Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Theo Đuổi Ánh Sáng - Chương 36

Người Theo Đuổi Ánh Sáng
Trọn bộ 82 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)

Siêu sale Lazada


Trình Phóng cười nhẹ vỗ vai anh một cái: "Thằng nhóc cậu giấu cũng kỹ gớm đấy!"

Bách Đông Thanh cúi đầu trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói: "Như vậy đi, đợi tháng sau cậu chính thức được gọi trở về, khi đó lão tứ cũng đi du học ở nước ngoài về rồi, tớ sẽ mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, bốn người phòng ký túc xá chúng ta chính thức tụ tập một bữa, tớ cũng có chút việc muốn tuyên bố với mọi người."

Khương Nghị cười: "Việc gì mà phải trịnh trọng như vậy? Dẫn theo cô bạn gái bí mật của cậu đi gặp mặt bọn tớ à?"

Bách Đông Thanh giật giật khoé môi, miễn cưỡng cười một tiếng, gật đầu: "Đã lâu như vậy vẫn chưa giới thiệu cô ấy với mọi người, là lỗi của tớ. Hôm nay là ngày vui của lão đại, tạm thời không nói chuyện của tớ. Đợi mọi người tề tựu đông đủ rồi nói sau, các cậu muốn mắng tớ cũng được đánh tớ cũng được, tớ đều cam tâm tình nguyện nhận lấy."

Trình Phóng nghiêng đầu nhìn anh, có chút buồn cười nói: "Không phải chỉ là quen bạn gái thôi sao? Đây là chuyện tốt, sao lại thành đánh cậu mắng cậu rồi?"

Khương Nghị cười một tiếng, trêu chọc nói: "Thanh nhi nói chuyện yêu đương thật sự là còn giữ bí mật hơn công việc vụ án, hẳn là một đoạn tình cảm thú vị lắm đây? Đi thôi! Dù sao thì chờ lão tứ về, mấy anh em chúng ta tụ tập một bữa, lúc đó còn sợ không biết mặt mũi em dâu như thế nào hay sao?"

Bách Đông Thanh nhẹ mím môi, không nói gì thêm.

Tội phạm có luật pháp chế tài, mà anh đây là một kẻ ăn cắp tình cảm, đương nhiên cũng không thể nào chạy thoát khỏi sự trừng phạt, yên ổn sống một cuộc sống tốt đẹp đã lâu như vậy rồi, vì vậy chuyện gì nên đến cũng phải đến thôi.

Hôn lễ của Khương Nghị náo nhiệt cho đến tận tối mới kết thúc, Bách Đông Thanh sau khi nói lời tạm biệt với Trình Phóng, về đến nhà thì đã hơn mười giờ, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Đèn trong phòng khách vẫn còn mở, cửa phòng ngủ khép hờ để lộ sắc vàng ấm áp, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Hứa Húc đang tựa trên đầu giường, yên lặng đọc sách dưới ánh đèn bàn.

"Anh về rồi!"

Hứa Húc cũng không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Bách Đông Thanh đứng yên tại cửa, yên lặng ngắm nhìn không mặt trầm tĩnh sạch sẽ dưới ánh đèn màu trắng nhạt, bờ môi khẽ mím lại, thấp giọng nói: "Anh đi tắm rửa!"

Đợi anh xoay người đi vào nhà vệ sinh, Hứa Húc mới chậm rãi ngẩng đầu, thất thần nhìn khoảng không trống rỗng ở cửa, đặt sách trong tay xuống tủ đầu giường, nhắm mắt nằm xuống.

Bách Đông Thanh rửa mặt rất nhanh, lúc trở về đã thấy cô nhắm mắt nằm yên bất động, rón rén lên giường, chui vào trong chăn, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhận thấy tay cô lạnh buốt, liền siết chặt trong tay mình, muốn đem hơi ấm từ trong tay mình truyền sang cho cô.

Trên giường nhất thời lặng im, mấy phút sau, Hức Húc mới đột ngột mở miệng: "Hôm nay anh bận gì vậy? Thứ bảy cũng có nhiều công việc như vậy sao?"

Bách Đông Thanh chần chờ một lát, trả lời: "Hôm nay không có làm việc, mà là đi tham gia hôn lễ của Khương Nghị."

Trong lòng Hứa Húc cười tự giễu: "Vì sao không nói cho em biết?"

Bách Đông Thanh nói: "Vốn là muốn dẫn em đi cùng, nhưng vẫn là chưa kịp nói cho Khương Nghị chuyện của chúng ta, sợ chúng ta đi cùng nhau, cậu ta quá kinh ngạc mà ảnh hưởng đến hôn lễ, cho nên mới không nói cho em biết."

"Thật sao?" Nghe anh nói hời hợt như vậy, thật giống như đây thật sự là chuyện rất bình thường không có gì quan trọng, đến mức ngay cả sức lực để chất vấn Hứa Húc cũng không có.

Bách Đông Thanh ôm cô vào lòng, hôn lên tai cô, thấp giọng nói: "Chuyện anh được được thăng cấp làm đối tác hẳn là cuối tháng sau có thể xác định rồi, anh đã hẹn bọn Khương Nghị đến lúc đó cùng nhau ăn một bữa cơm, chính thức giới thiệu em là bạn gái của anh cho bọn họ biết."

"Nói sau vậy!" Hứa Húc đẩy tay anh ra, đưa tay tắt đèn bàn một cách yếu ớt, xoay người đối diên với anh, "Ngủ đi!"

Không có ánh đèn, màn cửa phòng ngủ đã bị kéo lại, căn phòng ngay lập tức chìm trong bóng tối nặng nề, Bách Đông Thanh từ trong bóng tối nhìn khuôn mặt cô một cách chăm chú, một lúc lâu sau mới nặng nề thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.

*

Không muốn chấp nhận sự thật, cứ như là bị một tầng giấy mỏng che phủ, nhẹ nhàng đâm thủng sẽ rách ngay. Nhưng Hứa Húc vẫn luôn không có dũng khí để đâm thủng một tầng ngăn cách mỏng manh này.

Cô vẫn cho rằng chút tình cảm của mình và Bách Đông Thanh, vẫn sẽ yên ổn tiếp tục kéo dài, chưa hề nghĩ tới sẽ có một ngày cũng phải đứng trước hoàn cảnh lo được lo mất.

Là bởi vì quá tham lam sao? Hẳn là vậy.

Cứ như vậy kéo dài hơn hai tuần lễ, buổi tối nay, hai người đang định đi ngủ, Bách Đông Thanh đột nhiên nhận được một cú điện thoại,

"Ừ, anh lập tức đến ngay! Em đừng lo lắng!"

Anh cúp điện thoại vội vàng xuống giường, vừa thay quần áo vừa nói với Hứa Húc đang nằm trên giường: "Con gái của một thân chủ trước đây của anh bị bệnh phải nhập viện, tìm anh nhờ giúp đỡ, anh đi xem tình hình một chút, em ngủ trước đi, không cần chờ anh."

Hứa Húc khẽ ngẩng đầu, nhìn anh vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, bực mình không nói nổi, hậm hực nằm xuống gối đầu.

Một đêm này, cô ngủ không quá say, một đêm nằm mơ rất nhiều hình ảnh. Ngày hôm sau mở mắt ra, sờ vào chỗ bên cạnh, lạnh như băng dường như chưa có từng nằm qua.

Cô xoa xoa trán ngồi dậy, mang dép lê đi vào phòng khách, nghe được trong bếp có động tĩnh, đi qua, nhìn thấy Bách Đông Thanh đang bưng bữa sáng đã làm xong đi ra, đặt lên bàn, thấy cô đã rời giường, liền cười nói: "Bữa sáng đã làm xong rồi, em rửa mặt rồi từ từ ăn, anh phải đi bệnh viện đưa cơm cho bệnh nhân đã, buổi tối có thể về trễ một chút."

Hứa Húc nhìn anh lấy ra một hôp giữ ấm, đổ cháo đã nấu chín vào bên trong, cháo củ khoai đã hầm nhừ chắc là đã nấu rất lâu rồi.

"Anh trở về lúc nào vậy?" Cô hỏi.

Bách Đông Thanh nói: "Chừng hơn bốn giờ sáng, sợ đánh thức em nên không vào ngủ. Bệnh nhân chiều hôm qua vừa mới phẫu thuật xong, hôm nay chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, vừa đúng lúc nấu chút cháo mang đến cho cô ấy."

Lông mày Hứa Húc có chút nhíu lại, hỏi: "Là bạn bè quan hệ rất thân sao, còn cần anh phải chăm sóc?"

Bách Đông Thanh nói: "Chỉ là một cô gái con của một thân chủ của anh, cô gái nhỏ thật đáng thương, gia đình đơn chiếc, từ nhỏ hai cha con sống dựa vào nhau. Cha của cô bé là một người làm công, năm ngoái lúc lấy củi cùng với người bên nhà đầu tư, lỡ tay đã thương người khác, được anh biện hộ giúp, cố gắng hết sức cũng bị phán hai năm tù. Cô gái nhỏ năm nay học lớp mười một, hôm qua đột ngột bị viêm ruột thừa, được bạn bè đưa tới bệnh viện làm phẫu thuật, không đủ tiền nộp viện phí, buổi tối các bạn học về nhà hết, cô bé không ai chăm sóc, nên gọi điện thoại cho anh."

Hứa Húc: "Nhà cô bé không có họ hàng thân thích nào khác sao?"

Bách Đông Thanh lắc đầu: "Anh cũng không biết nữa."

Hứa Húc khó xử cười cười: "Có phải ai nhờ anh giúp đỡ anh cũng sẽ không từ chối hay không?"

Bách Đông Thanh nói: "Hôm qua lúc anh đến bệnh viện, cô bé ấy chỉ có một mình, lẻ loi cô đơn nằm trên giường muốn cử động cũng không thể động, thật dáng thương, buổi tối muốn có thể sẽ phải truyền nước, anh có thể canh chừng. Có khả năng giúp đỡ thì cứ giúp một tay!"

Hứa Húc trầm mặc trong chốc lát, đưa mắt nhìn sắc mặt anh rõ ràng là ngủ không đủ giấc, nói: "Anh cũng đừng quên nghỉ ngơi thật tốt."

Bách Đông Thanh cười khẽ gật đầu: "Anh biết mà, đợi chút nữa đến văn phòng, tranh thủ không bận bịu thì nhắm mắt một lát."

*

Mấy ngày kế tiếp, Bách Đông Thanh vì chăm sóc cô gái kia mà cả mấy ngày Hứa Húc vẫn không nhìn thấy mặt, ngày nào cũng gần mười hai giờ mới về tới nhà.

Mãi cho đến ngày thứ sáu, sau khi cô tan việc quả thật không nhịn được nữa, lái xe đến bệnh viện. Còn chưa kịp hỏi thăm bàn tiếp tân ở bệnh viện đạ nhìn thấy Bách Đông Thanh đứng trước cửa sổ thu tiền cách đó không xa, còn cầm theo túi lớn túi nhỏ, đứng bên cạnh anh là một cô gái nhỏ thân thể có chút hơi còng xuống.

Hứa Húc nhíu nhíu mày, yên lặng đi qua.

Bên trong bệnh viện người đến người đi, hai người không nhìn thấy cô. Giao nộp viện phí xong, Bách Đông Thanh đưa biên nhận đến cho cô gái nhỏ đang đứng chờ: "Được rồi, không có việc gì, em về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, hai ngày sau hẳn là có thể tiếp tục đi học rồi."

Sắc mặt cô gái cỏ vẻ vừa mới lành bệnh nên hơi nhợt nhạt, nhỏ giọng nói: "Anh Đông Thanh, thật sự rất cám ơn anh! Tiền phẫu thuật đợi ba em ra, em sẽ để ông ấy trả lại cho anh."

Bách Đông Thanh cười cười: "Không có việc gì, trừ đi bảo hiểm y tế, tổng cộng đóng bù thêm cũng chỉ hơn một ngàn tệ, không cần để trong lòng."

Cô bé nói: "Lần này may là có anh, nếu không em cũng không biết làm sao bây giờ?"

"Sao có thể? Em còn có cô giáo bạn bè mà! Với lại mấy ngày nay cậu em với mấy người họ hàng cũng tới thăm em không phải sao?"

"Cô giáo bạn bè làm gì quan tâm được nhiều như vậy? Mấy người cậu dì của em cũng chỉ thăm nuôi cho có, hai người cậu cho em tổng cộng ba trăm tệ."

Bách Đông Thanh có chút không biết phải làm sao giật giật khoé miệng, thấp giọng an ủi: "Không có việc gì là tốt rồi."

Cô gái nhỏ cúi đầu khổ sở trong chốc lát, đột nhiên lại ngẩng đầu nói: "Anh Đông Thanh, em muốn ăn bánh ngọt Hắc Sâm Lâm."

Bách Đông Thanh nghĩ nghĩ: "Đi thôi, lát nữa đưa em về nhà cũng đi ngang qua tiệm bánh, anh xuống xe mua cho em. Nhưng mà miệng viết thương của em vẫn chưa lành hẳn, mấy thứ này chỉ có thể ăn một chút thôi, biết chưa?"

Cô gái nhỏ vui vẻ nhoẻn miệng cười, ra sức gật đầu.

Hứa Húc nhìn theo bóng hai người chậm rãi đi ra ngoài đại sảnh, cũng không tiến lên gọi anh, chỉ là có chút vô lực ngẩng đầu.

Mặc dù không muốn nhìn vào sự thật, nhưng cũng không thể không thừa nhận, thì ra anh đối xử tốt với mình, thật ra chỉ là thói quen mà thôi, đổi lại là bất cứ người nào, hẳn là cũng sẽ không có gì khác nhau.

Anh đối với những yêu cầu của cô, chẳng qua là chưa bao giờ từ chối.

Cô yêu anh nhất ở một điểm, chính là tấm lòng thiện lương của anh đối với thế giới này, nhưng khi cô nhận ra, bản thân mình và thế giới này đối với anh chỉ là một, dường như không hề có điểm nào khác biệt, anh đối xử tốt với cô, chẳng qua là đã quen đối xử thiện tâm đối với thế giới này, thì cô lại không có cách nào vui vẻ trở lại được.

Cục đá kia đè nặng trong lòng đã lâu, bây giờ từng chút từng chút một rơi xuống.

Con người, thật sự quá tham lam, đối xử tốt thôi còn chưa đủ, nhất định còn phải là độc nhất vô nhị tốt với một mình mình mà thôi.

Hứa Húc cũng không biết bản thân mình làm thế nào về được đến nhà, về đến nhà rồi vẫn ngơ ngác ngồi ở ghế sô pha, quá khó để cô chấp nhận, nhưng mà nỗi bực bội trong lòng thì không biết làm sao để phát tiết. Bởi vì cô biết, Bách Đông Thanh không làm gì sai, anh thật ra cũng chỉ là người bị hại, một người bị chính bản thân cô cưỡng ép rơi vào đoạn tình cảm ngắn ngủi này.

Làm sai cho tới bây giờ hẳn là chỉ có một mình cô làm sai.

Buổi tối nay Bách Đông Thanh trở về cũng có thể coi là sớm, chỉ hơn tám giờ thì về đến nhà, nhìn thấy Hứa Húc đang ngồi trên ghế sô pha, gọi cô một tiếng, giọng nói nghe có chút nhẹ nhõm, cứ như rốt cuộc cũng đã làm xong một việc: "Tiểu Linh xuất viện rồi, ngày mai rốt cuộc cũng không cần đến bệnh viện nữa."

Hứa Húc quay đầu nhìn anh, trên mặt lộ ra một chút biểu cảm kỳ lạ, rõ ràng là không biểu hiện gì, nhưng mà hình như là đang cố gắng đè nén gì đó, cô gằn từng chữ trong câu hỏi: "Anh cũng cảm thấy rất phiền phức à?"

Bách Đông Thanh gật đầu: "Là thật sự rất phiền phức, trong khoảng thời gian này đang lúc chuẩn bị tư liệu thăng chức làm đối tác, tối nào cũng phải đi bệnh viện, làm trễ nải không ít chuyện."

"Vậy tại sao không từ chối?"

Bách Đông Thanh sửng sốt một chút, đi vào trong phòng khách thấy được sắc mặt của cô, mới nhận thấy có gì đó không đúng, thấp giọng nói: "Cô gái nhỏ thật đáng thương, mở miệng tìm anh giúp đỡ, sao anh có thể nhẫn tâm từ chối được chứ?"

Hứa Húc nói: "Có phải chỉ cần người ta mở miệng, cho dù là ai thì anh cũng sẽ không từ chối hay không?"

Bách Đông Thanh mím mím môi, đi đến trước mặt cô, muốn nắm chặt lấy tay của cô: "Em sao vậy?"

Hứa Húc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đen láy ân cần kia, trầm mặc trong chốc lát, đột ngột mở miệng: "Đông Thanh, chúng ta kết hôn được không?"

Bách Đông Thanh sửng sốt một chút, đáy mặt lộ ra một tia vui mừng, gật đầu: "Được."

Hứa Húc vẫn không thay đổi sắc mặt mà nhìn anh, trầm mặc trong chốc lát, lại nói: "Hay là thôi đi, chúng ta vẫn còn trẻ, vài năm sau rồi tính tiếp!"

Nụ cười trên mặt Bách Đông Thanh cứng đờ, trong mắt vụt qua một chút ảm đảm, do dự một lát, vẫn gật đầu: "Cũng được."

Hứa Húc đột ngột đứng lên, giống như là có thứ gì đó rốt cuộc cũng bị đốt lửa, dường như là điên cuồng hét to lên với anh: "Anh có phải là xưa nay không hề từ chối yêu cầu của người khác?! Có phải người khác có yêu cầu anh làm việc gì, anh cũng sẽ nói được?! Anh không thể làm theo những gì anh muốn sao?!"

Sắc mặt cô đỏ bừng cả lên, ngay cả khoé mắt cũng có chút đỏ lên, cảm xúc đè nén lâu như vậy, dường như trong giờ khắc này lập tức bùng phát ra ngoài.

Bách Đông Thanh từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, hai người ở bên nhau chưa từng cãi nhau cho dù chỉ là một mâu thuẫn nhỏ, cũng chưa từng nói nặng đối phương cho dù là nửa câu. Cô ở trước mặt anh, luôn luôn dịu dàng quan tâm. Đột nhiên nhìn thấy cô nổi giận, anh hoàn toàn không biết phải làm sao, sắc mặt trắng bệch đứng lên, nắm chặt lấy tay cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Có phải mấy ngày qua buổi tối anh phải đi bệnh viện chăm sóc Tiểu Linh, nên làm em bực mình rồi? Một mình cô bé ở bệnh viện sợ hãi, anh đi thăm một chút, dạy kèm bài tập cho cô bé. Cô bé chỉ là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, em đừng suy nghĩ nhiều."

"Cô ấy chỉ là cô gái nhỏ, vậy thì những người khác thì sao? Không phải chỉ có một cô bé này không phải sao? Vẫn còn rất nhiều người anh không hề từ chối đúng không? Bọn họ thì sao?"

Bách Đông Thanh nói: "Anh có chừng mực!"

Hứa Húc không có vô lý đến mức đi ghen bóng ghen gió với một cô gái nhỏ mười lăm mười sáu tuổi, chỉ là hôm nay đi đến bệnh viện nhìn thấy cảnh kia, để cô đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, những điểm khả nghi đã lâu nhẫn nhịn trong lòng cùng với những bực bội trong lòng, rốt cuộc cũng đã tìm được chỗ để bộc phát. Cô cảm thấy bản thân mình giờ khắc này giống như là bị điên, dường như toàn thân không nhịn được đều phát run, chỉ muốn điên cuồng đem những cảm xúc đã tích tụ kia, hăng hăng phát tiết ra ngoài.

Cô không lựa lời nói liền kêu lên: "Nếu anh có chừng mực, lúc trước cũng sẽ không đến mức không từ chối khi em tới gần!"

Bách Đông Thanh mở to hai mắt, giật mình lo lắng mà nhìn cô, bờ môi lắp bắp hé mở, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đúng vậy! Nếu thật sự có chừng mực, lúc trước anh đúng là nên đẩy cô ra. Nhân lúc bạn bè tốt của mình ngã từ đám mây xuống vũng bùn đến mức phải từ bỏ người con gái mà mình thích, mỗi lần gọi video trong lúc ở nước ngoài trải qua nước sôi lửa bỏng, nói nhớ cô, anh để tâm đến tất cả, nhưng mà lại lặng lẽ chiếm cô gái kia làm của riêng.

Hứa Húc không phát hiện ra sắc mặt anh đang trở nên kỳ lạ, cảm xúc phát tiết lâu như vậy không có sự hồi đáp, đỏ hồng mắt quát lớn: "Có phải anh sẽ mãi mãi không bao giờ nói không với người khác đúng không? Bây giờ em nói chia tay, có phải anh cũng gật đầu nói được hay không!"

Hai chữ "Chia tay" kéo thần sắc Bách Đông Thanh từ trong lo lắng trở về hiện tai, sắc mặt giống như là bị kình hãi quá độ, đột nhiên trở nên trắng xanh, anh gắt gao nắm chặt lấy tay cô, ra sức lắc đầu: "Không phải như vậy đâu!"

Hứa Húc la hét xong một trận, cả người giống như quả bóng da bị xì hơi, lập tức uể oải xìu xuống, loạng choạng thất thần ngồi lên ghế sô pha, có sức mà không có lực nói: "Đông Thanh, đối với anh mà nói, em và những người anh đối xử tốt bụng kia không có gì khác nhau có phải không?"

Bách Đông Thanh nương theo động tác của cô, nửa quỳ trước đầu gối của cô, năm chặt tay cô trong hai bàn tay mình, tiến đến hôn lên khoé môi cô một cái, ngẩng đầu dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía cô: "Em sao có thể so sánh với người khác? Em đối với anh mà nói, từ trước đến giờ vẫn là độc nhất vô nhị." Anh dừng một chút, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Lỗi sai là ở anh, anh không biết em sẽ để tâm những chuyện thế này, sau này sẽ không như thế nữa, những chuyện em không thích, anh sẽ không làm. Em đừng nói hai chữ kia."

Hứa Húc nhìn xem dáng vẻ sợ hãi hèn mọn của anh, trong lòng không khỏi dâng nên một nỗi khó chịu.

Anh hẳn là chưa từng cãi nhau với ai, cho nên đối mặt với nỗi tức giận mà chính mình không hiểu được, suy nghĩ đầu tiên là mình đã làm sai chuyện gì.

Thật ra anh đâu làm gì sai chứ?

Anh chỉ là vẫn luôn dùng sự tốt bụng của mình đối đãi với thế giới này, người sai là cô, không nên tham lam như vậy.

Cô rút một bàn tay bị anh nắm chặt ra, vuốt ve khuôn mặt anh, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, vừa nãy là em cố tình gây sự, gần đây tâm trạng có chút không tốt, không liên quan tới anh." Nói xong, đứng thẳng người lên đi vòng qua anh, vừa đi về phía phòng tắm vừa nói, "Em hơi buồn ngủ, hôm nay đi ngủ sớm một chút."

Chỉ còn lại Bách Đông Thanh đang nửa quỳ ngay trước sô pha, nhìn xem bóng lưng của cô, chán nản buông tay cụp mắt.

Sau khi Hứa Húc rửa mặt lên giường không bao lâu, Bách Đông Thanh cũng loạng choạng theo lên, từ phía sau ôm cô vào trong ngực, vừa nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cùng khoé môi của cô, vừa thấp giọng nói: "Em đừng giận nữa!"

Hứa Húc không biết phải làm sao mấp máy khoé môi: "Em không có tức giận."

Bách Đông Thanh mím mím môi, lại nói: "Sau này đừng nói hai chữ kia nữa."

"Cái gì?" Hứa Húc không hiểu cho lắm.

Bách Đông Thanh chần chờ một lát, thấp giọng nói: "Đừng nói chia tay, nếu như anh làm sai, em mắng anh đánh anh hay sao cũng được, nhưng đừng nói hai chữ này."

Hứa Húc trầm mặc một lát, gật đầu trong bóng đêm: "Ừm."

Người đàn ông ở phía sau, hình như là nhẹ nhàng thoải mái thở ra, gắt gao ôm cô vào trong ngực, ngậm lấy môi cô trằn trọc hồi lâu, xoay người cởi sạch áo ngủ của cô, từng chút từng chút một hướng xuống, dùng môi lưỡi an ủi lẫn lấy lòng thân thể của cô.

Ở bên nhau lâu như vậy, thân thể của đối phương, đã sớm không thể quen thuộc hơn được nữa, anh biết rõ chỗ mẫn cảm của cô là ở đâu, cho nên Hứa Húc không thể tránh khỏi mà trầm luân.

Tuy là thân thể được an ủi, vỗ về, cùng lấp đầy, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn còn một lỗ hổng nho nhỏ. Rõ ràng biết rằng người này hiển nhiên đã thuộc về mình, đang dùng toàn tâm toàn ý lấy lòng cô, thế nhưng vì sao cô vẫn còn chưa thoả mãn?

Cô đã lớn già đầu như vậy rồi, nhưng trong chuyện tình cảm vẫn không thể nào tự do thoải mái như trước được nữa.

Đã tham lam, lại còn cứng miệng dối lòng!

Tác giả có lời muốn nói:

Trước đây đã có nói qua trên Weibo, Thanh nhi hiện giờ thật ra chỉ là có chút "Xem xét nét mặt người ta mà sống." Liên quan đến việc này, trước đó có lần họp team nhớ lại ví dụ mà Phương Chu đã từng nói qua, có một lần trong một mối quan hệ bạn nam gọi điện thoại mắng cô nàng, lúc đó cô nàng bị doạ đến mức toàn thân phát run, thật ra chính bản thân mình không làm gì sai, nhưng vẫn không ngừng nói xin lỗi, một mực nói lời xin lỗi đến hơn một tiếng đồng hồ.

Cho nên Thanh nhi và Húc Húc cãi nhau, chắc chắn là rất hoảng sợ, mặc kệ chuyện gì đã xảy ra thì cũng phải nhận sau trước sau đó sẽ áy náy lấy lòng các kiểu ha ha ha ha, nhưng mà sau này sẽ cải thiện tính cách của anh hơn một chút.

PS: Chương sau là quay về thời điểm hiện tại của Chương 2 ***.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-82)