Vay nóng Homecredit

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 243

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 243
Hủy diệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Shopee


Trong một khắc này ông giống như lại nhìn thấy nàng đứng ở cách đó không xa, đối với ông mỉm cười, ánh mắt trong sáng ngập tràn ôn nhu, còn có tình yêu nồng đậm giành cho ông.

Bên tai của ông, văng vẳng giọng nói của nàng, nàng đang gọi sao? Ông nghe được tiếng nàng, thanh âm của nàng, chất chứa nỗi nhớ nhung vô bờ.

Ánh mắt Diệp lão gia trơn to đục ngầu, lóe ra một tia sáng, khóe miệng ông nhếch lên nụ cười hạnh phúc, đôi môi mấp máy gọi:

-"Hồng nhi....... Nàng rốt cục tới đón ta...... Lúc này đây...... Ta sẽ không rời khỏi nàng....... . Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng......... Chính miệng nói cho nàng biết....... . Ta.... Yêu...... Nàng........."

Thanh âm yếu ớt dần tắt hẳn, Diệp lão gia mỉm cười hạnh phúc, an tường nhắm hai mắt lại.

Diệp Lạc bị một màn trước mắt này dọa sợ ngây người, nàng sững sờ, thậm chí quên mất cứu người, mãi cho đến khi Diệp Hạo đứng một bên nặng nề quỳ sụp xuống đau đớn kêu lên, thế này mới làm nàng phục hồi tinh thần lại.

Nàng đi ra phía trước, đưa tay dò xét hơi thở của phụ thân và Diệp phu nhân, lại phát hiện, hai người sớm đã ngừng hô hấp. Diệp Lạc lảo đảo, cơ hồ thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, dung nhan tuyệt mỹ, nháy mắt trở nên tái nhợt.

Phụ thân đã chết, Diệp phu nhân cũng đã chết, là nàng sai, là lỗi của nàng, nếu nàng không trở lại, không đem linh vị mẫu thân đưa về Diệp phủ, như vậy, hết thảy chuyện này có thể không phát sinh?

Một nỗi đau đớn, len lỏi trong từng ngóc ngách thân thể nàng, trong lúc hoảng hốt, nàng giống như lại nhớ tới, ngày mẫu thân qua đời, nàng cũng như thế này chỉ có tuyệt vọng cùng bất lực, tất cả bao lấy nàng, vô luận nàng giãy dụa như thế nào, cũng không thể thoát khỏi!

Đôi mắt trong trẻo của Diệp Lạc, dần bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, nước mắt trong suốt, không hề dự liệu theo khóe mắt chảy xuống! Nội tâm nàng không ngừng tự hỏi, cũng giống như hỏi mẫu thân trên trời có linh thiêng: mẫu thân, nữ nhi sai lầm rồi sao? Con hoàn thành tâm nguyện của người, nhưng lại hại chết cha và đại nương, con sai rồi?

Tại sao phải như vậy? Tại sao phải như vậy? Diệp Lạc chưa từng cảm thấy, mình lại bất lực như thế, đau thương như thế, đây là sự trừng phạt của Diệp phu nhân sao? Bà muốn bào thù cho Diệp Linh có phải hay không?

Nước mắt, từng giọt từng giọt rời đầy trên mặt đất, dung hợp với vũng máu chói mắt, biến thành từng đóa hoa huyết sắc.

Nhìn phụ thân và Diệp phu nhân ngã vào trong vũng máu, Diệp Lạc giống như cảm thấy thế giới của nàng mất đi màu sắc, trước mắt chỉ còn một màu đỏ, một màu đỏ đến ghê người!

Tuy rằng Diệp phu nhân hại mẫu thân chịu khổ bao nhiêu năm, cũng chịu nhiều khuất nhục, nhưng là, nàng không muốn bà ấy chết, cho dù, trong quá khứ, mỗi lần nàng quay về Diệp phủ, Diệp phu nhân đều đối với nàng châm chọc khiêu khích, thậm chí tìm mọi cách gây khó dễ.

Nhưng nàng không muốn bà ấy chết, càng không ngờ, bà ấy còn điên cuồng sau khi giết phụ thân không chút do dự tự sát.

Chẳng lẽ, một người trong lòng ghen ghét, thật sự đáng sợ như thế sao? Diệp phu nhân cực đoan, Diệp Linh cũng như thế, chẳng lẽ, đây là số mệnh sao?

Hôm nay một màn này, cùng ngày đó ở Hình đường một màn kia, đều tương tự như vậy, thời điểm Diệp Linh dùng chủy thủ đâm vào ngực nàng, nháy mắt trước khi ngã xuống đất, nàng nhìn thấy ánh mắt nàng ta trở nên điên cuồng, nụ cười vặn vẹo thê lương.

Mà Diệp phu nhân đem giá nến đâm vào lưng phụ thân, trên mặt cũng có biểu tình như thế, chỉ có điểm bất đồng là, Diệp Linh bởi vì ghen ghét mới giết nàng, còn Diệp phu nhân lại bởi vì ghen ghét, không chiếm được, cho nên, lựa chọn hủy diệt, hủy diệt chính mình, cùng người mình yêu.

Nếu so sánh với Diệp Linh, Diệp phu nhân loại yêu này, điên cuồng hơn, cũng đáng sợ hơn.

Cho tới bây giờ, trong lòng Diệp Lạc mới hiểu được, có lẽ, lúc trước Diệp phu nhân gả cho phụ thân có thể vì bất đắc dĩ, nhưng thời gian qua đi, bà bất tri bất giác yêu phụ thân, nếu không phải bởi vì yêu, bà cũng không hạ độc chết đại phu nhân, cũng càng sẽ không ép mẫu thân phải rời đi, bởi vì yêu, cho nên mới có ý nghĩ muốn độc chiếm, bởi vì yêu, mới không muốn chia sẻ cho bất cứ ai.

Sau ngày hôm này, nàng không thể không chấp nhận sự thật này, cho dù mẫu thân đã qua đời, nhưng là, đối với loại tình yêu bá đạo của Diệp phu nhân, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cùng bà chia sẻ, cho dù một linh hồn đã chết cũng không được, cho nên, bà lựa chọn hủy diệt, chỉ có như vậy, bà mới có cơ hội, đi theo phụ thân!

Nhưng là, Diệp phu nhân lại sai lầm rồi, bà thật sự sai lầm rồi, con người chết giống như đèn tắt, hành vi cực đoan của bà, chỉ lưu lại cho thế nhân nhiều tiếc nuối, trả giá như vậy căn bản không có chút ý nghĩa nào.

Một bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Diệp Lạc, sau đó đem nàng ôm vào lòng.

Diệp Lạc không có giãy dụa, nàng lặng yên tựa vào trong ngực Diệp Hạo, nước mắt trên mặt thủy chung không thể dừng lại, rất nhanh liền thấm ướt một mảnh áo trên người hắn, nhưng nàng không muốn ngẩng đầu lên, bởi vì, nàng không dám đối mặt với ánh mắt bi thương của Diệp Hạo, nàng đang trốn tránh, trốn tránh hết thảy!

Trong từ đường hoàn toàn yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng, hai thi thể nằm trong vũng máu, cảnh tượng này thật khiến người ta sợ hãi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-303)