Chuyến xe trở về
← Ch.148 | Ch.150 → |
Dung Chỉ quyết định rời khỏi chỗ này.
Tuy có thể chờ Hoa Thác, Việt Tiệp Phi và hộ vệ trong phủ đuổi tới giải cứu, nhưng Dung Chỉ không có thói quen giao sự sống chết của mình cho người khác nắm giữ. Điều này không liên quan đến cái gọi là "tự tôn" nhàm chán, mà thuần túy là thói quen. Cho dù bất cứ thứ gì, khống chế trong tay mình vẫn là bảo đảm nhất.
Huống chi, trên đường truy đuổi xe ngựa, hắn không có thời gian rải dấu vết để người trong phủ dễ dàng tìm đến đây, nếu chờ đợi e rằng khá lâu. Thay vì ở chỗ này đợi chờ vô vọng, cần "tự lực cánh sinh" để cứu mình.
Hôm qua chưa đi là bởi vì trời tối, khó xem xét tình hình xung quanh, mà cũng vì lo Hạc Tuyệt chưa đi bao xa nên mới nghỉ qua đêm nơi này.
Trọn một ngày không ăn uống gì, chân tay Sở Ngọc như mềm nhũn ra. So với nàng, Dung Chỉ khá hơn một chút. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, hắn đã hồi phục vài phần sức lực.
Lại lấy ngân châm ra châm cứu một lúc, rồi Dung Chỉ trèo lên vách núi cheo leo, sau đó bện dây thành thừng kéo Sở Ngọc lên.
Hai người không phải khỏe khoắn gì, trèo có mười thước độ à phải loay hoay mất hơn nửa canh giờ. Cuối cùng Sở Ngọc cũng bò được lên. Dung Chỉ ngã lăn ra mặt đất thở sâu, còn Sở Ngọc cũng bủn rủn chân tay, không nói nên lời.
Đêm qua trong bóng tối dày đặc, Sở Ngọc không nhìn rõ dưới vách núi thế nào nên không sợ hãi lắm. Hôm nay lúc mặt trời đã nhô cao, nàng bò lên vô tình liếc xuống dưới chân. Vực sâu hun hút như không đáy, vách đá cheo leo hiểm trở, nhìn vào khiến nàng có ảo giác hoa mắt chóng mặt, chỉ muốn buông tay rơi xuống.
Không thể tưởng tượng nổi! Đêm qua, làm sao nàng có dũng khí nhảy xuống cơ chứ? Chỗ thế này cũng dám nhảy? Nếu tối qua có thể nhìn rõ, chắc chắn không dám nhảy theo Dung Chỉ!
Nằm ngửa trên mặt đất nhìn trời. Bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh trôi. Vừa trốn về từ Quỷ Môn quan, thấy mọi thứ xung quanh đều tươi đẹp!
Mới một khắc trước, giống như đã thò một chân xuống Quỷ Môn quan, lúc này là may mắn sống sót sau tai nạn.
Nằm khoảng nửa khắc đồng hồ, Sở Ngọc cảm thấy có người cầm tay mình. Vừa nãy Dung Chỉ kéo tay nàng lên, giờ vẫn nắm chặt không buông và cũng đang nằm thẳng cẳng như nàng. Quay sang, vừa lúc Sở Ngọc bắt gặp hắn cũng ngoảnh lại nhìn nàng.
Sở Ngọc không nhịn được phì cười. Khuôn mặt trắng trẻo của Dung Chỉ giờ lấm lem bụi đất, tóc tai tán loạn. Cười rồi nàng bỗng giật mình. Dung Chỉ mà như vậy, chắc nàng cũng khá hơn gì đâu? Không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt, nàng lại bật cười nhìn hắn.
Sở Ngọc không biết vì sao muốn cười. Cơ thể mỏi mệt, nhưng tinh thần lại vui vẻ phấn chấn lạ thường. Ngoài cười ra, nàng cũng không biết nên làm gì khác.
Xe vẫn ở nguyên chỗ hôm qua, nhưng ngựa thì không biết mất tích đằng nào. Nằm một hồi, Dung Chỉ lên khoang xe lấy một chút thức ăn và y phục, bảo Sở Ngọc mặc vào.
Tuy chỉ là những thứ tầm thường, theo thói quen Sở Ngọc luôn chuẩn bị quần áo, đồ điểm tâm trên xe, không ngờ lúc này thật hữu dụng.
Sau khi chỉnh trang lại y phục, Sở Ngọc ăn chút bánh ngọt, nhưng vì không có nước nên nuốt không trôi. Dung Chỉ ăn khá ít, cất phần bánh còn thừa vào hộp cơm, lấy một bộ y phục buộc lại đeo trên lưng, cũng mang theo vài vật dụng đáng giá.
Bàn bạc một chút, Sở Ngọc và Dung Chỉ cùng nhau xuống núi, tìm đến một dòng suối nhỏ. Suối rộng chừng hơn một thước, nước sạch sẽ trong vắt. Trên mặt nước nổi lơ lửng vài chiếc lá vàng, hình ảnh quen thuộc của mùa thu.
Bình thường Sở Ngọc luôn uống nước đun sôi, nhưng bây giờ chẳng quan tâm nhiều đến vậy. Nàng lấy tay vốc nước, uống từng hớp lớn. Dòng nước lạnh buốt trôi qua cổ họng, kích thích từng trận ho khan. Khi đã cơn khát, Sở Ngọc mới thấm nước vào tay áo, lau gương mặt lấm bụi đất.
Hai người lau rửa bên suối một hồi, dung mạo sạch sẽ rạng rỡ hẳn lên. Để tiện đi đường, Sở Ngọc vẫn cải nam trang, còn Dung Chỉ lại cài trâm gỗ cứu mạng hôm qua lên búi tóc.
Vừa nãy ở trên đỉnh núi, Sở Ngọc đã nhìn rõ tình hình xung quanh. Đây là khu vực đồi núi nhấp nhô trập trùng. Màu xanh núi non đã bị vẻ tiêu điều của mùa thu lấn át. Bây giờ xuống chân núi, bốn phía là vách núi cao sừng sững khiến người ta có cảm giác bị áp đảo.
Lúc Sở Ngọc ngồi trên xe ngựa không rõ đi được bao xa, hỏi Dung Chỉ mới biết, nơi này cách Kiến Khang khoảng hai, ba trăm dặm. Nếu muốn đi bộ về, e rằng tốn không ít thời gian.
Hai người chậm rãi đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng vó ngựa và bánh xe trên đường. Sở Ngọc trong lòng phấn khởi, định tiến về phía phát ra âm thanh. Chưa kịp bước chân, nàng thấy bờ vai bị níu lại. Dung Chỉ đang đè vai nàng xuống. Nàng sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra. Hai người nấp sau một tảng đá, chờ đối phương đến gần thì thấy hình như đó là đoàn xe áp tải hàng hóa. Mấy chiếc xe ngựa chở hàng hóa cồng kềnh, mà những người đi theo trông cường tráng, ăn vận giản dị kiểu thường dân.
Xem ra, đây là đội hộ tống hàng hóa của thương gia nào đó. Sở Ngọc và Dung Chỉ liếc nhìn nhau, qua ánh mắt cùng xác nhận, mới buông lỏng cảnh giác.
Dung Chỉ bảo Sở Ngọc vẫn ẩn nấp, còn mình bước ra phía trước. Khi hắn đến cách đoàn xe khoảng một trượng, người và xe đối phương cùng dừng lại, nhìn Dung Chỉ với vẻ hoài nghi.
Dung Chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười vô hại và thân thiện, khuôn mặt tuấn mỹ ngời sáng. Ngay cả giờ đây hắn gầy yếu tiều tụy, nhưng vẻ mặt vẫn rạng rỡ như gió xuân. Hắn cất tiếng nhẹ nhàng: "Mong chư vị thứ lỗi, tại hạ không phải là người xấu. Hôm nay tại hạ và bằng hữu đến Kiến Khang thăm bạn, không ngờ bị gia nhân cấu kết với đạo tặc mưu hại. Ta và bằng hữu may mắn trốn thoát, nhưng bị lạc đường, gặp được chư vị ở đây thật là may mắn! Xin hỏi chư vị, từ đây muốn đến Kiến Khang phải đi đường nào?" Ngôn ngữ văn nhã, phong thái nhẹ nhàng, quần áo đẹp đẽ sang trọng, lại mang dáng vẻ yếu ớt tiều tụy, Dung Chỉ nhìn thế nào cũng không giống kẻ xấu. Đội phu áp tải lập tức buông lỏng cảnh giác, nhiệt tình bắt chuyện và giải đáp câu hỏi của hắn. Sau vài câu, chủ nhân đội xe ngựa mời hắn cùng đi để trên đường tiếp tục hàn huyên trò chuyện.
Dung Chỉ vốn không phải hỏi đường, lúc này mục đích đã đạt được liền cáo lỗi với chủ nhân đội xe, nói sẽ gọi bạn đồng hành tới đây.
Khi Dung Chỉ và nhóm người đối đáp, Sở Ngọc đã bước ra. Liếc nhìn Dung Chỉ, nàng hiểu ý, tiến tới phía trước cúi người thi lễ giống hắn.
Bọn họ dùng tên giả. Sở Ngọc xưng là Vu Sở, Dung Chỉ tự xưng Vu Dung.
Chủ nhân đội xe rất đãi ngộ hai người, mời họ lên xe của hắn nghỉ ngơi. Sở Ngọc hơi nghi ngại, nhưng Dung Chỉ kéo tay, nên nàng cũng bước theo. Vị chủ nhân này họ Nhâm, mặc áo gai đơn giản, được nhóm phu hàng gọi là Nhâm lão bản (ông chủ). Thật ra cả đội xe không đến Kiến Khang mà đi đường ngược lại. Nhưng để tránh cho hai người trên đường tiếp tục gặp bất trắc, Nhâm lão bản vẫn mời hai người đồng hành, và cam đoan sẽ hộ tống họ gần đến Kiến Khang mới quay lại.
Hai người lên xe rồi, Nhâm lão bản xuống xe dặn dò công việc, trong khoang xe chỉ còn hai người. Sở Ngọc ghé sát Dung Chỉ, thấp giọng hỏi: "Liệu có vấn đề gì không?" Bọn họ vốn không quen biết, vì sao ông ta lại đối tốt như vậy?
Được đối xử ân cần quá mức khiến Sở Ngọc nghi ngờ.
Dung Chỉ cười nhạt: "Công chúa không cần quá lo lắng! Chẳng qua họ Nhâm kia muốn kiếm lợi từ chúng ta thôi!" Dù đang trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng y phục và cách nói năng của hai người vẫn lộ rõ vẻ quý phái. Nhâm lão bản tất nhiên cho rằng họ là quý tộc môn phiệt, chủ động lấy lòng còn không kịp, chứ có lý do gì mà làm hại hai người?
Thời Chiến Quốc, Lã Bất Vi gặp con tin nước Tần, muốn đầu cơ kiếm lợi, bèn giúp đỡ tiền tài và dâng tặng mỹ nữ, trợ giúp người đó quay về cố quốc và tăng cường địa vị. Về sau, bản thân hắn quyền lực khuynh đảo triều đình. Tuy Nhâm lão bản chắc không nghĩ sâu xa đến vậy, nhưng lần này hắn giúp đỡ hai người để cầu mong sau này hai người ban cho hắn ưu đãi, cũng là đạo lý giống như thế.
Dung Chỉ nói xong liền khép mắt lại, ngả người dựa vào Sở Ngọc. Tuy thời gian hắn nghỉ ngơi giống như nàng nhưng tiêu hao thể lực nhiều hơn, lại vẫn bị vết thương hành hạ, chống đỡ đến lúc này đã là khó khăn lắm rồi.
Sở Ngọc thấy hắn ngủ cũng không quấy rầy, chỉ ngồi lẳng lặng, để Dung Chỉ dựa vào vai nàng, một tay đỡ cơ thể hắn. Nàng cũng cúi đầu, nhắm mắt như đang ngủ.
Một lát sau Nhâm lão bản trở lại xe, nhìn hai người sửng sốt một chút, ánh mắt dừng trên tay Sở Ngọc hơi dao động. Một lúc sau, hắn mới dời tầm mắt, hạ lệnh cho xe tiếp tục lăn bánh.
Sở Ngọc đợi một hồi không thấy Nhâm lão bản có động tĩnh gì, chỉ ngồi ở mép cửa ra vào của khoang xe. Nàng nhẹ nhàng thở ra, yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vốn chỉ định khép hờ mắt, nhưng dù sao Sở Ngọc cũng mệt mỏi, buông lỏng cảnh giác và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Lúc nàng bị đánh thức, ngoài xe ngựa truyền đến âm thanh náo động ồn ào, từ xa đến gần, phá vỡ giấc mộng yên tĩnh.
← Ch. 148 | Ch. 150 → |