Vay nóng Tima

Truyện:Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm - Chương 03

Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm
Trọn bộ 19 chương
Chương 03
Ta muốn bỏ chồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)

Siêu sale Lazada


"Nói nhảm, ta dĩ nhiên biết nơi này là chỗ ngủ, ta muốn hỏi chính là, đây là cái triều đại gì? Lão đại là người nào?"

"Dạ.... Dạ sát.... Dạ Sát hoàng triều."

"Dạ.... Dạ sát.... Dạ Sát hoàng triều!" Cẩm Cẩm học bộ dáng nói lắp của nàng, vốn định giễu cợt nàng một phen, đột nhiên chân mày nhéo một cái, " Ngươi nói nơi này là cái triều gì cơ?"

"Dạ Sát hoàng triều!"

"Di? Ta chỉ nghe qua triều Tống, Nguyên, Minh, Thanh, còn Dạ Sát hoàng triều là cái triều đại gì vậy?" Thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyệt một lần nữa lại hiện ra vẻ mặt hoảng sợ, Cẩm Cẩm phát hiện mình thật sắp chết.

Ghê tởm đại thúc áo bào trắng, cho dù không thực hiện được yêu cầu của nàng, ít nhất cũng nên vứt cho nàng xuống một thời cổ đại tương đối nổi danh chứ, Dạ Sát hoàng triều, nàng ngay đến tên còn chưa từng nghe qua.

"Tiểu thư, em cảm thấy em nên đi tìm thái y trong cung đến xem cho người một chút, xem ra người bệnh không phải là bình thường mà thực nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục nói như vậy nữa, hoàng thượng nhất định sẽ đem người trục xuất ra khỏi cung."

"Tại sao?"

"Bởi vì không có một người nào, không có một hoàng đế nào lại có thể dễ dàng chấp nhận phi tử của mình là một người điên."

"Wow! Ngươi sẽ không phải nói cho ta biết, hoàng đế mà ngươi vừa nói chính là lão công của ta sao?"

"Ách...."

"Nga, cổ nhân các người hẳn là xưng lão công của mình là... phu quân, đúng rồi, chính là phu quân, tướng công và vân vân."

"Tiểu thư, em cảm thấy người nên để cho thái y đến kiểm tra một chút...."

"Được rồi, ngươi có thể đi tìm thái y!" Mộ Cẩm Cẩm buông tha, không muốn cùng nha đầu không cùng chí hướng với nhau này nói chuyện, bởi vì nàng đã nghĩ tới chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Sau khi Thu Nguyệt đi, Mộ Cẩm Cẩm len lén chạy ra khỏi tẩm cung chuẩn bị thực hành kế sách bỏ chồng của nàng.

Không sai! Nàng phải bỏ chồng!

Bởi vì mơ ước từ nhỏ đến lớn của nàng chính là làm một hiệp nữ có thể hành hiệp trượng nghĩa, đáng tiếc ở thế kỷ hai mươi mốt, ước mơ đó của nàng cũng chỉ có thể là ảo tưởng mà thôi, bây giờ có cơ hội cho nàng trở về cổ đại, nàng dĩ nhiên phải nắm chắc cơ hội ông trời ban cho nàng thật tốt.

Bất quá, điều kiện tiên quyết mà nàng phải thực hiện bây giờ là phải đem vị lão công hoàng đế kia giải quyết xong, bất kỳ một triều đại nào, thân là hoàng đế cũng có ba cung lục viện bảy mươi hai phi tần, nàng mới không muốn làm lão bà của lão nhân kia đâu.

Cẩm Cẩm vừa đi, trong đầu vừa vẽ ra bộ dáng bề ngoài của lão hoàng đế, sáu bảy mươi tuổi, khuôn mặt nhăn nheo toàn thịt, hai bên trái phải ôm các loại mỹ nữ, lại còn muốn giả bộ làm ra một tư thái bộ dáng rất là uy nghiêm.

*****

Lão già ghê tởm nầy, nhanh mà vào quan tài đi, còn muốn đến dân gian đi lục soát mỹ nữ về cho hắn làm vợ, nếu như cái đĩa CD ở nhà nàng kia ghi lại lịch sử triều đại này, như vậy đủ để chứng minh hoàng đế triều đại này cũng không có gì đặc biệt, bên cạnh còn nuôi một cái Nguyệt quý phi chó má nhiễu loạn hậu cung.

Di? Nói đến cái đĩa CD chết tiệt kia, cái chết của nàng cùng sự mất tích của An Tiệp Phỉ rốt cuộc là từ đâu mà tới nha?

Đang mải mê suy nghĩ, Mộ Cẩm Cẩm đã đi ra khỏi cửa tẩm cung, dầy! Không nghĩ đến cái triều đại không biết tên này rất là hung vĩ, rất là hoành tráng, ở phía xa, có mấy thái giám tực hồ như đang nghị luận cái gì, nàng nhanh như mèo trốn vào sau một bồn hoa lớn, đợi tới thời điểm mấy thái giám đi qua, nàng vừa lén lén lút lút lướt qua một cái cửa hình vòm.

Cẩm Cẩm đánh giá bốn phía mấy lần, trong cái đình viện này bày đầy cái loại cây cây hoa hoa nàng xem cũng không hiểu, không biết cái lão hoàng đế kia trước mắt trốn ở địa phương nào, bên tai đột nhiên truyền đến một trận thanh âm tiếng đao kiếm.

Nàng bò bò đến bên một ghế đá, sau lướt qua một bờ tường màu đỏ–

Wow! Lại có một nam tử trẻ tuổi mặc một trường sam màu trắng ở trong sân đang vung kiếm múa võ, giống như đang luyện công phu.

Một đầu tóc dài đen nhánh buộc cao trên đỉnh đầu, mỗi một động tác hắn ra võ cũng đều ưu mỹ lưu loát như vậy, cực kỳ giống như một vị đại hiệp chân chính trong TV.

Mộ Cẩm Cẩm không khỏi bị nam tử trẻ tuổi trước mặt làm cho ngây người, thân hình của hắn thật đúng là không phải cao lớn bình thường, mặc dù động thái của hắn làm cho nàng không thế thấy rõ được hình dáng khuôn mặt lớn lên ra sao, nhưng là nhìn vẻ mặt tiêu sái, tư thái ra võ tự nhiên, căn bản là giống như một công tử phong lưu từ trên màn ảnh đi xuống.

"Là ai đang nhìn nén?" Cùng với một tiếng gầm nhẹ, một thanh trường kiếm thẳng tắp hướng tới Cẩm Cẩm, làm cho Mộ Cẩm Cẩm đang nhìn nén suất ca luyện võ bị làm cho sợ đến "Phanh!" một tiếng, từ trên tường té xuống.

"Ôi uy...."

Nàng vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy một mũi kiếm sáng loáng đang tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Trời ạ! Phật tổ a! Thượng đế a! Thánh Zesu a—

Trên thế giới làm sao có thể có một nam nhân anh tuấn như vậy?

Lông mày nồng đậm sừng sững như hai ngọn núi khẽ giơ lên, con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy trong hai tròng mắt lộ ra mấy phần lãnh ý kinh người, mũi của hắn thật cao thật đẹp, tựa như người phương Tây, độ cong ưu mỹ và đường viên đôi môi hoàn hảo tựa như ma quỷ tản ra mấy phần lạnh lùng tà khí.

*****

Nam tử trẻ tuổi này bộ dáng đại khái hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặc dù rất trẻ tuổi, nhưng là toàn thân mỗi một tế bào cũng làm cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi lãnh khốc cùng tà ác.

Từ nhỏ đến lớn, ở trên ti vi nhìn thấy quá nhiều suất ca, nhưng là người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này đẹp trai cùng lãnh khốc làm cho trống ngực Mộ Cẩm Cẩm hung hăng đập.

Tiểu tử này nếu như sinh ở thế kỷ hai mươi mốt, nhất định sẽ được các ông bầu đạo diễn chọn làm siêu sao minh tinh điện ảnh, mẹ kiếp, thật không có tình người, trên thế giới làm sao có thể có một người đẹp trai đến như vậy.

Bất quá....

Cẩm Cẩm tiểu tâm dực dực định đưa tay ra quẹt mũi kiếm hắn bay vụt tới, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nàng cười mị mị hướng đối phương bày ra hai cái tay.

"Này, suất ca, rất hân hạnh được biết ngươi, nhưng là lại không cao ứng lắm với kiếm của ngươi, vật này không có mắt, ngươi có thể hay không trước đem dịch chuyển nó ra chỗ khác?"

Tây Môn Liệt Phong bởi vì lời của nàng mà mày kiếm không khỏi nhăn lại, người trước mắt này một cô gái mặc bộ trường sam màu vàng nhạt, không phải là....

Không đợi hắn suy nghĩ xong, Mộ Cẩm Cẩm trên mặt đất đã ngẩng đầu đứng dậy, nàng vỗ vỗ quần áo mình một chút, nhìn toàn thân, mới phát hiện mình lại thấp hơn suất ca hơn một cái đầu.

Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, Cẩm Cẩm đột nhiên xoa xoa cằm của mình ánh mắt rất sắc hướng về phía hắn, " Suất ca, có thể hay không nói cho ta biết tên của ngươi là gì?"

Hắc hắc! Không nghĩ tới trở lại cổ đại, lại làm cho nàng gặp một nam nhân tinh phẩm tuyệt phẩm như vậy, không biết có nên câu dẫn hắn cung nàng đi lưu lạc thiên nhai hành hiệp trượng nghĩa không? Tiểu tử này có thể hay không biết điều một chút đi vào khuôn khổ.

"Lớn mật, ngươi không biết ngươi ở đây đang cùng người nào nói chuyện sao?" Tuấn dung trầm xuống, từ nhỏ đến lớn Tây Môn Liệt Phong chưa từng bị ai đối đãi như vậy, mà cái người trước mắt này hoàn toàn là một bộ dáng tiểu nữ nhân không sợ trời không sợ đất, mặc dù cái khuôn mặt mỹ lệ này lại làm khiến cho người ta hận không thể cắn xuống một ngụm, nhưng là...

"Cho nên ta mới hỏi một chút quý tánh đại danh của ngươi a." Mộ Cẩm Cẩm cười hì hì đi tới trước mặt hắn, nhếch chân lên, nàng rất du côn ôm bờ vai của hắn, "Suất ca, tự giới thiệu mình một chút, ta họ Mục, gọi là Cẩm Cẩm, năm nay hai mươi bốn tuổi, thân ột mét sáu mươi hai centimét, nặng bốn mươi bẩy cân, ba vòng... Ách! Trong lúc nhất thời quên mất ngươi nghe không thể hiểu hết được lời ta nói, ý của ta là... Chúng ta có thể làm bằng hữu không?"

Nàng lần nữa hướng hắn ném qua một cái liếc mắt đưa tình, bộ dạng khuôn mặt mị hoặc làm cho Tây Môn Liệt Phong toàn thân không nhịn được giật mình lạnh run.

*****

Nữ nhân này thật to gan, lại dám dùng loại ánh mắt càn rỡ này nhìn hắn, chẳng lẽ nàng không biết thân phận của mình chính là....

"Uy! Mới vừa nhất định cũng nghe ngươi nói mấy chữ, cho dù vị nhân huynh này ngươi thường ngày tích ngôn như kim* (Ying: tiết kiệm lời nói), nhờ cậy ngươi có thế hay không tự giới thiệu bản thân mình một chút, nếu không ngươi không cảm thấy mình rất không có lễ phép sao? Bất quá..."

Cẩm Cẩm luôn mồm vây bắt hắn, " Nhìn bộ dạng ngươi vừa rồi múa võ, võ công nhất định là rất đáng khen, a, ta biết rồi!" Nàng đột nhiên một tay chỉ vào mũi hắn, " Ngươi nhất định là hộ vệ bên cạnh lão hoàng đế?"

Tây Môn Liệt Phong buông thỏng con ngươi băng lãnh, nhìn ngón tay nhỏ bé của nàng, hít thở thật sâu, tựa hộ tản ra một cỗ tức giận ẩn nhẫn.

"Có thể hay không giải thích một chút, cái lão hoàng đế ngươi vừa nói rốt cuộc là người nào?"

"Không biết a! Bất quá ta cũng đang đi tìm thân ảnh của lão hoàng đế! Ngươi biết ta là ai không?" Mộ Cẩm Cẩm rất thần bí hướng bồn phía đánh giá một vòng, xác định không có ai, nàng một tay nắm lên vạt áo đối phương bắt buộc người ta đem gương mặt tuấn tú gần sát mình. (Ying: bà này háo sắc =. =)

"Nói nhỏ cho ngươi biết, ta gặp xui xẻo chính là người bên cạnh lão hoàng đế kia, một trong số các lão bà vận xui."

"Gặp xui xẻo, lão bà vận xui?" Đối với những từ ngữ mới mẻ này, Tây Môn Liệt Phong không khỏi tò mò nhướng cao chân mày.

"Đúng nha!" Nàng nghiêm trang gật đầu, " Ngươi là người trong cung ta đoán ngươi nhất định biết, cái lão hoàng đế có phải hay không chỉ ngồi một chỗ ngửa lưng sai người, hàm răng rụng không còn dư được mấy cái, hơn nữa cả ngày chỉ thích dính vào đám nữ nhân là một lão sắc lang?"

"Càn rỡ, ngươi thật không ngờ lại đại nghịch bất đạo như vậy, có ai không...."

"Uy! Uy uy!" Mộ Cẩm Cẩm vội vàng vương ra cái tay nhở bé bịt lên miệng của hắn, thuận tiện nhìn quanh mọi nơi một vòng, "Làm người tại sao lại có thể không có lương tâm như vậy, ta bất quá là nghĩ muốn hỏi thăm ngươi một chút vị hoàng đế lão công của ta rốt cuộc đang ở nơi nào, khiến ta mấy phút đồng hồ trước còn nghĩ ngươi là người tốt, không có nghĩ đến đám người thối trong cung không có một ai là tốt."

Bị tay nhỏ bé của nàng đột nhiên che đậy kín đôi môi, Tây Môn Liệt Phong kinh ngạc ngơ ngác một chút, nữ tử trước mắt này...

Đủ để phác thảo người trong hai tròng mắt lơ đãng phút chốc hiện nên một nụ cười gian sảo, trở tay một cái, bàn tay to của hắn bá đạo cầm được bàn tay mềm mại như cây cỏ non của nàng, vừa dùng một chút lực, thân thể nhỏ nhắn của Cẩm Cẩm liền rơi vào vòm ngực rộng rãi của hắn.

"Nếu ta cho ngươi biết tung tích của lão hoàng đế, ngươi định dùng cái gì để báo đáp ta?" Nếu nàng muốn cùng hắn chơi, như vậy hắn liền phụng bồi nàng tới cùng.

*****

Cẩm Cẩm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong ngực hắn lên, hiên lên góc 90 độ nhìn tuấn dung trẻ tuổi mê người của hắn, trái tim lại không khỏi bắt đầu đập bịch bịch, chết tiệt! Đây là cảm giác gì a.

"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta." Gương mặt tuấn tú khẽ rũ xuống, hắn một tay nâng chiếc cằm non mịn của nàng:" Con người của ta từ trước tới nay không có làm gì không công nha."

"Khụ khụ!" Nàng ra vẻ tỉnh táo ho nhẹ hai tiếng:" Chuyện đền bù với thù lao này, phải chờ tới thời điểm ta bị lão hoàng đế bỏ rơi mới bàn lại, bởi vì ta bây giờ còn không có gì cả, vốn là đi ra ngoài dạo chơi, chờ ta cùng lão hoàng đế ly hôn, thuận tiện đòi trên người hắn một chút phí nuôi dưỡng và vân vân, cho đến lúc đó chúng ta bàn lại ta sẽ trả thù lao tốt cho ngươi."

Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên rất đứng đắn vuốt vuốt cằm:" Không biết cái lão hoàng đế kia có phải hay không là một người nhỏ nhen, nếu đúng như hắn vừa lúc là một thần giữ cửa, xem ra kế hoạch hưu phu của ta sẽ phải ngâm trong nước nóng."

Nàng ở một bên lẩm bẩm lầu bầu, Tây Môn Liệt Phong suýt chút nữa bởi vì hình thức bên ngoài của nàng bị mê hoặc, thiêu chút nữa để cho cái tiểu nữ nhân này ra oai.

Lá gan của nàng quả nhiên khá lớn, lại muốn hưu phu, hơn nữa đối phương còn là....

Đang trong lúc hắn liều mạng nhẫn nại muốn đánh một quyền vào cái đầu nhỏ bé vô tội này, phía ngoài viện truyền đến một trận bước chân, nghe thấy tiếng, Mộ Cẩm Cẩm mặt liền biến sắc, nàng vội vàng tránh thoát khỏi vòng tay của Tây Môn Liệt Phong nhảy lên vách tường lại một lần nữa bò đi.

"Suất ca, phía ngoài thật giống như có quân địch, vì sợ có người hiểu lầm ta và ngươi có một chân (Ying: có gian tình ý =, =), xem ra ta trước nên rời đi, chờ ngày nào đó có thời gian ta lại tới tìm ngươi."

Không qua mất nhiều thời gian, Mộ Cẩm Cẩm thân nhẹ như chim đã vượt lên trên đầu bức tường, hắc hắc! Có thể có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, chung quy cũng là do khi còn bé ở cô nhi viện hay trèo cổng vào, các nàng khi còn nhỏ ham mê lớn nhất chính là tránh né tầm mắt của viện trưởng mụ mụ chuồn êm ra bên ngoài chơi, không nghĩ tới bây giờ lại phải sử dụng công phu này.

Quay người lại, Cẩm Cẩm còn bất cần đời vứt cho Tây Môn Liệt Phong một cái mỉm cười trêu chọc:" Ta tên là Mộ Cẩm Cẩm, ngàn vạn lần chớ quên chủ nhân cái tên này nha."

Nói xong nàng tung người nhảy xuống, biến mất trong tầm mắt của Tây Môn Liệt Phong.

Vách tường bên này, Tây Môn Liêt Phong gương mặt tuấn tú khẽ giơ lên một nụ cười chói mắt.

Mộ Cẩm Cẩm—ta sẽ cho ngươi biết, hôm nay ngươi bất hạnh gặp được ta kết quả ngươi thảm chắc.

Không bao lâu, ngoài cửa hình vòm, mấy binh sĩ thân mặc áo giáp cùng đi đến quỳ đầy trên mặt đất.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-19)