Tra tấn
← Ch.236 | Ch.238 → |
Như nhìn ra tâm sự của Diệp Lạc Diệp Hạo trấn an:
-"Lạc nhi, về mẹ ta muội không cần lo lắng, kỳ thật bà ấy cũng biết cái chết của Linh nhi không liên quan gì đến muội, bà ấy trở nên như vậy chỉ là trong lòng nhất thời khó có thể chấp nhận thôi!"
Nói tới đây Diệp Hạo thở dài một hơi lại nói:
-"Kỳ thật Linh Nhi như vậy cũng tốt, nếu như sống mà phải chịu thống khổ không bằng kết thúc mọi chuyện, muội ấy cứ như vậy rời đi người trong nhà tuy rằng khổ sở nhưng là cái chết đối với muội ấy mà nói hẳn là một loại giải thoát rồi!"
Nhìn ánh mắt thành khẩn của Diệp Hạo, Diệp Lạc tuy rằng trong lòng vẫn có chút do dự nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, chính là nhẹ nhàng gật đầu xem như đồng ý.
Nhìn từng áng mây lững lờ trôi trên bầu trời, tâm tình của Diệp Lạc có điểm trầm lắng, cho tới nay trừ bỏ mẫu thân cùng gia gia nàng chưa từng trải qua cảm giác tình thân, nhất là đối với phụ thân, trong quá khứ mỗi lần nàng trở về Diệp gia đối mặt nàng đều là bóng lưng của phụ thân, ánh mắt lạnh lùng của Diệp phu nhân cùng nụ cười trào phúng của Linh.
Mà nay tại thời khác này nàng lại lần nữa cảm nhận được thân tình mới, tuy rằng phụ thân từng có lỗi với mẫu thân, hơn nữa đối với nàng cũng cực kỳ lãnh đạm, nhưng là sâu trong nội tâm nàng vẫn còn quan tâm đến ông ấy, dù sao máu mủ tình thâm cũng không phải dễ dàng nói buông là buông.
Đêm.
Hoàng cung.
Ở trong phòng ngủ Ly cung, dưới ánh nến mập mờ Yến Đào mở to đôi mắt vô thần kinh ngạc nhìn nóc giường màu hồng nhạt.
Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh trừ bỏ ánh nến lập lòe cháy ngẫu nhiên phát ra những tiếng lách tách rất nhỏ, chính là bên ngoài trong vườn hoa mơ hồ truyền đến tiếng côn trùng kêu vang.
Mấy tháng không ngừng bị kịch độc trong cơ thể tra tấn Yến đào gầy đi rất nhiều. Thân thể gầy yếu rúc vào trong tấm chăn để lộ ra bả vai cơ hồ gầy chỉ còn lại có da bọc xương.
Bởi vì dung mạo đã dịch dung cho nên nhìn không ra sắc mặt nàng như thế nào, chỉ là con ngươi vô thần chứa đựng nỗi tuyệt vọng thật sâu.
Trong mấy ngày này, nàng cảm nhận được kịch độc trong cơ thể phát tác nhiều hơn, hơn nữa đau đớn cũng ngày càng kịch liệt, mỗi lần bị độc phát nàng chỉ có thể dùng chăn gắt gao bao lấy chính mình, sau đó cắn chặt lấy môi chịu đựng tra tấn.
Môi của nàng đã bị cắn nát vô số lần, mà mỗi một lần độc phát trên người nàng đều túa ra mồ hôi lạnh, chiếc chăn cơ hồ sũng nước.
Thân thể của nàng một ngày một ngày lại gầy đi, mỗi lần dỡ xuống lớp dịch dung nàng cơ hồ không có dũng khí xem mặt mình, bởi vì nàng biết khuôn mặt sớm đã bị kịch độc hành hạ đến tiều tụy.
Nhưng là nàng không muốn chết, thật sự không muốn chết, cho dù nàng hiện tại đã bị kịch độc hành hạ đến không chịu nổi, nhưng nàng thật sự không muốn cứ như vậy chết đi, nàng muốn sống, bây giờ đối với nàng mà nói sống sót mới là nguyện vọng lớn nhất.
Nhưng Du Hàn không có xuất hiện, nàng không biết nàng còn có thể cầm cự được bao lâu, bởi vì nàng cảm thấy khí lực trên người nàng từng điểm từng điểm mất đi, có lẽ có lẽ nàng đợi không được hắn, có lẽ hắn căn bản sớm đã quên đi nàng, có lẽ hắn căn bản sẽ không để ý đến sống chết của nàng.
Nhưng nàng không cam lòng, nàng thật không không nghĩ cứ như vậy chết đi, nằm chờ chết ở nơi này trong lòng nàng sớm đã không có khí lực đi oán hận Diệp Lạc, oán hận ông trời không công bằng, nàng chỉ hy vọng hi vọng Du Hàn có thể cho nàng giải dược, nàng chỉ hy vọng nàng có thể tiếp tục sống sót.
Nhưng là tin tức nàng gửi cho Du Hàn giống như đã chìm vào biển rộng, căn bản không có nửa điểm hồi âm, nàng không có cách nào, nàng hiện tại duy nhất có thể làm chính là nằm ở gian phòng trên chiếc giường lạnh như băng này chờ Du Hàn đến cũng là chờ đợi giây phút tử vong.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên phát ra một tiếng động rất nhỏ, một bóng người mang y phục thái giám nhẹ nhàng theo cửa sổ bay vào, trên người hắn phát ra một cỗ rét lạnh, giờ phút này đang lẳng lặng đứng giữa phòng ngủ lạnh lùng nhìn Yến đào.
Mà người đang đắm chìm trong tuyệt vọng – Yến đào vẫn đang dùng hai mắt vô thần ngơ ngác nhìn nóc giường ngẩn người, căn bản không phát hiện ra trong phòng ngủ có thêm một người.
Đứng ở trong phòng ngủ nhìn Yến đào biểu tình ngu ngơ khóe miệng hắn gợi lên một chút cười lạnh, hắn lạnh lùng hừ một tiếng.
Yến Đào nghe được thanh âm quay đầu hướng người nọ nhìn lại, hai mắt vẫn mang theo một tia mê man nàng như là vô ý thức ấp úng hỏi:
-"Ngươi là ai?"
Người nọ phát ra tiếng cười như đến từ địa ngục, thân hình của hắn quỷ dị vọt đến bên giường, đôi con ngươi không tình cảm lạnh lùng dừng ở trên khuôn mặt đã dịch dung của Yến Đào lạnh giọng nói:
-"Như thế nào? Không biết ta sao?"
Yến Đào yên lặng nhìn hắn, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở to hai mắt bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy thất thanh kêu lên:
-"Là ngươi!"
Nói xong nàng mạnh hướng người kia đánh tới hô:
-"Giải dược của ta đâu? Mau cho ta giải dược....... Cho ta giải dược....... ."
Người kia thân hình chợt lóe nháy mắt vọt sang một bên, mà Yến Đào bởi vì đánh vào khoảng không lúc này nặng nề té xuống đất, mặc dù là kêu to nhưng bởi vì khí lực không đủ nếu không nàng vừa mới lên tiếng hẳn đã sớm đã kinh động cung nhân đứng canh ở bên ngoài.
← Ch. 236 | Ch. 238 → |