← Ch.34 | Ch.36 → |
Tại nhà nghỉ, khi Diệp Sơ Thần trở về, ông chủ trò chuyện cùng cô một lúc, Tần Mộ Đông đi lên trước, ông chủ đưa cho Diệp Sơ Thần hai chai nước ngọt.
Diệp Sơ Thần ôm nước ngọt về phòng, cửa vừa mở ra thì đã bị anh kéo vào phòng.
Tần Mộ Đông bế cô lên, ép cô vào cửa, bàn tay to lớn trượt xuống cơ thể Ⓜ️·ề·𝖒 ⓜạ·ℹ️ của cô, t♓-â-𝐧 𝖙-h-ể cường tráng áp chặt vào cô. Chai nước rơi lộp độp dưới chân, anh không cho cô cơ hội phản ứng mà ngậm lấy đôi môi cô, m·ú·ⓣ mát chiếc lưỡi thơm tho. Anh mang tới cho Diệp Sơ Thần thứ cảm giác ngang ngược mà cô chưa từng cảm nhận được, tim cô đập mạnh thình thịch thình thịch.
Đôi mắt như phủ đầy sương, giọng cô г●𝐮●ⓝ ⓡẩ●y: "Sao vậy?"
Tần Mộ Đông ấn m*ôⓝ*🌀 cô, giọng nói anh lạnh lùng xen lẫn một chút 𝒹.ụ.c 𝐯.ọⓝ.𝖌 khó nhận thấy: "Em vừa nói chuyện gì dưới đó? Nói chuyện vui vẻ như vậy sao?"
"Đừng nói là anh đang ghen nha?" Cô nghiêng người, chiếc lưỡi hồng nhạt đảo quanh gốc lưỡi anh, tỉ mỉ 🦵.ıế.𝐦 đôi môi mỏng của anh, cố ý đẩy nước bọt của mình vào miệng anh: "Ông chủ cố ý đãi em một loại nước uống mà chỗ họ pha chế ra, mùi vị rất tuyệt, anh thấy thế nào?"
Đôi mắt sâu thẳm của Tần Mộ Đông bùng lên ngọn lửa, anh dùng sức ấn cô vào tấm cửa, ngón tay chậm rãi di chuyển lên gốc đùi cô. Đôi mắt Diệp Sơ Thần mở to, cô không ngờ rằng anh lại có sở thích như vậy.
"Gì... Gì thế?"
Ngón tay thon dài của anh di chuyển đến mép quần lót cô, giọng nói ◗â●𝖒 đ●ã●𝖓●𝐠 đầy cám dỗ: "Chẳng phải em nói ước nguyện suốt đời em là muốn anh làm em với đủ mọi tư thế à?"
Đôi mắt phủ đầy tia ɱá●⛎ của anh tràn ngập dụ●🌜 𝐯ọⓝ●🌀. Nhịp tim cô đập kịch liệt, cơ thể dựa vào tường mềm nhũn đến mức chỉ có thể ôm lấy cổ anh mà kêu lên: "Anh cứ như con thú hoang vậy, em thích lắm."
Toàn bộ cơ bắp trên người Tần Mộ Đông căng cứng, lực xoa bóp hạt đậu nhỏ lúc nặng lúc nhẹ, Diệp Sơ Thần ôm chặt lấy anh, liên tục r.ê.𝖓 r.ỉ.
Anh ⓒ·ở·𝒾 𝐪υầ·n lót của cô ra, mím môi thành đường thẳng: "Vừa rồi em nói chuyện gì với ông chủ vậy?"
Anh kiên trì hỏi, nhưng cô cũng không vội trả lời. Cô vui mừng khi thấy anh ghen tị và điên cuồng, chẳng hạn như bây giờ, đôi mắt anh đỏ bừng, đầu ngón tay không còn thỏa mãn với việc ↪️_ọ 🔀á_𝖙 qua quần lót nữa, anh đẩy mép quần lót sang một bên, ngón tay ấm áp của anh từ từ ✞*♓â*m 𝐧*𝐡*ậ*🅿️ vào cơ thể cô, từ chậm đến nhanh, từ dịu dàng đến mãnh liệt.
Mật dịch chảy qua ngón tay anh, đầu ngón tay dinh dính. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, như thể anh sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nhận được câu trả lời.
"Em đã trò chuyện về những gì?" Anh chen ngón trỏ vào trong, mở rộng cửa vào nơi hang động nhỏ hẹp ấy. Trong mắt hiện lên vẻ 🅓●â●𝖒 đ●ã𝐧●🌀 thấp thoáng, Diệp Sơ Thần vặn vẹo ⓣⓗ·â·n ✞·ⓗ·ể, giọng thì thầm: "Tần Mộ Đông~"
Tần Mộ Đông ngồi xổm xuống tách hai chân cô ra, sau đó dùng tay bẻ hai cánh hoa múp míp rồi ngậm lấy nhụy hoa trắng nõn. Cô xấu hổ che lại nhưng bị anh gạt đi, ngón tay anh lại tiến vào u cốc kia, bờ môi mỏng ngậm Ⓜ️-ú-†, kéo giật hạt đậu nhỏ của cô. Diệp Sơ Thần chưa bao giờ trải qua cảm giác như có dòng điện chạy qua thế này, cô vặn vẹo cơ thể vì hưng phấn, muốn lưỡi anh tiến vào sâu hơn. Chiếc lưỡi ấm áp linh hoạt khuấy động hang động nhỏ hẹp, tiếng nước nhóp nhép vang lên cực kỳ ⓓ·â·ɱ đã𝐧·g.
Cô không hề nghĩ tới Tần Mộ Đông sẽ ⓛ𝖎.ế.Ⓜ️ 𝖒ú-† nơi ấy của mình để lấy lòng cô, anh ngồi xổm xuống ngậm lấy cô trong miệng, làm cho cô thấy hài lòng, anh đang dùng lưỡi phục vụ cô.
Nghĩ đến đây, cô trìu mến ôm đầu anh, luồn ngón tay vào tóc anh, toàn thân mềm nhũn, giọng nói trở nên nũng nịu: "Anh Mộ Đông~ Cái hang bé nhỏ đó bị anh 𝖑𝖎ế.𝖒 ngứa quá đi mất, tê quá, ngứa quá à..."
Cô không bao giờ ngần ngại bày tỏ tình yêu của mình, cũng không che giấu ⓗ𝒶_ɱ 𝐦_ⓤố_𝓃 của mình trên giường. Cô cảm thấy 𝒹ụ.𝖈 vọп.ɢ là con đường dẫn đến hạnh phúc, giờ cô đã làm được, cô có thể làm hết sức mình và giải phóng bản thân.
Điều quan trọng hơn là tình dục khiến con người cảm thấy hạnh phúc, khiến trái tim đập với một tần số mang lại sự phấn khích mà họ thường không trải qua.
Tiếng nước 𝐝â.𝐦 đã.ⓝ.𝖌, tiếng 𝖗.ê.𝐧 r.ỉ nối tiếp nhau, thỉnh thoảng còn có cả tiếng ✞*ⓗ*ở 🌀*ấ*🅿️ gáp vang lên.
Diệp Sơ Thần tựa người vào cửa, cả người tê dại vì bị lưỡi đưa đẩy, cô khó chịu cong người, 𝖗●ê●𝓃 г●ỉ: "Ưm... Em chịu không nổi nữa... Đừng thế nữa mà... Anh... Khó chịu quá~"
Tần Mộ Đông đứng thẳng người, vừa rút lưỡi ra là lại đưa ngón tay vào, từ mềm đến cứng, trái tim Diệp Sơ Thần 𝓇*𝐮*п ⓡ*ẩ*🍸, ngẩng đầu h.ô.ռ lên cổ anh. Một nụ 𝒽ô_𝓃 nhẹ rơi xuống yết hầu anh, ngón tay của cô trêu chọc tấm lưng của anh, giọng nói càng 𝐪*⛎ÿ*ế*п 𝖗*ũ hơn: "Em sai rồi~"
"Em sai chỗ nào?" Giọng anh khàn đi vì cơn hứng tình, khi anh nói, cô 𝐡ô·n lên môi anh, cười rạng rỡ: "Sai ở chỗ không nên trò chuyện với ông chủ lâu như thế, làm cho anh trai cưng nhà mình ghen tị tới mức phải tức giận."
Khi anh cúi đầu ♓ô.𝓃 cô, đưa chiếc lưỡi 𝓃ó●ռ●ℊ ⓑỏ●п●🌀 của mình vào trong, cô cau mày vì khó chịu. Khuôn mặt cô khó thở vì nụ h●ô●ⓝ sâu, đôi mắt tràn đầy 𝖉ụ_↪️ v_ọⓝ_🌀, cô đánh vào nɢự.𝒸 anh.
Ngón tay anh nhanh chóng ⓡ_ú_𝖙 𝐫_𝒶 đẩy vào trong cơ thể cô mấy lần, đôi môi đỏ mọng lại bị anh chiếm giữ, nụ 𝐡-ô-𝓃 khiến tim cô đập nhanh hơn, cô cào lên lưng anh, thút thít: "Giường~ 𝐋·ê·𝓃 🌀·𝒾ườռ·ⓖ~"
Tiếng gõ cửa khiến Diệp Sơ Thần sợ hãi, cô nhìn Tần Mộ Đông cầu cứu, ngón tay của anh ⓡ_ú_✝️ 𝖗_🔼 khỏi cơ thể Diệp Sơ Thần, cô nghe thấy giọng nói r*⛎*ռ 𝖗*ẩ*𝐲 của mình: "Ai vậy?"
"Em để quên điện thoại ở dưới lầu."
Diệp Sơ Thần nhìn chằm chằm Tần Mộ Đông, anh chậm rãi nhường chỗ cho cô. Nhớ tới hiện tại mình đang xộc xệch, cô liền chỉnh lại quần áo một chút, định mở cửa. Cô không để ý tới biểu cảm của người phía sau đang trông như thế nào, hoặc đang làm những hành động gì.
Diệp Sơ Thần mở cửa, cô để lộ cái đầu nhỏ nhắn của mình ra rồi nói với ông chủ: "Cảm ơn anh đã mang nó đến cho em".
Ông chủ nhìn dáng vẻ đáng yêu, sắc mặt đỏ bừng của cô, không kìm được mà buông câu nói đùa: "Có phải đã quấy rầy thế giới của hai người không?"
"Không có, không có." Dù Diệp Sơ Thần có cư xử ⓓâ*Ⓜ️ đ*ã*𝖓*g thế nào trước mặt Tần Mộ Đông thì cô cũng không cảm thấy có gì bất thường. Nhưng cô luôn muốn thể hiện hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp của mình trước mặt người ngoài.
Phía sau cửa, một đôi tay vén váy cô lên, cô giật mình hoảng sợ nhưng không dám quay đầu lại, giả vờ hỏi ông chủ: "Ngày mai bọn em đi ngắm bình minh, mấy giờ thức dậy thì thích hợp ạ?"
Tần Mộ Đông tách mở đường hầm eo hẹp dẫn vào hang động bí mật của cô ra, 𝒸.ọ x.á.т gậy th*t cứng rắn của mình vào hoa huy*t be bé đó, đè quy đầu to lớn vào trong hoa huy*t. Dù Diệp Sơ Thần có nghĩ kiểu gì thì cô cũng không ngờ rằng anh sẽ ở bên kia cửa, khi cô vẫn đang nói chuyện với người khác mà cắm nó vào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Tiếng kêu khe khẽ của cô khiến ông chủ ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Sơ Thần ở trong cửa bị quy đầu to lớn của Tần Mộ Đông đè ép, anh vẫn còn để bụng nên muốn dày vò cô, cái người đàn ông miệng cứng lòng mềm này, cô cười nói: "Không sao đâu, hình như tay em bị kẹt, không còn sớm nữa, em đi nghỉ ngơi trước, ngày mai em còn phải ngắm bình minh."
Ông chủ cười lịch sự: "Anh cảm thấy em sẽ không dậy nổi đâu."
Diệp Sơ Thần hầm hừ một tiếng: "Chắc chắn em có thể dậy được."
Cô bị Tần Mộ Đông kéo lại, lực thúc vào cô hơi mạnh, Diệp Sơ Thần hơi nhíu mày.
Vật nam tính to cứng của anh đã đi vào huyệt nhỏ, Tần Mộ Đông đẩy mạnh, anh "yêu" cô ngay trên cánh cửa, cô căng thẳng khiến vách thịt xoắn siết: "A~ Ưm~"
Khi Tần Mộ Đông vừa mới đẩy người anh em của mình vào, anh cảm giác như được ngâm trong suối nước nóng vậy. Nhụy hoa ở nơi xa xôi sâu thẳm hút lấy quy đầu anh, khắp gậy th*t như bị vô số cái miệng nhỏ hút vào, 𝖐𝒽·🔴·á·ı cả·ⓜ khiến anh đang nhíu mày cũng phải thả lỏng, một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô: "Em κ-ẹ-🅿️ ↪️-♓-ặ-т quá, thả lỏng đi."
Thả lỏng cái mẹ anh, ông chủ đứng ngoài cửa chưa biết đã đi hay chưa, hiệu quả cách âm của phòng trọ chưa biết như thế nào, ở trong hoàn cảnh này thì sao mà thả lỏng cho nổi hả?
Không muốn làm hỏng tâm trạng của anh, cô liền ôm lấy cổ anh, cắn dái tai anh, nín thở, co rút thật mạnh, 🎋ẹ●🅿️ 𝖈ⓗặ●† vật nam tính cứng rắn 𝐧.ó.ⓝ.g 🅱ỏ.ⓝ.g của anh rồi nhỏ giọng nói vào tai anh với vẻ đầy đắc ý: "Em không làm đấy, em cứ 𝖐_ẹ_🅿️ 𝐜_♓_ặ_🌴 anh, kẹp cho thằng em to lớn của anh gãy luôn~ Để xem sau này anh có còn dùng thứ này để "quất" em được nữa không~"
Tần Mộ Đông bị 𝖐ẹ*🅿️ 𝐜*𝖍*ặ*𝐭 đến nổi gân xanh trên trán, mồ hôi túa ra dày đặc, anh dùng sức đẩy mạnh vào cửa động, khiến cô vừa đau khổ vừa sung 💰ư●ớռ●𝐠 rồi hạ giọng nói: "Kẹp gãy rồi thì sau này sao mà 💲ư·ớ·𝓃·g hả?"
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong mắt hiện lên sự oán giận: "Anh chỉ lo bản thân mình sung 𝖘ư_ớп_ⓖ, đâu có thèm suy nghĩ xem em cảm nhận như thế nào."
Tần Mộ Đông nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi 𝖒●ề●𝖒 〽️ạ●ℹ️ của cô, anh 〽️ú.𝖙 mát tỉ mỉ, Diệp Sơ Thần hoàn toàn bị hơi thở vừa ấm áp vừa dịu dàng của anh làm cho kiệt sức. Anh áp trán mình vào trán cô, thấp giọng cười: "Thật sự không 𝐬·ư·ớ𝓃·𝐠 à, thế thì không làm nữa, đi ngủ thôi nào."
Anh làm động tác muốn гú*🌴 r*𝖆, quy đầu giữ ở cửa hoa huy*t. Diệp Sơ Thần cảm thấy cả người mình đều đau nhức, tê dại, cô nắm lấy cánh tay anh, nhìn anh một cách đáng thương: "Khó chịu lắm, anh ôm em 𝖑·ê·ⓝ 𝖌ⓘư·ờ·ռ·🌀 làm đi~"
gậy th*t đã r·ú·т 𝖗·𝒶 của Tần Mộ Đông lại được đ·ư·🅰️ 𝖛·à·ο, kéo căng vách thịt của cô, tê tê đau nhức. Cô cau mày 𝒽ô_ⓝ cuồng nhiệt lên chóp mũi anh, sau đó 𝖍ô-ռ lên môi anh: "Em thích nhìn thấy anh ghen vì em ghê."
Anh không nói gì, anh bế cô định bước đi trong phòng, nhưng chưa bước được một bước, anh đã đ·â·Ⓜ️ ⓥ·à·𝐨 phần 𝐦*ề*ɱ ɱạ*i ở cổ tử cung của cô, cô đành phải ôm lấy anh cầu xin tha thứ: "A~ Sâu quá... Tê chịu không nổi... Xin anh mà... Đừng dày vò em nữa~"
"A~ Ưm~ Ah~ Anh Mộ Động~ "
Cô gọi Tần Mộ Đông là anh, ánh mắt anh sâu thẳm, loáng thoáng thay đổi, cô càng hét lớn hơn: "Anh Mộ Đông~ Sâu quá~ 👢●ê●ռ 𝐠❗●ư●ờ𝐧●ɢ... Ꮮê●𝐧 𝖌ℹ️ườ●ⓝ●𝐠 đi..."
Giọng nói của cô thoạt nghe vô cùng hỗn loạn, nhưng càng như thế thì càng kí-c-𝖍 ⓣ-𝖍í🌜-♓ thần kinh Tần Mộ Đông hơn. Anh đặt cô 👢*ê*𝖓 ⓖ*ⓘườп*g rồi rút người anh em của mình ra, Diệp Sơ Thần bối rối nắm lấy cánh tay anh kéo về trước, tự nâng m●ô●𝖓●𝐠 mình lên: "Cho vào trong~ Anh~ Xin anh đó~ Làm em đi..."
Tần Mộ Đông không thể không thừa nhận, lúc này Diệp Sơ Thần cứ như yêu tinh đang 𝐝.ụ 𝖉.ỗ anh vậy, khiến anh tiêu tán hết lý trí.
Hai tay anh ấn vào ⓜô*𝖓*g cô, đôi mắt đỏ bừng, đẩy nửa người dưới về phía trước, động tác ra vào cực kỳ mạnh bạo, cô 𝐫ц.𝓃 гẩ.y gọi tên anh: "Tần Mộ Đông~"
Môi Tần Mộ Đông áp lên đôi môi 〽️ề●Ⓜ️ ⓜạ●𝐢 của cô, dùng giọng mũi đáp lại: "Ừ."
Nét q*⛎*🍸*ế*ⓝ г*ũ bí ẩn khó cưỡng, Diệp Sơ Thần lúc này không còn tìm được từ nào để hình dung Tần Mộ Đông nữa. Cô 𝖈ắ●𝖓 Ⓜ️ô●ı anh, không muốn rời khỏi môi anh, dùng đầu lưỡi khuấy động. Hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, nửa người dưới của cô co rụt lại.
T·𝖍â·𝖓 ✝️𝖍·ể cường tráng của anh áp vào cơ thể yếu đuối của cô, lực va chạm càng lúc càng lớn, âm thanh hai túi tinh đập vào 𝐦-ô𝐧-g cô tràn ngập căn phòng, anh thở hồng hộc: "Em còn muốn nữa không?"
"A~ Đừng~ Nhanh quá~ Em chịu không nổi~ A~ Tần Mộ Đông~ Tần Mộ Đông~ Anh muốn làm c·𝖍ế·† em à~ A~ A~"
Tiếng ⓡê_𝓃 r_ỉ không chút kiêng kị của thiếu nữ khiến Tần Mộ Đông suýt 𝐱u·ấ·ⓣ †·𝖎·𝓃·♓. Anh kìm nén cảm giác muốn 𝖝⛎●ấ●𝖙 ✞●❗𝖓●♓ ấy lại, va chạm vào hoa huy*t cô lúc nặng lúc nhẹ, mật dịch trong hoa huy*t non mịn rỉ ra càng lúc càng nhiều, anh †_h_ở ♓_ổ_ռ ♓_ể_𝓃 cáu gắt: "Thế không làm nữa."
Diệp Sơ Thần sợ anh bỏ đi nên lập tức nắm lấy cánh tay anh, vách thịt sống 𝐜h·ế·𝖙 xoắn chặt gậy th*t anh, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở: "Đừng mà... Tần Mộ Đông... Anh đừng т.r.a 🌴.ấ.𝐧 em nữa... Em khó chịu quá~"
Cô không biết điều gì khiến cô khó chịu, cô chỉ muốn được 🦵à-m 🌴-ì-п-𝒽 với anh không ngủ không nghỉ.
Anh đứng thẳng dậy, ôm lấy eo cô, thúc thẳng vào người cô, cảm giác vô cùng mạnh mẽ, cơn tê dại ở eo xộc thẳng lên não, cô ngẩng đầu muốn hô·ռ anh.
Tần Mộ Đông nhìn khuôn miệng khẽ ⓗ.é Ⓜ️.ở cùng khuôn mặt tràn đầy ԁụ_𝐜 ν_ọ_n_ɢ của cô mà nhếch mép cười, cắn vào tai cô sau đó ôm ɱ·ô𝖓·🌀 cô. Một nụ ♓·ô·𝐧 ư.ớ.т á.т từ tai đến môi, lưỡi anh bắt chước chuyển động bên dưới cơ thể, ấn vào cổ họng cô, đè xuống cuống họng cô. Đồng thời bị tấn công cả trên lẫn dưới, cô chìm trong 𝐡-🅰️-ɱ ⓜ𝖚-ố-𝐧, tay nắm chặt ga trải giường ngẩng đầu lên.
Cảm giác kỳ lạ dưới cơ thể cô không thể kiểm soát được. Cô đẩy về phía anh, nhưng vật nam tính vừa thô vừa dài của anh lại càng tấn công dữ dội hơn. Anh n.🌀𝖍𝒾ế.ռ 𝖗.ăռ.𝐠 rồi đánh vào bộ phận 𝐦ề·〽️ ⓜạ·ı và nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, một luồng 🎋𝒽ο_á_ℹ️ c_ả_𝐦 như sắp ⓒ·♓·ế·𝖙 ập đến. Anh buông cô ra, cô không chịu nổi kiểu κí_↪️_𝖍 ⓣ♓_í🌜_♓ thế này, hét lên căng cứng toàn thân.
"A~ Tần Mộ Đông!"
Tần Mộ Đông cảm nhận được một luồng sức mạnh mạnh mẽ hút lấy cơ thể của mình, mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống gò má, khuôn mặt tuấn tú của anh hơi tối sầm lại, ánh mắt càng thêm 🅓â.ɱ đ.ã.ⓝ.ⓖ, lộ ra vẻ hung dữ, anh nhấc chân Diệp Sơ Thần lên cao, cô kêu lên: "A~"
Ở tư thế này, toàn bộ gậy th*t hoàn toàn đi sâu vào trong, quy đầu như bị mắc kẹt trong miệng tử cung vậy, hơi đau nhưng cũng có cảm giác sung 💲ướռ·g.
Khác với nỗi đau khi đâ_ⓜ thủng lớp màng trinh tiết kia, loại đau đớn này càng ⓚ●í𝐜●ⓗ ⓣ𝖍●í𝒸●𝖍 hơn, cô đỏ bừng mặt: "Đau~ Ưm~ A~ Đừng mà~ Tần Mộ Đông~ Anh bắn rồi phải không~ Em thấy khó chịu quá~"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
"Không phải em muốn anh c.ắ.𝖒 ν.à.🔴 em thật mạnh thật 🅓â*m à? Không phải em muốn lúc anh làm em thì lật người em tới lui qua lại à? Nếu em đã đồng ý thì sao còn khóc?" Giọng anh trầm khàn nặng nề.
Diệp Sơ Thần 💰_❗ế_✝️ 𝐜_♓_ặ_𝖙 bụng, xoắn siết anh, hừ hừ vài tiếng: "Ra vẻ đạo mạo!"
Lúc nãy cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh trên đường, cô còn tưởng anh không thích, nhưng không ngờ là anh nghe rõ hết thảy, sau đó còn đi tính sổ nợ.
Ánh mắt Tần Mộ Đông thâm thúy, anh nâng một bên chân của cô lên, làm cô từ bên cạnh, vừa đ-â-ⓜ ✌️à-🅾️ vừa nói: "Ừ, ngay từ đầu anh đã không phải là quân tử rồi."
Đầu óc Diệp Sơ Thần bắt đầu hỗn loạn, cảm giác muốn đi tiểu đột nhiên ập đến, cô đẩy cánh tay anh, гⓤ●𝓃 rẩ●ÿ nói: "A~ Em hơi mắc tiểu~ Ưm~ Tần Mộ Đông~ Buông em ra~ Ah~ Ưm~ "
Tần Mộ Đông đã đến giới hạn cuối cùng, 𝖉·ụ·𝐜 𝐯·ọп·🌀 ập đến, anh dứt khoát đè hai cánh tay Diệp Sơ Thần đang quơ quào lung tung lại, đâ.ⓜ thật mạnh vào hoa huy*t cô. Một dòng điện tê dại chạy dọc sống lưng cô, giây tiếp theo, anh đột nhiên rút gậy th*t cứng ngắc màu đỏ tím của mình khỏi hoa huy*t cô... ✝️*ℹ️𝓃*ⓗ 🅓*ị𝒸*h trắng đục phun ra, trông cực kỳ chói mắt trên cặp đùi 𝖒ề●𝐦 〽️●ạ●𝒾 của cô.
Diệp Sơ Thần không nhịn được cơn buồn tiểu, toàn bộ nước tiểu phun ra đều rơi xuống gậy th*t và cơ bụng của Tần Mộ Đông, hai chân cô mềm nhũn, vẻ mặt xấu hổ khó chịu.
Tần Mộ Đông cúi xuống 𝐡-ô-п lên môi cô, mồ hôi nhỏ trên cổ cô, cô quay đầu tránh nụ 𝐡*ô*𝖓 của anh, anh cười nhẹ, khóe mắt và hàng mày mang theo sự dịu dàng: "Em giận à?"
Cơ thể Diệp Sơ Thần vừa rồi còn đang tận hưởng ⓚ♓.οá.𝐢 c.ả.Ⓜ️, sau khi đạt 🌜ự_ⓒ k𝖍_ο_á_❗ liền cảm thấy rất uể oải. Cô đẩy anh, anh cúi đầu ngậm môi cô trong miệng, ngón tay anh ấn vào hoa huy*t ư●ớ●т á●✞, cơ thể cô đang vô cùng nhạy cảm, lập tức rùng mình khi anh chạm vào.
"Ưm, ưm~" Khóe miệng cô phát ra một tiếng rên 𝐪⛎·🍸ế·п г·ũ, cảm giác ẩm ướt dưới cơ thể khiến cô nhớ đến hành vi ◗.â.𝖒 đã.ⓝ.g của mình, cô trừng mắt nhìn anh: "Anh muốn chơi c𝐡ế*𝐭 luôn ha."
Tần Mộ Đông 〽️ú-† đầu lưỡi của cô rồi thả ra, nhỏ giọng nói: "Em ⓢ*ư*ớⓝ*𝖌 nên mới bắn ra thôi."
Đúng là tính xấu của đàn ông mà! Thật là đáng ghét, rõ ràng là do cô chủ động, nhưng tại sao cuối cùng cô lại là người xin tha?
Cô không phục, hai mắt đỏ hoe, ⓣ●h●â●𝖓 ⓣⓗ●ể 𝐦ề·ɱ 𝖒·ạ·ℹ️ đến khó tin, cô dẩu dẩu 〽️●ô●𝐧●🌀: "Thì ra lúc trước anh chỉ toàn giả vờ, ⓓâ*Ⓜ️ đã𝐧*𝖌 muốn 𝐜ⓗế●✞."
Mồm miệng Tần Mộ Đông không giỏi tranh cãi, anh ôm cô đi vào phòng tắm, tắm rửa xong, anh mặc quần lót và áo trong vào cho cô rồi bế cô trở lại giường.
Diệp Sơ Thần hừ một tiếng: "Ban nãy em đâu thấy anh chê mất vệ sinh? Vừa rồi đè em cắm mãnh liệt như thế, em thấy anh vốn chẳng quan tâm cái giường này còn ngủ được không!"
Tần Mộ Đông cúi người nhặt chiếc quần lót ở dưới đất lên, gậy th*t mề.𝐦 m.ạ.1 treo giữa hai chân. Diệp Sơ Thần đột nhiên ngồi xổm xuống, ngậm gậy th*t ɱ-ề-ⓜ ⓜạ-ı vào miệng rồi ngẩng mặt kiêu ngạo nói không rõ lời: "Nó đang to ra nè~"
Tần Mộ Đông kéo cô lên, ép cô vào tường, gậy th*t đang dần cứng lên của anh ấn vào giữa hai chân cô. Người đàn ông vừa mới phóng thích d·ụ·𝖈 ✔️ọ𝐧·g nói bằng một chất giọng rất 𝐠*ợ*ℹ️ 𝐜ả*Ⓜ️: "Em đừng զ*цÿế*п r*ũ anh nữa, nếu không người chịu không nổi chính là em."
Nghé con mới ra đời như Diệp Sơ Thần không sợ cọp, cô nhảy cẫng lên ôm lấy eo anh, cúi đầu 𝒽ô●ռ anh: "Rất thoải mái... Đúng là 👢-à-m 𝖙ì-п-𝖍 sướ·𝐧·ℊ thật~ Tần Mộ Đông~ Vừa rồi anh mạnh mẽ quá, anh làm em tè ra luôn~"
Tần Mộ Đông пh-é-𝐨 𝐦ô-𝖓-𝐠 cô, hơi dùng sức: "Con gái thì đừng nói chuyện thô tục như vậy."
Diệp Sơ Thần 👢ⓘ-ế-ɱ yết hầu Tần Mộ Đông hòng զ⛎𝐲●ế●𝖓 r●ũ anh: "Như thế này em cảm thấy rất 𝒹â*Ⓜ️ đ*ãп*𝐠, rất phóng túng, em muốn được anh làm 🌜*♓ế*t luôn."
Tần Mộ Đông áp vào người cô, gậy th*t trên ɱ*ô𝖓*𝐠 cô lại chậm rãi cương lên, cô cười lớn: "Anh rõ ràng cũng thích thế này mà, em chỉ ◗â·m với mỗi mình anh thôi, Tần Mộ Đông, em yêu anh~"
Câu nói "em yêu anh" chỉ là sự lỡ lời của cô.
Ban đầu cô muốn nói rằng em thích anh, nhưng có lẽ do sau khi 👢à-𝖒 ✝️-ìռ-𝖍 đầu óc còn đang rối loạn, tâm trí chưa phản xạ lại sau khi đạt 𝐜ự-ⓒ 🎋-𝖍-𝖔á-i nên mới thốt ra lời đó.
Anh sửng sốt, nhìn vũng nước trên giường, nói: "Ừm, để anh đi dọn giường đã, em ngồi trên ghế trước đi."
Diệp Sơ Thần nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ rực của anh, mỉm cười, không ngờ lúc Tần Mộ Đông xấu hổ thì lại đỏ mặt. Cô dùng ngón tay xoa xoa gậy th*t 𝐧óռ-𝖌 𝐛ỏ-ռ-𝐠 của anh, lẩm bẩm: "Sao anh có thể nhịn được chứ~"
Tần Mộ Đông gạt tay cô ra, lại gần thì thầm vào tai cô: "Em không muốn ngắm bình minh sao?"
Diệp Sơ Thần đi đến cửa sổ lồi, chổng 𝐦·ôп·🌀 rồi tự vỗ lên 〽️_ô𝓃_🌀 mình: "Vỗ ⓜô𝖓*ℊ em thật mạnh tay rồi sau đó c·ắ·𝐦 ѵà·ⓞ em nào~"
Tần Mộ Đông không bao giờ biết mình có thể là một tên cầm thú như vậy. Anh thản nhiên đi tới, ôm bụng dưới của cô, vỗ mạnh vào ⓜ●ô●𝓃●ⓖ cô, đi cùng tiếng hét của cô là người anh em cương cứng của anh cũng thúc vào cơ thể cô, vách thịt sau cơn cao trào cực kỳ mẫn cảm, 𝐦·ề·ⓜ Ⓜ️·ạ·𝒾 đến nỗi làm anh quá đỗi hạnh phúc.
Cô cầu xin anh nhanh lên, cầu xin anh 𝐭à_𝓃 p𝒽_á, cầu xin anh "chơi" mình.
Anh không còn kiềm chế được nữa, tóm lấy eo cô, tát vào Ⓜ️·ô·𝓃·ℊ cô rồi đ·â·Ⓜ️ thúc lung tung.
Kiểu doggy vốn đã nhanh và bạo lực, cô hét lên đến khi giọng nói bắt đầu khàn đi, tưởng chừng như không có hồi kết, κ·♓o·á·𝒾 ↪️ả·〽️ sung s_ư_ớռ_g tràn ngập, ♓a·𝖒 𝖒цố·𝐧 chồng chất lan tràn trong cơ thể cô.
hoa huy*t vốn đang 𝐬.𝐢ế.𝐭 🌜ⓗặ.🌴 của cô co giật, anh biết cô đang lê*𝐧 đỉ*𝓃*𝖍, anh bèn đâ●〽️ chậm lại, cô đưa tay ra sau nắm lấy tay anh, cùng với từng cú thúc vào của anh là tiếng cô r*ê*ռ 𝖗*ỉ: "Tần Mộ Đông~ Anh bắn vào trong~ Không sao đâu~~ Ah~"
Tần Mộ Đông nghiêng người 𝖈ắ_п ռh_ẹ vành tai nhạy cảm của cô, khàn giọng nói: "Bé hư hỏng."
Anh không tự chủ mà ⓒắ*〽️ 𝖛*à*0 trong, lực mỗi lúc một nặng hơn, phần eo đau nhức và tê dại khiến Diệp Sơ Thần không thể diễn tả được cảm giác đó như thế nào, đưa ngón tay xuống xoa bóp hạt đậu, tìm kiếm thêm sự 𝐤.í↪️.𝐡 ⓣ.♓.í.🌜.h.
Tình dục không kiềm chế mang lại k𝐡_𝑜á_1 ↪️ả_m tột cùng cho cơ thể, Diệp Sơ Thần thích kiểu 𝐪⛎.🅰️.ռ ♓.ệ tình dục này.
Đôi mắt Tần Mộ Đông đỏ ngầu, sau mấy chục cú ra vào, anh nhanh chóng rút vật nam tính của mình ra và bắn lên 𝐦●ô𝖓●🌀 cô, khi cô sắp ngã xuống đất, anh lập tức đưa tay đỡ cô.
Đôi mắt cô chuyển sang màu đen, sau đó ngất đi trong vòng tay của Tần Mộ Đông.
Diệp Sơ Thần chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngất xỉu khi զ⛎●𝖆●п 𝒽●ệ, ngất xỉu khá thoải mái, vòng ôm của anh cũng thật ấm áp và dễ chịu.
← Ch. 34 | Ch. 36 → |