Vay nóng Tima

Truyện:Phượng Tù Hoàng - Chương 192

Phượng Tù Hoàng
Trọn bộ 283 chương
Chương 192
Núi có cỏ cây
0.00
(0 votes)


Chương (1-283)

Siêu sale Shopee


Sở Ngọc cúi đầu, vùi mặt vào khăn ẩm mát lạnh. Hơi lạnh xông lên trí não, làm nàng tỉnh táo hơn.

Ba ngày không nghỉ chút nào khiến Sở Ngọc cạn kiệt cả về tinh thần và thể lực. Nhưng kỳ lạ thay, nàng không thể ngủ được. Tuy đã bắt chính mình phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng nhắm mắt lại chưa được vài giây, giống như bị điều gì đó thúc giục, nàng lại mở mắt ra ngay.

Đặt khăn xuống, Sở Ngọc quay sang nhìn Thiên Như Kính.

Hắn cũng đã ba ngày chưa ngủ. So với nàng, hắn còn tệ hại hơn, suốt ba ngày chưa có thứ gì vào bụng ngoài mấy ngụm nước. Mỗi khi hắn không chống đỡ nổi nữa, sắp sửa rơi vào hôn mê, Sở Ngọc liền thừa dịp hỏi hắn cách sử dụng chiếc vòng, hi vọng lúc hắn không tỉnh táo sẽ buột miệng nói ra. Nhưng mỗi khi hỏi đến điểm mấu chốt, Thiên Như Kính lại kịp thời trấn tĩnh, khép chặt miệng không hề hé răng.

Hai người nhìn nhau, tinh lực tiêu hao khiến cả hai không thể biểu hiện gì hơn ngoài nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo trống rỗng như hồn ma.

Khắp người Thiên Như Kính, xương cốt rệu rã, kêu gào thê lương, trong đầu giống như có người cầm chùy lớn nện liên hồi, tai hắn ù đặc nhức buốt, mắt cũng không nhìn rõ nữa. Nếu hắn nhìn Sở Ngọc, sẽ không nhìn thấy những thứ chung quanh, mà chỉ cần đổi tầm mắt, thậm chí cả Sở Ngọc cũng không nhìn thấy.

Hắn biết mình đã sức cùng lực kiệt. Chưa bao giờ trải qua thời gian dài mỏi mệt khốn đốn như thế, ý chí vẫn kiên định nhưng thể lực sắp đổ gục hoàn toàn.

Chỉ có điều...

Thiên Như Kính cố gắng giữ vững tầm mắt hướng về Sở Ngọc. Một khối sáng tròn nhỏ giúp hắn có thể thấy nàng, còn xung quanh là một màu tối đen. Quầng sáng đó hội tụ trên gương mặt nàng, đuôi lông mày rũ xuống mệt mỏi uể oải, ánh mắt lạnh lẽo băng giá.

Tuy cơ thể hắn suy sụp, nhưng nhìn vẻ lạnh lẽo cứng ngắc của Sở Ngọc, trên mặt Thiên Như Kính vẫn thoáng qua một tia thương xót bi ai.

Chậm rãi, hắn mở miệng, mấp máy môi mấy lần, bỗng nhận ra mình không thể cất tiếng. Cổ họng như một ống bễ rách nát, gió thổi qua trống rỗng, truyền đến miệng chỉ còn tiếng phều phào khô khốc.

Nhận ra Thiên Như Kính tỏ ý muốn nói, Sở Ngọc vội cầm chén sứ trắng bên cạnh, rót cho hắn một ngụm nước.

Sau ba ngày, nàng đã mất hết kiên nhẫn. Ban đầu, nàng còn cẩn thận nhẹ nhàng đặt miệng chén dưới môi Thiên Như Kính, còn bây giờ gần như nàng đổ cả chén nước vào miệng hắn, mặc kệ hắn có uống được không hay là bị sặc không.

Nước lạnh lọt vào khí quản khiến Thiên Như Kính chật vật ho khan, ho rũ rượi đến gập cả người. Nhưng Sở Ngọc chỉ lạnh lùng đứng nhìn, giống như đang xem một màn kịch nhàm chán.

Sau khoảnh khắc, nàng đặt chén xuống, lại rút chiếc vòng ra, không biết đã là lần thứ bao nhiêu tiếp tục nghiên cứu.

Từ khi xác định chiếc vòng sẽ không phóng điện làm tổn hại mình, Sở Ngọc ngắm nghía nó rất nhiều lần. Bây giờ cho dù nhắm mắt lại, nàng cũng có thể hình dung rõ ràng các đường cong, viên ngọc khảm ở giữa, từng chi tiết nhỏ nhất của chiếc vòng, nhưng lại không thể nào sử dụng được.

Không phải của nàng, trước sau vẫn không thuộc về nàng.

Sốt ruột và mỏi mệt là thứ vô cùng đáng sợ, có thể bức Sở Ngọc đến điên cuồng, khiến nàng chỉ còn nhớ mục đích ban đầu, chứ không dư thừa tâm lực cho bất kỳ tình cảm mềm mại nhân ái nào khác.

Thiên Như Kính hiểu được trạng thái lúc này của Sở Ngọc. Hắn không phẫn nộ khi thấy nàng trở nên thô bạo lạnh lùng, mà chỉ càng thương xót bi ai.

Tuy người bị trói là hắn, nhưng hắn lại nắm lá bài then chốt. Còn người bị bức bách đến tuyệt vọng, ngược lại chính là nàng.

Là hắn đã bức bách nàng đến bước đường này sao?

Nghĩ như thế, sau khi ho khan kịch liệt, rốt cuộc Thiên Như Kính đã có thể nói chuyện. Hắn khàn giọng, chậm rãi nói: "...Không thể, nàng không thể sử dụng thần vật!"

Sau ba ngày, lần đầu tiên Thiên Như Kính chủ động đề cập đến chiếc vòng với Sở Ngọc. Nàng lạnh lùng giương mắt, chờ hắn tiếp lời.

"Muốn sử dụng vật đó, phải được người nắm giữ đương nhiệm thừa nhận!" Thiên Như Kính khó khăn cất tiếng. Sau khi bị sặc nước, khí quản hắn nóng rực, mỗi một chữ thốt ra kéo theo cơn đau từ phổi đến cổ họng: "Có một cách khác là, giết ta, đợi sau ba năm, thần vật sẽ trở thành vô chủ, có thể sử dụng tùy ý!"

Hắn nêu ra hai điều kiện quá khó. Người đương nhiệm nắm giữ chiếc vòng tất nhiên là Thiên Như Kính. Hắn kiên trì lâu như vậy, làm gì có chuyện đồng ý giúp nàng? Mà ba năm, nàng không thể đợi được.

Nàng có thể trở về muộn ba năm, nhưng sau ba năm, e rằng Dung Chỉ đã hóa thành bộ xương khô.

Sở Ngọc không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Thiên Như Kính. Hắn không có lý do gì để lừa gạt, hơn nữa không thể bịa chuyện để mời người ta giết mình. Ngẫm nghĩ một lát, Sở Ngọc cất tiếng: "Vì sao ngươi nói với ta những điều này?"

Ba ngày qua, nàng đã thuyết phục năn nỉ đến cứng cả lưỡi, thậm chí còn tiết lộ cho hắn biết: thiên thư chẳng qua chỉ là lịch sử ghi chép lại mà thôi. Mục đích là muốn trừ bỏ sự cố chấp của Thiên Như Kính, đáng tiếc, nghe xong hắn không chút nào dao động.

Ba ngày qua hắn vững vàng như núi, nếu không có mưu đồ, chẳng có lý do gì mà lúc này lại bỗng nhiên đổi ý.

Thiên Như Kính hạ mắt, tiếng hắn nói rất khẽ, tựa như mây bay gió thổi phớt qua: "Ba ngày qua, ta đã nghĩ thông một chuyện. Ban đầu, nàng không phải vì Dung Chỉ mà tới. Với mưu trí của Dung Chỉ, hắn sẽ không dùng thủ đoạn này, càng không để nàng ra mặt ép buộc ta. Nàng làm như vậy vì một lý do khác!"

Vẻ mặt Sở Ngọc không hề lay chuyển: "Ngươi nói đúng, quả thật ta không phải vì Dung Chỉ!" Vốn dĩ nàng vì chính mình, nhưng bây giờ Dung Chỉ hôn mê, mục tiêu đã thay đổi.

Đã bị phát hiện, cũng không cần giấu diếm nữa.

Thiên Như Kính không nhìn Sở Ngọc, vẫn cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân: "Điều đó không liên quan đến Dung Chỉ, phải không?"

"Phải!"

"Nàng muốn thoát thân?"

"Phải!"

"Đi một nơi thật xa?"

"Phải!"

"Sẽ không trở về?"

"Phải!"

"Bình yên sống qua ngày?"

"Phải!"

"Nếu ta chấp nhận, nàng sẽ đồng ý từ bỏ chuyện của Dung Chỉ?"

"..."

Suýt nữa theo quán tính, Sở Ngọc buột miệng "Phải!". Lời gần ra khỏi miệng, nàng vội vàng nuốt vào trong. Không thể phủ nhận, điều Thiên Như Kính nói có sức hấp dẫn khủng khiếp. Suy nghĩ cẩn thận rồi, tự đáy lòng nàng vẫn có niềm mong mỏi là đồng ý với hắn.

Hẳn là Thiên Như Kính nhận ra được, hắn lại chậm rãi: "Ta đã nghĩ rồi, nàng sống hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng nếu Dung Chỉ sống, lại có thể làm thay đổi cả thiên hạ!"

So sánh hai bên, sự nguy hiểm từ phía Sở Ngọc quả thật không đáng kể.

Trong lòng Thiên Như Kính tự biết, không phải là Sở Ngọc không có ảnh hưởng. Khi nghe nàng nói: thiên thư chỉ là sách sử, thay vì chấn động, trong lòng hắn lại nhẹ nhàng thở ra: rốt cuộc cũng có thể tìm ra lý do để cho nàng được sống.

Cùng lắm, suốt hai mươi năm nữa, hắn sẽ đi khắp thiên hạ, sửa chữa tất cả sách sử để cho lịch sử giống y hệt với những gì ghi trong chiếc vòng. Dựa theo những gì Sở Ngọc nói, điều này không phải là không thể.

Tuy sẽ khổ cực, nhưng chí ít có thể bảo toàn mạng sống cho nàng.

Mang theo tia khẩn cầu, hắn nhìn Sở Ngọc: "Ta đã nhượng bộ, cho nên, nàng cũng lui một bước đi!"

Hắn nhận thua.

Hắn cúi đầu.

Hắn khuất phục.

Hắn nhường đường.

Không phải vì Dung Chỉ, không phải vì chính hắn, không phải vì bất kỳ ai khác, mà chỉ vì nàng.

Chưa bao giờ ngờ được, sẽ có ngày hắn quý trọng một người hơn cả bản thân mình, thậm chí còn vượt cả đức tin trong lòng, khiến hắn lùi bước như thế.

Cứ tiếp tục thế này, người trước tiên sẽ ngã gục là Sở Ngọc.

Hắn không nhẫn tâm.

Ba ngày liền không ngủ, chỉ uống vài ngụm nước cầm hơi không thể đánh bại hắn, nhưng hắn lại đầu hàng trước cặp mắt trống rỗng, lạnh lẽo tuyệt vọng của nàng.

Nhìn ánh mắt hoài nghi của Sở Ngọc, biết nàng sợ hắn có mưu đồ, Thiên Như Kính chỉ biết cười cay đắng.

Hắn rốt cuộc nhận thua, rốt cuộc cúi đầu, rốt cuộc khuất phục, rốt cuộc nhường đường, không phải vì bản thân mình, nhưng nàng sẽ vĩnh viễn không biết nguyên do.

"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri"

(Núi có cây nhưng cây lại có cành, lòng yêu người nhưng người chẳng hay)

Đây là nỗi đau đớn tuyệt vọng nhất trên thế gian. Ta ở trước mặt nàng, mà nàng không hề hay biết...ta yêu nàng.

*****

"Từ bỏ chuyện của Dung Chỉ". Lúc Thiên Như Kính chậm rãi nói câu này, Hoa Thác bừng bừng phẫn nộ đầy sát ý.

Hắn nằm phục trên mái nhà, dán mắt vào lỗ hổng là nửa viên ngói đã bị cạy ra. Cuộc chuyện trò của hai người cứ thế lọt vào tai hắn.

Hoa Thác giám sát Sở Ngọc theo lệnh Dung Chỉ, không để nàng đe dọa tính mạng của Thiên Như Kính. Nhưng đương nhiên hắn vẫn lo cho sức khỏe của Dung Chỉ hơn, thỉnh thoảng lén đến kiểm tra, thấy Thiên Như Kính chưa chết là trở về.

Lần này, vừa lúc hắn nghe được đoạn Thiên Như Kính yêu cầu, Sở Ngọc hãy từ bỏ chuyện của Dung Chỉ.

Mặc dù biết Dung Chỉ không có ý định nhờ Sở Ngọc cứu mạng, nhưng Hoa Thác vẫn vì câu nói này mà suýt không kiềm chế nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng hắn cũng biết đây không phải là lúc thích hợp để nổi giận, tránh cho Dung Chỉ gặp thêm phiền toái không cần thiết. Cố gắng tự trấn tĩnh, tâm tư hắn còn bị phân tán vì tiếng nói ở dưới vọng lên:

"Có đổi không thì bảo?"

"Không!"

"Đổi!"

"Không đổi!"

Người yêu cầu "trao đổi" gì đó là Sở Ngọc, còn đối phương kiên trì "không đổi", tất nhiên là Thiên Như Kính.

Hoa Thác ngẫm nghĩ, tổng hợp những lời vừa nghe được, đoán đại khái Sở Ngọc yêu cầu Thiên Như Kính đổi thứ gì đó lấy việc cứu chữa cho Dung Chỉ, nhưng Thiên Như Kính nhất quyết không nghe. Mặc dù biết Dung Chỉ đã sắp xếp đâu vào đấy, nhưng Hoa Thác vẫn không khỏi có chút cảm kích đối với Sở Ngọc.

Dù có thế nào, trước đây nàng đã từng làm chuyện gì, nhưng giờ phút này nàng tình nguyện hi sinh lợi ích của mình vì Dung Chỉ, tấm lòng đó đủ để Hoa Thác có cái nhìn khác về nàng.

Mặc dù như thế, Hoa Thác vẫn cho rằng Sở Ngọc không thể lay chuyển Thiên Như Kính. Sau ba ngày ròng rã nàng mới ép được Thiên Như Kính lùi một bước nhỏ như vậy. Trong kế hoạch, Dung Chỉ cho nàng có ba ngày, sẽ không thêm thời hạn ba ngày nào nữa.

Kết quả là, hắn nhất định vẫn phải xuất thủ.

Lần này Hoa Thác quyết định không quay về, nấp chờ trên mái nhà. Trong vòng tối đa là hai canh giờ nữa, đợi lúc hai người không để ý, hắn sẽ thừa cơ đột nhập, đánh ngất Sở Ngọc, lấy chiếc vòng trả cho Thiên Như Kính rồi thả hắn ra.

Với võ nghệ của hắn, đánh ngất Sở Ngọc trước khi nàng kịp phát hiện là chuyện chẳng khó khăn gì.

Dù làm như vậy thật có lỗi với Sở Ngọc, nhưng vì Dung Chỉ, hắn không có lựa chọn nào khác.

Hoa Thác nằm yên không tiếng động trên mái nhà, nghe tiếng tranh cãi bên dưới ngày càng gay gắt.

"Đổi!"

"Không đổi!"

Vẫn đối thoại lặp lại như cũ. Sở Ngọc thở hổn hển, mà Thiên Như Kính cũng bắt đầu nổi nóng: "Nàng đừng nói nữa! Ta nhường nhịn đến mức này là cực điểm, nàng đừng có lòng tham vô đáy!"

"Đổi!"

"Không đổi!"

Vì sao lại là hắn? Vì sao cứ phải là Dung Chỉ?

"Đổi!"

"Không đổi!"

Thiên Như Kính cuồng loạn nghĩ: vì sao nàng không chịu từ bỏ? Kẻ đó quan trọng đến vậy sao? Thậm chí còn quan trọng hơn sinh mệnh của chính nàng?

"Đổi!"

"Không đổi!"

Đã nói đến mức này là giới hạn cuối cùng, bức bách nhau đến cùng cực, vì sao nàng vẫn không chịu từ bỏ?

Dung Chỉ có gì tốt?

"Đổi!"

"Không đổi!"

Tâm tình dao động, hắn không còn giữ được sự tỉnh táo bình thản nữa. Không còn ánh mắt khách quan của người ngoài cuộc, trong lòng Thiên Như Kính cố tình hạ thấp Dung Chỉ.

"Đổi!"

"Không đổi!"

Cho đến lúc này, Thiên Như Kính không còn ở vị trí thiên sư phiêu nhiên xuất trần, cao cao tại thượng nữa. Hắn rơi vào trầm mê, toàn thân nhuốm bụi trần, lòng ngập tràn nỗi đau đớn tuyệt vọng và cả ghen tuông.

Thế gian như lò lửa, hắn chỉ là một chúng sinh bị đau khổ dày vò trong đó.

Yêu không thể nói, cầu không thể được.

"Đổi!"

"Không..."

Thiên Như Kính mở to mắt không thể tin được, tiếng nói tắc nghẹn trong cổ họng, nhìn chằm chằm Sở Ngọc ở phía trước.

Mà cùng lúc đó, trên nóc nhà, Hoa Thác cũng hít một ngụm khí, nghi ngờ mắt mình đã sinh ra ảo giác.

Sở Ngọc bình tĩnh nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Thiên Như Kính, ta cầu xin ngươi! Xin ngươi hãy nhận lời ta, đổi thành cứu chữa cho Dung Chỉ!" Trong giọng nói của nàng, toàn bộ nóng giận đột nhiên tiêu tán, giống như xuất hiện một dòng nước mát lành, bình tĩnh nhu hòa chảy về bốn phương tám hướng.

Nàng quỳ trước mặt Thiên Như Kính.

Trở về thời cổ đại, với thân phận đặc thù, Sở Ngọc chưa từng hành đại lễ trước mặt bất cứ người nào. Tiểu hoàng đế hống hách tàn bạo là đệ đệ của thân thể này, đối với nàng luôn yêu chiều sủng ái, miễn mọi lễ tiết. Chưa bao giờ nàng có động tác nào tỏ ý cầu xin, phục tùng ai.

Nhưng lúc này, nàng khom gối, vì Dung Chỉ.

Khuôn mặt thanh nhã không biểu lộ điều gì. Đôi mắt tối đen sâu thẳm, làn môi trắng bệch khẽ nhếch lên, mà ánh mắt nàng lấp lánh nước, đè nén bao nhiêu tủi hổ.

Đối với Thiên Như Kính, không thể lấy lợi ích để dụ dỗ, cũng không thể lấy cái chết hay cực hình để đe dọa, điểm yếu duy nhất, có lẽ là chút mềm lòng.

Nàng chẳng có gì ngoài bản thân mình, bèn lấy vẻ kiên quyết như dũng sĩ tự chặt tay, bỏ qua mọi kiêu hãnh và tôn nghiêm, hạ mình thỉnh cầu Thiên Như Kính lần cuối.

Chưa nói Sở Ngọc là người hiện đại, với địa vị công chúa của nàng, vì cứu người mà quỳ trước mặt người khác là điều vô cùng chấn kinh. Không chỉ Thiên Như Kính, mà ngay cả Hoa Thác trên nóc nhà cũng sợ đến ngây người.

Hắn ngơ ngẩn nhìn xuống dưới: người thiếu nữ trong ấn tượng của hắn là kiêu ngạo, ngang ngược không ai bằng, thế nhưng vì Dung Chỉ...

Thiên Như Kính như ngừng hô hấp. Ánh mắt hắn hoang mang, hướng về phía xa bất định.

Cho dù Thiên Như Kính và Hoa Thác vô cùng chấn động, nhưng bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết, quỳ gối lần này đối với Sở Ngọc có ý nghĩa gì.

Bản thân công chúa Sơn Âm trước đây đã từng quỳ trước phụ hoàng, quỳ khi cúng bái quỷ thần. Nhưng Sở Ngọc thì khác. Nàng chưa từng lạy cha mẹ, chưa từng lạy trời đất, càng chưa từng phải lấy lòng hay cầu xin ai điều gì. Lần quỳ gối này khiến nàng cảm thấy tủi hổ ê chề gấp mấy so với người bình thường.

Nhưng nàng vẫn bĩnh tĩnh, thản nhiên nhìn Thiên Như Kính, hai đầu gối quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp.

Thiên Như Kính chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn xa xăm, quay lại phía Sở Ngọc. Hắn khẽ nói: "Ta chấp nhận yêu cầu của nàng, chỉ một lần duy nhất. Sau này ta sẽ không nương tay. Đến lúc phải chết mà nàng còn chưa chết, ta sẽ phái người đến giết nàng. Về phần Dung Chỉ, ta sẽ dùng toàn lực để đối phó với hắn...Ngay cả như vậy, nàng cũng nhất quyết sao?"

Nghe trong lời Thiên Như Kính đã có tia hi vọng, Sở Ngọc mừng rỡ. Cho dù hậu quả sau này thế nào, nhưng trước mắt có thể cứu Dung Chỉ, thì hắn đưa ra điều kiện nào nàng cũng chấp nhận: "Được!"

Khuôn mặt Thiên Như Kính thoáng hiện một tia hốt hoảng, hơi thở bỗng dồn dập như sóng lòng mênh mang không thể kiềm chế. Nhưng trong giây lát, hắn gắng áp chế, cắn chặt răng, nói dằn từng tiếng, giọng nói mang vẻ giận dỗi mà chính hắn cũng không nhận ra: "Được, làm theo ý nàng! Sau này chớ có hối hận!"

Mục đích đã đạt được, Sở Ngọc liền bước tới cởi dây trói cho Thiên Như Kính. Mà trên nóc nhà, Hoa Thác rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần. Hắn nhẹ nhàng xếp viên ngói lại vị trí cũ, rồi nhún chân khinh công bay vút đi.

Biến cố lớn như vậy, hắn phải báo với Dung Chỉ.

Sở Ngọc cởi dây trói, nhìn vết thâm tím trên cổ tay trắng trẻo của Thiên Như Kính. Cùng với tâm tình đã buông lỏng, nàng cảm thấy áy náy: "Trước hết ta đi xem tình hình Dung Chỉ thế nào, ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi một lát!"

Nói xong, nàng vội vàng bước về phía cửa. Nhìn cửa phòng đóng lại, Thiên Như Kính cúi đầu, đưa tay dùng lực giữ chặt miệng. Nhưng từ kẽ ngón tay, vẫn truyền ra tiếng bật khóc không thể kìm chế.

Rốt cuộc không thể chịu được!

Đã biết nàng vì một người khác, đã biết trong lòng nàng không có phần dư thừa nào dành ình..., tại sao hắn vẫn đau đớn thế này? Tại sao vẫn đau đớn vì nàng?

*****

Sở Ngọc rảo bước vội vàng. Lúc nàng đến Mộc Tuyết viên, Hoa Thác đang từ trong bước ra, hai người chạm mặt.

Nhìn thấy Sở Ngọc, hắn có vẻ không tự nhiên, định mở miệng nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ có hai chữ: "Công chúa!"

Sở Ngọc cảm thấy có gì đó hơi lạ, nhưng vì đang lo lắng cho Dung Chỉ nên cũng không thừa tâm tư để nghĩ nhiều đến Hoa Thác, chỉ trực tiếp hỏi: "Dung Chỉ sao rồi?"

Nghe nàng hỏi, sắc mặt Hoa Thác càng không tự nhiên: "A Chỉ hắn...vẫn chưa tỉnh!"

Sở Ngọc khẽ gật đầu, bảo Hoa Thác đi trông chừng Thiên Như Kính. Nàng lướt qua hắn đi vào bên trong. Băng qua rừng trúc thanh u vắng vẻ, bước vào phòng, nàng sai tên gia nhân canh chừng bên ngoài. Lúc vào phòng ngủ của Dung Chỉ, trên mặt nàng không hề thấy vẻ vui mừng.

Nàng không mừng rỡ sung sướng, chạy đến ôm Dung Chỉ reo lên: "Ngươi được cứu rồi!"

Nàng cũng không đóng cửa lại khóc tấm tức vì chua xót và tủi thân: "Ta làm tất cả những điều này là vì ngươi!"

Nàng chỉ đứng bên giường, lẳng lặng nhìn Dung Chỉ.

Mà Dung Chỉ cũng ngủ yên an tĩnh, hơi thở mong manh.

Một lát sau, Sở Ngọc ngồi xuống mép giường, cúi xuống chăm chú nhìn gương mặt gầy yếu. Cũng giống như lần trước, nàng nhìn hắn hôn mê với ánh mắt như thể không tin được: người này cũng có lúc gục ngã, quả thật hắn đã gục ngã! Nàng nhìn rất lâu, như bị thôi miên, rồi bỗng nhiên mở miệng gọi khẽ: "Dung Chỉ!"

Nàng gọi mấy lần, nhưng hơi thở hắn vẫn mong manh như vậy. Sở Ngọc khẽ thở dài: "Đã biết ngươi sẽ không tỉnh lại... nhưng mà như vậy cũng tốt!" Nàng khe khẽ mỉm cười, thanh âm trở nên thoải mái: "Có lẽ rất nhiều người biết ta thích ngươi. Nhưng ta nghĩ, không ai thật sự biết được ta thích ngươi đến mức độ nào!"

Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nên không nhận ra lúc nói đến câu "thích ngươi đến mức độ nào", hàng mi của Dung Chỉ hơi hơi rung động.

Trong phòng ấm áp, mùi hương liệu hòa quyện với mùi thảo dược thanh mát. Nàng nói rất thấp rất khẽ, chỉ có ở sát bên cạnh mới nghe rõ: "Bởi vì điều này, ta cũng vừa mới biết!"

"Có lẽ ngươi không biết, rốt cuộc vừa rồi ta đã từ bỏ điều gì."

"Nếu ba ngày trước, có người nói, ta sẽ từ chối cơ hội ngay trước mắt là được về nhà, ta nhất định sẽ không tin!"

"À, thực ra, ngươi vốn không biết nhà ta ở đâu. Đây là bí mật tối kỵ trong lòng ta, chưa từng dám nói với ai, trừ phi ta chết... Không, ngay cả khi ta chết, cũng sẽ không nói!"

"Ta đến từ hơn một ngàn năm trăm năm sau. Lúc đó đã thay đổi rất nhiều triều đại...Không khí ô nhiễm nghiêm trọng, áp lực cuộc sống rất căng thẳng. Nhưng ta vẫn luôn nhớ nơi đó...Ở đó có gia đình, người thân, bạn bè của ta, có quá khứ của ta...Lúc phát hiện có thể trở về, ta mừng đến sắp phát điên lên được..."

Nàng nói khẽ, như muốn xả hết nỗi lòng đè nén, kìm chế bấy nay, một khi đã mở miệng thì không dừng lại được.

Đây là bí mật lớn nhất của nàng, không thể nói với bất kỳ ai. Đơn độc một mình giữa thời đại này, ngay cả lúc cô đơn buồn tủi nhất, Sở Ngọc cũng tuyệt đối chưa từng kể với bất cứ người nào.

Nhưng mấy ngày qua, tâm tư nàng liên tiếp dao động, đến giờ phút này không thể đè nén thêm được nữa. Nếu không tìm được nơi thổ lộ, có lẽ nàng sẽ u uất thành bệnh tâm thần mất. Nói với Dung Chỉ là lựa chọn tốt nhất. Bây giờ hắn đang hôn mê, không nghe được những lời nàng nói, mà nàng nói ra rồi thì lòng mới nhẹ nhõm.

Giống như trong truyện cổ, có một người thợ cắt tóc nhìn thấy nhà vua có đôi tai lừa, nhưng không thể tiết lộ bí mật chết người này với ai, vì vậy chỉ còn cách vào rừng, đào một chiếc hố rồi hô to lên rằng: "Nhà vua có đôi tai lừa!", nói xong khoan khoái như trút được gánh nặng. (Truyện thần thoại Hi Lạp: Đôi tai lừa của vua Midas)

"Ta không phải người của thế giới này".

"Ta đến từ một ngàn năm trăm năm sau".

"Ta không phải Sơn Âm công chúa".

"Chỉ có trời biết giờ nàng ấy ở đâu".

Sở Ngọc coi Dung Chỉ "đang hôn mê" là cái hố của mình, nói ra bí mật mà mình không thể tiết lộ với bất kỳ ai. Nói hết nửa giờ, nàng mới ngừng lại, thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tuy rất muốn tìm người để dốc bầu tâm sự, nhưng chỉ với người đang hôn mê bất tỉnh, nàng mới có đủ dũng khí để thổ lộ bí mật của mình.

Ngừng nghỉ một hồi, Sở Ngọc bỗng cười cười tự giễu: "Sau lần này, chắc chắn Thiên Như Kính sẽ rất cảnh giác với ta. Sẽ không dễ dàng dụ hắn tới để đoạt chiếc vòng nữa, mà có đoạt được, ta cũng không thể sử dụng!"

Cũng vì tin chắc rằng Dung Chỉ không nghe thấy, nên Sở Ngọc mới kể lại mọi chuyện. Nàng làm điều đó chỉ vì muốn làm, chứ không phải để đánh đổi lấy bất cứ thứ gì khác. Nàng cũng sẽ tuyệt đối không để ai biết, mình đã từ bỏ thứ quý giá đến mức nào.

Nàng nói thật khẽ, thanh âm tràn ngập vẻ bối rối: "Ta không trở về được nữa, Dung Chỉ. Nhưng ta không hối hận. Đây là lựa chọn của chính bản thân ta...Vì sao lại thích ngươi như vậy? Xét về diện mạo, ngươi không phải là đẹp nhất, xét về đối đãi chân thành với ta, mười nhà ngươi cũng không bằng một Hoàn Viễn, tâm tư của ngươi lại vô cùng khó đoán..."

Chỉ có thể nói, thích một người là chuyện nằm ngoài kiểm soát của lý trí, không thể khống chế, không thể điều khiển được.

"...Coi như...ta vừa ngu ngốc lại vừa xui xẻo!" Sở Ngọc cười cười, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái. Nàng bỗng cúi xuống, rất nhẹ rất chậm, làn môi phớt lên đuôi lông mày của Dung Chỉ.

Làn môi mềm mại nhẹ nhàng đặt lên vầng trán lạnh băng, tư thế ái muội như gần như xa, chỉ khẽ chạm vào rồi nhanh chóng rời đi.

Thiên Như Kính không phải là kẻ nhiều lời, chắc chắn sẽ không tiết lộ cuộc giao dịch giữa bọn họ. Mà ngược lại, nàng cũng sẽ không bao giờ cho ai biết chuyện này.

"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri"

(Núi có cây nhưng cây lại có cành, lòng ta yêu chàng mà chàng chẳng hay)

Không phải là không thể nói, mà không muốn nói.

Hai câu thơ không chỉ có ý tuyệt vọng. Có những điều vĩnh viễn không nói ra, là bởi vì kiêu hãnh. Dù thích người ấy đến thế nào, nàng cũng sẽ không hạ mình đi cầu xin tình cảm.

Sở Ngọc nhanh chóng đứng dậy bước ra phía cửa, vội vã đi gặp Thiên Như Kính để hỏi hắn, lúc nào có thể cứu người. Nàng xoay người ra khỏi phòng, không hề ngoái đầu lại dù chỉ một lần. Chỉ cần nàng quay đầu, sẽ thấy Dung Chỉ - người mà nàng tưởng hôn mê bất tỉnh, đang mở to mắt, cặp mắt vốn luôn trầm tĩnh ung dung, dù gặp chuyện gì cũng chưa từng ngạc nhiên chấn động.

Nhưng nàng bước đi quá nhanh, ngay cả lúc khép cửa lại cũng không hề ngoái đầu.

Mà Dung Chỉ mở mắt, cứ ngơ ngẩn nhìn phía trên, cũng không hề cất tiếng gọi nàng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-283)