Vay nóng Tinvay

Truyện:Ông Chủ Kiêu Ngạo - Chương 09

Ông Chủ Kiêu Ngạo
Trọn bộ 18 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)

Siêu sale Shopee


A Uy là nhân viên bảo vệ luôn theo sát Tề Ngạo Vũ. Từ cửa sổ tầng hai văn phòng của nông trường nhìn ra ngoài, đột nhiên "a" lên một tiếng.

Âm thanh đó đột ngột cắt ngang thảo luận của Tề Ngạo Vũ cùng quản lí nông trường Viên Trấn Nam. Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn.

"Có chuyện gì?"

"Ông chủ, nhìn kìa" Anh ta hưng phấn bừng bừng chỉ về hướng cây đại thụ phía xa xa bên ngoài cửa sổ, vui vẻ gật gù, "Từ sau khi tiểu thư Y Y về Đài Loan, có lẽ chưa từng được tiếp xúc với nhiều người như vậy. Xem bộ dạng cao hứng phấn chấn của các cô ấy thì lần này chọn Nam Đầu để đi nghỉ ngơi thật là một lựa chọn đúng đắn"

"Núi Nam Đầu non xanh nước biếc lại không bị ô nhiễm, cho nên khách du lịch đến đây tuyệt đối là lựa chọn chính xác. Chỉ cần được nghe tiếng chim sẻ ríu tít cũng cảm thấy thỏa mãn rất lớn!" Viên Trấn Nam cảm thấy có gì đó hơi kì lạ, nói một cách nghi hoặc: "Hiện nay thanh niên rất tự tin, nhất là đám phụ nữ phía dưới kia, mỗi người đều tự xưng là phụ nữ hiện đại, mỗi lần nói là khí thế tỏa ra ngất trời, giống như máy trực thăng chiến đấu vậy. Tôi thấy Vân Nhu Y tiểu thư dịu dàng lại ít nói, ở chung một nơi với các nàng ấy thật giống như chú dê nhỏ vô tội ngồi giữa một bầy sư tử, đừng nói đến việc cùng các nàng ấy nói chuyện phiếm, chỉ ngồi nghe không cũng rất giống như đang bị tiếng kêu vù vù do máy bay trực thăng oanh tạc gầm rú bên tai. May ra chỉ có bốn chữ 'Thống khổ tột cùng' mới có thể hình dung ra được tình cảnh đó, cao hứng phấn chấn ư? Chuyện hão huyền!"

"Viên thiếu gia, ngươi đem chị dâu ví với sư tử, còn nói việc ở cùng các nàng nói chuyện phiếm giống như bị oanh tạc khủng bố, đây... Có phải rất khoa trương hay không?"

"Khoa trương? Cái loại thống khổ này, loại người như ngươi chưa nếm qua mùi vị thì không thể hiểu được đâu" (BB: há há há.... anh bị oanh tạc hàng ngày, có kinh nghiệm nha =]]])

Con ngươi đen của Tề Ngạo Vũ hơi trầm xuống, đứng dậy đi ra phía ban công. Quả thực nhìn thấy Vân Nhu Y bị một đám bà tám vây quanh, mà biểu cảm của nàng.... Hắn thực xác định đó là bất đắc dĩ.

"Còn có việc gì nữa không?" Hắn thoải mái hỏi.

Rất khẩn trương nha! Viên Trấn Nam cùng A Uy nhìn nhau cười."Không có."

**************** "Y Y!"

Giọng nam trầm thấp trong nháy mắt làm gián đoạn bản giao hưởng của đám chim sẻ nhỏ, nhưng cũng góp phần giải cứu Vân Nhu Y.

Một đám nữ nhân thấy nam chính đi ra, lập tức ngậm miệng lại, ngay lập tức đứng lên, đổi nước trà. Ai cũng nhát gan muốn len lén bỏ của chạy lấy người.

"Ngạo Vũ" Vân Nhu Y thở hắt ra, thật sự có chút cảm giác giống như được giải thoát, nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn mà lại cảm thấy mừng rỡ như vậy.

"Họp xong rồi sao?"

"Có thể cho là thế, Viên thiếu gia kia kinh doanh nông trường rất khá" Xem sắc mặt tái nhợt và ánh mắt hoan nghênh nàng dành cho hắn, rõ ràng là nãy giờ nàng có chút khó chịu do bị "oanh tạc", rất rất muốn được giải cứu, "Các nàng vừa rồi đang thảo luận chuyện gì? Vì sao tất cả đều có một bộ dạng tràn đầy sự căm phẫn?"

"Ơ... Ách, không có gì, tán gẫu việc nhà mà thôi" Đằng hắng lại một chút ở cổ họng, nàng có chút xấu hổ nói.

"Thật không?" Quét mắt qua nhìn chúng nữ sĩ đang xấu hổ kia, tròng mắt đen nhánh đảo lại trên mặt nàng, rõ ràng nàng đang chột dạ đến mức không dám mở mắt nhìn hắn.

Hắn cũng không nói thêm, đưa tay lướt qua sợi tóc dính ở trên mặt nàng, theo thói quen đem lòng bàn tay chạm lên trán của nàng, dò xét nhiệt độ cơ thể của nàng, ừ, bình thường! "Đi, chúng ta đi cưỡi ngựa!"

"Cưỡi ngựa?" Hai tròng mắt nàng sáng ngời, sau đó lập tức chuyển sang nghi hoặc, còn mang theo chút oán giân mờ nhạt, "Nhưng, ngươi không phải không cho ta cưỡi ngựa sao?"

"Đúng vậy, nàng bây giờ vẫn chưa được cưỡi ngựa" Hắn đương nhiên gật đầu, "Nhưng, ta cho phép nàng cùng cưỡi ngựa với ta"

"Ngươi..." Cho phép? Thật đúng là hoàng ân cuồn cuộn!

"Không muốn? Được rồi, ta..."

"Đồng ý, ta đồng ý!" Giống như sợ hắn đổi ý, Vân Nhu Y ôm cánh tay hắn nhắm thẳng hướng chuồng ngựa mà lôi."Đi nhanh đi! Chúng ta cưỡi con ngựa đen Bạo Phong kia được không? Ta thèm muốn nó đã lâu..." (BB: thèm muốn??? Anh có ghen với ngựa không ta? Cái từ thèm muốn này là của Yu nha, không phải của BB, cơ mà ta thấy nó rất rất BT nên giữ nguyên *cười híp mắt*)

"Tiểu Lâm?" An Khả Kì nhìn em gái, hy vọng nàng chứng kiến tất cả những gì cần thiết sẽ có thể kịp thời mạnh mẽ vung kiếm lên chặt đứt tình duyên.

"Em thừa nhận thân thế bối cảnh của hai người bọn họ rất xứng đôi, nhưng, những thứ đó không nói lên tất cả, em cũng không phải loại người không chiến đấu đã bỏ cuộc. Chỉ cần bọn họ còn chưa kết hôn, em vẫn còn có hy vọng" Nàng tuyệt đối không dễ dàng đánh mất hy vọng.

*****

Con trai của Viên Trấn Nam vừa cưỡi tuấn mã vừa gào thét kêu gọi hai người từ bên kia bờ ruộng.

Nhìn bộ dạng khoái ý kiêu ngạo của cậu bé, Vân Nhu Y nhìn lại chính mình hiện nay không được tự do, tức giận đến nghiến răng.

"Ngươi xem đi!" Vân Nhu Y nhịn không được kéo Tề Ngạo Vũ đang ngồi ở phía sau, oán giận nói: "Trẻ con mới mười hai tuổi còn có thể tự mình cưỡi ngựa, vì sao ta lại chỉ có thể cùng cưỡi chung 1 con ngựa với ngươi? Như vậy rất mất mặt, người không biết sẽ cho rằng ta cưỡi ngựa rất kém..."

"Đừng có lãng phí nước bọt. Nàng nghĩ ta sẽ cho phép nàng cưỡi ngựa như điên phi trên bãi cỏ sao? Cái cổ nhỏ nhắn đáng yêu này của nàng, vừa vặn là ta rất thích, ta tuyệt không cho phép nàng tùy tiện mà làm gãy nó".

Con ngựa nhẹ nhàng giẫm lên đám hoa cỏ xinh đẹp, bước chậm rãi trên thảo nguyên rộng lớn.

Lúc nãy, Vân Nhu Y vừa lên lưng ngựa, bộ dáng điên cuồng tựa như một phần tử khỏng bố ôm bom cảm tử, nàng thật sự phi rất nhanh, hắn nhìn thấy cảnh đó thiếu chút nữa là lên cơn đau tim. Nhìn thế nào cũng không nhìn ra, nàng luôn luôn ôn nhu yếu ớt, thế nhưng lại vô cùng ham mê phi ngựa như bay.

Thật là không biết trường học quí tộc dạy cô dâu quí tộc nổi tiếng với những qui định hà khắc của nàng đã xảy ra chuyện gì, sao lại có thể dạy dỗ ra một phần tử khủng bố như vậy chứ!

Vì sự bình an cho quả tim của hắn, cũng vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của nàng. Hắn quyết định, nàng đương nhiên có thể cưỡi ngựa, nhưng mà phải cưỡi cùng một con ngựa với hắn.

"Ngươi ít xem thường người khác đi, kỹ thuật cưỡi ngựa của ta rất tốt" Nàng kéo cánh tay hắn, thô bạo kháng nghị: "Mặc kệ, ta muốn cưỡi ngựa, ta muốn cưỡi ngựa a!"

Tề Ngạo Vũ giục ngựa xuyên qua rừng cây nhỏ, đi vào một bên sông nhỏ kín đáo. Hắn trước đó đã sai người khác đem khăn ăn trải trên bãi cỏ dưới bóng cây, chuẩn bị dùng cơm trưa ở chỗ này.

"Nếu nàng thật sự phải tìm cái gì đó để chà đạp, không bằng..." Tề Ngạo Vũ nhảy xuống lưng ngựa trước, sau đó lập tức đem nàng bế lên, cúi đầu bên tai nàng thì thầm những lời nói cùng hơi thở nóng bỏng, "Liền 'Chà đạp' ta đi? Ta thân cường tráng kiện, tuyệt đối sẽ không chống lại sự 'Tra tấn' của nàng, như thế nào? Cân nhắc một chút đi! Sao?"

Ánh mắt ái muội của Tề Ngạo Vũ cùng với hành động cố ý làm cho đường cong mềm mại của nàng dán vào thân thể to lớn của hắn. Khuôn mặt nàng nhanh chóng cúi gằm xuống đất, dung nhan tuyệt lệ nhanh chóng đỏ bừng.

"Ngươi... Đại sắc lang, ta không thèm để ý đến ngươi!" Chân vừa chạm xuống đất, nàng lập tức vong ân phụ nghĩa tách khỏi cánh tay hắn, ngồi vào bên cạnh khăn đã được trải.

Tề Ngạo Vũ không hờn giận nhíu mày, phát ra âm thanh bằng mũi thật dài khiến cho nàng chú ý, sau đó ngoắc ngoắc đầu ngón tay gọi nàng.

"Đáng ghét, loại động tác này của ngươi giống như đang gọi con chó nhỏ" Nàng thì thào oán giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến ngồi bên người hắn.

"Con chó nhỏ? Đừng có đổ oan cho nó có được không? Con chó nhỏ nhà người ta luôn biết nghe lời và nhu thuận hơn" Hắn một tay ôm lấy nàng, đặt nàng an tọa vào trong lòng mình.

"Nói cái gì? Suy nghĩ của ngươi chính là ta không bằng..." Nàng dừng một chút, khẽ cựa thân mình, dựa lưng vào đôi chân dài của hắn, thông minh nói: "Hừ, ta không có ngu ngốc để trúng kế của ngươi đâu, tự mình tìm chỗ khác mà ngồi đi!"

Tuy rằng khẩu khí của nàng không có chút tôn trọng nào, nhưng Tề Ngạo Vũ chẳng những không tức giận, ngược lại bởi vì nàng trở nên hoạt bát và lớn mật hơn, không hề sợ hãi hắn như vậy mà lại càng vui vẻ. Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn non của nàng lên hôn.

"Tề Ngạo Vũ, ngươi... Ngươi đại... sắc lang đang làm cái gì?" Tay nhỏ bé buồn bực đẩy hai bàn tay mạnh mẽ của hắn ra, cuối cùng vẫn không trốn thoát được khỏi môi lang sói.

Mãi đến khi dục vọng thoáng được an ủi chút ít, hắn mới buông khuôn mặt xấu hổ và giận dữ của nàng ra, đưa một miếng gà vào cái miệng nhỏ nhắn đang muốn mắng chửi người khác của nàng.

Vân Nhu Y trừng hắn một cái, vẫn ngoan ngoãn ăn. (BB: haizzz.... thật giống như con chó nhỏ a)

"Các nàng vừa rồi làm gì?" Hắn vừa cùng nàng chia sẻ cơm trưa ngon lành, vừa hỏi.

"Tán gẫu..." Tốc độ nhai nuốt của nàng dừng lại một chút, vụng trộm liếc trộm vẻ mặt trời yên biển lặng kia một cái, nàng giả bộ tỉnh táo, thầm nói: "Vừa rồi nói chuyện, chỉ là là tán gẫu việc nhà thôi"

"Không được nói dối! Bộ dạng lòng đầy căm phẫn kia của các nàng, ta từ xa cũng cảm giác được"

"Không được cái gì?" Nàng tức giận trừng hắn."Ngươi không có cách nào có thể hòa hợp, yên bình mà nói chuyện sao? Vì cái gì hễ cứ một câu mở miệng lại chỉ toàn là câu mệnh lệnh? Khó trách các nàng đều kêu ta phải đem ngươi ba phát đá..."

Nàng cảnh giác thu hồi lời nói, nhưng Tề Ngạo Vũ vốn rất nhanh trí và nhạy cảm, mặt lập tức biến sắc.

"Nàng nói cái gì? Các nàng ấy muốn nàng đem ta ba phát đá knock-out? Đám nữ nhân tiệt kia!" Hắn tức giận lập tức ngồi thẳng người lại.

*****

Nguy rồi!

"Không được. Ngạo Vũ, đừng có nóng giận được không?" Vân Nhu Y kinh hoàng ôm lấy hắn, nàng làm sao có thể lỡ miệng nói những chuyện này chứ?

Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi không ngừng hôn lên vẻ mặt đầy lửa giận của hắn, ôn hòa trấn an nói, "Các nàng ấy không có ác ý đâu, sở dĩ nói như vậy cũng là muốn tốt cho ta, đồng thời cũng là bởi vì các nàng không biết tình huống thật sự của chúng ta cho nên bọn họ mới cho rằng ngươi đối với ta không tốt. Kỳ thật không chỉ các nàng, ta... Mệnh lệnh của ngươi, ta tuy rằng phục tùng, kỳ thật lòng ta... Đáy lòng là có chút thầm oán" Nàng cúi đầu sám hối. Ngay sau đó lập tức hiên ngang, ngẩng đầu nhìn thẳng.

"Nhưng nhất là hôm nay, được nghe các nàng ấy góp ý, ta lại có cảm giác bất đồng. Ngươi tuy rằng thường chuyên chế không cho phép ta làm cái này không cho phép ta làm cái kia, kỳ thật mệnh lệnh đó chỉ là muốn tốt cho ta. Đổi lại góc độ khác, cho dù ngươi đối với ta chỉ là tùy hứng vênh mặt hất hàm sai khiến thì đó cũng là một loại quan tâm dành cho ta. Bởi vì cho tới nay ta đều là một người cô độc, chưa từng có ai giống như ngươi, chú ý nhất cử nhất động của ta như vậy. Cho nên, ta về sau không bao giờ tức giận đến mức không phân rõ phải trái nữa"

"Thật sao?" Tề Ngạo Vũ nghe được vui mừng hớn hở, bản tính bá đạo lại phát tác."Nếu đã biết rõ về ta như vậy, vậy nàng về sau càng phải ngoan, càng phải nghe lời, biết không?"

Thật... Thật sự là rất không biết xấu hổ! Đã thế hắn lại còn đắc ý dào dạt mà nhìn nàng thản nhiên hỏi rồi cầm lấy một miếng sandwich thịt gà nhét vào cái miệng rộng của mình. Cho ngươi nghẹn chết luôn!

*****

Vì muốn bản thân được nổi trội, nàng liền thể hiện bằng cách "Đi từ phòng lớn, tiến vào phòng bếp". An Khả Lâm sáng sớm hôm nay đã tự mình đi chợ mua thức ăn, sau đó trở về nấu nướng, chuẩn bị những món điểm tâm sở trường nóng hôi hổi, nào là tôm hỏa tiễn, nào là xíu mại, nào là bánh bao hấp.

"Hôm nay mọi người có có lộc ăn nha"

An Khả Kì nói ngắn gọn cắt ngang câu chuyện của mọi người, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nàng cùng An Khả Lâm bưng 1 xửng bánh nghi ngút khói đi vào phòng khách."Điểm tâm mùi vị thơm ngon này đều là do 'nữ Dịch Nha'* Tiểu Lâm tiểu thư hôm nay tự tay làm ra đó nha. Từ sáng sớm cho đến trưa đều là cắm đầu ở trong bếp để có được những thành quả này đấy. Mùi vị ngon đến mức làm cho người ta ngay cả đầu lưỡi cũng đều muốn nuốt luôn vào, người nào muốn ăn thì phải nhanh tay, nếu mà chậm một chút sẽ không kịp đâu nha."

An Khả Kì vừa khoe, vừa đem món điểm tâm – bánh bao kiểu Trung Quốc đặt trên bàn.

"Chị!" An Khả Lâm khẽ gọi nàng một cái, ngượng ngùng đỏ mặt hướng về phía mọi người nói lớn: "Đừng nghe chị của tôi lão vương bán qua**, nói hưu nói vượn, tôi đối với nấu nướng chỉ có chút hứng thú mà thôi, làm sao mà dám nhận với danh xưng "nữ Dịch Nha" chứ! Đến đây, mọi người nếm thử đi, xem có hợp khẩu vị không!"

"Aizz..." Nhìn đủ các loại bánh bao tươi ngon hiện ra, khẽ nhìn An Khả Kì một cái, Viên Trấn Nam chợt thở dài nhớ lại ngày xưa, mang theo sự sầu não sâu sắc."Trước kia, bà xã thân ái khi rảnh rỗi cũng thường làm đủ loại điểm tâm để an ủi hai cha con chúng ta..."

"Anh rể..." An Khả Lâm đồng cảm nhìn anh rể hồi tưởng lại ngày xưa.

Năm đó rất tin tưởng vào chuyện "Muốn nắm được trái tim của ông xã, trước tiên phải nắm được dạ dày của hắn" cho nên An Khả Kì mỗi lần đều dùng hết tâm tư, hao tổn không biết bao nhiêu công sức để mà chuẩn bị đủ các loại điểm tâm mùi vị khác nhau. Nhưng mà lúc đó Viên Trấn Nam lại luôn luôn vội vội vàng vàng làm việc, không có thời gian ăn, sau đó lại chìm đắm trong hoa thơm cỏ lạ làm cho An Khả Kì rất rất tức giận. Cho đến khi Viên Trấn Nam kịp thời tỉnh ngộ, muốn cứu lại hôn nhân, An Khả Kì đã thương tâm muốn chết, còn thề không bao giờ chấp nhận làm Hoàng kiểm bà***

Tuy rằng vì tỏ vẻ hối cải quyết tâm sửa sai, Viên Trấn Nam cũng đã từ chối làm việc trong thành phố, mang theo cả một nhà lớn nhỏ đến ở nông thôn để giúp Tề Ngạo Vũ kinh doanh nông trường, nhưng An Khả Kì luôn nhớ kỹ bài học kinh nghiệm đó, cho nên cũng không hề ham thích nấu nướng nữa.

"Muốn ăn thì ăn, đừng có ở nơi này khóc lóc mếu máo, ồn chết người!" An Khả Kì tức giận trừng anh một cái, nhanh tay nhét cái bánh bao vào trong miệng anh.

Viên Trấn Nam đành phải ảm đạm buồn thương chấp nhận bị gạt sang một bên, từ từ thưởng thức cảm nhận điểm tâm có "Hương vị bà xã".

Tuy rằng đáy lòng, đối với Viên Trấn Nam luôn rất rất đồng tình, chỉ là...

A Uy nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy điểm tâm liều mạng nhét vào miệng, ăn như hổ đói.

"Tôi thấy cô Tiểu Lâm thực sự nhìn không ra là một thục nữ đó nha. Ở thời đại này, thục nữ luôn cố gắng tránh xa phòng bếp, thế mà kỹ thuật nấu ăn của cô quả thực là kỳ tích hạng nhất. Ăn rất ngon, điểm tâm này thật sự thật sự rất ngon"

"Vậy sao? Anh Uy nếu thích thì cứ tự nhiên mà dùng, đừng khách khí" An Khả Lâm cười típ mắt.

Mọi người khen không dứt lời, Tề Ngạo Vũ lại vẫn thản nhiên đứng nhìn, đến ngón tay cũng chả buồn nhúc nhích.

"Mau ăn đi, Tề thiếu gia, mấy thứ này mà để nguội thì mất ngon" An Khả Lâm quan tâm, dịu dàng lại ân cần cầm lấy một cái bánh đưa cho hắn, thay hắn phục vụ.

"Không cần, ta không thấy đói bụng" Tề Ngạo Vũ thản nhiên cự tuyệt, lại đảo mắt nhìn về hướng A Uy trừng mắt.

A Uy bị trừng mắt chẳng biết vì sao, cúi đầu nhìn điểm tâm trong tay, bánh bao nhân tôm làm ngon lắm, mùi vị...... A, tôm?

*****

"Xin lỗi, cậu chủ. Lúc tôi vừa đến nông trường cũng đã báo cho phòng bếp bỏ đi tất cả các gia vị nấu ăn có liên quan đến tôm. Tôi cũng không biết vì cái gì bây giờ lại có tôm trứng xuất hiện"

"Hả, tôm trứng không thể ăn sao? Xin lỗi..." Nàng bắt đầu hoảng, "Tôi... Tôi không biết anh không ăn được tôm, tôi... là ở chợ thấy tôm trứng tươi ngon nên muốn ọi người nếm thử..." Chị Lưu có việc nên xin nghỉ phép cho nên nàng tự nguyện sẽ đảm đương chuyện nấu ăn một ngày. Vốn là định biểu hiện một chút nhưng cũng không nghĩ tới biểu hiện lần đầu thì đã có vấn đề.

"Không thể ăn được?" Viên Trấn Nam nghi hoặc, "Lão đại, ta nhớ rõ ngươi trước kia thích ăn nhất là các loại hải sản tôm cua"

"Ối..." A Uy trộm ngắm vẻ mặt bình thản của Tề Ngạo Vũ, giải thích: "Bởi vì Y Y dị ứng không thể ăn, vì sợ ngộ độc, vì sợ ai đó lại lỡ tay nêm nếm chút xíu vào cho nên cậu chủ trực tiếp cấm toàn bộ"

"A..." An Khả Lâm trừng lớn mắt thực sự không cam lòng, chỉ bởi vì một người là Vân Nhu Y không thể ăn, lại có thể hại nàng một ngày vội vàng vất vả và khổ cực biến thành bọt nước, thảm nhất là, có thể còn rất vô ích!

"Tề thiếu gia, người dị ứng cũng không phải anh, anh cũng không nhất thiết là phải không ăn. Lại thêm hiện tại Y Y không có ở đây, anh ăn một ít thì có liên quan gì?"

"Không ăn được tôm thì đã làm sao!" Hắn không thèm để ý đến lời nói của nàng, nhanh chóng bảo A Uy dặn dò thím Lưu đem đồ làm bếp có những thứ mùi này tẩy rửa sạch sẽ.

"Con đã về!"

Cùng lúc đó có thét của trẻ con, Tiểu Đồng chưa kịp chạy về phía mẹ nó đã líu ríu nói thứ nó mới phát hiện: "Mẹ, con nói ẹ nhé, dì Vân Nhu Y rất ngốc, dì ấy lớn như vậy mà lại không biết khoai sọ là được trồng ở trong đất..."

"Viên Tiểu Đồng, giễu cợt người khác không phải hành vi của nam tử hán!" Vân Nhu Y thở hồng hộc chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ đều ửng hồng.

"Cháu nói đều là sự thật nha!" Tiểu Đồng khuôn mặt tươi cười nói.

"Tiểu Đồng, không được bất lịch sự" An Khả Kì nhẹ nhàng khiển trách, đưa tay lấy bát chè đậu xanh đưa cho con.

"Lại đây!" Tề Ngạo Vũ gọi Vân Nhu Y đến bên cạnh, đưa tay sờ sờ hai má đỏ bừng đến mức nóng bừng lên của nàng, "Nàng đúng là khờ, nắng lớn như vậy, đi ra ngoài vì sao lại không mang theo mũ che nắng? Vạn nhất bị cảm nắng thì làm sao bây giờ?"

"Người ta buổi sáng khi đi ra ngoài thì nắng cũng không có lớn như vậy!" Vân Nhu Y khoan dung cười. Ở trước mặt nhiều người lại bị mắng, rất mất mặt nha! Ngượng ngùng quét mắt nhìn lướt qua mọi người một cái, khi tầm mắt dừng lại ở chỗ An Khả Lâm, nàng ta đột nhiên hừ một tiếng, cau cau có có mà chuyển tầm mắt đi sang hướng khác.

Chuyện gì vậy nhỉ? Nàng nhớ rõ là không đắc tội nàng ta mà!

"Vân Nhu Y, đang mơ ngủ sao?" Tề Ngạo Vũ không khách khí nhanh chóng phủi đi phiền muộn của nàng, lệnh cho nàng đem tất cả sự chú ý tập trung lên người hắn, sau đó đem nàng kéo ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy tách trà hoa quả nhét vào trong tay nàng, "Uống!"

"A, cám ơn!" Vân Nhu Y ngoan ngoãn uống, đã thấy Viên Tiểu Đồng đang uống chè đậu xanh lạnh, nàng liếc trà hoa quả trong tay, đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng, "Ta muốn uống chè đậu xanh"

"Được, chỗ này còn rất nhiều! Loại thời tiết nắng nóng thế này uống chè đậu xanh ướp lạnh là rất thoải mái..."

An Khả Kì lập tức bắt đầu múc một chén, Vân Nhu Y vừa mới đưa tay chưa kịp nhận.

"Không được!" Tề Ngạo Vũ quát lạnh một tiếng. Tay bưng bát chè của An Khả Kì nhất thời cứng tại chỗ."Nàng chỉ có thể uống trà hoa quả, không được uống chè đậu xanh!"

"Vì sao không được?" Vân Nhu Y không phục.

"Bởi vì ta nói không được!" Hắn không cho phép phản bác.

"Ngươi... Ngươi rất bá đạo!"

"Cám ơn!" Hắn chẳng những không thèm để ý, còn cho là nàng đang ca ngợi. (BB: anh bệnh tự sướng quá nặng nha >"

Nàng còn có làm gì được nữa chứ? Đương nhiên chỉ còn cách không cam tâm nhắm mắt uống hết trà hoa quả. Đem cái tách đặt lại trên bàn, sau đó liền hướng về phía Tề Ngạo Vũ làm mặt quỷ, sau đó giống như một cơn gió, nàng bỏ lên lầu đi tắm rửa.

*****

"Không được tắm nước lạnh!" Tề Ngạo Vũ ra lệnh trực tiếp sau đó đuổi theo bóng dáng của nàng. (Yu: ha ha ha, như mẹ chăm con vậy ^^; BB: ta tình nguyện được chăm như vậy nha *mơ màng*)

"Ai cần ngươi lo!" Nàng kiên quyết muốn phản kháng, từ trên lầu nói vọng xuống.

Muốn phản kháng? Nha đầu kia đã lâu không bị "thịt", ngược lại lá gan càng ngày càng lớn! (BB: roài, chị chuẩn bị lên thớt, em cầu cho chị bình an *chắp tay nam mô*)

"Cơm trưa các người cứ dùng trước, không cần chờ chúng ta!" Khóe môi Tề Ngạo Vũ hiện lên nụ cười gian tà, bước chầm chậm lên lầu.

Ghi chú:

* Dịch Nha là một đầu bếp rất nổi tiếng thời Xuân Thu chiến quốc. Nữ Dịch Nha ý chỉ là một nữ đầu bếp danh tiếng.

** lão Vương bán qua là một điển tích của TQ, tóm tắt như sau:

Lão Vương, họ Vương tên Pha, là người đời Tống. Lão làm nghề bán dưa, dưa ha-mi (BB: mọi người ai không biết dưa ha-mi có thể lên google search nha. Các siêu thị ở Sài Gòn có bán á, cơ mà phải đến mùa mới có)

Vương Pha vốn là người Tây hạ, vì chiến tranh loạn lạc mà đến nước Tống lánh nạn. Vương Pha tìm mãi cũng không tìm được công việc thích hợp, đành quay về nghề cũ là trồng dưa.

Qua vài năm, lão Vương dần dần tìm ra được cách trồng dưa ở vùng Trung Nguyên này, cho nên dưa của lão rất ngọt và thơm, duy chỉ có điều loại dưa này bề ngoài xấu xí, nên người mua không ai để mắt đến. Thế là tuy dưa rất thơm ngọt nhưng cả ngày lão cũng không bán nổi một quả.

Tận mắt thấy cuộc sống của mình ngày càng bị đe dọa, Vương Pha rất lo lắng, liền cắt vài quả ra ngay bên đường, mời người qua đường nếm thử."Loại dưa này rất ngọt, dưa này rất ngọt, mới ngài nếm thử, mời thím nếm thử..." Cũng từ đó cuộc sống của lão Vương khởi sắc hơn, lão luôn khoe khoang với người đi đường về dưa của lão. Cho đến một hôm khi vua Tống đi qua.

Nhà vua nghe thấy tiếng rao bên đường liền hô lính dừng kiệu."Là ai đang bán dưa? Tự bán tự khoe vậy!"

Vương Pha nhìn thấy hoàng thượng đại giá quang lâm, lập tức cắt một miếng dưa dâng lên nhà vua. Nhà vua ăn một miếng, cảm thấy dưa này rất thanh rất ngọt, liền nói "Đây là loại dưa gì vậy, rất ngon! Khoa trương như vậy cũng có lí, đúng sự thật." Sau khi nhà vua nói xong, dưa của Vương Pha nổi tiếng khắp vùng, người người đến mua.

Điển tích Lão Vương bán qua ban đầu có ý chỉ những lời quảng cáo đúng sự thật nhưng về sau này, nó lại dần dần được chuyển thành nghĩa mèo khen mèo dài đuôi. Túm lại là còn nhiều nghĩa nữa cơ mà BB hết hơi để mò rồi. >"

***Hoàng Kiểm bà: Chỉ phụ nữ trung niên có chồng, chỉ cắm cúi lo cho cuộc sống gia đình. Sống vì gia đình cho đến già.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-18)