Vay nóng Homecredit

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 290

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 290
Phiên ngoại: Một bụng đen tối
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Lazada


Edit: Muỗi Vove

Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Vệ Lan trong lòng Lâm Oánh Nhi cực kỳ bất mãn, nhưng nàng cũng là một người thông minh, nhìn thấy thái độ Tử Lạc Vân đối với Vệ Lan, nàng cũng mơ hồ đoán được Vệ Lan là ai.

Nàng không phải băn khoăn phụ thân Vệ Lan Vệ Tử Thanh chỉ là một thị vệ nho nhỏ, hơn nữa hiện tại đã rời khỏi hoàng cung, điều khiến nàng nghi hoặc là một thân phận khác của Vệ Lan-đệ tử duy nhất của mẫu thân Tử Lạc Vân.

Nàng không thể dễ dàng đắc tội với nhạc mẫu tương lai, cho nên tuy rằng chán ghét Vệ Lan, nhưng bây giờ cũng không tiện trở mặt.

Nàng chỉ hy vọng hiện tại Tử Lạc Vân có thể bỏ qua Vệ Lan bồi nàng về tẩm cung nghỉ ngơi, sau đó chậm rãi khuyên bảo thắn đuổi Vệ Lan ra khỏi cung.

Nếu là lúc bình thường Tử Lạc Vân chắc chắn không cự tuyệt yêu cầu của Lâm Oánh Nhi, nhưng hôm nay hắn vừa mới nhận được thư của mẫu thân không lâu, Vệ Lan lại đang ở trong cung, cho nên hắn có mấy lời muốn hướng Vệ Lan hỏi rõ ràng, xem nàng có thật sự là người mẫu thân phái tới giám thị hắn.

Cho nên hắn liền đối với Lâm Oánh Nhi áy náy nói:

-"Oánh nhi nàng trước tự mình quay về tẩm cung nghỉ ngơi đi, một lát nữa ta sẽ đến tìm nàng!"

Tử Lạc Vân vừa dứt lời, đáy mắt Lâm Oánh Nhi xẹt qua một tia thất vọng, bất quá nàng không biểu lộ ra ngoài mà liếc mắt nhìn Vệ Lan một cái, sau đó mềm mại gật đầu thi lễ, nhẹ giọng nói:

-"Được, Lạc Vân ta chờ chàng."

Nói xong nàng liền xoay người một mình rời đi.

Vệ Lan mỉm cười nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tử Lạc Vân, nàng không để ý tới Tử Lạc Vân mà dõi theo thân ảnh của Lâm Oánh Nhi cặp mắt to vụt sáng, cảm thán nói:

-"Thật đúng là một tiểu mỹ nhân, mặc dù không thể so sánh với sư phó nhưng cũng đủ khiến người ta đắc ý!"

Nói xong Vệ Lan bỗng nhiên quay đầu đối mặt với Tử Lạc Vân nét mặt biểu lộ ý cười cổ quái, lớn tiếng nói:

-"Tử Lạc Vân, ngươi có phải hay không thích nàng?"

Tử Lạc Vân bị Vệ Lan bất thình lình hỏi trên khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, tức giận nói:

-"Xấu nha đầu ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Cái gì thích hay không thích, nữ nhân không biết xấu hổ!"

Vệ Lan lớn lên ở Thủy Vân cung, tuy rằng cha mẹ đều là hạ nhân, nhưng nàng là đệ tử duy nhất của Diệp Lạc, cho nên ở Thủy Vân trong cung bất kể là Diệp Lạc hay những người khác đều đối với nàng yêu thương phải phép.

Điều này tạo cho nàng tính cách bộc trực thẳng thắn có gì nói nấy, hơn nữa nàng tuổi còn nhỏ không hiểu rõ thế sự, đối với tam tòng tứ đức, tôn ti cao thấp nàng cũng không biết.

Cho nên lúc này đối mặt với chỉ trích của Tử Lạc Vân nàng không những không cảm thấy thẹn, thậm chí ngược lại càng cảm thấy kỳ quái nhìn Tử Lạc Vân, ngạc nhiên nói:

-"Cái gì xấu hổ? Ngươi không thích nàng sao? Nếu là thích nàng liền thừa nhận cũng không sao, ta sẽ không cười ngươi!"

Tử Lạc Vân năm tuổi đã tiến cung, sau này cũng thường xuất cung du ngoạn, đối với chuyện nam nữ tự nhiên hiểu rõ, bất quá hắn mặc dù biết nhưng lại chưa từng có tâm tư vượt quá giới hạn gì với Lâm Oánh Nhi.

Cho dù hiện tại bị Vệ Lan nói như vậy hắn cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Cho nên hắn tức giận nói:

-"Xấu nha đầu, chuyện của bản thái tử có liên quan gì tới ngươi?"

Vệ Lan thấy Tử Lạc Vân tức giận, đôi mắt to chớp chớp, linh hoạt đảo quanh, vô tội nói:

-"Ta nói sai gì sao? Nga, ta từ nay về sau không nói nữa là được! Ngươi cũng đừng trừng mắt lên như thế, nếu mẫu thân biết ta chọc giận ngươi sẽ lại quở trách của ta!"

Nghe xong lời nói của Vệ Lan Tử Lạc Vân thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, hắn nhìn Vệ Lan mặt nhăn mày nhíu, biểu tình phong phú đột nhiên cảm giác xấu nha đầu này cũng không đến nỗi làm người ta chán ghét như vậy, ít nhất nàng hiện tại so với trước đây đáng yêu hơn!

Nhìn bộ dáng vô tội của Vệ Lan không biết vì sao Tử Lạc Vân bỗng nhiên thay đổi chủ ý, hắn nghĩ có lẽ để cho nha đầu này đi theo bên người cũng không đến nỗi khó chịu, tuy rằng hắn không trông cậy nàng có khả năng bảo hộ hắn, nhưng có nàng bên cạnh có lẽ sẽ không quá buồn chán.

Cho nên hắn khẽ hừ một tiếng nói:

-"Là mẫu thân phái ngươi đến chỗ này?"

Vệ Lan nở nụ cười sáng lạn, giòn thanh nói:

-"Là sư phó để cho ta tới trở thành thị vệ bên người ngươi, bảo hộ ngươi!"

Tử Lạc Vân kiêu ngạo nhếch lên khóe môi bạc, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hừ lạnh nói:

-"Nếu là mẫu thân cho ngươi đến chỗ này, như vậy bản thái tử đành phải lưu ngươi ở đây, bất quá nơi này là hoàng cung, ngươi phải học hết tất cả quy củ trong cung, đừng để đến lúc lại làm bản thái tử mất mặt!"

Vệ Lan có điểm mờ mịt nhìn Tử Lạc Vân nghi ngờ hỏi:

-"Cái gì quy củ? Vì sao sư phó không nói với ta?"

Tử Lạc Vân hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

-"Mẫu thân không nói cho ngươi biết, vậy liền do bản thái tử dạy cho ngươi thôi! Bản thái tử hỏi ngươi thân là thị vệ bên người bản thái tử thì phải làm cái gì?"

Vệ Lan cau mày trầm tư một chút, không nhanh không chậm nói:

-"Không phải là bảo hộ ngươi sao?"

Tử Lạc Vân cố tình làm khó dễ Vệ Lan liền lắc lắc đầu cười lạnh nói:

-"Thân là thị vệ của bản thái tử trừ bỏ bảo hộ tốt bản thái tử, ở ngoài còn phải hầu hạ bản thái tử, chuyện này không ai nói cho ngươi biết sao?"

Vệ Lan nhăn mày nhíu mặt không hiểu:

-"Như thế nào hầu hạ? Làm sao ngươi phiền toái như vậy!"

Tử Lạc Vân nhịn cười nghiêm trang nói:

-"Hầu hạ ở đây chính là ngày thường giúp bản thái tử bưng trà dâng nước, trước khi bản thái tử đi ngủ ngươi phải giúp bản thái tử thay quần áo, bản thái tử nghỉ ngơi ngươi phải đứng ở canh ngoài cửa tùy kêu tùy đến, nếu bản thái tử cần....... Ngươi còn phải hầu hạ bản thái tử....... ."

//Người gì đâu lưu manh hạ tiện, ức hiếp con cái nhà lành//

Tử Lạc Vân vừa dứt lời khuôn mặt Vệ Lan bỗng đỏ lên, nàng tuy rằng thiên chân vô tà, nhưng cũng hiểu được nam nữ thụ thụ bất thân, theo như những lời của Tử Lạc Vân chỉ có những người thành thân mới có thể làm, hiện tại hắn nói muốn nàng vì hắn làm những việc đó, chẳng phải cùng nương hầu hạ phụ thân chẳng khác gì nhau sao?

*****

Bất quá mẫu thân cùng phụ thân là phu thê bao nhiêu năm, còn nàng chỉ là thị vệ bên người Tử Lạc Vân, làm sao có thể hầu hạ hắn thay quần áo?

Lập tức Vệ Lan tức giận nhìn Tử Lạc Vân bất mãn nói:

-"Ta không làm những chuyện này, ta chỉ bảo hộ ngươi!"

Tử Lạc Vân cố ý giận tái mặt, cau mày hỏi:

-"Vì sao? Trước đây đều là những thị vệ làm giúp ta, nếu ngươi không muốn như vậy ngươi trở về đi thôi! Hừ!"

Vệ Lan nhíu chặt lông mày, qua một hồi lâu mới đau khổ nhỏ giọng nói:

-"Ngươi cũng biết ta không thể trở về, việc ta đã đáp ứng nếu chưa hoàn thành ta không thể trở về?"

Tử Lạc Vân phụng phịu lạnh lùng thốt:

-"Ngươi nếu không muốn trở về thì phải hầu hạ bản thái tử, bằng không phải trở về!"

Vệ Lan buồn rầu kéo sợi tóc đen bóng trên đầu, bộ dáng cực kỳ khó xử nhìn Tử Lạc Vân, suy nghĩ kỹ trong chốc lát mới ấp úng nói:

-"Ta chỉ bảo hộ ngươi, không hầu hạ được không? Nếu ta trở về sư phó cũng không sao, chỉ sợ mẫu thân hội quở trách ta.... ."

Tử Lạc Vân gặp Vệ Lan ba lần bốn lượt tránh hầu hạ hắn cứ như tránh tà, trong lòng có chút không vui giận tái mặt nói:

-"Hầu hạ ta khiến ngươi khó xử như vậy sao? Hừ! Nha đầu xấu xí như ngươi có thể hầu hạ bản thái tử là ngươi có phúc khí!"

Vệ Lan đôi mắt sáng ngời nhìn Tử Lạc Vân, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất chu lên:

-"Ta mới không xấu, sư phó cùng các a di trong Thủy Vân trong cung đều nói ta không xấu! Ta cũng không cần cái gì phúc khí, ta chỉ đáp ứng sư phó bảo hộ ngươi mà thôi!"

Tử Lạc Vân khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Vệ Lan lên, trong mắt hiện lên một tia khinh thường nói:

-"Chậc chậc, ngươi xem một chút bộ dáng ngươi như vậy còn không xấu sao? Nói thực, ngươi ngay cả cung nữ trong cung còn thua kém! Xấu nha đầu như ngươi được hầu hạ bên người bản thái tử còn dám kén cá chọn canh?"

Trong mắt Vệ Lan hiện lên một chút bi thương, nàng tuy rằng thiên chân vô tà không hiểu thế sự, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, đối với ánh mắt khinh thường, ngữ khí châm chọc của hắn nàng sao có thể không nghe ra.

Cho nên nàng không chút khách khí đánh Tử Lạc Vân, cả giận nói:

-"Cho dù là như vậy thì thế nào? Xấu thì thế nào? Nếu không phải đáp ứng sư phó rồi, hừ! Giống như ngươi vậy trông mặt mà bắt hình dong, ta mới không cần để ý, còn ngươi! Có gì đặc biệt hơn người?"

Tử Lạc Vân nhìn Vệ Lan bộ dáng hầm hừ, trong lòng buồn cười, hắn ở trong cung lâu như vậy, chứng kiến tất cả mọi người đối với hắn cung kính? Giống Vệ Lan câu nào câu nấy đều phản bác hắn còn không có gặp qua!

Trong lúc nhất thời hắn lại cảm thấy Vệ Lan trong lúc tức giận vô cùng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì tức giận mà đỏ bừng, hắn thế nhưng xem đến ngây người.

Vệ Lan gặp Tử Lạc Vân đột nhiên không thèm nhắc lại mà ngơ ngác nhìn nàng, không khỏi vươn bàn tay ngọc thon dài khẽ đẩy vai hắn, không vui nói:

-"Ngươi nhìn cái gì?"

Tử Lạc Vân phục hồi tinh thần, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đỏ bừng lên, trong lòng âm thầm nổi giận, não bị vô nước rồi hay sao? Cư nhiên nhìn xấu nha đầu này đến ngẩn người! Theo lý thuyết nnàng mặc dù không xấu nhưng cũng không có bao nhiêu phần tư sắc, so với Lâm Oánh Nhi lại càng kém xa, mình tại sao có thể nhìn nàng, nhìn đến ngẩn người?

Nhưng cho dù hắn không muốn thừa nhận, sự thật dù sao cũng là sự thật, vừa mới hắn chứng thật là đang nhìn cái nha đầu này rồi ngẩn người! Thậm chí chỉ vừa tiếp xúc với nàng, một chút cũng không hiểu rõ nàng, vì sao ở cùng nàng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ!

Tử Lạc Vân vòng tay trước ngực, che dấu vẻ thất thố vừa rồi, nhìn Vệ Lan hỏi:

-"Ngươi vì sao không muốn hầu hạ bản thái tử?"

Vốn vẻ mặt đang đúng lý hợp tình lại đột nhiên nghe Tử Lạc Vân nhắc lại vấn đề này, nàng thẹn thùng cúi đầu xuống đất, thanh âm giống như muỗi kêu lắp bắp nói:

-"Ngươi cũng không phải tướng công, ta tự nhiên không có nghĩa vụ hầu hạ ngươi thay quần áo! Mẫu thân nói chỉ khi nào thành thân mới có thể làm những việc như thế!"

Tử Lạc Vân dở khóc dở cười nhìn Vệ Lan, hắn không nghĩ đến lý do Vệ Lan không muốn hầu hạ hắn dĩ nhiên lại như thế này!

Hắn từ nhỏ lớn lên trong cung, thậm chí đến bây giờ người bên cạnh hầu hạ hắn thay quần áo đều là cung nữ, nơi này làm gì có lý thuyết thành thân mới có thể thay quần áo?

Mà Vệ Lan gặp Tử Lạc Vân không nói lời nào, trong lòng lại càng tin lời mẫu thân, lập tức tiếp tục nói:

-"Mẫu thân nói về sau cùng người mình thích thành thân mới có thể như vậy! Giống như mẫu thân và phụ thân! Cho nên ta về sau chỉ bảo hộ ngươi không thể hầu hạ ngươi!"

Nhìn Vệ Lan bộ dáng thẹn thùng, lại nghe trong miệng nói người mình thích, không biết vì sao trong lòng Tử Lạc Vân không vui, hắn giận tái mặt nói:

-"Ngươi có người yêu mến?"

Vệ Lan không để ý đến biểu tình của Tử Lạc Vân, nàng khẽ lắc đầu nói:

-"Ta hiện tại chưa có người trong lòng, nhưng mẫu thân nói nếu quả thật thích một người sẽ thường nhớ tới hắn, nhưng là ta cũng không có tưởng niệm ai, chỉ muốn gặp sư phó cùng mẫu thân, có lẽ sư phó và mẫu thân chính là người ta thích rồi!"

Nghe xong lời nói của Vệ Lan, chút không vui của Tử Lạc Vân nháy mắt tan thành mây khói, hắn bỗng nhiên nói:

-"Ngươi về sau là thị vệ bên người bản thái tử, trong lòng ngươi cũng chỉ cho phép có một mình bản thái tử, không được tưởng nhớ ai khác, đã rõ chưa? Nếu để bản thái tử biết ngươi ở đây nghĩ đến người khác, như vậy đừng trách bản thái tử đuổi ngươi về!"

//Bá đạo quá nhở//

Tử Lạc Vân lời vừa nói ra cũng cảm thấy bất ngờ, bất quá hắn rất nhanh liền bình thường trở lại, xấu nha đầu này nếu ở bên cạnh hắn hắn, trong lòng tự nhiên chỉ có thể nghĩ đến hắn, chẳng lẽ còn có chỗ cho người khác sao?

Mà Vệ Lan nghe xong, nàng cũng hơi sững sờ, bất quá nàng tâm tư đơn thuần, cũng không có nghĩ nhiều, trong lòng nàng nghĩ nếu đáp ứng sư phó thì phải bảo vệ hắn chu toàn, luôn nghĩ cho hắn cũng là điều đương nhiên.

Lập tức liền gật đầu nghiêm túc nói:

-"Ngươi yên tâm, ta nếu đáp ứng sư phó hảo hảo bảo hộ ngươi tự nhiên sẽ nhớ kỹ ngươi!"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-303)