Phiên ngoại: Âm mưu của Lâm Phi
← Ch.295 | Ch.297 → |
Edit: Muỗi Vove
Nhìn bóng lưng Tử Lạc Vân rời đi Vệ Lan do dự một chút, sau đó dùng ánh mắt đồng tình áy náy nhìn Lâm Oánh Nhi, cũng không biết nói cái gì đành bước theo Tử Lạc Vân.
Tử Lạc Vân nghe thấy tiếng bước chân phía sau, mày kiếm nhíu chặt, nhưng hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng trầm mặc không để ý tới nàng.
Mà Vệ Lan tuy rằng đi theo nhưng đối với thái độ của Tử Lạc Vân vừa rồi có điểm bất mãn, đôi môi anh đào cong lên cũng lười nói chuyện. Kỳ thật Vệ Lan nhìn thấy Lâm Oánh Nhi khóc rất muốn lưu lại an ủi nàng, giải thích rõ ràng, nhưng nàng thân là thị vệ bên người Tử Lạc Vân tất phải theo sát hắn, cho nên mới không tình nguyện đi theo.
Nhìn bóng dáng hai người đi xa dần Lâm Oánh Nhi tức giận đến tái mặt, răng cắn chặt môi dưới, khuôn mặt mỹ lệ bởi vì phẫn nộ mà trở nên vô cùng vặn vẹo, oán hận ngập tràn.
Hắn làm sao có thể đối xử với nàng như thế? Nàng có cái gì thua kém Vệ Lan? Dựa vào cái gì mà tiện nhân kia vừa mới tiến cung liền hấp dẫn ánh mắt của hắn? Thậm chí hắn còn hôn nàng? Hơn mười năm qua nàng luôn ở bên cạnh hắn, hắn biết rõ tâm ý của nàng nhưng tại sao vẫn đối với nàng thờ ơ, nàng không cam lòng nàng thực sự không cam lòng! Để có được tình yêu của hắn nàng không tiếc cự tuyệt những nam nhân hướng nàng cầu hôn, mà nay hắn vì một nha đầu xấu xí mà lạnh nhạt với nàng, nàng như thế nào nuốt trôi cơn tức này?
Nàng vẫn cho là hắn yêu nàng, hắn không biểu lộ ra chỉ là vì hắn còn chưa biết yêu, nhưng nay xem ra đã không giống như những gì nàng tưởng tượng. Hắn vẫn biết nhưng lại luôn giữ một khoảng cách với nàng, tình cảm của nàng hắn căn bản chẳng thèm ngó tới!
Hắn làm sao có thể không thương nàng? Nàng mặc dù không phải công chúa kim chi ngọc diệp, nhưng trong mắt người ngoài cũng là nữ nhi của trọng thần trong triều, hơn nữa nàng xinh đẹp như hoa được mọi người xưng danh đệ nhất mỹ nhân, có điểm nào thua kém nha đầu dung mạo bình thường kia?
Hai tay Lâm Oánh Nhi gắt gao siết chặt, móng tay dài cắm sâu vào trong da thịt, nhưng nàng không thấy đau, trong lòng nàng lúc này chỉ tràn ngập oán hận cùng ghen tị, nhìn theo phương hướng Tử Lạc Vân cùng Vệ Lan thanh âm nguyền rủa vang lên:
-"Vệ Lan ta sẽ không để ngươi đắc ý lâu đâu, cứ chờ đấy, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận, muốn ngươi mất đi hết thảy sống không bằng chết!"
Lâm Oánh Nhi giờ phút này thần sắc tràn đầy oán độc, nơi nào còn có nửa điểm ôn nhu hiền thục? Mà lúc này đột nhiên có một giọng nói truyền đến cắt đứt suy nghĩ của Lâm Oánh Nhi:
-"Đây không phải là muội muội kiêu ngạo của ta sao? Như thế nào biến thành bộ dáng như vậy?"
Lâm Oánh Nhi trong lòng chấn động, nàng rất nhanh liền khôi phục lại biểu tình bình thường sau đó quay đầu sang, chỉ thấy Lâm Phi từ bên trong bụi hoa chậm rãi hướng nàng đi tới mang trên mặt một chút ý cười châm chọc nhìn nàng.
Nhìn thấy người đến là Lâm phi, Lâm Oánh Nhi cũng không che dấu, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Phi, không vui nói:
-"Ngươi muốn nói cái gì?"
Lâm Phi cũng không để ý đến thái độ của Lâm Oánh Nhi, khẽ cười một tiếng nói:
-"Lâm Oánh Nhi, ngươi thật khiến vi huynh thất vọng đến cực điểm, vốn ta còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại, không thể ngờ sau chừng ấy năm vẫn không nắm được trái tim Tử Lạc Vân, thậm chí còn thua kém cả một nha đầu mới tiến cung!"
Lâm Oánh Nhi nghe xong lời nói của Lâm Phi thì tức giận đến sắc mặt xanh mét quát lên một tiếng:
-"Đủ! Lâm Phi ngươi muốn làm cái gì? Chuyện của ta khi nào thì đến phiên ngươi tới chỉ trích?"
Lâm phi lại sắc mặt trầm xuống bước đến trước mặt Lâm Oánh Nhi, một tay hung hăng nắm lấy cằm Lâm Oánh Nhi lạnh lùng thốt:
-"Lâm Oánh Nhi, ngươi cho ngươi là cái gì? Ngươi cho rằng ngươi bây giờ là nữ nhân của Tử Lạc Vân sao? Hay là ngươi thực sự đem mình trở thành thiên kim tiểu thư của Lâm gia?"
Nhìn sắc mặt Lâm Oánh Nhi dần trở nên tái nhợt, bàn tay Lâm Phi tăng thêm mấy phần lực đạo, cười lạnh một tiếng tàn nhẫn nói:
-"Ngươi chớ quên thân phận của mình! Ngươi chẳng qua chỉ là đứa con do tiện tì sinh ra, là một con cờ cho Lâm gia lợi dụng!"
Lâm Oánh Nhi cắn chặt môi, oán hận nhìn Lâm Phi khàn giọng nói:
-"Lâm Phi, ngươi cũng đừng vội đắc ý, ngươi đã biết ta là một quân cờ, như vậy đối với một quân cờ vẫn còn hữu dụng như ta, ngươi tốt nhất đối với ta khách khí một chút, nếu không Lâm gia các ngươi cứ đợi cùng nhau xuống Địa ngục thôi!"
Lâm Phi đối với sự uy hiếp của Lâm Oánh Nhi cũng không thèm để ý, tay của hắn buông ra khe khẽ vuốt mặt nàng nói:
-"Chậc chậc, ngươi quả nhiên bộ dạng quốc sắc thiên hương, đáng tiếc tư sắc như vậy lại vẫn không mê hoặc được Tử Lạc Vân! Lâm Oánh Nhi, ngươi nghĩ rằng Lâm gia chúng ta thực sự cần những quân cờ vô dụng sao? Ha ha ngươi cũng quá đề cao chính mình rồi!"
Lâm Oánh Nhi cười lạnh, nàng liếc mắt nhin Lâm Phi lạnh lùng thốt:
-"Thật không? Nếu như vậy Lâm gia các ngươi vì sao vẫn còn đợi đến hôm nay? Nếu như vậy Lâm gia các ngươi vì sao bằng mọi cách muốn ta tiến cung?"
Lâm Phi sắc mặt âm trầm, hắn bỗng nhiên lạnh lùng cười nói:
-"Lâm Oánh Nhi, ta không thể không thừa nhận ngươi chứng thật rất thông minh, bất quá ngươi tốt nhất nên biết tiết chế một chút. Nam nhân đều không thích nữ nhân trong mình đầy tâm kế như thế! Nếu ngươi thực sự cho rằng Lâm gia thiếu nợ ngươi, như vậy ngươi liền sai lầm rồi! Quân cờ rốt cuộc cũng chỉ là một quân cờ, ngươi nghĩ rằng ta và phụ thân thực sự sẽ đem toàn bộ hi vọng đặt trên người ngươi sao? Hừ! Ta cho ngươi biết lão gia hỏa kia kỳ thật đối với ngươi sớm đã nổi lên sắc tâm! Nếu không phải ta, ngươi bây giờ sớm đã trở thành nữ nhân của hắn! Trở thành một tiện tỳ làm ấm giường thôi! Lâm Oánh Nhi, ngươi nếu không biết tốt xấu cũng đừng trách ta vô tình! Nếu ngươi thức thời liền ngoan ngoãn theo lời của ta mà làm!"
← Ch. 295 | Ch. 297 → |