← Ch.46 | Ch.48 → |
Nửa người dưới của Tần Mộ Đông ép chặt vào cặp 𝐦*ô*𝖓*🌀 tròn trịa của Diệp Sơ Thần, anh kéo người anh em của mình ra rồi phát động một cuộc tấn công điên cuồng mới vào hang động chật hẹp, mỗi lần đư·𝖆 ѵ·à·🔴 đều là sâu nhất và ấn thật mạnh vào cổ tử cung.
Diệp Sơ Thần hoàn toàn không cầm được điện thoại, nó rơi xuống giường, cô г*ê*ⓝ 𝐫*ỉ không nhịn được: "Ư~ Tần Mộ Đông... A... A... Anh nhanh quá, em 𝐜·𝖍ế·𝐭 mất... A... Em không thể chịu được... Ưm..."
Anh cúi xuống, trong mắt nở nụ cười, dựa sát vào lưng cô nói: "Đăng bài."
Đăng cái gì chứ? Trong đầu Diệp Sở Thần tràn ngập nghi vấn, từ khi nhắc tới Lâm Đông Thăng là anh đã không vui, bây giờ thì chơi cô như đóng cọc, anh đang trừng phạt cô, mà cô cũng rất thích thú với hình phạt này.
Cô liên tục 𝖙𝖍.ở 𝖍ổ.𝐧 𝒽ể.ռ, nhỏ giọng cầu xin anh: "Tần Mộ Đông, anh muốn em làm gì? Đừng làm như vậy, em sẽ thấy khó chịu."
Tần Mộ Đông đứng thẳng lên, vật nam tính tiếp tục tấn công dũng mãnh, quy đầu to lớn ⓒ-ọ ❌á-† vào miệng tử cung, một 🌜ả.m ɢï.á.↪️ †.ê ◗.ạ.ï chua chát ập vào đầu Diệp Sơ Thần, anh ôm lấy chiếc eo 〽️.ề.m ɱ.ạ.𝒾 của cô, cao giọng nói: "Cậu ta muốn em đăng cái gì thì em cứ đăng đi, mau đăng bài!"
Cô quay lại xác nhận với anh việc cô cần làm, nhìn thấy ánh mắt đầy dụ·𝖈 ν·ọⓝ·g và nghi ngờ của cô, anh không kiềm được mà đẩy mạnh vào người cô hai cú.
"Ư~ A... Đừng~ Đừng đẩy nữa... Sâu quá..." Diệp Sơ Thần tuy nói vậy nhưng vẫn nhấc cặp 𝖒·ô𝓃·ⓖ tròn trịa lên Ⓜ️ú_т thật chặt gậy th*t của anh.
Bởi vì Tần Mộ Đông say rượu, người không giỏi nói cười như anh tối nay lại nói rất nhiều, khóe miệng nhếch lên nụ cười, liên tục thúc mấy chục lần, cúi xuống thổi vào tai cô: "Em đọc tin nhắn đi, nói cho cậu ta biết em muốn đăng gì nào."
Một lúc lâu sau, vân tay của Diệp Sơ Thần không mở khóa mở được, Tần Mộ Đông bèn ung dung cầm lấy điện thoại, nhập mật mã. Lực thúc của anh chậm lại, anh ⅼ·𝒾·ế·Ⓜ️ 𝐡ô*ռ 🌜*ổ cô, cô khó chịu ngửa cổ lên tìm anh, khi cô hứng tình luôn thích được 𝒽ô·п ⓜ·ô·ℹ️, nhưng anh lại một mực không thỏa mãn cho cô, anh nhẹ nhàng 𝐯ц*ố*т 𝖛*𝐞 làn da mịn màng của cô, gậy th*t từ từ cắm rút trong người cô.
Đôi mắt mờ mịt của cô nhìn chằm chằm vào anh: "Hôn em đi~ Tần Mộ Đông~ Ⓗô*𝖓 em đi~"
Tần Mộ Đông điên cuồng lao về phía trước, gầm gừ: "Em đã nghĩ ra mình sẽ đăng gì chưa?"
Anh uống rượu say rồi, nhưng Diệp Sơ Thần vẫn tỉnh táo, cô liếc nhìn tin nhắn của Lâm Đông Thăng trên màn hình điện thoại, vặn vẹo m*ô*ռ*ɢ 𝖗ê·𝓃 ⓡ·ỉ: "Ư... A... Anh chơi em thế này thì sao em có thể đăng được~"
Tần Mộ Đông nghe cô nói xong mới thực sự dừng lại, Diệp Sơ Thần quay đầu nhìn anh, thật ra nếu không phải vì hưng phấn tình dục thì cô cũng không thích làm kiểu doggy, cô không thể nhìn thấy mặt anh và 𝒽ô.п anh, điều đó rất bất tiện, cô không thích lắm.
Cơ thể nhẹ bẫng của cô áp sát Tần Mộ Đông, anh làm như cố ý lùi lại một chút, đôi mắt kiều diễm của Diệp Sơ Thần mơ màng, cô lên tiếng: "Không làm nữa à?"
Tần Mộ Đông cúi đầu, đè hai tay cô xuống, đặt điện thoại di động vào lòng bàn tay cô, đẩy nhẹ gậy th*t cứng rắn đang nằm chờ phát động nơi miệng hoa huy*t, giọng nói của anh đầy ԁụ-c ⓥọ𝖓-🌀 nhưng cũng lạnh lùng đến đáng sợ: "Đăng bài."
Lúc dứt câu trong giọng anh mang theo tiếng hầm hừ đầy thích thú, người anh em cương cứng của anh đâ●𝐦 thẳng vào chỗ sâu nhất của hoa huy*t.
Diệp Sơ Thần cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cau mày, nũng nịu nói: "Rốt cuộc anh muốn em đăng cái gì hả~ A... A..."
"Trước đây không phải em rất thích đăng trên Khoảnh Khắc của WeChat sao? Em đăng cho cậu ta thấy, nói với cậu ta là em yêu anh." Anh cắn dái tai cô, thì thầm vào tai cô.
Khác với giọng điệu ra lệnh hống hách vừa rồi, giọng nói của anh bây giờ lộ ra sự khao khát dịu dàng, đồng thời mang theo chút gì đó đáng thương và đầy ấm ức.
Bản năng người mẹ của Diệp Sơ Thần dâng trào, cô thở hắt ra, ♓.ô.n lên cằm anh nói: "Lúc trước em đăng Khoảnh Khắc chẳng qua chỉ để cho mỗi anh xem thôi, lúc đó là em đang thăm dò anh, thử xem anh có thích em không, nhưng mà anh chẳng bao giờ bình luận trên bài đăng của em."
Tần Mộ Đông và cô đan mười ngón tay vào nhau, anh ♓ô●ռ lên xương quai xanh của cô, eo anh ra sức thật mạnh, gậy th*t thô to thúc từng cú mãnh liệt vào huyệt nhỏ, mật dịch tình yêu thấm ướt ga trải giường, cô yêu 🌜.ⓗ.ế.t đi được dáng vẻ những lúc anh say và ghen tuông...
Cô mím môi, nhẹ nhàng cười: "Anh buông tay em ra trước đi, để em đăng."
Tần Mộ Đông không để ý đến lời nói của cô, âm đ*o được bôi trơn tiết ra nhiều mật dịch hơn, âm đ*o ư-ớ-🌴 á-т chật hẹp şⓘ·ế·🌴 c·𝖍·ặ·𝖙 lấy gậy th*t của anh, anh không thể dừng lại, động tác mỗi lúc một nhanh.
Đôi mắt ngấn nước của Diệp Sơ Thần lúc thì mở ra lúc thì hơi nheo lại, anh cúi đầu ɱú·🌴 lấy đôi môi đỏ mọng 🍳.𝐮.𝓎.ế.n 𝖗.ũ của cô. Cô 𝐫ê·𝐧 𝓇·ỉ, cảm nhận được những cơn co thắt từ vách thịt non mềm của mình, đón chào lần lê-ⓝ đỉ-п-♓ đầu tiên trong đêm nay.
Tần Mộ Đông véo đỉnh nhũ hoa se cứng của cô sau đó há miệng ngậm lấy, anh ⅼ𝐢·ế·m một cách khiêu gợi, ngón tay cô luồn qua tóc anh, duỗi thẳng người, т●ⓗ●ở 𝖍ổ●ռ hể●п: "Đừng ⅼ.ℹ️.ế.𝖒 nữa~ Ưm~ Tần Mộ Đông~ Em... A... Cảm giác thật thoải mái... Cảm giác như bên trong muốn 𝓃·ổ ✝️·ⓤⓝ·ⓖ vậy... A..."
Anh ngẩng đầu lên, lòng bàn tay thô ráp sượt qua eo cô, môi anh lang thang trên cơ thể cô. Sự v-⛎ố-t ѵ-𝐞 ấy khiến toàn thân Diệp Sơ Thần run lên, anh chặn bờ môi đang mấp máy r*ê*𝓃 𝖗*ỉ của cô, cô háo hức ɱú*t lấy lưỡi anh, sợi chỉ bạc chảy dọc theo đôi môi mang tới một cảm giác 𝐝-â-m đã-𝖓-🌀 khó tả.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Tần Mộ Đông bật cười: "Mèo con háo sắc."
Diệp Sơ Thần cười lớn: "Sói già háo sắc."
Cô ôm cổ anh tiếp tục hôռ·, chậm rãi ra vào, chiếc lưỡi nhỏ ngọ nguậy 〽️ú●𝐭 lấy chiếc lưỡi to của anh, "Ưm~" Tiếng rên dài thể hiện sự hạnh phúc của cô.
Đôi chân dang rộng quấn chặt quanh vòng eo rắn chắc của anh, â·〽️ 𝖍·ộ ngậm chặt gậy th*t anh như một cái miệng nhỏ, quanh huyệt nhỏ dính đầy mật dịch tiết ra khi hai người qυ●𝐚●ⓝ ♓●ệ.
"Em thích anh từ khi nào?" Anh nhẹ nhàng cắm rút vật nam tính của mình, theo nhịp điệu đó, cô cảm thấy âm đ*o ngứa ran. âm đ*o của cô vốn rất nhạy cảm sau khi đạt ↪️ự.🌜 𝖐.𝐡𝖔á.i, cô nheo mắt tận hưởng niềm hạnh phúc khó tả này.
"Em không nhớ." Cô lắc đầu, nâng 〽️ôռ*🌀 lên hoan nghênh sự 𝖈*ọ 🔀á*𝖙 của anh.
Tần Mộ Đông đâ.〽️ mạnh vào, gậy th*t vừa to vừa cứng của anh chạm vào điểm cuối âm đ*o cô.
"A~ Sao đột nhiên lại thúc mạnh vào em~"
Anh lại ♓-ô-ⓝ 〽️-ô-1 cô, trong lúc triền miên, anh г·ú·t 𝖗·@ 𝒸_ắ_〽️ ⓥà_⭕ dồn dập, chạm vào phần 〽️ề●𝖒 m●ạ●𝐢 của cổ tử cung, anh hơi nheo mắt rê_n r_ỉ. Cô thấy anh vui vẻ, bụng dưới liền căng lên, thành âm đ*o co thật chặt, hai người đồng thời 𝐫ê_n ⓡ_ỉ thoải mái.
"Nói em yêu anh đi nào!" Tần Mộ Đông đột nhiên trở nên ngang ngược, thúc vào như đóng cọc, cắm đến chỗ thật sâu.
Diệp Sơ Thần nhịn không được kêu lên: "A~ Mạnh quá~ Sâu quá... A... Tần Mộ Đông... Tần Mộ Đông... Em yêu anh... Em yêu anh... Xin anh... Đừng làm nhanh như vậy... Em chịu không nổi... Em muốn tiểu... Em muốn tiểu... A..."
Cả.ɱ ⓖ𝖎á.𝐜 🌴.ê 𝖉.ạ.𝒾 nơi xương cụt của Tần Mộ Đông dần dần tăng lên, móc từ trong túi quần ra một chiếc bao cao su, rồi lại tranh thủ đeo lên, không hề rảnh rỗi chút nào. Miệng anh ⓥ⛎-ố-† ѵ-ⓔ đỉnh tuyết hoa của cô, lúc đảo quanh đỉnh tuyết hoa ấy, miệng anh thốt ra những lời 🎋í_ⓒ_𝖍 ✝️♓_í_ⓒ_𝖍 khiến cảm xúc Diệp Sơ Thần dâng trào.
Anh ấy nói: "Nhóc hồ ly ⓓâ*m đ*ãn*🌀, nhũ hoa đã se cứng rồi, hoa huy*t chảy ra bao nhiêu là nước."
"Đừng có gấp, chồng cho em hết."
Chồng~
Diệp Sơ Thần lần đầu tiên nghe được chữ chồng từ Tần Mộ Đông, trong lòng có chút bối rối, trước đây cô vón cho rằng chưa kết 𝒽-ô-𝓃 mà kêu chồng gọi vợ đúng là mất thể diện.
Lúc này cô chợt nghĩ, "thể diện" đó nhìn không thấy, sờ không trúng, còn cần nó làm cái gì.
Đôi mắt cô đầy զⓤ_ⓨ_ế_n r_ũ: "Tần Mộ Đông~ Em yêu anh~ Chồng... Đến làm em đi~ Vợ nhớ chồng quá à~"
Mặc dù Tần Mộ Đông không biểu lộ vui mừng, nhưng Diệp Sơ Thần có thể cảm nhận được rõ ràng anh thích xưng hô này, không, phải nói là anh rất thích.
Anh ôm chặt cơ thể mỏng manh của cô bằng cả hai tay, đâ_𝐦 𝐯à_🔴 như điên, ⓒ*ọ xá*𝐭 âm đ*o của cô với một lực mạnh đến mức tưởng chừng như anh sắp "chơi" cô tan ra từng mảnh vậy.
Cô ngất ngây hô to: "To quá~ Sâu quá~ Chồng ơi anh tuyệt quá~ Em rất thích anh~ Em phải 𝖑_à_m ✞_ìռ_𝐡 với anh suốt cả đời này~ A~ A... Em muốn được anh chơi đến ↪️-𝐡ế-✞~"
Cô nâng người lên sau đó ♓ô.ռ lên yết hầu anh: "Tần Mộ Đông~ Anh gọi em là vợ đi~ Em muốn nghe... A... A..."
Tần Mộ Đông lập tức khí huyết dâng trào, anh đâ.m 𝐯à.🔴 càng mạnh hơn: "Kí giấy kết ♓*ô*п rồi thì anh sẽ gọi."
Logic kiểu ăn cướp! Anh bắt cô gọi anh là chồng nhưng anh thì lại tính toán chi li đến chuyện giấy đăng ký kết 𝖍.ô.𝓃., đáng ghét!
Diệp Sơ Thần cắn đôi môi đỏ mọng, khịt mũi: "A... Không gọi thì thôi... Cũng đâu có nhiều người muốn gọi em là vợ đâu~ Ví dụ như..."
Tần Mộ Đông nhìn khuôn mặt ◗â*Ⓜ️ đã*n*🌀 xen lẫn vẻ kiêu hãnh của cô, toàn bộ sức mạnh dồn vào gậy th*t, lực thúc vào vừa mạnh vừa sâu, âm đ*o của Diệp Sơ Thần co thắt, cảm giác ẩm ướt ngày càng nhiều, cô ⓡê●𝖓 r●ỉ xin tha: "A~ Đừng mà... Đừng... Tần Mộ Đông... Chồng... Chồng... Em..."
Anh vừa c●ắ●𝖒 ☑️à●ο vừa gầm nhẹ: "Gọi, gọi anh là chồng! Để xem em còn dám nghĩ tới người khác không!"
Diệp Sơ Thần thừa nhận 🎋.ⓗ.𝑜á.ï 🌜ả.Ⓜ️ nhận được khi 𝖐*íc*♓ ⓣ*♓*í↪️*𝒽 anh là điều bất thường, nhưng như thế càng làm cô thấy 💰ướռ·𝐠 hơn.
Cô п·𝐠·♓i·ế·n 𝓇ă𝖓·𝐠 nghiến lợi không gọi, cô càng không gọi, anh càng đ_â_𝐦 𝖛_à_🔴 như điên. Cảm giác này thật sự rất 🍳⛎·á·❗ ⓓ·ị, 💲.ư.ớ.ⓝ.🌀 đến mức Diệp Sơ Thần phải ngẩng đầu cong người, sự co thắt bên trong vách thịt kịch liệt tới mức không cách nào kiềm chế được dòng chất dịch màu trắng rỉ ra.
Tần Mộ Đông vẫn chưa có ý định ×.цấ.✝️ †.1𝐧.𝐡, nhìn cô mềm nhũn, anh thương yêu 𝖍ô●п lên trán cô, rút dương v*t ra khỏi cơ thể cô, cởi bao cao su ra.
Anh vẫn đang đ_è 𝐥ê_п ռɢườ_ℹ️ cô, thở hồng hộc: "Bọn họ զцⓐ●𝐧 ♓●ệ có lâu được như anh không? Bọn họ có gậy th*t to như anh không? Gậy của anh cương to chứ? Em đã ⓛê·п đỉп·𝐡 rồi, mà anh còn chưa có ý định bắn ra, anh mà muốn chơi c-𝖍-ế-t em thì ngày mai em đừng mơ xuống giường. Em cảm thấy sau này em đi tìm bạn trai khác, liệu gã đó có mang tới cho em niềm sung 𝐬ướ*n*𝐠 như thế này không?"
Hiếm khi anh nói nhiều như vậy, đã vậy lại còn là những lời nói thẳng thắn đến nhường ấy.
Sau khi đạt ⓒ-ự-🌜 🎋-hοá-ⓘ, đầu óc cô trống rỗng, lông mày hơi nhíu lại, t𝖍·ở ♓ổ·ⓝ h·ể·ⓝ: "Vậy anh nghĩ sau này anh có thể tìm được cô bạn gái nào có hoa huy*t khít như em không? M.ú.† ⓢướ.𝖓.ɢ được như em à? Khi nãy anh ş_ư_ớ_ռ_ⓖ tới mức suýt chút làm 𝖈.𝐡.ế.✞ em rồi, thô lỗ cứ như đang 𝒸ưỡп·🌀 🅱ứ·𝒸 người ta ấy."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Tần Mộ Đông nghe xong liền bật cười thay vì tức giận, anh xoa nắn bộ ռⓖự-ⓒ Ⓜ️ề●𝐦 m●ạ●❗ săn chắc của cô, cọ cọ gậy th*t to lớn của mình vào âm đ*o của cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Đồ miệng cứng."
Bàn tay to lớn của anh mò mẫm dưới gối, đưa điện thoại vào tay cô, gậy th*t đang 𝐜*ọ ❎*á*✝️ quanh hoa huy*t của cô được đẩy nhẹ vào, cô hoảng hồn: "Sao anh còn cứng thế?!"
gậy th*t anh lại vào sâu thêm một chút, giọng nói của anh mang theo ngữ khí ra lệnh: "Đăng lên Khoảnh Khắc."
Diệp Sơ Thần cười khúc khích: "Hôm nay anh sao vậy? Sao anh không tự đăng?"
Tần Mộ Đông nâng eo lên, ấn người anh em của mình vào lối vào 𝐦.ề.𝐦 Ⓜ️ạ.❗ của cổ tử cung, cô kêu lên: "A~ Ư... Anh đăng thì em cũng đăng mà..."
Anh mò mẫm tìm điện thoại, bấm bấm mấy cái. Một phút sau, anh thả điện thoại xuống rồi tăng tốc độ đâ*Ⓜ️ thúc, Diệp Sơ Thần dần dần cảm nhận được rồi 🌴♓*ở 𝐡ổ*п 𝐡*ể*п: "Đừng~ Ưm... Sâu quá... Em không chịu nổi..."
Anh cúi đầu, ngậm đỉnh nhũ hoa 〽️·ú·✝️ nhẹ: "Em không thích anh làm kiểu thô bạo thì anh làm chậm lại, phục vụ bé hồ ly ◗â·𝐦 đ·ã𝓃·🌀 thật là khó mà."
Anh trêu chọc khiến cả gương mặt cô đỏ bừng.
Sau khi đạt 𝐜-ự-𝒸 𝖐𝐡🔴-á-ⓘ, khuôn mặt ửng hồng của cô lại càng đỏ hơn, cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh, nâng eo lên hút gậy th*t anh vào sâu trong vách thịt của cô, anh cúi đầu cười khẽ, vừa cắm rút vừa hỏi cô: "Sau khi thi đại học, ngày nào em cũng nhắn tin cho anh có phải là đã thích anh rồi không?"
Trên mặt Diệp Sơ Thần lộ ra vẻ kinh ngạc, ngượng ngùng nói: "Làm gì có."
Tần Mộ Đông đẩy nhanh tốc độ đâ*𝐦, nắm lấy bàn tay vốn dĩ đang 💰ⓘ●ế●† ↪️ⓗ●ặ●𝖙 ga trải giường của Diệp Sơ Thần, cô nâng eo và hông lên đón nhận cú đâ*〽️ của anh, mật dịch từ trong vách thịt của cô chảy ra, anh ♓ô*n Ⓜ️ô*ï cô nói: "Không đúng cũng chẳng sao, bây giờ em đã là của anh rồi."
Diệp Sơ Thần dùng đôi bàn tay nhỏ bé 𝖛⛎-ố-🌴 v-𝖊 lưng anh, giọng nói uyển chuyển: "Đúng là khi say anh nói nhiều thật."
"Gọi chồng đi." Anh nhẹ giọng nói.
Diệp Sơ Thần nghĩ đến vừa rồi anh không chịu gọi mình là vợ, trong lòng thầm tức giận, nhưng cũng chỉ từ chối không chịu gọi mà thôi.
Quy đầu của Tần Mộ Đông nghiến mạnh vào hoa tâm, cô 🌜ắ·п 〽️·ô·1 🌴●𝐡●ở 𝒽ổ●𝖓 ♓●ể●ռ, anh đột nhiên tăng tốc đâ·𝐦 nhanh, cuối cùng cô khó chịu 𝓇ê●ռ ⓡ●ỉ: "Ưm... A... Chồng à... Mạnh quá..."
Anh cười khúc khích một cách hài lòng, những cú thúc của anh như một cơn bão dữ dội, những tiếng "bạch bạch bạch" vang lên trong phòng, bóng dáng anh lay động trong ánh nhìn mờ ảo của cô. Cô chợt nghĩ, sao đàn ông say rượu có thể lợi hại cỡ vậy chứ, không phải nghiên cứu cho thấy đàn ông say rượu không còn sức để զ⛎*𝖆*𝐧 ♓*ệ sao?
Diệp Sơ Thần vừa bối rối vừa mê mẩn: "Ư~ Chồng, anh thật mạnh mẽ... Mạnh nữa... Ѕ-ướⓝ-🌀 quá..."
Tần Mộ Đông đứng thẳng lên, điên cuồng cắm rút, mật dịch chảy dọc theo gậy th*t lan trên ga trải giường, sau mấy chục lần va chạm mạnh, hoa tâm phun ra chất lỏng, cô bắt đầu ⓣ𝖍_ở 🅓_ố_ⓒ, ⓡυ·𝖓 𝓇·ẩ·𝓎, từ trong tiếng nghèn nghẹn mà hô lên: "A... 💰ướ.ռ.ⓖ quá... Chồng ơi... Em yêu anh... Yêu anh..."
Anh ♓ô_𝖓 cô say đắm, cực kỳ rung động: "Sơ Thần, anh cũng yêu em."
Thứ to lớn đang dập điên cuồng bên trong cơ thể cô, cô đáp lại anh một cách mãnh liệt. Cô dạng chân ra rộng hơn, ấn hoa huy*t 〽️-ề-Ⓜ️ m-ạ-𝒾 của mình về phía trước gậy th*t của anh, nước tràn ra, quy đầu được dòng nước ấm gột rửa, anh thúc vào thật mạnh, quy đầu sống 𝖈♓●ế●t đè ở miệng tử cung, trong lúc hoa huy*t đang ⓜú.т chặt quy đầu của anh, anh gầm nhẹ một tiếng, ưỡn eo sau đó 𝓇ц_ռ 𝖗ẩ_y bắn ra.
Tần Mộ Đông ôm cô tắm rửa sạch sẽ. Diệp Sơ Thần cảm thấy miệng khô khốc, trong nhà lại không có ấm đun nước, anh mặc quần áo vào, đi xuống lầu mua nước cho cô.
Cô nằm yếu ớt trên giường, mật dịch liên tục rỉ ra từ giữa hai chân cô, cô cảm thấy có hơi khó chịu vì ẩm ướt, hơn nữa lại khát nước nên không thể ngủ được.
Điện thoại rung lên, cô nhấc lên nhìn, không phải điện thoại của cô mà là của anh.
Là Tô Hạo gửi tin nhắn cho anh: Chẳng trách trước đây em muốn theo đuổi cô ấy, anh lại nói cô ấy có người thích rồi, rất đẹp trai. Không ngờ hóa ra lại là anh, em thật sự đã tin tưởng anh đó, ông anh.
Diệp Sơ Thần bấm thoát ra, trong lòng ngẩn ngơ bị thu hút bởi Khoảnh Khắc có 54+ thông báo mới, khi cô bấm vào thì đã là 60.
Cô tò mò không biết anh đăng gì mà có nhiều lượt thích đến vậy, khi nhìn thấy ảnh của mình, cô choáng váng.
Không có nội dung, chỉ có một bức ảnh, đó là bức chân dung cô chụp đã lâu.
Lúc đó cô vẫn chưa ở bên anh, chỉ để thử anh nên cô mới gửi ảnh cho anh vào lúc nửa đêm, giả vờ gửi nhầm ảnh cho anh rồi sau đó bấm thu hồi.
Cô hỏi anh có đẹp không, nhưng anh nhất quyết không trả lời gì cả nên cô nhanh chóng bấm thu hồi.
Vậy nhưng anh không những đã nhìn thấy, mà còn lưu nó lại, đúng là miệng cứng lòng mềm mà.
Cô phấn khích không chịu nổi, đăng lên Khoảnh Khắc, không phải cố ý thể hiện tình cảm, mà là cam tâm tình nguyện bị kẹt lại trong tình yêu của anh.
- Em cố hết sức mình để chạy về phía anh.
← Ch. 46 | Ch. 48 → |