Vay nóng Homecredit

Truyện:Thâm Tình Tựa Như Cạn - Chương 23

Thâm Tình Tựa Như Cạn
Trọn bộ 54 chương
Chương 23
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Edit: Michellevn

Hàng tháng cố định một lần, Giang Mạn cùng Trình Khiên Bắc đi Viện An dưỡng Vân Sơn thăm ông cụ Diệp, đây là thỏa thuận ban đầu giữa hai người. Mặc dù viện dưỡng lão lấy tên là Vân Sơn, nhưng cũng không phải ở trên núi, mà ở vị trí gần chân núi, dựa núi ngắm biển, là nơi phong cảnh tốt nhất của vùng ngoại ô.

Viện dưỡng lão này được bố trí cao cấp nhất, chiếm diện tích đất cả trăm mẫu, đình đài lầu các, hồ sen non bộ, có đủ mọi thứ. không chỉ đứng vị trí số một cả nước về nền tảng vượt trội, mà còn có thiết bị khám chữa bệnh tiên tiến cùng nhân viên y tế, người cao tuổi có thể sống ở nơi này, không chỉ đơn giản là có tiền.

Tuy nhiên, khi đối mặt với sự già nua và bệnh tật, thì chẳng còn sự tồn tại đặc quyền với người nào cả. Diệp Hạc Minh bị ung thư từ ba năm trước, mặc dù được kiểm soát bằng hóa trị, nhưng người già hơn tám mươi tuổi, đã bước vào giai đoạn gần đất xa trời, sao có thể chịu đựng được bệnh nặng giày vò, sức khỏe ngày càng xa xút trong hai năm này, không còn quá xa với giới hạn ba năm mà Trình Khiên Bắc đã nói hồi đầu.

Mỗi lần Trình Khiên Bắc đến thăm ông, ông cụ Diệp đều rất vui vẻ.

Lúc này, Trình Khiên Bắc đỡ ông cụ ngồi xuống băng ghế ngay cửa vườn hoa nhỏ, rồi đặt một cái gối mềm sau lưng ông.

Thời tiết cuối tháng năm có hương vị mùa hè, nhưng hôm qua trời đổ trận mưa, vùng ngoại ô lại phủ thêm một màu xanh mướt, mặt trời buổi sớm mai xuyên qua những tán cây lớn, ấp áp và vô cùng thoải mái.

Giang Mạn ngồi ở bên cạnh một già một trẻ, gọt trái cây cho hai người đang nói chuyện về hội họa.

Hôm nay Trình Khiên Bắc mang cho ông cụ Diệp hai bức tranh thủy mạc cổ đại, bắt trước bức tranh nổi tiếng thời nhà Nguyên.

Giang Mạn không học nghệ thuật, đối với các bậc thầy hội họa nổi tiếng của Trung Quốc cũng chỉ từng nghe nói về mấy đại danh họa như Trương Đại Thiên, Tề Bạch Thạch, Từ Bi Hồng. Lúc này nghe hai người nói về tác phẩm hội họa thời Minh Nguyên, cũng chỉ là nghe cho có mà thôi.

cô vừa gọt trái cây vừa lặng lẽ ngắm nhìn Trình Khiên Bắc, anh thì đa phần là lắng nghe ông cụ Diệp nói, thỉnh thoảng thể hiện một vài ý kiến của mình hoặc khi ông cụ Diệp hỏi anh, anh sẽ cười đáp lại đôi câu.

Mặc dù Giang Mạn chỉ biết một chút về những gì họ đang thảo luận, nhưng có thể nhận thấy ông cụ Diệp luôn rất hài lòng khi nghe những lời bình luận của cháu trai hoặc khi trả lời câu hỏi của ông. Gương mặt nhăn nheo lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc, tình trạng vốn cằn cỗi suy yếu, dường như đã khá hơn không ít.

Ngay cả khi Giang Mạn không biết nhiều về nghệ thuật, cũng biết rằng Trình Khiên Bắc ở mặt này không chỉ có chuyên nghiệp mà anh còn có nhận xét độc đáo, nếu không cũng chẳng thể giành được sự ưu ái của ông cụ Diệp.

Dưới cái nhìn của cô, cả con người anh đều toát lên vẻ cao quý nhã nhặn, thật sự là cô rất khó trong việc liên tưởng anh với đứa bé năm - sáu tuổi phụ giúp bố mẹ ở tiệm bán đồ ăn sáng.

Điều này có lẽ chính là bởi vì dòng máu đại danh họa vẫn đang chảy trong cơ thể.

một già một trẻ đánh giá xong tác phẩm hội họa, bỗng dưng ông cụ Diệp thở dài bảo:" Trong đám con cháu, cũng chỉ có cháu là giống ta hồi trẻ nhất. Đáng tiếc là cháu về quá muộn, nếu là đi theo ta từ nhỏ, ta cũng không phải lo lắng không có người nối nghiệp."

Trình Khiên Bắc cười đáp:" Tuy ông nội cứ luôn khiêm tốn nói hội họa là một môn học có thể truyền lại, nhưng cháu nghĩ rằng hội họa này vẫn coi trọng chủ yếu là thiên phú, có thiên phú tài năng là nhà nghệ thuật, không thiên phú thì chỉ là nghệ nhân. Ông nội là thiên tài, cho nên mới có thành tựu như ngày hôm nay, mà cho dù cháu theo ông học vẽ tranh từ nhỏ, chỉ sợ cũng chỉ có thể học được hai - ba phần.

Dừng một chút rồi cười nói tiếp, " Hơn nữa cháu cảm thấy, hiện giờ có thể có điều kiện thưởng thức nghệ thuật, có thể vì hội họa truyền thống mà làm chút quảng bá không đáng kể thì đã thỏa mãn lắm rồi ạ."

Ông cụ Diệp lắc đầu cười:" Nếu cha cháu và bác cháu mà có thể suy nghĩ giống như cháu thì tốt rồi, hai thằng đó nó không hề tôn trọng nghệ thuật, chỉ muốn dựa vào tranh của lão già này để kiếm tiền. May là ta vẫn còn cháu nội này thật tâm yêu thích và trân trọng nghệ thuật, bằng không thì những tác phẩm hội họa và bản thảo kia của ta, chắc là xương cốt lão già ta đây vừa đi, thì đã rơi hết vào tay chúng nó, khẳng định đều bị chúng nó dùng đồng tiền lời lãi mà lôi ra chà đạp."

Trình Khiên Bắc cười cười:" Ông nội yên tâm, cháu đang chuẩn bị một phòng trưng bày dành riêng cho triển lãm tranh của ông, chỉ để mọi người thưởng thức chứ không bán. Hy vọng sẽ khiến nhiều người hơn nữa có thể đánh giá cảm nhận được vẻ đẹp trong hội họa truyền thống của chúng ta."

Ông cụ Diệp vui sướng gật gù, cảm thán rằng:" Cha cháu được ta và bà nội cháu nuôi phí rồi, cả đời chẳng làm nên chuyện gì ra hồn, thành tựu duy nhất có lẽ chính là đã sinh ra một thằng con tốt như cháu đây."

Vẻ tươi cười trên mặt Trình Khiên Bắc thoáng cứng lại, trong mắt lóe lên sự oán hận, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như cũ, mỉm cười và lấy một khoanh chuối tiêu từ đĩa trái cây trong tay Giang Mạn, đưa đến bên miệng ông cụ Diệp:" Ông nội, ăn chút trái cây!"

Gương mặt nhăn nheo của ông cụ Diệp đầy ý cười, tiếp nhận hiếu thuận của cháu nội, rồi như nghĩ tới gì đó, quay sang Giang Mạn bảo:" Khiên Bắc là một đứa bé khổ cực, có cha thì lại là một thằng khốn, mẹ cũng không còn, may là nó tự mình phấn đấu. Sau này ta mất đi rồi, Mạn Mạn à, cháu phải đối xử tốt một chút với thằng cháu này của ta nhé."

Ở trước mặt ông cụ, Giang Mạn đã sắm vai người cháu dâu thảo hiền hơn hai năm, giờ đã nhập vai nhuần nhuyễn, mỉm cười đưa cho ông một miếng trái cây, rồi đáp lời:" Ông nội yên tâm, cháu sẽ thương yêu Khiên Bắc, chúng cháu sẽ rất tốt ạ."

nói xong bản thân không kìm nổi rùng mình, ngẩng đầu đụng phải ánh mắt của Trình Khiên Bắc, quả nhiên nhìn thấy trong con mắt kia ánh lên ý cười khó hiểu.

Thừa dịp ông cụ Diệp không để ý, cô hung hăng trừng mắt với anh một cái.

Trình Khiên Bắc khẽ nhướng nhướng mày, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Ông cụ Diệp nghe xong, lại quay đầu sang bên cháu nội nói:" Cái đám anh chị của cháu đó, chẳng có đứa nào làm cho người ta bớt lo, đều hơn ba mươi tuổi cả rồi, cũng không chú tâm tìm một đối tượng để lập gia đình, vẫn là cháu ngoan nhất. Cháu và Mạn Mạn kết hôn cũng đơn hơn hai năm rồi nhỉ, có phải là nên suy nghĩ đến chuyện cần một đứa con chưa? Nếu là trước khi ta chết, mà có thể nhìn chắt trai được một chút, vậy thì quả thật chết không hối tiếc."

Tối qua mới vừa nói giỡn về con cái, hôm nay lại bị ông cụ Diệp nhắc tới. Tuy Giang Mạn biết đây là chuyện không có khả năng, nhưng không hiểu sao vẫn có hơi căng thẳng, ánh mắt bối rối nhìn sang Trình Khiên Bắc, xem anh trả lời thế nào.

Chỉ thấy anh khẽ cười cười, đáp:" Tối qua chúng cháu cũng vừa mới nói đến chuyện con cái đấy ạ, tuy chúng cháu vẫn còn trẻ, nhưng chúng cháu cũng cảm thấy, có điều kiện sinh sớm một chút cũng tốt, cho nên hiện giờ đã sẵn sàng rồi ạ, cố gắng cho ông nội ôm chắt trai thật sớm."

Giang Mạn:"......"

Nếu không phải cô vẫn nhớ rõ tối qua hai người nói về chuyện con cái là thế nào, thì cô cũng hoài nghi có phải mình đã thương lượng với anh về chuyện sinh con.

cô không kìm được oán thầm, người này thật đúng là nói dối không chớp mắt, lừa gạt ông lão như vậy bộ lương tâm không cắn rứt sao?

Ông cụ Diệp nghe vậy thì vui sướng cười ha ha, cầm tay thằng cháu nội vỗ vỗ:" Tốt tốt lắm, các cháu cố lên, bộ xương già ta đây kiểu gì cũng phải đợi để ôm chắt trai, có xuống dưới kia gặp bà nội cháu, lúc đó cũng vui vẻ báo cáo với bà ấy."

Trình Khiên Bắc cười bảo:" Ông nội cũng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, cố gắng sống thêm mười năm tám năm nữa chứ ạ, sẽ nhìn thấy chắt trai lớn lên một cách tốt nhất."

Ông cụ Diệp giống như nhớ tới cái gì, liền nói:" Cũng không nhất định phải là chắt trai đâu, ông nội cháu cũng chẳng phải trọng nam khinh nữ, sinh một chắt nữ ta cũng thích như vậy."

"Được ạ, vậy thì sẽ có cả tiểu hoàng tử và tiểu công chúa."

Giang Mạn đỡ trán, yên lặng ngắm nhìn sắc trời khiến người ta mệt mỏi muốn ngủ.

Thời tiết này khá thích hợp để nằm mơ.

Ông cụ Diệp ngáp một cái:" Ta có hơi mệt rồi, hai đứa đưa ta về phòng đi!"

Trình Khiên Bắc gật đầu, cẩn thận đỡ ông cụ Diệp đứng dậy, đi vào hướng trong phòng.

Phòng ông cụ Diệp ở là một tòa biệt thự nhỏ, có người giúp việc chuyên trách và nhân viên hộ lý. Mỗi lần tới thăm ông cụ Diệp, hai người sẽ đều cùng ăn cơm trưa xong mới rời đi. Lúc này cách thời gian ăn cơm còn khá sớm, sau khi ông cụ Diệp ngủ thiếp đi, Trình Khiên Bắc đề nghị ra ngoài đi dạo một chút.

Giang Mạn tự nhiên không có ý kiến gì khác.

Hai người quen biết nhau lâu như vậy, từ thỏa thuận vợ chồng giả, cho đến mối quan hệ thân mật hiện giờ, mặc dù nhìn có vẻ bản chất không thay đổi, Trình Khiên Bắc đối với Giang Mạn mà nói, đã không còn là một đối tác làm ăn bình thường nữa, mà là đồng bọn vô cùng dễ chịu. Cũng giống như trên lĩnh vực kinh doanh, đối tác hai bên đều hết sức tin tưởng lẫn nhau.

Chẳng qua, ngoại trừ căn hộ chung cư kia của cô, hai người hiếm khi ở cùng nhau bên ngoài, ngay cả ăn cùng nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Loại tình huống cùng nhau đi dạo trong công viên viện dưỡng lão thế này, thì lại càng ít.

Nhưng bởi vì là hợp tác tin tưởng, thì cũng chẳng có gì là mất tự nhiên cả.

Thậm chí theo ý nghĩa nào đó mà nói, Giang Mạn cũng đã có chút xem Trình Khiên Bắc thành một người bạn.

Môi trường cảnh vật của viện dưỡng lão vô cùng tốt, gần như là được thiên nhiên ban tặng, thời điểm này chính là xuân hè giao nhau, cây cỏ tươi tốt, hoa tươi nở rộ.

Hai người bước song song trên con đường nhỏ rải đá cuội, Giang Mạn thích thú ngắm nhìn cảnh vật, nhớ tới lời ông cụ Diệp nói hồi nãy, bèn cười hỏi:" Kết hôn thì cầm đến một cuốn sổ là được, chứ sinh con thì không có cách đâu đó. anh lừa dối ông nội anh như vậy, cũng không sợ đến lúc đó ông ấy thất vọng sao?"

Lại còn nam nữ đủ cả, thật sự là mở miệng trôi chảy.

Trình Khiên Bắc yên lặng giây lát, trả lời bằng giọng nhẹ nhàng bâng quơ:" Bác sĩ nói cơ thể ông ấy đã suy kiệt lắm rồi, nhiều lắm cũng chỉ ba tháng nữa thôi."

"A?" Lúc này Giang Mạn mới nhớ ra, ông cụ Diệp đã sống vui vẻ sắp được ba năm rồi.

thật ra ba năm đã là kỳ tích, nhưng kỳ tích sẽ không luôn xảy ra.

Trình Khiên Bắc quay sang nhìn cô, cười cười:" Cho nên yên tâm đi, tôi sẽ không ép em sinh con cho tôi."

Giang Mạn bật cười:" anh còn có khả năng ép tôi sao?"

Trình Khiên Bắc gật đầu:" Quả thật là không thể. Nhưng không phải em đã nói nếu dùng toàn bộ tranh và bản thảo của ông nội tôi, thì có thể cân nhắc hay sao?"

Giang Mạn buồn cười:" Đấy là tôi nói linh tinh thôi mà. Nếu anh thật sự cho tôi tranh và bản thảo của ông Diệp, tôi cũng không dám nhận đâu!" cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, " Đấy gọi là gì nhỉ? Thân mang báu vật, chắc chắn sẽ thu hút loài sói."

Trình Khiên Bắc nhìn dáng vẻ cô cười cong môi, chợt đưa tay ra nắm lấy tay cô:" đi nào, phía trước có hồ sen, tôi dẫn em đi xem một chút."

trên tay truyền lại độ ấm, khiến cho Giang Mạn hơi ngây người. Mặc dù thân mật hơn nữa cũng đã trải qua, nhưng loại chuyện dắt tay thế này, đối với nam nữ thành thị mà nói, theo một nghĩa nào đó, cấp độ mập mờ thậm chí còn vượt xa so với tiếp xúc da thịt chân chính.

Giang Mạn vô thức thoáng giãy ra, nhưng mà Trình Khiên Bắc nắm rất chặt, hơn nữa đối với kiểu kháng cự bản năng này của cô, dường như không hề hay biết.

Giang Mạn nghĩ nghĩ, cái này thật ra cũng phải chuyện gì lớn lao, nếu mình cứ cố sức giãy ra thì có vẻ phản ứng thái quá.

Vì thế để mặc anh kéo mình đi về phía trước.

Tay anh lớn hơn tay cô rất nhiều, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay nóng rực, mang theo chút vết chai mỏng, giống y như con người anh, tuổi đời thì rõ là còn trẻ, lại giống như đã trải qua thăng trầm của cuộc sống, từng trải thành thục rồi mạnh mẽ lạnh lùng.

Bị anh kéo đi như vậy, thế nhưng không hiểu sao lại có một sự yên ổn và tín nhiệm.

đi được một đoạn, Giang Mạn hỏi tiếp đề tài vừa rồi:" anh đang cầm toàn bộ tranh và bản thảo của ông Diệp, cũng không sợ hổ sói rình rập xung quanh sao?"

Tiền là thứ tốt, có thể khiến người ta phản bội người yêu, cược tính mạng, làm lộ ra khuôn mặt đen tối nhất. Ở cái thế giới này, vì tiền tài mà nảy sinh tranh chấp, thì có vô số, các gia đình bình thường có thể từ mặt nhau chỉ vì một căn nhà hay một chút tiền gửi ngân hàng, trong khi toàn bộ tác phẩm của ông cụ Diệp, giá trị rất khó ước tính.

Trước lúc Trình Khiên Bắc xuất hiện, ban đầu vốn thuộc về nhà hai thằng con trai ông cụ, bỗng dưng lại rơi vào tay thằng cháu trai riêng xuất hiện ngang xương. Cho dù Giang Mạn không rõ tình hình bên trong, thì cũng đoán được hai nhà kia tuyệt đối không thể cam tâm.

Chẳng qua cho đến hiện giờ, cô vẫn chưa nghe thấy hai nhà kia vì những đồ này mà làm ra chuyện gì, có lẽ là ông cụ Diệp đang còn sống, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ thôi!

Trình Khiên Bắc nghe cô nói vậy, quay sang nhìn cô, khóe miệng cong lên cười hỏi:" Sói ấy hả? Em quên à, tôi chính là một con sói!"

Giang Mạn đờ người, nghĩ tới chuyện hồi đầu vì tranh đoạt tài sản anh mới kết hôn giả với mình, gật gù buồn cười:" anh nói như vậy, tính ra cũng đúng đó chứ."

Cho dù anh không dùng mưu tính kế với tài sản của ông cụ Diệp, thì một người đàn ông ở tuổi hơn hai mươi, khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng giá trị bản thân cả trăm triệu, chắc hẳn không phải lương thiện gì.

cô vậy mà lo lắng nhiều rồi.

Chỉ là vì sao cô lại lo lắng thay anh nhỉ?

cô còn chưa tìm ra đáp án cho thắc mắc này, thì Trình Khiên Bắc đã cười hỏi cô:" Sao hả? Em lo cho tôi bị người ta tìm cách đoạt mạng vì của cải?"

Giang Mạn bật cười:" Theo tôi thì anh không tìm cách với người khác cũng là tốt lắm rồi."

Trình Khiên Bắc gật gù, cười bảo:" Cũng đúng, có điều mọi việc cũng không sợ hiểm nguy, chỉ sợ sơ sẩy." anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp bằng giọng nhẹ nhàng bâng quơ, " Tôi không có cha mẹ thân thích cũng chẳng có con cái, nếu xảy ra chuyện gì thì em chính là người thừa kế hợp pháp duy nhất đối với tài sản của tôi."

Giang Mạn mở to hai mắt, nhớ lại lúc hai người đến cục Dân chính, Trình Khiên Bắc nói anh tin tưởng nhân phẩm của cô, cũng không muốn giữ lại bất kỳ bằng chứng sơ hở nào, vì vậy không ký thỏa thuận bằng giấy với cô, mà toàn bộ dựa vào thỏa thuận miệng. Bây giờ anh nhắc tới như vậy, cô mới bừng tỉnh trở lại.

" anh có bao nhiêu tài sản?" Giang Mạn hỏi trong vô thức trên thực tế, đây không phải là câu hỏi lịch sự lắm, nhưng Trình Khiên Bắc rõ ràng là chẳng để ý, anh nghĩ nghĩ, đáp bằng giọng hời hợt:" Cũng không bao nhiêu, ngoài tác phẩm và bản thảo của ông nội tôi, quản lý bất động sản thực ra cũng không nhiều, đầu tư công ty cổ phần, giá thị trường có lẽ cũng chỉ vài tỷ thôi! Với lại đây chỉ là một con số, phải đổi thành tiền mặt mới có ý nghĩa."

Giang Mạn há hốc miệng, nghĩ về mấy tỷ là khái niệm gì, cả nửa ngày mà cũng nghĩ chẳng ra, cuối cùng chỉ có thể hỏi bằng giọng ngây ngô:" Vậy thì kiểu gì anh cũng đừng có mà để xảy ra chuyện đấy, không thì tôi cũng không biết phải tiêu xài mấy tỷ như thế nào? Hơn nữa nếu anh xảy ra chuyện, tôi nắm giữ tài sản của anh, kế tiếp không phải là tôi sao? Mạng của tôi cũng tiêu luôn á!" Ngừng giây lát, rồi lại nhanh chóng bổ sung một câu, " Lúc nào ông Diệp không còn nữa, chúng ta phải tới cục dân chính để đổi sổ ngay lập tức. Tôi vẫn nên cách xa tư bản các anh một chút thì an toàn hơn."

Nét mặt Trình Khiên Bắc thoáng ngớ ra, rồi cười phá ra, nói:" Yên tâm đi, tôi không xảy ra chuyện, lại càng không để người khác làm hại em."

Kỳ thật Giang Mạn vừa rồi cũng chỉ là nói đùa, cuộc sống không phải phim truyền hình, trong xã hội pháp quyền, nào có nhiều tranh chấp cẩu huyết ly kỳ như vậy chứ. cô cười bảo:" Đây mới là đồng bọn hợp tác xuất sắc, rất có tố chất chuyên nghiệp."

Trình Khiên Bắc nhướng mày nhìn cô:" Đồng bọn hợp tác?"

Giang Mạn đáp:" So với các đồng bọn hợp tác trên mặt trận kinh doanh của anh, tôi có được xem là một người xuất sắc hay không?"

Trình Khiên Bắc bật cười lắc đầu, trên tay hơi dùng sức, kéo cô ra phía trước, cúi đầu đối diện với đôi mắt lấp lánh của cô, thấp giọng gằn từng chữ một:" Có thể nói là xuất sắc nhất đấy."

Đôi mắt anh rất đẹp, mắt hai mí mỏng, con ngươi đen nhánh, lúc cười như không cười, có một loại quyến rũ mê hoặc người ta.

Đối diện với đôi mắt kia, trong lòng Giang Mạn có chút hồi hộp.

Trong đầu chỉ nghĩ đến một câu: Nam sắc mê người.

*****

Edit: Michellevn

Giang Mạn âm thầm hít thở sâu, lúng túng quay đầu sang hướng khác, giãy giụa rút tay mình ra chỉ về phía trước mặt:" Là ao sen kia phải không?"

Trình Khiên Bắc quay đầu theo hướng cô, đáp bằng giọng hờ hững:" Đúng vậy."

Để thoát khỏi cái nóng vừa bùng lên, Giang Mạn chạy đi trước, đến bên bờ ao mới phát hiện, bên trong đó thì ra không phải là hoa sen, mà là hoa súng. Mùa này những chiếc lá xanh biếc phủ kín cả mặt hồ, không ít nụ hoa chen lấn lách mình vươn lên, háo hức muốn trổ thành bông hoa rực rỡ.

Ao không lớn, được thiết kế công phu, nước ao trong suốt, chính giữa ao đặt một hòn giả sơn tạo hình thạch nhũ độc đáo, từng đàn cá koi bơi tung tăng vui đùa dưới lớp lá súng.

Giang Mạn trầm trồ nói:" thật sự là đẹp quá đi mất."

Trình Khiên Bắc thong thả đi tới, hỏi:" Em có tiền xu không?"

" Sao cơ?" Giang Mạn quay đầu nhìn anh nghi hoặc.

Trình Khiên Bắc nói:" Hoa súng và cá koi là động thực vật có linh tính, ao này rất hiển linh đấy."

Cho nên đây là muốn share cá koi hả?

(*)Nguyên văn 转发锦鲤: phát cái cá chép: một hành động trên mạng, ai thấy hình cá chép này thì nếu share lại sẽ gặp vận may, kiểu như ở VN có mấy trò: đọc post này mà không share lại thì sẽ bị xui, bị gấu bỏ. (Tàng Thư Viện)

Giang Mạn như hiểu những gì anh vừa nói, hướng tầm mắt nhìn vào trong ao, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh hòn giả sơn, bị người ta ném đến không ít tiền xu.

Người Trung Quốc thật đúng là cố chấp với chuyện quăng tiền xu ước nguyện.

cô thì không cho là đúng, cười cười:" anh cũng tin cái này sao?"

anh cũng không giống như người đàn ông thích chơi kiểu phong kiến mê tín.

Trình Khiên Bắc nhìn cô, trả lời trịnh trọng:" Lúc trước tôi cũng không tin, nhưng ba năm trước, buồn chán ở chỗ này đã ném tiền xu và nguyện một điều ước, vốn là ước nguyện không thể, vậy mà không ngờ đã thành hiện thực."

Giang Mạn buồn cười:" thật hay giả đó?"

Trình Khiên Bắc nhếch môi đáp:" Tôi lừa em làm gì? Hai năm nay năm nào tôi cũng đến tạ lễ đó."

Giang Mạn nhìn dáng vẻ trang nghiêm của anh, chợt nhớ đến chuyện năm đó Ninh Nhiễm nói anh ở chùa để cầu phúc cho người thương. Quả nhiên là nhìn người thì không thể nhìn bề ngoài, tuổi trẻ vậy mà lại đi tin tưởng mê tín cổ hủ.

Từ đâu đó Trình Khiên Bắc lấy một đồng tiền xu đưa cho cô:" Em thử một lần đi, cho dù không có linh nghiệm cũng chỉ mất một đồng tiền thôi mà."

Giang Mạn:".......... ."

Đây không phải là vấn đề của một đồng tiền có được không hả?

cô ngẫm nghĩ, rồi tò mò hỏi:" Năm đó anh ước nguyện gì mà sau đó thành hiện thực?

Trình Khiên Bắc lặng im một hồi rồi đáp:" Đó là lần đầu tiên công ty tôi tham gia thị trường nước Mỹ, IPO vốn có tám đến chín phần thất bại, tôi cũng không trông chờ hồi báo, không ngờ sau một tháng ước nguyện, vậy mà đã được xét duyệt, sau đó thuận lợi đưa ra thị trường, khiến tôi kiếm được một trăm triệu."

(*)Phát hành công khai lần đầu, còn gọi là IPO (viết tắt theo tiếng anh: Initial Public Offering) là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng

Giang Mạn đưa bàn tay xòe xòe ra, nét mặt bi phẫn:" Lúc anh nói về tiền đừng có mà hở chút là dùng đơn vị triệu được không? sẽ khiến cho dân đi làm lương tháng tám vạn như tôi đây cảm thấy không thoải mái đó."

Trình Khiên Bắc nhìn biểu tình khoa trương của cô, khe khẽ cười.

Có điều lực hấp dẫn của con số trăm triệu vẫn rất lớn, Giang Mạn hơi do dự, quay đầu hỏi bằng giọng nửa tin nửa ngờ:" Thực sự là sau khi ước nguyện thì bỗng nhiên thành hiện thực hả?"

Trình Khiên Bắc gật đầu, nghiêm trang đáp:" Đúng vậy! Đáng lẽ là vô vọng, không ngờ thay đổi 180 độ."

Giang Mạn ước lượng đồng xu trong tay, nói:" Vậy đi, tuy rằng tôi là người chủ nghĩa duy vật kiên định, nhưng biết đâu lực lượng thần bí thiên nhiên giúp ước nguyện của tôi thành hiện thực thì sao!" nói xong, quăng đồng xu đi, chắp tay trước ngực cầu nguyện, " Vậy cũng cầu chúc cho tôi kiếm được một trăm triệu đi!"

Trình Khiên Bắc nghe thấy ước nguyện này, cuối cùng không kìm được, cúi đầu bật cười.

Giang Mạn mở to mắt, liếc anh, trông thấy dáng vẻ cố tình kìm nén tiếng cười của anh, trừng mắt nhe răng lao ra đấm anh, tức giận nói:" Biết ngay là anh chắc chắn sẽ lừa tôi mà."

Trình Khiên Bắc không né tránh, để cô đấm lên cánh tay mình, lại càng cười dữ hơn, đến cả bả vai cũng suýt nữa thì rung lên.

Giang Mạn cảm thấy mình vừa rồi quả thật giống y như con ngốc, may mà cũng không tập trung mà ước nguyện cái gì. cô nghĩ nghĩ, rồi nói:" Tôi nhớ ra rồi, công ty anh lần đầu tham gia thị trường nước Mỹ, lúc ấy IPO có chút vấn đề, nhưng cơ bản không phải chuyện gì lớn, chỉ là bê bối đào hoa của người sáng lập nào đó thôi, làm trì hoãn tốc độ niêm yết, căn bản là không tồn tại vấn đề gì mà không lên sàn được."

Trình Khiên Bắc nhún nhún vai, nhìn cô mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Giang Mạn lườm trắng mắt:" anh xem tôi suýt nữa thì tin rồi, còn chân thành cầu nguyện, buồn cười lắm phải không?"

Trình Khiên Bắc rốt cục không cười nữa, thong thả đáp:" Tuy rằng ước nguyện vừa rồi là nói vớ vẩn, nhưng chuyện ước nguyện này tôi quả thật không lừa em. Hồi đó tôi thực sự đã ước một điều ước vô vọng, sau đó đã thành hiện thực. Ban đầu cũng chỉ là dạo bước đến chỗ này, nhàm chán ném đi một đồng xu, nghĩ dù sao cũng không có khả năng, thôi thì cứ ước vậy, có nằm mơ cũng không ngờ sau đó thành sự thật."

Giang Mạn cười nhẹ nói:" thì anh cứ nói chút coi, ước nguyện đó là gì đi? Đừng có lại gì mà mục tiêu nhỏ một trăm triệu đấy."

Trình Khiên Bắc nhìn cô đáp:" Còn quan trọng hơn một trăm triệu rất nhiều.

Giang Mạn không truy hỏi anh cuối cùng là ước nguyện gì, chỉ buồn cười bảo:" Cũng chỉ những nhà tư bản các anh thì mới dễ dàng kiếm một trăm triệu, mới có thể có nhiều thứ quan trọng hơn cả một trăm triệu."

Trình Khiên Bắc cười:" Trong cuộc sống nếu so với nhiều thứ cầu mà không được, thì tiền thực sự là thứ dễ kiếm nhất."

Mặc dù giọng điệu có chút bất cần, nhưng rõ ràng đó là một câu cảm thán thật sự.

Biên tập viên Giang lương tháng tám vạn, nhìn anh ngoài thì cười mà trong lòng thì nghiến răng, lời anh vừa rồi mà nói trước công chúng, e là bị tẩn là cái chắc.

Bỗng dưng cô nhớ ra lúc trước anh từng nói, cái anh muốn mà không có được nhiều lắm, liền buột miệng hỏi:" Cái gì có thể khiến anh cầu mà không được?"

Trình Khiên Bắc hơi ngẩn người ra, yên lặng giây lát:" Nhiều lắm chứ! Như là sao trên trời, trăng dưới nước, còn có.... ."

Giang Mạn giơ tay ra ngắt lời anh, nét mặt ngây dại:" Rồi, rồi, coi như tôi chưa hỏi gì cả."

Trình Khiên Bắc mỉm cười, tiện tay quăng một đồng xu về hòn giả sơn.

Sao trên trời, trăng trong nước, và cả cái khối rành rành trước mặt kia, mà sao trái tim lại xa tít chân trời.

Giang Mạn đương nhiên không để tâm đến chuyện cầu nguyện, chỉ là không ngờ rằng, mình và Trình Khiên Bắc có thể nhàm chán đến mức ở trước ao sen, kéo theo bao nhiêu là chuyện vớ vẩn.

Nhưng điều đó lại diễn ra hết sức tự nhiên, giống như sự hòa hợp quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa giữa một đôi nam nữ.

Nếu là hồi đi học, có nằm mơ có lẽ cô cũng không ngờ, có một ngày, mình có thể tự nhiên mà vui đùa như thế với Trình Khiên Bắc.

cô buồn cười thở ra một hơi nhẹ:" Chúng ta về thôi, dì chắc là đã nấu nướng xong rồi, ông Diệp có lẽ sắp dậy rồi."

Trình Khiên Bắc nhìn nụ hoa súng chớm nở trong ao, gật đầu.

Hai người bước chầm chậm trở về, không nói chuyện gì cả, nhưng cũng không cảm thấy ngượng ngùng. Mãi cho đến khi sắp đến biệt thự an dưỡng của ông cụ Diệp, bỗng dưng cơ thể Trình Khiên Bắc sựng lại, dừng bước chân.

Giang Mạn nhìn về phía trước theo tầm mắt của anh, trông thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại đằng trước biệt thự, hai nam một nữ từ trong xe bước xuống.

Vì mối quan hệ thân phận, cô đã được gặp hết người trong nhà họ Diệp. Đây chính là gia đình người con trai thứ của Diệp Hạc Minh, cũng chính là cha ruột của Trình Khiên Bắc, một nhà ba người Diệp Kính Văn.

Số lần Giang Mạn từng gặp ba người này có thể đếm được trên đầu ngón tay, biết rằng mặc dù Trình Khiên Bắc đã nhận ông nội, nhưng không hề nhận cha ruột. Về thân thế của anh, ở trước mặt cô anh chỉ nhắc tới mấy từ vẻn vẹn, nhưng cô có thể nhìn ra, đối với Diệp Kính Văn anh vô cùng coi thường và chán ghét, thậm chí là cố đè nén sự căm hận.

Sau khi nhìn thấy một nhà ba người kia, Giang Mạn nhanh chóng đưa mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Quả nhiên nét mặt anh rất không tốt, dường như có thể dùng lạnh như băng để hình dung.

Mà lúc này, Diệp Kính Văn xuống xe cũng đã trông thấy hai người, vội vã bước nhanh tới, cười nhẹ nhàng như đang lấy lòng rồi mở miệng:" Khiên Bắc, Tiểu Mạn, các con tới rồi à!"

Giang Mạn cười cười vẻ mất tự nhiên, xem như là đánh tiếng chào hỏi.

Dáng vẻ của Trình Khiên Bắc trông giống mẹ anh nhiều hơn, rất khó để tìm được nét tương đồng với Diệp Kính Văn, chỉ có duy nhất giữa hai hàng lông mày kia là còn có thể nhìn ra chút nào đó.

Diệp Kính Văn hơn năm mươi tuổi, có sự chăm chút không tệ, có thể thấy hồi trẻ cũng là một đấng mỹ nam, chẳng qua có lẽ hàng năm thanh sắc buông thả, càng về sau lớn tuổi, trên gương mặt chỉ còn dầu mỡ và loại hèn mọn khiến người ta phản cảm.

Giang Mạn đã gặp qua không ít đàn ông trung niên có khuôn mặt như vậy, hầu hết là nhân phẩm và sinh hoạt cá nhân đều rất khó nói, thật sự rất khó để nảy sinh bất cứ hào cảm nào.

cô len lén nhìn sang phía Trình Khiên Bắc.

Chỉ thấy nét mặt anh cực kỳ lạnh nhạt, như thể không trông thấy người đàn ông trung niên trước mặt này, đưa tay ra nắm lấy tay cô, lướt qua người đi về hướng tòa nhà nhỏ.

Diệp Kính Văn có chút hậm hực sờ sờ mũi, ông ta có hơi sợ thằng con này. Mặc dù đã biết đến sự tồn tại của anh từ lâu, nhưng đối với ông ta mà nói, đó là một rắc rối được vô tình tạo ra trong quãng thời gian chơi bời trăng hoa. Người mẹ ruột sau đó cũng không đi tìm ông ta, ông ta cũng chẳng hỏi han, còn thật sự sống yên ổn bình an vô sự nhiều năm.

Nhưng mà không ngờ được thằng con này sau khi trưởng thành, bỗng nhiên quay về nhà họ Diệp, thừa nhận ông nội, cũng chỉ nhận mỗi ông nội mà thôi.

Mấy năm đầu, vợ và anh trai ông ta đều nói rằng thằng bé này có chuẩn bị mà đến, nhưng ông ta không quan tâm, chỉ là cảm thấy đứa trẻ này có dáng vẻ tàn nhẫn tiềm ẩn, đúng như dự đoán, chưa tốt nghiệp đại học, đã sở hữu khối tài sản hàng tỷ đồng, vài năm sau nữa, ông cụ lại tặng toàn bộ tác phẩm hội họa và bản thảo cho nó, xác nhận suy đoán " có chuẩn bị mà đến " lúc ban đầu.

Cũng may nó là con trai mình, Diệp Kính Văn suy nghĩ lạc quan.

Phụ từ liền tâm, chỉ cần mình đối xử tốt với nó, thì nó kiểu gì cũng sẽ nhận người cha ruột này.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)