Vay nóng Tinvay

Truyện:Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm - Chương 04

Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm
Trọn bộ 19 chương
Chương 04
Thọ yến của đế vương
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)

Siêu sale Shopee


"Hoàng thượng, chúng nô tài vừa nghe hình như có một chút thanh âm kỳ quái, có phải hay không...."

Lời của bọn họ còn chưa có nói xong, Tây Môn Liệt Phong cao ngạo đứng ở đó vung cánh tay lên làm cắt đứt mọi động tác.

"Tốt lắm, nơi này không có chuyện của các ngươi, đều lui ra đi."

"Dạ!" Mọi người mặc dù đều không giải thích được, nhưng ngoài ý muốn bọn họ lại phát hiện ra chủ tử trên mặt từ trước đến giờ không hiểu cười là cái gì, lại cư nhiên hé ra một nụ cười mỉm.

Lão thiên! Hoàng thượng cười! Này có phải hay không có chút quá khoa trương a?

Trinh Quán mùa thu năm năm mươi sáu—

Hoàng đế Dạ Sát hoàng triều Tây Môn Liệt Phong ở trong cung tổ chức yến tiệc, bởi vì hôm nay là là ngày hắn tròn hai mươi bốn tuổi, toàn bộ trên dưới bá quan văn võ trong triều rốt rít đến đây ăn mừng, trừ những người đó ra, các Tần phi trong cung cũng được mời đến đại điện tham gia tiệc chúc thọ của hoàng thượng.

Mỹ nhân, rượu ngon, ca múa mừng cảnh thái bình—

Ở trong đại điện huy hoàng này, tích tụ chừng hơn trăm người, Mộ Cẩm Cẩm từ nhỏ đến lớn là lần đầu tiên tham gia tiệc hội quy mô lớn như vậy.

Nàng lần trước nghĩ muốn đi tìm lão hoàng đế không cẩn thận bị lạc trong cung, may là Thu Nguyệt thiếp thân thị nữ kịp thời tìm được nàng, nàng tím thái y tới bắt mạch cho nàng, lại kê đơn thuốc cho nàng, vạn phần thuốc bắc mười mấy hai mươi loại, những thứ kia làm cho người ta vừa nghe xong liền thấy đau đầu, Thu Nguyệt trung thành suýt chút nữa là đem nàng giết sống.

Không quá ba ngày, thái giám liền truyền chỉ, ngày sinh của hoàng thượng, yêu cầu tất cả tần phi trong hậu cung đều phải tham gia, hắc hắc! Cái gọi là cừu non dâng miệng sói, lại không phải tốn chút công sức nào, nàng vừa còn muốn đi tìm lão hoàng đế thảo luận vấn đề ly hôn đâu.

Nhưng là... Trên đại điện người có phải hay không cũng quá nhiều a, rất xa, nàng nhìn thấy một thân hình nam tử cao lớn ngồi trên ghế hoàng đế, đáng tiếc nàng ở vị trí quá xa, đối phương dung mạo lớn lên thế nào nàng chỉ thấy mơ hồ không rõ, nói vậy địa vị của cái thể xác bên ngoài vị Cẩm phi này nhất định rất thấp, nếu không nơi ngồi làm sao lại bị ném tới tận cửa.

Bất quá—Mộ Cẩm Cẩm kiễng chân nhìn quanh chừng ba phút hai mươi tám giây đồng hồ, nếu nói lão hoàng đế trong suy nghĩ của nàng thật giống như không có già như vậy.

Trên đại điện ngoại trừ các văn võ đại thần đến chúc thọ, còn lại cơ hồ tất cả đều là các loại mỹ nữ, cho nên bất kể vị hoàng đế kia lớn lên là tròn dẹp, đẹp xấu như thế nào, nàng nhất định vẫn sẽ hưu phu, hừ! Nàng cũng không có hứng thú lưu lại cái địa phương quái quỷ này cùng những nữ nhân trang điểm cùng trang phục tỉ mỉ xinh đẹp để tranh giành lão công.

*****

Cung nữ lần lượt mang các khay mỹ vị món ngon lên đặt trên bàn, nhìn những thứ trước mắt này nàng từ xưa đến nay đều chưa có thấy qua cũng chưa từng xuất hiện trong từ điển món ăn của nàng. Mộ Cẩm Cẩm kém chút nữa là chảy nước miếng tại chỗ.

Trong thời điểm yên tĩnh lúc tất cả mọi người nâng chén chúc mừng hoàng thượng vạn phúc, Mộ đại tiểu thư lại sắn hai ống tay áo, nắm lên một cái đùi gà nhét vào bên trong miệng của mình, ừ! Thơm quá! Không hổ là đầu bếp cung đình nổi danh, ngay cả trong khách sạn năm sao Đài Bắc cũng khôn làm ra được mùi vị ngon miệng này a.

Ngồi ngay ngắn tại vị trí cao nhất ở đại điện, Tây Môn Liệt Phong vừa mới hạ chén rượu trong tay xuống, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy tiểu nữ tử lá gan lớn mấy ngày trước đột nhiên xông đến nơi hắn luyện công, nữ nhân này ban đầu mới vừa vào cung, hắn nhìn trúng nàng tựa như tiên tử vẻ đẹp cùng người khác bất đồng, không nghĩ tời nữ nhân này trời sinh nhát như chuột, lần đầu tiên khi hắn muốn cưng chiều nàng cư nhiên bất tỉnh, làm hại trong cơ thể hắn dục hỏa không có chỗ phát tiết, suýt nữa tạo thành bệnh sinh lý tàn tật (Ying: ôi chết mất *lau nước miếng bị sặc*), cuối cùng, trong cơn tức giận, hắn đem nữ nhân này liệt vào hàng ngũ cự tuyệt lui tới, thời gian khoảng ba năm, không nghĩ tới may mắn lại gặp nàng một lần.

Chẳng qua là, sau ba năm, nữ nhân này dung mạo vẫn như cũ, nhưng tính cách thì....

Tây Môn Liệt Phong trong lòng đang bận suy nghĩ, bỗng hắn kinh ngạc nhìn đến Mộ Cẩm Cẩm thế nhưng lại giống như quỷ chết đói ngồi một chỗ mãnh liệt gặm cắn, lão thiên! Tướng ăn của nàng—

Trên dưới đại điện văn võ bá quan đang nhìn đên chủ tử của bọn họ tầm mắt rơi trên đầu Mộ Cẩm Cẩm, mọi người tất cả cũng đuổi theo tầm mắt của hắn rốt rít nhìn về phía Mộ Cẩm Cẩm.

Mộ Cẩm Cẩm dang thô lỗ cầm một cái đùi gà rán ngồi trên ghế gặm ăn, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn về phía nàng, Thu Nguyệt thủy chung đứng ở đằng sau không nhịn được đụng đụng cánh tay của nàng.

"Tiểu thư, người có thể hay không ưu nhã một chút a?" Thu Nguyệt một bộ lo lắng hãi hung, nơi này chính là đại điện của hoàng thượng, nhưng là nàng không có nghĩ đến tiểu thư kiêu ngạo của mình lại làm ra động tác thô lỗ như vậy.

Mới cắn được vài miếng Mộ Cẩm Cẩm có chút buồn bực liếc mắt:" Cho nên ta ghét nhất mấy thứ người cổ đại làm bộ làm dáng, ăn cái gì thì cứ chính là ăn thôi, từng ngụm từng ngụm ăn mới đủ sảng khoái."

Không có hình tượng đánh một cái ợ thật to, nàng giơ lên một nửa cái đùi gà thật lớn hướng mọi người một nụ cười mê hoặc.

"Này! Các vị thúc thúc bá bá tỉ tỉ, các người cứ tự nhiên!"

Sau khi nghe được một câu thăm hỏi, trên đại điện xuất hiện một chút ít khiếp sợ, mọi người khôgn thể tin được trừng mắt nhìn cô gái này, mặc dù lớn lên xinh đẹp như hoa, nhưng là tinh thần của nàng có phải hay không có một chút—thất thường a?

*****

Ưu nhã ngồi trên ghế rồng Tây Môn Liệt Phong thú vị nhìn vị trí cách mình rất xa, nhưng lại là nữ nhân tồn tại trong trí nhớ hắn.

Mộ Cẩm Cẩm trái nhìn, phải nhìn, tại sao vừa nãy trên đại điện còn xôn xao tiếng nói không ngừng đột nhiên lại yên lặng như tờ, chẳng lẽ nàng nói cái gì đại nghịch bất đạo rồi?

"Các vị các vị, hôm nay là sinh nhật hoàng đế bệ hạ vĩ đại và chí cao của chúng ta, ta cung chúc hoàng thượng tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Vô luận như thế nào, trước chân chó một chút mới luôn là có lợi.

Toàn bộ các quan cùng tần phi trong đại điện đều bị bộ dạng tức cười của Mộ Cẩm Cẩm làm cho không hiểu ra sao, mà thủy chung vẫn duy trì dáng vẻ uy nghiêm Tây Môn Liệt Phong chậm rãi đứng lên thân hình cao lớn bước xuống long ỷ, thời điểm khi hắn lững thững từng bước đến gần trước mặt Mộ Cẩm Cẩm, Cẩm Cẩm trong tay còn đang cầm nửa cái đùi gà đột nhiên quát to một tiếng.

"Là ngươi!" Nàng đột nhiên quát to một tiếng, thuận tay đem một nửa đùi gà đang cắn dở chỉ hướng mũi Tây Môn Liệt Phong, " Ta nhận ra được ngươi, ngươi không phải là thị vệ ngày đó kia không..."

"Lớn mật, lại dám đối với hoàng thượng vô lễ như thế, còn không quỳ xuống nhận tội!" Thái giám bên cạnh hoàng thượng mặt cắt không còn giọt máu nói.

"Hoàng thượng? Ngươi nói cái tiểu tử này là hoàng thượng?" Mộ Cẩm Cẩm khoa trương cười to ba tiếng, rồi sau đó, thấy trên mặt mọi người ai cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, nàng đột nhiên trong nháy mắt ngừng cười toan tính, tiểu tâm dực dực đến gần trước mặt Tây Môn Liệt Phong, nàng thần thần bí bí đem khuôn mặt nhỏ nhắn để sát vào gương mặt tuấn tú của đối phương.

"Ngươi thật sự là hoàng thượng?"

Gương mặt tuấn mỹ cụp xuống nhìn người trước mặt, Tây Môn Liệt Phong trên mặt nghiêm nghị lạnh lùng đưa mắt nhìn nàng hình dáng khuôn mặt nhỏ nhắn môt bộ ngu ngốc." Trẫm không phải là người trong miệng ngươi nói lão hoàng đế ngửa lưng sai người, hàm răng không đồng đều, có phải hay không có một chút thất vọng a?"

"Cái này..." Cẩm Cẩm bị lời hắn nói xong gương mặt đỏ đến tận tai, " Nói cũng không thể nói như vậy, ai bảo lần trước thời điểm khi ta thấy ngươi ngươi không đem thân phận thật của mình nói cho ta biết, do ngươi một mình làm việc không có nguyên tắc."

Có lầm hay không a, tiêu tử đại suất ca siêu cấp quốc tế bị nàng dụ dỗ dĩ nhiên là hoàng thượng quốc gia này, thật là làm cho lòng người không công bằng, lớn lên vừa đẹp trai, vóc người lại chuẩn, hơn nữa còn có quyền thế cao nhất, ghen tỵ a ghen tỵ a!

"Thân là phi tử của trẫm, ngươi lại ngay cả trẫm hình dáng như thế nào cũng không nhớ được, Cẩm phi, ngươi không nhận biết trẫm, nhưng là trậm nhận được ngươi." Nếu như nữ nhân này muốn dùng chiêu giả quên này để chơi với hắn, hôm nay nay hắn sẽ theo nàng chơi thật tốt.

*****

"Còn cái chuyện thù lao kia... Nói đến chỉ sợ rất dài." Mộ Cẩm Cẩm tao nhã nghiêng đầu một cái, " Cái kia... Hoàng đế nha, chờ yến tiệc sinh nhật của ngươi làm xong, thuận tiện tới tẩm cung của ta một chuyến, ta có lời muốn nói với ngươi."

Nàng vừa dứt lời, trên dưới đại điện hít vào một ngụm khí lạnh.

Ngày! Nữ nhân trước mắt này quả thật là không muốn sống nữa, nàng cư nhiên dám ra lệnh cho hoàng thượng ngôi cửu ngũ.

"Không nghĩ tới mấy ngày không nhìn thấy, Cẩm phi lá gan cũng lớn thêm không ít." Đột nhiên nghe thấy một đạo tiếng nói, Mộ Cẩm Cẩm ký quái vung khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trước mắt nàng lại là cái người từng nhìn qua một lần trong đía CD ở nhà nàng—Nguyệt quý phi.

Nữ nhân này điêu ngoa không giảm, khí phách như cũ, nhưng nàng vẫn chưa quên nữ nhân này bởi vì ghen tỵ với sắc đẹp của Cẩm phi mà dùng mọi biện pháp khi dễ đối với cái người Mộ Cẩm Cẩm vô tội đáng thương kia.

"Hoàng thượng, đối với loại nữ nhân không biết trời cao đất rộng này, nếu như ngài nhật định không trừng phạt thật nghiêm, sợ là hậu cung ngày sau, sẽ loạn thành một đoàn."

"Ta nghĩ trong hậu cung, cũng bởi vì có loại người như ngươi ghen tỵ cùng với tâm nhỏ nhen mới chân chính làm loạn thành một đoàn!" Mộ Cẩm Cẩm không cam lòng yếu thế hất hàm lên tiếng:" Đừng cho là ta không biết ngươi ghen tỵ với bộ dáng của ta so sánh với ngươi xinh đẹp hơn, cho dù ngươi đem son phấn đủ mọi màu phấn bôi lên mặt, trên đầu xiên đầy châu báu vàng bạc giá trị liên thành, nhưng trong linh hồn ngươi thì không phải là vẫn cứ nhỏ nhen hèn hạ như vậy."

"Ngươi...." Nguyện quý phi giận đến mắt hạnh tròn to, nàng đột nhiên một tay kéo cánh tay Tây Môn Liệt Phong, " Hoàng thượng, người nên vì nô tì làm chủ, Cẩm phi nàng khi dễ ta..."

"Là ai khi dễ ai, tất cả mọi người đều quá rõ ràng." Mộ Cẩm Cẩm khinh thường ôm hai cánh tay, "Trên đầu bất quá chính là đeo một con châu sai quốc mẫu Đông Tấn*, liền ra vẻ ta đây, ngươi chính là cái loại người này ở trong lòng nghĩ một đằng nhưng lại nói một nẻo, trên thì nước mũi chảy ròng ròng, đúng là nữ nhân độc ác rất thối."

Nước mũi chảy ròng ròng? Rất thối? Tây Môn Liệt Phong trong lúc nhất thời bị làm cho hồ đồ.

"Hoàng thượng, người mau nhìn a, Cẩm phi nàng lại dám ở trước mặt các văn võ bá quan mà vũ nhục thần thiếp, nếu như hoàng thượng không vì thần thiếp làm chủ, thần thiếp thật không muốn sống nữa, ô ô ô..."

"Vậy chúng ta cùng xuống âm phủ a!" Hừ! Nữ nhân này thật đúng là một diễn viên tài ba.

Thu Nguyệt đứng ở phía sau Mộ Cẩm Cẩm khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa cho tái mét, trời ạ! Tiểu thư của nàng lúc nào trở nên lợi hại như thế?

"Cẩm phi, mặc dù hôm nay là ngày sinh của trẫm, nhưng trẫm cũng không muốn nhìn thấy loại hậu cung tranh đấu này xuất hiện ở trên điện, nếu như nàng không muốn chọc cho trẫm tức giận, thì đừng để trẫm nhìn thấy cách cư xử tùy hứng, đại nghịch bất đạo của nàng, nếu không trẫm liền đem nàng vào lãnh cung!" Thân là vua một nước, Tây Môn Liệt Phong cũng không thể dễ dàng tha thứ ột nữ nhân ở trước mặt hắn làm đủ trò càn rỡ, mặc dù nàng là người mà hắn đã bắt đầu sinh ra to mò, hứng thú.

*****

"Tốt, hoan nghênh ngươi tùy thời đem ta vào đó!" Thấy người nam nhân trước mắt che chở cho Nguyệt quý phi như vậy, nàng đột nhiên phát hiện lồng ngực của mình có chút khó chịu.

"Ngươi thật to gan...."

"Ta biết ngươi thân là hoàng thượng, có thể từ trước đến nay chưa từng có ai dám ngỗ nghịch như vậy trước mặt ngươi, nhưng là cho dù ngươi nghĩ mình có quyền uy chí cao tới đâu, cũng nhờ cậy ngươi phải tìm đúng đối tượng mà tức giận, từ đầu tới cuối, ở trong hậu cung bị người kia khi dễ, chèn ép là Mộ Cẩm Cẩm ta, hoàng thượng ngươi bận trăm công nghìn việc, có thể không có thời gian đi quanh hậu cung nhìn rõ mọi việc, bất quá ta có thể nhắc nhở hoàng thượng đại nhân ngươi một tiếng, vị Nguyệt phi đứng cạnh ngươi này có bề ngoài thiên sứ, nhưng tâm địa lại độc ác như rắn rết, ngươi nghĩ phạt ta dĩ nhiên ta cũng không có biện pháp phản kháng, nhưng trong đáy lòng ta không phục."

Mộ Cẩm Cẩm một hơi đem hết những lời này nói ra khỏi miệng, trong điện an tĩnh đến mức ngay cả tiếng thở dốc của mọi người cũng nghe được rõ ràng.

Tây Môn Liệt Phong có chút kinh ngạc nhìn Mộ Cẩm Cẩm trước mắt, tiểu nữ tử này từ khi bắt đầu xuất hiện lại trong trí nhớ hắn, tại sao lại trở nên lớn mật như vậy, lần này cuồng ngôn loạn ngữ rõ ràng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng là hắn lại không thể không bội phục dũng khí cùng quyết đoán của nàng.

"Hoàng thượng...."

Nguyệt phi vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị ánh mắt âm lạnh của Tây Môn Liệt Phong rút trở về.

"Lui ra!"

"Nhưng là...."

"Trẫm nói lui ra!" Hắn ngữ khí tăng thêm vài phần, Nguyệt quý phi sắc mặt trở nên khó khăn hai gò má vì nén giận mà trở nên đỏ hơn, nhưng ngay sau đó vẫn phải không tình nguyện mà một lần nữa trở lại ngồi trên vị trí cũ.

Mộ Cẩm Cẩm không sợ hãi đón nhận khuôn mặt tuấn tú mà lạnh băng của Tây Môn Liệt Phong, đối phương lúc này cũng là dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm nàng.

Giữa hai người ánh mắt lần lượt thay đổi rồi tập chung vào nhìn thẳng đối phương, phát ra vô số tia lửa nguy hiểm.

"Trẫm nhớ kỹ ngươi!"

Không biết qua bao lâu, đôi môi xinh đẹp của Tây Môn Liệt Phong khẽ phát ra mất chữ này, không đợi Mộ Cẩm Cẩm kịp phản ứng, hắn đã di chuyển thân hình cao lớn một lần nữa trở lại vị trí của mình.

"Các ái khanh, tiếp tục yến tiệc."

Một tiếng ra lệnh, trên đại điện một lần nữa lại trở lên ồn ào náo nhiệt.

Mà Mộ Cẩm Cẩm vẫn còn đứng yên tại chỗ kia thì vẫn còn đang lâm vào trong suy nghĩ của mình, người kia tuy trẻ tuổi nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy một loại áp bách vô hình.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-19)