Không gieo họa cho học bá Tiểu Diệp này đâu*
← Ch.07 | Ch.09 → |
*Tên đầy đủ của chương là: Những người cặn bã như tôi sẽ không gieo họa cho học bá Tiểu Diệp này đâu
Editor: Dì Annie
Diệp Mân nhận chìa khóa phòng 603 từ Lâm Khải Phong đồng nghĩa với việc cô đã chính thức tham gia dự án chip thông minh của bọn họ.
Một tuần cô đến bốn buổi tối, mỗi buổi bốn giờ.
Suốt nửa tháng, ngoại trừ Lâm Khải Phong như sống ở phòng thí nghiệm, Giang Lâm thỉnh thoảng cũng đến hì hục ăn vặt suốt buổi, cô chưa gặp lại Tần Mặc lần nào.
Tần suất gặp mặt còn ít hơn ngày thường.
Dĩ nhiên chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
Cô luôn bận rộn, đầu óc bị việc học và dự án chiếm cứ. Không nhìn thấy gương mặt đó thì không cần tiêu tốn tinh lực, không cần buồn bã vì chút tâm tư nhỏ kia.
Thích đã sớm trở thành thói quen, loại thầm mến này chầm chậm kéo dài không ai biết, cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình và chuyên tâm của cô vào những chuyện khác.
Lâm Khải Phong và Giang Lâm đều là những cộng sự tốt.
Buổi tối ở phòng thí nghiệm 603 khiến cô cảm thấy vui vẻ thoải mái, mọi người cùng nhau viết code, mã hóa, làm khảo sát.
Một cơn mưa thu lạnh lẽo.
Khi cơn mưa đầu mùa của tháng mười rơi xuống, chút phiền não của cái nóng ở thành phố này cũng biến mất.
7 giờ kém.
Diệp Mân ăn tối xong, đeo cặp sách, giẫm lên những vệt nước đọng trên mặt đất đi về phía tòa thí nghiệm.
Mới bước lên bậc thềm ở cửa, đỉnh đầu bỗng bị người phía sau vỗ một cái.
Diệp Mân quay đầu, thấy Tần Mặc đang trưng ra vẻ mặt tươi cười.
Anh đeo balo trên vai, vẫn là áo thun quần jeans, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Theo bản năng cô sờ tóc, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Tần Mặc nói: "Đương nhiên là tới làm việc rồi."
Diệp Mân cười khẽ: "Không phải sinh hoạt ban đêm của Tần thiếu gia phong phú, bận rộn không cách nào phân thân được sao? Còn rảnh rỗi để đến đây nữa?"
Tần Mặc hừ một tiếng, bước song song cô, nói: "Ai nói?"
Diệp Mân đáp: "Lâm Khải Phong nói."
"Tôi biết ngay mà."
Bởi vì chênh lệch chiều cao khá lớn, anh nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, tròng mắt cũng phải cụp xuống.
Anh nhìn đỉnh đầu cô, cười nói: "Cậu làm việc rất nhanh, rất khá."
Dù thời gian làm việc của hai người khác nhau, nhưng cùng làm một dự án, anh rất rõ năng lực của đối phương. Có sự tham gia của Diệp Mân, tiến độ nghiên cứu càng nhanh hơn, nhất là bạn học này luôn phát hiện kịp thời những vấn đề nhỏ.
Điều đó thể hiện rõ ưu thế của nữ học bá.
Xem ra mắt nhìn người của giáo sư Vương thật tinh tường.
Diệp Mân liếc xéo cậu, nói: "Tôi biết."
Tần Mặc: "..." Anh nhướng một bên mày nhìn cô, "Học bá các cậu đều không khiêm tốn như vậy hả?"
Diệp Mân nói: "Cái này gọi là nhìn vào thực tế."
Tần Mặc nghẹn họng, sờ mũi, cười thành tiếng.
Hai người đi vào thang máy.
Trong không gian chật chội, chuông điện thoại của Tần Mặc vang lên. Anh lấy điện thoại trong túi, cúi đầu nhìn, lông mày hơi chau lại, không do dự cúp máy.
Vị trí tay anh ngay tầm mắt của Diệp Mân, cô thấy màn hình hiển thị tên Triệu Đình.
Anh nhét điện thoại lại vào túi, cô cũng dời mắt sang trái.
Ánh đèn vàng trong thang máy ấm áp, trên gương phản chiếu hình ảnh một nam một nữ.
Tần Mặc hơi cúi đầu, ánh đèn làm nổi bật độ cong của gò má, như một bức tranh đẹp.
Nhưng tầng 6 quá thấp, Diệp Mân chưa thưởng thức đủ khuôn mặt đẹp của Tần thiếu thang máy đã đinh một tiếng rồi dừng lại.
Tần Mặc ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh, nhíu mày tỏ ý ưu tiên phái nữ trước.
Cũng phong độ lịch sự thật.
Diệp Mân không khách khí, ngẩng đầu đi ra cửa thang máy.
Lâm Khải Phong vẫn sống trong phòng thí nghiệm như cũ.
Thấy hai người một trước một sau vào cửa, cậu kêu to: "Tần thiếu gia, không phải buổi sáng cậu đã tới rồi sao buổi tối lại đến nữa vậy? Không cần dành thời gian cho bạn gái xinh đẹp của cậu sao?"
Tần Mặc nói: "Chia tay rồi."
Diệp Mân ngẩn người, nhìn dáng vẻ thờ ơ của người kia, trong lòng lắc đầu.
Lâm Khải Phong đã sớm quen với tác phong cặn bã của anh, nhưng vẫn không nhịn được trêu chọc: "Mấy ngày trước cậu còn tặng trang sức cho người ta, sao hôm nay đã chia tay rồi? Mới quen bao lâu chứ? Trừ lúc nghỉ hè thì còn chưa tới hai tháng. Đúng là cặn bã, cặn bã mà."
Không sai, Diệp Mân phụ họa trong lòng.
Tần Mặc ngồi xuống ghế của mình, mở máy tính, dáng vẻ gợi đòn cười nói: "Tôi biết cậu ghen tị với tôi, không sao, rồi sẽ có một ngày cậu găp được người con gái mắt mù giúp cậu kết thúc cuộc sống độc thân."
Lâm Khải Phong trượt ghế đến cạnh Diệp Mân, chỉ vào anh, nghiến răng nói: "Diệp Mân, cậu thấy chưa, đây là điển hình của loại đàn ông cặn bã, sau này cậu tìm bạn trai phải cảnh giác cao độ đấy."
Diệp Mân liếc Tần Mặc, tay của anh đập vào đầu Lâm Khải Phong, đẩy cậu ta về chỗ cũ, cười vô sỉ: "Cậu không cần phải lo, những người cặn bã như tôi sẽ không gieo họa cho học bá Tiểu Diệp này đâu."
Ha ha, tôi cảm ơn cậu.
Diệp Mân yên lặng thu ánh mắt, nhìn dãy code trên máy tính.
Mẹ nó, có chút đau lòng.
Xưa nay cô đều chuyên tâm làm việc, một khi tập trung là có thể làm đến quên mình.
Lúc trước Giang Lâm ăn hì hục không ngừng như hamster, cô không đeo tai nghe cũng không bị ảnh hưởng.
Nhưng hôm nay bị âm báo tin nhắn của Tần Mặc quấy nhiễu hai lần, không hiểu sao trong lòng có chút phập phồng không yên, đeo tai nghe cũng không nhịn được nhìn sang bàn anh.
Điện thoại rung hết lần này lần khác mà người anh em này hình như không bị ảnh hưởng chút nào, mí mắt không buồn rũ xuống, chỉ nghiêm túc làm việc.
Không nhịn được nữa, Diệp Mân hít sâu, đưa tay chọc anh.
"Sao vậy?" Tần Mặc nhìn cô.
Cô chỉ vào điện thoại anh: "Bạn học, cậu bật chế độ yên lặng được không? Hơi ồn ào."
Hình như lúc này bạn học Tần mới ý thức được điện thoại của mình đã reo rất nhiều lần, cầm lên nhìn, đưa tay nhấn hai cái: "Ngại quá, quên kéo Wechat vào danh sách đen."
Diệp Mân: "...". Triệu Đình?
Cô nhìn khuôn mặt hờ hững của anh. Dù đã sớm đoán được Triệu Đình không phải người đặc biệt kia, nhưng mấy ngày trước còn anh anh em em, chớp mắt đã chia tay không lưu luyến thì cũng thật vô tình.
Lâm Khải Phong nói không sai.
Người đàn ông cặn bã.
Cô hiểu rõ bản thân cũng là một người phàm tục, cũng giống đa số bạn nữ, luôn muốn thích một người đàn ông cặn bã hào nhoáng mà không cách nào dốc lòng thích một người bình thường.
Tối hôm đó Diệp Mân về sớm, chưa tới 10 giờ đã chuồn mất, làm cho Tần thiếu gia bất mãn, nói cô một tuần chỉ đến bốn buổi, lại còn về sớm, giả bộ muốn báo cáo với thầy Vương, nói thái độ của cô nàng học bá này không đủ tích cực.
Diệp Mân đeo cặp đi ra ngoài, nhìn anh như tên ngốc, rời phòng thí nghiệm.
Tần Mặc chỉ nói đùa, đáng tiếc sức quyến rũ của anh không có tác dụng với cô gái này, dùng trên người cô không có chút phản ứng.
Tần thiếu gia đương nhiên không thừa nhận mị lực của mình bị giảm sút, đổ cho người bạn thân yêu này không hiểu phong tình.
Không thú vị chút nào, lại còn kiêu ngạo.
Người như vậy đúng là anh mới gặp lần đầu.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Không được mấy ngày, Tần cẩu đã hối hận vì lời nói hôm nay.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |