ý thả trong khu phố, nhắm vào cửa Chu gia, con diều bướm bảy màu của cô bay lượn trong khoảng không phía trên nhà họ Chu.

Khương Nghiên nhanh chóng quyết định cắt đứt dây diều, con bướm nhẹ nhàng rơi vào cây hồng trong sân.

Mắt cô sáng lên, vội vàng đến gõ cửa.

Người mở cửa là Chu Văn Hiên, nhìn thấy tiểu cô nương, anh cười hỏi: "Bạn nhỏ Khương Nghiên, có chuyện gì sao?"

Lúc nào anh cũng gọi cô là bạn nhỏ Khương Nghiên.

Khương Nghiên ấp úng nói: "Em thả diều làm rơi trong nhà anh."

Chu Văn Hiên quay đầu, ánh mắt rơi vào con bướm trên cây hồng, cười nói: "Hèn gì ban nãy anh thấy có gì rơi xuống, thì ra là diều của em. Vào đi, anh lấy xuống giúp em."

"Cảm ơn anh ạ."

Khương Nghiên đi theo chàng trai cao gầy vào nhà.

Đây là lần đầu tiên cô tới nhà anh.

Đập vào mắt là chiếc xe đạp bị cô ngồi thủng lốp kia.

Cô liền chột dạ, tối qua lại nhịn không được ăn hai miếng bánh kem.

Chu Văn Hiên tìm cái thang leo lên cây lấy con diều xuống.

"Ấy! Hỏng rồi!" Anh đến trước mặt Khương Nghiên, có chút tiếc nuối nói.

"Ôi."

Chu Văn Hiên nhìn cô, cười nói: "Không sao đâu, anh đi tìm hồ dán sửa lại cho em."

Khương Nghiên ngạc nhiên nhìn anh: "Anh tốt thật đó."

Chu Văn Hiên: "Chuyện nhỏ mà."

Tay nghề của anh cũng không tệ, con diều bị rách sau khi được anh chỉnh sửa lại là một con bướm bảy sắc cầu vồng hoàn hảo sinh động.

Đại hiệp của cô đúng là không có gì không làm được.

Khương Nghiên mừng rỡ ôm diều về nhà.

Chỉ là con diều này không còn được bay lượn trên bầu trời nữa, cô cẩn thận cất nó vào ngăn tủ.

Về sau lên sơ trung.

Đám học sinh sơ trung khi ấy còn nhỏ, mặc dù công khai yêu đương không nhiều nhưng chuyện ai thích ai đã trở thành một trong những chủ đề của thiếu niên thiếu nữ mới biết yêu.

Dường như lên sơ trung, mỗi người phải có một người mình thích thì mới đúng.

Lên sơ nhất Khương Nghiên cuối cùng cũng ngộ ra, cảm giác kỳ lạ của mình đối với Chu Văn Hiên gọi là thích.

Nhất trung, sơ trung và cao trung nằm gần nhau.

Bên cao trung có nhiều nam sinh dáng dấp soái ca, đám học sinh sơ trung rất nhiều đứa si mê, tranh thủ giờ ra chơi liền chạy đến cao trung ngắm soái ca. Một trong số đó là Chu Văn Hiên cao nhị.

Khương Nghiên vừa lên sơ trung được vài ngày đã biết từ hồi nhất trung, Chu Văn Hiên đã là nhân vật phong vân, năm nào thi cũng đứng nhất, chơi bóng rổ giỏi, còn được làm đại diện phát biểu.

Có điều anh là người khiêm tốn, ăn mặc giản dị, lại chạy chiếc xe đạp cũ, nhiều người nghĩ rằng anh là con nhà bình thường nên cũng bớt đi một chủ đề bàn tán lúc nhàn rỗi.

Nhưng nam sinh như thế chắc chắn không thiếu con gái thích.

Lần đầu tiên Khương Nghiên nhìn anh chơi bóng đã biết đến nguy cơ này.

Lúc đầu anh đầy mồ hôi đi vào sân uống nước, ít nhất có năm sáu nữ sinh sẽ chen nhau đến đưa nước.

Nhưng bạn nhỏ Khương Nghiên nghé con không sợ cọp, đối mặt với các đối thủ nữ sinh cao trung xung quanh, cô không hề ngại ngùng e ngại, ỷ vào ưu thế thân hình, phá vòng vây leo lên trước, cầm chai nước trong tay đưa ra.

"Anh ơi, uống nước đi."

Chu Văn Hiên vốn đang cầm chai nước của mình, thấy là cô, cười nhận lấy: "Cảm ơn bạn nhỏ Khương Nghiên, em cũng tới xem bóng sao?"

Khương Nghiên gật đầu, đỏ mặt nói: "Anh chơi bóng lợi hại quá đi!"

Mặc dù tính cách Chu Văn Hiên ôn hòa nhưng không phải là trung tâm điều hòa không khí, cư xử tốt với các bạn nữ nhưng vẫn duy trì khoảng cách không để người ta có chút ảo tưởng nào.

Đây là lần đầu tiên anh nhận nước của con gái, đương nhiên các nữ sinh bên cạnh hiếu kỳ, nhao nhao nhìn Khương Nghiên.

Mặc dù Khương Nghiên đã một mét sáu, nhưng quả thật dáng vẻ vẫn con trẻ con, huống hồ còn mặc đồng phục sơ nhất,

Thì ra chỉ là một học sinh sơ trung, còn là một nữ sinh mũm mĩm nữa.

Một chút bát quái xung quanh lập tức tan thành mây khói.

Khương Nghiên gan lớn mặt dày, đến sơ nhị, chuyện cô thích Chu Văn Hiên đã lan truyền ra cả lớp.

Dưới sự giật dây của bè bạn, lễ Giáng Sinh năm đó, cô cầm hộp sô cô la hào hứng chạy đến tỏ tình với Chu Văn Hiên.

Buổi chiều trước khi lên lớp, cô đến phòng học của anh.

Đa số học sinh đã về lớp, một nữ sinh bị Chu Văn Hiên nhã nhặn từ chối quà tặng uể oải rời đi.

Bạn nhỏ Khương nhanh nhẹn xông vào, hai tay đưa hộp sô cô la hình trái tim cho Chu Văn Hiên: "Anh ơi, Giáng Sinh vui vẻ!"

Chu Văn Hiên hơi sửng sốt, bật cười nói: "Sao em lại đến đây?"

Khương Nghiên nói: "Đến tặng quà Giáng Sinh cho anh."

Chu Văn Hiên cười nhận lấy: "Cảm ơn bạn nhỏ Khương Nghiên."

Khương Nghiên nhìn xung quanh, hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Anh, em thích anh! Em muốn yêu đương với anh!"

Ban đầu xung quanh đang ồn ào bỗng im lặng kỳ lạ, sau đó lại một trận cười vang.

Chu Văn Hiên cũng ngây ngẩn cả người, lấy lại tinh thần, mặt hơi thẹn thùng, được học sinh sơ trung tỏ tình vẫn có gì đó ngại ngại.

Anh cầm sô cô la, kéo Khương Nghiên ra ngoài lớp, đến góc hành lang không người, anh ôn nhu nghiêm túc nói: "Khương Nghiên, em có biết em đang nói gì không?"

Khương Nghiên gật đầu: "Dạ biết, em thích anh Văn Hiên, nhưng em biết bây giờ còn nhỏ phải chú tâm vào việc học nên không thể yêu đương, vì thế em nói cho anh biết trước suy nghĩ của em, đợi em lớn hơn một chút, chúng ta lại tính đến chuyện yêu đương."

Mặc dù cô nói lời này rất đanh thép, nhưng hai gò má trắng nõn vẫn không nhịn được nóng lên.

Chu Văn Hiên nhìn nữ sinh trước mặt không biết sợ là gì, có chút dở khóc dở cười. Anh đã nhận được không ít lời tỏ tình của con gái, nhưng đây là lần đầu tiên được học sinh sơ trung tỏ tình.

Từ chối trực tiếp thì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của tiểu cô nương, không nói rõ ràng thì lại sợ cô có ý nghĩ không thiết thực.

Anh suy nghĩ một lát, hít sâu một hơi, ôn nhu nói: "Em cũng biết đó bây giờ em còn nhỏ, không phải lúc để thảo luận chuyện này. Đợi em trưởng thành rồi chúng ta hãy nghĩ đến chuyện này được không?"

Khương Nghiên nghiêng đầu, hiếu kì hỏi: "Vậy phải đợi đến bao lớn ạ?"

Chu Văn Hiên nói: "Ít nhất cũng phải đợi em lên đại học."

Khương Nghiên nghiêm túc suy tư một lát, gật đầu: "Được, đợi em thi lên đại học, chúng ta lại tính chuyện yêu đương." Dừng một chút, cô lại không yên lòng nói, "Vậy anh phải chờ em đó, không được vụng trộm tìm bạn gái."

Chu Văn Hiên bật cười: "Được."

Trẻ con thôi mà, qua mấy năm nữa chắc hẳn cũng thấy bản thân mình buồn cười.

Nghe Chu Văn Hiên cam đoan, Khương Nghiên hài lòng rời đi.

Người đi rồi, Chu Văn Hiên mới nhận ra sô cô la trong tay còn chưa trả cho người ta.

Vậy thì cứ nhận lấy.

Anh lấy một viên, bóc lớp vỏ giấy bên ngoài bỏ vào miệng.

A, còn rất ngọt nữa đấy.

Có điều lời nói của đàn ông đều là lừa dối.

Chu Văn Hiên cũng không ngoại lệ.

Một năm sau, anh lên thủ đô học đại học.

Sau đó, hai ông bà Chu gia lần lượt qua đời, anh cũng không trở về nữa.

Đợi đến khi Khương Nghiên chăm chỉ học tập đỗ vào đại học của anh, còn giảm béo thành công thì anh đã đi nước ngoài. Sau khi về nước, anh lại đến Giang Thành.

Mấy năm đó, hai người không ở cùng thành phố.

Thật ra Khương Nghiên đã không còn liên lạc với anh, mấy chuyện đó đều là nghe được từ người khác.

Tuổi tác lớn dần, nhìn lại lần tỏ tình kia của mình quả thật rất buồn cười.

Đúng là lịch sự đen tối trong đời.

Cô cũng hiểu rõ lời Chu Văn Hiên nói năm đó không thể coi là thật, đó chẳng qua chỉ là lời nói lấy lệ với trẻ còn thôi.

Có điều, nhiều năm sau như vậy, cô lại không gặp được người con trai nào khiến mình rung động như anh.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra có thể viết thành một truyện riêng, nhưng bản thảo đã quá nhiều, chỉ có thể viết thành phiên ngoại –

Chu học trưởng đã cứu vớt thế giới của tôi, tôi muốn lấy thân báo đáp.

*****

Editor: Dì Annie

Khi Khương Nghiên tốt nghiệp đại học, ba mẹ chuyển công tác từ quê nhà đến Giang Thành, cơ hội phát triển ở đây không tệ, cô cũng đến Giang Thành đoàn tụ với ba mẹ, ký hợp đồng với nhà truyền thông chuyên mảng kinh tế tài chính.

Vì năng lực bản thân không tệ, ba mẹ lại có chút quan hệ, công việc của cô khá thuận lợi, nhận chức chưa đến hai tháng đã từ một phụ tá nhỏ trở thành phóng viên chính.

Đối với cô, Chu Văn Hiên đã là một hồi ức buồn cười mà đáng yêu, dù thỉnh thoảng cũng có nhớ đến nhưng không liên quan gì đến chuyện tình yêu.

Thật ra cô cũng không chắc chắn, câu chuyện tự cho là mối tình đầu năm đó rốt cuộc có phải là tình yêu không?

Nhưng nếu nói Chu Văn Hiên không ảnh hưởng đến cô chút nào thì chắc chắn là giả.

Từ sau khi lên đại học, cô cũng sẵn sàng để yêu đương, nhưng vì mối tình đầu có ảnh hưởng quá lớn, lúc đại học không ai có thể khiến cô để vào mắt.

Có một câu nói rất hay, lúc còn trẻ không nên gặp người quá tuyệt vời.

Cô chính là ví dụ sống đẫm máu điển hình.

Dáng vẻ đẹp trai thì tính cách không tốt như anh, tính cách tốt hơn anh thì không đẹp trai bằng anh, nếu có cả hai thì đã sớm bị người ta cướp mất, nào có đến lượt cô nhặt được đồ tốt.

Sau khi tốt nghiệp, ra ngoài xã hội càng gặp phải những loại người thực dụng khiến người ta phát ngấy.

Cô có cảm giác con đường tình duyên của mình thật tăm tối.

Nữ sinh mười bốn tuổi năm đó tỏ tình với nam sinh cao trung vậy mà lại độc thân hơn hai mươi mấy năm.

Có còn công bằng nữa không?

Nhiều lúc nghĩ tới mà phát giận, cô muốn lên chùa xuống tóc làm ni cô.

*

Không ngờ ở thành phố này cô lại gặp được Chu Văn Hiên.

Hôm đó hẹn phỏng vấn một giám đốc doanh nghiệp, sau khi kết thúc phỏng vấn, cô ra khỏi công ty, lúc chuẩn bị xuống lầu, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, cô lớn tiếng gọi: "Xin chờ một chút!"

Người đàn ông trong thang máy đưa tay nhấn mở cửa.

Cô thở hồng hộc chạy vào, cười nói: "Cảm ơn."

"Không có gì." Giọng nói của người đàn ông ôn hòa mà giàu từ tính.

Khương Nghiên hơi sửng sốt, đã nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn rất quen thuộc giọng nói này.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhất thời ngơ ngẩn, cả buổi mới ngập ngừng: "Anh..." Cô đang chuẩn bị gọi anh trai, nhưng lớn thế này còn gọi như thế thì đúng là không thích hợp, vì thế cô nhanh chóng đổi giọng, "Chu Văn Hiên?"

Chu Văn Hiên nhìn cô, hơi híp mắt lại, dường như đang lục trong trí nhớ xem cô gái cao gầy xinh đẹp trước mặt là ai.

Khương Nghiên cười: "Anh không nhận ra em hả? Em là Khương Nghiên đây ạ."

Chu Văn Hiên bừng tỉnh: "Bạn... Khương Nghiên." Suýt chút nữa thì anh đã gọi là bạn nhỏ, nhưng anh nhận ra cô gái trước mặt đã không phải đứa nhỏ năm đó, anh vội đổi giọng, cười nói, "Là em hả, suýt chút nữa anh không nhận ra!"

Chuyện này cũng không trách được anh.

Lần cuối cùng gặp bạn nhỏ Khương Nghiên là năm hai đại học, khi ấy anh về quê lo liệu chuyện tang sự của ông, tiểu nha đầu vừa mới lên năm nhất, dáng dấp vẫn mũm mĩm, so với mỹ nhân thành thị cao gầy thon thả như bây giờ tưởng chừng như hai người.

Con gái mười tám tuổi trưởng thành, càng lớn càng xinh đẹp, quả thật người xưa nói không sai.

Khương Nghiên cũng biết mình thay đổi rất nhiều so với lúc còn bé, đương nhiên không so đo với anh.

Ngay cả chuyện anh hứa với cô đợi cô lên đại học sẽ nói chuyện yêu đương cô còn không so đo nữa mà.

Cô cười tủm tỉm hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Chu Văn Hiên trả lời: "Anh làm việc ở đây."

Người đàn ông trước mặt trừ thành thục hơn hồi cấp ba một chút thì tướng mại không thay đổi gì mấy, vẫn là dáng vẻ anh tuấn trăng thanh gió mát.

Khương Nghiên nghĩ, mấy năm nay mình không tìm được người thích hợp cũng có lí do.

Đó là vì dường như cô nhất kiến chung tình với Chu Văn Hiên.

"Thật à? Em cũng làm việc ở đây." Cô lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói.

"Trùng hợp vậy sao?" Chu Văn Hiên cũng hơi bất ngờ.

Khương Nghiên lại hỏi: "Bây giờ anh là luật sư ạ?"

Chu Văn Hiên gật đầu: "Ừ, anh làm ở đoàn luật sư, hôm nay đến đây bàn công việc."

Khương Nghiên nói: "Bây giờ em là phóng viên chuyên mảng kinh tế tài chính, hôm nay cũng đến đây phỏng vấn."

Chu Văn Hiên cười nói: "Vậy đúng là rất có duyên phận."

Còn không phải sao? Khương Nghiên thầm nghĩ, ngay khi con đường tình duyên của mình vô vọng, đại ca nhà anh lại bất ngờ xuất hiện trước mặt em, thế không gọi là duyên phận chứ là gì?

Dường như Khương Nghiên thấy được thần Cupid đang kéo mũi tên tình yêu nhắm bắn mình.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra: "Vậy chúng ta add Wechat đi ạ, có gì thì liên lạc."

Chu Văn Hiên gật đầu, quét Wechat của cô, nhìn bên dưới avatar của cô có để trạng thái độc thân, cười nói: "Sao? Còn chưa có bạn trai hả?"

Anh hỏi vấn đề này cô mới nhớ tới chuyện chính, vừa gặp được mối tình đầu, cô hưng phấn, quên mất hỏi người ta có còn độc thân không.

Cô gật đầu, thăm dò hỏi: "Còn anh thì sao? Hẳn là có bạn gái rồi ạ?"

Chu Văn Hiên nhún vai, cười nói: "Cũng giống em, còn độc thân!"

"À –" Khương Nghiên kéo dài giọng ra vẻ tiếc nuối, thực tế trong lòng mừng rỡ không thôi, "Điều kiện của anh tốt như vậy, sao lại chưa có bạn gái? Có phải là quá kén chọn không?"

Chu Văn Hiên cười nói: "Thu nhập của anh bình thường, không cha không mẹ thì điều kiện tốt gì chứ."

Khương Nghiên nói: "Đó là anh khiêm tốn thôi."

Hai người đi đến bãi đỗ xe, vì còn đang phải làm việc, bây giờ cô có kích động thế nào cũng không thể làm gì được. Huống chi đã có vết xe đổ từ lần trước, lần này bất luận thế nào cũng không thể ngu ngốc tấn công như vậy được.

Cô vẫy tay tạm biệt Chu Văn Hiện: "Đúng rồi, ba mẹ em cũng ở Giang Thành, hôm nào anh rảnh thì đến nhà em ăn cơm."

"Được." Chu Văn Hiên đáp.

Ở chung tiểu khu mấy năm, đương nhiên anh cũng biết ba Khương mẹ Khương, nhưng khi ấy không quá thân với hàng xóm, câu này chẳng qua chỉ là khách sáo thôi.

Nhưng mà Khương Nghiên mặc kệ có phải là khách sáo hay không, cô cảm thấy đã đến lúc bắt đầu lên kế hoạch mời người ta về nhà ăn cơm.

Đương nhiên cô cũng biết bây giờ hai người vẫn chưa thân lắm, mọi chuyện vẫn nên bàn tính kỹ hơn.

Vì thế cô không vội vã hẹn người ta, chỉ là mỗi ngày lén lút theo dõi vòng bạn bè của anh, thỉnh thoảng lại nhắn tin trò chuyện vài ba câu, đợi khi thân hơn lại tính tiếp.

Cô làm công việc này, bản lĩnh khác thì không có, chứ chuyện điều tra tin tức thì tuyệt đối là một cao thủ.

Gần nửa tháng, cô tranh thủ lúc rảnh rỗi điều tra rõ ràng rành mạch tình trạng của Chu Văn Hiên, bao gồm cả nơi sinh sống và chỗ làm việc.

Cũng biết thỉnh thoảng anh sẽ cùng bạn đến sân vận động đánh tennis.

Vừa hay, cô cũng thích đánh tennies, chơi cũng không tệ.

Thực tế, từ lúc lên sơ trung bắt đầu giảm cân, cô liền trở thành người yêu vận động, bây giờ cũng được coi như vận động viên, môn thể thao nào cũng chơi không tê.

Vì thế cô lại giống như mười năm trước, lên kế hoạch tình cờ gặp gỡ Chu Văn Hiên.

Cô không ngờ người bạn chơi tennis cùng anh là Tần Mặc.

Vì chuyên về mảng kinh tế, người này gần đây rất nổi tiếng vì là ngôi sao trẻ khởi nghiệp, cô đã chuẩn bị phỏng vấn từ lâu, có điều nhìn vào tư liệu bối cạnh của công ty, cô càng cảm thấy hứng thú với thành viên nữ Diệp Mân hơn.

Thứ nhất là phụ nữ khởi nghiệp trong giới khoa học kỹ thuật rất hiếm thấy, thứ hai Diệp Mân là học tỷ của cô.

Diệp Mân học trên cô ba khóa, cô có nghe qua danh tiếng cô ấy, còn đối phương chắc chắn là không biết cô, làm gì có học sinh cấp ba nào lại chú ý đến một học sinh nhỏ sơ trung.

Tiếc là học tỷ này rất ít khi nhận lời phỏng vấn, cô vẫn chưa tìm được cơ hội, bây giờ vừa hay Chu Văn Hiên quen Tần Mặc, cô muốn nhân tiện thông qua vị Tần tổng này để hẹn phỏng vấn.

Không ngờ Tần thiếu gia nổi tiếng phong lưu bên ngoài lại rất cảnh giác với phụ nữ, sợ cô lại lợi dụng anh, cư xử với cô rất lạnh lùng, không cho Wechat của anh, cũng không cho Wechat của Diệp Mân, chỉ đẩy cho cô danh thiếp của đồng sự mình là Lâm Khải Phong.

Cô thật sự muốn haha vào mặt đối phương.

Mặc dù anh ta là một thanh niên tài tuấn, là một soái ca ngàn dặm mới tìm được một.

Nhưng mẫu người cô thích là Chu Văn Hiên đấy được không?

Cô cố ý không lái xe, sau khi chơi bóng xong, Chu Văn Hiên sẽ phát huy tính ga lăng đưa cô một đoạn đường.

Lên xe, cô phàn nàn: "Vị Tần tổng này cũng thật là, em xin Wechat mà anh ta cũng không cho!"

Chu Văn Hiên nhìn cô, cười nói: "Sao? Em để ý cậu ta rồi hả?"

Mặc dù đã gặp nhau ở thành phố này vài lần nhưng anh vẫn chưa quen với việc cô gái trước mặt này là tiểu cô nương mũm mĩm năm đó chạy vào lớp tỏ tình với anh,

Cô bé trong ấn tượng năm đó đáng yêu ngây thơ, bây giờ lại là một người phụ nữ rực rỡ xinh đẹp.

Nếu quan sát dưới góc độ một người đàn ông, cô ấy là một người phụ nữ đầy quyến rũ.

Khương Nghiên định lên tiếng phủ nhận, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đảo mắt hỏi: "Em thấy trên mạng nói anh ta là công tử phong lưu, bây giờ anh ấy có bạn gái không ạ?"

Chu Văn Hiên nói: "Trước kia có lẽ là hơi phong lưu, nhưng theo anh được biết, bây giờ cậu ta đang nghiêm túc theo đuổi một cô gái tốt."

"Thật ạ?" Khương Nghiên làm vẻ suy tư, gật đầu, "Nhưng mà chỉ cần chưa kết hôn thì sẽ còn có cơ hội."

Chu Văn Hiên nhìn cô, buồn cười nói: "Sao? Em muốn theo đuổi cậu ấy thật à? Chuyện này có lẽ hơi khó đó."

Khương Nghiên nắm tay nói: "Trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ người không có ý chí."

Chu Văn Hiên nhìn dáng vẻ tươi cười của cô gái, có chút phiền não, quả nhiên lời nói năm đó chỉ là lời nói nhất thời hưng phấn của đứa trẻ.

Phải!

Trên đời này làm gì có ai thật lòng để ý anh?

Người bình thường đều sẽ hướng về mặt trời, là kiểu rực rỡ như Tần Mặc.

Ai lại đi thích một người đau khổ giãy dụa trong lớp bùn đất mục nát?

*

Tác giả có lời muốn nói:

Mặc dù là truyện ngắn, nhưng mỗ sẽ cố gắng viết hoàn chính, mỗ muốn thay đổi cuộc đời của Chu học trưởng, dù sao lúc đầu anh ấy từ nam chính biến thành nam phụ.

HẾT



Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-90)